Phi Thiên
Chương 1943: Thỉnh tự tiện
Kim Mạn nhìn hắn một cái, cũng không có rời đi, hắn đứng trên vương tọa nhìn mọi người, ánh mắt nhìn xuống thấy mọi người nghiêng đầu tránh né và sinh ra thần sắc không kiên nhẫn, hắn nhíu mày một cái, lúc này nói:
- Thánh chủ Miêu Nghị kế vị, Vô Lượng đạo nhận chủ, chư tướng đại lễ thăm viếng!
Hơn hai mươi người cả trai lẫn gái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không một người chào.
Kim Mạn nhìn sang Thạch Vân Biên, Thạch Vân Biên mím môi từ từ quỳ xuống, cúi đầu trầm giọng nói:
- Tham kiến Thánh chủ!
Dứt lời thấy những người khác không có phản ứng, nhìn sang hai bên một chút liền kéo trường bào hai người bên cạnh
Hai lão giả bên cạnh hắn hít sâu một hơi, cũng quỳ xuống, động tác vô cùng trầm trọng, cúi đầu nói:
- Tham kiến Thánh chủ!
Ba đầu lĩnh đều quỳ xuống hành lễ, đám người phía sau không dám không theo, cũng lục tục quỳ một chân trên đất.
- Tham kiến Thánh chủ!
Âm thanh bái kiến không đồng đều có thể nói thưa thớt, rõ ràng cực kỳ không tình nguyện.
Miêu Nghị ngồi trên cao nhưng môi giật giật, trong nội tâm thầm vui, có thể xuất hiện ở đây đều là người có tu vi không thấp, nhất là ba người đứng ở trước, bọn họ đều có tu vi Hiển Thánh, nằm mơ cũng không ngờ lại có hôm nay, tư vị thật sự khó nói nên lời.
- Còn chờ cái gì nữa, còn không mau bảo mọi người đứng lên, còn muốn bọn họ quỳ tới lúc tức giận hay sao?
Kim Mạn truyền âm vào tai Miêu Thánh chủ.
Miêu Nghị lập tức truyền âm trả lời:
- Ta nên nói cái gì bây giờ?
Kim Mạn ám khiển trách:
- Ngươi không thấy mọi người không kiên nhẫn sao? Dong dài sẽ có người không thể xuống đài, nói nhảm thì từ từ nói, bảo bọn họ đứng lên đi, về sau có cơ hội nói chuyện.
Nội tâm Miêu Nghị mắng thầm, có tật xấu, đã không tình nguyện thì đừng miễn cưỡng.
Hắn vẫn biểu hiện tươi cười, hai tay vung lên bảo mọi người đứng dậy.
- Chư vị bình thân.
Cả đám người đứng rất thống khoái, không lề mề như lúc quỳ xuống, Miêu Nghị dứt lời, một đám người nhanh chóng đứng lên.
Thạch Vân Biên và lão đầu bên trái chắp tay nói với Kim Mạn:
- Tướng chủ, nếu như không có gì phân phó chúng ta cáo lui trước.
Không xin chỉ thị Miêu Nghị mà lại xin chỉ thị của Kim Mạn, đã nói rõ bọn họ không đặt Miêu Nghị vào mắt, Miêu Đại Thánh chủ muốn khống chế bình quyền Vô Lượng đạo không dễ dàng, cho dù hắn thượng vị thì binh quyền vẫn nằm trên tay Kim Mạn, thứ này không phải ai muốn tiếp nhận là tiếp nhận.
Đương nhiên, Miêu Nghị không tức giận làm gì, hắn cũng không cho rằng mình có thể ngồi vị trí hiện tại, cũng không vọng tưởng cướp binh quyền.
Kim Mạn ở trước mặt mọi người cho Miêu Nghị mặt mũi, quay người xin chỉ thị của Miêu Nghị:
- Không biết Thánh chủ có huấn thị gì, nếu không huấn thị, không ngại cho bọn họ làm việc của mình.
Miêu Nghị gật đầu, hắn cười nói với mọi người:
- Mọi người tự tiện, thỉnh tự tiện!
Không ít người không nói hai lời, bọn họ phất tay áo rời đi.
Miêu Nghị nói thầm, nghi thức đăng cơ đủ đơn giản, cũng chẳng thèm giả vờ làm gì, đưa lão tử lên vị trí này là có mục đích gì?
Đứng một bên Kim Mạn rồi đột nhiên vừa quát:
- Thạch Vân Biên, Ngao Thiết, Công Tôn Lập Đạo, ba người các ngươi lưu lại.
Kim Mạn giận dữ quát.
Mọi người vừa ra khỏi đại điện lục tục rời đi, đám Thạch Vân Biên cùng ba người dừng bước quay người lại, lão đạo tóc muối tiêu lạnh nhạt nói:
- Tướng chủ còn có phân phó?
Kim Mạn rời khỏi Miêu Nghị đi xuống cầu thang, ánh mắt mang theo sát khí tới gần ba người, âm thầm truyền âm nói:
- Đạo lý nên nói cũng đã nói, nên giải thích cũng giải thích, đáp ứng xong nhưng sự đáo lâm đầu lại làm eo là sao? Là vinh nhục của các ngươi quan trọng hay tính mạng trăm vạn huynh đệ quan trọng? Ngay cả ba người các ngươi còn không phối hợp làm sao thủ hạ phối hợp?
Ba người im lặng không nói, Miêu Nghị phát giác pháp lực chấn động đang âm thầm cân nhắc mấy đầu lĩnh phản tặc đang bàn chuyện gì.
Thấy ba người không lên tiếng, Kim Mạn dẫn ba người quay về đối mặt với Miêu Nghị, giới thiệu từng người
Chỉ vào Thạch Vân Biên:
- Thạch Vân Biên Thạch đại tướng quân, Thánh chủ đã biết hắn.
Lại chỉ sang lão đạo tóc muối tiêu.
- Vị này chính là Công Tôn Lập Đạo Công Tôn đại tướng quân.
Lại chỉ sang lão đầu gầy còm.
- Vị này chính là Ngao Thiết Ngao đại tướng quân.
Cuối cùng hắn tổng kết:
- Vô Lượng đạo chúng ta có năm đại tướng quân, còn có hai vị đang tọa trấn phòng ngừa phản tặc đánh lén nên tạm thời chưa đến bái kiến Thánh chủ, một vị tên là Tư Đồ Tinh Lan, một tên Hải Uyên Khách, năm vị đại tướng đều là cao thủ Hiển Thánh, chính là trụ cột vững chắc của Vô Lượng một đạo chúng ta. Xuống dưới có hai mươi tám tướng quân, đều là thành viên nòng cốt trong Vô Lượng một đạo, đều là cao thủ Hóa Liên, hôm nay cũng vì ứng phó phản tặc nên không đến đủ, ngày khác có thời gian sẽ đên bái kiến Thánh chủ.
Chậc chậc! Thủ hạ của ta cao thủ như mây! Miêu Nghị ngồi trên cao cười thầm, nói:
- Không sao, không sao.
Hắn nói cái gì thì ba người Thạch Vân Biên đều nghiêng đầu đi, càng chướng mắt Miêu đại thánh chủ.
Kim Mạn nhìn bọn họ, lại nói:
- Vô Lượng một đạo hôm nay có gần một trăm bốn mươi vạn nhân mã, đối ngoại công bố có sáu trăm vạn quân, số lượng đội ngũ chính thức chỉ có các tướng quân tu vi Hiển Thánh mới biết. Sáu đạo có hơn tám trăm vạn quân, đối nội đối ngoại đều nói là bốn ngàn vạn đại quân.
Miêu Nghị kinh ngạc, tò mò hỏi một câu:
- Vì sao phải báo cáo láo đội ngũ?
Kim Mạn giải thích nói:
- Đầu tiên là sĩ khí, bảo trì tin tưởng cho mọi người, cho huynh đệ biết rõ mình vẫn còn vốn liếng đông sơn tái khởi. Tiếp theo, dù sao bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không dám bảo đảm trong lục đạo không có mật thám nằm vùng, nói bốn ngàn vạn đại quân cũng là một loại uy hiếp với phản tặc, phản tặc không dám dễ dàng mạo phạm. Vì cam đoan tin tức không tiết lộ, đại quân bình thường do các đại tướng tách ra quản lý, huynh đệ phía dưới không nhìn thấy số lượng đội ngũ cho nên không rõ ràng, pháp bảo tinh linh liên hệ bị quản lý nghiêm ngặt, xuất chiến mới phát, sau chiến sẽ thu về.
- Ah!
Miêu Nghị hiểu ra, trong nội tâm nghi hoặc, phản tặc náo tới mức này lại nói bí mật cho lão tử biết, chẳng lẽ thật muốn lão tử làm Thánh chủ gì đó? Nếu như tra ra lão tử là đại thống lĩnh của Thiên đình có lột da lão tử hay không?
Kim Mạn giới thiệu tình huống xong, lão đạo sĩ Công Tôn Lập Đạo hỏi:
- Tướng chủ, nếu như không có gì chuyện khác, chúng ta cáo lui trước.
Kim Mạn không thèm để ý tới, quay người nhìn Miêu Nghị, không nói gì, cứ nhìn ba người kia xử lý.
Thạch Vân Biên ba người nhìn nhau, cuối cùng không thể không kiên trì chắp tay với Miêu Nghị:
- Thánh chủ, nếu không phân phó, thuộc hạ cáo lui.
Miêu Nghị lập tức cười tủm tỉm lấy lòng, hắn gật đầu như gà mổ thóc.
- Tự tiện tự tiện, thỉnh tự tiện.
Ba người theo quy củ cáo lui ra ngoài.
Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Miêu Nghị thở ra một hơi, hắn chắp tay hỏi Kim Mạn:
- Tướng chủ, còn có gì phân phó?
- Ngươi...
- Thánh chủ Miêu Nghị kế vị, Vô Lượng đạo nhận chủ, chư tướng đại lễ thăm viếng!
Hơn hai mươi người cả trai lẫn gái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không một người chào.
Kim Mạn nhìn sang Thạch Vân Biên, Thạch Vân Biên mím môi từ từ quỳ xuống, cúi đầu trầm giọng nói:
- Tham kiến Thánh chủ!
Dứt lời thấy những người khác không có phản ứng, nhìn sang hai bên một chút liền kéo trường bào hai người bên cạnh
Hai lão giả bên cạnh hắn hít sâu một hơi, cũng quỳ xuống, động tác vô cùng trầm trọng, cúi đầu nói:
- Tham kiến Thánh chủ!
Ba đầu lĩnh đều quỳ xuống hành lễ, đám người phía sau không dám không theo, cũng lục tục quỳ một chân trên đất.
- Tham kiến Thánh chủ!
Âm thanh bái kiến không đồng đều có thể nói thưa thớt, rõ ràng cực kỳ không tình nguyện.
Miêu Nghị ngồi trên cao nhưng môi giật giật, trong nội tâm thầm vui, có thể xuất hiện ở đây đều là người có tu vi không thấp, nhất là ba người đứng ở trước, bọn họ đều có tu vi Hiển Thánh, nằm mơ cũng không ngờ lại có hôm nay, tư vị thật sự khó nói nên lời.
- Còn chờ cái gì nữa, còn không mau bảo mọi người đứng lên, còn muốn bọn họ quỳ tới lúc tức giận hay sao?
Kim Mạn truyền âm vào tai Miêu Thánh chủ.
Miêu Nghị lập tức truyền âm trả lời:
- Ta nên nói cái gì bây giờ?
Kim Mạn ám khiển trách:
- Ngươi không thấy mọi người không kiên nhẫn sao? Dong dài sẽ có người không thể xuống đài, nói nhảm thì từ từ nói, bảo bọn họ đứng lên đi, về sau có cơ hội nói chuyện.
Nội tâm Miêu Nghị mắng thầm, có tật xấu, đã không tình nguyện thì đừng miễn cưỡng.
Hắn vẫn biểu hiện tươi cười, hai tay vung lên bảo mọi người đứng dậy.
- Chư vị bình thân.
Cả đám người đứng rất thống khoái, không lề mề như lúc quỳ xuống, Miêu Nghị dứt lời, một đám người nhanh chóng đứng lên.
Thạch Vân Biên và lão đầu bên trái chắp tay nói với Kim Mạn:
- Tướng chủ, nếu như không có gì phân phó chúng ta cáo lui trước.
Không xin chỉ thị Miêu Nghị mà lại xin chỉ thị của Kim Mạn, đã nói rõ bọn họ không đặt Miêu Nghị vào mắt, Miêu Đại Thánh chủ muốn khống chế bình quyền Vô Lượng đạo không dễ dàng, cho dù hắn thượng vị thì binh quyền vẫn nằm trên tay Kim Mạn, thứ này không phải ai muốn tiếp nhận là tiếp nhận.
Đương nhiên, Miêu Nghị không tức giận làm gì, hắn cũng không cho rằng mình có thể ngồi vị trí hiện tại, cũng không vọng tưởng cướp binh quyền.
Kim Mạn ở trước mặt mọi người cho Miêu Nghị mặt mũi, quay người xin chỉ thị của Miêu Nghị:
- Không biết Thánh chủ có huấn thị gì, nếu không huấn thị, không ngại cho bọn họ làm việc của mình.
Miêu Nghị gật đầu, hắn cười nói với mọi người:
- Mọi người tự tiện, thỉnh tự tiện!
Không ít người không nói hai lời, bọn họ phất tay áo rời đi.
Miêu Nghị nói thầm, nghi thức đăng cơ đủ đơn giản, cũng chẳng thèm giả vờ làm gì, đưa lão tử lên vị trí này là có mục đích gì?
Đứng một bên Kim Mạn rồi đột nhiên vừa quát:
- Thạch Vân Biên, Ngao Thiết, Công Tôn Lập Đạo, ba người các ngươi lưu lại.
Kim Mạn giận dữ quát.
Mọi người vừa ra khỏi đại điện lục tục rời đi, đám Thạch Vân Biên cùng ba người dừng bước quay người lại, lão đạo tóc muối tiêu lạnh nhạt nói:
- Tướng chủ còn có phân phó?
Kim Mạn rời khỏi Miêu Nghị đi xuống cầu thang, ánh mắt mang theo sát khí tới gần ba người, âm thầm truyền âm nói:
- Đạo lý nên nói cũng đã nói, nên giải thích cũng giải thích, đáp ứng xong nhưng sự đáo lâm đầu lại làm eo là sao? Là vinh nhục của các ngươi quan trọng hay tính mạng trăm vạn huynh đệ quan trọng? Ngay cả ba người các ngươi còn không phối hợp làm sao thủ hạ phối hợp?
Ba người im lặng không nói, Miêu Nghị phát giác pháp lực chấn động đang âm thầm cân nhắc mấy đầu lĩnh phản tặc đang bàn chuyện gì.
Thấy ba người không lên tiếng, Kim Mạn dẫn ba người quay về đối mặt với Miêu Nghị, giới thiệu từng người
Chỉ vào Thạch Vân Biên:
- Thạch Vân Biên Thạch đại tướng quân, Thánh chủ đã biết hắn.
Lại chỉ sang lão đạo tóc muối tiêu.
- Vị này chính là Công Tôn Lập Đạo Công Tôn đại tướng quân.
Lại chỉ sang lão đầu gầy còm.
- Vị này chính là Ngao Thiết Ngao đại tướng quân.
Cuối cùng hắn tổng kết:
- Vô Lượng đạo chúng ta có năm đại tướng quân, còn có hai vị đang tọa trấn phòng ngừa phản tặc đánh lén nên tạm thời chưa đến bái kiến Thánh chủ, một vị tên là Tư Đồ Tinh Lan, một tên Hải Uyên Khách, năm vị đại tướng đều là cao thủ Hiển Thánh, chính là trụ cột vững chắc của Vô Lượng một đạo chúng ta. Xuống dưới có hai mươi tám tướng quân, đều là thành viên nòng cốt trong Vô Lượng một đạo, đều là cao thủ Hóa Liên, hôm nay cũng vì ứng phó phản tặc nên không đến đủ, ngày khác có thời gian sẽ đên bái kiến Thánh chủ.
Chậc chậc! Thủ hạ của ta cao thủ như mây! Miêu Nghị ngồi trên cao cười thầm, nói:
- Không sao, không sao.
Hắn nói cái gì thì ba người Thạch Vân Biên đều nghiêng đầu đi, càng chướng mắt Miêu đại thánh chủ.
Kim Mạn nhìn bọn họ, lại nói:
- Vô Lượng một đạo hôm nay có gần một trăm bốn mươi vạn nhân mã, đối ngoại công bố có sáu trăm vạn quân, số lượng đội ngũ chính thức chỉ có các tướng quân tu vi Hiển Thánh mới biết. Sáu đạo có hơn tám trăm vạn quân, đối nội đối ngoại đều nói là bốn ngàn vạn đại quân.
Miêu Nghị kinh ngạc, tò mò hỏi một câu:
- Vì sao phải báo cáo láo đội ngũ?
Kim Mạn giải thích nói:
- Đầu tiên là sĩ khí, bảo trì tin tưởng cho mọi người, cho huynh đệ biết rõ mình vẫn còn vốn liếng đông sơn tái khởi. Tiếp theo, dù sao bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không dám bảo đảm trong lục đạo không có mật thám nằm vùng, nói bốn ngàn vạn đại quân cũng là một loại uy hiếp với phản tặc, phản tặc không dám dễ dàng mạo phạm. Vì cam đoan tin tức không tiết lộ, đại quân bình thường do các đại tướng tách ra quản lý, huynh đệ phía dưới không nhìn thấy số lượng đội ngũ cho nên không rõ ràng, pháp bảo tinh linh liên hệ bị quản lý nghiêm ngặt, xuất chiến mới phát, sau chiến sẽ thu về.
- Ah!
Miêu Nghị hiểu ra, trong nội tâm nghi hoặc, phản tặc náo tới mức này lại nói bí mật cho lão tử biết, chẳng lẽ thật muốn lão tử làm Thánh chủ gì đó? Nếu như tra ra lão tử là đại thống lĩnh của Thiên đình có lột da lão tử hay không?
Kim Mạn giới thiệu tình huống xong, lão đạo sĩ Công Tôn Lập Đạo hỏi:
- Tướng chủ, nếu như không có gì chuyện khác, chúng ta cáo lui trước.
Kim Mạn không thèm để ý tới, quay người nhìn Miêu Nghị, không nói gì, cứ nhìn ba người kia xử lý.
Thạch Vân Biên ba người nhìn nhau, cuối cùng không thể không kiên trì chắp tay với Miêu Nghị:
- Thánh chủ, nếu không phân phó, thuộc hạ cáo lui.
Miêu Nghị lập tức cười tủm tỉm lấy lòng, hắn gật đầu như gà mổ thóc.
- Tự tiện tự tiện, thỉnh tự tiện.
Ba người theo quy củ cáo lui ra ngoài.
Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Miêu Nghị thở ra một hơi, hắn chắp tay hỏi Kim Mạn:
- Tướng chủ, còn có gì phân phó?
- Ngươi...