Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1032: Nghe mà kinh sợ
Dịch: Chưởng Thiên
Hàn Lập mừng rỡ, giơ tay lên khẽ vẫy, bảy miếng Kim Đan lập tức xoay tròn rồi nối đuôi nhau bay ra khỏi lò đan, tất cả bị hắn thu vào trong một cái bình ngọc dương chi lớn cỡ bàn tay.
Sau khi cất kỹ bình ngọc, Hàn lập mới thở phào một hơi, xoay người đi ra khỏi cửa điện.
Đứng ở bên ngoài điện, hắn đảo mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, vung bàn tay lên, phóng ra một chùm bạch quang lập loè, một quang môn bàng bạc cũng từ đó chậm rãi mở ra, thân ảnh Đề Hồn lập tức bước ra từ bên trong.
"Chủ nhân, nơi này là..." Đề Hồn nhìn quanh bốn phía một cái, nói ra.
"Chúng ta hiện ở trong một Bí Cảnh Tiên Phủ không rõ tên tuổi, tạm thời coi như an toàn, ta dự định ở chỗ này bế quan một thời gian, nếu tu vi có thể tăng tiến thêm chút đỉnh, về sau đối mặt với Tiên Cung đuổi giết cũng có thêm mấy phần thủ đoạn bảo mệnh." Hàn Lập giải thích.
"Chúng ta lần này đại náo Kim Nguyên Tiên Cung, lại còn giết đi một gã Cung chủ, e rằng tin này đã lan truyền khắp Tiên Vực. Dù nghĩ thế nào đi nữa, Thiên Đình tuyệt đối sẽ không buông tha, lại còn phái đi một nhân vật trọng yếu có tu vi Đại La cảnh như Kỳ Ma Tử, chúng ta hiện giờ lưu lại chỗ này là ổn thỏa nhất. Chủ nhân có thể yên tâm bế quan, Đề Hồn sẽ hộ pháp cho người." Đề Hồn gật gù nói.
"Bốn phía xung quanh cổng vào Bí Cảnh Tiên Phủ này đều có phân bổ cấm chế, ngươi chỉ cần chú ý theo dõi là được, không cần thiết lúc nào cũng phòng thủ tại đó." Hàn Lập đưa tay chỉ vào một vết rách không gian như có như không ở phía xa trên bầu trời.
"Được, ta liền thủ hộ ở quảng trường trước mặt kia, một bên tu luyện, một bên hộ pháp." Đề Hồn đáp.
"Lại nói tiếp, khí tức của ngươi tựa hồ tăng trưởng không ít." Hàn Lập bỗng nhiên chú ý tới biến hoá trên người Đề Hồn, vẻ mặt hơi đổi.
"Chủ nhân tuệ nhãn như đuốc. Kể từ khi tỉnh lại, ta mơ hồ cảm giác trong cơ thể có một luồng pháp tắc chi lực, đang không ngừng khôi phục tăng trưởng, có điều, đi kèm với nó là một loại cảm giác đói khát thủy chung khó có thể thỏa mãn." Đề Hồn cười cười.
"Cảm giác đói khát?" Hàn Lập nghi ngờ nói.
"Ta cũng không quá rõ ràng, chính là cảm thấy cồn cào trong bụng, lúc trước cũng nhờ cắn nuốt không ít Quỷ vật, tình hình mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, ngày sau nếu như còn gặp Quỷ tu, ta lại thử lần nữa xem sao." Đề Hồn suy tư một lát rồi nói.
"Được. Ta đây sẽ lập tức bế quan trong đại điện phía trước này, những việc còn lại giao phó cả cho ngươi." Hàn Lập cười nói.
Dứt lời, hai người xuyên qua vườn hoa, đi tới trước đại điện.
Đề Hồn trực tiếp tiến vào trong quảng trường, tùy tiện khoanh chân ngồi xuống một chỗ, còn Hàn Lập lại quay người đi vào trong đại điện.
Bài trí trong đại điện vẫn như cũ, ngoại trừ tấm bình phong che đậy thông đạo dẫn đến Hỏa Trì Ngũ Sắc, còn lại cũng chỉ có ba khối bồ đoàn bạch ngọc.
Hàn Lập tiến lại gần, rồi khoanh chân ngồi lên chiếc bồ đoàn ở chính giữa.
Hắn lẳng lặng điều tức trong chốc lát, rồi chợt mở hai mắt, cổ tay đảo một cái lấy ra bình bạch ngọc dương chi, đổ một viên đan dược màu vàng vào lòng bàn tay, lập tức ném vào trong miệng.
Đan dược vừa chui vào bụng, lập tức có một luồng pháp tắc chi lực nồng đậm khuếch tán trong bụng Hàn Lập, trước hết là tràn ngập đan điền, tiếp đó hình thành vô số dòng chảy đổ về tứ chi bách hải.
Hàn Lập khép hờ hai mắt, thu liễm tinh thần, vội vàng vận chuyển công pháp《 Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết 》mà dẫn dắt luồng pháp tắc thời gian chi lực này, đặc biệt quán chú các nơi khiếu huyệt trong cơ thể hắn.
Một lát sau, Hàn Lập nhíu mày, hai mắt mở ra, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy bồ đoàn bạch ngọc dưới thân hắn đang không ngừng tỏa hào quang, những hoa văn vòng tròn xung quanh bồ đoàn chậm rãi lan tỏa từng vòng ánh sáng như tầng tầng gợn nước, hai bồ đoàn bên cạnh dường như cảm ứng được, cũng bắt đầu le lói kim quang.
Không gian bên trong đại điện tựa như được tưới lên một lớp thủy dịch kim sắc, có thể thấy rõ từng trận ba động nhộn nhạo.
Hàn Lập đang đả tọa ở giữa, chỉ cảm thấy thân thể bị một luồng ba động thời gian pháp tắc đặc biệt khác lạ bao bọc, rơi vào kỳ ngộ khó nói thành lời.
Nội tâm hắn vui vẻ, một lần nữa chỉnh đốn tập trung tinh thần, bấm niệm pháp quyết, vận chuyển công pháp《 Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết 》.
Nương theo sự tuần hoàn của công pháp, quanh thân hắn sáng lên năm loại hư ảnh phù văn kim sắc, không ngừng xoay tròn bất định, chính là Chân Ngôn Bảo Luân, Quang Âm Tịnh Bình, Đông Ất Thần Mộc đại diện cho năm loại pháp tắc thời gian.
Năm loại pháp tắc sơ hiện, kéo theo hơn một ngàn sáu trăm đoàn đạo văn nhao nhao chớp động, truyền ra từng trận ba động pháp tắc thời gian cường đại đến cực điểm, kinh hãi nhân tâm.
Sau khi Chân Ngôn Bảo Luân năm loại phù văn thời gian xuất hiện, tầng kim quang bao phủ cung vàng điện ngọc bắt đầu ngưng tụ, hết một mảnh lại một mảnh, thoạt trông như những cánh hoa kết hợp lại với nhau, vây Hàn Lập vào giữa, cuối cùng hóa thành một nụ hoa vàng rực khổng lồ.
Cảm nhận được từng sợi tơ kim sắc mang theo lực lượng pháp tắc thời gian đang nhẹ nhàng dung nhập vào cơ thể, nội tâm Hàn Lập kinh hỉ tột độ.
Hắn đương nhiên minh bạch trong Bí Cảnh này nhất định ẩn dấu bí mật, chẳng qua tu luyện trước mắt vẫn là chuyện khẩn yếu nhất, hết thảy đành đợi sau khi hắn xuất quan mới tính.
...
Đảo mắt một cái đã hơn hai trăm năm trôi qua…
Trên quảng trường bạch ngọc bên trong Bí Cảnh có một thiếu nữ vận Hắc y đang khoanh chân đả tọa, ánh mắt nàng chắm chú nhìn về kha nứt không gian phía xa, không biết suy nghĩ cái gì.
Trên đầu vai nàng có một tiểu nhân màu bạc ngồi xếp bằng, thân cao chừng năm tấc, toàn thân tiểu nhân là hỏa diễm ngân sắc, duy chỉ có trên đỉnh đầu là bảy đạo hỏa diễm khác nhau, màu sắc vô cùng rực rỡ, thoạt nhìn giống như một đầu Thất Thải Hỏa Phát.
Thiếu nữ nọ chính là Đề Hồn, mà tiểu gia hỏa đang vắt vẻo trên vai nàng chính là Tinh Viêm Hỏa Điểu đã xuất quan.
Sau khi hoàn toàn luyện hóa Thất Thải Hỏa Đan Sa, tiểu nhân do Hỏa Điểu biến thành rõ ràng đã cao lớn hơn trước nhiều, trên đầu lại đặc biệt sinh ra hỏa diễm bảy màu nhiệt độ cực cao.
Trái ngược với Đề Hồn đang hướng về phía khe nứt không gian, Ngân Diễm Tiểu Nhân quay đầu về phía tòa đại điện màu vàng phía sau, vòng hai tay ôm lấy hai bắp chân bé xíu mà đung đưa, bộ dáng có chút rầu rĩ không vui.
"Tiểu tinh tinh, ngươi đang trông ngóng chủ nhân tranh thủ thời gian xuất quan a?" Đề Hồn phát giác được Tinh Viêm Hỏa Điểu tâm tình, cười hỏi.
Ngân Diễm Tiểu Nhân khẽ gật đầu, đám tóc bảy màu trên đầu nó cũng rung rung theo.
Đề Hồn biết rõ tiểu gia hỏa này đang nóng lòng muốn cho Hàn Lập chứng kiến uy lực của nó sau khi cắn nuốt hấp thu Thất Thải Hỏa Đan Sa, nàng có chút bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu.
Vài ngày trước lúc tiểu gia hỏa này mới xuất quan, ngân diễm toàn thân cùng với Thất Thải Hỏa Diễm hừng hực trên đầu phóng xuất bừa bãi, thiếu chút nữa đã áp chế không nổi, thiêu trụi một mảnh rừng trong Bí Cảnh.
Cũng may Đề Hồn kịp thời ra tay khống chế, hỏa diễm mới không kịp lan tràn đến kiến trúc bên này, có điều rừng cây phía trước đã bị thiêu hủy toàn bộ, ngay cả một nửa quảng trường bạch ngọc cũng đã cháy đen.
Đúng lúc này, quảng trường bỗng nhiên chấn động kịch liệt, tiếp đó toàn bộ Bí Cảnh cũng bắt đầu lắc lư.
Ánh mắt Đề Hồn ngưng trọng, đột ngột tung mình, bay vọt lên trời.
Tinh Viêm Hỏa Điểu đang ngồi trên vai nàng tựa hồ bị bất ngờ, thân hình nó lảo đảo, thiếu chút nữa thì rơi từ trên vai xuống.
Đề Hồn lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy màn sương mù màu xám bao phủ biên giới Bí Cảnh đang kịch liệt quay cuồng, mơ hồ có xu thế trôi dạt về phía sau.
Sương mù màu xám rút lui đến đâu, diện tích Bí Cảnh Tiên Phủ mở rộng đến đó
"Từ lúc bắt đầu, đây đã là lần thứ ba..." Đề Hồn lẩm bẩm một mình.
Đây không phải lần đầu chứng kiến cảnh tượng trước mắt, có điều mỗi lần sương mù cuộn lên, cường độ càng ngày càng tăng, mà diện tích địa vực lộ ra cũng càng lúc càng lớn.
Sau đó chừng mười mấy hơi thở, cơn địa chấn hoàn toàn biến mất, bốn phía màn sương mù màu xám cũng ngưng vận chuyển.
Đề Hồn nhìn về phía đại điện màu vàng nơi Hàn Lập đang bế quan, trong mắt mơ hồ có chút lo lắng.
Tám mươi năm trước, Hàn Lập đã đột phá thành công Thái Ất cảnh Hậu Kỳ, lúc ấy còn đưa tới dị tượng không nhỏ, khuấy động thiên địa bên trong Bí Cảnh, nhưng chẳng biết tại sao, sau đó hắn lại không lựa chọn xuất quan, mà tiếp tục một mực bế quan đến tận hôm nay.
...
Đêm xuống.
Trong đại điện tràn ngập kim quang, trung tâm mơ hồ có một nụ hoa màu vàng lẳng lặng phiêu phù.
Bên trong nụ hoa là Hàn Lập đang khoanh chân đả tọa, làn da toàn thân trong suốt như mỹ ngọc, một số nơi thậm chí trong như nước, có thể thấy rõ ràng kinh lạc mạch quản cùng xương cốt vàng nhạt dưới da.
Ngoài ra trên thân thể hắn còn thấy rõ từng điểm tiên khiếu đang lấp lóe ánh vàng, số lượng đạt tới ba trăm năm mươi chín chỗ.
Hiện tại, tu vi Hàn Lập đã đạt đến Thái Ất cảnh Đỉnh Phong!
Những hoa văn vòng tròn trên ba chiếc bồ đoàn bạch ngọc dưới thân hắn tuy vẫn phát sáng, nhưng quang mang rõ ràng đã ảm đạm đi trông thấy, phía trên cũng không còn kim quang rung động nhộn nhạo, hiển nhiên lực lượng pháp tắc thời gian ẩn chứa trong đó đã tiêu hao gần như không còn.
Đúng lúc này, mí mắt Hàn Lập vốn đang đóng chặt, bỗng nhiên khẽ run rẩy rồi chậm rãi mở ra, bên trong đôi mắt tỏa ra kim quang gần như thực chất, thổ mang ba tấc.
"Hô..."
Hắn chợt há miệng thở mạnh, phun ra một đám sương mù màu trắng.
Sau đó vài hơi thở, vẻ mặt Hàn Lập định, chậm rãi mở trừng hai mắt, hết thảy dị tượng toàn thân chậm rãi tản đi như sương mù gặp nắng mai, kim quang trong mắt cũng theo đó thu liễm.
Lúc này, tinh - khí - thần toàn thân hắn sung túc hoàn mỹ, cả người thần quang nội liễm, chẳng để lộ chút phong mang.
Chỉ nhìn thoáng qua có lẽ không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng nếu như chăm chú nhìn một lát, sẽ lập tức phát hiện trên người của hắn tựa hồ bao phủ một tầng thần quang như có như không, đó chính dấu hiệu thân thể Thái Ất Ngọc Tiên đã hoàn toàn thông thấu.
"Xem ra cũng chỉ có thể dừng ở đây, muốn một hơi đột phá đến Đại La cảnh là chuyện không thể..." Hàn Lập phối hợp nói một câu.
Vừa dứt lời, hắn khẽ nhếch miệng tự giễu, cảm giác bản thân thực sự đã quá tham lam.
Mới chỉ hơn hai trăm năm thời gian, tu vi của hắn từ Thái Ất Trung Kỳ trực tiếp thăng tiến đến Thái Ất Đỉnh Phong, cũng chỉ còn cách thành tựu Đại La cảnh một bước ngắn mà thôi.
Tuy rằng được hoàn cảnh cổ quái nơi đây gia trì, có bảy viên thời gian pháp tắc đạo đan phụ trợ, lại có thân thể với hơn chín trăm chỗ huyền khiếu làm làm cơ sở, tốc độ phá cảnh như thế vẫn là khiến người nghe kinh sợ.
Chỉ sợ việc này truyền ra, tuyệt đại đa số tu sĩ căn bản sẽ không tin tưởng.
Hàn Lập nghĩ đến đây, cũng vô cùng vui sướng.
Sau khi tĩnh tọa trong chốc lát, hắn chậm rãi đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, toàn thân liền vang lên một hồi "Đùng đùng" thanh âm minh hưởng.
Hắn đang muốn ra khỏi đại điện, chợt trong tai bỗng nhiên vang lên một tiếng "Két" nho nhỏ.
Hàn Lập mừng rỡ, giơ tay lên khẽ vẫy, bảy miếng Kim Đan lập tức xoay tròn rồi nối đuôi nhau bay ra khỏi lò đan, tất cả bị hắn thu vào trong một cái bình ngọc dương chi lớn cỡ bàn tay.
Sau khi cất kỹ bình ngọc, Hàn lập mới thở phào một hơi, xoay người đi ra khỏi cửa điện.
Đứng ở bên ngoài điện, hắn đảo mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, vung bàn tay lên, phóng ra một chùm bạch quang lập loè, một quang môn bàng bạc cũng từ đó chậm rãi mở ra, thân ảnh Đề Hồn lập tức bước ra từ bên trong.
"Chủ nhân, nơi này là..." Đề Hồn nhìn quanh bốn phía một cái, nói ra.
"Chúng ta hiện ở trong một Bí Cảnh Tiên Phủ không rõ tên tuổi, tạm thời coi như an toàn, ta dự định ở chỗ này bế quan một thời gian, nếu tu vi có thể tăng tiến thêm chút đỉnh, về sau đối mặt với Tiên Cung đuổi giết cũng có thêm mấy phần thủ đoạn bảo mệnh." Hàn Lập giải thích.
"Chúng ta lần này đại náo Kim Nguyên Tiên Cung, lại còn giết đi một gã Cung chủ, e rằng tin này đã lan truyền khắp Tiên Vực. Dù nghĩ thế nào đi nữa, Thiên Đình tuyệt đối sẽ không buông tha, lại còn phái đi một nhân vật trọng yếu có tu vi Đại La cảnh như Kỳ Ma Tử, chúng ta hiện giờ lưu lại chỗ này là ổn thỏa nhất. Chủ nhân có thể yên tâm bế quan, Đề Hồn sẽ hộ pháp cho người." Đề Hồn gật gù nói.
"Bốn phía xung quanh cổng vào Bí Cảnh Tiên Phủ này đều có phân bổ cấm chế, ngươi chỉ cần chú ý theo dõi là được, không cần thiết lúc nào cũng phòng thủ tại đó." Hàn Lập đưa tay chỉ vào một vết rách không gian như có như không ở phía xa trên bầu trời.
"Được, ta liền thủ hộ ở quảng trường trước mặt kia, một bên tu luyện, một bên hộ pháp." Đề Hồn đáp.
"Lại nói tiếp, khí tức của ngươi tựa hồ tăng trưởng không ít." Hàn Lập bỗng nhiên chú ý tới biến hoá trên người Đề Hồn, vẻ mặt hơi đổi.
"Chủ nhân tuệ nhãn như đuốc. Kể từ khi tỉnh lại, ta mơ hồ cảm giác trong cơ thể có một luồng pháp tắc chi lực, đang không ngừng khôi phục tăng trưởng, có điều, đi kèm với nó là một loại cảm giác đói khát thủy chung khó có thể thỏa mãn." Đề Hồn cười cười.
"Cảm giác đói khát?" Hàn Lập nghi ngờ nói.
"Ta cũng không quá rõ ràng, chính là cảm thấy cồn cào trong bụng, lúc trước cũng nhờ cắn nuốt không ít Quỷ vật, tình hình mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, ngày sau nếu như còn gặp Quỷ tu, ta lại thử lần nữa xem sao." Đề Hồn suy tư một lát rồi nói.
"Được. Ta đây sẽ lập tức bế quan trong đại điện phía trước này, những việc còn lại giao phó cả cho ngươi." Hàn Lập cười nói.
Dứt lời, hai người xuyên qua vườn hoa, đi tới trước đại điện.
Đề Hồn trực tiếp tiến vào trong quảng trường, tùy tiện khoanh chân ngồi xuống một chỗ, còn Hàn Lập lại quay người đi vào trong đại điện.
Bài trí trong đại điện vẫn như cũ, ngoại trừ tấm bình phong che đậy thông đạo dẫn đến Hỏa Trì Ngũ Sắc, còn lại cũng chỉ có ba khối bồ đoàn bạch ngọc.
Hàn Lập tiến lại gần, rồi khoanh chân ngồi lên chiếc bồ đoàn ở chính giữa.
Hắn lẳng lặng điều tức trong chốc lát, rồi chợt mở hai mắt, cổ tay đảo một cái lấy ra bình bạch ngọc dương chi, đổ một viên đan dược màu vàng vào lòng bàn tay, lập tức ném vào trong miệng.
Đan dược vừa chui vào bụng, lập tức có một luồng pháp tắc chi lực nồng đậm khuếch tán trong bụng Hàn Lập, trước hết là tràn ngập đan điền, tiếp đó hình thành vô số dòng chảy đổ về tứ chi bách hải.
Hàn Lập khép hờ hai mắt, thu liễm tinh thần, vội vàng vận chuyển công pháp《 Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết 》mà dẫn dắt luồng pháp tắc thời gian chi lực này, đặc biệt quán chú các nơi khiếu huyệt trong cơ thể hắn.
Một lát sau, Hàn Lập nhíu mày, hai mắt mở ra, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy bồ đoàn bạch ngọc dưới thân hắn đang không ngừng tỏa hào quang, những hoa văn vòng tròn xung quanh bồ đoàn chậm rãi lan tỏa từng vòng ánh sáng như tầng tầng gợn nước, hai bồ đoàn bên cạnh dường như cảm ứng được, cũng bắt đầu le lói kim quang.
Không gian bên trong đại điện tựa như được tưới lên một lớp thủy dịch kim sắc, có thể thấy rõ từng trận ba động nhộn nhạo.
Hàn Lập đang đả tọa ở giữa, chỉ cảm thấy thân thể bị một luồng ba động thời gian pháp tắc đặc biệt khác lạ bao bọc, rơi vào kỳ ngộ khó nói thành lời.
Nội tâm hắn vui vẻ, một lần nữa chỉnh đốn tập trung tinh thần, bấm niệm pháp quyết, vận chuyển công pháp《 Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết 》.
Nương theo sự tuần hoàn của công pháp, quanh thân hắn sáng lên năm loại hư ảnh phù văn kim sắc, không ngừng xoay tròn bất định, chính là Chân Ngôn Bảo Luân, Quang Âm Tịnh Bình, Đông Ất Thần Mộc đại diện cho năm loại pháp tắc thời gian.
Năm loại pháp tắc sơ hiện, kéo theo hơn một ngàn sáu trăm đoàn đạo văn nhao nhao chớp động, truyền ra từng trận ba động pháp tắc thời gian cường đại đến cực điểm, kinh hãi nhân tâm.
Sau khi Chân Ngôn Bảo Luân năm loại phù văn thời gian xuất hiện, tầng kim quang bao phủ cung vàng điện ngọc bắt đầu ngưng tụ, hết một mảnh lại một mảnh, thoạt trông như những cánh hoa kết hợp lại với nhau, vây Hàn Lập vào giữa, cuối cùng hóa thành một nụ hoa vàng rực khổng lồ.
Cảm nhận được từng sợi tơ kim sắc mang theo lực lượng pháp tắc thời gian đang nhẹ nhàng dung nhập vào cơ thể, nội tâm Hàn Lập kinh hỉ tột độ.
Hắn đương nhiên minh bạch trong Bí Cảnh này nhất định ẩn dấu bí mật, chẳng qua tu luyện trước mắt vẫn là chuyện khẩn yếu nhất, hết thảy đành đợi sau khi hắn xuất quan mới tính.
...
Đảo mắt một cái đã hơn hai trăm năm trôi qua…
Trên quảng trường bạch ngọc bên trong Bí Cảnh có một thiếu nữ vận Hắc y đang khoanh chân đả tọa, ánh mắt nàng chắm chú nhìn về kha nứt không gian phía xa, không biết suy nghĩ cái gì.
Trên đầu vai nàng có một tiểu nhân màu bạc ngồi xếp bằng, thân cao chừng năm tấc, toàn thân tiểu nhân là hỏa diễm ngân sắc, duy chỉ có trên đỉnh đầu là bảy đạo hỏa diễm khác nhau, màu sắc vô cùng rực rỡ, thoạt nhìn giống như một đầu Thất Thải Hỏa Phát.
Thiếu nữ nọ chính là Đề Hồn, mà tiểu gia hỏa đang vắt vẻo trên vai nàng chính là Tinh Viêm Hỏa Điểu đã xuất quan.
Sau khi hoàn toàn luyện hóa Thất Thải Hỏa Đan Sa, tiểu nhân do Hỏa Điểu biến thành rõ ràng đã cao lớn hơn trước nhiều, trên đầu lại đặc biệt sinh ra hỏa diễm bảy màu nhiệt độ cực cao.
Trái ngược với Đề Hồn đang hướng về phía khe nứt không gian, Ngân Diễm Tiểu Nhân quay đầu về phía tòa đại điện màu vàng phía sau, vòng hai tay ôm lấy hai bắp chân bé xíu mà đung đưa, bộ dáng có chút rầu rĩ không vui.
"Tiểu tinh tinh, ngươi đang trông ngóng chủ nhân tranh thủ thời gian xuất quan a?" Đề Hồn phát giác được Tinh Viêm Hỏa Điểu tâm tình, cười hỏi.
Ngân Diễm Tiểu Nhân khẽ gật đầu, đám tóc bảy màu trên đầu nó cũng rung rung theo.
Đề Hồn biết rõ tiểu gia hỏa này đang nóng lòng muốn cho Hàn Lập chứng kiến uy lực của nó sau khi cắn nuốt hấp thu Thất Thải Hỏa Đan Sa, nàng có chút bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu.
Vài ngày trước lúc tiểu gia hỏa này mới xuất quan, ngân diễm toàn thân cùng với Thất Thải Hỏa Diễm hừng hực trên đầu phóng xuất bừa bãi, thiếu chút nữa đã áp chế không nổi, thiêu trụi một mảnh rừng trong Bí Cảnh.
Cũng may Đề Hồn kịp thời ra tay khống chế, hỏa diễm mới không kịp lan tràn đến kiến trúc bên này, có điều rừng cây phía trước đã bị thiêu hủy toàn bộ, ngay cả một nửa quảng trường bạch ngọc cũng đã cháy đen.
Đúng lúc này, quảng trường bỗng nhiên chấn động kịch liệt, tiếp đó toàn bộ Bí Cảnh cũng bắt đầu lắc lư.
Ánh mắt Đề Hồn ngưng trọng, đột ngột tung mình, bay vọt lên trời.
Tinh Viêm Hỏa Điểu đang ngồi trên vai nàng tựa hồ bị bất ngờ, thân hình nó lảo đảo, thiếu chút nữa thì rơi từ trên vai xuống.
Đề Hồn lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy màn sương mù màu xám bao phủ biên giới Bí Cảnh đang kịch liệt quay cuồng, mơ hồ có xu thế trôi dạt về phía sau.
Sương mù màu xám rút lui đến đâu, diện tích Bí Cảnh Tiên Phủ mở rộng đến đó
"Từ lúc bắt đầu, đây đã là lần thứ ba..." Đề Hồn lẩm bẩm một mình.
Đây không phải lần đầu chứng kiến cảnh tượng trước mắt, có điều mỗi lần sương mù cuộn lên, cường độ càng ngày càng tăng, mà diện tích địa vực lộ ra cũng càng lúc càng lớn.
Sau đó chừng mười mấy hơi thở, cơn địa chấn hoàn toàn biến mất, bốn phía màn sương mù màu xám cũng ngưng vận chuyển.
Đề Hồn nhìn về phía đại điện màu vàng nơi Hàn Lập đang bế quan, trong mắt mơ hồ có chút lo lắng.
Tám mươi năm trước, Hàn Lập đã đột phá thành công Thái Ất cảnh Hậu Kỳ, lúc ấy còn đưa tới dị tượng không nhỏ, khuấy động thiên địa bên trong Bí Cảnh, nhưng chẳng biết tại sao, sau đó hắn lại không lựa chọn xuất quan, mà tiếp tục một mực bế quan đến tận hôm nay.
...
Đêm xuống.
Trong đại điện tràn ngập kim quang, trung tâm mơ hồ có một nụ hoa màu vàng lẳng lặng phiêu phù.
Bên trong nụ hoa là Hàn Lập đang khoanh chân đả tọa, làn da toàn thân trong suốt như mỹ ngọc, một số nơi thậm chí trong như nước, có thể thấy rõ ràng kinh lạc mạch quản cùng xương cốt vàng nhạt dưới da.
Ngoài ra trên thân thể hắn còn thấy rõ từng điểm tiên khiếu đang lấp lóe ánh vàng, số lượng đạt tới ba trăm năm mươi chín chỗ.
Hiện tại, tu vi Hàn Lập đã đạt đến Thái Ất cảnh Đỉnh Phong!
Những hoa văn vòng tròn trên ba chiếc bồ đoàn bạch ngọc dưới thân hắn tuy vẫn phát sáng, nhưng quang mang rõ ràng đã ảm đạm đi trông thấy, phía trên cũng không còn kim quang rung động nhộn nhạo, hiển nhiên lực lượng pháp tắc thời gian ẩn chứa trong đó đã tiêu hao gần như không còn.
Đúng lúc này, mí mắt Hàn Lập vốn đang đóng chặt, bỗng nhiên khẽ run rẩy rồi chậm rãi mở ra, bên trong đôi mắt tỏa ra kim quang gần như thực chất, thổ mang ba tấc.
"Hô..."
Hắn chợt há miệng thở mạnh, phun ra một đám sương mù màu trắng.
Sau đó vài hơi thở, vẻ mặt Hàn Lập định, chậm rãi mở trừng hai mắt, hết thảy dị tượng toàn thân chậm rãi tản đi như sương mù gặp nắng mai, kim quang trong mắt cũng theo đó thu liễm.
Lúc này, tinh - khí - thần toàn thân hắn sung túc hoàn mỹ, cả người thần quang nội liễm, chẳng để lộ chút phong mang.
Chỉ nhìn thoáng qua có lẽ không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng nếu như chăm chú nhìn một lát, sẽ lập tức phát hiện trên người của hắn tựa hồ bao phủ một tầng thần quang như có như không, đó chính dấu hiệu thân thể Thái Ất Ngọc Tiên đã hoàn toàn thông thấu.
"Xem ra cũng chỉ có thể dừng ở đây, muốn một hơi đột phá đến Đại La cảnh là chuyện không thể..." Hàn Lập phối hợp nói một câu.
Vừa dứt lời, hắn khẽ nhếch miệng tự giễu, cảm giác bản thân thực sự đã quá tham lam.
Mới chỉ hơn hai trăm năm thời gian, tu vi của hắn từ Thái Ất Trung Kỳ trực tiếp thăng tiến đến Thái Ất Đỉnh Phong, cũng chỉ còn cách thành tựu Đại La cảnh một bước ngắn mà thôi.
Tuy rằng được hoàn cảnh cổ quái nơi đây gia trì, có bảy viên thời gian pháp tắc đạo đan phụ trợ, lại có thân thể với hơn chín trăm chỗ huyền khiếu làm làm cơ sở, tốc độ phá cảnh như thế vẫn là khiến người nghe kinh sợ.
Chỉ sợ việc này truyền ra, tuyệt đại đa số tu sĩ căn bản sẽ không tin tưởng.
Hàn Lập nghĩ đến đây, cũng vô cùng vui sướng.
Sau khi tĩnh tọa trong chốc lát, hắn chậm rãi đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, toàn thân liền vang lên một hồi "Đùng đùng" thanh âm minh hưởng.
Hắn đang muốn ra khỏi đại điện, chợt trong tai bỗng nhiên vang lên một tiếng "Két" nho nhỏ.