Phi Thiên
Chương 1616: Mưa gió nổi lên (Thượng)
Miêu Nghị cười cười rồi rời đi. Chỉ có Từ Đường Nhiên thở dài, lại ngồi xổm xuống dòng suối nhỏ rửa rau. Trước khi tham dự khảo hạch, Từ thống lĩnh đã nhiều năm chưa từng trải qua việc này. Hiện tại hắn làm vô cùng thuận tay. Không có biện pháp, mỗi lần Miêu Nghị vừa về tới nơi lập tức nói hắn đi làm thức ăn...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt kỳ hạn một trăm năm khảo hạch đã sắp tới.
Thủ Thành cung trên Thiên nhai của Thiên Nguyên tinh. Màu da trên mặt Khấu Văn Lam đứng chờ ở ngoài cửa cung rốt cuộc cũng chậm rãi khôi phục lại màu trắng nõn. Hắc Vương chính là hắc vương, hắn gần trăm năm không đi ra ngoài gặp người. Nhưng mà tâm tình hắn lúc này vừa có chút hưng phấn, lại có chút khẩn trương.
Khảo hạch sắp chấm dứt, bên Ngưu Hữu Đức đã truyền về tin tức, bắt được bốn đào phạm. Đây là chuyện khiến cho hắn hưng phấn. Gần ngàn thống lĩnh tối thiểu cũng có trăm đội nhân mã. Cũng có thể nói là một trăm đào phạm phân cho một trăm đội nhân mã, mỗi đội một người cũng không đủ. Thế nhưng thủ hạ hắn lại bắt được bốn. Thành tích này chắc chắn sẽ không quá kém. Hơn nữa hắn chỉ phái ra bốn thủ hạ, trong đó có hai người không phải là tâm phúc của hắn. Mà hắn cũng biết mình ở Vô Sinh chi địa không cung cấp được bao nhiêu trợ giúp. Dù sao địa vị của hắn ở Khấu gia cũng ở biên giới, vận dụng không được quá nhiều tài nguyên. Có thể bắt được bốn đào phạm, không thể nghi ngờ chứng minh hắn đối xử với thủ hạ có thành tựu. Khi đánh bại đối thủ cạnh tranh Hạ Hầu Long Thành kia, hắn hoàn toàn có thể vỗ ngực ở Khấu gia chứng minh chính mình. Có thể tiến vào vòng tròn quyền lực cao hơn trong Khấu gia. Cũng có thể nhận được tài nguyên lớn hơn từ Khấu gia.
Khẩn trương đó là hắn cũng hiểu rõ, cửa ải nguy hiểm nhất của đám người Ngưu Hữu Đức cũng đã tới. Một hồi huyết chiến không tránh khỏi. Sống còn, thành bại có thể nói toàn bộ xem vào lần này.
Hắn đã từng nói với hai người Ngưu Hữu Đức sẽ đi tiếp ứng bọn họ. Hắn cũng muốn đi tự mình tọa trấn, phòng ngừa có người nẫng tay trên thành tích của mình. Một khi đám người Ngưu Hữu Đức trở về, ai dám hủy thành tích của hắn, hắn sẽ liều mạng với kẻ đó. cho nên hắn tới chỗ Bích Nguyệt phu nhân xin nghỉ.
Rất nhanh đã có tiểu tỳ đi ra thông báo, phu nhân triệu kiến.
Ở hoa viên trong hậu cung nhìn thấy Bích Nguyệt phu nhân đang lười biếng dựa vào ghế, hắn vừa mới nói chuyện xin nghỉ ra. Bích Nguyệt phu nhân có chút ngoài ý muốn, nói:
- Đám người Ngưu Hữu Đức còn sống?
- Vâng.
Khấu Văn Lam chắp tay nói:
- Chẳng những còn sống, lúc nào cũng nhớ tới chuyện của phu nhân. Vì phu nhân mà tìm được linh sủng Thiên Diện yêu hồ.
Bích Nguyệt Phu nhân đang lười biếng lập tức lấy lại tinh thần, chấn động, hai mắt tỏa sáng, đứng lên hỏi:
- chuyện này là thật sao?
Khấu Văn Lam oán thầm không thôi, kích động cái gì? Một đầu sủng vật so với lão tử còn quan trọng hơn sao? Còn hỏi thật mới không thật? Hắn cung kính trả lời:
- Chắc chắn mười phần.
Bích Nguyệt phu nhân lập tức vén váy lên, nói:
- Chuẩn y. Bổn phu nhân cũng đi xem, cùng nhau đi thôi.
Người ngoài không biết “ý nghĩa” của Thiên Diện Yêu hồ đối với nàng. Nàng không thể để cho Thiên Diện yêu hồ rơi vào trong tay người khác. Kỳ thực nàng không tin đám người Miêu Nghị có thể qua cửa ải khảo hạch cuối cùng. Đây cũng là lý do tại sao nàng đi cùng Khấu Văn Lam. Chỉ cần nàng đi, mặc kệ Miêu Nghị chết trên tay ai, bằng vào thân phận trượng phu nàng là một trong thất thập nhị hầu của Thiên đình, nàng chỉ cần tiến lên yêu cầu đối phương. Đối phương ít nhiều cũng sẽ cho nàng mặt mũi. Bình thường sẽ không có cứng rắn, không để lại một tiểu hồ ly cho nàng.
Cho nên nói, nàng không phải vì đám người Miêu Nghị mà tự mình đi một chuyến. Đi tới chỗ kia chỉ là vì Thiên Diện yêu hồ mà thôi.
Tự nhiên Khấu Văn Lam cũng nhìn ra được. Sau khi rời khỏi thủ cung, trong lòng hắn vẫn còn đang thầm nói. Dầu gì cũng là tổng trấn một phương, sống chết của người dưới không ngờ lại không thèm để ý, chỉ quan tâm tới một sủng vật. Quả thực hết chỗ nói.
Nhưng mà sau khi bị Hoàng Phủ Quân Nhu nói một lần, hắn đã thu hồi sự ngạo mạn của mình. Có mấy lời hắn chỉ dấu ở trong lòng, không có nói ra mà thôi.
Nói tới Hoàng Phủ Quân Nhu, nói tới là tới. Khấu Văn Lam vừa mới về tới phủ đệ mình lập tức có người tới thông báo, Hoàng Phủ Quân Nhu tới cầu kiến.
Trong thính đường, Hoàng Phủ Quân Nhu đi vào trong, sau khi chào Khấu Văn Lam, hắn mời nàng ngồi rồi cười hỏi:
- Quân Nhu, không biết lần này tới đây có gì chỉ giáo?
Hoàng Phủ Quân Nhu mỉm cười nói:
- Ta nào dám có chỉ giáo gì chứ? Ta biết Vô sinh chi địa đối với ngươi tương đối quan trọng. Mà khảo hạch cũng sắp chấm dứt, ta muốn tới hỏi xem ngươi có tính toán gì không. Tâm tình của Đại thống lĩnh thoạt nhìn không xấu, hẳn có tin vui gì đó?
Nàng kỳ thực tới đây là muốn tìm hiểu xem Miêu Nghị sống chết thế nào. Bên Vân Tri Thu nàng cũng đi dò xét qua, nhưng mà tự nhiên Vân Tri Thu giả vờ không biết điều gì. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy bên Khấu Văn Lam nhất định sẽ giữ liên lạc với mấy người Miêu Nghị. Cho nên nàng mới tới tìm hiểu tin tức một phen.
Bây giờ nàng vẫn chưa rõ cảm giác của mình với Miêu Nghị là gì. Thường xuyên hận Miêu Nghị không thể chết đi. Thế nhưng trong lòng lại quan tâm tới sinh tử của Miêu Nghị.
- Ý định sao? Còn phải chờ kết quả cuối cùng. Ta sắp động thủ, hy vọng thủ hạ của ta có thể qua được cửa ải cuối cùng.
Khấu Văn Lam nhịn không được thầm than.
Hoàng Phủ Quân Nhu nghe vậy trong lòng khẽ động, thử hỏi:
- Ngưu Hữu Đức thủ hạ ngươi có còn sống không?
Khấu Văn Lam lập tức cười ha hả:
- Ta biết rõ nàng có thành ý với Ngưu Hữu Đức, bất quá lần này sợ rằng nàng thất vọng rồi. Trước mắt hắn còn sống rất tốt.
Hoàng Phủ Quân Nhu âm thầm thở dài một hơi, bề ngoài lại ra vẻ hừ lạnh nói:
- Như vậy cũng coi như hắn mạng lớn.
Chuyện này càng khiến cho Khấu Văn Lam lấy khăn tay che miệng cười không thôi.
Mà Khấu Văn Lam còn có việc, muốn sắp xếp chút chuyện. Sau đó hắn còn phải đi cùng với Bích Nguyệt phu nhân, cho nên Hoàng Phủ Quân Nhu không tiện quấy rầy.
Sau khi cáo từ, rời khỏi thủ thành cung chui vào trong kiệu. Hoàng Phủ Quân Nhu lập tức khôi phục lại vẻ mặt nửa vui nửa buồn. VUi là Miêu Nghị vẫn còn sống, buồn là biết rõ sự khó khăn của cửa ải cuối cùng khảo hạch.
Vân dung quán, Vân Tri Thu đã sớm không còn tâm tư quản lý chuyện trong cửa hàng. Nàng lo lắng không thôi, thường xuyên một mình ngẩng đầu ngắm ánh trăng không nói gì.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi, tỷ muội Âu Dương, đám người Phục Thanh lúc này đều có trạng thái không tốt. Đều theo cửa ải khảo hạch cuối cùng sắp tới mà tâm tư như treo lên cao. Một khi Miêu Nghị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đối với bọn họ mà nói, tất cả mọi thứ trước mắt sẽ thay đổi.
Vân Tri Thu thậm chí còn đang suy nghĩ một khi có biến phải chuẩn bị ứng phó cho tốt mọi tình huống sẽ xảy ra.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt kỳ hạn một trăm năm khảo hạch đã sắp tới.
Thủ Thành cung trên Thiên nhai của Thiên Nguyên tinh. Màu da trên mặt Khấu Văn Lam đứng chờ ở ngoài cửa cung rốt cuộc cũng chậm rãi khôi phục lại màu trắng nõn. Hắc Vương chính là hắc vương, hắn gần trăm năm không đi ra ngoài gặp người. Nhưng mà tâm tình hắn lúc này vừa có chút hưng phấn, lại có chút khẩn trương.
Khảo hạch sắp chấm dứt, bên Ngưu Hữu Đức đã truyền về tin tức, bắt được bốn đào phạm. Đây là chuyện khiến cho hắn hưng phấn. Gần ngàn thống lĩnh tối thiểu cũng có trăm đội nhân mã. Cũng có thể nói là một trăm đào phạm phân cho một trăm đội nhân mã, mỗi đội một người cũng không đủ. Thế nhưng thủ hạ hắn lại bắt được bốn. Thành tích này chắc chắn sẽ không quá kém. Hơn nữa hắn chỉ phái ra bốn thủ hạ, trong đó có hai người không phải là tâm phúc của hắn. Mà hắn cũng biết mình ở Vô Sinh chi địa không cung cấp được bao nhiêu trợ giúp. Dù sao địa vị của hắn ở Khấu gia cũng ở biên giới, vận dụng không được quá nhiều tài nguyên. Có thể bắt được bốn đào phạm, không thể nghi ngờ chứng minh hắn đối xử với thủ hạ có thành tựu. Khi đánh bại đối thủ cạnh tranh Hạ Hầu Long Thành kia, hắn hoàn toàn có thể vỗ ngực ở Khấu gia chứng minh chính mình. Có thể tiến vào vòng tròn quyền lực cao hơn trong Khấu gia. Cũng có thể nhận được tài nguyên lớn hơn từ Khấu gia.
Khẩn trương đó là hắn cũng hiểu rõ, cửa ải nguy hiểm nhất của đám người Ngưu Hữu Đức cũng đã tới. Một hồi huyết chiến không tránh khỏi. Sống còn, thành bại có thể nói toàn bộ xem vào lần này.
Hắn đã từng nói với hai người Ngưu Hữu Đức sẽ đi tiếp ứng bọn họ. Hắn cũng muốn đi tự mình tọa trấn, phòng ngừa có người nẫng tay trên thành tích của mình. Một khi đám người Ngưu Hữu Đức trở về, ai dám hủy thành tích của hắn, hắn sẽ liều mạng với kẻ đó. cho nên hắn tới chỗ Bích Nguyệt phu nhân xin nghỉ.
Rất nhanh đã có tiểu tỳ đi ra thông báo, phu nhân triệu kiến.
Ở hoa viên trong hậu cung nhìn thấy Bích Nguyệt phu nhân đang lười biếng dựa vào ghế, hắn vừa mới nói chuyện xin nghỉ ra. Bích Nguyệt phu nhân có chút ngoài ý muốn, nói:
- Đám người Ngưu Hữu Đức còn sống?
- Vâng.
Khấu Văn Lam chắp tay nói:
- Chẳng những còn sống, lúc nào cũng nhớ tới chuyện của phu nhân. Vì phu nhân mà tìm được linh sủng Thiên Diện yêu hồ.
Bích Nguyệt Phu nhân đang lười biếng lập tức lấy lại tinh thần, chấn động, hai mắt tỏa sáng, đứng lên hỏi:
- chuyện này là thật sao?
Khấu Văn Lam oán thầm không thôi, kích động cái gì? Một đầu sủng vật so với lão tử còn quan trọng hơn sao? Còn hỏi thật mới không thật? Hắn cung kính trả lời:
- Chắc chắn mười phần.
Bích Nguyệt phu nhân lập tức vén váy lên, nói:
- Chuẩn y. Bổn phu nhân cũng đi xem, cùng nhau đi thôi.
Người ngoài không biết “ý nghĩa” của Thiên Diện Yêu hồ đối với nàng. Nàng không thể để cho Thiên Diện yêu hồ rơi vào trong tay người khác. Kỳ thực nàng không tin đám người Miêu Nghị có thể qua cửa ải khảo hạch cuối cùng. Đây cũng là lý do tại sao nàng đi cùng Khấu Văn Lam. Chỉ cần nàng đi, mặc kệ Miêu Nghị chết trên tay ai, bằng vào thân phận trượng phu nàng là một trong thất thập nhị hầu của Thiên đình, nàng chỉ cần tiến lên yêu cầu đối phương. Đối phương ít nhiều cũng sẽ cho nàng mặt mũi. Bình thường sẽ không có cứng rắn, không để lại một tiểu hồ ly cho nàng.
Cho nên nói, nàng không phải vì đám người Miêu Nghị mà tự mình đi một chuyến. Đi tới chỗ kia chỉ là vì Thiên Diện yêu hồ mà thôi.
Tự nhiên Khấu Văn Lam cũng nhìn ra được. Sau khi rời khỏi thủ cung, trong lòng hắn vẫn còn đang thầm nói. Dầu gì cũng là tổng trấn một phương, sống chết của người dưới không ngờ lại không thèm để ý, chỉ quan tâm tới một sủng vật. Quả thực hết chỗ nói.
Nhưng mà sau khi bị Hoàng Phủ Quân Nhu nói một lần, hắn đã thu hồi sự ngạo mạn của mình. Có mấy lời hắn chỉ dấu ở trong lòng, không có nói ra mà thôi.
Nói tới Hoàng Phủ Quân Nhu, nói tới là tới. Khấu Văn Lam vừa mới về tới phủ đệ mình lập tức có người tới thông báo, Hoàng Phủ Quân Nhu tới cầu kiến.
Trong thính đường, Hoàng Phủ Quân Nhu đi vào trong, sau khi chào Khấu Văn Lam, hắn mời nàng ngồi rồi cười hỏi:
- Quân Nhu, không biết lần này tới đây có gì chỉ giáo?
Hoàng Phủ Quân Nhu mỉm cười nói:
- Ta nào dám có chỉ giáo gì chứ? Ta biết Vô sinh chi địa đối với ngươi tương đối quan trọng. Mà khảo hạch cũng sắp chấm dứt, ta muốn tới hỏi xem ngươi có tính toán gì không. Tâm tình của Đại thống lĩnh thoạt nhìn không xấu, hẳn có tin vui gì đó?
Nàng kỳ thực tới đây là muốn tìm hiểu xem Miêu Nghị sống chết thế nào. Bên Vân Tri Thu nàng cũng đi dò xét qua, nhưng mà tự nhiên Vân Tri Thu giả vờ không biết điều gì. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy bên Khấu Văn Lam nhất định sẽ giữ liên lạc với mấy người Miêu Nghị. Cho nên nàng mới tới tìm hiểu tin tức một phen.
Bây giờ nàng vẫn chưa rõ cảm giác của mình với Miêu Nghị là gì. Thường xuyên hận Miêu Nghị không thể chết đi. Thế nhưng trong lòng lại quan tâm tới sinh tử của Miêu Nghị.
- Ý định sao? Còn phải chờ kết quả cuối cùng. Ta sắp động thủ, hy vọng thủ hạ của ta có thể qua được cửa ải cuối cùng.
Khấu Văn Lam nhịn không được thầm than.
Hoàng Phủ Quân Nhu nghe vậy trong lòng khẽ động, thử hỏi:
- Ngưu Hữu Đức thủ hạ ngươi có còn sống không?
Khấu Văn Lam lập tức cười ha hả:
- Ta biết rõ nàng có thành ý với Ngưu Hữu Đức, bất quá lần này sợ rằng nàng thất vọng rồi. Trước mắt hắn còn sống rất tốt.
Hoàng Phủ Quân Nhu âm thầm thở dài một hơi, bề ngoài lại ra vẻ hừ lạnh nói:
- Như vậy cũng coi như hắn mạng lớn.
Chuyện này càng khiến cho Khấu Văn Lam lấy khăn tay che miệng cười không thôi.
Mà Khấu Văn Lam còn có việc, muốn sắp xếp chút chuyện. Sau đó hắn còn phải đi cùng với Bích Nguyệt phu nhân, cho nên Hoàng Phủ Quân Nhu không tiện quấy rầy.
Sau khi cáo từ, rời khỏi thủ thành cung chui vào trong kiệu. Hoàng Phủ Quân Nhu lập tức khôi phục lại vẻ mặt nửa vui nửa buồn. VUi là Miêu Nghị vẫn còn sống, buồn là biết rõ sự khó khăn của cửa ải cuối cùng khảo hạch.
Vân dung quán, Vân Tri Thu đã sớm không còn tâm tư quản lý chuyện trong cửa hàng. Nàng lo lắng không thôi, thường xuyên một mình ngẩng đầu ngắm ánh trăng không nói gì.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi, tỷ muội Âu Dương, đám người Phục Thanh lúc này đều có trạng thái không tốt. Đều theo cửa ải khảo hạch cuối cùng sắp tới mà tâm tư như treo lên cao. Một khi Miêu Nghị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đối với bọn họ mà nói, tất cả mọi thứ trước mắt sẽ thay đổi.
Vân Tri Thu thậm chí còn đang suy nghĩ một khi có biến phải chuẩn bị ứng phó cho tốt mọi tình huống sẽ xảy ra.