Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 28: Doanh trại mới
Hàn Nhung Thu dẫn quân khởi nghĩa chiếm lại được năm châu Hà Tây, tuy chưa có sắc phong của triều đình nhưng ông đã trở thành chủ nhân trong lòng dân chúng Hà Tây, Hàn phủ cũng trở thành nơi tôn quý bậc nhất Sa Châu.
Nhiều thế hệ nhà họ Hàn đã cư ngụ tại đây gần trăm năm, dinh thự mang nét giản dị sơ sài của gia đình võ tướng, rộng lớn trống trải. Và rõ ràng như thế không phù hợp với địa vị hiện tại của Hàn gia, thế là nữ chủ nhân đã bỏ rất nhiều công sức tu sửa, chuyển đơn sơ thành mộc mạc nhã nhặn, biến trống trải thành phóng khoáng thanh tao, không quá trau chuốt nhưng cũng không tới mức sơ sài khi tiếp khách.
Hàn Bình Sách thích cầm quân đánh trận, nào hiểu được những điều này, chỉ thấy cổng lớn mới sơn quá nổi bật, nhìn không quen, chàng chán nản đá vào tảng đá buộc ngựa, chờ mãi vẫn không thấy em gái ra, kiên nhẫn ngày một vơi dần.
Đúng lúc này một tiểu a hoàn chạy ra báo tin, “Thất tiểu thư bị phu nhân giữ lại, xin công tử vào nói đỡ một lời.”
Hàn Bình Sách chợt hiểu ra, vội chạy đến viện của Hàn phu nhân.
Hàn phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, da dẻ mịn màng, dung nhan nhã nhặn. Bà xuất thân từ vọng tộc Hà Tây, trưởng tỷ của bà được gả vào Hàn gia, sinh được hai trai một gái thì qua đời, gia đình gả bà sang làm kế thất, sinh hạ Hàn Bình Sách.
Bà là người hiền từ nhân hậu, đối xử công bằng với con của trưởng tỷ và các thiếp thất, rất được trong nhà kính trọng. Lúc này, bà đang giữ cô con gái nhỏ ngồi trên ghế, chỉ huy a hoàn trang điểm, thấy con trai út chạy tới, bà nghiêm nghị liếc nhìn.
Hàn Bình Sách cười nịnh, “Mẹ à, tiểu Thất và con phải đến quân doanh rồi.”
Hàn phu nhân lựa chọn trâm vòng, thủng thẳng nói, “Lại đi quân doanh, một năm ở nhà được mấy hôm hả, lần này con bé phải theo mẹ lên chùa dâng hương, con đừng lải nhải nữa.”
Da đầu Hàn Bình Sách căng ra, vẫn phải nói, “Đi cùng mẹ là chuyện đương nhiên, nhưng việc ở quân doanh cũng gấp lắm. Người Hồi Hột đang tìm nơi cư trú, cần đề phòng chúng lăm le Hà Tây nên phải gấp rút huấn luyện cho tân binh vừa tuyển.”
Hàn phu nhân nhướn mày, không nhượng bộ, “Quân doanh hết người hay sao mà cứ phải là tiểu Thất? Nó đã gần mười lăm rồi, vậy mà ngày nào cũng theo con tập luyện, có còn ra dáng nữ nhi nữa không, ít nhất phải ở nhà một tháng.”
Hàn Thất thất kinh, mặc kệ đầu tóc bị kéo đau, ra sức nháy mắt với anh trai.
Hàn Bình Sách kêu khổ liên tục, “Mẹ muốn dạy dỗ tiểu Thất cũng tốn thời gian lắm, mà lần này tuyển mấy ngàn người, cha giao thời hạn rất ngắn, người phù hợp để huấn luyện đều đi hết rồi, còn không biết có kịp giao lệnh không, nếu địch đến thì biết làm sao.”
Chàng cố tình phóng đại, nói về quân Hồi Hột như thể cực kỳ nguy hiểm, như thể ngày mai sẽ đến đánh thành.
Hàn phu nhân dao động, không vui đổi giọng, “Thôi được, mẹ cho phép nó lo xong việc huấn luyện lần này.”
Hai anh em thở phào, Hàn Thất rửa sạch phấn son, búi tóc kiểu nam rồi theo anh trai rời đi.
Trại tân binh được gấp rút xây với hàng rào gỗ thô ráp bao quanh, mặt đất được san phẳng. Dãy nhà ở cũng được dựng vội, có bố trí sân bãi dành cho ngựa và bia bắn, gỗ nặng cùng đá khóa, tuy đơn sơ nhưng cũng dùng được. Cổng chính luôn đóng kín, chỉ chừa lối đi bên cạnh, có vệ binh, vọng gác và chướng ngại vật chắn ngang, lập tức toát lên khí thế uy nghiêm của một quân doanh.
Mấy ngàn tân binh đã được đưa đến từ tối qua, doanh trại trống trải nhanh chóng trở nên ồn ào, đầy ắp tiếng người, mùi mồ hôi lẫn phân ngựa. Mọi người được phân bổ chia đội tạm thời, nhưng chưa kịp phân chia phòng ở nên phải chen chúc ngủ chung. Sáng sớm hôm sau, những tân binh còn ngái ngủ bị dựng đầu dậy, bị bắt chạy quanh quân doanh.
Có người chạy băng băng nhờ sức khỏe tốt, có kẻ lén lút làm biếng, người trước chạy hết tốc lực, kẻ sau cù nhây, đội ngũ càng chạy càng bị kéo giãn khoảng cách, người thì cười nhạo, người giận dữ đáp trả, cùng với đó là đủ ngôn từ thô tục chẳng đâu vào đâu, như một bầy yêu ma quỷ quái nhảy nhót.
Hàn Bình Sách thấy ngứa tay, rất muốn lao lên đánh cho một trận. Hàn Thất lại mở to mắt, hứng thú quan sát tân binh.
Hàn Bình Sách thấy em gái hào hứng bèn trêu, “Đám thô lỗ này khó huấn luyện lắm, muội lần đầu huấn luyện binh sĩ, chớ để bị coi thường.”
Hàn Thất không giận, nghiêm túc gật đầu, “Muội sẽ không làm mất mặt cha.”
Cô em gái này luôn hiểu chuyện và mạnh mẽ, Hàn Bình Sách không nhịn được xoa đầu em gái, “Huấn luyện không tốt cũng không sao, cứ tìm ca.”
Hàn Thất vừa định mở miệng thì một tốp tân binh ồn ào chạy qua trước mặt, ánh mắt nàng chợt lóe lên.
Hàn Bình Sách nhận ra, “Sao thế?”
Đội ngũ đã chạy xa, Hàn Thất nhìn về phía cuối hàng, một lúc sau mới nói, “Không có gì, chắc là muội nhìn nhầm.”
***
Sử Dũng thích võ từ ngày còn bé, trời sinh khỏe mạnh thân cao, vạm vỡ như trâu. Là một trong những tân binh xuất sắc, hắn ta chẳng sợ việc chạy vòng mệt nhọc.
Hắn sải chân chạy rất ung dung, lại nhìn những người khác với vẻ khinh thường. Không ngờ một tiểu tử trông như sắp chết đột ngột chạy ùa lên, Sử Dũng giật mình, vội tăng tốc. Khi nhìn lại, đối phương đã bị bỏ xa, hắn không khỏi đắc ý.
Nhưng sau vài vòng, Sử Dũng phát hiện một điều kỳ lạ. Hễ đến gần đài cao thì tiểu tử này sẽ tăng tốc, sau đó lại chậm lại. Chắc chắn trên đài có tướng lĩnh huấn luyện, tên này muốn thể hiện nên mới giả vờ như vậy.
Sử Dũng khinh thường sự láu cá của đối phương, lại thấy hắn ta da trắng như con gái, nhân lúc tiếp cận đẩy mạnh một cái. Tiểu tử kia ngã sõng soài, chỉ nhìn hắn mà không nói gì, đúng là đồ yếu nhớt, Sử Dũng càng thêm khinh miệt, không thèm để ý.
Tiếng còi vang lên, đợt chạy vòng cuối cùng kết thúc, toán tân binh ướt đẫm mồ hôi đứng nghiêng ngả, bước đi không nổi. Sử Dũng vung tay đá chân tỏ vẻ mình vẫn còn sung sức, chợt thấy mọi người xì xào bàn tán về các tướng trên đài.
Sử Dũng dựng tai lắng nghe, rồi nhanh chóng ngơ ngác. Hóa ra mấy ngàn tân binh sẽ được các tướng khác nhau huấn luyện, ba tháng sau còn phải kiểm tra, ai không đạt sẽ bị loại, không được vào quân đội Hà Tây.
Hắn vội nhìn lên đài, không biết những tướng lĩnh này là ai nhưng người nào người nấy đều rắn rỏi khỏe mạnh, chỉ có một thiếu niên gầy gò rất nổi bật, không giống người biết dẫn binh. Sử Dũng ghét bỏ, chuyển ánh mắt sang người khác hòng tìm kiếm Hàn tiểu tướng quân trong truyền thuyết.
Hiệu lệnh phát ra, các tướng lần lượt chọn người. Vị tướng đi đầu trẻ tuổi dũng mãnh, vừa giơ tay đã khiến mọi người hô hào, chính là Hàn Bình Sách – niềm tự hào của Hàn gia, chủ tướng của Thanh Mộc quân, từ khi nhập ngũ đã anh dũng vô song, lập nhiều chiến công, được dân chúng Hà Tây ngưỡng mộ. Chàng đã quá quen với cảnh này, thoải mái chọn một đội dẫn đi.
Các tân binh còn lại vừa ao ước vừa ghen ghét, Sử Dũng cực kì thất vọng. Các đội khác lần lượt được tuyển chọn, hắn càng lúc càng sốt ruột, đến cuối cùng khi trên đài chỉ còn lại thiếu niên gầy gò mà hắn ghét nhất, cảm giác chẳng khác nào bị sét đánh.
Đám tân binh im phăng phắc, không khí vô cùng ảm đạm, Sử Dũng chán nản lẩm bẩm, “Xong rồi, cái thân hình đó ta chỉ cần một tay cũng bóp chết, còn dám huấn luyện binh, để ta dạy hắn thì có.”
Bỗng bên cạnh vang lên tiếng cười, Sử Dũng quay đầu lại, chính là tên tiểu tử xảo quyệt kia, lập tức trừng mắt, “Ngươi cười cái gì!”
Đối phương cũng không để ý, như tự nói, “Chắc là con nhà ai đó đến kiếm chút công trạng, nhìn là biết yếu ớt.”
Sử Dũng đồng tình, lửa giận vơi phân nửa, “Đúng thế, giống y chang nhà ngươi, là kẻ vô dụng, biết huấn luyện mới lạ. Sao ta không được Hàn tiểu tướng quân chọn cơ chứ!”
Tiểu tử kia cũng không bực mình, khoanh tay nói, “Làm tướng quân sao có thể như thế, không sợ làm trò cười trước mặt công chúng ư. Nếu bị mất mặt, không trấn áp nổi tân binh, kiểu gì cũng phải nhường chỗ cho tướng tài khác.”
Đám tân binh nghe thế bèn xì xào bàn tán, nhiều người lộ vẻ khác thường, Sử Dũng cũng động lòng.
***
Một tiếng *bùm* vang lên, Sử Dũng đập mạnh xuống đất, đầu óc choáng váng, một miệng đầy cát.
Và đó chỉ mới là khởi đầu, những tân binh khác lao lên đều là những người cường tráng tự phụ, vậy mà người này tiếp người kia đều bị hạ gục, mười mấy tên ngã lăn lóc, mặt mũi sưng vù, kêu rên không ngớt.
Thiếu niên gầy gò trong sân xoay hai tay, duỗi lưng giãn cơ, nhếch miệng cười, “Cùng xông lên hết đi, nếu đánh bại được ta, Hàn tiểu tướng quân sẽ đến dạy các ngươi.”
Dù ai nấy đều khiếp sợ nhưng khi nghe thấy câu này, toàn bộ tân binh lập tức bùng nổ, quên hết mọi thứ, điên cuồng lao lên. Ngay cả Sử Dũng cũng nén đau bật dậy, gầm to một tiếng lao thẳng vào thiếu niên.
Thiếu niên thong thả rút ra một thanh trường côn từ giá vũ khí, *vù* một tiếng xé gió, ba người đầu tiên bị đánh bật ngược trở ra. Trường côn vừa linh hoạt vừa mạnh mẽ, đánh vào thịt kêu *bốp bốp* liên tục, những tiếng rên la và âm thanh bổ ngã không ngừng cất lên, không ai tiến được vào phạm vi cây côn.
Xung quanh thiếu niên người ngã la liệt, chẳng một ai dám liều mạng nữa, nhưng hắn vẫn chưa dừng tay, múa trường côn tiến vào đám đông một cách xuất quỷ nhập thần, đánh cho đám tân binh ôm đầu chạy tán loạn, kêu cha gọi mẹ, hoàn toàn mất đi ý chí ban đầu.
Thiếu niên đánh đủ rồi mới ngơi tay, nghe thấy tiếng kêu rên khắp nơi, ai cũng đầu tóc rối bời, mặt sưng vù, những người chạy xa co rúm ở góc, không dám lên tiếng.
Lão binh đứng ngoài sân cười to, vỗ vào hàng rào, “Đám ngu này dám thách thức Hàn Thất tiểu thư cơ đấy, cô ấy được đích thân Hàn tiểu tướng quân dạy dỗ, còn không trị được mấy tên ngốc các ngươi sao?”
Sử Dũng bị một côn đánh trúng, đau tới mức tưởng xương đã gãy, bò lết không nổi, chưa bao giờ thấy nhục nhã đến vậy. Bỗng qua kẽ hở đám đông, hắn trông thấy tên tiểu tử xảo quyệt kia đang cười nhạt đầy khinh thường chế giễu.
***
Ngày thao luyện đầu tiên kết thúc sớm hơn dự kiến, bởi nhiều người bị đánh đau, đi lại tập tễnh. Sử Dũng lê bước vào doanh trại được phân phối, gặp ngay tiểu tử xảo quyệt kia, hắn bừng bừng nổi giận, “Thằng ôn con! Từ đầu mi đã biết tỏng đó là Hàn Thất tiểu thư!”
Đối phương giật mình quay lại, vẻ ngây thơ vô tội, “Đại ca gọi ta à?”
Tiểu tử này có dung mạo rất đẹp, đôi mắt nhỏ dài, mũi cao tựa ngọc, như được chạm khắc tinh xảo. Dù mặc đồ binh bằng vải thô thì vẫn toát lên nét khác biệt. Sử Dũng càng nhìn càng nổi nóng, “Giả bộ cái gì! Ta chỉ đẩy mi một cái mà mi đã ghi thù, cố ý chọc ta bẽ mặt!”
Lục Cửu lang trốn vào quân doanh để tránh bị truy bắt, xui xẻo thế nào lại bị phân vào cùng nơi với gã mà mình đã đắc tội. Trong chốc lát, hắn viện ra bảy tám lí do, định mở miệng.
Sử Dũng chụp lấy cổ áo hắn, “Mặc mi giảo biện thế nào, ta phải đánh mi một trận trước đã!”
Doanh trại là dãy giường thông nhau, một phòng hơn hai mươi người, thấy đánh nhau liền kéo đến xem, chặn kín cửa ra vào.
Lục Cửu lang thấy sắp bị ăn đòn thì liến thoắng la lên, “Ta biết làm gì được, đó là ý của bên trên.”
Sử Dũng siết chặt nắm đấm, định đánh cho tên tiểu tử này bầm dập một trận, nghe vậy liền khựng lại, ngờ vực hỏi, “Mi nói gì?”
Lục Cửu lang bình tĩnh, “Ngươi không hiểu à? Hàn Thất tiểu thư là nữ, nếu không có màn ra oai hôm nay, các tân binh làm sao phục?”
Mọi người lập tức ồ lên, không ngừng bàn tán.
Sử Dũng khó tin, quan sát kỹ, “Mi được lệnh của Hàn Thất tiểu thư? Nói láo! Mi cũng là tân binh đấy thôi!”
Tiểu tử này chỉ được mỗi cái chạy nhanh, còn thân hình yếu ớt, vai mềm eo yếu, nhìn là biết chưa qua huấn luyện.
Lục Cửu lang đẩy nắm đấm của Sử Dũng ra, chậm rãi chỉnh lại vạt áo, “Ta tất nhiên là tân binh, nhưng có chút quan hệ với nhà họ Hàn, không được ưu đãi đặc biệt gì đâu, ngươi cứ yên tâm.”
Mọi người càng thêm hoảng sợ, nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn.
Không ngờ tiểu tử này lại có chỗ dựa, Sử Dũng sợ hãi ba phần, song vẫn cứng miệng nói, “Ngươi nói thử xem, ngươi có quan hệ gì với nhà họ Hàn?”
Lục Cửu lang muốn nói lại thôi, làm bộ bất đắc dĩ, “Thôi, có vài chuyện không thể tiết lộ. Ngươi muốn đánh cứ việc đánh, qua trận này coi như xong, không cần lo ta tố cáo.”
Hắn càng như vậy, Sử Dũng càng không dám động thủ. Các tân binh khác không nhịn được chen lên hỏi han, đẩy Sử Dũng ra sau.
Lục Cửu lang lấp lửng, cố ý úp mở mình quen biết anh em Hàn thị khiến mọi người nghĩ hắn là họ hàng của Hàn gia, không khỏi kính nể, lập tức chuyển sang nịnh nọt, ngay cả Sử Dũng cũng hối hận vì lúc đầu quá manh động.
Doanh trại phân theo đội, Sử Dũng thân hình vạm vỡ, đương nhiên trở thành đội trưởng. Lục Cửu lang nhỏ tuổi nhất, cơ thể gầy còm, ban đầu bị tân binh coi thường nay lại sống thoải mái nhất. Có người chạy vặt cho hắn, lấy cơm cho hắn, lúc tập luyện cũng chỉ làm ra vẻ, Sử Dũng không dám trách mắng, cả đội đều để hắn thoải mái.
Lục Cửu lang an tâm, không sợ bị phát hiện. Hàng ngàn người cùng tập luyện chung với nhau, tiếng hô vang trời, cát bụi mù mịt, dù có mắt thần cũng chẳng biết ai lười biếng.
Chạy bền, mang vác, xếp hàng, đủ kiểu huấn luyện nặng nề khắt nghe, ngày ngày lăn lộn trong bùn đất, qua thời gian nhiều người thay đổi vóc dáng, chỉ có Lục Cửu lang vẫn như cũ. Hắn hài lòng với tình trạng hiện tại, chỉ đợi ba tháng sau bị loại khỏi doanh trại, tầm đó có khi An phu nhân không còn truy nã gắt gao nữa.
Cho đến một lần thi đấu phân khu, cả đội lên sân, Sử Dũng mạnh mẽ thì đội đối thủ cũng cường hãn không kém, hai bên giằng co bất phân thắng bại, bỗng một tên bên phe đối thủ chọc thủng tuyến phòng ngự, đánh trúng Lục Cửu lang ở phía sau.
Lục Cửu lang đang làm bộ làm tịch, không đề phòng bị đấm ngã lăn quay, xung quanh kinh hãi.
Lục Cửu lang không kịp rên đau, vội vã liếc về phía đài cao bên cạnh đấu trường, nhiều đấu trường đồng thời diễn ra, khung cảnh lộn xộn, có lẽ bên trên không chú ý.
Tiếc thay hi vọng của hắn không thành, Hàn Thất đã nhìn sang. Dưới cái nắng thiêu đốt, bụi bặm dính khắp người nàng, khuôn mặt rám nắng nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo sắc bén, lặng lẽ nhìn hắn.
Nhiều thế hệ nhà họ Hàn đã cư ngụ tại đây gần trăm năm, dinh thự mang nét giản dị sơ sài của gia đình võ tướng, rộng lớn trống trải. Và rõ ràng như thế không phù hợp với địa vị hiện tại của Hàn gia, thế là nữ chủ nhân đã bỏ rất nhiều công sức tu sửa, chuyển đơn sơ thành mộc mạc nhã nhặn, biến trống trải thành phóng khoáng thanh tao, không quá trau chuốt nhưng cũng không tới mức sơ sài khi tiếp khách.
Hàn Bình Sách thích cầm quân đánh trận, nào hiểu được những điều này, chỉ thấy cổng lớn mới sơn quá nổi bật, nhìn không quen, chàng chán nản đá vào tảng đá buộc ngựa, chờ mãi vẫn không thấy em gái ra, kiên nhẫn ngày một vơi dần.
Đúng lúc này một tiểu a hoàn chạy ra báo tin, “Thất tiểu thư bị phu nhân giữ lại, xin công tử vào nói đỡ một lời.”
Hàn Bình Sách chợt hiểu ra, vội chạy đến viện của Hàn phu nhân.
Hàn phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, da dẻ mịn màng, dung nhan nhã nhặn. Bà xuất thân từ vọng tộc Hà Tây, trưởng tỷ của bà được gả vào Hàn gia, sinh được hai trai một gái thì qua đời, gia đình gả bà sang làm kế thất, sinh hạ Hàn Bình Sách.
Bà là người hiền từ nhân hậu, đối xử công bằng với con của trưởng tỷ và các thiếp thất, rất được trong nhà kính trọng. Lúc này, bà đang giữ cô con gái nhỏ ngồi trên ghế, chỉ huy a hoàn trang điểm, thấy con trai út chạy tới, bà nghiêm nghị liếc nhìn.
Hàn Bình Sách cười nịnh, “Mẹ à, tiểu Thất và con phải đến quân doanh rồi.”
Hàn phu nhân lựa chọn trâm vòng, thủng thẳng nói, “Lại đi quân doanh, một năm ở nhà được mấy hôm hả, lần này con bé phải theo mẹ lên chùa dâng hương, con đừng lải nhải nữa.”
Da đầu Hàn Bình Sách căng ra, vẫn phải nói, “Đi cùng mẹ là chuyện đương nhiên, nhưng việc ở quân doanh cũng gấp lắm. Người Hồi Hột đang tìm nơi cư trú, cần đề phòng chúng lăm le Hà Tây nên phải gấp rút huấn luyện cho tân binh vừa tuyển.”
Hàn phu nhân nhướn mày, không nhượng bộ, “Quân doanh hết người hay sao mà cứ phải là tiểu Thất? Nó đã gần mười lăm rồi, vậy mà ngày nào cũng theo con tập luyện, có còn ra dáng nữ nhi nữa không, ít nhất phải ở nhà một tháng.”
Hàn Thất thất kinh, mặc kệ đầu tóc bị kéo đau, ra sức nháy mắt với anh trai.
Hàn Bình Sách kêu khổ liên tục, “Mẹ muốn dạy dỗ tiểu Thất cũng tốn thời gian lắm, mà lần này tuyển mấy ngàn người, cha giao thời hạn rất ngắn, người phù hợp để huấn luyện đều đi hết rồi, còn không biết có kịp giao lệnh không, nếu địch đến thì biết làm sao.”
Chàng cố tình phóng đại, nói về quân Hồi Hột như thể cực kỳ nguy hiểm, như thể ngày mai sẽ đến đánh thành.
Hàn phu nhân dao động, không vui đổi giọng, “Thôi được, mẹ cho phép nó lo xong việc huấn luyện lần này.”
Hai anh em thở phào, Hàn Thất rửa sạch phấn son, búi tóc kiểu nam rồi theo anh trai rời đi.
Trại tân binh được gấp rút xây với hàng rào gỗ thô ráp bao quanh, mặt đất được san phẳng. Dãy nhà ở cũng được dựng vội, có bố trí sân bãi dành cho ngựa và bia bắn, gỗ nặng cùng đá khóa, tuy đơn sơ nhưng cũng dùng được. Cổng chính luôn đóng kín, chỉ chừa lối đi bên cạnh, có vệ binh, vọng gác và chướng ngại vật chắn ngang, lập tức toát lên khí thế uy nghiêm của một quân doanh.
Mấy ngàn tân binh đã được đưa đến từ tối qua, doanh trại trống trải nhanh chóng trở nên ồn ào, đầy ắp tiếng người, mùi mồ hôi lẫn phân ngựa. Mọi người được phân bổ chia đội tạm thời, nhưng chưa kịp phân chia phòng ở nên phải chen chúc ngủ chung. Sáng sớm hôm sau, những tân binh còn ngái ngủ bị dựng đầu dậy, bị bắt chạy quanh quân doanh.
Có người chạy băng băng nhờ sức khỏe tốt, có kẻ lén lút làm biếng, người trước chạy hết tốc lực, kẻ sau cù nhây, đội ngũ càng chạy càng bị kéo giãn khoảng cách, người thì cười nhạo, người giận dữ đáp trả, cùng với đó là đủ ngôn từ thô tục chẳng đâu vào đâu, như một bầy yêu ma quỷ quái nhảy nhót.
Hàn Bình Sách thấy ngứa tay, rất muốn lao lên đánh cho một trận. Hàn Thất lại mở to mắt, hứng thú quan sát tân binh.
Hàn Bình Sách thấy em gái hào hứng bèn trêu, “Đám thô lỗ này khó huấn luyện lắm, muội lần đầu huấn luyện binh sĩ, chớ để bị coi thường.”
Hàn Thất không giận, nghiêm túc gật đầu, “Muội sẽ không làm mất mặt cha.”
Cô em gái này luôn hiểu chuyện và mạnh mẽ, Hàn Bình Sách không nhịn được xoa đầu em gái, “Huấn luyện không tốt cũng không sao, cứ tìm ca.”
Hàn Thất vừa định mở miệng thì một tốp tân binh ồn ào chạy qua trước mặt, ánh mắt nàng chợt lóe lên.
Hàn Bình Sách nhận ra, “Sao thế?”
Đội ngũ đã chạy xa, Hàn Thất nhìn về phía cuối hàng, một lúc sau mới nói, “Không có gì, chắc là muội nhìn nhầm.”
***
Sử Dũng thích võ từ ngày còn bé, trời sinh khỏe mạnh thân cao, vạm vỡ như trâu. Là một trong những tân binh xuất sắc, hắn ta chẳng sợ việc chạy vòng mệt nhọc.
Hắn sải chân chạy rất ung dung, lại nhìn những người khác với vẻ khinh thường. Không ngờ một tiểu tử trông như sắp chết đột ngột chạy ùa lên, Sử Dũng giật mình, vội tăng tốc. Khi nhìn lại, đối phương đã bị bỏ xa, hắn không khỏi đắc ý.
Nhưng sau vài vòng, Sử Dũng phát hiện một điều kỳ lạ. Hễ đến gần đài cao thì tiểu tử này sẽ tăng tốc, sau đó lại chậm lại. Chắc chắn trên đài có tướng lĩnh huấn luyện, tên này muốn thể hiện nên mới giả vờ như vậy.
Sử Dũng khinh thường sự láu cá của đối phương, lại thấy hắn ta da trắng như con gái, nhân lúc tiếp cận đẩy mạnh một cái. Tiểu tử kia ngã sõng soài, chỉ nhìn hắn mà không nói gì, đúng là đồ yếu nhớt, Sử Dũng càng thêm khinh miệt, không thèm để ý.
Tiếng còi vang lên, đợt chạy vòng cuối cùng kết thúc, toán tân binh ướt đẫm mồ hôi đứng nghiêng ngả, bước đi không nổi. Sử Dũng vung tay đá chân tỏ vẻ mình vẫn còn sung sức, chợt thấy mọi người xì xào bàn tán về các tướng trên đài.
Sử Dũng dựng tai lắng nghe, rồi nhanh chóng ngơ ngác. Hóa ra mấy ngàn tân binh sẽ được các tướng khác nhau huấn luyện, ba tháng sau còn phải kiểm tra, ai không đạt sẽ bị loại, không được vào quân đội Hà Tây.
Hắn vội nhìn lên đài, không biết những tướng lĩnh này là ai nhưng người nào người nấy đều rắn rỏi khỏe mạnh, chỉ có một thiếu niên gầy gò rất nổi bật, không giống người biết dẫn binh. Sử Dũng ghét bỏ, chuyển ánh mắt sang người khác hòng tìm kiếm Hàn tiểu tướng quân trong truyền thuyết.
Hiệu lệnh phát ra, các tướng lần lượt chọn người. Vị tướng đi đầu trẻ tuổi dũng mãnh, vừa giơ tay đã khiến mọi người hô hào, chính là Hàn Bình Sách – niềm tự hào của Hàn gia, chủ tướng của Thanh Mộc quân, từ khi nhập ngũ đã anh dũng vô song, lập nhiều chiến công, được dân chúng Hà Tây ngưỡng mộ. Chàng đã quá quen với cảnh này, thoải mái chọn một đội dẫn đi.
Các tân binh còn lại vừa ao ước vừa ghen ghét, Sử Dũng cực kì thất vọng. Các đội khác lần lượt được tuyển chọn, hắn càng lúc càng sốt ruột, đến cuối cùng khi trên đài chỉ còn lại thiếu niên gầy gò mà hắn ghét nhất, cảm giác chẳng khác nào bị sét đánh.
Đám tân binh im phăng phắc, không khí vô cùng ảm đạm, Sử Dũng chán nản lẩm bẩm, “Xong rồi, cái thân hình đó ta chỉ cần một tay cũng bóp chết, còn dám huấn luyện binh, để ta dạy hắn thì có.”
Bỗng bên cạnh vang lên tiếng cười, Sử Dũng quay đầu lại, chính là tên tiểu tử xảo quyệt kia, lập tức trừng mắt, “Ngươi cười cái gì!”
Đối phương cũng không để ý, như tự nói, “Chắc là con nhà ai đó đến kiếm chút công trạng, nhìn là biết yếu ớt.”
Sử Dũng đồng tình, lửa giận vơi phân nửa, “Đúng thế, giống y chang nhà ngươi, là kẻ vô dụng, biết huấn luyện mới lạ. Sao ta không được Hàn tiểu tướng quân chọn cơ chứ!”
Tiểu tử kia cũng không bực mình, khoanh tay nói, “Làm tướng quân sao có thể như thế, không sợ làm trò cười trước mặt công chúng ư. Nếu bị mất mặt, không trấn áp nổi tân binh, kiểu gì cũng phải nhường chỗ cho tướng tài khác.”
Đám tân binh nghe thế bèn xì xào bàn tán, nhiều người lộ vẻ khác thường, Sử Dũng cũng động lòng.
***
Một tiếng *bùm* vang lên, Sử Dũng đập mạnh xuống đất, đầu óc choáng váng, một miệng đầy cát.
Và đó chỉ mới là khởi đầu, những tân binh khác lao lên đều là những người cường tráng tự phụ, vậy mà người này tiếp người kia đều bị hạ gục, mười mấy tên ngã lăn lóc, mặt mũi sưng vù, kêu rên không ngớt.
Thiếu niên gầy gò trong sân xoay hai tay, duỗi lưng giãn cơ, nhếch miệng cười, “Cùng xông lên hết đi, nếu đánh bại được ta, Hàn tiểu tướng quân sẽ đến dạy các ngươi.”
Dù ai nấy đều khiếp sợ nhưng khi nghe thấy câu này, toàn bộ tân binh lập tức bùng nổ, quên hết mọi thứ, điên cuồng lao lên. Ngay cả Sử Dũng cũng nén đau bật dậy, gầm to một tiếng lao thẳng vào thiếu niên.
Thiếu niên thong thả rút ra một thanh trường côn từ giá vũ khí, *vù* một tiếng xé gió, ba người đầu tiên bị đánh bật ngược trở ra. Trường côn vừa linh hoạt vừa mạnh mẽ, đánh vào thịt kêu *bốp bốp* liên tục, những tiếng rên la và âm thanh bổ ngã không ngừng cất lên, không ai tiến được vào phạm vi cây côn.
Xung quanh thiếu niên người ngã la liệt, chẳng một ai dám liều mạng nữa, nhưng hắn vẫn chưa dừng tay, múa trường côn tiến vào đám đông một cách xuất quỷ nhập thần, đánh cho đám tân binh ôm đầu chạy tán loạn, kêu cha gọi mẹ, hoàn toàn mất đi ý chí ban đầu.
Thiếu niên đánh đủ rồi mới ngơi tay, nghe thấy tiếng kêu rên khắp nơi, ai cũng đầu tóc rối bời, mặt sưng vù, những người chạy xa co rúm ở góc, không dám lên tiếng.
Lão binh đứng ngoài sân cười to, vỗ vào hàng rào, “Đám ngu này dám thách thức Hàn Thất tiểu thư cơ đấy, cô ấy được đích thân Hàn tiểu tướng quân dạy dỗ, còn không trị được mấy tên ngốc các ngươi sao?”
Sử Dũng bị một côn đánh trúng, đau tới mức tưởng xương đã gãy, bò lết không nổi, chưa bao giờ thấy nhục nhã đến vậy. Bỗng qua kẽ hở đám đông, hắn trông thấy tên tiểu tử xảo quyệt kia đang cười nhạt đầy khinh thường chế giễu.
***
Ngày thao luyện đầu tiên kết thúc sớm hơn dự kiến, bởi nhiều người bị đánh đau, đi lại tập tễnh. Sử Dũng lê bước vào doanh trại được phân phối, gặp ngay tiểu tử xảo quyệt kia, hắn bừng bừng nổi giận, “Thằng ôn con! Từ đầu mi đã biết tỏng đó là Hàn Thất tiểu thư!”
Đối phương giật mình quay lại, vẻ ngây thơ vô tội, “Đại ca gọi ta à?”
Tiểu tử này có dung mạo rất đẹp, đôi mắt nhỏ dài, mũi cao tựa ngọc, như được chạm khắc tinh xảo. Dù mặc đồ binh bằng vải thô thì vẫn toát lên nét khác biệt. Sử Dũng càng nhìn càng nổi nóng, “Giả bộ cái gì! Ta chỉ đẩy mi một cái mà mi đã ghi thù, cố ý chọc ta bẽ mặt!”
Lục Cửu lang trốn vào quân doanh để tránh bị truy bắt, xui xẻo thế nào lại bị phân vào cùng nơi với gã mà mình đã đắc tội. Trong chốc lát, hắn viện ra bảy tám lí do, định mở miệng.
Sử Dũng chụp lấy cổ áo hắn, “Mặc mi giảo biện thế nào, ta phải đánh mi một trận trước đã!”
Doanh trại là dãy giường thông nhau, một phòng hơn hai mươi người, thấy đánh nhau liền kéo đến xem, chặn kín cửa ra vào.
Lục Cửu lang thấy sắp bị ăn đòn thì liến thoắng la lên, “Ta biết làm gì được, đó là ý của bên trên.”
Sử Dũng siết chặt nắm đấm, định đánh cho tên tiểu tử này bầm dập một trận, nghe vậy liền khựng lại, ngờ vực hỏi, “Mi nói gì?”
Lục Cửu lang bình tĩnh, “Ngươi không hiểu à? Hàn Thất tiểu thư là nữ, nếu không có màn ra oai hôm nay, các tân binh làm sao phục?”
Mọi người lập tức ồ lên, không ngừng bàn tán.
Sử Dũng khó tin, quan sát kỹ, “Mi được lệnh của Hàn Thất tiểu thư? Nói láo! Mi cũng là tân binh đấy thôi!”
Tiểu tử này chỉ được mỗi cái chạy nhanh, còn thân hình yếu ớt, vai mềm eo yếu, nhìn là biết chưa qua huấn luyện.
Lục Cửu lang đẩy nắm đấm của Sử Dũng ra, chậm rãi chỉnh lại vạt áo, “Ta tất nhiên là tân binh, nhưng có chút quan hệ với nhà họ Hàn, không được ưu đãi đặc biệt gì đâu, ngươi cứ yên tâm.”
Mọi người càng thêm hoảng sợ, nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn.
Không ngờ tiểu tử này lại có chỗ dựa, Sử Dũng sợ hãi ba phần, song vẫn cứng miệng nói, “Ngươi nói thử xem, ngươi có quan hệ gì với nhà họ Hàn?”
Lục Cửu lang muốn nói lại thôi, làm bộ bất đắc dĩ, “Thôi, có vài chuyện không thể tiết lộ. Ngươi muốn đánh cứ việc đánh, qua trận này coi như xong, không cần lo ta tố cáo.”
Hắn càng như vậy, Sử Dũng càng không dám động thủ. Các tân binh khác không nhịn được chen lên hỏi han, đẩy Sử Dũng ra sau.
Lục Cửu lang lấp lửng, cố ý úp mở mình quen biết anh em Hàn thị khiến mọi người nghĩ hắn là họ hàng của Hàn gia, không khỏi kính nể, lập tức chuyển sang nịnh nọt, ngay cả Sử Dũng cũng hối hận vì lúc đầu quá manh động.
Doanh trại phân theo đội, Sử Dũng thân hình vạm vỡ, đương nhiên trở thành đội trưởng. Lục Cửu lang nhỏ tuổi nhất, cơ thể gầy còm, ban đầu bị tân binh coi thường nay lại sống thoải mái nhất. Có người chạy vặt cho hắn, lấy cơm cho hắn, lúc tập luyện cũng chỉ làm ra vẻ, Sử Dũng không dám trách mắng, cả đội đều để hắn thoải mái.
Lục Cửu lang an tâm, không sợ bị phát hiện. Hàng ngàn người cùng tập luyện chung với nhau, tiếng hô vang trời, cát bụi mù mịt, dù có mắt thần cũng chẳng biết ai lười biếng.
Chạy bền, mang vác, xếp hàng, đủ kiểu huấn luyện nặng nề khắt nghe, ngày ngày lăn lộn trong bùn đất, qua thời gian nhiều người thay đổi vóc dáng, chỉ có Lục Cửu lang vẫn như cũ. Hắn hài lòng với tình trạng hiện tại, chỉ đợi ba tháng sau bị loại khỏi doanh trại, tầm đó có khi An phu nhân không còn truy nã gắt gao nữa.
Cho đến một lần thi đấu phân khu, cả đội lên sân, Sử Dũng mạnh mẽ thì đội đối thủ cũng cường hãn không kém, hai bên giằng co bất phân thắng bại, bỗng một tên bên phe đối thủ chọc thủng tuyến phòng ngự, đánh trúng Lục Cửu lang ở phía sau.
Lục Cửu lang đang làm bộ làm tịch, không đề phòng bị đấm ngã lăn quay, xung quanh kinh hãi.
Lục Cửu lang không kịp rên đau, vội vã liếc về phía đài cao bên cạnh đấu trường, nhiều đấu trường đồng thời diễn ra, khung cảnh lộn xộn, có lẽ bên trên không chú ý.
Tiếc thay hi vọng của hắn không thành, Hàn Thất đã nhìn sang. Dưới cái nắng thiêu đốt, bụi bặm dính khắp người nàng, khuôn mặt rám nắng nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo sắc bén, lặng lẽ nhìn hắn.