Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1033: Dị tượng trùng thiên
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Hàn Lập nghe tiếng động nhìn qua, khẽ nhíu mày lại.
Chỉ thấy khối bồ đoàn bạch ngọc lúc trước hắn vẫn ngồi đột nhiên hiện ra một vết nứt, tiếp theo "Đùng" một tiếng vỡ vụn ra.
Nhưng có điều cổ quái là, bồ đoàn kia vỡ vụn ra, vậy mà không chia năm xẻ bảy thành các khối, mà trực tiếp biến thành bột mịn màu trắng, tản mát ra khắp đại điện.
Cùng lúc đó, cả tòa đại điện màu vàng óng bắt đầu rung động kịch liệt, một cỗ ba động cổ quái từ đó truyền ra.
Trong lòng Hàn Lập khẽ biến, tiếp theo tựa như nghĩ tới điều gì thân hình lùi nhanh lại, bay thẳng đáp xuống quảng trường đá trắng.
Kết quả ra ngoài điện, hắn mới phát hiện biên độ lắc lư phía ngoài còn mãnh liệt hơn bên trong.
"Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì..." Đề Hồn thấy thế, vội mang theo Tinh Viêm Hỏa Điểu bay tới.
"Không rõ, tựa hồ là ta phát động cơ quan toà bí cảnh tiên phủ này, sợ là trong bí cảnh này sẽ sinh biến." Hàn Lập nhìn nàng một cái, như có điều suy nghĩ nói ra.
"Nếu vậy, hay là chúng ta nên nhanh rời đi trước." Đề Hồn nghe vậy, nói gấp.
"Đáng tiếc..." Hàn Lập gật đầu nhẹ, thở dài nói.
Trong bí cảnh tiên phủ này, hiển nhiên còn rất nhiều bí mật ẩn tàng, chỉ là đã không còn thời gian đi tìm tòi nghiên cứu nữa.
Nói xong, thân hình hai người chuyển động, tính bay lên chỗ vết rách trên bầu trời kia trốn đi, kết quả xoay người nhìn lại, đồng tử cả hai đứng im ngay tại chỗ.
Vết rách hư không liên thông bí cảnh ra ngoài, vậy mà đã biến mất!
"Làm sao có thể, vừa rồi vết nứt kia vẫn còn mà? Không tin ngươi hỏi Tiểu Tinh Tinh xem." Thần sắc Đề Hồn khẽ biến, vội vàng nói.
Ngân diễm tiểu nhân vẫn ngồi trên đầu vai nàng nghe vậy, vội đứng lên, trùng điệp gật đầu, thải diễm bảy màu trên đầu cũng lay động theo.
"Ta tin, nhất định không gian bí cảnh này đã phát sinh biến hóa gì đó." Hàn Lập gật đầu nói.
Hắn đã sớm chú ý tới biến hoá trên người Tinh Viêm Hỏa Điểu, chỉ là giờ phút này không rảnh hỏi thăm thôi.
"Đúng rồi, lúc chủ nhân bế quan, bí cảnh này đã xuất hiện hơn mười lần chấn động, mãnh liệt nhất là lúc ngươi phá cảnh hậu kỳ. Mà trong tháng nay, tính cả lần này thì đã có bốn lần. Mỗi lần chấn động, sương mù xung quanh bí cảnh sẽ tán lui một chút, sẽ có một bộ phận địa vực mới hoàn toàn hiển lộ ra." Đề Hồn còn nói thêm.
"Ngươi có từng đi điều tra qua những địa phương kia chưa, có gì cổ quái không?" Hàn Lập nhíu mày hỏi.
"Ta chỉ tới gần một lần, cũng không phát hiện điều gì dị thường. Chỉ là sau khi chấn động, số lần càng phát ra nhiều hơn, ta cũng không dám tự tiện rời đi, vẫn chờ đợi ở chỗ này." Đề Hồn lắc đầu, nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, chau mày, ngay lúc đang suy tư là chuyện gì xảy ra, đại điện phía trước bỗng nhiên chấn động "Ầm" một tiếng, một đạo bảo quang màu vàng to trăm trượng bỗng nhiên từ trên thân điện sáng lên, bay thẳng lên không trung.
Sau đó, bốn phía đại điện chấn động bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Hàn Lập thấy thế, trong lòng nghi hoặc khó nói nên lời, thân hình nhảy lên, muốn lần nữa tới gần đại điện xem xét, kết quả lại bị một cỗ lực lượng vô hình cản lại, căn bản không có cách nào tới gần cửa điện.
"Chủ nhân, ngươi có cảm giác đại địa đang chậm rãi cao lên không?" Đề Hồn đột nhiên hỏi.
Hàn Lập lúc trước một mực chú ý đến kim quang, giờ phút này nghe nàng nói vậy, mới lập tức phản ứng lại.
Thân hình hắn bay lên, nhìn lại bốn phía, chỉ thấy sương mù xám ở rìa bí cảnh phun trào kịch liệt, từng tấc từng tấc thổ địa hoàn toàn mới bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt Hàn Lập.
...
Bên ngoài bí cảnh Tiên phủ, Trung bộ Kim Nguyên sơn mạch, thung lũng Thanh Ti.
Mặt đất lắc lư không thôi, phát ra âm thanh ầm ầm, phảng phất như động đất.
"Đây, đây là Địa Long chuyển mình!" Thôn dân Dư Lương nhao nhao từ trong nhà vọt ra, đi tới khu vực trống trải bên ngoài.
Vào thời khắc này, một tiếng như kinh lôi từ dưới đất truyền ra, sau đó chỗ hướng Bạch Thủ cốc bỗng nhiên dâng lên một đạo quang trụ màu vàng to lớn, xông thẳng tới chân trời, chui vào trong tầng mây, làm tầng mây trong phụ cận mấy trăm dặm nhuộm thành màu vàng.
Quang trụ thô to không gì sánh được, sơn phong phụ cận nơi này so ra còn nhỏ bé hơn.
Lấy quang trụ màu vàng làm trung tâm, thiên địa nguyên khí phụ cận ba động kịch liệt, tầng mây màu vàng trên bầu trời quay cuồng bất động, phát ra từng đợt thanh âm ầm ầm như vạn mã bôn đằng (vạn ngựa cùng chạy).
Thôn dân Dư Lương thấy cảnh này, trợn mắt hốc mồm.
"Đây là thần tích, Thần Tiên hiển linh!" Không biết ai hô một tiếng, thôn dân Dư Lương nhao nhao quỳ rạp xuống đất, cúi bái về phía quang trụ màu vàng không thôi.
Không nói đến thôn dân Dư Lương ngu muội, hướng Đông Nam thung lũng Thanh Ti có bảy tám đạo độn quang bay tới, trong nháy mắt đến phụ cận, dừng lại trên không trung cách khe núi hơn mười dặm, quang mang thu vào hiện ra mấy tên tu sĩ.
Người cầm đầu là một lão phụ tóc xám trắng Kim Tiên cảnh, tay cầm một cây xà trượng màu vàng, những người khác đều là thanh niên nam tử tuổi không lớn lắm, chỉ có tu vi Chân Tiên cảnh.
Trên thân mấy người đều mặc trang phục thống nhất màu vàng đất, thoạt nhìn là người cùng một tông môn.
Nhìn dị tượng trước mắt, mấy tên thanh niên nam nữ kia mặt lộ vẻ hưng phấn.
"Lâm sư thúc, dị tượng như thế tựa hồ là dấu hiệu có bảo vật, bí cảnh gì hiện thế a, chúng ta nhanh đi xuống xem một chút đi, nếu không một lát lại có những người khác đến thì phiền toái." Một nam đệ tử màu da trắng noãn kích động nói với lão phụ tóc xám.
Những người khác cũng kích động, nhao nhao gật đầu đồng ý.
"Không nên hành động thiếu suy nghĩ, nhìn cảnh tượng này đúng là dấu hiệu bảo vật xuất thế, bất quá vật này cũng chưa triệt để hiện thế, hiện tại xuống dưới cũng không làm nên chuyện gì. Hơn nữa dị tượng này không thể coi thường, không phải mấy người chúng ta có thể khống chế được, nhanh truyền tin về tông môn, cáo tri tình huống nơi này cho môn chủ." Thần sắc lão phụ tóc xám cũng có chút kích động, nhưng vẫn còn duy trì tỉnh táo, nói ra.
Mấy thanh niên nam nữ phía sau nghe vậy, lập tức hành động, nhao nhao lấy ra trận bàn đưa tin báo về tông môn.
Vào thời khắc này, lại có hai vệt độn quang từ đằng xa bay vụt đến, đi tới phụ cận khe núi, hiện ra hai tu sĩ mặc hắc bào khuôn mặt âm lệ, đều có tu vi Kim Tiên.
"Là người Hắc Sát tông." Một thanh niên nam tử sau lưng lão phụ thấp giọng nói ra.
"Không cần để ý tới bọn hắn, đều qua bên này đi." Lão phụ tóc xám nhìn hai người kia một chút, mang theo mấy người rơi xuống một đỉnh núi phụ cận.
Hai tu sĩ mặc hắc bào nhìn đoàn người lão phụ tóc xám, sau đó thu hồi ánh mắt, cũng phi thân rơi vào một ngọn núi bên cạnh, sau đó lấy ra khí cụ đưa tin, liên hệ người khác.
Trung bộ Kim Nguyên sơn mạch có dị tượng là quang trụ khổng lồ phóng lên tận trời, tốc độ truyền ra thật nhanh, rất nhanh thế lực khắp nơi trong Kim Nguyên sơn mạch đều biết việc này, càng ngày càng nhiều người tới đây.
Trong nháy mắt hơn nửa tháng trôi qua, quang trụ màu vàng chẳng những không yếu đi bớt, ngược lại có xu thế phát ra càng mạnh.
Trong bí cảnh, Hàn Lập đứng đó, đôi mắt tỏa sáng.
Theo bí cảnh chấn động, sương mù màu xám chỗ rìa nhanh chóng biến mất.
Giờ phút này không gian trong bí cảnh đã lớn gấp bội, dần dần hiển lộ ra hình dáng.
Sơn lâm rậm rạp hai bên trái phải hiện ra hai mảnh sơn phong màu vàng cao lớn liên miên, xông thẳng tới tận trời, phảng phất như hai tường thành lạch trời, kẹp sơn lâm rậm rạp ở giữa, hình thành một địa hình hẻm núi khổng lồ.
Từ chỗ giữa hai bên sườn núi của sơn phong màu vàng lên trên, bị mây mù màu xám bao phủ thật dày, căn bản không nhìn thấy đỉnh núi.
Kỳ lạ nhất là, từng sợi xích màu xám to bằng vại nước từ trong sương mù màu xám treo lơ lửng xuống, thẳng đến chân núi, giống như thác nước vậy.
Trên xiềng xích chớp động đạo đạo hồ quang điện màu xám, rung động tư tư, nhìn có chút dọa người.
Hàn Lập phi thân rơi vào một chỗ dưới ngọn núi, nhìn những xiềng xích màu xám kia, hơi chần chờ, đưa tay chạm vào một chút.
Một đạo lôi điện màu xám như rắn từ trên xiềng xích nhảy ra, đánh vào trên người hắn.
Hàn Lập kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lùi lại một bước, chỗ bị sét đánh cháy đen một mảnh.
Hắn vận chuyển tiên linh lực, chỗ cháy đen rất nhanh khôi phục lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lôi điện màu xám này có uy lực cực lớn, cho dù lấy nhục thân cường hãn của hắn, vẫn như cũ có chút không ngăn cản nổi.
Đây chỉ là một tia chớp, nếu như có nhiều lôi điện đánh tới, hắn cũng không dám cam đoan bình yên vô sự.
Hàn Lập thu hồi ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi, không gian cửa vào sau lưng là một mảnh hư không vững chắc, hắn nhìn lại hướng hẻm núi do hai ngọn núi hình thành, nơi đó sương mù màu xám đang không ngừng biến mất, hiển lộ ra một đầu thông đạo đi vào chỗ sâu trong bí cảnh.
Thân hình hắn khẽ động, bay về phía nơi đó.
...
Cùng lúc đó, ngàn dặm chung quanh thung lũng Thanh Ti, đã tràn ngập thân ảnh tu sĩ, chừng mấy vạn người.
Môn phái thế lực phong phú, các nơi bắt đầu phân ra từng địa bàn to to nhỏ nhỏ, một ít người độc hành còn tốt, tìm một chỗ dừng lại là được, còn nếu là tông môn thế lực nhân số đông đảo thì cần khu vực không nhỏ.
Khu vực gần quang trụ nhất, giờ phút này bị bảy tám tông môn không chút khách khí chiếm cứ.
Đoàn người lão phụ tóc xám trước kia chiếm cứ sơn phong bị người cướp mất vị trí, giờ phút này bị đẩy ra phía sau.
Trong bọn họ nhiều ra thêm ba người, một nam tử trung niên sắc mặt hơi vàng, một thiếu phụ xinh đẹp, còn có một lão giả đầu bạc.
Ba người đều có tu vi Kim Tiên, nhất là nam tử mặt vàng kia, đã đạt đến Kim Tiên hậu kỳ, đứng đầu đoàn người, thoạt nhìn là thủ lĩnh.
"Linh Tiêu môn, Vong Ưu các, Liệt Quang thành, Mặc Hương lâu, Thanh Tác cốc, Lăng Nguyệt quán, Bạch Vân sơn trang! Các thế lực bài danh hàng đầu ở Kim Nguyên sơn mạch đều đã tới, vậy mà đoạt đi địa bàn của chúng ta!" Phụ nhân tóc xám nhìn mấy tông môn đứng đầu kia, nhất là lạnh lẽo khi nhìn những người Lăng Nguyệt quán, trầm giọng nói ra.
Bọn họ trước đó chiếm cứ địa bàn, lại bị người Lăng Nguyệt quán đoạt đi.
"Không có biện pháp, ai biểu thực lực chúng ta không bằng người, những tông môn kia đều có cao thủ Thái Ất cảnh tọa trấn, Hoàng Phong môn nho nhỏ chúng ta làm sao tranh phong cùng bọn họ được." Nam tử mặt vàng thở dài.
"Căn cứ tình huống chúng ta dò xét những ngày qua, dị tượng nơi đây hẳn là một chỗ bí cảnh hoặc là tiên phủ xuất thế, loại chuyện tầm bảo này, chưa hẳn thực lực mạnh đã tốt, vận khí còn quan trọng hơn." Một nữ tử trung niên khác hừ một tiếng, nói ra.
Những người khác nghe vậy, mặc dù biết rõ lời ấy chỉ an ủi bản thân, nhưng đa số vẫn nhao nhao gật đầu nói phải.
"Kỳ quái, Thông Thiên Kiếm Phái cùng Thiên Thủy tông cách Kim Nguyên sơn mạch rất xa, giờ phút này không đến, ngược lại cũng không có gì đáng nói, nhưng tại sao lại không thấy người Tiên cung?" Lão giả đầu bạc nhíu mày nói ra.
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Hàn Lập nghe tiếng động nhìn qua, khẽ nhíu mày lại.
Chỉ thấy khối bồ đoàn bạch ngọc lúc trước hắn vẫn ngồi đột nhiên hiện ra một vết nứt, tiếp theo "Đùng" một tiếng vỡ vụn ra.
Nhưng có điều cổ quái là, bồ đoàn kia vỡ vụn ra, vậy mà không chia năm xẻ bảy thành các khối, mà trực tiếp biến thành bột mịn màu trắng, tản mát ra khắp đại điện.
Cùng lúc đó, cả tòa đại điện màu vàng óng bắt đầu rung động kịch liệt, một cỗ ba động cổ quái từ đó truyền ra.
Trong lòng Hàn Lập khẽ biến, tiếp theo tựa như nghĩ tới điều gì thân hình lùi nhanh lại, bay thẳng đáp xuống quảng trường đá trắng.
Kết quả ra ngoài điện, hắn mới phát hiện biên độ lắc lư phía ngoài còn mãnh liệt hơn bên trong.
"Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì..." Đề Hồn thấy thế, vội mang theo Tinh Viêm Hỏa Điểu bay tới.
"Không rõ, tựa hồ là ta phát động cơ quan toà bí cảnh tiên phủ này, sợ là trong bí cảnh này sẽ sinh biến." Hàn Lập nhìn nàng một cái, như có điều suy nghĩ nói ra.
"Nếu vậy, hay là chúng ta nên nhanh rời đi trước." Đề Hồn nghe vậy, nói gấp.
"Đáng tiếc..." Hàn Lập gật đầu nhẹ, thở dài nói.
Trong bí cảnh tiên phủ này, hiển nhiên còn rất nhiều bí mật ẩn tàng, chỉ là đã không còn thời gian đi tìm tòi nghiên cứu nữa.
Nói xong, thân hình hai người chuyển động, tính bay lên chỗ vết rách trên bầu trời kia trốn đi, kết quả xoay người nhìn lại, đồng tử cả hai đứng im ngay tại chỗ.
Vết rách hư không liên thông bí cảnh ra ngoài, vậy mà đã biến mất!
"Làm sao có thể, vừa rồi vết nứt kia vẫn còn mà? Không tin ngươi hỏi Tiểu Tinh Tinh xem." Thần sắc Đề Hồn khẽ biến, vội vàng nói.
Ngân diễm tiểu nhân vẫn ngồi trên đầu vai nàng nghe vậy, vội đứng lên, trùng điệp gật đầu, thải diễm bảy màu trên đầu cũng lay động theo.
"Ta tin, nhất định không gian bí cảnh này đã phát sinh biến hóa gì đó." Hàn Lập gật đầu nói.
Hắn đã sớm chú ý tới biến hoá trên người Tinh Viêm Hỏa Điểu, chỉ là giờ phút này không rảnh hỏi thăm thôi.
"Đúng rồi, lúc chủ nhân bế quan, bí cảnh này đã xuất hiện hơn mười lần chấn động, mãnh liệt nhất là lúc ngươi phá cảnh hậu kỳ. Mà trong tháng nay, tính cả lần này thì đã có bốn lần. Mỗi lần chấn động, sương mù xung quanh bí cảnh sẽ tán lui một chút, sẽ có một bộ phận địa vực mới hoàn toàn hiển lộ ra." Đề Hồn còn nói thêm.
"Ngươi có từng đi điều tra qua những địa phương kia chưa, có gì cổ quái không?" Hàn Lập nhíu mày hỏi.
"Ta chỉ tới gần một lần, cũng không phát hiện điều gì dị thường. Chỉ là sau khi chấn động, số lần càng phát ra nhiều hơn, ta cũng không dám tự tiện rời đi, vẫn chờ đợi ở chỗ này." Đề Hồn lắc đầu, nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, chau mày, ngay lúc đang suy tư là chuyện gì xảy ra, đại điện phía trước bỗng nhiên chấn động "Ầm" một tiếng, một đạo bảo quang màu vàng to trăm trượng bỗng nhiên từ trên thân điện sáng lên, bay thẳng lên không trung.
Sau đó, bốn phía đại điện chấn động bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Hàn Lập thấy thế, trong lòng nghi hoặc khó nói nên lời, thân hình nhảy lên, muốn lần nữa tới gần đại điện xem xét, kết quả lại bị một cỗ lực lượng vô hình cản lại, căn bản không có cách nào tới gần cửa điện.
"Chủ nhân, ngươi có cảm giác đại địa đang chậm rãi cao lên không?" Đề Hồn đột nhiên hỏi.
Hàn Lập lúc trước một mực chú ý đến kim quang, giờ phút này nghe nàng nói vậy, mới lập tức phản ứng lại.
Thân hình hắn bay lên, nhìn lại bốn phía, chỉ thấy sương mù xám ở rìa bí cảnh phun trào kịch liệt, từng tấc từng tấc thổ địa hoàn toàn mới bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt Hàn Lập.
...
Bên ngoài bí cảnh Tiên phủ, Trung bộ Kim Nguyên sơn mạch, thung lũng Thanh Ti.
Mặt đất lắc lư không thôi, phát ra âm thanh ầm ầm, phảng phất như động đất.
"Đây, đây là Địa Long chuyển mình!" Thôn dân Dư Lương nhao nhao từ trong nhà vọt ra, đi tới khu vực trống trải bên ngoài.
Vào thời khắc này, một tiếng như kinh lôi từ dưới đất truyền ra, sau đó chỗ hướng Bạch Thủ cốc bỗng nhiên dâng lên một đạo quang trụ màu vàng to lớn, xông thẳng tới chân trời, chui vào trong tầng mây, làm tầng mây trong phụ cận mấy trăm dặm nhuộm thành màu vàng.
Quang trụ thô to không gì sánh được, sơn phong phụ cận nơi này so ra còn nhỏ bé hơn.
Lấy quang trụ màu vàng làm trung tâm, thiên địa nguyên khí phụ cận ba động kịch liệt, tầng mây màu vàng trên bầu trời quay cuồng bất động, phát ra từng đợt thanh âm ầm ầm như vạn mã bôn đằng (vạn ngựa cùng chạy).
Thôn dân Dư Lương thấy cảnh này, trợn mắt hốc mồm.
"Đây là thần tích, Thần Tiên hiển linh!" Không biết ai hô một tiếng, thôn dân Dư Lương nhao nhao quỳ rạp xuống đất, cúi bái về phía quang trụ màu vàng không thôi.
Không nói đến thôn dân Dư Lương ngu muội, hướng Đông Nam thung lũng Thanh Ti có bảy tám đạo độn quang bay tới, trong nháy mắt đến phụ cận, dừng lại trên không trung cách khe núi hơn mười dặm, quang mang thu vào hiện ra mấy tên tu sĩ.
Người cầm đầu là một lão phụ tóc xám trắng Kim Tiên cảnh, tay cầm một cây xà trượng màu vàng, những người khác đều là thanh niên nam tử tuổi không lớn lắm, chỉ có tu vi Chân Tiên cảnh.
Trên thân mấy người đều mặc trang phục thống nhất màu vàng đất, thoạt nhìn là người cùng một tông môn.
Nhìn dị tượng trước mắt, mấy tên thanh niên nam nữ kia mặt lộ vẻ hưng phấn.
"Lâm sư thúc, dị tượng như thế tựa hồ là dấu hiệu có bảo vật, bí cảnh gì hiện thế a, chúng ta nhanh đi xuống xem một chút đi, nếu không một lát lại có những người khác đến thì phiền toái." Một nam đệ tử màu da trắng noãn kích động nói với lão phụ tóc xám.
Những người khác cũng kích động, nhao nhao gật đầu đồng ý.
"Không nên hành động thiếu suy nghĩ, nhìn cảnh tượng này đúng là dấu hiệu bảo vật xuất thế, bất quá vật này cũng chưa triệt để hiện thế, hiện tại xuống dưới cũng không làm nên chuyện gì. Hơn nữa dị tượng này không thể coi thường, không phải mấy người chúng ta có thể khống chế được, nhanh truyền tin về tông môn, cáo tri tình huống nơi này cho môn chủ." Thần sắc lão phụ tóc xám cũng có chút kích động, nhưng vẫn còn duy trì tỉnh táo, nói ra.
Mấy thanh niên nam nữ phía sau nghe vậy, lập tức hành động, nhao nhao lấy ra trận bàn đưa tin báo về tông môn.
Vào thời khắc này, lại có hai vệt độn quang từ đằng xa bay vụt đến, đi tới phụ cận khe núi, hiện ra hai tu sĩ mặc hắc bào khuôn mặt âm lệ, đều có tu vi Kim Tiên.
"Là người Hắc Sát tông." Một thanh niên nam tử sau lưng lão phụ thấp giọng nói ra.
"Không cần để ý tới bọn hắn, đều qua bên này đi." Lão phụ tóc xám nhìn hai người kia một chút, mang theo mấy người rơi xuống một đỉnh núi phụ cận.
Hai tu sĩ mặc hắc bào nhìn đoàn người lão phụ tóc xám, sau đó thu hồi ánh mắt, cũng phi thân rơi vào một ngọn núi bên cạnh, sau đó lấy ra khí cụ đưa tin, liên hệ người khác.
Trung bộ Kim Nguyên sơn mạch có dị tượng là quang trụ khổng lồ phóng lên tận trời, tốc độ truyền ra thật nhanh, rất nhanh thế lực khắp nơi trong Kim Nguyên sơn mạch đều biết việc này, càng ngày càng nhiều người tới đây.
Trong nháy mắt hơn nửa tháng trôi qua, quang trụ màu vàng chẳng những không yếu đi bớt, ngược lại có xu thế phát ra càng mạnh.
Trong bí cảnh, Hàn Lập đứng đó, đôi mắt tỏa sáng.
Theo bí cảnh chấn động, sương mù màu xám chỗ rìa nhanh chóng biến mất.
Giờ phút này không gian trong bí cảnh đã lớn gấp bội, dần dần hiển lộ ra hình dáng.
Sơn lâm rậm rạp hai bên trái phải hiện ra hai mảnh sơn phong màu vàng cao lớn liên miên, xông thẳng tới tận trời, phảng phất như hai tường thành lạch trời, kẹp sơn lâm rậm rạp ở giữa, hình thành một địa hình hẻm núi khổng lồ.
Từ chỗ giữa hai bên sườn núi của sơn phong màu vàng lên trên, bị mây mù màu xám bao phủ thật dày, căn bản không nhìn thấy đỉnh núi.
Kỳ lạ nhất là, từng sợi xích màu xám to bằng vại nước từ trong sương mù màu xám treo lơ lửng xuống, thẳng đến chân núi, giống như thác nước vậy.
Trên xiềng xích chớp động đạo đạo hồ quang điện màu xám, rung động tư tư, nhìn có chút dọa người.
Hàn Lập phi thân rơi vào một chỗ dưới ngọn núi, nhìn những xiềng xích màu xám kia, hơi chần chờ, đưa tay chạm vào một chút.
Một đạo lôi điện màu xám như rắn từ trên xiềng xích nhảy ra, đánh vào trên người hắn.
Hàn Lập kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lùi lại một bước, chỗ bị sét đánh cháy đen một mảnh.
Hắn vận chuyển tiên linh lực, chỗ cháy đen rất nhanh khôi phục lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lôi điện màu xám này có uy lực cực lớn, cho dù lấy nhục thân cường hãn của hắn, vẫn như cũ có chút không ngăn cản nổi.
Đây chỉ là một tia chớp, nếu như có nhiều lôi điện đánh tới, hắn cũng không dám cam đoan bình yên vô sự.
Hàn Lập thu hồi ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi, không gian cửa vào sau lưng là một mảnh hư không vững chắc, hắn nhìn lại hướng hẻm núi do hai ngọn núi hình thành, nơi đó sương mù màu xám đang không ngừng biến mất, hiển lộ ra một đầu thông đạo đi vào chỗ sâu trong bí cảnh.
Thân hình hắn khẽ động, bay về phía nơi đó.
...
Cùng lúc đó, ngàn dặm chung quanh thung lũng Thanh Ti, đã tràn ngập thân ảnh tu sĩ, chừng mấy vạn người.
Môn phái thế lực phong phú, các nơi bắt đầu phân ra từng địa bàn to to nhỏ nhỏ, một ít người độc hành còn tốt, tìm một chỗ dừng lại là được, còn nếu là tông môn thế lực nhân số đông đảo thì cần khu vực không nhỏ.
Khu vực gần quang trụ nhất, giờ phút này bị bảy tám tông môn không chút khách khí chiếm cứ.
Đoàn người lão phụ tóc xám trước kia chiếm cứ sơn phong bị người cướp mất vị trí, giờ phút này bị đẩy ra phía sau.
Trong bọn họ nhiều ra thêm ba người, một nam tử trung niên sắc mặt hơi vàng, một thiếu phụ xinh đẹp, còn có một lão giả đầu bạc.
Ba người đều có tu vi Kim Tiên, nhất là nam tử mặt vàng kia, đã đạt đến Kim Tiên hậu kỳ, đứng đầu đoàn người, thoạt nhìn là thủ lĩnh.
"Linh Tiêu môn, Vong Ưu các, Liệt Quang thành, Mặc Hương lâu, Thanh Tác cốc, Lăng Nguyệt quán, Bạch Vân sơn trang! Các thế lực bài danh hàng đầu ở Kim Nguyên sơn mạch đều đã tới, vậy mà đoạt đi địa bàn của chúng ta!" Phụ nhân tóc xám nhìn mấy tông môn đứng đầu kia, nhất là lạnh lẽo khi nhìn những người Lăng Nguyệt quán, trầm giọng nói ra.
Bọn họ trước đó chiếm cứ địa bàn, lại bị người Lăng Nguyệt quán đoạt đi.
"Không có biện pháp, ai biểu thực lực chúng ta không bằng người, những tông môn kia đều có cao thủ Thái Ất cảnh tọa trấn, Hoàng Phong môn nho nhỏ chúng ta làm sao tranh phong cùng bọn họ được." Nam tử mặt vàng thở dài.
"Căn cứ tình huống chúng ta dò xét những ngày qua, dị tượng nơi đây hẳn là một chỗ bí cảnh hoặc là tiên phủ xuất thế, loại chuyện tầm bảo này, chưa hẳn thực lực mạnh đã tốt, vận khí còn quan trọng hơn." Một nữ tử trung niên khác hừ một tiếng, nói ra.
Những người khác nghe vậy, mặc dù biết rõ lời ấy chỉ an ủi bản thân, nhưng đa số vẫn nhao nhao gật đầu nói phải.
"Kỳ quái, Thông Thiên Kiếm Phái cùng Thiên Thủy tông cách Kim Nguyên sơn mạch rất xa, giờ phút này không đến, ngược lại cũng không có gì đáng nói, nhưng tại sao lại không thấy người Tiên cung?" Lão giả đầu bạc nhíu mày nói ra.