Phi Thiên
Chương 1338: Hạ Hầu Long Thành đảm bảo (Hạ)
Đức Minh đạo trưởng im lặng, đệ tử đời thứ tư của Thiên Hành Cung lại có tu vi sánh ngang chưởng môn Chính Khí Môn, tu vi còn cao hơn Ngọc Hư và Ngọc Luyện hai vị chân nhân, quả thật danh bất hư truyền.
Miêu Nghị cười nói:
- Mấy trăm năm không gặp, không thể ngờ đạo trưởng đã đột phá Kim Liên nhất phẩm, thật sự đáng mừng.
- Không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới!
Đức Minh đạo trưởng xấu hổ, hắn còn có chút kiêu ngạo nhưng trước mặt Chung Ly Khoái, chút tu vi này không tính là gì, hắn dẫn hai người lên lầu.
Lúc đi ngang một gian gian phòng lớn trên tầng cao nhất, Đức Minh đạo trưởng lên tiếng, tỏ vẻ đây là gian phòng chuẩn bị cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị khẽ gật đầu, hắn rất thoả mãn. Xem ra Chính Khí Môn không quên hắn.
Đi tới trước cửa phòng Ngọc Hư chân nhân, Đức Minh đạo trưởng thỉnh hai người chờ một lát, nếu Miêu Nghị một người còn tốt, có người ngoài, lại là khách quý nên phải báo tin.
Rất nhanh, Ngọc Hư chân nhân tự mình nghênh đón, hắn gật đầu với Miêu Nghị, ánh mắt nhìn sang Chung Ly Khoái sau đó hành lễ:
- Khách quý Thiên Hành Cung đến nhà, đệ tử đời thứ hai Chính Khí Môn Ngọc Hư không thể tiếp đón từ xa.
- Mạo muội đến đây, nếu có quấy rầy xin chớ trách!
Chung Ly Khoái khách khí đáp lễ.
Mấy người bọn họ ngồi xuống, uống một ngụm trà, sau khi khách khí vài câu, Chung Ly Khoái nhìn ra người ta có chuyện không tiện nói với người ngoài như mình, đưa ra yêu cầu muốn đi dạo Thiên phố. Đức Minh đạo trưởng đưa tiễn.
Không có người ngoài, Ngọc Hư chân nhân nói:
- Những năm qua cư sĩ đi đâu? Vì sao không có tin tức nhắn lại?
Miêu Nghị thở dài:
- Chân nhân, đừng đề cập, sau khi rời đi lần trước, ta vì làm trang sức cho Bích Lạc phu nhân nên đi tới Hỗn Loạn Chi Địa một chuyến, kết quả bị người ta nhốt mấy trăm năm, mới được tự do một tháng trước.
Ngọc Hư chân nhân khẽ giật mình, nói:
- Ai nhốt cư sĩ? Chẳng lẽ là Thiên Hành Cung?
Miêu Nghị lắc đầu.
- Không phải, một yêu ma trong Huyết Ma Tinh, người ta gọi là Huyết Yêu, bị nhốt trong Huyết Ma Trận, đệ tử Thiên Hành Cung vừa rồi cũng bị vây bên trong, ta làm bạn với hắn mấy trăm năm. Một tháng trước rất nhiều cao thủ Thiên Hành Cung tới cứu mới may mắn thoát thân, có thể nói lần này rất mạo hiểm, suýt nữa mất mạng.
- Huyết Ma Tinh... Huyết Yêu...
Ngọc Hư chân nhân suy nghĩ sơ qua, khẽ lắc đầu, hiển nhiên chưa từng nghe qua, nói:
- Thì ra là thế, trở về là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Cư sĩ cũng biết đại sự trên Vô Tương Tinh chứ?
Miêu Nghị nói:
- Là chuyện Linh đảo bị cướp sao?
- Đúng vậy!
Ngọc Hư chân nhân gật đầu.
Miêu Nghị hớp trà nước, nói:
- Ta nghe được vào một tháng trước, người Thiên Hành Cung cứu ta thoát hiểm, từng hỏi ta là người ở nơi nào, ta vừa nói Vô Tương Tinh, người ta cũng hỏi chuyện Vô Tương Tinh bị cướp, lập tức nói cho ta biết việc này, ta mới biết rõ, không biết hiện tại có bắt được bọn cướp?
Lúc này Đức Minh đạo trưởng cũng trở lại, đứng bên cạnh chờ, hắn không thể ngồi trước mặt sư thúc.
Ngọc Hư thở dài:
- Không bắt được bọn cướp, chuyện đã qua mấy trăm năm, đoán chừng không có khả năng bắt được, đám cướp kia vô cùng càn rỡ, thậm chí đại trận Linh đảo không thể vây khốn bọn chúng, lúc ấy có thể nói chọc Thiên đình tức giận, không biết làm sao cao thủ Thiên đình đến chậm một bước cho nên đám cướp chạy thoát, tinh hải mênh mông không biết bọn cướp đi hướng nào, muốn bắt cũng không dễ. Chẳng qua chỉ khổ tu sĩ Vô Tương Tinh chúng ta, tất cả tu sĩ lớn nhỏ đều bị thẩm vấn, mỗi người phải cung cấp chứng minh của bản thân, cuối cùng chuyện này tra lên người cư sĩ.
- Cái gì?
Miêu Nghị chấn động, nói:
- Sẽ không hoài nghi ta là bọn cướp đấy chứ? Tu vi của ta có muốn cướp cũng không làm được.
Ngọc Hư nói:
- Mấu chốt là không biết lúc ấy ngươi đi nơi nào, tất cả tu sĩ lớn nhỏ trong Vô Tương Tinh đều bị tra xét, chỉ có ngươi là không rõ tung tích. Cũng bởi vì ngươi cho nên tiệm tạp hóa Chính Khí suýt đóng cửa, may mắn thống lĩnh Hạ Hầu Long Thành khu thành tây mặt mũi lớn, không biết tìm ai khơi thông quan hệ, do hắn làm người trung gian mới có thể bảo trụ tiệm tạp hóa.
Miêu Nghị lo lắng, nói:
- Hạ Hầu Long Thành hảo tâm vậy sao? Hắn sẽ bảo vệ ta? Không phải nói đùa chứ?
Đức Minh nói:
- Đúng như lời cư sĩ nói, bằng vào tu vi của ngươi không có khả năng cướp Linh đảo, lúc ấy trọng điểm tra xét tu sĩ tu vi ngoài Kim Liên, cho nên hắn mới dám đứng ra bảo đảm, dù vậy hắn cũng có điều kiện.
Miêu Nghị hỏi:
- Điều kiện gì?
Đức Minh duỗi hai ngón tay ra.
- Hai thành lợi nhuận tiệm tạp hóa thuộc về hắn, không có hai thành lợi nhuận hắn không làm việc tốt, hắn nhìn trúng sinh ý của chúng ta, muốn kiếm chút chỗ tốt, tăng thêm hắn có quan hệ nên mới nhúng tay vào.
Ngọc Hư nói:
- Lúc trước đã nói, nếu sau khi cư sĩ trở về, chỉ cần có thể chứng minh chuyện cướp Linh đảo không quan hệ với cư sĩ, hắn sẽ buông hai thành lợi nhuận kia. Hôm nay cư sĩ trở về, nếu có người Thiên Hành Cung làm chứng cho cư sĩ, Hạ Hầu Long Thành cũng nên buông hai thành lợi nhuận rồi.
Đức Minh liếc hắn một cái, có chút muốn nói lại thôi, ngược lại không nói ra lời.
Miêu Nghị cười lạnh, nói:
- Ta cũng chưa phải chưa lĩnh giáo tính tình vương bát đản kia, thịt đưa vào trong miệng, còn trông cậy vào hắn nhổ ra? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đúng rồi, các ngươi có điều tra rõ bối cảnh của Hạ Hầu Long Thành là gì không?
Hắn cảm thấy kỳ quái, đồ vật Thiên đình bị cướp, tên này nhúng tay vào bảo đảm làm gì, dù nhúng tay vào được cũng phải có bối cảnh và tài cán rất mạnh.
Hắn cảm thấy quan hệ của Hạ Hầu Long Thành không thể vượt qua cấp bậc đi cửa sau, tướng ăn của hắn quá khó coi, không giống xuất thân nhà có tiền, nếu không ngày đó hắn không cần chiếm món lợi nhỏ.
Đức Minh lắc đầu nói:
- Vẫn không rõ, ta từng nghe ngóng qua, trên cơ bản đều không biết rõ tình hình, cho dù biết cũng không nói, người ta giữ kín như bưng, chắc hẳn có địa vị rất lớn.
Miêu Nghị gật đầu, nói:
- Quan hệ giữa hắn và Hoàng Phủ Quân Nhu hiện tại thế nào?
Đức Minh nói:
- Vẫn là như cũ.
Miêu Nghị cười cười, việc này cứ đặt qua một bên, hắn lại nói:
- Sinh ý cửa hàng không tệ, ngay cả cửa hàng phía sau cũng thu lấy, xem như chúng ta chiếm đứt con phố này rồi.
Vừa nghe hắn nói thế, Ngọc Hư và Đức Minh đều dở khóc dở cười, Ngọc Hư nói:
- Kỳ thật chúng ta cũng không muốn cửa hàng phía sau, việc này do ta lắm miệng, có một năm Hạ Hầu Long Thành đến phân lợi tức, ta thuận miệng nói cửa hàng quá nhỏ, không có cả sân nhỏ. Kết quả Hạ Hầu Long Thành hỏi ta, cửa hàng lớn thì lợi nhuận có nhiều hơn không, ta trả lời hắn chắc chắn tốt hơn nhiều, kết quả không qua vài ngày, Hạ Hầu Long Thành tra ra cửa hàng phía sau chứa chấp đào phạm, tìm cớ niêm phong cửa hàng phía sau, sau đó tìm thời điểm nói cho chúng ta biết, bảo chúng ta dùng giá rẻ nhất mua lại, còn nói cái gì hắn ngồi không lấy tiền cũng ngại, đây là chuyện nửa ông chủ như hắn nên làm, lúc ấy chúng ta không có tiền. Hắn còn bảo chúng ta cứ phân tiền trả thành từng kỳ là được.
Miêu Nghị cười nói:
- Mấy trăm năm không gặp, không thể ngờ đạo trưởng đã đột phá Kim Liên nhất phẩm, thật sự đáng mừng.
- Không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới!
Đức Minh đạo trưởng xấu hổ, hắn còn có chút kiêu ngạo nhưng trước mặt Chung Ly Khoái, chút tu vi này không tính là gì, hắn dẫn hai người lên lầu.
Lúc đi ngang một gian gian phòng lớn trên tầng cao nhất, Đức Minh đạo trưởng lên tiếng, tỏ vẻ đây là gian phòng chuẩn bị cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị khẽ gật đầu, hắn rất thoả mãn. Xem ra Chính Khí Môn không quên hắn.
Đi tới trước cửa phòng Ngọc Hư chân nhân, Đức Minh đạo trưởng thỉnh hai người chờ một lát, nếu Miêu Nghị một người còn tốt, có người ngoài, lại là khách quý nên phải báo tin.
Rất nhanh, Ngọc Hư chân nhân tự mình nghênh đón, hắn gật đầu với Miêu Nghị, ánh mắt nhìn sang Chung Ly Khoái sau đó hành lễ:
- Khách quý Thiên Hành Cung đến nhà, đệ tử đời thứ hai Chính Khí Môn Ngọc Hư không thể tiếp đón từ xa.
- Mạo muội đến đây, nếu có quấy rầy xin chớ trách!
Chung Ly Khoái khách khí đáp lễ.
Mấy người bọn họ ngồi xuống, uống một ngụm trà, sau khi khách khí vài câu, Chung Ly Khoái nhìn ra người ta có chuyện không tiện nói với người ngoài như mình, đưa ra yêu cầu muốn đi dạo Thiên phố. Đức Minh đạo trưởng đưa tiễn.
Không có người ngoài, Ngọc Hư chân nhân nói:
- Những năm qua cư sĩ đi đâu? Vì sao không có tin tức nhắn lại?
Miêu Nghị thở dài:
- Chân nhân, đừng đề cập, sau khi rời đi lần trước, ta vì làm trang sức cho Bích Lạc phu nhân nên đi tới Hỗn Loạn Chi Địa một chuyến, kết quả bị người ta nhốt mấy trăm năm, mới được tự do một tháng trước.
Ngọc Hư chân nhân khẽ giật mình, nói:
- Ai nhốt cư sĩ? Chẳng lẽ là Thiên Hành Cung?
Miêu Nghị lắc đầu.
- Không phải, một yêu ma trong Huyết Ma Tinh, người ta gọi là Huyết Yêu, bị nhốt trong Huyết Ma Trận, đệ tử Thiên Hành Cung vừa rồi cũng bị vây bên trong, ta làm bạn với hắn mấy trăm năm. Một tháng trước rất nhiều cao thủ Thiên Hành Cung tới cứu mới may mắn thoát thân, có thể nói lần này rất mạo hiểm, suýt nữa mất mạng.
- Huyết Ma Tinh... Huyết Yêu...
Ngọc Hư chân nhân suy nghĩ sơ qua, khẽ lắc đầu, hiển nhiên chưa từng nghe qua, nói:
- Thì ra là thế, trở về là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Cư sĩ cũng biết đại sự trên Vô Tương Tinh chứ?
Miêu Nghị nói:
- Là chuyện Linh đảo bị cướp sao?
- Đúng vậy!
Ngọc Hư chân nhân gật đầu.
Miêu Nghị hớp trà nước, nói:
- Ta nghe được vào một tháng trước, người Thiên Hành Cung cứu ta thoát hiểm, từng hỏi ta là người ở nơi nào, ta vừa nói Vô Tương Tinh, người ta cũng hỏi chuyện Vô Tương Tinh bị cướp, lập tức nói cho ta biết việc này, ta mới biết rõ, không biết hiện tại có bắt được bọn cướp?
Lúc này Đức Minh đạo trưởng cũng trở lại, đứng bên cạnh chờ, hắn không thể ngồi trước mặt sư thúc.
Ngọc Hư thở dài:
- Không bắt được bọn cướp, chuyện đã qua mấy trăm năm, đoán chừng không có khả năng bắt được, đám cướp kia vô cùng càn rỡ, thậm chí đại trận Linh đảo không thể vây khốn bọn chúng, lúc ấy có thể nói chọc Thiên đình tức giận, không biết làm sao cao thủ Thiên đình đến chậm một bước cho nên đám cướp chạy thoát, tinh hải mênh mông không biết bọn cướp đi hướng nào, muốn bắt cũng không dễ. Chẳng qua chỉ khổ tu sĩ Vô Tương Tinh chúng ta, tất cả tu sĩ lớn nhỏ đều bị thẩm vấn, mỗi người phải cung cấp chứng minh của bản thân, cuối cùng chuyện này tra lên người cư sĩ.
- Cái gì?
Miêu Nghị chấn động, nói:
- Sẽ không hoài nghi ta là bọn cướp đấy chứ? Tu vi của ta có muốn cướp cũng không làm được.
Ngọc Hư nói:
- Mấu chốt là không biết lúc ấy ngươi đi nơi nào, tất cả tu sĩ lớn nhỏ trong Vô Tương Tinh đều bị tra xét, chỉ có ngươi là không rõ tung tích. Cũng bởi vì ngươi cho nên tiệm tạp hóa Chính Khí suýt đóng cửa, may mắn thống lĩnh Hạ Hầu Long Thành khu thành tây mặt mũi lớn, không biết tìm ai khơi thông quan hệ, do hắn làm người trung gian mới có thể bảo trụ tiệm tạp hóa.
Miêu Nghị lo lắng, nói:
- Hạ Hầu Long Thành hảo tâm vậy sao? Hắn sẽ bảo vệ ta? Không phải nói đùa chứ?
Đức Minh nói:
- Đúng như lời cư sĩ nói, bằng vào tu vi của ngươi không có khả năng cướp Linh đảo, lúc ấy trọng điểm tra xét tu sĩ tu vi ngoài Kim Liên, cho nên hắn mới dám đứng ra bảo đảm, dù vậy hắn cũng có điều kiện.
Miêu Nghị hỏi:
- Điều kiện gì?
Đức Minh duỗi hai ngón tay ra.
- Hai thành lợi nhuận tiệm tạp hóa thuộc về hắn, không có hai thành lợi nhuận hắn không làm việc tốt, hắn nhìn trúng sinh ý của chúng ta, muốn kiếm chút chỗ tốt, tăng thêm hắn có quan hệ nên mới nhúng tay vào.
Ngọc Hư nói:
- Lúc trước đã nói, nếu sau khi cư sĩ trở về, chỉ cần có thể chứng minh chuyện cướp Linh đảo không quan hệ với cư sĩ, hắn sẽ buông hai thành lợi nhuận kia. Hôm nay cư sĩ trở về, nếu có người Thiên Hành Cung làm chứng cho cư sĩ, Hạ Hầu Long Thành cũng nên buông hai thành lợi nhuận rồi.
Đức Minh liếc hắn một cái, có chút muốn nói lại thôi, ngược lại không nói ra lời.
Miêu Nghị cười lạnh, nói:
- Ta cũng chưa phải chưa lĩnh giáo tính tình vương bát đản kia, thịt đưa vào trong miệng, còn trông cậy vào hắn nhổ ra? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đúng rồi, các ngươi có điều tra rõ bối cảnh của Hạ Hầu Long Thành là gì không?
Hắn cảm thấy kỳ quái, đồ vật Thiên đình bị cướp, tên này nhúng tay vào bảo đảm làm gì, dù nhúng tay vào được cũng phải có bối cảnh và tài cán rất mạnh.
Hắn cảm thấy quan hệ của Hạ Hầu Long Thành không thể vượt qua cấp bậc đi cửa sau, tướng ăn của hắn quá khó coi, không giống xuất thân nhà có tiền, nếu không ngày đó hắn không cần chiếm món lợi nhỏ.
Đức Minh lắc đầu nói:
- Vẫn không rõ, ta từng nghe ngóng qua, trên cơ bản đều không biết rõ tình hình, cho dù biết cũng không nói, người ta giữ kín như bưng, chắc hẳn có địa vị rất lớn.
Miêu Nghị gật đầu, nói:
- Quan hệ giữa hắn và Hoàng Phủ Quân Nhu hiện tại thế nào?
Đức Minh nói:
- Vẫn là như cũ.
Miêu Nghị cười cười, việc này cứ đặt qua một bên, hắn lại nói:
- Sinh ý cửa hàng không tệ, ngay cả cửa hàng phía sau cũng thu lấy, xem như chúng ta chiếm đứt con phố này rồi.
Vừa nghe hắn nói thế, Ngọc Hư và Đức Minh đều dở khóc dở cười, Ngọc Hư nói:
- Kỳ thật chúng ta cũng không muốn cửa hàng phía sau, việc này do ta lắm miệng, có một năm Hạ Hầu Long Thành đến phân lợi tức, ta thuận miệng nói cửa hàng quá nhỏ, không có cả sân nhỏ. Kết quả Hạ Hầu Long Thành hỏi ta, cửa hàng lớn thì lợi nhuận có nhiều hơn không, ta trả lời hắn chắc chắn tốt hơn nhiều, kết quả không qua vài ngày, Hạ Hầu Long Thành tra ra cửa hàng phía sau chứa chấp đào phạm, tìm cớ niêm phong cửa hàng phía sau, sau đó tìm thời điểm nói cho chúng ta biết, bảo chúng ta dùng giá rẻ nhất mua lại, còn nói cái gì hắn ngồi không lấy tiền cũng ngại, đây là chuyện nửa ông chủ như hắn nên làm, lúc ấy chúng ta không có tiền. Hắn còn bảo chúng ta cứ phân tiền trả thành từng kỳ là được.