Phi Thiên
Chương 1339: Chính Khí Môn biến hóa
Sắc mặt Miêu Nghị run rẩy, nói:
- Vương bát đản này đủ ác, người ta không thù không oán với hắn, hắn lại làm chuyện thất đức như vậy.
Đức Minh thở dài:
- Nói ra hắn cầm hai thành lợi nhuận của chúng ta, chúng ta không thiệt thòi gì, không nói chuyện mở rộng cửa hàng, cư sĩ khả năng có chỗ không biết, bởi vì sinh ý của chúng ta càng làm càng tốt, nói đơn giản tất cả sinh ý mua bán đều tại Thiên phố do chúng ta độc quyền, đám người kia liên thủ chèn ép chúng ta, âm thầm uy hiếp, thậm chí cả đám cùng liên hợp hạ độc thủ. Thiếu chút nữa mang tai họa ngập đầu tới cho Chính Khí Môn. Ta thử tìm Hạ Hầu Long Thành hỗ trợ, Hạ Hầu Long Thành tức giận vỗ bàn, nói có người muốn đoạn tài lộ của hắn, hắn mang theo một đám thiên binh xuất mã xông tới thành đông, thành bắc và thành nam bắt người. Suýt nữa thống lĩnh ba khu đánh nhau với hắn, thống lĩnh thành bắc và thành nam còn dễ nói, thống lĩnh khu đông Khấu Văn Lam là đối đầu một mất một còn với Hạ Hầu Long Thành, hai người trở mặt đánh nhau tại Thiên phố, kinh động Bích Nguyệt phu nhân ra mặt mới dẹp loạn, từ đó về sau những người khác biết sau lưng chúng ta là Hạ Hầu thống lĩnh, đều đến nhà bồi tội mới xong việc, từ đó về sau không còn ai gây phiền toái cho chúng ta cả.
Tên khốn này đủ hung hăng càn quấy! Miêu Nghị im lặng, không nghĩ tới mình bỏ qua nhiều trò hay như thế, lại hỏi:
- Hắn hàng năm được phân bao nhiêu lợi tức, đáng giá hắn bán mạng như thế?
Ngọc Hư nói:
- Không ít! Hàng năm không ít hơn mười tỷ hồng tinh!
“...”
Miêu Nghị ngơ ngác, nói cách khác lợi nhuận của tiệm tạp hóa Chính Khí một năm lời năm mươi tỷ hồng tinh, không ngờ tiệm tạp hóa kiếm nhiều tiền như thế, tương đương con chó Hạ Hầu Long Thành ngồi không cũng thu được một viên Kết Đan ngũ phẩm, bản thân mình bị giam hơn ba trăm năm mới thu được bảy mươi viên, Hạ Hầu Long Thành kia không làm gì còn chiếm nhiều hơn hắn, hơn nữa là ngồi mát ăn bát vàng, trách không được hắn liều mạng như vậy.
Đợi chút nào...
Mình cũng có hai thành cổ phần trong đây, nói cách khác... Hắn cười nói:
- Chẳng phải hàng năm ta cũng cầm nhiều như Hạ Hầu Long Thành?
Hắn có ý thăm dò, thử xem Chính Khí Môn đáp ứng hai thành cho mình có quỵt nợ hay không, dù sao chỉ nói miệng chứ không có khế ước gì.
Đức Minh cười nói:
- Chuyện này khác, Hạ Hầu Long Thành ngoài miệng nói mình là nửa ông chủ cửa tiệm, có thể lấy đi hai thành lãi ròng, hàng năm đều lấy đi sạch sẽ không lưu lại chút gì. Cư sĩ mới là nửa ông chủ chân chính, ngài muốn chia hoa hồng cửa hàng là đương nhiên, nhưng dù sao cũng phải chừa lợi nhuận mở rộng cửa hàng, ngài biết rõ, sinh ý hàng hóa tiệm tạp hóa càng làm càng tốt, cho nên hàng năm ngài chỉ có thể lấy được một nửa của Hạ Hầu Long Thành.
Là đạo lý kia! Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cũng không ít.
Ngọc Hư nói:
- Ngươi hàng năm chia hoa hồng đều được tính toán, ngươi không có trở lại nên tiền đó dùng mua hàng hóa cả rồi, nếu như ngươi cần cứ nói sớm, cửa hàng sẽ kiếm ra, cũng không ít của ngươi chút nào.
Miêu Nghị không khách khí, cũng không nói không muốn, tiếp tục chủ đề lúc trước:
- Nói như thế, cho Hạ Hầu Long Thành hai thành cũng không phải chuyện xấu.
Ngọc Hư cảm thán, nói:
- Chỗ tốt có, chỗ hỏng cũng có, tên kia có chút không đáng tin cậy, cầm nhiều chỗ tốt như thế nhưng “Bắt cá hai tay”, sau khi sinh ý của chúng ta tốt lên, cũng ảnh hưởng đến mua bán của Quần Anh hội quán, kết quả Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ nói với Hạ Hầu Long Thành một câu, tên kia lập tức chạy tới cảnh cáo, bảo chúng ta ngừng mua bán Kết Đan, nói cái gì tại Thiên phố chỉ có Quần Anh hội mới được phép mua bán Kết Đan, ngươi nói đây là ý gì. Kết Đan giá cao, lợi nhuận cũng lớn nhất, bảo chúng ta không làm mua bán như vậy, ảnh hưởng lợi nhuận của chúng ta rất lớn.
Đức Minh lập tức bổ sung:
- Cũng không thể nói toàn bộ là chuyện xấu, về sau Hoàng Phủ Quân Nhu tìm tới cửa đền bù tổn thất cho chúng ta, về sau Quần Anh hội quán thu thập các đồ vật sẽ không bán cho người khác, từ đó về sau chỉ đưa đến cho chúng ta, cũng trở thành nhà cung cấp ổn định nhất cho cửa tiệm, bọn họ cung cấp vật phẩm có nhiều chủng loại phong phú và số lượng lớn, cư sĩ cũng biết năng lực của Quần Anh hội, bọn họ còn làm lớn hơn tiệm tạp hóa chúng ta nhiều.
Miêu Nghị nhìn hắn vài lần, ẩn ẩn phát hiện gia hỏa này chuyên nói tốt cho Hạ Hầu Long Thành, dù vậy hắn đặt trong lòng không nói ra, nói:
- Sinh ý tiệm tạp hóa tốt như thế, tại sao Hạ Hầu Long Thành cam tâm cầm hai thành, hắn không muốn chiếm tiệm tạp hóa sao?
Đức Minh cười nói:
- Làm sao có thể, hắn nhiều lắm chỉ có thể dựa vào quyền thế niêm phong cửa hàng, hắn dám giết người phóng hỏa nhưng không dám chiếm cửa hàng, nếu hắn thật làm vậy, tất cả mọi người sẽ không đồng ý, đến lúc đó quy củ trong Thiên phố sẽ lộn xộn.
- Hắn lại là người Thiên đình, hắn dám giao dịch nhiều thứ không rõ lai lịch cho nên người khác đỏ mắt nhìn chúng ta, có người cũng học chúng ta làm tiệm tạp hóa, cũng dự trữ số lượng hàng hóa khổng lồ như chúng ta nhưng không phải chỉ dựa vào quyền thế và tiền tài là được, mấu chốt nằm ở chỗ con đường cung ứng của chúng ta nhiều, lại là tiệm kinh doanh lâu năm nhất.
- Tiệm tạp hóa của người khác miễn cưỡng khai trương nhưng khách hàng vẫn chọn chúng ta, bởi vì chúng ta làm ăn lâu đời, bọn họ có bắt chước cũng vô dụng. Thậm chí có người làm giá cao bán giá thấp, muốn mượn việc này tìm kiếm con đường cung ứng, chúng ta lập tức áp giá thấp hơn bọn họ mấy lần, trữ lượng hàng khổng lồ không nói chơi, bọn họ lỗ vốn phá sản, cuối cùng tiệm tạp hóa chúng ta có địa vị độc nhất vô nhị trên Thiên Nguyên Tinh. Hiện tại ta lo lắng nhất, bọn họ có khả năng thành lập tiệm tạp hóa tại mấy Thiên phố khác, chúng ta không thể không quan tâm việc này, đến lúc đó bọn họ đứng vững gót chân tại nơi khác và phản công chúng ta, như vậy sẽ nguy hiểm.
Miêu Nghị nghe xong liền dò xét hắn, có thể nói lau mắt mà nhìn, ngạc nhiên không thôi:
- Đức Minh đạo trưởng hôm nay bắt đầu chơi thương chiến, khó lường nha!
Đức Minh không còn là đệ tử Chính Khí Môn cổ hủ cố chấp trong suy nghĩ của hắn nữa, Miêu Nghị từng lo lắng kinh doanh tạp hóa không lâu dài, hôm nay đã yên tâm hơn không ít.
Đức Minh nghe hắn khen cũng xấu hổ, chắp tay nói:
- Cư sĩ không nên trêu chọc bần đạo, tiệm tạp hóa Chính Khí đều là cư sĩ đánh tốt căn cơ, không có cư sĩ đánh cơ chiếm tiên cơ cho chúng ta lúc trước, bằng tài lực Chính Khí Môn không thể nào là đối thủ của người ta.
- Ai!
Ngọc Hư cảm thán, mặt có vẻ sầu lo, nói:
- Cũng là kiếm tiền nhưng làm sinh ý thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, dường như vi phạm tôn chỉ Chính Khí Môn!
Đức Minh đạo trưởng cúi đầu không nói lời nào, Miêu Nghị nhìn hai bên, đổi chủ đề, hỏi chuyện Chính Khí Môn.
- Vương bát đản này đủ ác, người ta không thù không oán với hắn, hắn lại làm chuyện thất đức như vậy.
Đức Minh thở dài:
- Nói ra hắn cầm hai thành lợi nhuận của chúng ta, chúng ta không thiệt thòi gì, không nói chuyện mở rộng cửa hàng, cư sĩ khả năng có chỗ không biết, bởi vì sinh ý của chúng ta càng làm càng tốt, nói đơn giản tất cả sinh ý mua bán đều tại Thiên phố do chúng ta độc quyền, đám người kia liên thủ chèn ép chúng ta, âm thầm uy hiếp, thậm chí cả đám cùng liên hợp hạ độc thủ. Thiếu chút nữa mang tai họa ngập đầu tới cho Chính Khí Môn. Ta thử tìm Hạ Hầu Long Thành hỗ trợ, Hạ Hầu Long Thành tức giận vỗ bàn, nói có người muốn đoạn tài lộ của hắn, hắn mang theo một đám thiên binh xuất mã xông tới thành đông, thành bắc và thành nam bắt người. Suýt nữa thống lĩnh ba khu đánh nhau với hắn, thống lĩnh thành bắc và thành nam còn dễ nói, thống lĩnh khu đông Khấu Văn Lam là đối đầu một mất một còn với Hạ Hầu Long Thành, hai người trở mặt đánh nhau tại Thiên phố, kinh động Bích Nguyệt phu nhân ra mặt mới dẹp loạn, từ đó về sau những người khác biết sau lưng chúng ta là Hạ Hầu thống lĩnh, đều đến nhà bồi tội mới xong việc, từ đó về sau không còn ai gây phiền toái cho chúng ta cả.
Tên khốn này đủ hung hăng càn quấy! Miêu Nghị im lặng, không nghĩ tới mình bỏ qua nhiều trò hay như thế, lại hỏi:
- Hắn hàng năm được phân bao nhiêu lợi tức, đáng giá hắn bán mạng như thế?
Ngọc Hư nói:
- Không ít! Hàng năm không ít hơn mười tỷ hồng tinh!
“...”
Miêu Nghị ngơ ngác, nói cách khác lợi nhuận của tiệm tạp hóa Chính Khí một năm lời năm mươi tỷ hồng tinh, không ngờ tiệm tạp hóa kiếm nhiều tiền như thế, tương đương con chó Hạ Hầu Long Thành ngồi không cũng thu được một viên Kết Đan ngũ phẩm, bản thân mình bị giam hơn ba trăm năm mới thu được bảy mươi viên, Hạ Hầu Long Thành kia không làm gì còn chiếm nhiều hơn hắn, hơn nữa là ngồi mát ăn bát vàng, trách không được hắn liều mạng như vậy.
Đợi chút nào...
Mình cũng có hai thành cổ phần trong đây, nói cách khác... Hắn cười nói:
- Chẳng phải hàng năm ta cũng cầm nhiều như Hạ Hầu Long Thành?
Hắn có ý thăm dò, thử xem Chính Khí Môn đáp ứng hai thành cho mình có quỵt nợ hay không, dù sao chỉ nói miệng chứ không có khế ước gì.
Đức Minh cười nói:
- Chuyện này khác, Hạ Hầu Long Thành ngoài miệng nói mình là nửa ông chủ cửa tiệm, có thể lấy đi hai thành lãi ròng, hàng năm đều lấy đi sạch sẽ không lưu lại chút gì. Cư sĩ mới là nửa ông chủ chân chính, ngài muốn chia hoa hồng cửa hàng là đương nhiên, nhưng dù sao cũng phải chừa lợi nhuận mở rộng cửa hàng, ngài biết rõ, sinh ý hàng hóa tiệm tạp hóa càng làm càng tốt, cho nên hàng năm ngài chỉ có thể lấy được một nửa của Hạ Hầu Long Thành.
Là đạo lý kia! Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cũng không ít.
Ngọc Hư nói:
- Ngươi hàng năm chia hoa hồng đều được tính toán, ngươi không có trở lại nên tiền đó dùng mua hàng hóa cả rồi, nếu như ngươi cần cứ nói sớm, cửa hàng sẽ kiếm ra, cũng không ít của ngươi chút nào.
Miêu Nghị không khách khí, cũng không nói không muốn, tiếp tục chủ đề lúc trước:
- Nói như thế, cho Hạ Hầu Long Thành hai thành cũng không phải chuyện xấu.
Ngọc Hư cảm thán, nói:
- Chỗ tốt có, chỗ hỏng cũng có, tên kia có chút không đáng tin cậy, cầm nhiều chỗ tốt như thế nhưng “Bắt cá hai tay”, sau khi sinh ý của chúng ta tốt lên, cũng ảnh hưởng đến mua bán của Quần Anh hội quán, kết quả Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ nói với Hạ Hầu Long Thành một câu, tên kia lập tức chạy tới cảnh cáo, bảo chúng ta ngừng mua bán Kết Đan, nói cái gì tại Thiên phố chỉ có Quần Anh hội mới được phép mua bán Kết Đan, ngươi nói đây là ý gì. Kết Đan giá cao, lợi nhuận cũng lớn nhất, bảo chúng ta không làm mua bán như vậy, ảnh hưởng lợi nhuận của chúng ta rất lớn.
Đức Minh lập tức bổ sung:
- Cũng không thể nói toàn bộ là chuyện xấu, về sau Hoàng Phủ Quân Nhu tìm tới cửa đền bù tổn thất cho chúng ta, về sau Quần Anh hội quán thu thập các đồ vật sẽ không bán cho người khác, từ đó về sau chỉ đưa đến cho chúng ta, cũng trở thành nhà cung cấp ổn định nhất cho cửa tiệm, bọn họ cung cấp vật phẩm có nhiều chủng loại phong phú và số lượng lớn, cư sĩ cũng biết năng lực của Quần Anh hội, bọn họ còn làm lớn hơn tiệm tạp hóa chúng ta nhiều.
Miêu Nghị nhìn hắn vài lần, ẩn ẩn phát hiện gia hỏa này chuyên nói tốt cho Hạ Hầu Long Thành, dù vậy hắn đặt trong lòng không nói ra, nói:
- Sinh ý tiệm tạp hóa tốt như thế, tại sao Hạ Hầu Long Thành cam tâm cầm hai thành, hắn không muốn chiếm tiệm tạp hóa sao?
Đức Minh cười nói:
- Làm sao có thể, hắn nhiều lắm chỉ có thể dựa vào quyền thế niêm phong cửa hàng, hắn dám giết người phóng hỏa nhưng không dám chiếm cửa hàng, nếu hắn thật làm vậy, tất cả mọi người sẽ không đồng ý, đến lúc đó quy củ trong Thiên phố sẽ lộn xộn.
- Hắn lại là người Thiên đình, hắn dám giao dịch nhiều thứ không rõ lai lịch cho nên người khác đỏ mắt nhìn chúng ta, có người cũng học chúng ta làm tiệm tạp hóa, cũng dự trữ số lượng hàng hóa khổng lồ như chúng ta nhưng không phải chỉ dựa vào quyền thế và tiền tài là được, mấu chốt nằm ở chỗ con đường cung ứng của chúng ta nhiều, lại là tiệm kinh doanh lâu năm nhất.
- Tiệm tạp hóa của người khác miễn cưỡng khai trương nhưng khách hàng vẫn chọn chúng ta, bởi vì chúng ta làm ăn lâu đời, bọn họ có bắt chước cũng vô dụng. Thậm chí có người làm giá cao bán giá thấp, muốn mượn việc này tìm kiếm con đường cung ứng, chúng ta lập tức áp giá thấp hơn bọn họ mấy lần, trữ lượng hàng khổng lồ không nói chơi, bọn họ lỗ vốn phá sản, cuối cùng tiệm tạp hóa chúng ta có địa vị độc nhất vô nhị trên Thiên Nguyên Tinh. Hiện tại ta lo lắng nhất, bọn họ có khả năng thành lập tiệm tạp hóa tại mấy Thiên phố khác, chúng ta không thể không quan tâm việc này, đến lúc đó bọn họ đứng vững gót chân tại nơi khác và phản công chúng ta, như vậy sẽ nguy hiểm.
Miêu Nghị nghe xong liền dò xét hắn, có thể nói lau mắt mà nhìn, ngạc nhiên không thôi:
- Đức Minh đạo trưởng hôm nay bắt đầu chơi thương chiến, khó lường nha!
Đức Minh không còn là đệ tử Chính Khí Môn cổ hủ cố chấp trong suy nghĩ của hắn nữa, Miêu Nghị từng lo lắng kinh doanh tạp hóa không lâu dài, hôm nay đã yên tâm hơn không ít.
Đức Minh nghe hắn khen cũng xấu hổ, chắp tay nói:
- Cư sĩ không nên trêu chọc bần đạo, tiệm tạp hóa Chính Khí đều là cư sĩ đánh tốt căn cơ, không có cư sĩ đánh cơ chiếm tiên cơ cho chúng ta lúc trước, bằng tài lực Chính Khí Môn không thể nào là đối thủ của người ta.
- Ai!
Ngọc Hư cảm thán, mặt có vẻ sầu lo, nói:
- Cũng là kiếm tiền nhưng làm sinh ý thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, dường như vi phạm tôn chỉ Chính Khí Môn!
Đức Minh đạo trưởng cúi đầu không nói lời nào, Miêu Nghị nhìn hai bên, đổi chủ đề, hỏi chuyện Chính Khí Môn.