Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 27: An phu nhân
Thạch Đầu tiu nghỉu đi vòng vòng bất định trên đường, toàn bộ số bạc đều nằm trong tay Cửu lang, hắn không được giữ một xu nào, chỉ biết nhìn chằm chằm mấy chiếc bánh bao nóng hổi mà nuốt nước miếng, ngồi thừ người bên cạnh tấm bảng.
Có người dán thông báo lên, bà con dân chúng xúm lại xem. Những ai biết chữ thì đọc to, bảo với mọi người đó là thông báo Hàn gia tuyển binh, đám đông lập tức túm tụm bàn tán sôi nổi. Người dân ở Sa Châu không sợ khổ khi đi lính, bởi nhẽ lương bổng rất hậu hĩnh, một người tòng quân đủ để nuôi một nhà già trẻ, thậm chí còn được thưởng dựa theo công trạng, nếu tử trận cũng có trợ cấp, dân chúng coi việc nhập ngũ là vinh dự.
Thạch Đầu nghe mà hâm mộ, rục rịch ý muốn thử, nhưng nghĩ tới việc Cửu lang nhất định không chịu thì lại nhụt chí, bụng càng đói hơn. Hắn cúi đầu ủ rũ trở về trọ, vừa đẩy cửa ra đã thấy Lục Cửu lang ung dung gác chân thưởng trà.
Thạch Đầu bất ngờ vì hắn về sớm, lại thấy tiểu nhị ân cần mang rượu thịt tới, hắn vừa mừng vừa sợ, “Cửu Lang có tiền rồi à?”
Lục Cửu lang lấy ra một chiếc túi thêu từ trong ngực, đổ ra hai chiếc vòng vàng, một lắc tay nạm bảo thạch bằng vàng ròng cùng mấy thỏi vàng.
Thạch Đầu trợn tròn mắt, “Bộ Cửu Lang lừa được thần tài hả?”
Lục Cửu lang dương dương đắc ý, thong dong nói, “Nói bậy, người ta khăng khăng muốn đưa cho ta, sao có thể bảo là lừa gạt?”
Thạch Đầu càng thêm tò mò, liên tục hỏi dồn, Lục Cửu lang vừa gắp đũa vừa kể lại sự tình.
Khi nghe nói hắn tặng đôi khuyên tai vàng, Thạch Đầu kinh ngạc tột độ, “Bạc sắp hết mà còn tiêu xài hoang phí như vậy, nhỡ không lấy lại được, tối nay sẽ đói bụng ngủ ngoài đường đó!”
Lục Cửu lang rất tự tin, “Ta đương nhiên nắm chắc mới dám ra tay.”
Thạch Đầu không hiểu, “Lỡ nàng ta nhận khuyên tai mà không đưa túi thêu thì sao, chẳng phải lỗ vốn à?”
Lục Cửu lang cười nhạo, “Chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới để ý khuyên tai, trong mắt người giàu nó chẳng đáng giá, hiếm là hiếm ở tấm lòng của ta. Nàng lén nhìn ta rất lâu, đã rung động rồi, chỉ cần tỏ ý một chút, nàng ta tất sẽ tặng lại để kết giao, nhân tiện hỏi tên tuổi, mong lần sau có dịp tái ngộ.”
Thạch Đầu ấp úng, “Nhưng cũng quá mạo hiểm, đồ trong túi thêu có khi không đáng giá bằng khuyên tai.”
Lục Cửu lang khinh bỉ, “Đó là tiệm vàng lớn nhất Sa Châu, khách hàng toàn nhà giàu, hai mẹ con đó còn được chủ tiệm đích thân ra đón, làm gì có chuyện trên người không có đồ sang?”
Bấy giờ Thạch Đầu mới hiểu, lại có chút bất an, “Cậu từng nói thiếp của người giàu và kỹ nữ là dễ lừa nhất, sẽ không gây rắc rối. Nhưng lần này lại là thiên kim tiểu thư, liệu có gây họa không?”
Nếu không phải vì quá túng thiếu thì Lục Cửu lang cũng chẳng dám mạo hiểm, mà giờ thu hoạch một vố lớn thế này cũng khiến hắn hết do dự, cười gian bảo, “Đâu phải lừa gạt? Ta có lòng tốt tặng khuyên tai, nàng ta tự nguyện đưa túi tiền cho ta, sai chỗ nào?”
Thạch Đầu tính nhút nhát, tần ngần nói, “Số vàng này đủ để thuê nhà trong thành, chi bằng chúng ta trốn đi, nhỡ nàng ta phát hiện bị lừa cũng không tìm được người.”
Lục Cửu lang đang kiếm được món ngon, nào có chuyện sẽ dừng, “Ngày trước ta dốt quá, lừa gái nghèo được mấy đồng bạc? Mà người giàu chỉ cần làm rơi tí tí cũng đủ ta tiêu xài dài ngày, đợi lừa thêm chút nữa rồi ta sẽ thu tay.”
Bàn về mưu mẹo và tài ăn nói thì có mười Thạch Đầu cũng không bằng Lục Cửu lang, đành mặc kệ hắn hành sự.
Thiếu nữ bị dụ dỗ tên An Anh, mới mười bốn xuân xanh, bằng tuổi Lục Cửu lang.
Nhà họ An ở Sa Châu là gia tộc rất quyền lực, người quản lý mọi chuyện trong nhà chính là mẹ của An Anh. An phu nhân là góa phụ nhưng rất giỏi kinh doanh, có vô số sản nghiệp trong thành, tiền tài như nước chảy, người dân nhắc tới không ai không ngưỡng mộ ghen tị.
Tuy Lục Cửu lang biết An Anh xuất thân giàu có song không ngờ lại giàu đến vậy, sau khi nghe ngóng thì lấy làm đắn đo.
Nhưng An Anh lại có cảm tình với hắn, lén lút gặp riêng, nhẹ dạ tin vào lời lừa phỉnh, tưởng hắn là con nhà thế gia chạy loạn từ Diêm Châu, trong lòng thương xót không thôi, bèn tháo vòng cổ và vòng ngọc tặng hắn. Vì lòng tham, Lục Cửu lang vẫn nhận lấy.
May mắn như vàng từ trêm trời rơi xuống, Lục Cửu lang quên hết mọi thứ, lập tức đi đặt may áo quần sang trọng. Chẳng ngờ hôm sau Thạch Đầu đi lấy áo chưa về, hắn đã bị đánh ngất trong trọ, lúc tỉnh lại vì bị dội nước lạnh thì thấy mình đang ở trong một căn nhà xa lạ.
Một nô lệ Côn Lôn đen thùi lùi quẳng cái xô đi, cười hềnh hệch, “Ranh con to gan nhỉ, dám động đến An tiểu thư, nếu không phải ngươi có khuôn mặt đẹp thì ta đã xẻo hai quả trứng của nhà ngươi rồi.”
Lục Cửu lang tỉnh khỏi mộng đẹp quá nhanh, chịu đựng sự lạnh lẽo, cố gắng giữ bình tĩnh, “Đây là An phủ? Chắc có hiểu lầm gì rồi, ta muốn gặp chủ nhân.”
Nô lệ Côn Lôn đầu trọc lóc, tay gã còn to hơn cả chân của Lục Cửu lang, cao lớn như một ngọn núi, chống nạnh nói, “Muốn gặp An phu nhân? Chịu dạy dỗ xong sẽ có cơ hội, không chừng còn được thưởng.”
Lục Cửu lang lập tức nhận ra điểm bất thường, “Dạy dỗ gì?”
Nô lệ Côn Lôn cầm roi lên, đôi môi dày nở nụ cười xấu xa khinh bỉ, “Tất nhiên là dạy cách hầu hạ người rồi. Bên trên nói ngươi rất ma lanh, cần tốn nhiều công sức.”
*Chát* một tiếng như tiếng sấm bổ, roi vụt mạnh đập vào nền đá giữa hai chân Lục Cửu lang khiến hắn run bắn người.
***
Lục Cửu lang nghe nhiều về sự giàu có và thế lực của nhà họ An nhưng lại quên không hỏi An phu nhân là người như thế nào.
An phu nhân có thủ đoạn như đàn ông, cũng có dục vọng của đàn ông, dù gần năm mươi tuổi nhưng lửa xuân vẫn chưa tắt. Ở góa đem lại cho bà ta sự tự do, giàu có giúp bà ta thỏa mãn mọi ước muốn, giống phú ông thích nuôi mỹ nhân, bà ta lại càng thích nuôi mỹ nam. Thậm chí bà ta còn có nô lệ chuyên việc huấn luyện nhằm biến thú cưng thành những kẻ ngoan ngoãn và biết vâng lời.
Lục Cửu lang hiểu biết quá nông cạn, thiên kim tiểu thư như An Anh có nhiều a hoàn phục vụ, cũng có người chuyên phụ trách quản lý trang sức, lần đầu tiên mất túi thêu còn có thể lấp liếm là làm rơi, nhưng nếu chuyện vẫn tiếp diễn thì rõ ràng có điều bất thường, dù An Anh kín miệng tới đâu, điều tra kỹ cũng không giấu được. Khi An phu nhân biết con gái yêu của mình bị lừa ngay dưới mí mắt, sao có thể không tức giận? Nếu không phải nghe con gái miêu tả thiếu niên tuấn tú khiến bà động lòng, có lẽ Lục Cửu lang đã bị đánh chết cho chó ăn.
Dù may mắn giữ được tính mạng, hắn lại rơi vào địa ngục khác.
An phu nhân nuôi dưỡng nhiều nam sủng, tất cả đều trẻ trung xinh đẹp, tranh giành nhau để được chủ nhân ban thưởng. Họ chịu sự dạy dỗ huấn luyện của nô lệ Côn Lôn, trở thành những con chó ngoan ngoãn biết nghe lời, biết làm chủ nhân vui lòng. Dù đeo đầy vàng ngọc, mặc đồ đẹp và ăn uống xa hoa, họ vẫn ở địa vị thấp kém, ngay cả gia nô cũng phỉ nhổ khinh bỉ.
Lục Cửu lang thấy được tương lai của mình ở những người đó. Nô lệ Côn Lôn không chỉ dạy về ngôn ngữ, dáng điệu, lễ nghi, mà còn cả kỹ thuật giường chiếu để làm vui lòng chủ nhân, yêu cầu cực kỳ khắt khe, chỉ cần hơi không nghe lời sẽ bị trừng phạt nặng nề với cách thức vô cùng đau đớn nhục nhã. Lục Cửu lang gắng gượng sống sót qua hai mươi ngày, một bụng oán hận, lòng đầy căm thù.
Nô lệ Côn Lôn biết đấy nhưng mặc xác quan tâm, đó chỉ là mối căm hận vô dụng của kẻ yếu, không là gì trước kẻ mạnh. Gã kiêu ngạo vung roi, ra lệnh đối phương cởi áo, trần truồng quỳ xuống, tiếp nhận trừng phạt.
Thiếu niên cúi đầu, chậm rãi cởi áo, cơ thể trắng nõn khẽ run rẩy, nom rất sợ hãi trước sự hành hạ sắp đến. Dáng vẻ yếu hèn đó khiến nô lệ Côn Lôn vô cùng thỏa mãn, khi cây roi chuẩn bị đánh chính xác vào chỗ nhục nhã, thiếu niên bỗng mềm oặt người ngất xỉu.
Nô lệ Côn Lôn không lạ gì phản ứng này, thậm chí còn từng có kẻ sợ hãi đến mức tiểu tiện đại tiện. Hắn không để tâm, túm tóc thiếu niên định nhấn đầu vào chậu nước, nhưng thiếu niên đột ngột bật dậy, xoay tay vung lên, mảnh sứ nhọn giấu trong tay hắn rạch nát mặt đối phương.
Khoảng cách quá gần, dù gã ngửa ra sau cũng không kịp tránh, một vệt máu bắn ra tung tóe, gã đau đớn gào thét, da thịt ở vùng mắt mũi bị rạch nát, máu tươi làm mờ mắt.
Nơi huấn luyện nam sủng nằm ở chỗ hẻo lánh, thường xuyên có tiếng kêu thảm thiết, gia nhân ít khi lui tới. Lục Cửu lang lặng lẽ lau máu trên người, mặc lại áo quần, nhân lúc nô lệ Côn Lôn mờ mắt quờ quạng gào thét, hắn lẻn ra ngoài, dùng then sắt khóa cửa.
Tiếng thanh sắt vừa rơi, bên trong lập tức vang lên tiếng đập mạnh như có thú dữ bị nhốt.
Lục Cửu lang không dừng lại, men theo con đường đã ghi nhớ chạy tới tường rào, leo lên cây cổ thụ thoát ra khỏi An phủ, chạy một mạch băng qua nửa thành, dừng lại trong một hẻm nhỏ, vừa thở vừa nghĩ xem nên đi đâu. Dù đã rời xa An phủ nhưng vẫn như có bóng ma đáng sợ rượt đuổi sau lưng khiến hắn rùng mình.
Đúng lúc này, một ông cụ kéo theo một cậu bé bẩn thỉu đi qua, miệng lải nhải không ngừng, “Mi coi tòng quân là khổ sai, trong khi người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, chưa kể phải nhờ người xin xỏ mới có được một suất, nếu ông nhà mi không năn nỉ thì ta đã chẳng tốn công chi cho mệt.”
Thằng bé không chịu nghe, “Con không đi tòng quân! Trong doanh trại đáng sợ lắm, lỡ bị đánh chết thì sao!”
Lão giả khuyên nhủ, “Trong đại doanh mấy vạn người, ai vô cớ đánh mi làm gì, vào đó không lo ăn uống mà có lương bổng, cố chịu vài năm ắt có tiền đồ, ông mi cũng yên lòng.”
Thằng bé vặc lại, “Ông con già lẩm cẩm rồi, con bây giờ rất vui vẻ, sao phải vào quân doanh chịu khổ!”
Ông cụ khuyên mãi không được, đâm bực mình, “Chỉ còn một khắc sẽ quá giờ Thân, qua thời hạn bọn họ sẽ tới doanh trại mới, lúc đó có khóc lóc cũng không vào được, mi sẽ hối hận.”
Thằng bé vẫn không phục, bỗng nghe thấy một người đi đường nói, “Muốn không tòng quân cũng dễ thôi, trốn qua giờ Thân là được chứ gì?”
Thằng bé nghe thế mắt sáng rỡ, ngay lập tức vùng khỏi tay lão giả, chạy biến đi.
Ông cụ giận dữ hét lên, “Hầu! Lư a Hầầầu!!”
Nhưng thằng bé đã chạy mất hút, ông cụ tức run người, trợn mắt nhìn người nói.
Thiếu niên tuấn tú đầy mồ hôi thong thả ngồi nghỉ bên đường, nở nụ cười ác ý, “Không phải cháu ruột mình, tốn công làm gì cho mệt xác. Chi bằng cứ về nghỉ, coi như bớt việc.”
Ông già dù giận nhưng nghe cũng thấy có lý, bực bội phất tay áo bỏ đi.
Có người dán thông báo lên, bà con dân chúng xúm lại xem. Những ai biết chữ thì đọc to, bảo với mọi người đó là thông báo Hàn gia tuyển binh, đám đông lập tức túm tụm bàn tán sôi nổi. Người dân ở Sa Châu không sợ khổ khi đi lính, bởi nhẽ lương bổng rất hậu hĩnh, một người tòng quân đủ để nuôi một nhà già trẻ, thậm chí còn được thưởng dựa theo công trạng, nếu tử trận cũng có trợ cấp, dân chúng coi việc nhập ngũ là vinh dự.
Thạch Đầu nghe mà hâm mộ, rục rịch ý muốn thử, nhưng nghĩ tới việc Cửu lang nhất định không chịu thì lại nhụt chí, bụng càng đói hơn. Hắn cúi đầu ủ rũ trở về trọ, vừa đẩy cửa ra đã thấy Lục Cửu lang ung dung gác chân thưởng trà.
Thạch Đầu bất ngờ vì hắn về sớm, lại thấy tiểu nhị ân cần mang rượu thịt tới, hắn vừa mừng vừa sợ, “Cửu Lang có tiền rồi à?”
Lục Cửu lang lấy ra một chiếc túi thêu từ trong ngực, đổ ra hai chiếc vòng vàng, một lắc tay nạm bảo thạch bằng vàng ròng cùng mấy thỏi vàng.
Thạch Đầu trợn tròn mắt, “Bộ Cửu Lang lừa được thần tài hả?”
Lục Cửu lang dương dương đắc ý, thong dong nói, “Nói bậy, người ta khăng khăng muốn đưa cho ta, sao có thể bảo là lừa gạt?”
Thạch Đầu càng thêm tò mò, liên tục hỏi dồn, Lục Cửu lang vừa gắp đũa vừa kể lại sự tình.
Khi nghe nói hắn tặng đôi khuyên tai vàng, Thạch Đầu kinh ngạc tột độ, “Bạc sắp hết mà còn tiêu xài hoang phí như vậy, nhỡ không lấy lại được, tối nay sẽ đói bụng ngủ ngoài đường đó!”
Lục Cửu lang rất tự tin, “Ta đương nhiên nắm chắc mới dám ra tay.”
Thạch Đầu không hiểu, “Lỡ nàng ta nhận khuyên tai mà không đưa túi thêu thì sao, chẳng phải lỗ vốn à?”
Lục Cửu lang cười nhạo, “Chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới để ý khuyên tai, trong mắt người giàu nó chẳng đáng giá, hiếm là hiếm ở tấm lòng của ta. Nàng lén nhìn ta rất lâu, đã rung động rồi, chỉ cần tỏ ý một chút, nàng ta tất sẽ tặng lại để kết giao, nhân tiện hỏi tên tuổi, mong lần sau có dịp tái ngộ.”
Thạch Đầu ấp úng, “Nhưng cũng quá mạo hiểm, đồ trong túi thêu có khi không đáng giá bằng khuyên tai.”
Lục Cửu lang khinh bỉ, “Đó là tiệm vàng lớn nhất Sa Châu, khách hàng toàn nhà giàu, hai mẹ con đó còn được chủ tiệm đích thân ra đón, làm gì có chuyện trên người không có đồ sang?”
Bấy giờ Thạch Đầu mới hiểu, lại có chút bất an, “Cậu từng nói thiếp của người giàu và kỹ nữ là dễ lừa nhất, sẽ không gây rắc rối. Nhưng lần này lại là thiên kim tiểu thư, liệu có gây họa không?”
Nếu không phải vì quá túng thiếu thì Lục Cửu lang cũng chẳng dám mạo hiểm, mà giờ thu hoạch một vố lớn thế này cũng khiến hắn hết do dự, cười gian bảo, “Đâu phải lừa gạt? Ta có lòng tốt tặng khuyên tai, nàng ta tự nguyện đưa túi tiền cho ta, sai chỗ nào?”
Thạch Đầu tính nhút nhát, tần ngần nói, “Số vàng này đủ để thuê nhà trong thành, chi bằng chúng ta trốn đi, nhỡ nàng ta phát hiện bị lừa cũng không tìm được người.”
Lục Cửu lang đang kiếm được món ngon, nào có chuyện sẽ dừng, “Ngày trước ta dốt quá, lừa gái nghèo được mấy đồng bạc? Mà người giàu chỉ cần làm rơi tí tí cũng đủ ta tiêu xài dài ngày, đợi lừa thêm chút nữa rồi ta sẽ thu tay.”
Bàn về mưu mẹo và tài ăn nói thì có mười Thạch Đầu cũng không bằng Lục Cửu lang, đành mặc kệ hắn hành sự.
Thiếu nữ bị dụ dỗ tên An Anh, mới mười bốn xuân xanh, bằng tuổi Lục Cửu lang.
Nhà họ An ở Sa Châu là gia tộc rất quyền lực, người quản lý mọi chuyện trong nhà chính là mẹ của An Anh. An phu nhân là góa phụ nhưng rất giỏi kinh doanh, có vô số sản nghiệp trong thành, tiền tài như nước chảy, người dân nhắc tới không ai không ngưỡng mộ ghen tị.
Tuy Lục Cửu lang biết An Anh xuất thân giàu có song không ngờ lại giàu đến vậy, sau khi nghe ngóng thì lấy làm đắn đo.
Nhưng An Anh lại có cảm tình với hắn, lén lút gặp riêng, nhẹ dạ tin vào lời lừa phỉnh, tưởng hắn là con nhà thế gia chạy loạn từ Diêm Châu, trong lòng thương xót không thôi, bèn tháo vòng cổ và vòng ngọc tặng hắn. Vì lòng tham, Lục Cửu lang vẫn nhận lấy.
May mắn như vàng từ trêm trời rơi xuống, Lục Cửu lang quên hết mọi thứ, lập tức đi đặt may áo quần sang trọng. Chẳng ngờ hôm sau Thạch Đầu đi lấy áo chưa về, hắn đã bị đánh ngất trong trọ, lúc tỉnh lại vì bị dội nước lạnh thì thấy mình đang ở trong một căn nhà xa lạ.
Một nô lệ Côn Lôn đen thùi lùi quẳng cái xô đi, cười hềnh hệch, “Ranh con to gan nhỉ, dám động đến An tiểu thư, nếu không phải ngươi có khuôn mặt đẹp thì ta đã xẻo hai quả trứng của nhà ngươi rồi.”
Lục Cửu lang tỉnh khỏi mộng đẹp quá nhanh, chịu đựng sự lạnh lẽo, cố gắng giữ bình tĩnh, “Đây là An phủ? Chắc có hiểu lầm gì rồi, ta muốn gặp chủ nhân.”
Nô lệ Côn Lôn đầu trọc lóc, tay gã còn to hơn cả chân của Lục Cửu lang, cao lớn như một ngọn núi, chống nạnh nói, “Muốn gặp An phu nhân? Chịu dạy dỗ xong sẽ có cơ hội, không chừng còn được thưởng.”
Lục Cửu lang lập tức nhận ra điểm bất thường, “Dạy dỗ gì?”
Nô lệ Côn Lôn cầm roi lên, đôi môi dày nở nụ cười xấu xa khinh bỉ, “Tất nhiên là dạy cách hầu hạ người rồi. Bên trên nói ngươi rất ma lanh, cần tốn nhiều công sức.”
*Chát* một tiếng như tiếng sấm bổ, roi vụt mạnh đập vào nền đá giữa hai chân Lục Cửu lang khiến hắn run bắn người.
***
Lục Cửu lang nghe nhiều về sự giàu có và thế lực của nhà họ An nhưng lại quên không hỏi An phu nhân là người như thế nào.
An phu nhân có thủ đoạn như đàn ông, cũng có dục vọng của đàn ông, dù gần năm mươi tuổi nhưng lửa xuân vẫn chưa tắt. Ở góa đem lại cho bà ta sự tự do, giàu có giúp bà ta thỏa mãn mọi ước muốn, giống phú ông thích nuôi mỹ nhân, bà ta lại càng thích nuôi mỹ nam. Thậm chí bà ta còn có nô lệ chuyên việc huấn luyện nhằm biến thú cưng thành những kẻ ngoan ngoãn và biết vâng lời.
Lục Cửu lang hiểu biết quá nông cạn, thiên kim tiểu thư như An Anh có nhiều a hoàn phục vụ, cũng có người chuyên phụ trách quản lý trang sức, lần đầu tiên mất túi thêu còn có thể lấp liếm là làm rơi, nhưng nếu chuyện vẫn tiếp diễn thì rõ ràng có điều bất thường, dù An Anh kín miệng tới đâu, điều tra kỹ cũng không giấu được. Khi An phu nhân biết con gái yêu của mình bị lừa ngay dưới mí mắt, sao có thể không tức giận? Nếu không phải nghe con gái miêu tả thiếu niên tuấn tú khiến bà động lòng, có lẽ Lục Cửu lang đã bị đánh chết cho chó ăn.
Dù may mắn giữ được tính mạng, hắn lại rơi vào địa ngục khác.
An phu nhân nuôi dưỡng nhiều nam sủng, tất cả đều trẻ trung xinh đẹp, tranh giành nhau để được chủ nhân ban thưởng. Họ chịu sự dạy dỗ huấn luyện của nô lệ Côn Lôn, trở thành những con chó ngoan ngoãn biết nghe lời, biết làm chủ nhân vui lòng. Dù đeo đầy vàng ngọc, mặc đồ đẹp và ăn uống xa hoa, họ vẫn ở địa vị thấp kém, ngay cả gia nô cũng phỉ nhổ khinh bỉ.
Lục Cửu lang thấy được tương lai của mình ở những người đó. Nô lệ Côn Lôn không chỉ dạy về ngôn ngữ, dáng điệu, lễ nghi, mà còn cả kỹ thuật giường chiếu để làm vui lòng chủ nhân, yêu cầu cực kỳ khắt khe, chỉ cần hơi không nghe lời sẽ bị trừng phạt nặng nề với cách thức vô cùng đau đớn nhục nhã. Lục Cửu lang gắng gượng sống sót qua hai mươi ngày, một bụng oán hận, lòng đầy căm thù.
Nô lệ Côn Lôn biết đấy nhưng mặc xác quan tâm, đó chỉ là mối căm hận vô dụng của kẻ yếu, không là gì trước kẻ mạnh. Gã kiêu ngạo vung roi, ra lệnh đối phương cởi áo, trần truồng quỳ xuống, tiếp nhận trừng phạt.
Thiếu niên cúi đầu, chậm rãi cởi áo, cơ thể trắng nõn khẽ run rẩy, nom rất sợ hãi trước sự hành hạ sắp đến. Dáng vẻ yếu hèn đó khiến nô lệ Côn Lôn vô cùng thỏa mãn, khi cây roi chuẩn bị đánh chính xác vào chỗ nhục nhã, thiếu niên bỗng mềm oặt người ngất xỉu.
Nô lệ Côn Lôn không lạ gì phản ứng này, thậm chí còn từng có kẻ sợ hãi đến mức tiểu tiện đại tiện. Hắn không để tâm, túm tóc thiếu niên định nhấn đầu vào chậu nước, nhưng thiếu niên đột ngột bật dậy, xoay tay vung lên, mảnh sứ nhọn giấu trong tay hắn rạch nát mặt đối phương.
Khoảng cách quá gần, dù gã ngửa ra sau cũng không kịp tránh, một vệt máu bắn ra tung tóe, gã đau đớn gào thét, da thịt ở vùng mắt mũi bị rạch nát, máu tươi làm mờ mắt.
Nơi huấn luyện nam sủng nằm ở chỗ hẻo lánh, thường xuyên có tiếng kêu thảm thiết, gia nhân ít khi lui tới. Lục Cửu lang lặng lẽ lau máu trên người, mặc lại áo quần, nhân lúc nô lệ Côn Lôn mờ mắt quờ quạng gào thét, hắn lẻn ra ngoài, dùng then sắt khóa cửa.
Tiếng thanh sắt vừa rơi, bên trong lập tức vang lên tiếng đập mạnh như có thú dữ bị nhốt.
Lục Cửu lang không dừng lại, men theo con đường đã ghi nhớ chạy tới tường rào, leo lên cây cổ thụ thoát ra khỏi An phủ, chạy một mạch băng qua nửa thành, dừng lại trong một hẻm nhỏ, vừa thở vừa nghĩ xem nên đi đâu. Dù đã rời xa An phủ nhưng vẫn như có bóng ma đáng sợ rượt đuổi sau lưng khiến hắn rùng mình.
Đúng lúc này, một ông cụ kéo theo một cậu bé bẩn thỉu đi qua, miệng lải nhải không ngừng, “Mi coi tòng quân là khổ sai, trong khi người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, chưa kể phải nhờ người xin xỏ mới có được một suất, nếu ông nhà mi không năn nỉ thì ta đã chẳng tốn công chi cho mệt.”
Thằng bé không chịu nghe, “Con không đi tòng quân! Trong doanh trại đáng sợ lắm, lỡ bị đánh chết thì sao!”
Lão giả khuyên nhủ, “Trong đại doanh mấy vạn người, ai vô cớ đánh mi làm gì, vào đó không lo ăn uống mà có lương bổng, cố chịu vài năm ắt có tiền đồ, ông mi cũng yên lòng.”
Thằng bé vặc lại, “Ông con già lẩm cẩm rồi, con bây giờ rất vui vẻ, sao phải vào quân doanh chịu khổ!”
Ông cụ khuyên mãi không được, đâm bực mình, “Chỉ còn một khắc sẽ quá giờ Thân, qua thời hạn bọn họ sẽ tới doanh trại mới, lúc đó có khóc lóc cũng không vào được, mi sẽ hối hận.”
Thằng bé vẫn không phục, bỗng nghe thấy một người đi đường nói, “Muốn không tòng quân cũng dễ thôi, trốn qua giờ Thân là được chứ gì?”
Thằng bé nghe thế mắt sáng rỡ, ngay lập tức vùng khỏi tay lão giả, chạy biến đi.
Ông cụ giận dữ hét lên, “Hầu! Lư a Hầầầu!!”
Nhưng thằng bé đã chạy mất hút, ông cụ tức run người, trợn mắt nhìn người nói.
Thiếu niên tuấn tú đầy mồ hôi thong thả ngồi nghỉ bên đường, nở nụ cười ác ý, “Không phải cháu ruột mình, tốn công làm gì cho mệt xác. Chi bằng cứ về nghỉ, coi như bớt việc.”
Ông già dù giận nhưng nghe cũng thấy có lý, bực bội phất tay áo bỏ đi.