Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 435: Hư Thiên đỉnh, Bổ Thiên đan
"Điều này cũng không khẳng định được. Ta nghe được mấy năm trước đệ tử Vạn Pháp môn tìm kiếm Kim Ti tàm, chỉ là sau đó đột nhiên không có tin tức gì nữa nên không biết đã tìm thấy hay chưa. Nếu có loại kỳ trung này hỗ trợ thì có khả năng vị Vạn đại môn chủ này muốn lấy Hư Thiên đỉnh." Cực Âm tổ sư nhíu mày nói, theo bản năng liếc nhìn bọn người Vạn Thiên Minh, bộ dáng cực kỳ lo lắng.
Lúc này ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ của chính đạo đang khoanh chân ngồi trên trụ ngọc, dường như không chú ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Hừ! Đâu chỉ mình Vạn Thiên Minh có thể có Kim Ti tàm, nghe nói Cực Âm ngươi cũng thu được hai con hỏa mãng ở trên Ly Hỏa đảo. Chỉ sợ lần này dã tâm của ngươi cũng rất lớn đó!" Man Hồ Tử liếc Cực Âm tổ sư một cái, không khách khí nói.
Hắn tựa hồ đối với hành động lén lén lút lút của Cực Âm có chút khinh thường.
Cực Âm tổ sư nghe vậy, thần sắc đột nhiên biến đổi mấy lần. Nhưng lập tức liền khôi phục lại trạng thái bình thường, trong lòng chửi to không thôi.
Không cần hỏi cũng khẳng định được trong vài vị tâm phúc của hắn có người tiết lộ một chút và đã đến tai đối phương.
Lần này Man Hồ Tử tới Hư Thiên điện, sợ rằng việc lấy Thọ Nguyên quả chỉ là thuận đường, giám thị cử động của mình mới chân chính là thật.
Cho dù trong lòng có chút ảo não nhưng sau khi ngẩn ra thì sắc mặt vẫn không chút thay đổi nói:
"Khiến cho Man huynh chê cười rồi. Ô mỗ lần này đến đích xác có đem theo hai con hỏa mãng dị chủng. Nhưng đạo hạnh của chúng vẫn quá thấp, hi vọng thành công thật sự xa với. Vẫn phải nhờ Man huynh cùng Thanh huynh giúp đỡ một tay."
"Giúp ngươi thì chúng ta có chỗ tốt gì?" Nho sinh lão giả giật mình nhưng ngoài miện vẫn do dự hỏi.
Cực Âm tổ sư nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, lúc này không nói to nữa mà truyền âm trả lời:
"Dựa theo tin tức mà chủ nhân Hư Thiên điện lưu lại thì trong Hư Thiên đỉnh ngoại trừ thứ quan trọng nhất là Bổ Thiên đan, còn có vài kiện cổ bảo đỉnh cấp do cổ tu sĩ truyền lại, uy lực tuyệt đối không nhỏ. Ta ngoại trừ Hư Thiên đỉnh và một viên Bổ Thiên đan thì những thứ còn lại chia đều cho mấy vị thế nào?"
Một tia tham lam lóe lên trong mắt của nho sinh lão giả, nhưng trong lòng ngẫm nghĩ rồi liếc nhìn Man Hồ Tử, truyền âm nói:
"Ta thì không có vấn đề gì, nhưng còn phải xem ý tứ của Man huynh. Dù sao nếu không có Man huynh chế trụ Vạn Thiên Minh, ta cũng không dám mạo hiểm."
Cực Âm tổ sư nghe vậy, trên mặt không lộ ra vẻ gì ngoài ý muốn. Hắn trong lòng biết rõ vị "Thanh Dịch cư sĩ" này đích xác là một người xảo quyệt. Nếu không lôi kéo được Man Hồ Tử, tuyệt đối sẽ không đáp ứng sự việc không nắm chắc.
Vì thế Cực Âm tổ sư quay đầu nhìn về phía Man Hồ Tử kia, mỉm cười đem điều kiện của mình truyền âm qua, sau đó mới hỏi:
"Không biết Man huynh thấy đề nghị của tại hạ thế nào, có hứng thú hợp tác một phen không? Dù sao giá trị Bổ Thiên đan không cần ta nói, Man huynh cũng biết rất rõ là thứ có thể bù đắp ngũ hành linh căn của con người. Ta nghĩ khắp Tu tiên giới ngoại trừ chỗ này thì không còn chỗ nào có nữa. Nói không chừng sau khi phục dụng, công lực của Man huynh sẽ rất dễ dàng tiến bộ, đột phá hạn chế về mặt tuổi tác.
Cực Âm tổ sư tựa hồ không để ý đến việc đối phương vừa rồi châm biếm hắn, không ngừng ở bên tai xúi giục.
"Hừ, chỉ bằng hai con hỏa mãng mà muốn lấy Hư Thiên đỉnh, ta thấy đầu óc các ngươi lú lẫn hết rồi! Trước đó không biết có bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh kỳ tiến vào nội điện nhưng đều xếp giáo đầu hàng. Các ngươi nghĩ sẽ thành công sao? Nên biết mức độ nguy hiểm trong nội điện so với ngoại điện hoàn toàn bất đồng. Cho dù tu sĩ Nguyên Anh kỳ như chúng ta đi vào cũng khó toàn mạng đi ra. Nhiều lần Hư Thiên điện mở ra, tu sĩ Nguyên Anh kỳ chết tại nội điện cũng không phải là một, hai người." Man Hồ Tử hừ lạnh một tiếng, dùng ngữ khí trào phúng nói.
"Cái này không cần Man huynh lo lắng. Ta chỉ muốn hỏi nếu như bọn gia hỏa Vạn Thiên Minh thực sự có chủ ý lấy Hư Thiên đỉnh, Man huynh có muốn đi vào xem xem không?" Cực Âm tổ sư bình tĩnh hỏi.
Sau khi nghe Cực Âm chất vấn như vậy, vẻ mặt cười lạnh của Man Hồ Tử từ từ biến mất.
Hắn nhíu nhíu mày, sau khi hàn quang lóe lên mới chậm rãi trả lời:
"Nếu bọn Vạn Thiên Minh thật sự bất chấp nguy hiểm tiến vào nội điện, không cần người nói ta tự nhiên cũng sẽ đi theo. Cho dù ma đạo chúng ta không có cách nào thu lấy nó thì cũng không thể để bọn chính đạo hưởng lợi được."
Lời nói này của hắn cực kỳ quả quyết.
"Ha ha, có câu nói đó của Man huynh là tốt rồi, chỉ cần đến lúc đó Man huynh chịu ra tay thì đề nghị trước đó của ta cũng sẽ tính cho Man huynh một phần. Đương nhiên nếu Ôn phu nhân cũng chịu ra tay tương trợ thì Ô mỗ càng hoan nghênh."
"Ta lần này chỉ hái một ít linh dược rồi về thôi. Nội điện quá nguy hiểm, ta không có ý định đi vào." Mỹ phụ họ Ôn ngay cả điều kiện gì cũng không nghe, lạnh lùng cự tuyệt.
Trên mặt Cực Âm tổ sư lóe lên vẻ thất vọng.
Phải biết rằng mỹ phụ tuy chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng Lục Đạo cực thánh – phu quân của nàng ta là một đại ma đầu hạng nhất trong Ma đạo. Ngay cả Man Hồ Tử trước mặt hắn cũng tự nhận không bằng, không thể lôi kéo nàng đi, tự nhiên có chút tiếc nuối.
Chẳng qua hắn đương nhiên cũng không dám cưỡng chế lôi kéo vị phu nhân này vào nội điện, đành phải mỉm cười bỏ qua thôi.
Dù sao bọn họ ba người chống lại đám chính đạo cũng không ở thế hạ phong. Không cần chèo kéo mỹ phụ nữa.
Sau khi đám người ma đạo hoàn tất thương lượng thì nhóm Vạn Thiên Minh ở bên kia vẫn thành thành thật thật im lặng, nhắm mắt dưỡng thần. Không biết bọn họ đã tính toán trước rồi hay sớm đã có đối sách.
Hàn Lập ngồi ở trong một góc nhìn được hết thảy mọi việc.
Mặc dù cự ly rất xa, đồng thời đám người Cực Âm đàm thoại phần lớn sử dụng truyền âm nhưng xem bọn hắn thỉnh thoảng lại nhìn về bọn người chính đạo với ánh mắt bất thiện, Hàn Lập cũng đoán được bọn họ đang thương lượng đối sách ứng phó với nhóm Vạn Thiên Minh, điều này khiến cho Hàn Lập âm thầm vui mừng.
Chỉ khi mấy lão quái vậy Nguyên Anh kỳ này dây dưa với nhau không dứt, hắn mới có thể đục nước béo cò, bảo vệ tính mạng an toàn một chút.
Tốt nhất là Cực Âm tổ sư vì thế mà không có cách nào chú ý hắn, như thế càng hay.
Khi Hàn Lập đang thầm suy nghĩ thì từ bên ngoài đại sảnh nhân ảnh chợt lóe, hai vị bạch y (áo trắng) lão giả đi vào.
Hai người này đầu tóc bạc trắng, tà áo phất phơ, giống như thần tiên vậy.
Chúng tu sĩ bên trong đại sảnh khi thấy hai người này tiến vào thì đều tập trung ánh mắt nhìn lại, nhưng lập tức vẻ mặt tràn đầy sự cung kính.
Còn có một bộ phận tu sĩ từ đầu đến cuối vẫn luôn luôn cảnh giác, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Mà mấy lão quái thuộc chính – ma lưỡng đạo khi thấy bọn họ đều lộ ra thần tình phức tạp.
Có hâm mộ, có chán ghét và cũng có thần sắc bất đắc dĩ.
Một vị bạch y lão giả mặt mày hiền hậu trong hai vị kia khi thấy mọi người đều nhìn mình, đột nhiên mỉm cười, cực kỳ ôn hòa nói:
"Chuyến đi Hư Thiên điện lần này, bởi vì hai vị thánh chủ của chúng ta đang bế quan cho nên không thể đến đây chủ trì việc truy tìm bảo vật. Do đó hai vị chấp pháp bọn ta đại biểu cho Tinh Cung tới để giám sát."
"Mà quy củ lần tầm bảo này vẫn như mấy lần trước. Nếu trong hành trình ai tùy ý cậy mạnh hiếp yếu hay muốn giết người đoạt bảo, chúng ta cũng sẽ xuất thủ ngăn cản, đồng thời bị Tinh Cung truy sát. Tuy nhiên việc giám sát này chỉ diễn ra ở ngoại điện, chúng ta sẽ không tiến vào nội điện, lại càng không nhúng tay vào bất cứ sự tình gì ở đó. Cho nên nếu chư vị cảm thấy không nắm chắc thì dừng lại bên ngoài. Mặt khác hai người bọn ta sẽ không vì nguy hiểm gây ra bởi chính Hư Thiên điện mà xuất thủ tương trợ đồng đạo, cho dù đạo hữu ngộ nạn, lập tức bị tiêu diệt trước mặt thì bọn ta cũng sẽ không chú ý. Ta nói rõ như vậy, tất cả mọi người hẳn hiểu được ý tứ bên trong."
Vị bạch y lão giả này nói xong, hai mắt như điện liếc qua các tu sĩ trong đại sảnh. Những người khác gặp ánh mắt của hắn đều cúi đầu tránh đi. Chỉ có đám người Vạn Thiên Minh và Man Hồ Tử là không có ý nhượng bộ, trực tiếp nhìn nhau một cái.
Điều này khiến cho vị bạch y lão giả khẽ giật mình, sau đó nhíu mày, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm nói một câu.
"Sao hai tên quái vật cũng tới vậy, vậy có chút khó khăn rồi!"
Vị lão giả mặt lạnh tanh bên cạnh thần sắc cũng thay đổi, nhưng sau khi cười lạnh một tiếng liền khôi phục vẻ mặt như trước.
Sau đó hai vị trưởng lão chấp pháp của Tinh Cung phân ra một tả một hữu khoanh chân ngồi xuống ở cửa ra vào, không để ý tới điều gì nữa.
Các tu sĩ Kết Đan khác trên mặt hoặc vui mừng, hoặc lo lắng, thần sắc các loại khác nhau.
Hàn Lập thấy vậy, không nhịn được ngấm ngầm lấy làm kỳ lạ không thôi.
Không biết người Tinh Cung lần này làm việc không công đến cùng là có dụng ý gì? Chẳng lẽ chỉ vì thiết lập quyền uy của họ tại Loạn Tinh hải?
Nhưng lúc này bên tai truyền đến âm thanh của Huyền Cốt thượng nhân.
"Tiểu tử, ngươi phải chú ý! Bọn Tinh Cung không phải là người tốt đâu. Theo ta được biết hễ khi nào Ma đạo mạnh lên thì bọn hắn chèn ép Ma đạo và ngược lại, khi nào Chính đạo mạnh lên thì bọn hắn chèn ép Chính đạo. Căn bản không cho hai phe kia cơ hội. Mà mỗi một lần tầm bảo ở Hư Thiên điện, hoặc ít hoặc nhiều đều có một số tu sĩ chính – ma song phương chết rất bí ẩn. Nói không chừng là do người Tinh Cung âm thầm hạ độc thủ. Ngươi tuy không thuộc về hai bên chính – ma nhưng cũng phải bảo trọng cho tốt. Ta cũng không muốn viện thủ mà mình vất vả tìm được biến mất đâu."
Thanh âm hắn rất lạnh lùng, nhưng nội dung trong đó lại làm cho Hàn Lập cả kinh.
Lúc này ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ của chính đạo đang khoanh chân ngồi trên trụ ngọc, dường như không chú ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Hừ! Đâu chỉ mình Vạn Thiên Minh có thể có Kim Ti tàm, nghe nói Cực Âm ngươi cũng thu được hai con hỏa mãng ở trên Ly Hỏa đảo. Chỉ sợ lần này dã tâm của ngươi cũng rất lớn đó!" Man Hồ Tử liếc Cực Âm tổ sư một cái, không khách khí nói.
Hắn tựa hồ đối với hành động lén lén lút lút của Cực Âm có chút khinh thường.
Cực Âm tổ sư nghe vậy, thần sắc đột nhiên biến đổi mấy lần. Nhưng lập tức liền khôi phục lại trạng thái bình thường, trong lòng chửi to không thôi.
Không cần hỏi cũng khẳng định được trong vài vị tâm phúc của hắn có người tiết lộ một chút và đã đến tai đối phương.
Lần này Man Hồ Tử tới Hư Thiên điện, sợ rằng việc lấy Thọ Nguyên quả chỉ là thuận đường, giám thị cử động của mình mới chân chính là thật.
Cho dù trong lòng có chút ảo não nhưng sau khi ngẩn ra thì sắc mặt vẫn không chút thay đổi nói:
"Khiến cho Man huynh chê cười rồi. Ô mỗ lần này đến đích xác có đem theo hai con hỏa mãng dị chủng. Nhưng đạo hạnh của chúng vẫn quá thấp, hi vọng thành công thật sự xa với. Vẫn phải nhờ Man huynh cùng Thanh huynh giúp đỡ một tay."
"Giúp ngươi thì chúng ta có chỗ tốt gì?" Nho sinh lão giả giật mình nhưng ngoài miện vẫn do dự hỏi.
Cực Âm tổ sư nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, lúc này không nói to nữa mà truyền âm trả lời:
"Dựa theo tin tức mà chủ nhân Hư Thiên điện lưu lại thì trong Hư Thiên đỉnh ngoại trừ thứ quan trọng nhất là Bổ Thiên đan, còn có vài kiện cổ bảo đỉnh cấp do cổ tu sĩ truyền lại, uy lực tuyệt đối không nhỏ. Ta ngoại trừ Hư Thiên đỉnh và một viên Bổ Thiên đan thì những thứ còn lại chia đều cho mấy vị thế nào?"
Một tia tham lam lóe lên trong mắt của nho sinh lão giả, nhưng trong lòng ngẫm nghĩ rồi liếc nhìn Man Hồ Tử, truyền âm nói:
"Ta thì không có vấn đề gì, nhưng còn phải xem ý tứ của Man huynh. Dù sao nếu không có Man huynh chế trụ Vạn Thiên Minh, ta cũng không dám mạo hiểm."
Cực Âm tổ sư nghe vậy, trên mặt không lộ ra vẻ gì ngoài ý muốn. Hắn trong lòng biết rõ vị "Thanh Dịch cư sĩ" này đích xác là một người xảo quyệt. Nếu không lôi kéo được Man Hồ Tử, tuyệt đối sẽ không đáp ứng sự việc không nắm chắc.
Vì thế Cực Âm tổ sư quay đầu nhìn về phía Man Hồ Tử kia, mỉm cười đem điều kiện của mình truyền âm qua, sau đó mới hỏi:
"Không biết Man huynh thấy đề nghị của tại hạ thế nào, có hứng thú hợp tác một phen không? Dù sao giá trị Bổ Thiên đan không cần ta nói, Man huynh cũng biết rất rõ là thứ có thể bù đắp ngũ hành linh căn của con người. Ta nghĩ khắp Tu tiên giới ngoại trừ chỗ này thì không còn chỗ nào có nữa. Nói không chừng sau khi phục dụng, công lực của Man huynh sẽ rất dễ dàng tiến bộ, đột phá hạn chế về mặt tuổi tác.
Cực Âm tổ sư tựa hồ không để ý đến việc đối phương vừa rồi châm biếm hắn, không ngừng ở bên tai xúi giục.
"Hừ, chỉ bằng hai con hỏa mãng mà muốn lấy Hư Thiên đỉnh, ta thấy đầu óc các ngươi lú lẫn hết rồi! Trước đó không biết có bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh kỳ tiến vào nội điện nhưng đều xếp giáo đầu hàng. Các ngươi nghĩ sẽ thành công sao? Nên biết mức độ nguy hiểm trong nội điện so với ngoại điện hoàn toàn bất đồng. Cho dù tu sĩ Nguyên Anh kỳ như chúng ta đi vào cũng khó toàn mạng đi ra. Nhiều lần Hư Thiên điện mở ra, tu sĩ Nguyên Anh kỳ chết tại nội điện cũng không phải là một, hai người." Man Hồ Tử hừ lạnh một tiếng, dùng ngữ khí trào phúng nói.
"Cái này không cần Man huynh lo lắng. Ta chỉ muốn hỏi nếu như bọn gia hỏa Vạn Thiên Minh thực sự có chủ ý lấy Hư Thiên đỉnh, Man huynh có muốn đi vào xem xem không?" Cực Âm tổ sư bình tĩnh hỏi.
Sau khi nghe Cực Âm chất vấn như vậy, vẻ mặt cười lạnh của Man Hồ Tử từ từ biến mất.
Hắn nhíu nhíu mày, sau khi hàn quang lóe lên mới chậm rãi trả lời:
"Nếu bọn Vạn Thiên Minh thật sự bất chấp nguy hiểm tiến vào nội điện, không cần người nói ta tự nhiên cũng sẽ đi theo. Cho dù ma đạo chúng ta không có cách nào thu lấy nó thì cũng không thể để bọn chính đạo hưởng lợi được."
Lời nói này của hắn cực kỳ quả quyết.
"Ha ha, có câu nói đó của Man huynh là tốt rồi, chỉ cần đến lúc đó Man huynh chịu ra tay thì đề nghị trước đó của ta cũng sẽ tính cho Man huynh một phần. Đương nhiên nếu Ôn phu nhân cũng chịu ra tay tương trợ thì Ô mỗ càng hoan nghênh."
"Ta lần này chỉ hái một ít linh dược rồi về thôi. Nội điện quá nguy hiểm, ta không có ý định đi vào." Mỹ phụ họ Ôn ngay cả điều kiện gì cũng không nghe, lạnh lùng cự tuyệt.
Trên mặt Cực Âm tổ sư lóe lên vẻ thất vọng.
Phải biết rằng mỹ phụ tuy chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng Lục Đạo cực thánh – phu quân của nàng ta là một đại ma đầu hạng nhất trong Ma đạo. Ngay cả Man Hồ Tử trước mặt hắn cũng tự nhận không bằng, không thể lôi kéo nàng đi, tự nhiên có chút tiếc nuối.
Chẳng qua hắn đương nhiên cũng không dám cưỡng chế lôi kéo vị phu nhân này vào nội điện, đành phải mỉm cười bỏ qua thôi.
Dù sao bọn họ ba người chống lại đám chính đạo cũng không ở thế hạ phong. Không cần chèo kéo mỹ phụ nữa.
Sau khi đám người ma đạo hoàn tất thương lượng thì nhóm Vạn Thiên Minh ở bên kia vẫn thành thành thật thật im lặng, nhắm mắt dưỡng thần. Không biết bọn họ đã tính toán trước rồi hay sớm đã có đối sách.
Hàn Lập ngồi ở trong một góc nhìn được hết thảy mọi việc.
Mặc dù cự ly rất xa, đồng thời đám người Cực Âm đàm thoại phần lớn sử dụng truyền âm nhưng xem bọn hắn thỉnh thoảng lại nhìn về bọn người chính đạo với ánh mắt bất thiện, Hàn Lập cũng đoán được bọn họ đang thương lượng đối sách ứng phó với nhóm Vạn Thiên Minh, điều này khiến cho Hàn Lập âm thầm vui mừng.
Chỉ khi mấy lão quái vậy Nguyên Anh kỳ này dây dưa với nhau không dứt, hắn mới có thể đục nước béo cò, bảo vệ tính mạng an toàn một chút.
Tốt nhất là Cực Âm tổ sư vì thế mà không có cách nào chú ý hắn, như thế càng hay.
Khi Hàn Lập đang thầm suy nghĩ thì từ bên ngoài đại sảnh nhân ảnh chợt lóe, hai vị bạch y (áo trắng) lão giả đi vào.
Hai người này đầu tóc bạc trắng, tà áo phất phơ, giống như thần tiên vậy.
Chúng tu sĩ bên trong đại sảnh khi thấy hai người này tiến vào thì đều tập trung ánh mắt nhìn lại, nhưng lập tức vẻ mặt tràn đầy sự cung kính.
Còn có một bộ phận tu sĩ từ đầu đến cuối vẫn luôn luôn cảnh giác, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Mà mấy lão quái thuộc chính – ma lưỡng đạo khi thấy bọn họ đều lộ ra thần tình phức tạp.
Có hâm mộ, có chán ghét và cũng có thần sắc bất đắc dĩ.
Một vị bạch y lão giả mặt mày hiền hậu trong hai vị kia khi thấy mọi người đều nhìn mình, đột nhiên mỉm cười, cực kỳ ôn hòa nói:
"Chuyến đi Hư Thiên điện lần này, bởi vì hai vị thánh chủ của chúng ta đang bế quan cho nên không thể đến đây chủ trì việc truy tìm bảo vật. Do đó hai vị chấp pháp bọn ta đại biểu cho Tinh Cung tới để giám sát."
"Mà quy củ lần tầm bảo này vẫn như mấy lần trước. Nếu trong hành trình ai tùy ý cậy mạnh hiếp yếu hay muốn giết người đoạt bảo, chúng ta cũng sẽ xuất thủ ngăn cản, đồng thời bị Tinh Cung truy sát. Tuy nhiên việc giám sát này chỉ diễn ra ở ngoại điện, chúng ta sẽ không tiến vào nội điện, lại càng không nhúng tay vào bất cứ sự tình gì ở đó. Cho nên nếu chư vị cảm thấy không nắm chắc thì dừng lại bên ngoài. Mặt khác hai người bọn ta sẽ không vì nguy hiểm gây ra bởi chính Hư Thiên điện mà xuất thủ tương trợ đồng đạo, cho dù đạo hữu ngộ nạn, lập tức bị tiêu diệt trước mặt thì bọn ta cũng sẽ không chú ý. Ta nói rõ như vậy, tất cả mọi người hẳn hiểu được ý tứ bên trong."
Vị bạch y lão giả này nói xong, hai mắt như điện liếc qua các tu sĩ trong đại sảnh. Những người khác gặp ánh mắt của hắn đều cúi đầu tránh đi. Chỉ có đám người Vạn Thiên Minh và Man Hồ Tử là không có ý nhượng bộ, trực tiếp nhìn nhau một cái.
Điều này khiến cho vị bạch y lão giả khẽ giật mình, sau đó nhíu mày, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm nói một câu.
"Sao hai tên quái vật cũng tới vậy, vậy có chút khó khăn rồi!"
Vị lão giả mặt lạnh tanh bên cạnh thần sắc cũng thay đổi, nhưng sau khi cười lạnh một tiếng liền khôi phục vẻ mặt như trước.
Sau đó hai vị trưởng lão chấp pháp của Tinh Cung phân ra một tả một hữu khoanh chân ngồi xuống ở cửa ra vào, không để ý tới điều gì nữa.
Các tu sĩ Kết Đan khác trên mặt hoặc vui mừng, hoặc lo lắng, thần sắc các loại khác nhau.
Hàn Lập thấy vậy, không nhịn được ngấm ngầm lấy làm kỳ lạ không thôi.
Không biết người Tinh Cung lần này làm việc không công đến cùng là có dụng ý gì? Chẳng lẽ chỉ vì thiết lập quyền uy của họ tại Loạn Tinh hải?
Nhưng lúc này bên tai truyền đến âm thanh của Huyền Cốt thượng nhân.
"Tiểu tử, ngươi phải chú ý! Bọn Tinh Cung không phải là người tốt đâu. Theo ta được biết hễ khi nào Ma đạo mạnh lên thì bọn hắn chèn ép Ma đạo và ngược lại, khi nào Chính đạo mạnh lên thì bọn hắn chèn ép Chính đạo. Căn bản không cho hai phe kia cơ hội. Mà mỗi một lần tầm bảo ở Hư Thiên điện, hoặc ít hoặc nhiều đều có một số tu sĩ chính – ma song phương chết rất bí ẩn. Nói không chừng là do người Tinh Cung âm thầm hạ độc thủ. Ngươi tuy không thuộc về hai bên chính – ma nhưng cũng phải bảo trọng cho tốt. Ta cũng không muốn viện thủ mà mình vất vả tìm được biến mất đâu."
Thanh âm hắn rất lạnh lùng, nhưng nội dung trong đó lại làm cho Hàn Lập cả kinh.