Ông Xã Yêu Nghiệt
Chương 21: Em Vui Là Được
Đoàn Nghị dáng người cao lớn, khuôn mặt hơi vuông, mày rậm hơi xếch lên khiến người ta có cảm giác ông là một người khó nói chuyện.
Thấy ông lại gần, quản lý bối rối chào hỏi:
“Đoàn tiên sinh, ngài tới rồi sao?”
Ánh mắt Đoàn Nghị lướt qua hiện trường, tức giận nói:
“Ai làm hỏng nó?”
Xui xẻo cho họ là bức tranh mà Vương Hân đụng rơi nằm trong số những tác phẩm mà Đoàn Nghị thích nhất, bình thường nâng niu như bảo bối, bây giờ bị người khác động vào, tất nhiên sẽ không cho họ sắc mặt tốt.
Chỉ một cái liếc mắt của Đoàn Nghị cũng làm cho mọi người sợ run, vị này quan hệ rộng rãi, được nhiều doanh nhân yêu thích, nếu ông phật lòng thì sẽ to chuyện chứ không chỉ đơn giản nộp tiền phạt thôi đâu!
Bạch Nhiễm nhìn thấy thần tượng của mình tất nhiên rất vui mừng, nhưng ông ấy đang giận như vậy, cô cũng không dám nói gì.
Quản lý thuật lại câu chuyện từ hai người, Đoàn Nghị sờ bức tranh quý của mình, thở mạnh một hơi, nói:
“Được rồi, mới sáng sớm đã ầm ĩ.
Hai người chuẩn bị tiền bồi thường đi, chia ra mà trả!”
“Tôi không có tiền” Vương Hân sắc mặt tái xanh.
“Dù sao thì người động vào nó không phải tôi.”
Bạch Nhiễm thấy Đoàn Nghị sắp phát hỏa thì vội vàng tiến lên, cười nói:
“Đoàn tiên sinh, chuyện này cũng chỉ ngoài ý muốn, hy vọng ngài giơ cao đánh khẽ.
Không biết tác phẩm trên tay ngài có bán lại không, tôi rất hâm mộ ngài, nếu có thể thì..”
“Không bán!” Đoàn Nghị nói: “Hai người xử lý sao cũng được đưa tiền xong có thể đi!”
Ông ấy thật sự rất khó tính như lời đồn nhỉ? Bạch Nhiễm hơi thất vọng vì không mua được bức tranh, nhưng cũng rút một cái thẻ từ trong ví ra, đưa cho Lâm Tinh đang ở bên cạnh:
“Cậu đi với quản lý, trả tiền bồi thường cho bức tranh đó giúp tôi nhé”
Lâm Tinh đưa hai tay ra nhận thẻ, hỏi:
“Vâng, thiếu phu nhân.
Có cần tôi gọi cho thiếu gia đến không?”
“Anh ấy đang làm gì?”
“Thiếu gia giờ này có lẽ đang ở công ty.”
“Vậy thì thôi, chuyện này cũng không to tát gì” Bạch Nhiễm lắc đầu.
“Đừng làm phiền anh ấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Lâm Tinh nhận lệnh tiến lên trước, Vương Hân gấp gáp nói với Bạch Nhiễm:
“Cô đi mà trả tiền! Tôi không trả! Đó là lỗi của các người!”
Như bình thường chắc Bạch Nhiễm sẽ nói mấy câu châm chọc Vương Hân, nhưng ở trước mặt Đoàn Nghị thế này, cô không tiện nổi cáu.
Mấy vị khách đến tham quan xung quanh ríu rít bàn luận về họ, nếu còn tiếp tục gây sự chỉ khiến bản thân mất mặt.
Bạch Nhiễm phất tay:
“Tôi sẽ trả hết phần tiền bồi thường.”
Đoàn Nghị quan sát Bạch Nhiễm một chút, sau đó hỏi:
“Cô có biết tiền bồi thường là bao nhiêu không?”
“Không biết nữa.” Bạch Nhiễm thản nhiên cười đáp.
“Chắc sẽ không nhiều đến mức không trả nổi chứ?”
Nếu thật sự thiếu tiền, vậy chỉ còn cách gọi cho “anh xã” nhà mình xin thôi, dù sao người ta cũng thừa kế cả một tập đoàn lớn, vài đồng bạc này có đáng là bao.
Đâm hỏng chiếc Porsche của anh, muốn đưa tiền mà anh còn ngại phiền không thèm lấy kia kìa.
Quản lý đứng đó chờ quyết định của Đoàn Nghị, ông chưa lên tiếng
thì anh ta chưa đi được.
Thấy Bạch Nhiễm ăn mặc tương đối sang trọng, khí chất lại khác biệt, Đoàn Nghị phải quan sát kỹ thêm một chút.
Đang lúc mọi người căng thẳng, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự an tĩnh bên trong phòng triển lãm.
Đoàn Nghị đi sang một bên bắt máy, nói:
“Chuyện gì vậy? Tôi đến nơi rồi đây.”
“Bà xã của tôi từ sáng đã chạy qua đó, nhưng tôi không liên lạc được cho cô ấy.” Tử Thiêm có chút không vui.
“À, bởi vì bên trong phòng tranh không được dùng điện thoại nên.”
“Cô ấy mặc váy trắng, dáng người cao gầy, rất xinh đẹp, mắt cũng to tròn.
Chú tìm thử đi?”
Tử Thiêm miêu tả một lượt về bà xã của mình, làm Đoàn Nghị có chút lúng túng.
Bên trong thiếu gì tiểu thư quyền quý, mặc váy trắng cũng nhiều nữa, nói chung chung như vậy làm sao ông tìm được? Ông còn đang định phát loa thông báo tìm người thì Tử Thiêm bổ sung:
“Tôi vừa gửi ảnh cho chú.”
Đoàn Nghị vội vàng mở tài khoản của mình lên, trong tấm ảnh đó là một thiếu nữ đang cười rất tươi đứng giữa một khóm hoa, tuy rằng không phải mặc váy trắng như lời Tử Thiêm nói, nhưng vừa nhìn
một cái, ông liền nhận ra! Ông ngẩng đầu lên, hỏi người đối diện:
“Cô là Bạch Nhiễm phải không?”
“Vâng? Đúng vậy” Bạch Nhiễm gật gật.
Chết thật! Ông vừa rồi còn đòi tiền bồi thường và tỏ thái độ không thân thiện với vị khách quý này? Đoàn Nghị hơi lúng túng, vội nói vào điện thoại:
Lần này, đến phiên Đoàn Nghị chăm chú lắng nghe.
“Tôi có nói vợ tôi rất thích chú, xem cô ấy thích tác phẩm nào, tôi sẽ mua lại”
Nghe đến đây, Đoàn Nghị lập tức phơi phới mà nói:
“Không cần không cần, lát nữa cô ấy thích thì tôi sẽ tặng cho cô ấy làm quà, tôi cũng sẽ bảo người đưa trả điện thoại cho cô ấy ngay.”
Cách mà ông phản ứng khiến mọi người đều rất tò mò về thân phận của Bạch Nhiễm, mà Vương Hân ở bên cạnh đã sớm cứng họng nhìn.
Thấy ông lại gần, quản lý bối rối chào hỏi:
“Đoàn tiên sinh, ngài tới rồi sao?”
Ánh mắt Đoàn Nghị lướt qua hiện trường, tức giận nói:
“Ai làm hỏng nó?”
Xui xẻo cho họ là bức tranh mà Vương Hân đụng rơi nằm trong số những tác phẩm mà Đoàn Nghị thích nhất, bình thường nâng niu như bảo bối, bây giờ bị người khác động vào, tất nhiên sẽ không cho họ sắc mặt tốt.
Chỉ một cái liếc mắt của Đoàn Nghị cũng làm cho mọi người sợ run, vị này quan hệ rộng rãi, được nhiều doanh nhân yêu thích, nếu ông phật lòng thì sẽ to chuyện chứ không chỉ đơn giản nộp tiền phạt thôi đâu!
Bạch Nhiễm nhìn thấy thần tượng của mình tất nhiên rất vui mừng, nhưng ông ấy đang giận như vậy, cô cũng không dám nói gì.
Quản lý thuật lại câu chuyện từ hai người, Đoàn Nghị sờ bức tranh quý của mình, thở mạnh một hơi, nói:
“Được rồi, mới sáng sớm đã ầm ĩ.
Hai người chuẩn bị tiền bồi thường đi, chia ra mà trả!”
“Tôi không có tiền” Vương Hân sắc mặt tái xanh.
“Dù sao thì người động vào nó không phải tôi.”
Bạch Nhiễm thấy Đoàn Nghị sắp phát hỏa thì vội vàng tiến lên, cười nói:
“Đoàn tiên sinh, chuyện này cũng chỉ ngoài ý muốn, hy vọng ngài giơ cao đánh khẽ.
Không biết tác phẩm trên tay ngài có bán lại không, tôi rất hâm mộ ngài, nếu có thể thì..”
“Không bán!” Đoàn Nghị nói: “Hai người xử lý sao cũng được đưa tiền xong có thể đi!”
Ông ấy thật sự rất khó tính như lời đồn nhỉ? Bạch Nhiễm hơi thất vọng vì không mua được bức tranh, nhưng cũng rút một cái thẻ từ trong ví ra, đưa cho Lâm Tinh đang ở bên cạnh:
“Cậu đi với quản lý, trả tiền bồi thường cho bức tranh đó giúp tôi nhé”
Lâm Tinh đưa hai tay ra nhận thẻ, hỏi:
“Vâng, thiếu phu nhân.
Có cần tôi gọi cho thiếu gia đến không?”
“Anh ấy đang làm gì?”
“Thiếu gia giờ này có lẽ đang ở công ty.”
“Vậy thì thôi, chuyện này cũng không to tát gì” Bạch Nhiễm lắc đầu.
“Đừng làm phiền anh ấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Lâm Tinh nhận lệnh tiến lên trước, Vương Hân gấp gáp nói với Bạch Nhiễm:
“Cô đi mà trả tiền! Tôi không trả! Đó là lỗi của các người!”
Như bình thường chắc Bạch Nhiễm sẽ nói mấy câu châm chọc Vương Hân, nhưng ở trước mặt Đoàn Nghị thế này, cô không tiện nổi cáu.
Mấy vị khách đến tham quan xung quanh ríu rít bàn luận về họ, nếu còn tiếp tục gây sự chỉ khiến bản thân mất mặt.
Bạch Nhiễm phất tay:
“Tôi sẽ trả hết phần tiền bồi thường.”
Đoàn Nghị quan sát Bạch Nhiễm một chút, sau đó hỏi:
“Cô có biết tiền bồi thường là bao nhiêu không?”
“Không biết nữa.” Bạch Nhiễm thản nhiên cười đáp.
“Chắc sẽ không nhiều đến mức không trả nổi chứ?”
Nếu thật sự thiếu tiền, vậy chỉ còn cách gọi cho “anh xã” nhà mình xin thôi, dù sao người ta cũng thừa kế cả một tập đoàn lớn, vài đồng bạc này có đáng là bao.
Đâm hỏng chiếc Porsche của anh, muốn đưa tiền mà anh còn ngại phiền không thèm lấy kia kìa.
Quản lý đứng đó chờ quyết định của Đoàn Nghị, ông chưa lên tiếng
thì anh ta chưa đi được.
Thấy Bạch Nhiễm ăn mặc tương đối sang trọng, khí chất lại khác biệt, Đoàn Nghị phải quan sát kỹ thêm một chút.
Đang lúc mọi người căng thẳng, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự an tĩnh bên trong phòng triển lãm.
Đoàn Nghị đi sang một bên bắt máy, nói:
“Chuyện gì vậy? Tôi đến nơi rồi đây.”
“Bà xã của tôi từ sáng đã chạy qua đó, nhưng tôi không liên lạc được cho cô ấy.” Tử Thiêm có chút không vui.
“À, bởi vì bên trong phòng tranh không được dùng điện thoại nên.”
“Cô ấy mặc váy trắng, dáng người cao gầy, rất xinh đẹp, mắt cũng to tròn.
Chú tìm thử đi?”
Tử Thiêm miêu tả một lượt về bà xã của mình, làm Đoàn Nghị có chút lúng túng.
Bên trong thiếu gì tiểu thư quyền quý, mặc váy trắng cũng nhiều nữa, nói chung chung như vậy làm sao ông tìm được? Ông còn đang định phát loa thông báo tìm người thì Tử Thiêm bổ sung:
“Tôi vừa gửi ảnh cho chú.”
Đoàn Nghị vội vàng mở tài khoản của mình lên, trong tấm ảnh đó là một thiếu nữ đang cười rất tươi đứng giữa một khóm hoa, tuy rằng không phải mặc váy trắng như lời Tử Thiêm nói, nhưng vừa nhìn
một cái, ông liền nhận ra! Ông ngẩng đầu lên, hỏi người đối diện:
“Cô là Bạch Nhiễm phải không?”
“Vâng? Đúng vậy” Bạch Nhiễm gật gật.
Chết thật! Ông vừa rồi còn đòi tiền bồi thường và tỏ thái độ không thân thiện với vị khách quý này? Đoàn Nghị hơi lúng túng, vội nói vào điện thoại:
Lần này, đến phiên Đoàn Nghị chăm chú lắng nghe.
“Tôi có nói vợ tôi rất thích chú, xem cô ấy thích tác phẩm nào, tôi sẽ mua lại”
Nghe đến đây, Đoàn Nghị lập tức phơi phới mà nói:
“Không cần không cần, lát nữa cô ấy thích thì tôi sẽ tặng cho cô ấy làm quà, tôi cũng sẽ bảo người đưa trả điện thoại cho cô ấy ngay.”
Cách mà ông phản ứng khiến mọi người đều rất tò mò về thân phận của Bạch Nhiễm, mà Vương Hân ở bên cạnh đã sớm cứng họng nhìn.