Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 1942: Đăng cơ (Hạ)



Sau khi thủ vệ xem xét qua thủ dụ mới cho đi. Hai nữ tử này đi thẳng tới trước mắt Miêu Nghị, một người trong đó xuất ra sợi dây thừng, phối hợp thêm khuôn mặt lạnh lẽo như băng kia khiến cho hắn có cảm giác như sắp bị hai người này thắt cổ.
Lui về phía sau một bước, Miêu Nghị lập tức nhìn trái nhìn phải, nói:
- Có ý gì?
Không có ai lên tiếng, hai nữ tử kia trực tiếp đi tới, một người kéo cánh tay Miêu Nghị, cầm dây thừng khoa tay múa chân một hồi trên người hắn.
Miêu Nghị đang cảnh giác cao độ lúc này mới hiểu rõ, đối phương đang đo đạc thân thể cho mình.
- Các ngươi làm gì vậy?
Miêu Nghị kinh ngạc.
Hai nữ tử không nói một tiếng nào, sau khi đo đạc thân thể hắn rồi đi. Miệng không nói một lời, khiến cho Miêu Nghị cảm thấy khó hiểu.
Ngày kế tiếp, hai nữ tử này lại tới đây. Miêu Nghị nhìn bộ dáng ra ra vào vào của hai nàng cũng lười hỏi, dù sao cũng không hỏi được ra cái gì.
Nhưng mà hắn cũng không có cách nào không đếm xỉa tới được. Trong phòng của hắn, hai nữ tử kia bận rộn trong phòng hắn một phen, sau đó trực tiếp kéo hắn vào trong phòng, phanh một tiếng rồi đóng cửa lại.
Miêu Nghị vào phòng, nhìn thấy bồn nước tắm ấm trong phòng, trong lòng hoài nghi không thôi. Chỉ là lúc này nhị nữ trực tiếp động thủ, trực tiếp giúp hắn cởi áo, dây lưng.
- Các ngươi làm gì vậy?
Miêu Nghị bị hai nàng lôi kéo, cự tuyệt không được nên đành kinh hô.
- Tắm rửa thay y phục. Sau đó chư vị tướng quân sẽ tới bái kiến.
Vị nữ tử cao hơn kia rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện với hắn.
- Không cần các ngươi hỗ trợ, tự mình ta tới.
Miêu Nghị che ngực, giở khóc dở cười nói.
Hình như nhị nữ cũng ước gì như vậy, nhanh chóng đi tới bên bồn tắm rồi quay lưng về phía Miêu Nghị, chỉ là miệng vẫn thúc giục một tiếng:
- Kính xin mau chóng. Thánh chủ sắp đăng cơ, đừng để cho chư vị tướng quân đợi lâu.
Ồ? Là chuyện này sao? Trong lòng Miêu Nghị than thở một tiếng. Thấy hai người không có ý tứ đi ra ngoài, hắn chỉ có thể chậm rãi thoát y rồi ngâm mình vào trong nước...
Cửa phòng lại mở, nhị nữ đi hai bên. Miêu Nghị đi ra ngoài cửa giống như đổi thành một người khác, một thân áo bào màu vàng hoa lệ vô cùng, bên trên thêu vân sơn vụ hải, nhật nguyệt tinh thần. Tóc dùng một dây tơ vàng cột, khiến cho Miêu Nghị trở thành một người cao quý, siêu phàm mà lại thoát tục.
Theo nhị nữ nói, đây là cách ăn mặc của tân nhiệm Thánh chủ, nói cái gì mà Càn khôn bảo.
Bước xuống bậc thang, Miêu Nghị thi thoảng giơ tay áo lên, hoặc là cúi đầu nhìn quần mình xem. Lớn nhỏ rất vừa vặn, hắn đã hiểu sao vì sao nhị nữ ngày hôm qua lại đo đạc thân thể hắn. Đoán chừng là gấp rút chế tạo áo bào này.
Một đường bị đưa tới hậu viện của chủ điện trên núi, Kim Mạn mặc một bộ váy dài, tư thái cao quý đang đừng ở hậu viện chờ hắn.
- Tướng chủ.
Miêu Nghị thì nhìn thấy nàng cười ha hả chắp tay, rất là khách khí.
Kim Mạn thì nhìn hắn từ trên xuống dưới một phen.
Miêu Nghị nhìn nhìn nàng, lại nhìn y phục của mình, trong lòng thầm nói, sao ta cảm giác cách ăn mặc của song phương dường như không có chút giống nhau nào.
Kim Mạn nhìn qua hắn một lát, gật đầu rồi hắng giọng nói:
- Có vài phần hương vị của tân Thánh chủ, chính là khí thế thượng vị giả.
Nàng đi tới trước mặt Miêu Nghị, nghiêm mặt nói:
- Chư vị tướng quân đang ngồi chờ trong đại điện chờ triều kiến. Tuy rằng vừa mới trải qua phản tặc khảo hạch, đề phòng phản tặc mượn cơ hội sinh biến. Khắp các nơi lại cần người tọa trấn, không tiện triệu tập tất cả mọi người về đây. Cho nên đại bộ phận người cũng chưa tới đủ. Lại nói, tình cảnh của chúng ta ngươi cũng biết, không thể huy động nhân lực lớn làm trọn nghi thức đăng cơ cho ngươi. Cho nên hết thảy đều đơn giản, cũng không phải là có ý không tôn trọng tân nhiệm Thánh chủ như ngươi. Đợi sau khi đả đảo Thanh chủ và Phật chủ xong, lại bổ sung sau cũng được.
Lời nói thì êm tai, kỳ thực là không tôn trọng Miêu đại thánh chủ.
Đầu tiên là Kim Mạn có ấn tượng không được tốt lắm với Miêu Nghị, căn bản không muốn để cho Miêu Nghị quá phong quang. Nếu không phải người nào đó dùng thủ đoạn, dùng mấy trăm vạn đầu người làm cảnh cáo, lực uy hiếp đối với bọn họ quá lớn, uy hiếp bóp chết bọn hắn. Nàng sợ rằng sẽ là người đầu tiên giết chết Miêu Nghị. Tiếp theo là người phía dưới đối với tân nhiệm thánh chủ như Miêu Nghị có ý kiến quá lớn. Nếu không phải có đám người Kim Mạn trấn áp, giúp đỡ, cố gắng thuyết phục. Miêu Nghị nhất định sẽ bị đánh bán sống bán chết. Một vô danh tiểu tốt lại dám nhúng chàm Thánh vị, hiệu triệu quần hùng, quả thực là nói giỡn.
Nhưng mà dưới tình huống như vậy quả thực cũng không nên kích thích tướng lãnh phía dưới quá. Quả thực không thích hợp xử lý phong quang. Lần này kỳ thực là làm qua loa. Miêu Nghị cũng đừng mơ vừa mới lên vị là có thể khống chế quyền hành.
Đợi tới lúc đả đảo Thanh Chủ và Phật chủ? Nằm mơ sao? Trong lòng Miêu Nghị mỉm mai, hắn đối với chức vị Thánh Chủ này căn bản không có hứng thú. Thuần túy là bị buộc bất đắc dĩ nên mới làm như vậy ứng phó. Hắn cười nói:
- Ta hiểu, ta hiểu.
Kim Mạn vươn tay mời hắn:
- Đi theo ta.
Nàng tự mình dẫn Miêu Nghị từ sau hậu viện tiến vào, hai nữ tử mặc áo vàng kia thì tiến tới một bước, đi trước mặt hai người rồi đứng ở cửa vào chính điện.
Miêu Nghị được Kim Mạn hộ tống từ bên trái tiến vào đại điện phong cách cổ xưa. Lập tức hơn hai mươi người, cả nam nữ mặc y phục và trang sức khác nhau bỗng nhiên nhìn chằm chằm tới. Tay Miêu Nghị xiết chặt, có một ít người Miêu Nghị từng gặp qua, có một ít người Miêu Nghị chưa từng thấy qua. Đại đa số người ánh mắt bất thiện.
Ba người đứng đầu, trên mi tâm đều có hoa văn pháp tướng chân thực. Vừa nhìn đã biết là cao thủ cảnh giới Hiển thánh, pháp lực vô biên. Thạch Vân Biên cũng ở bên cạnh, hắn lạnh nhạt nhìn qua Miêu Nghị, sau đó lập tức khôi phục bộ dáng cúi đầu xuống đất, chỉ là trong lòng rất là bất mãn.
Miêu Nghị cũng không phải người ngu, hắn nhìn ánh mắt những người này liền biết có ý kiến.
Trong lòng của hắn cũng có ý kiến, không biết làm sao người ta không dám biểu hiện ra, hắn không dám lộ ra ngoài, còn phải mỉm cười, thực lực song phương đối lập quá lớn, chỉ có thể chịu đựng.
Lúc này Kim Mạn tỏ thái độ cung kính, mời mấy vị kia ngồi xuống.
Nhìn thấy Miêu Nghị không chút hoang mang đi lên bậc thang, nội tâm Kim Mạn nói thầm, nhìn không ra gia hỏa này không luống cuống chút nào, chỉ là tu sĩ Kim Liên đối mặt nhiều cao thủ như vậy không thấy khẩn trương gì cả.
Đi đến bên cạnh bảo tọa, Kim Mạn lại thò tay mời ngồi.
Miêu Nghị quản khỉ gió bọn họ, chỉ cần không nguy hiểm cho an toàn của mình, các ngươi nói làm thế nào thì thế nào, cứ làm theo ý của các ngươi đi, chắc hẳn không có việc gì, ta cũng có thể ngồi an ổn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...