Phi Thiên
Chương 1297: Phong Huyền phải cảm tạ lão tử (Thượng)
Cung nữ trong nội cung vẫn như trước, đối với những cung nữ này mà nói, các nàng cũng không biết phát sinh chuyện gì, gặp mặt liền bái kiến.
Miêu Nghị giới thiệu:
- Đây là phu nhân, phu nhân lần đầu tới, không biết tình hình nơi đây, các ngươi mang phu nhân đi hậu cung làm quen một chút.
Sau khi thả đám bà chủ rời đi, Miêu Nghị dẫn đám người Dương Khánh đi đại điện nghị sự.
Lại ngồi trên bảo tọa, hai bên thiếu đi hai thị nữ nên hắn cảm thấy là lạ, Miêu Nghị cười giải thích:
- Bổn tọa trở về trước một bước, những người khác tạm thời còn chưa trở lại. Dương Khánh, gần đây lưỡng điện có việc gì hay không?
Dương Khánh nghĩ thầm, không có việc gì mới là lạ! Mọi người tiền đồ không rõ, từ trên xuống dưới lòng người bàng hoàng, từ Thiên Ngoại Thiên đến Ngọc Đô Phong lại đến Mộc Hành Cung đều phái người đến điều tra, hắn tận lực làm ra vẻ bình tĩnh, nói:
- Không có việc gì, chỉ có lời đồn bất lợi với đại nhân tạo thành nhân tâm bất ổn.
Miêu Nghị cười nói:
- Ha ha! Những lời đồn không cần quan tâm, bổn tọa làm theo mật chỉ của Thánh Tôn mà thôi, người dưới không biết tình hình nên nói loạn.
Mật chỉ của Thánh Tôn? Thiệt giả? Mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt, nội tâm vô cùng hoài nghi, Thiên Ngoại Thiên đã phái người tới đây rồi đấy.
- Lúc ta không có mặt, có kẻ nào dám đánh chủ ý lên lưỡng điện hay không?
- Không có!
Dương Khánh trả lời, nghĩ thầm ai dám chứ! Ai cũng sợ tránh né không kịp, ngay cả Mộc Hành Cung bên kia còn làm ra vẻ nơi này không thuộc địa bàn Mộc Hành Cung đấy, Dương Khánh muốn đi cũng không ai dám gặp, cầm lễ hỏi thăm không ai dám cầm, nội tâm hắn lúc đó vô cùng khổ sở.
Hôm nay Dương Khánh chỉ khẩn cầu một điểm, hi vọng vị điện chủ đại nhân này thật ở lại nơi đây, không giống như những lần trước chỉ lưu vài ngày liền chạy sang nơi khác, còn làm ra nhiều đại sự kiện kinh thiên động địa. Hi vọng Miêu Nghị thật sự nhận mật chỉ hành sự, ngàn vạn không nên dối gạt hắn, nếu không hắn sẽ phát điên lên mất.
Dương Khánh tự biết mình không phải người đại trí nhưng cũng có thể bày mưu nghĩ kế, từ khi Miêu Nghị tới nơi này hắn dần dần sinh ra hoài nghi nghiêm trọng trí thông minh bản thân, Miêu đại điện chủ làm từng chuyện từng chuyện hắn vẫn u mê không rõ, đầu óc choáng váng, hắn không rõ tại sao lại như vậy, quả thực không có phương hướng để lần theo.
Chuyện đã náo lớn thế này, lưỡng điện đã thành tổ ong vò vẽ, không ai dám trêu chọc, cấp trên cũng mặc kệ, không ai chào đón, Dương Khánh không biết nên đi đường nào, ai kêu Dương Khánh hắn là ‘ tâm phúc ’ của Miêu Nghị, người khác sợ dính đến hắn như sợ cọp.
Trong điện, Miêu Nghị hơi trấn an hạ nhân sau đó cho mọi người lui ra.
Mấy ngày sau, Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng quay về.
Yêu Nhược Tiên và Đông Quách không tiện lộ diện, bọn họ vẫn ở động quật ven hồ.
Mà Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng gặp được phu nhân trong truyền thuyết, cũng là bà chủ khách sạn Phong Vân danh truyền thiên hạ.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi an bài người thu thập mọi thứ, tại chủ vị trong chính sảnh đặt hai cái ghế song song nhau. Chính giữa cách bàn trà. Từ nay về sau bên người đại nhân sẽ có thêm một người, vị trí này thuộc về chủ nhân và phu nhân, người khác không được ngồi.
Sau khi bố trí xong, có cung nữ mời Miêu Nghị và bà chủ song song đi ra ngồi vào chủ vị.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Diêm Tu và Dương Triệu Thanh cũng đi vào, bọn họ chính thức hành đại lễ bái kiến:
- Triệu Thiên Nhi, Lưu Tuyết, Diêm Tu, Dương Triệu Thanh, tham kiến đại nhân, tham kiến phu nhân!
Bà chủ nghiêng đầu nhìn sang Miêu Nghị, trong nội tâm vui sướng khó có thể hình dung, cảm giác được tán thành chính thức rất đặc biệt.
Cung nữ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn ba chủ, trong nội tâm không biết có bao nhiêu hâm mộ. Trong lòng các nàng, có thể trở thành phu nhân điện chủ chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời, sợ rằng cả đời các nàng cũng không với tới.
Miêu Nghị cười nói:
- Phu nhân, hôm nay ngươi mới là đối tượng chủ yếu nhận bọn họ bái kiến đấy.
Ngụ ý là ta không nói nhiều, chính ngươi xem mà làm.
Bà chủ vươn tay nói:
- Đã là thân tín của đại nhân các ngươi. Sau này đều là người một nhà, không nên đa lễ.
Nàng lại nói:
- Phần thưởng!
Bà chủ đã âm thầm cho người chuẩn bị bốn nhẫn trữ vật cho bốn người bọn họ từ đêm qua, mỗi người mười viên Tiên Nguyên đan, mỗi người một trăm vạn kim tinh, sau khi phát xong mới cho thị nữ lui ra.
Bốn người lĩnh thưởng sau đó cùng hành lễ:
- Tạ phu nhân ban thưởng!
- Không cần đa lễ!
Bà chủ bảo bọn họ đứng lên, Miêu Nghị cũng giới thiệu:
- Thiên Nhi, Tuyết Nhi, hai người bọn họ là thị nữ thiếp thân của ta.
- Ah!
Bà chủ đã sớm cẩn thận dò xét hai nữ, đều có tư sắc rất tốt, nam nhân nào không động tâm cơ chứ, nàng cười nói:
- Bình thường chính hai ngươi thị tẩm cho đại nhân sao?
- Khục khục!
Miêu Nghị vội ho một tiếng, nữ nhân này mở miệng không chú ý gì cả, hắn cũng phải ngượng ngùng thay nàng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đỏ mặt, khẩn trương cúi đầu, nữ nhân tự nhiên hiểu nữ nhân, phu nhân vừa hỏi câu này làm bọn họ sợ, nếu phu nhân là nữ nhân có máu ghen lớn, các nàng sau này vô cùng thê thảm.
Bình thường không có phu nhân, các nàng dưới một người trên vạn người, trừ đại nhân thì trong lưỡng điện không ai dám thế nào với các nàng cả. Hôm nay có phu nhân nên khác lúc trước, trong mắt phu nhân các nàng chính là tỳ nữ, phu nhân sai sử các nàng là thiên kinh địa nghĩa, từ xưa đến nay chuyện hậu cung do phu nhân nói tính toán, muốn thu thập các nàng rất dễ dàng.
- Vâng!
Giọng nói hai nàng nhỏ như muỗi kêu.
Bà chủ cười nói:
- Về sau bổn phu nhân sẽ đốc xúc đại nhân siêng năng tu hành, chuyện thị tẩm của đại nhân sẽ do bổn phu nhân an bài, vì tránh quấy rầy đại nhân tu hành, không có bổn phu nhân cho phép, không ai được tự tiện làm đại nhân phân tâm. Đương nhiên, bổn phu nhân cũng không phải người không giảng đạo lý, nếu đại nhân muốn sủng hạnh các ngươi, bổn phu nhân cũng sẽ an bài thời gian hợp lý. Thiên Nhi, Tuyết Nhi, về sau quy củ hậu cung chính là như thế, cũng không biết hai người các ngươi có làm được hay không, nếu làm không được, vậy thì tìm một gia đình trong sạch gả đi, xem tình nghĩa các ngươi hầu hạ đại nhân nhiều năm, bổn phu nhân không keo kiệt đồ cưới đâu.
Sắc mặt Miêu Nghị tối tăm, nói:
- Vân Tri Thu, đừng quá phận, các nàng là người bên cạnh ta!
Bà chủ quay đầu lại hỏi nói:
- Đại nhân, chẳng lẽ ta không có tư cách quản lý hậu cung sao?
Miêu Nghị nói:
- Ta không phải ý tứ này, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, các nàng là thị nữ thiếp thân của ta, theo ta từ khi còn làm động chủ động Đông Lai, rất trung thành và tận tâm.
- Xem ra ta nói bậy nói bạ làm đại nhân tức giận rồi.
Bà chủ thở dài:
- Cũng được! Ta sẽ ra ngoài quỳ tại cửa lớn, xem như thiếp thân tự trừng phạt, tới khi đại nhân bớt giận ta sẽ trở lại.
Dứt lời liền trực tiếp đứng dậy.
Miêu Nghị giới thiệu:
- Đây là phu nhân, phu nhân lần đầu tới, không biết tình hình nơi đây, các ngươi mang phu nhân đi hậu cung làm quen một chút.
Sau khi thả đám bà chủ rời đi, Miêu Nghị dẫn đám người Dương Khánh đi đại điện nghị sự.
Lại ngồi trên bảo tọa, hai bên thiếu đi hai thị nữ nên hắn cảm thấy là lạ, Miêu Nghị cười giải thích:
- Bổn tọa trở về trước một bước, những người khác tạm thời còn chưa trở lại. Dương Khánh, gần đây lưỡng điện có việc gì hay không?
Dương Khánh nghĩ thầm, không có việc gì mới là lạ! Mọi người tiền đồ không rõ, từ trên xuống dưới lòng người bàng hoàng, từ Thiên Ngoại Thiên đến Ngọc Đô Phong lại đến Mộc Hành Cung đều phái người đến điều tra, hắn tận lực làm ra vẻ bình tĩnh, nói:
- Không có việc gì, chỉ có lời đồn bất lợi với đại nhân tạo thành nhân tâm bất ổn.
Miêu Nghị cười nói:
- Ha ha! Những lời đồn không cần quan tâm, bổn tọa làm theo mật chỉ của Thánh Tôn mà thôi, người dưới không biết tình hình nên nói loạn.
Mật chỉ của Thánh Tôn? Thiệt giả? Mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt, nội tâm vô cùng hoài nghi, Thiên Ngoại Thiên đã phái người tới đây rồi đấy.
- Lúc ta không có mặt, có kẻ nào dám đánh chủ ý lên lưỡng điện hay không?
- Không có!
Dương Khánh trả lời, nghĩ thầm ai dám chứ! Ai cũng sợ tránh né không kịp, ngay cả Mộc Hành Cung bên kia còn làm ra vẻ nơi này không thuộc địa bàn Mộc Hành Cung đấy, Dương Khánh muốn đi cũng không ai dám gặp, cầm lễ hỏi thăm không ai dám cầm, nội tâm hắn lúc đó vô cùng khổ sở.
Hôm nay Dương Khánh chỉ khẩn cầu một điểm, hi vọng vị điện chủ đại nhân này thật ở lại nơi đây, không giống như những lần trước chỉ lưu vài ngày liền chạy sang nơi khác, còn làm ra nhiều đại sự kiện kinh thiên động địa. Hi vọng Miêu Nghị thật sự nhận mật chỉ hành sự, ngàn vạn không nên dối gạt hắn, nếu không hắn sẽ phát điên lên mất.
Dương Khánh tự biết mình không phải người đại trí nhưng cũng có thể bày mưu nghĩ kế, từ khi Miêu Nghị tới nơi này hắn dần dần sinh ra hoài nghi nghiêm trọng trí thông minh bản thân, Miêu đại điện chủ làm từng chuyện từng chuyện hắn vẫn u mê không rõ, đầu óc choáng váng, hắn không rõ tại sao lại như vậy, quả thực không có phương hướng để lần theo.
Chuyện đã náo lớn thế này, lưỡng điện đã thành tổ ong vò vẽ, không ai dám trêu chọc, cấp trên cũng mặc kệ, không ai chào đón, Dương Khánh không biết nên đi đường nào, ai kêu Dương Khánh hắn là ‘ tâm phúc ’ của Miêu Nghị, người khác sợ dính đến hắn như sợ cọp.
Trong điện, Miêu Nghị hơi trấn an hạ nhân sau đó cho mọi người lui ra.
Mấy ngày sau, Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng quay về.
Yêu Nhược Tiên và Đông Quách không tiện lộ diện, bọn họ vẫn ở động quật ven hồ.
Mà Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng gặp được phu nhân trong truyền thuyết, cũng là bà chủ khách sạn Phong Vân danh truyền thiên hạ.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi an bài người thu thập mọi thứ, tại chủ vị trong chính sảnh đặt hai cái ghế song song nhau. Chính giữa cách bàn trà. Từ nay về sau bên người đại nhân sẽ có thêm một người, vị trí này thuộc về chủ nhân và phu nhân, người khác không được ngồi.
Sau khi bố trí xong, có cung nữ mời Miêu Nghị và bà chủ song song đi ra ngồi vào chủ vị.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Diêm Tu và Dương Triệu Thanh cũng đi vào, bọn họ chính thức hành đại lễ bái kiến:
- Triệu Thiên Nhi, Lưu Tuyết, Diêm Tu, Dương Triệu Thanh, tham kiến đại nhân, tham kiến phu nhân!
Bà chủ nghiêng đầu nhìn sang Miêu Nghị, trong nội tâm vui sướng khó có thể hình dung, cảm giác được tán thành chính thức rất đặc biệt.
Cung nữ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn ba chủ, trong nội tâm không biết có bao nhiêu hâm mộ. Trong lòng các nàng, có thể trở thành phu nhân điện chủ chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời, sợ rằng cả đời các nàng cũng không với tới.
Miêu Nghị cười nói:
- Phu nhân, hôm nay ngươi mới là đối tượng chủ yếu nhận bọn họ bái kiến đấy.
Ngụ ý là ta không nói nhiều, chính ngươi xem mà làm.
Bà chủ vươn tay nói:
- Đã là thân tín của đại nhân các ngươi. Sau này đều là người một nhà, không nên đa lễ.
Nàng lại nói:
- Phần thưởng!
Bà chủ đã âm thầm cho người chuẩn bị bốn nhẫn trữ vật cho bốn người bọn họ từ đêm qua, mỗi người mười viên Tiên Nguyên đan, mỗi người một trăm vạn kim tinh, sau khi phát xong mới cho thị nữ lui ra.
Bốn người lĩnh thưởng sau đó cùng hành lễ:
- Tạ phu nhân ban thưởng!
- Không cần đa lễ!
Bà chủ bảo bọn họ đứng lên, Miêu Nghị cũng giới thiệu:
- Thiên Nhi, Tuyết Nhi, hai người bọn họ là thị nữ thiếp thân của ta.
- Ah!
Bà chủ đã sớm cẩn thận dò xét hai nữ, đều có tư sắc rất tốt, nam nhân nào không động tâm cơ chứ, nàng cười nói:
- Bình thường chính hai ngươi thị tẩm cho đại nhân sao?
- Khục khục!
Miêu Nghị vội ho một tiếng, nữ nhân này mở miệng không chú ý gì cả, hắn cũng phải ngượng ngùng thay nàng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đỏ mặt, khẩn trương cúi đầu, nữ nhân tự nhiên hiểu nữ nhân, phu nhân vừa hỏi câu này làm bọn họ sợ, nếu phu nhân là nữ nhân có máu ghen lớn, các nàng sau này vô cùng thê thảm.
Bình thường không có phu nhân, các nàng dưới một người trên vạn người, trừ đại nhân thì trong lưỡng điện không ai dám thế nào với các nàng cả. Hôm nay có phu nhân nên khác lúc trước, trong mắt phu nhân các nàng chính là tỳ nữ, phu nhân sai sử các nàng là thiên kinh địa nghĩa, từ xưa đến nay chuyện hậu cung do phu nhân nói tính toán, muốn thu thập các nàng rất dễ dàng.
- Vâng!
Giọng nói hai nàng nhỏ như muỗi kêu.
Bà chủ cười nói:
- Về sau bổn phu nhân sẽ đốc xúc đại nhân siêng năng tu hành, chuyện thị tẩm của đại nhân sẽ do bổn phu nhân an bài, vì tránh quấy rầy đại nhân tu hành, không có bổn phu nhân cho phép, không ai được tự tiện làm đại nhân phân tâm. Đương nhiên, bổn phu nhân cũng không phải người không giảng đạo lý, nếu đại nhân muốn sủng hạnh các ngươi, bổn phu nhân cũng sẽ an bài thời gian hợp lý. Thiên Nhi, Tuyết Nhi, về sau quy củ hậu cung chính là như thế, cũng không biết hai người các ngươi có làm được hay không, nếu làm không được, vậy thì tìm một gia đình trong sạch gả đi, xem tình nghĩa các ngươi hầu hạ đại nhân nhiều năm, bổn phu nhân không keo kiệt đồ cưới đâu.
Sắc mặt Miêu Nghị tối tăm, nói:
- Vân Tri Thu, đừng quá phận, các nàng là người bên cạnh ta!
Bà chủ quay đầu lại hỏi nói:
- Đại nhân, chẳng lẽ ta không có tư cách quản lý hậu cung sao?
Miêu Nghị nói:
- Ta không phải ý tứ này, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, các nàng là thị nữ thiếp thân của ta, theo ta từ khi còn làm động chủ động Đông Lai, rất trung thành và tận tâm.
- Xem ra ta nói bậy nói bạ làm đại nhân tức giận rồi.
Bà chủ thở dài:
- Cũng được! Ta sẽ ra ngoài quỳ tại cửa lớn, xem như thiếp thân tự trừng phạt, tới khi đại nhân bớt giận ta sẽ trở lại.
Dứt lời liền trực tiếp đứng dậy.