Phi Thiên
Chương 1296: Trở lại lưỡng điện
Mục Phàm Quân khoát khoát tay, nhìn sang tứ phương túc chủ.
- Hùng Uy. Miêu Nghị là huynh trưởng đệ tử thân truyền của ta, các ngươi lại là huynh đệ kết nghĩa của Miêu Nghị, các ngươi có thể vì Miêu Nghị đối nghịch với Vô Lượng Thiên, bản tôn cũng cảm giác vui mừng, nếu các ngươi không xem Miêu Nghị là người ngoài, ta cũng không xem các ngươi là người ngoài.
- Hôm nay bản tôn đến nơi đây không cho người khác biết cũng là vì giữ bí mật việc này, nếu không để cho Cơ Hoan biết rõ các ngươi có tầng quan hệ này với Thiên Ngoại Thiên. Cơ Hoan cũng không phải là kẻ nhân từ nương tay, các ngươi cũng nên giữ bí mật việc này.
Có ý gì? Bốn lão yêu quái nhíu mày nhìn chằm chằm vào nàng.
Mục Phàm Quân làm như không phát hiện, nàng chỉ nhắc nhở bọn chúng mà thôi, ánh mắt nhìn sang Thất Giới đại sư.
- Đại sư đột phá đến Kim Liên thật sự đáng mừng, có rảnh thường đến Thiên Ngoại Thiên ngồi một chút, quan hệ giữa bản tôn và Tàng Lôi không ảnh hưởng đến giao tình của đại sư.
- A Di Đà Phật!
Thất Giới đại sư chắp tay tạ ơn.
- Ngươi bỏ đi không nói lời nào, ngươi trên địa bàn của ngươi vô cùng bàng hoàng, không nên ở lại bên ngoài quá lâu, nên sớm ngày quay về mới đúng.
Mục Phàm Quân quay đầu dặn dò Miêu Nghị một tiếng.
- Vâng!
Miêu Nghị đáp ứng.
Tóm lại mọi người đều bị Mục Phàm Quân làm dễ bảo, sau đó nhìn Mục Phàm Quân cuốn Hồng Trần và Nguyệt Dao bay lên không trung.
- Aizzz!
Thất Giới đại sư thở dài, nhìn thân ảnh Mục Phàm Quân biến mất phía chân trời liền lắc đầu cười khổ.
Đệ tử Bát Giới cầu hắn đến hỗ trợ, hắn mở miệng cầu tình Mục Phàm Quân, Mục Phàm Quân cũng cho hắn mặt mũi nhưng bề ngoài là thế nhưng sự thật lại không thay đổi được gì.
Một đám người khôi phục tinh thần, cũng phát hiện mọi việc đều nằm trong sự điều khiển của Mục Phàm Quân, Hùng Uy lên tiếng nói:
- Lão ngũ, ngươi thực phải đi về? Mục Phàm Quân tiện nhân kia nói hay hơn hát, cũng không có hảo tâm gì.
Miêu Nghị nói:
- Muội muội ta đang ở trên tay nàng, ta không quay về có thể làm gì? Nếu ta không về, không nói trước muội muội của ta gặp chuyện, mấy vị ca ca giúp ta nhiều như thế, chỉ sợ Vạn Yêu Thiên bên kia cũng oán thầm, nếu Mục Phàm Quân tung tầng quan hệ này ra ngoài, khẳng định Cơ Hoan sẽ không tin tưởng Tinh Túc Hải có thể bảo trì trung lập. Nữ nhân này đã sớm biết rõ quan hệ huynh muội chúng ta nhưng vẫn giả vờ không biết, chờ tới hôm nay mới vạch trần, thật sự đủ hèn hạ!
Ưng Vô Địch nói:
- Đi cũng không có sao, trước mắt tạm thời xác định lão ngũ ngươi cũng không có chỗ hỏng gì, có cơ hội câu thông với muội muội của ngươi nhiều một chút, chỉ cần có thể mang muội muội của ngươi rời đi, lại đưa nàng tới nơi không người tìm được, Mục Phàm Quân uy hiếp không có hiệu quả.
Hắn ám chỉ điều kiện phù hợp nên mang Nguyệt Dao đến Đại Thế Giới.
Phục Thanh nói:
- Điều kiện tiên quyết là muội muội lão ngũ nguyện ý phản bội sư phụ của nàng.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn cũng không biết Nguyệt Dao có làm ra chuyện phản bội sư môn hay không, nếu Nguyệt Dao làm như vậy, phản bội sư môn chính là việc đại nghịch bất đạo, thanh danh của Nguyệt Dao sẽ thối không chịu nổi, Miêu Nghị hắn có thể không quan tâm thanh danh của mình, cho dù thế nào hắn cũng muốn muội muội của mình làm người thanh bạch, ít nhất không nên liên lụy muội muội của mình.
- Đi một bước xem một bước!
Miêu Nghị cảm thán.
Đi! Miêu Nghị cuối cùng vẫn phải mang bà chủ rời khỏi Tây Túc Tinh Cung, tự nhiên thành thành thật thật quay về Tiên quốc, hắn cũng gặp từ biệt sư đồ Thất Giới đại sư.
Bát Giới vốn còn muốn lôi kéo sư phó cùng đi với Miêu Nghị, lo lắng Mục Phàm Quân có thể gây bất lợi với Miêu Nghị.
Thế nhưng Miêu Nghị cự tuyệt, Mục Phàm Quân muốn giết hắn sớm giết, không giết hắn tự nhiên bởi vì hắn còn giá trị lợi dụng, huống chi hắn cũng không muốn biểu hiện quá thân mật với Bát Giới để tránh vết xe đổ như Nguyệt Dao.
Vừa rời khỏi Tây Túc Tinh Cung, Miêu Nghị mượn tinh linh liên hệ với Thiên Nhi, Tuyết Nhi các nàng, cũng bảo các nàng quay về lưỡng điện.
Trên đường chia tay với sư đồ Thất Giới đại sư. Miêu Nghị dẫn bà chủ và người của nàng về Trấn Nhâm Điện.
Đám người xuất hiện trên không trung Trấn Nhâm Điện, có không ít người chú ý đến.
Miêu Nghị kéo tay bà chủ đáp xuống cung điện, hai người cùng đứng trên vách núi nhìn phong cảnh chung quanh, cười khổ nói:
- Ngươi từng nói ngươi muốn làm nữ chủ nhân, hôm nay xem như được toại nguyện, chỉ là không ngờ dùng biện pháp này, ngươi có cảm thấy ủy khuất hay không?
Bà chủ ôm cánh tay hắn vào ngực, trán tựa vào vai Miêu Nghị, nói:
- Ta không ủy khuất. Chỉ cần có thể ở cạnh ngươi là được, chút trắc trở không làm khó được Ngưu Nhị của ta.
Miêu Nghị nghiêng đầu ngửi hương thơm trên mái tóc nàng. Tâm tình hắn tốt hơn, mỹ nhân trong ngực, còn có rất nhiều tiên hạnh trong tay, có gì phải sợ chứ?
Hắn mở tay ôm eo bà chủ, có thể nói hắn ở trước mặt mọi người hôn môi bà chủ vô cùng khí phách. Bà chủ đẩy hắn hai cái nhưng không thể đẩy hắn ra được, tùy ý hắn hôn loạn trên môi mình.
Hai người này cũng quá kiêu ngạo, hoàn toàn không úy kị đang ở nơi nào, đám người phía sau không phải nhìn trời thì nhìn đất, làm như không nhìn thấy.
Thủ vệ cửa cung phát hiện Miêu Nghị trở lại, cũng không biết nên đi lên bái kiến hay không bái kiến. Dù sao Miêu Nghị gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại không biết có còn là điện chủ lưỡng điện hay không, hết lần này tới lần khác cấp trên không có chút phản ứng nào cả.
Lúc này thấy điện chủ âu yếm nữ nhân của mình trước mặt mọi người, bọn họ càng không biết nên làm sao.
- Khục khục! Bà chủ, có người đến.
Đột nhiên thợ mộc ho khan nhắc nhở.
Bà chủ dùng sức đẩy Miêu Nghị, nhìn thấy chung quanh có một đống người đang nhìn, sắc mặt nàng đỏ rực.
Cũng đúng! Miêu Nghị thích nhìn thấy nữ nhân của mình thẹn thùng, như vậy mới có thể tìm được khoái cảm chinh phục nữ nhân.
Nhìn sang thấy Dương Khánh và một đám hành tẩu lưỡng điện nghe tin chạy đến, Miêu Nghị cầm tay bà chủ và cười nói:
- Chư vị, đây là phu nhân của ta, chiếm chút tiện nghi cũng không đủ, còn không qua đây bái kiến.
Cả đám hành tẩu nhìn nhau, chẳng lẽ nữ nhân này là chính thê?
Dương Khánh đã gặp bà chủ, không cần giới thiệu, nội tâm hơi khó hiểu mà thôi, tên điên này còn dám quay về, còn dám mang theo nữ nhân trở về? Trong đầu hắn suy nghĩ mấy lần, lập tức đi lên bái kiến.
- Tham kiến điện chủ, bái kiến phu nhân!
- Không cần đa lễ!
Miêu Nghị khoát tay.
Sắc mặt bà chủ đỏ rực như rặng mây chiều, nàng mỉm cười với mọi người, ngón tay cũng véo mu bàn tay Miêu Nghị, dám làm nàng xấu mặt với mọi người.
Miêu Nghị kéo bà chủ sau đó nói với mọi người:
- Có lời gì đi vào rồi nói!
Một đám người đi theo hai người vào trong cung điện, trong nội cung vẫn được quản lý sạch sẽ, bà chủ dò xét hai bên, trong mắt mang theo vui mừng, nàng dùng thân phận nữ chủ nhân đi vào nơi đây nên tâm tình rất tốt, cảm thấy Miêu Nghị vừa làm như thế cũng không sai, nếu không nàng có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, dù sao hai người chưa đại hôn.
- Hùng Uy. Miêu Nghị là huynh trưởng đệ tử thân truyền của ta, các ngươi lại là huynh đệ kết nghĩa của Miêu Nghị, các ngươi có thể vì Miêu Nghị đối nghịch với Vô Lượng Thiên, bản tôn cũng cảm giác vui mừng, nếu các ngươi không xem Miêu Nghị là người ngoài, ta cũng không xem các ngươi là người ngoài.
- Hôm nay bản tôn đến nơi đây không cho người khác biết cũng là vì giữ bí mật việc này, nếu không để cho Cơ Hoan biết rõ các ngươi có tầng quan hệ này với Thiên Ngoại Thiên. Cơ Hoan cũng không phải là kẻ nhân từ nương tay, các ngươi cũng nên giữ bí mật việc này.
Có ý gì? Bốn lão yêu quái nhíu mày nhìn chằm chằm vào nàng.
Mục Phàm Quân làm như không phát hiện, nàng chỉ nhắc nhở bọn chúng mà thôi, ánh mắt nhìn sang Thất Giới đại sư.
- Đại sư đột phá đến Kim Liên thật sự đáng mừng, có rảnh thường đến Thiên Ngoại Thiên ngồi một chút, quan hệ giữa bản tôn và Tàng Lôi không ảnh hưởng đến giao tình của đại sư.
- A Di Đà Phật!
Thất Giới đại sư chắp tay tạ ơn.
- Ngươi bỏ đi không nói lời nào, ngươi trên địa bàn của ngươi vô cùng bàng hoàng, không nên ở lại bên ngoài quá lâu, nên sớm ngày quay về mới đúng.
Mục Phàm Quân quay đầu dặn dò Miêu Nghị một tiếng.
- Vâng!
Miêu Nghị đáp ứng.
Tóm lại mọi người đều bị Mục Phàm Quân làm dễ bảo, sau đó nhìn Mục Phàm Quân cuốn Hồng Trần và Nguyệt Dao bay lên không trung.
- Aizzz!
Thất Giới đại sư thở dài, nhìn thân ảnh Mục Phàm Quân biến mất phía chân trời liền lắc đầu cười khổ.
Đệ tử Bát Giới cầu hắn đến hỗ trợ, hắn mở miệng cầu tình Mục Phàm Quân, Mục Phàm Quân cũng cho hắn mặt mũi nhưng bề ngoài là thế nhưng sự thật lại không thay đổi được gì.
Một đám người khôi phục tinh thần, cũng phát hiện mọi việc đều nằm trong sự điều khiển của Mục Phàm Quân, Hùng Uy lên tiếng nói:
- Lão ngũ, ngươi thực phải đi về? Mục Phàm Quân tiện nhân kia nói hay hơn hát, cũng không có hảo tâm gì.
Miêu Nghị nói:
- Muội muội ta đang ở trên tay nàng, ta không quay về có thể làm gì? Nếu ta không về, không nói trước muội muội của ta gặp chuyện, mấy vị ca ca giúp ta nhiều như thế, chỉ sợ Vạn Yêu Thiên bên kia cũng oán thầm, nếu Mục Phàm Quân tung tầng quan hệ này ra ngoài, khẳng định Cơ Hoan sẽ không tin tưởng Tinh Túc Hải có thể bảo trì trung lập. Nữ nhân này đã sớm biết rõ quan hệ huynh muội chúng ta nhưng vẫn giả vờ không biết, chờ tới hôm nay mới vạch trần, thật sự đủ hèn hạ!
Ưng Vô Địch nói:
- Đi cũng không có sao, trước mắt tạm thời xác định lão ngũ ngươi cũng không có chỗ hỏng gì, có cơ hội câu thông với muội muội của ngươi nhiều một chút, chỉ cần có thể mang muội muội của ngươi rời đi, lại đưa nàng tới nơi không người tìm được, Mục Phàm Quân uy hiếp không có hiệu quả.
Hắn ám chỉ điều kiện phù hợp nên mang Nguyệt Dao đến Đại Thế Giới.
Phục Thanh nói:
- Điều kiện tiên quyết là muội muội lão ngũ nguyện ý phản bội sư phụ của nàng.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn cũng không biết Nguyệt Dao có làm ra chuyện phản bội sư môn hay không, nếu Nguyệt Dao làm như vậy, phản bội sư môn chính là việc đại nghịch bất đạo, thanh danh của Nguyệt Dao sẽ thối không chịu nổi, Miêu Nghị hắn có thể không quan tâm thanh danh của mình, cho dù thế nào hắn cũng muốn muội muội của mình làm người thanh bạch, ít nhất không nên liên lụy muội muội của mình.
- Đi một bước xem một bước!
Miêu Nghị cảm thán.
Đi! Miêu Nghị cuối cùng vẫn phải mang bà chủ rời khỏi Tây Túc Tinh Cung, tự nhiên thành thành thật thật quay về Tiên quốc, hắn cũng gặp từ biệt sư đồ Thất Giới đại sư.
Bát Giới vốn còn muốn lôi kéo sư phó cùng đi với Miêu Nghị, lo lắng Mục Phàm Quân có thể gây bất lợi với Miêu Nghị.
Thế nhưng Miêu Nghị cự tuyệt, Mục Phàm Quân muốn giết hắn sớm giết, không giết hắn tự nhiên bởi vì hắn còn giá trị lợi dụng, huống chi hắn cũng không muốn biểu hiện quá thân mật với Bát Giới để tránh vết xe đổ như Nguyệt Dao.
Vừa rời khỏi Tây Túc Tinh Cung, Miêu Nghị mượn tinh linh liên hệ với Thiên Nhi, Tuyết Nhi các nàng, cũng bảo các nàng quay về lưỡng điện.
Trên đường chia tay với sư đồ Thất Giới đại sư. Miêu Nghị dẫn bà chủ và người của nàng về Trấn Nhâm Điện.
Đám người xuất hiện trên không trung Trấn Nhâm Điện, có không ít người chú ý đến.
Miêu Nghị kéo tay bà chủ đáp xuống cung điện, hai người cùng đứng trên vách núi nhìn phong cảnh chung quanh, cười khổ nói:
- Ngươi từng nói ngươi muốn làm nữ chủ nhân, hôm nay xem như được toại nguyện, chỉ là không ngờ dùng biện pháp này, ngươi có cảm thấy ủy khuất hay không?
Bà chủ ôm cánh tay hắn vào ngực, trán tựa vào vai Miêu Nghị, nói:
- Ta không ủy khuất. Chỉ cần có thể ở cạnh ngươi là được, chút trắc trở không làm khó được Ngưu Nhị của ta.
Miêu Nghị nghiêng đầu ngửi hương thơm trên mái tóc nàng. Tâm tình hắn tốt hơn, mỹ nhân trong ngực, còn có rất nhiều tiên hạnh trong tay, có gì phải sợ chứ?
Hắn mở tay ôm eo bà chủ, có thể nói hắn ở trước mặt mọi người hôn môi bà chủ vô cùng khí phách. Bà chủ đẩy hắn hai cái nhưng không thể đẩy hắn ra được, tùy ý hắn hôn loạn trên môi mình.
Hai người này cũng quá kiêu ngạo, hoàn toàn không úy kị đang ở nơi nào, đám người phía sau không phải nhìn trời thì nhìn đất, làm như không nhìn thấy.
Thủ vệ cửa cung phát hiện Miêu Nghị trở lại, cũng không biết nên đi lên bái kiến hay không bái kiến. Dù sao Miêu Nghị gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại không biết có còn là điện chủ lưỡng điện hay không, hết lần này tới lần khác cấp trên không có chút phản ứng nào cả.
Lúc này thấy điện chủ âu yếm nữ nhân của mình trước mặt mọi người, bọn họ càng không biết nên làm sao.
- Khục khục! Bà chủ, có người đến.
Đột nhiên thợ mộc ho khan nhắc nhở.
Bà chủ dùng sức đẩy Miêu Nghị, nhìn thấy chung quanh có một đống người đang nhìn, sắc mặt nàng đỏ rực.
Cũng đúng! Miêu Nghị thích nhìn thấy nữ nhân của mình thẹn thùng, như vậy mới có thể tìm được khoái cảm chinh phục nữ nhân.
Nhìn sang thấy Dương Khánh và một đám hành tẩu lưỡng điện nghe tin chạy đến, Miêu Nghị cầm tay bà chủ và cười nói:
- Chư vị, đây là phu nhân của ta, chiếm chút tiện nghi cũng không đủ, còn không qua đây bái kiến.
Cả đám hành tẩu nhìn nhau, chẳng lẽ nữ nhân này là chính thê?
Dương Khánh đã gặp bà chủ, không cần giới thiệu, nội tâm hơi khó hiểu mà thôi, tên điên này còn dám quay về, còn dám mang theo nữ nhân trở về? Trong đầu hắn suy nghĩ mấy lần, lập tức đi lên bái kiến.
- Tham kiến điện chủ, bái kiến phu nhân!
- Không cần đa lễ!
Miêu Nghị khoát tay.
Sắc mặt bà chủ đỏ rực như rặng mây chiều, nàng mỉm cười với mọi người, ngón tay cũng véo mu bàn tay Miêu Nghị, dám làm nàng xấu mặt với mọi người.
Miêu Nghị kéo bà chủ sau đó nói với mọi người:
- Có lời gì đi vào rồi nói!
Một đám người đi theo hai người vào trong cung điện, trong nội cung vẫn được quản lý sạch sẽ, bà chủ dò xét hai bên, trong mắt mang theo vui mừng, nàng dùng thân phận nữ chủ nhân đi vào nơi đây nên tâm tình rất tốt, cảm thấy Miêu Nghị vừa làm như thế cũng không sai, nếu không nàng có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, dù sao hai người chưa đại hôn.