Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 154
Nửa đêm, Nguyễn Du không tỉnh dậy nữa, ngủ cho đến khi trời sáng.
Tống Hà cũng tranh thủ nửa đêm ngủ một chút, sáng hôm sau hắn dậy sớm, nhưng hắn đã quen với việc thức khuya khi điều tra vụ án, nên không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại vì Nguyễn Du tối qua ngủ ngon, cơ thể nàng đã tốt hơn nên hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
“Có vẻ như vẫn là Tống thiếu gia có cách.” A Tương thấy sắc mặt Nguyễn Du đã tốt hơn nhiều, vui vẻ nói: “Đúng rồi tiểu thư, vừa rồi nô tì nghe nhà thuyền nói, còn nửa canh giờ nữa là đến Dương Châu.”
A Tương gật đầu, thấp giọng nói: “Ừm… sau ba tháng xa cách, chúng ta lại sắp về Dương Châu rồi…” Nhưng không biết, cố nhân gặp lại, sẽ ra sao đây……
Mỗi bước mỗi xa
Dù rằng sau khi Nguyễn gia gặp chuyện không may, Nguyễn Du không còn chỗ nào để đi chỉ có thể chạy đến Tống gia, nhưng thực ra nàng vẫn có người quen ở Dương Châu. Ví như Triểu Tiêu ca ca từ nhỏ đã trưởng thành cùng với huynh trưởng của nàng, rất chăm sóc nàng, khi Nguyễn gia gặp chuyện, chỉ còn mình nàng, Triển Tiêu đã đến tìm nàng, còn mời nàng về Triển phủ của hắn ta ở, nhưng Nguyễn Du đã từ chối, vì chuyện kia ồn ào quá lớn, nếu nàng đến Triển phủ, chắc chắn sẽ gieo thêm mầm tai vạ cho Triển phủ.
Ngay cả việc đến Tống gia, cũng là sau khi phụ thân nàng qua đời gần một năm nàng mới đến.
Ngoài Triển Tiêu, còn có một người quen khác, đó chính là tẩu tẩu của Nguyễn Du, Tô Khởi Vân, thê tử của Nguyễn Cẩn đã tạ thế. Chỉ có điều sau khi Nguyễn gia gặp chuyện, Tô gia đã phái người đến đón Tô Khởi Vân về, còn gửi một bức thư hòa ly, như vậy Tô gia bọn họ liền cắt đứt quan hệ với Nguyễn Cẩn, Nguyễn Du cũng không biết có nên gọi Tô Khởi Vân là tẩu tẩu hay không.
Chiếc thuyền càng gần bờ, dần dần cập bến, nhà thuyền mới nói: “Mọi người chậm rãi xuống thuyền——”
Bên bờ đông đúc ồn ào. Vì lượng người ở bến thuyền khá đông, nên có nhiều người bán hàng rong, có người bán kẹo bông, bán trái cây tươi, còn có người bán diều, các loại đồ chơi nhỏ, cùng với người bán hoa cũng kêu to: “Bán hoa đây, bán hoa đây, công tử tiểu thư có muốn mua một bông hoa không——”
Mọi người chen chúc nhau muốn xuống thuyền, trong đó có một người vội vàng chạy tới, suýt chút nữa đẩy Nguyễn Du xuống thuyền. Nguyễn Du hoảng sợ lùi lại một bước, kêu lên, thì phát hiện phía sau có một sức mạnh, giọng nói của Tống Hà vang lên: “Đừng sợ, có ta đây.”
Nguyễn Du bình tĩnh lại, quay đầu mỉm cười với Tống Hà. Đúng vậy, có hắn ở đây, nàng không cần phải sợ gì cả. Dưới sự dìu đỡ của Tống Hà, Nguyễn Du xuống thuyền, vừa lúc có một nàng bán hoa đi tới, hỏi: “Tiểu thư, người đẹp như vậy, mua một bông hoa để cài nhé! Những bông hoa này đều là ta mới hái sáng nay, rất tươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-154.html.]
Còn rất tinh ý nói với Tống Hà bên cạnh Nguyễn Du: “Công tử, mua cho tiểu thư một bông hoa đi!”
Tống Hà nhìn Nguyễn Du một cái, rồi hỏi tiểu ca: “Sao các cô nương ở Dương Châu đều cài hoa vậy?” Hắn nhìn thấy một số cô nương ở bến thuyền, tuy không phải ai cũng cài hoa, nhưng phần lớn đều có.
Tiểu ca cười nói: “Công tử không phải người Dương Châu đúng không? Các cô nương Dương Châu ai cũng đẹp như hoa, nếu cài hoa thì càng thêm rực rỡ, vì vậy ai cũng thích cài hoa. Ta nghe giọng nói của công tử không phải giọng địa phương Dương Châu, chắc là người Thục Trung, tiểu thư này chắc hẳn là người Dương Châu, nhìn là biết cô nương Dương Châu rồi, cô nương này trông có vẻ còn……
Tiểu ca càng nhìn Nguyễn Du càng cảm thấy quen thuộc, rồi lau mắt như nhớ ra điều gì, lắp bắp nói: “Nàng…… nàng là Nguyễn tiểu thư……”
“Thật sự là nàng…… Nguyễn tiểu thư, nàng không sao thật tốt quá. Lần trước vụ án của Nguyễn đại nhân, mọi người đều không tin là thật, Nguyễn đại nhân y thuật giỏi như vậy, bọn ta đều thấy, sao có thể xảy ra sai sót như vậy? Chỉ tiếc bọn ta chỉ là dân thường, những chuyện trong cung phải cẩn thận không thì phạm tội mất đầu, càng đừng nói đến việc minh oan cho Nguyễn đại nhân……”
Sau khi tiểu ca nhận ra Nguyễn Du, có chút kích động nói: “Nguyễn tiểu thư, lúc nàng đột nhiên biến mất, nhiều người lo lắng lắm, sợ nàng gặp chuyện, gia đình Nguyễn đại nhân đều rất tốt bụng, cứu giúp nhiều người, mà lại gặp phải chuyện như vậy…… nếu Nguyễn tiểu thư lại gặp chuyện gì…… thì thật là…… nhưng may mà nàng không sao……”
Sở dĩ tiểu ca này nhận ra Nguyễn Du, là vì trước đây Nguyễn Du thường theo phụ thân mở một quầy xem bệnh miễn phí cho mọi người, qua lại mọi người đều biết rằng Nguyễn đại nhân là một vị Bồ Tát sống, nữ nhi của ông cũng rất giỏi y thuật. Tiểu ca cũng đã được Nguyễn phụ cứu chữa, nên luôn ghi nhớ ân tình của Nguyễn gia.
Chỉ trách bọn họ chỉ là dân thường, trong chuyện này hoàn toàn không làm gì được, chỉ biết lo lắng suông.
Nguyễn Du đã cứu rất nhiều người, tuy không nhớ rõ tiểu ca bán hoa này, nhưng nàng có thể đoán ra được. Nàng gật đầu cười nói: “Đúng, trước đây ta đi thăm bà con, giờ mới trở về.”
“Đi nơi khác hít thở không khí cũng tốt…” Tiểu ca nghĩ rằng Nguyễn Du không thể chấp nhận chuyện gia đình xảy ra như vậy nên mới rời khỏi Dương Châu, thở dài nói: “Bất luận thế nào, Nguyễn tiểu thư cũng phải sống thật tốt… Nguyễn đại nhân chắc chắn cũng hy vọng Nguyễn tiểu thư có thể sống tốt……”
Bọn họ là người nghèo chỉ hiểu một điều, sống còn hơn chết, dù có chuyện gì xảy ra, sống sót là quan trọng nhất.
Tống Hà cũng tranh thủ nửa đêm ngủ một chút, sáng hôm sau hắn dậy sớm, nhưng hắn đã quen với việc thức khuya khi điều tra vụ án, nên không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại vì Nguyễn Du tối qua ngủ ngon, cơ thể nàng đã tốt hơn nên hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
“Có vẻ như vẫn là Tống thiếu gia có cách.” A Tương thấy sắc mặt Nguyễn Du đã tốt hơn nhiều, vui vẻ nói: “Đúng rồi tiểu thư, vừa rồi nô tì nghe nhà thuyền nói, còn nửa canh giờ nữa là đến Dương Châu.”
A Tương gật đầu, thấp giọng nói: “Ừm… sau ba tháng xa cách, chúng ta lại sắp về Dương Châu rồi…” Nhưng không biết, cố nhân gặp lại, sẽ ra sao đây……
Mỗi bước mỗi xa
Dù rằng sau khi Nguyễn gia gặp chuyện không may, Nguyễn Du không còn chỗ nào để đi chỉ có thể chạy đến Tống gia, nhưng thực ra nàng vẫn có người quen ở Dương Châu. Ví như Triểu Tiêu ca ca từ nhỏ đã trưởng thành cùng với huynh trưởng của nàng, rất chăm sóc nàng, khi Nguyễn gia gặp chuyện, chỉ còn mình nàng, Triển Tiêu đã đến tìm nàng, còn mời nàng về Triển phủ của hắn ta ở, nhưng Nguyễn Du đã từ chối, vì chuyện kia ồn ào quá lớn, nếu nàng đến Triển phủ, chắc chắn sẽ gieo thêm mầm tai vạ cho Triển phủ.
Ngay cả việc đến Tống gia, cũng là sau khi phụ thân nàng qua đời gần một năm nàng mới đến.
Ngoài Triển Tiêu, còn có một người quen khác, đó chính là tẩu tẩu của Nguyễn Du, Tô Khởi Vân, thê tử của Nguyễn Cẩn đã tạ thế. Chỉ có điều sau khi Nguyễn gia gặp chuyện, Tô gia đã phái người đến đón Tô Khởi Vân về, còn gửi một bức thư hòa ly, như vậy Tô gia bọn họ liền cắt đứt quan hệ với Nguyễn Cẩn, Nguyễn Du cũng không biết có nên gọi Tô Khởi Vân là tẩu tẩu hay không.
Chiếc thuyền càng gần bờ, dần dần cập bến, nhà thuyền mới nói: “Mọi người chậm rãi xuống thuyền——”
Bên bờ đông đúc ồn ào. Vì lượng người ở bến thuyền khá đông, nên có nhiều người bán hàng rong, có người bán kẹo bông, bán trái cây tươi, còn có người bán diều, các loại đồ chơi nhỏ, cùng với người bán hoa cũng kêu to: “Bán hoa đây, bán hoa đây, công tử tiểu thư có muốn mua một bông hoa không——”
Mọi người chen chúc nhau muốn xuống thuyền, trong đó có một người vội vàng chạy tới, suýt chút nữa đẩy Nguyễn Du xuống thuyền. Nguyễn Du hoảng sợ lùi lại một bước, kêu lên, thì phát hiện phía sau có một sức mạnh, giọng nói của Tống Hà vang lên: “Đừng sợ, có ta đây.”
Nguyễn Du bình tĩnh lại, quay đầu mỉm cười với Tống Hà. Đúng vậy, có hắn ở đây, nàng không cần phải sợ gì cả. Dưới sự dìu đỡ của Tống Hà, Nguyễn Du xuống thuyền, vừa lúc có một nàng bán hoa đi tới, hỏi: “Tiểu thư, người đẹp như vậy, mua một bông hoa để cài nhé! Những bông hoa này đều là ta mới hái sáng nay, rất tươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-154.html.]
Còn rất tinh ý nói với Tống Hà bên cạnh Nguyễn Du: “Công tử, mua cho tiểu thư một bông hoa đi!”
Tống Hà nhìn Nguyễn Du một cái, rồi hỏi tiểu ca: “Sao các cô nương ở Dương Châu đều cài hoa vậy?” Hắn nhìn thấy một số cô nương ở bến thuyền, tuy không phải ai cũng cài hoa, nhưng phần lớn đều có.
Tiểu ca cười nói: “Công tử không phải người Dương Châu đúng không? Các cô nương Dương Châu ai cũng đẹp như hoa, nếu cài hoa thì càng thêm rực rỡ, vì vậy ai cũng thích cài hoa. Ta nghe giọng nói của công tử không phải giọng địa phương Dương Châu, chắc là người Thục Trung, tiểu thư này chắc hẳn là người Dương Châu, nhìn là biết cô nương Dương Châu rồi, cô nương này trông có vẻ còn……
Tiểu ca càng nhìn Nguyễn Du càng cảm thấy quen thuộc, rồi lau mắt như nhớ ra điều gì, lắp bắp nói: “Nàng…… nàng là Nguyễn tiểu thư……”
“Thật sự là nàng…… Nguyễn tiểu thư, nàng không sao thật tốt quá. Lần trước vụ án của Nguyễn đại nhân, mọi người đều không tin là thật, Nguyễn đại nhân y thuật giỏi như vậy, bọn ta đều thấy, sao có thể xảy ra sai sót như vậy? Chỉ tiếc bọn ta chỉ là dân thường, những chuyện trong cung phải cẩn thận không thì phạm tội mất đầu, càng đừng nói đến việc minh oan cho Nguyễn đại nhân……”
Sau khi tiểu ca nhận ra Nguyễn Du, có chút kích động nói: “Nguyễn tiểu thư, lúc nàng đột nhiên biến mất, nhiều người lo lắng lắm, sợ nàng gặp chuyện, gia đình Nguyễn đại nhân đều rất tốt bụng, cứu giúp nhiều người, mà lại gặp phải chuyện như vậy…… nếu Nguyễn tiểu thư lại gặp chuyện gì…… thì thật là…… nhưng may mà nàng không sao……”
Sở dĩ tiểu ca này nhận ra Nguyễn Du, là vì trước đây Nguyễn Du thường theo phụ thân mở một quầy xem bệnh miễn phí cho mọi người, qua lại mọi người đều biết rằng Nguyễn đại nhân là một vị Bồ Tát sống, nữ nhi của ông cũng rất giỏi y thuật. Tiểu ca cũng đã được Nguyễn phụ cứu chữa, nên luôn ghi nhớ ân tình của Nguyễn gia.
Chỉ trách bọn họ chỉ là dân thường, trong chuyện này hoàn toàn không làm gì được, chỉ biết lo lắng suông.
Nguyễn Du đã cứu rất nhiều người, tuy không nhớ rõ tiểu ca bán hoa này, nhưng nàng có thể đoán ra được. Nàng gật đầu cười nói: “Đúng, trước đây ta đi thăm bà con, giờ mới trở về.”
“Đi nơi khác hít thở không khí cũng tốt…” Tiểu ca nghĩ rằng Nguyễn Du không thể chấp nhận chuyện gia đình xảy ra như vậy nên mới rời khỏi Dương Châu, thở dài nói: “Bất luận thế nào, Nguyễn tiểu thư cũng phải sống thật tốt… Nguyễn đại nhân chắc chắn cũng hy vọng Nguyễn tiểu thư có thể sống tốt……”
Bọn họ là người nghèo chỉ hiểu một điều, sống còn hơn chết, dù có chuyện gì xảy ra, sống sót là quan trọng nhất.