Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 434: Tụ tập



Trong những ngày tiếp theo tu tiên giả tìm tới đây dần dần trở nên thưa thớt, thậm chí đến trưa ngày hôm nay vẫn chưa có người nào mới.
Nhưng thần sắc Cực Âm tổ sư cùng nho sinh lão giả lại bắt đầu ngưng trọng, không nói chuyện với nhau nữa mà ngược lại thỉnh thoảng nhìn lối vào, dường như đang đợi người nào đó.
"Chẳng lẽ là vị Man Hồ Tử kia?" Hàn Lập tự nhiên để ý tới việc này, trong lòng có chút hiếu kỳ nên cũng lưu tâm.
Đến buổi chiều rút cuộc ở cửa vào có tiếng bước chân vang lên, sau đó lam quang lấp lóe vài cái rồi từ bên ngoài có hai người một trước một sau tiến đến.
Một vị lão đạo tóc bạc, khuôn mặt hồng hào, vị lão đạo kia thì gầy ốm, ăn mặc như lão nông, vẻ mặt sầu khổ.
Vừa thấy hai người này, tu sĩ bên trong phòng run động, đại bộ phận đều lộ ra vẻ kính sợ nhìn về phía hai người này.
Xem ra thanh danh của hai người này thực sự không nhỏ!
Nhưng ánh mắt nhìn bọn họ của Cực Âm tổ sư và nho sinh lão giả cực kỳ bất thiện.
Đặc biệt là Cực Âm tổ sư, thần sắc đột nhiên trở nên âm hàn.
Mà hai vị cao nhân mới tới khi nhìn thấy đám người Cực Âm cũng đồng dạng lộ ra ánh mắt thù địch. Lão đạo kia hừ một tiếng rồi trực tiếp nói:
"Cực Âm lão ma! Các ngươi đến sớm quá! Xem ra người trong Ma đạo của các ngươi đối với việc đi vào Hư Thiên điện lần này nắm chắc thành công nhỉ?"
"Thiên Ngộ Tử! Không phải bản tổ sư đến sớm, mà là đám ngụy quân tử các ngươi đến quá muộn. Khiến cho ta còn tưởng rằng tin tức Hư Thiên tàn đồ ở trong tay nhị vị là giả, không nghĩ tới cuối cùng đã tìm đến đây! Nhưng như vậy cũng tốt, vừa vặn đúng lúc để cho bản tổ sư độ hóa các ngươi." Thần sắc Cực Âm tổ sư âm trầm nói.
"Cực Âm! Ngươi muốn độ hóa ai? Cũng muốn thực hiện điều đó đối với bản nhân sao!" Không chờ lão đạo kia mở miệng phản kích, bên ngoài phòng dĩ nhiên truyền đến thanh âm hùng hậu.
Hai người Cực Âm vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt bỗng nhiên đại biến. Còn mỹ phụ vốn im hơi lặng tiếng kia lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lối vào, lạnh lùng nói.
"Vạn thiên minh, ngươi cũng đến đây! "
"Ôn phu nhân có mặt ở đây, vậy bản nhân đến thì có gì kỳ quái?" Theo thanh âm này, nhân ảnh bên ngoài chợt lóe, một trung niên nhân mang áo tím đai ngọc đi vào.
Người này khuôn mặt chữ điền, mày rậm, hai hàm răng trắng bóng, liếc mắt nhàn nhạt nhìn mỹ phụ rồi hướng về phía Cực Âm tổ sư, khiến cho người ta cảm giác được khí thế mạnh mẽ.
Cực Âm tổ sư bị đối phương không khách khí liếc nhìn như vậy, sắc mặt trở nên âm trầm, im lặng không nói gì.
Điều này làm cho Hàn Lập kinh hãi, không nhịn được dò xét người này vài lần.
Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ như Cực Âm đối với hắn cũng có ý sợ hãi ba phần, chẳng lẽ tu sĩ này là Nguyên Anh trung kỳ? Hàn Lập kinh nghi phỏng đoán.
Bây giờ hắn đã nhìn ra được ba người kia chính là tu sĩ chính đạo ở Loạn Tinh hải, luôn đối đầu với người của ma đạo như nhóm Cực Âm.
Mà sau khi trung niên nhân tiến vào sự ồn ào trong đại sảnh của các tu sĩ khác lập tức dừng lại, chỉ có thể lờ mờ nghe được có người thấp giọng nói "Vạn Pháp môn môn chủ" gì gì đó.
Hiển nhiên thanh danh vị này còn trên hai vị vừa rồi.
"Vạn Thiên Minh, tì nữ hầu hạ của bản phu nhân bị một vị môn hạ đệ tử của người đả thương có phải không?" Mỹ phụ họ Ôn dường như không úy kị gì người này, không chút khách khí chất vấn.
"Không bàn gì về việc đả thương. Chỉ là môn hạ đệ tử của ta thấy tì nữ hầu hạ của ngươi tu vi không tệ nên muốn luận bàn một chút mà thôi. Chẳng lẽ phu nhân vì chuyện nhỏ này mà hưng sư vấn tội Vạn mỗ hay sao?" Vạn Thiên Minh nhíu mày, thần sắc nhàn nhạt nói.
"Luận bài gì chứ! Tì nữ của ta chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đệ tử ngươi rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu, muốn khi nhục môn hạ của ta?" Mỹ phụ nói với sắc mặt lạnh lẽo.
"Khi nhục môn hạ của phu nhân? Ta làm sao dám chứ! Nể mặt tôn phu Lục Đạo, ta khi quay về sẽ để vị đệ tử kia nhận tội với phu nhân là được." Trung niên nhân nhíu nhíu mày, thờ ơ nói.
"Chuyện của ta sao lại dính đến Lục Đạo. Ngươi nếu không tình nguyện, ta cũng muốn dùng Loan Phương kiếm quyết luận bàn với Vạn tông chủ một phen." Mỹ phụ nghe xong lại càng nổi cáu.
"Luận bàn cùng phu nhân? Cái này thì quên đi. Nếu Lục Đạo biết ta khi phụ phu nhân, hắn còn không lập tức tìm ta liều mang hay sao! Ta cũng không muốn khơi nên đại chiến giữa chính – ma song phương." Vạn Thiên Minh cười ha hả nói, dường như đây là một việc cực kỳ buồn cười.
Mỹ phụ nghe nói thế, sắc mặt đỏ hồng lên. Sau khi trừng mắt nhìn đối phương liền coi như không có gì.
Tuy nhiên mỹ phụ bỏ qua cho trung niên nhân nhưng hắn lại không muốn bỏ qua Cực Âm tổ sư.
Lúc này hắn nhìn về phía Cực Âm cười lạnh một tiếng, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên từ ngoài thông đạo truyền đến một trận chấn động ầm ầm, ngay cả tòa đại sảnh cũng khẽ rung lên.
Màn này ngoại trừ mấy lão quái Nguyên Anh kỳ thì tất cả các tu sĩ còn lại đều giật mình, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài.
Cực Âm và nho sinh lão giả liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lờ mờ xuất hiện một tia vui mừng, tuy nhiên trong đó dường như còn có chút cười khổ.
Mà trong mắt của Vạn Thiên Minh hàn quang chợt lóe, sát khí sắc bén chỉ xuất hiện một chút rồi biến mất.
Lão đạo và lão nông kia dường như cũng biết người nào đến nên thần sắc lộ ra một tia lo lắng.
Thoáng cái âm thanh chấn động càng lúc càng to, chỉ thấy ở cửa vào đại sảnh xuất hiện một thân ảnh cực kỳ cao lớn dị thường.
Một quái nhân mặc áo màu lam, có chòm râu vàng cong cong đột nhiên tiến vào. Mỗi khi hắn bước chân thì cả đại sảnh liền lập tức rung động giống như người này nặng tựa ngàn cân vậy, khiến cho người ta thực sự hoảng sợ.
Trong ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, vị này sau khi thờ ơ liếc qua mọi người trong đại sảnh, ánh mắt liền dừng lại ở trên người Vạn Thiên Minh, rồi bắt đầu cười ha hả.
"Không nghĩ tới Vạn đại môn chủ cũng đến đây. Xem ra bản nhân lần này gặp may rồi. Man mỗ luôn muốn đọ sức với Vạn môn chủ nhưng đáng tiếc là không có cơ hội, cuối cùng hôm nay mới được mãn nguyện." Trong ánh mắt của quái nhân nhìn trung niên nhân tràn đầy vẻ khiêu khích.
"Tại hạ cũng ngưỡng mộ Thác Thiên quyết được xưng là ma công phòng ngự đệ nhất Loạn Tinh hải của Man huynh, không ít lần muốn lãnh giáo một chút." Vạn Thiên Minh lạnh lùng nhìn quái nhân, không sợ sệt gì đáp lời.
"Hắc, hắc! Không dám, không dám! Thiên La chân công của Vạn môn chủ tại hạ cũng ngưỡng mộ đã lâu." Quái nhân mở to miệng nói, trong mắt không giấu được vẻ kích động.
Nhưng đáng tiếc hiện tại vị Vạn môn chủ này dường như không nghĩ tới việc đó.
Sau khi hắn thấp giọng nói vài câu với lão đạo và lão nông thì ba người liền cùng nhau bay lên trên một cái cột ngọc.
Sau đó lão đạo mặt mang nụ cười nói vài câu với tu sĩ trên cột ngọc làm cho vị lão giả kết đan đó có cảm giác vừa mừng vừa sợ, tự động nhượng lại chỗ, tìm một nơi khác.
Quái nhân thấy vậy, trên mặt lộ xuất một tia cười nhạo, sau khi ngẩng đầu nhìn xung quanh gần đó, đột nhiên thân hình chợt lóe, bay tới một cây cột ngọc.
Mà rất trùng hợp đó chính là nơi mà Hàn Lập ngồi.
Hàn Lập thấy vậy, không khỏi biến sắc.
"Biến, bản nhân muốn địa phương này." Thân hình to lớn của quái nhân vừa ổn định, hai mắt liền lập tức lạnh lẽo nhìn chòng chọc Hàn Lập, nói ra những lời âm hàn.
Thần sắc Hàn Lập trở nên khó coi, hai tay ở trong áo không nhịn được nắm chặt lại.
Nhưng sau khi im lặng một chút, hắn có nén ý niệm muốn xuất thủ ở trong đầu, không nói một tiếng nào nhảy xuống, sau đó liền truyền đến tiếng cười điên cuồng của quái nhân.
Mặt Hàn Lập bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Đối với hắn mà nói tuy cảm thấy cực kỳ bị khi nhục nhưng cũng chỉ có thể tạm thời nín nhịn mà thôi.
Dù cấm chế ở trong đại sảnh có khả năng hạn chế được tu sĩ ra tay, nhưng hắn thực sự không biết rõ ràng ảnh hưởng của cấm chế đối với mấy lão quái Nguyên Anh kỳ đó có lớn giống như đối với tu sĩ Kết Đan như hắn không. Hắn không muốn nhất thời hành động theo cảm tính mà vứt bỏ mạng nhỏ của mình.
Hàn Lập mang một bụng buồn bực, tìm một chỗ sạch sẽ trên mặt đất, tiếp tục ngồi xuống.
Nho sinh lão giả lúc này vẻ mặt mỉm cười hướng quái nhân hỏi:
"Man huynh lần này đến muộn như thế, Thanh mỗ còn tưởng rằng Man huynh đã đổi ý, không có ý định tới nữa!"
"Không đến, điều này sao được! Ta còn trông cậy vào thứ trong Hư Thiện điện để luyện chế Trường Sinh đan đây! Chỉ là trên đường đi có việc dây dưa. Ngược lại Vạn Thiên Minh đến nơi này ta mới thực sự giật mình. Chẳng lẽ hắn cũng biết Thọ Nguyên quả đã đến thời kỳ trưởng thành, muốn lấy một ít?" Quái nhân sờ sờ chòm râu vàng trên cằm, có chút nghi hoặc nói.
"Cái này không rõ lắm. Tuy nhiên trong Hư Thiên điện ngoại trừ vật ấy, vẫn còn nhiều loại cực kỳ trân quí. Ai biết lần này đối phương vì vật gì mà đến!" Nho sinh lão giả cũng có chút khó hiểu nói.
"Vạn Thiên Minh chính là nhân vật đầu lĩnh số một số hai của chính đạo. Hay hắn muốn lấy Hư Thiên đỉnh?" Cực Âm lão tổ dường như nghĩ đến việc gì đso, có chút lo lắng nói.
"Hư Thiên đỉnh? Không có khả năng đó đâu! Vật ấy nếu dễ dàng lấy được thì sớm đã nằm trong tay cao nhân lúc trước rồi. Đâu còn đến lượt bọn họ." Không đợi Man Hồ Tử trả lời, nho sinh lão giả đã lắc lắc đầu như đánh trống.
Chương trước Chương tiếp
Loading...