Phi Thiên
Chương 1615: Khâu khảo hạch cuối cùng (Hạ)
- Ta tự có biện pháp, dù sao đầu người đã mang tới cho ngươi, cần gì phải hỏi nhiều như vậy?
Dứt lời, Mộ Dung Tinh Hoa lại đi tới trước mặt Miêu Nghị, ném ra một nam một nữ bị chế trụ, chật vật không chịu nổi:
- Đây là hai đào phạm mà bọn họ bắt được. Cũng là thành ý của ta khi tới quy hàng.
Sau khi Miêu Nghị kiểm tra qua, quả nhiên là hai đào phạm. Vì vậy hắn cũng không khách khí, trực tiếp thu lại, lại hỏi:
- Nơi này chỉ có ba cái đầu, đám người Yến Tử Ca dường như không chỉ có ba cái đầu nha?
Mộ Dung Tinh Hoa bình tĩnh nói:
- Mấy người khác đã sớm chết, chết vài chục năm trước. Chết ở trong tay những người khác trong Thiên đình. Lúc ấy thế lực khắp nơi vì muốn cướp đoạt thành tích, không ngừng tàn sát lẫn nhau. Trong một lần huyết chiến chúng ta thiếu chút nữa bị người ta tiêu diệt toàn bộ. May mà có một đám người khác cuốn vào tranh đoạt. Mấy người chúng ta mới có thể may mắn thoát thân. Sau lần kia chúng ta vẫn trốn tránh, một mực trốn tới bây giờ... Hôm nay xem ra các ngươi cũng luôn trốn tránh.
Chuyện tự giết lẫn nhau đã sớm nằm trong dự liệu của Miêu Nghị. Miêu Nghị lại hỏi nàng:
- Dương Thái đâu? Cũng chết ở lần kia sao?
Mộ Dung Tinh Hoa lắc đầu nói:
- Dương Thái vừa mới chết không lâu. Chúng ta sau khi trở về xảy ra xung đột với đám người Yến Tử Ca, Dương Thái bất hạnh gặp nạn.
Nàng không có nói là chính mình giết, nàng lại hỏi Miêu Nghị:
- Từ Đường Nhiên đâu rồi? Sao lại không thấy hắn?
Điểm này rất quan trọng, nàng muốn biết đám người Miêu Nghị có sống tốt hay không.
Miêu Nghị không phải là không biết được suy nghĩ này của nàng. Chỉ là hắn không suy nghĩ được chuyện xảy ra trên người Mộ Dung Tinh Hoa. lại nói, đám người Yến Tử Ca chết như thế nào hắn vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc. Nhưng mà đối phương không chịu nói, như vậy hắn cũng không muốn hỏi. Hắn phất tay chỉ về phía xa:
- Sợ ngươi lòng mang làm loạn, cho nên mai phục ở một bên.
- Đến lượt ta cũng có thể hoài nghi như vậy.
Mộ Dung Tinh Hoa nhìn theo tay hắn, sau đó quay đầu lại hỏi:
- Ta đã cho thấy thành ý của mình trước, chắc hẳn ngươi cũng không cự tuyệt khi trong đội có thêm một người chứ? Thêm một người là thêm một phần lực lượng cũng tốt.
Miêu Nghị nói:
- Bên Tào Vạn Tường kia ta không muốn có một chút dây dưa không rõ gì với hắn.
Mộ Dung Tinh Hoa gật đầu:
- Ngươi yên tâm, chỉ cần ta nguyện ý cởi y phục rót lời ngon tiếng ngọt, Tào Vạn Tường rất dễ thu xếp. Ta chỉ là đồ chơi của hắn, kỳ thực hắn cũng không muốn vì ta mà cãi nhau trở mặt với Khấu Văn Lam. Dù sao bối cảnh của Khấu Văn Lam còn ở đó, hắn cũng không dám làm chuyện quá tuyệt. Có thể bớt một chuyện hắn cũng không dám thêm một chuyện. Ta trong mắt hắn không đáng tiền. Lửa giận bên Khấu Đại thống lĩnh mong Ngưu huynh dẹp loạn thay ta.
Miêu Nghị sửng sốt, dường như hắn không ngờ nàng sẽ nói quan hệ của nàng và Tào Vạn Dương ra rõ ràng như vậy. Kể từ đó hắn cũng có vài phần bội phục nàng. Chỉ là trong lòng hắn cũng thầm nói, xem ra nữ nhân này sau khi trải qua một lần sinh tử đã thay đổi không nhỏ. Hắn khẽ gật đầu:
- Ngươi có thể dâng ra hai đào phạm trợ giúp Đại thống lĩnh một tay. chắc hẳn Đại thống lĩnh cũng sẽ không truy cứu nữa.
Chuyện cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Có chút vượt quá dự kiến của Miêu Nghị, chiến ý tụ tập trong lòng hắn chậm rãi tiêu tán.
Cũng có chút ngoài dự kiến của Mộ Dung Tinh Hoa. Từ Đường Nhiên tiến tới, ba người lần nữa chạm mặt, chỉ là thiếu đi một Dương Thái.
Từ Đường Nhiên không ngờ ngay cả chiến giáp cũng đã mặc, Phiên Vân Phúc Vũ thú đã chuẩn bị ở bên cạnh.
- Từ huynh, những năm này không được thưởng thức trù nghệ của huynh rồi.
Sau khi dặn dò một tiếng với Mộ Dung Tinh Hoa, Miêu Nghị lại gật đầu nói với Từ Đường Nhiên:
- Từ huynh, đồng liêu gặp lại, bỏ qua đi.
Thấy Từ Đường Nhiên quả nhiên còn sống tốt, Mộ Dung Tinh Hoa hiểu ý cười cười, xinh đẹp động lòng người.
Hôm nay Từ Đường Nhiên được Miêu Nghị mời tới, vì vậy hắn cởi giáp, tự mình xuống bếp. Nhưng mà hắn lại lén tìm Miêu Nghị thầm nói:
- Ngưu huynh, việc này sao ta cảm thấy có chút không đúng vậy? Ta thấy nữ nhân này nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng. Thái độ nói chuyện cũng không giống nàng một chút nào. Lại nói, đám người Yến Tử Ca há có thể dễ dàng bị nàng giết chết như vậy chứ?
- Quản nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần có thể chứng minh nàng không hợp mưu với đám người Yến Tử Ca hại chúng ta là đủ rồi. Sau này khi về báo cáo kết quả, phu tê Hữu Tài huynh không tiện giúp chúng ta giao thủ với thống lĩnh khác. Đến lúc đó chỉ có hai người chúng ta. Nhiều thêm một cánh tay có gì không tốt chứ? Mấu chốt là bên Tào Vạn Tường kia có thể nhẹ nhàng đi qua. Không cần phải tự gây phiền toái cho mình làm gì.
- Không phải, là ta lo lắng nữ nhân này có ý đồ khác.
- Đã hoài nghi nàng có ý đồ, vậy thì cẩn thận đề phòng nàng một chút là được rồi. Đừng cho nàng có cơ hội hạ thủ chẳng phải sẽ xong sao?
- Hừ.
Từ Đường Nhiên quay đầu, chỉ là vẫn nói với lại một tiếng:
- Hoàng Khiếu Thiên.
Hoàng Khiếu Thiên đang lóc thịt bên con suối nhỏ được hòa tan từ băng tuyết nghe vậy vội vàng chạy tới, vui vẻ hỏi:
- Từ gia, có chuyện gì vậy?
Tên này hiện tại khong có gánh nặng gì, Miêu Nghị đã sớm thả hắn. Trách nhiệm hắn chính là thủ hộ núi, phòng ngừa có người đánh lén. Hắn đã từng chạy trốn qua một lần. Kết quả bị Ban Nguyệt Công đuổi theo, giày vò tới thảm, hắn cũng không dám chạy thêm một lần nữa.
Miêu Nghị cũng không có hành hạ hắn, lời cũng đã nói. Cũng không phải làm khó hắn, khảo hạch chấm dứt Miêu Nghị sẽ thả đối phương ở lại. Nghe vậy Hoàng Khiếu Thiên cũng an tâm. Dưới năm dài tháng rộng, thời gian hắn tiếp xúc với Từ Đường Nhiên nhiều hơn Miêu Nghị nhiều. Miêu Nghị trường kỳ không có mặt, bởi vậy hắn mới thân quen với Từ Đường Nhiên hơn Miêu Nghị.
Hiện tại hắn cũng ước gì Từ Đường Nhiên có thể bình yên thông qua khảo hạch mà trở về. Đến lúc đó hắn có một bằng hữu thiên đình, về sau muốn làm chuyện gì cũng thuận tiện. Đương nhiên, Từ Đường Nhiên cũng từng nói, nếu như có cơ hội phù hợp, đối phương sẽ giúp hắn tìm một cửa hàng ở khu Tây thành.
Cửa hàng ở Thiên nhai nha. Hai mắt Hoàng Khiếu Thiên lập tức tỏa sáng.
- Có thấy nữ nhân vừa tới không?
Từ Đường Nhiên chỉ lên lưng chừng ngọn núi, chỉ chỉ.
Hoàng Khiếu Thiên gật đầu:
- Có nhìn thấy, đây không phải là đồng bọn của mọi người hay sao? Lúc trước khi bắt ta, nàng là người đầu tiên đáp lời với ta.
- ít nói nhảm đi, ta cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi ngươi theo dõi chằm chằm nàng cho ta. Có bất cứ dị thường nào lập tức nói cho ta biết.
- Không thành vấn đề.
Hoàng Khiếu Thiên liên tục gật ddauafa.
- được rồi.
Từ Đường Nhiên chỉ con hươu trên tay hắn, nói:
- Trước tiên cầm nó đi hầm cách thủy đi.
- Ồ?
Hoàng Khiếu Thiên gật đầu rồi rời đi.
Dứt lời, Mộ Dung Tinh Hoa lại đi tới trước mặt Miêu Nghị, ném ra một nam một nữ bị chế trụ, chật vật không chịu nổi:
- Đây là hai đào phạm mà bọn họ bắt được. Cũng là thành ý của ta khi tới quy hàng.
Sau khi Miêu Nghị kiểm tra qua, quả nhiên là hai đào phạm. Vì vậy hắn cũng không khách khí, trực tiếp thu lại, lại hỏi:
- Nơi này chỉ có ba cái đầu, đám người Yến Tử Ca dường như không chỉ có ba cái đầu nha?
Mộ Dung Tinh Hoa bình tĩnh nói:
- Mấy người khác đã sớm chết, chết vài chục năm trước. Chết ở trong tay những người khác trong Thiên đình. Lúc ấy thế lực khắp nơi vì muốn cướp đoạt thành tích, không ngừng tàn sát lẫn nhau. Trong một lần huyết chiến chúng ta thiếu chút nữa bị người ta tiêu diệt toàn bộ. May mà có một đám người khác cuốn vào tranh đoạt. Mấy người chúng ta mới có thể may mắn thoát thân. Sau lần kia chúng ta vẫn trốn tránh, một mực trốn tới bây giờ... Hôm nay xem ra các ngươi cũng luôn trốn tránh.
Chuyện tự giết lẫn nhau đã sớm nằm trong dự liệu của Miêu Nghị. Miêu Nghị lại hỏi nàng:
- Dương Thái đâu? Cũng chết ở lần kia sao?
Mộ Dung Tinh Hoa lắc đầu nói:
- Dương Thái vừa mới chết không lâu. Chúng ta sau khi trở về xảy ra xung đột với đám người Yến Tử Ca, Dương Thái bất hạnh gặp nạn.
Nàng không có nói là chính mình giết, nàng lại hỏi Miêu Nghị:
- Từ Đường Nhiên đâu rồi? Sao lại không thấy hắn?
Điểm này rất quan trọng, nàng muốn biết đám người Miêu Nghị có sống tốt hay không.
Miêu Nghị không phải là không biết được suy nghĩ này của nàng. Chỉ là hắn không suy nghĩ được chuyện xảy ra trên người Mộ Dung Tinh Hoa. lại nói, đám người Yến Tử Ca chết như thế nào hắn vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc. Nhưng mà đối phương không chịu nói, như vậy hắn cũng không muốn hỏi. Hắn phất tay chỉ về phía xa:
- Sợ ngươi lòng mang làm loạn, cho nên mai phục ở một bên.
- Đến lượt ta cũng có thể hoài nghi như vậy.
Mộ Dung Tinh Hoa nhìn theo tay hắn, sau đó quay đầu lại hỏi:
- Ta đã cho thấy thành ý của mình trước, chắc hẳn ngươi cũng không cự tuyệt khi trong đội có thêm một người chứ? Thêm một người là thêm một phần lực lượng cũng tốt.
Miêu Nghị nói:
- Bên Tào Vạn Tường kia ta không muốn có một chút dây dưa không rõ gì với hắn.
Mộ Dung Tinh Hoa gật đầu:
- Ngươi yên tâm, chỉ cần ta nguyện ý cởi y phục rót lời ngon tiếng ngọt, Tào Vạn Tường rất dễ thu xếp. Ta chỉ là đồ chơi của hắn, kỳ thực hắn cũng không muốn vì ta mà cãi nhau trở mặt với Khấu Văn Lam. Dù sao bối cảnh của Khấu Văn Lam còn ở đó, hắn cũng không dám làm chuyện quá tuyệt. Có thể bớt một chuyện hắn cũng không dám thêm một chuyện. Ta trong mắt hắn không đáng tiền. Lửa giận bên Khấu Đại thống lĩnh mong Ngưu huynh dẹp loạn thay ta.
Miêu Nghị sửng sốt, dường như hắn không ngờ nàng sẽ nói quan hệ của nàng và Tào Vạn Dương ra rõ ràng như vậy. Kể từ đó hắn cũng có vài phần bội phục nàng. Chỉ là trong lòng hắn cũng thầm nói, xem ra nữ nhân này sau khi trải qua một lần sinh tử đã thay đổi không nhỏ. Hắn khẽ gật đầu:
- Ngươi có thể dâng ra hai đào phạm trợ giúp Đại thống lĩnh một tay. chắc hẳn Đại thống lĩnh cũng sẽ không truy cứu nữa.
Chuyện cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Có chút vượt quá dự kiến của Miêu Nghị, chiến ý tụ tập trong lòng hắn chậm rãi tiêu tán.
Cũng có chút ngoài dự kiến của Mộ Dung Tinh Hoa. Từ Đường Nhiên tiến tới, ba người lần nữa chạm mặt, chỉ là thiếu đi một Dương Thái.
Từ Đường Nhiên không ngờ ngay cả chiến giáp cũng đã mặc, Phiên Vân Phúc Vũ thú đã chuẩn bị ở bên cạnh.
- Từ huynh, những năm này không được thưởng thức trù nghệ của huynh rồi.
Sau khi dặn dò một tiếng với Mộ Dung Tinh Hoa, Miêu Nghị lại gật đầu nói với Từ Đường Nhiên:
- Từ huynh, đồng liêu gặp lại, bỏ qua đi.
Thấy Từ Đường Nhiên quả nhiên còn sống tốt, Mộ Dung Tinh Hoa hiểu ý cười cười, xinh đẹp động lòng người.
Hôm nay Từ Đường Nhiên được Miêu Nghị mời tới, vì vậy hắn cởi giáp, tự mình xuống bếp. Nhưng mà hắn lại lén tìm Miêu Nghị thầm nói:
- Ngưu huynh, việc này sao ta cảm thấy có chút không đúng vậy? Ta thấy nữ nhân này nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng. Thái độ nói chuyện cũng không giống nàng một chút nào. Lại nói, đám người Yến Tử Ca há có thể dễ dàng bị nàng giết chết như vậy chứ?
- Quản nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần có thể chứng minh nàng không hợp mưu với đám người Yến Tử Ca hại chúng ta là đủ rồi. Sau này khi về báo cáo kết quả, phu tê Hữu Tài huynh không tiện giúp chúng ta giao thủ với thống lĩnh khác. Đến lúc đó chỉ có hai người chúng ta. Nhiều thêm một cánh tay có gì không tốt chứ? Mấu chốt là bên Tào Vạn Tường kia có thể nhẹ nhàng đi qua. Không cần phải tự gây phiền toái cho mình làm gì.
- Không phải, là ta lo lắng nữ nhân này có ý đồ khác.
- Đã hoài nghi nàng có ý đồ, vậy thì cẩn thận đề phòng nàng một chút là được rồi. Đừng cho nàng có cơ hội hạ thủ chẳng phải sẽ xong sao?
- Hừ.
Từ Đường Nhiên quay đầu, chỉ là vẫn nói với lại một tiếng:
- Hoàng Khiếu Thiên.
Hoàng Khiếu Thiên đang lóc thịt bên con suối nhỏ được hòa tan từ băng tuyết nghe vậy vội vàng chạy tới, vui vẻ hỏi:
- Từ gia, có chuyện gì vậy?
Tên này hiện tại khong có gánh nặng gì, Miêu Nghị đã sớm thả hắn. Trách nhiệm hắn chính là thủ hộ núi, phòng ngừa có người đánh lén. Hắn đã từng chạy trốn qua một lần. Kết quả bị Ban Nguyệt Công đuổi theo, giày vò tới thảm, hắn cũng không dám chạy thêm một lần nữa.
Miêu Nghị cũng không có hành hạ hắn, lời cũng đã nói. Cũng không phải làm khó hắn, khảo hạch chấm dứt Miêu Nghị sẽ thả đối phương ở lại. Nghe vậy Hoàng Khiếu Thiên cũng an tâm. Dưới năm dài tháng rộng, thời gian hắn tiếp xúc với Từ Đường Nhiên nhiều hơn Miêu Nghị nhiều. Miêu Nghị trường kỳ không có mặt, bởi vậy hắn mới thân quen với Từ Đường Nhiên hơn Miêu Nghị.
Hiện tại hắn cũng ước gì Từ Đường Nhiên có thể bình yên thông qua khảo hạch mà trở về. Đến lúc đó hắn có một bằng hữu thiên đình, về sau muốn làm chuyện gì cũng thuận tiện. Đương nhiên, Từ Đường Nhiên cũng từng nói, nếu như có cơ hội phù hợp, đối phương sẽ giúp hắn tìm một cửa hàng ở khu Tây thành.
Cửa hàng ở Thiên nhai nha. Hai mắt Hoàng Khiếu Thiên lập tức tỏa sáng.
- Có thấy nữ nhân vừa tới không?
Từ Đường Nhiên chỉ lên lưng chừng ngọn núi, chỉ chỉ.
Hoàng Khiếu Thiên gật đầu:
- Có nhìn thấy, đây không phải là đồng bọn của mọi người hay sao? Lúc trước khi bắt ta, nàng là người đầu tiên đáp lời với ta.
- ít nói nhảm đi, ta cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi ngươi theo dõi chằm chằm nàng cho ta. Có bất cứ dị thường nào lập tức nói cho ta biết.
- Không thành vấn đề.
Hoàng Khiếu Thiên liên tục gật ddauafa.
- được rồi.
Từ Đường Nhiên chỉ con hươu trên tay hắn, nói:
- Trước tiên cầm nó đi hầm cách thủy đi.
- Ồ?
Hoàng Khiếu Thiên gật đầu rồi rời đi.