Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 153
Con người mà, một khi nhận ra mình thích ai đó, thì trong lòng chỉ toàn hình bóng của người đó. Giống như Tống Hà, trước đây không chắc chắn tình cảm của mình, luôn thích đối đầu với Nguyễn Du, giờ đã bày tỏ tình cảm rồi, mới thấy mình trước đây thật ngốc nghếch.
Nếu biết Tiểu Ngư nhi sẽ trở thành thê tử của hắn, ngay từ đầu hắn đã không nên hung dữ với nàng.
Động tác Nguyễn Du ăn cơm hơi dừng lại, ngạc nhiên nhìn Tống Hà, rồi lại sờ cằm mình, đổ mặt hỏi: “Ta, trên mặt ta có gì hay sao?”
“Không, mặt nàng rất sạch sẽ, trắng như sứ, rất đẹp, ăn nhanh đi, ăn nhiều một chút.” Tống Hà lắc đầu, tiếp tục nhìn Nguyễn Du.
Nguyễn Du không nhịn được, cắn môi nói: “Vậy sao huynh cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?”
“Ta chỉ phát giác… Tiểu Ngư nhi, nàng thật đẹp.” Tống Hà cười rạng rỡ, còn nháy mắt với Nguyễn Du, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Đến tối, Nguyễn Du phát hiện Tống Hà thật sự dày mặt ở lại trong phòng nàng không đi. Quan trọng là A Tương cũng không biết từ lúc nào đã bị Tống Hà kéo đi, Tống Hà bảo nàng ta ra ngoài thì nàng ta thật sự đi ra, Nguyễn Du gọi nàng ta, nàng ta còn nói là vì tốt cho Nguyễn Du, Nguyễn Du căng quai hàm, tức giận ngồi bên giường, nhìn về phía Tống Hà.
Tống Hà biết nàng là người giữ lễ, nhưng giờ cũng là bất đắc dĩ, hơn nữa hắn vốn dĩ tuy trước đây có tiếng xấu, nhưng trong lòng thực sự là người nghiêm túc, chắc chắn không đến nỗi làm gì với một tiểu cô nương yếu đuối…
Hắn trải chăn trên đất, nói: “Tối nay nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất, nếu mơ ác mộng thì nghĩ đến có ta ở bên cạnh bảo vệ nàng, có lẽ sẽ không sợ nữa.”
Thấy Nguyễn Du vẫn ngồi im đó, Tống Hà lại nói: “Ngoan, nhanh ngủ sớm đi, ngày mai sẽ đến Dương Châu rồi.”
Nguyễn Du biết rằng mình nói thêm cũng vô ích, hơn nữa những ngày qua nàng thực sự không ngủ ngon. Nếu Tống Hà ở đây, nàng thật sự có thể ngủ một giấc ngon lành, vậy thì cũng không tệ. Trong lòng nàng dần dần không còn chút kháng cự nào, thực ra chủ yếu là vì nàng tin tưởng Tống Hà, nàng biết hắn tuy bên ngoài có vẻ không nghiêm túc, nhưng thực sự là một người biết lễ nghĩa, chắc chắn sẽ không làm gì với nàng.
Nhưng nàng thấy Tống Hà vẫn đang nhìn mình, lại nói: “Trước khi ngủ phải cởi bớt áo.”
“Ừ, nàng nói đúng, mặc nhiều quá ngủ không thoải mái.” Tống Hà gật đầu, thể hiện sự đồng tình với lời nói của Nguyễn Du.
Nguyễn Du: “…… Huynh nhìn ta như vậy, làm sao ta cởi áo?”
Khi Nguyễn Du vừa nói xong, mặt Tống Hà bỗng nhiên đỏ lên, rồi hắn quay người lại, nói: “Ta, ta quay đi rồi, nàng cởi áo đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-153.html.]
Chẳng bao lâu sau, phía sau vang lên tiếng sột soạt, Tống Hà biết đó là Nguyễn Du đang cởi áo. Không biết vì sao, hắn rõ ràng không muốn nghĩ đến những điều không hay, nhưng những hình ảnh không tốt lại cứ xâm nhập vào đầu hắn, chỉ nghĩ đến đôi tay mảnh mai của Nguyễn Du cởi bỏ lớp áo ngoài, rồi……
“Xong rồi.” Giọng nói mềm mại của Nguyễn Du từ phía sau vang lên.
Tống Hà vội vàng tự véo mình một cái, thầm mắng bản thân không đứng đắn: Tống Hà, ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy.
Hắn quay lại cười nói: “Nàng nằm xuống trước, ta đi thổi nến.”
Trước đây A Tương thường thổi nến, giờ đổi thành Tống Hà, Nguyễn Du tuy cảm thấy hơi không quen, nhưng trong lòng vẫn khá yên tâm. Ánh mắt nàng rơi vào Tống Hà, hắn mặc một bộ quần áo xanh đen, đi trước ánh nến, ánh lửa nhảy múa, ánh sáng nến chiếu lên người hắn, khiến khuôn mặt cứng cỏi ban ngày của hắn giờ đây thêm phần dịu dàng.
Tống Hà dường như cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Du, cũng liếc nhìn nàng một cái, nở một nụ cười. Nụ cười của Tống Hà không phải là dịu dàng, mà có chút nghịch ngợm, nhưng trong lòng Nguyễn Du lại dâng lên một cảm giác ấm áp và an lành, nàng biết có Tống Hà ở đây, nàng không cần phải sợ, nàng không phải một mình.
“Chúc nàng có giấc mơ đẹp.” Tống Hà nói xong câu này, mới thổi tắt nến.
Nguyễn Du mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu, dùng giọng gần như thì thầm nói: “Được.”
Hai người cùng nằm xuống, có Tống Hà bên cạnh, hôm nay Nguyễn Du ngủ cũng không khó khăn lắm. Chỉ một lát sau khi nhắm mắt, nàng đã bắt đầu có cảm giác buồn ngủ, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. Nhưng khi nàng vừa vào giấc mơ không lâu, Tống Hà đã ngồi dậy, rồi ngồi bên giường, xuyên qua ánh trăng mờ nhạt nhìn dung nhan đang ngủ của Nguyễn Du.
Mỗi bước mỗi xa
Nguyễn Du là một nữ tử tiêu biểu của vùng sông nước Giang Nam, từ dung mạo, cách nói chuyện đến tính cách, thậm chí từng sợi tóc đều mang nét dịu dàng, thanh tao, nhìn rất yên bình và tĩnh lặng.
Nhưng chính điều này trước đây Tống Hà lại không ưa, nhưng giờ đây hắn lại thích đến mức trân quý.
Đêm đã khuya, chiếc thuyền ồn ào ban ngày giờ đây trở nên yên tĩnh, bên tai Tống Hà là tiếng hít thở đều đặn của Nguyễn Du, hắn thậm chí cảm thấy hơi thở của nàng cũng ngọt ngào, chậc, ngọt ngào đến mức hắn muốn một ngụm ăn luôn.
Hắn không ngủ, cứ thế canh giữ bên cạnh Nguyễn Du. Khoảng chừng một canh giờ sau, Nguyễn Du vốn đang ngủ say bỗng nhiên biểu cảm trở nên rất đau khổ, nàng nhíu mày, nước mắt lăn dài trên má, miệng lẩm bẩm: “Đừng… đừng… phụ thân… mẫu thân… đừng… đừng rời xa con… Huynh trưởng… đừng… đừng!”
“Tiểu Ngư nhi, đừng sợ đừng sợ, không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi, có ta ở đây.” Tống Hà biết Nguyễn Du chắc chắn đang gặp ác mộng, vội vàng ôm nàng vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, ta là Tống Hà, ta ở đây.”
Giọng nói của hắn như có ma lực, Nguyễn Du vốn đang kích động, đau khổ bỗng nhiên bình tĩnh lại nhiều, dựa vào lòng hắn rồi dần dần ngủ tiếp.
Nếu biết Tiểu Ngư nhi sẽ trở thành thê tử của hắn, ngay từ đầu hắn đã không nên hung dữ với nàng.
Động tác Nguyễn Du ăn cơm hơi dừng lại, ngạc nhiên nhìn Tống Hà, rồi lại sờ cằm mình, đổ mặt hỏi: “Ta, trên mặt ta có gì hay sao?”
“Không, mặt nàng rất sạch sẽ, trắng như sứ, rất đẹp, ăn nhanh đi, ăn nhiều một chút.” Tống Hà lắc đầu, tiếp tục nhìn Nguyễn Du.
Nguyễn Du không nhịn được, cắn môi nói: “Vậy sao huynh cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?”
“Ta chỉ phát giác… Tiểu Ngư nhi, nàng thật đẹp.” Tống Hà cười rạng rỡ, còn nháy mắt với Nguyễn Du, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Đến tối, Nguyễn Du phát hiện Tống Hà thật sự dày mặt ở lại trong phòng nàng không đi. Quan trọng là A Tương cũng không biết từ lúc nào đã bị Tống Hà kéo đi, Tống Hà bảo nàng ta ra ngoài thì nàng ta thật sự đi ra, Nguyễn Du gọi nàng ta, nàng ta còn nói là vì tốt cho Nguyễn Du, Nguyễn Du căng quai hàm, tức giận ngồi bên giường, nhìn về phía Tống Hà.
Tống Hà biết nàng là người giữ lễ, nhưng giờ cũng là bất đắc dĩ, hơn nữa hắn vốn dĩ tuy trước đây có tiếng xấu, nhưng trong lòng thực sự là người nghiêm túc, chắc chắn không đến nỗi làm gì với một tiểu cô nương yếu đuối…
Hắn trải chăn trên đất, nói: “Tối nay nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất, nếu mơ ác mộng thì nghĩ đến có ta ở bên cạnh bảo vệ nàng, có lẽ sẽ không sợ nữa.”
Thấy Nguyễn Du vẫn ngồi im đó, Tống Hà lại nói: “Ngoan, nhanh ngủ sớm đi, ngày mai sẽ đến Dương Châu rồi.”
Nguyễn Du biết rằng mình nói thêm cũng vô ích, hơn nữa những ngày qua nàng thực sự không ngủ ngon. Nếu Tống Hà ở đây, nàng thật sự có thể ngủ một giấc ngon lành, vậy thì cũng không tệ. Trong lòng nàng dần dần không còn chút kháng cự nào, thực ra chủ yếu là vì nàng tin tưởng Tống Hà, nàng biết hắn tuy bên ngoài có vẻ không nghiêm túc, nhưng thực sự là một người biết lễ nghĩa, chắc chắn sẽ không làm gì với nàng.
Nhưng nàng thấy Tống Hà vẫn đang nhìn mình, lại nói: “Trước khi ngủ phải cởi bớt áo.”
“Ừ, nàng nói đúng, mặc nhiều quá ngủ không thoải mái.” Tống Hà gật đầu, thể hiện sự đồng tình với lời nói của Nguyễn Du.
Nguyễn Du: “…… Huynh nhìn ta như vậy, làm sao ta cởi áo?”
Khi Nguyễn Du vừa nói xong, mặt Tống Hà bỗng nhiên đỏ lên, rồi hắn quay người lại, nói: “Ta, ta quay đi rồi, nàng cởi áo đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-153.html.]
Chẳng bao lâu sau, phía sau vang lên tiếng sột soạt, Tống Hà biết đó là Nguyễn Du đang cởi áo. Không biết vì sao, hắn rõ ràng không muốn nghĩ đến những điều không hay, nhưng những hình ảnh không tốt lại cứ xâm nhập vào đầu hắn, chỉ nghĩ đến đôi tay mảnh mai của Nguyễn Du cởi bỏ lớp áo ngoài, rồi……
“Xong rồi.” Giọng nói mềm mại của Nguyễn Du từ phía sau vang lên.
Tống Hà vội vàng tự véo mình một cái, thầm mắng bản thân không đứng đắn: Tống Hà, ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy.
Hắn quay lại cười nói: “Nàng nằm xuống trước, ta đi thổi nến.”
Trước đây A Tương thường thổi nến, giờ đổi thành Tống Hà, Nguyễn Du tuy cảm thấy hơi không quen, nhưng trong lòng vẫn khá yên tâm. Ánh mắt nàng rơi vào Tống Hà, hắn mặc một bộ quần áo xanh đen, đi trước ánh nến, ánh lửa nhảy múa, ánh sáng nến chiếu lên người hắn, khiến khuôn mặt cứng cỏi ban ngày của hắn giờ đây thêm phần dịu dàng.
Tống Hà dường như cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Du, cũng liếc nhìn nàng một cái, nở một nụ cười. Nụ cười của Tống Hà không phải là dịu dàng, mà có chút nghịch ngợm, nhưng trong lòng Nguyễn Du lại dâng lên một cảm giác ấm áp và an lành, nàng biết có Tống Hà ở đây, nàng không cần phải sợ, nàng không phải một mình.
“Chúc nàng có giấc mơ đẹp.” Tống Hà nói xong câu này, mới thổi tắt nến.
Nguyễn Du mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu, dùng giọng gần như thì thầm nói: “Được.”
Hai người cùng nằm xuống, có Tống Hà bên cạnh, hôm nay Nguyễn Du ngủ cũng không khó khăn lắm. Chỉ một lát sau khi nhắm mắt, nàng đã bắt đầu có cảm giác buồn ngủ, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. Nhưng khi nàng vừa vào giấc mơ không lâu, Tống Hà đã ngồi dậy, rồi ngồi bên giường, xuyên qua ánh trăng mờ nhạt nhìn dung nhan đang ngủ của Nguyễn Du.
Mỗi bước mỗi xa
Nguyễn Du là một nữ tử tiêu biểu của vùng sông nước Giang Nam, từ dung mạo, cách nói chuyện đến tính cách, thậm chí từng sợi tóc đều mang nét dịu dàng, thanh tao, nhìn rất yên bình và tĩnh lặng.
Nhưng chính điều này trước đây Tống Hà lại không ưa, nhưng giờ đây hắn lại thích đến mức trân quý.
Đêm đã khuya, chiếc thuyền ồn ào ban ngày giờ đây trở nên yên tĩnh, bên tai Tống Hà là tiếng hít thở đều đặn của Nguyễn Du, hắn thậm chí cảm thấy hơi thở của nàng cũng ngọt ngào, chậc, ngọt ngào đến mức hắn muốn một ngụm ăn luôn.
Hắn không ngủ, cứ thế canh giữ bên cạnh Nguyễn Du. Khoảng chừng một canh giờ sau, Nguyễn Du vốn đang ngủ say bỗng nhiên biểu cảm trở nên rất đau khổ, nàng nhíu mày, nước mắt lăn dài trên má, miệng lẩm bẩm: “Đừng… đừng… phụ thân… mẫu thân… đừng… đừng rời xa con… Huynh trưởng… đừng… đừng!”
“Tiểu Ngư nhi, đừng sợ đừng sợ, không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi, có ta ở đây.” Tống Hà biết Nguyễn Du chắc chắn đang gặp ác mộng, vội vàng ôm nàng vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, ta là Tống Hà, ta ở đây.”
Giọng nói của hắn như có ma lực, Nguyễn Du vốn đang kích động, đau khổ bỗng nhiên bình tĩnh lại nhiều, dựa vào lòng hắn rồi dần dần ngủ tiếp.