Ông Xã Yêu Nghiệt
Chương 22: Vương Hân Bẽ Mặt
Đoàn Nghị thay đổi thái độ nhanh còn hơn lật sách, từ cau có khó chịu sang vui vẻ chào đón, chỉ tay vào bức tranh mà quản lý đang cầm mà nói:
“Vừa rồi cô nói thích tác phẩm này và muốn mua nó nhỉ?”
“Vâng.”
“Cậu, đưa nó cho tôi.” Đoàn Nghị gọi quản lý.
Sau khi lấy lại bức tranh kia, ông kiểm tra sơ qua rồi chậc chậc hai tiếng:
“Tiếc quá, nó đã bị hỏng phần khung rồi, tôi không thể bán ra được.
Hay là cô đi một vòng, nhìn xem có ưng ý bức tranh khác không? Cứ nói với tôi, tôi sẽ tặng cho cô làm kỷ niệm!”
“Tặng tôi?” Bạch Nhiễm thụ sủng nhược kinh, hai mắt chớp chớp đầy khó tin.
Cô gần như đã đoán được người vừa gọi điện thoại cho ông ấy không phải ai khác ngoài chồng cô, nhưng mà cô đâu thể ngờ uy danh của anh lại còn dùng được như vậy.
Phải biết đây là những tác phẩm mà Đoàn Nghị phí công phí sức chăm chút, giữ gìn tới nay, đừng nói là mua, ông ấy không thích cho xem cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, khóc trong lòng chứ nào có thể xem.
Đối với một người đam mê vẽ vời như Bạch Nhiễm, món quà như vậy rất trân quý.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, quà tới tay cô đương
nhiên sẽ nhận.
“Nếu được như vậy thì tốt quá, cảm ơn Đoàn tiên sinh.”
Vừa rồi còn đang chuẩn bị trả tiền bồi thường, mới chớp mắt mấy cái liền biến thành như vậy, Vương Hân mặt thẫn thờ, miệng hé ra không khép lại được:
“Chuyện gì thế này?”
Chẳng ai để ý tới cô ta, Đoàn Nghị bảo quản lý đi xử lý phần khung tranh, còn chính mình thì ở bên cạnh nói chuyện vui vẻ với Bạch Nhiễm, đi cùng cô tham quan xung quanh.
Mọi người đứng ở đó xì xầm không thôi:
“Cô ấy là ai vậy? Được Đoàn tiên sinh tặng quà thì chắc cũng không phải người thường đâu.”
“Xin lỗi vì vừa rồi tôi đã nghĩ cô ấy không đủ tiền bồi thường.”
Bọn họ thật sự rất may mắn khi tranh được vé tham quan phòng triển lãm này, Vương Hân cũng nằm trong số đó, không phải nhờ vào quan hệ mà chen vào được.
Bởi vậy đối với họ, giá trị một bức tranh của Đoàn Nghị tương đối cao.
Bạch Nhiễm ở phía xa cười cười nói nói với Đoàn Nghị, còn Vương Hân thì mặt mũi xám xịt rời khỏi đó.
Nhận lại điện thoại xong, cô ta lập tức gọi cách với Quý Thần
chuyện vừa xảy ra.
Trong lúc nói lại còn thêm thắt tình tiết vào hòng tìm được chút an ủi từ hắn.
Quý Thần không những không thương tiếc còn tức giận vì sự ngu ngốc của Vương Hân:
“Em ngốc hay sao? Sao có thể đến làm phiền Bạch Nhiễm như vậy hả?"
“Anh mắng em vì cô ta à?”
“Không, nhưng mà, em thật là! Em làm vậy giống như mang một hòn đá chặn ngang đường đi của anh vậy, bây giờ anh đã rất khó quay lại với Bạch Nhiễm rồi, em còn muốn cản trở anh...”
Mấy ngày này, vì chuyện công ty thiếu vốn mà Quý Thần rất mệt mỏi, chạy đôn chạy đáo xin đầu tư, hôm nay vừa bị từ chối xong còn nghe Vương Hân gây sự, hắn không nổi điên mới lạ.
Vương Hân trước giờ chưa từng chịu một chút uất ức nào, Quý Thần vẫn luôn cưng chiều cô ta hết mực, lúc này, cô ta quát lên:
“Anh vì con ả đó mà nổi nóng với em hả? Anh không yêu em nữa rồi phải không?”
“Em đừng rảnh rỗi tìm cớ cãi nhau nữa, anh đang rất bận.”
Về đến nhà, cô lập tức tìm chỗ thích hợp để treo lên.
Lâm Tinh gọi điện thoại cho đại thiếu gia nhà mình, báo cáo lại chuyện hôm nay và nói:
“Thiếu gia, hình như thiếu phu nhân rất vui, cô ấy đã nhảy nhót cả buổi rồi.”
“Ừm.”
Tử Thiêm không đáp gì nhiều, nghĩ đến cảnh tượng Bạch Nhiễm khoa tay múa chân ở nhà liền thấy có chút là lạ trong lòng.
Hôm qua khi biết tin sẽ được đi xem tranh, cô cũng cười rất tươi..
“Vừa rồi cô nói thích tác phẩm này và muốn mua nó nhỉ?”
“Vâng.”
“Cậu, đưa nó cho tôi.” Đoàn Nghị gọi quản lý.
Sau khi lấy lại bức tranh kia, ông kiểm tra sơ qua rồi chậc chậc hai tiếng:
“Tiếc quá, nó đã bị hỏng phần khung rồi, tôi không thể bán ra được.
Hay là cô đi một vòng, nhìn xem có ưng ý bức tranh khác không? Cứ nói với tôi, tôi sẽ tặng cho cô làm kỷ niệm!”
“Tặng tôi?” Bạch Nhiễm thụ sủng nhược kinh, hai mắt chớp chớp đầy khó tin.
Cô gần như đã đoán được người vừa gọi điện thoại cho ông ấy không phải ai khác ngoài chồng cô, nhưng mà cô đâu thể ngờ uy danh của anh lại còn dùng được như vậy.
Phải biết đây là những tác phẩm mà Đoàn Nghị phí công phí sức chăm chút, giữ gìn tới nay, đừng nói là mua, ông ấy không thích cho xem cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, khóc trong lòng chứ nào có thể xem.
Đối với một người đam mê vẽ vời như Bạch Nhiễm, món quà như vậy rất trân quý.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, quà tới tay cô đương
nhiên sẽ nhận.
“Nếu được như vậy thì tốt quá, cảm ơn Đoàn tiên sinh.”
Vừa rồi còn đang chuẩn bị trả tiền bồi thường, mới chớp mắt mấy cái liền biến thành như vậy, Vương Hân mặt thẫn thờ, miệng hé ra không khép lại được:
“Chuyện gì thế này?”
Chẳng ai để ý tới cô ta, Đoàn Nghị bảo quản lý đi xử lý phần khung tranh, còn chính mình thì ở bên cạnh nói chuyện vui vẻ với Bạch Nhiễm, đi cùng cô tham quan xung quanh.
Mọi người đứng ở đó xì xầm không thôi:
“Cô ấy là ai vậy? Được Đoàn tiên sinh tặng quà thì chắc cũng không phải người thường đâu.”
“Xin lỗi vì vừa rồi tôi đã nghĩ cô ấy không đủ tiền bồi thường.”
Bọn họ thật sự rất may mắn khi tranh được vé tham quan phòng triển lãm này, Vương Hân cũng nằm trong số đó, không phải nhờ vào quan hệ mà chen vào được.
Bởi vậy đối với họ, giá trị một bức tranh của Đoàn Nghị tương đối cao.
Bạch Nhiễm ở phía xa cười cười nói nói với Đoàn Nghị, còn Vương Hân thì mặt mũi xám xịt rời khỏi đó.
Nhận lại điện thoại xong, cô ta lập tức gọi cách với Quý Thần
chuyện vừa xảy ra.
Trong lúc nói lại còn thêm thắt tình tiết vào hòng tìm được chút an ủi từ hắn.
Quý Thần không những không thương tiếc còn tức giận vì sự ngu ngốc của Vương Hân:
“Em ngốc hay sao? Sao có thể đến làm phiền Bạch Nhiễm như vậy hả?"
“Anh mắng em vì cô ta à?”
“Không, nhưng mà, em thật là! Em làm vậy giống như mang một hòn đá chặn ngang đường đi của anh vậy, bây giờ anh đã rất khó quay lại với Bạch Nhiễm rồi, em còn muốn cản trở anh...”
Mấy ngày này, vì chuyện công ty thiếu vốn mà Quý Thần rất mệt mỏi, chạy đôn chạy đáo xin đầu tư, hôm nay vừa bị từ chối xong còn nghe Vương Hân gây sự, hắn không nổi điên mới lạ.
Vương Hân trước giờ chưa từng chịu một chút uất ức nào, Quý Thần vẫn luôn cưng chiều cô ta hết mực, lúc này, cô ta quát lên:
“Anh vì con ả đó mà nổi nóng với em hả? Anh không yêu em nữa rồi phải không?”
“Em đừng rảnh rỗi tìm cớ cãi nhau nữa, anh đang rất bận.”
Về đến nhà, cô lập tức tìm chỗ thích hợp để treo lên.
Lâm Tinh gọi điện thoại cho đại thiếu gia nhà mình, báo cáo lại chuyện hôm nay và nói:
“Thiếu gia, hình như thiếu phu nhân rất vui, cô ấy đã nhảy nhót cả buổi rồi.”
“Ừm.”
Tử Thiêm không đáp gì nhiều, nghĩ đến cảnh tượng Bạch Nhiễm khoa tay múa chân ở nhà liền thấy có chút là lạ trong lòng.
Hôm qua khi biết tin sẽ được đi xem tranh, cô cũng cười rất tươi..