Nhớ Em - Đông Ca
Chương 60: Tôi chỉ cần chị
Đêm nay Trần Lâm làm rất điên cuồng, vì đây là lần đầu tiên Hàng Cẩm chủ động như vậy, cũng không có màn dạo đầu, đã cưỡi ngồi lên người cậu, nắm lấy cây gậy chậm rãi ngồi xuống.
Cô thở dốc lên xuống phập phồng trên người cậu, đôi nh//ũ thịt rung loạn, cậu ngẩng đầu lên cắn hạt đậu của cô, một tay nâng eo cô, một tay nắm mông thịt, háng điên cuồng đỉnh lên.
Dục vọng sâu như thế, khoái cảm nặng như vậy.
Hai người như muốn chết đuối trong trận hoan ái cực độ này.
Bọn họ kết thúc sau khi so tài vào lúc 2 giờ sáng, Trần Lâm vui sướng đến không chịu được, ôm eo cô, năm ngón tay thon gầy vuốt ve nhẹ nhàng dọc theo vai lưng đi xuống, lại ôm cô sát vào mình, cúi đầu hôn cổ, cuối cùng là môi.
Hàng Cẩm mệt đến không mở được mắt, cô vùi mặt mình vào ngực cậu, nghe tiếng tim đập chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau cũng không khác thường lệ, chỉ là trước khi ra ngoài, Hàng Cẩm đưa một tấm thẻ và chìa khóa cho Trần Lâm:
“Thẻ cùng căn hộ này từ nay sẽ là của cậu, mật khẩu căn hộ là sáu số 7.”
Trần Lâm ngây ngẩn cả người, hỏi cô: “Là sao?”
“Ba mẹ tôi đã sắp xếp một cuộc hôn nhân, khả năng không bao lâu nữa sẽ kết hôn cùng người đó.”
Hàng Cẩm đặt thẻ cùng chìa khóa lên tủ giày: “Sau này tôi sẽ không đến đây.”
Trần Lâm giữ chặt tay cô, biểu cảm kinh ngạc cùng khó có thể tin được:
“Vì sao?”
Tối qua bọn họ còn thân mật như vậy, sau một giấc ngủ tỉnh dậy, cô liền phân rõ giới hạn với cậu.
Hàng Cẩm nhìn vào mắt cậu, nói rõ ràng từng câu chữ: “Vì bọn họ sẽ không cho phép tôi cùng với một người còn nhỏ hơn em trai mình hai tuổi, đang là sinh viên ở bên nhau, người này không có địa vị xã hội, không có tiền tài, không danh vọng, thậm chí điều kiện gia đình cũng rất kém, hoàn cảnh trưởng thành càng kém.”
Cô đang nghiêm túc.
Đôi mắt Trần Lâm hơi đỏ lên: “Tôi biết, tôi không xứng với chị.”
“Nhưng …. rõ ràng chị cũng thích tôi…” Cậu đưa tay lên sờ má cô, hốc mắt có dòng nước mắt chảy xuống: “Chị…chờ tôi mấy năm, được không?”
“Xin lỗi.” Hàng Cẩm không nhìn cậu nữa, nghiêng mặt né tránh đụng chạm, cầm túi phải đi.
Trần Lâm lại ôm cô từ phía sau: “Đừng đi….tôi không cần nhà, không cần thẻ của chị, tôi chỉ cần chị, chỉ cần chị thôi….”
Nước mắt thấm ướt cổ cô, trái tim Hàng Cẩm nghẹn ngào làm cho khó thở, cô không nghĩ đến rời khỏi Trần Lâm sẽ làm mình khó chịu như thế này, cô đẩy tay cậu ra, không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Tạm biệt, Trần Lâm.”
Vừa ra khỏi cửa, Trần Lâm lại đuổi theo, ngăn cản trước mặt cô, lông mày rậm nhíu chặt, đôi mắt đỏ bừng: “Chị chờ tôi ba năm, tôi sẽ làm ba mẹ chị chấp nhận tôi, nếu bọn họ chấp nhận, có phải chị…có thể….kết hôn với tôi?”
Nếu Hàng Đề Vân phát hiện sự tồn tại của Trần Lâm, đó sẽ là một trận chiến sinh tử khác giữa hai cha con.
Cô không nghĩ, cũng không muốn, lại khắc khẩu với Hàng Đề Vân, huống chi tối hôm qua còn xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng hổ thẹn với Hàng Đề Vân, cô không có cách nào phản kháng lại sự độc đoán ngang ngược của ông như trước nữa.
Hàng Cẩm quá hiểu ba mình, ông sẽ lấy một xấp tiền ném vào mặt Trần Lâm, bảo cậu cút càng xa càng tốt, ông cũng không quan tâm trong lòng cô nghĩ gì làm gì, muốn cái gì. Ông chỉ biết, ông làm như vậy sẽ tốt cho Hàng Cẩm.
Tất cả mọi thứ, đều là tốt cho Hàng Cẩm.
“Họ sẽ không chấp nhận cậu.” Hàng Cẩm chắc chắn nói với cậu, sau đó đi lướt qua người, vào thang máy.
Trước khi cửa thang máy khép lại, Trần Lâm vẫn đứng im đưa lưng về phía cô, bất động, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài rơi xuống đất.
Hàng Cẩm ngồi lên xe đi đến bệnh viện, Đằng Bình cầm ipad báo cáo hành trình, thấy cô thất thần nhiều lần, hỏi cô có muốn nghỉ ngơi một lát hay không.
Hàng Cẩm ném notebook sang một bên, tài liệu lấy ra cũng không lật xem, chỉ nhìn chằm chằm những bông tuyết bay lất phất ngoài sửa sổ, rơi xuống đất nhẹ nhàng và duyên dáng như những cành tơ liễu, rồi tan biến không dấu vết.
Tuyết lại rơi.
Khó trách hôm nay lạnh như vậy.
Lạnh đến mức làm trái tim cô thật khó chịu.
“Đằng Bình.” Bỗng nhiên cô mở miệng.
“Dạ, Hàng tổng, có chuyện gì?” Đằng Bình nhìn cô qua gương chiếu hậu.
“Đẩy lùi lịch trình sáng nay đi.”
Hàng Cẩm nhìn ngoài cửa sổ, rũ mí mắt, giọng nói khản đặc vẻ mỏi mệt:
“Hôm nay khả năng tôi không có cách nào chuyên tâm làm việc.”
“Vâng.”
Cô thở dốc lên xuống phập phồng trên người cậu, đôi nh//ũ thịt rung loạn, cậu ngẩng đầu lên cắn hạt đậu của cô, một tay nâng eo cô, một tay nắm mông thịt, háng điên cuồng đỉnh lên.
Dục vọng sâu như thế, khoái cảm nặng như vậy.
Hai người như muốn chết đuối trong trận hoan ái cực độ này.
Bọn họ kết thúc sau khi so tài vào lúc 2 giờ sáng, Trần Lâm vui sướng đến không chịu được, ôm eo cô, năm ngón tay thon gầy vuốt ve nhẹ nhàng dọc theo vai lưng đi xuống, lại ôm cô sát vào mình, cúi đầu hôn cổ, cuối cùng là môi.
Hàng Cẩm mệt đến không mở được mắt, cô vùi mặt mình vào ngực cậu, nghe tiếng tim đập chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau cũng không khác thường lệ, chỉ là trước khi ra ngoài, Hàng Cẩm đưa một tấm thẻ và chìa khóa cho Trần Lâm:
“Thẻ cùng căn hộ này từ nay sẽ là của cậu, mật khẩu căn hộ là sáu số 7.”
Trần Lâm ngây ngẩn cả người, hỏi cô: “Là sao?”
“Ba mẹ tôi đã sắp xếp một cuộc hôn nhân, khả năng không bao lâu nữa sẽ kết hôn cùng người đó.”
Hàng Cẩm đặt thẻ cùng chìa khóa lên tủ giày: “Sau này tôi sẽ không đến đây.”
Trần Lâm giữ chặt tay cô, biểu cảm kinh ngạc cùng khó có thể tin được:
“Vì sao?”
Tối qua bọn họ còn thân mật như vậy, sau một giấc ngủ tỉnh dậy, cô liền phân rõ giới hạn với cậu.
Hàng Cẩm nhìn vào mắt cậu, nói rõ ràng từng câu chữ: “Vì bọn họ sẽ không cho phép tôi cùng với một người còn nhỏ hơn em trai mình hai tuổi, đang là sinh viên ở bên nhau, người này không có địa vị xã hội, không có tiền tài, không danh vọng, thậm chí điều kiện gia đình cũng rất kém, hoàn cảnh trưởng thành càng kém.”
Cô đang nghiêm túc.
Đôi mắt Trần Lâm hơi đỏ lên: “Tôi biết, tôi không xứng với chị.”
“Nhưng …. rõ ràng chị cũng thích tôi…” Cậu đưa tay lên sờ má cô, hốc mắt có dòng nước mắt chảy xuống: “Chị…chờ tôi mấy năm, được không?”
“Xin lỗi.” Hàng Cẩm không nhìn cậu nữa, nghiêng mặt né tránh đụng chạm, cầm túi phải đi.
Trần Lâm lại ôm cô từ phía sau: “Đừng đi….tôi không cần nhà, không cần thẻ của chị, tôi chỉ cần chị, chỉ cần chị thôi….”
Nước mắt thấm ướt cổ cô, trái tim Hàng Cẩm nghẹn ngào làm cho khó thở, cô không nghĩ đến rời khỏi Trần Lâm sẽ làm mình khó chịu như thế này, cô đẩy tay cậu ra, không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Tạm biệt, Trần Lâm.”
Vừa ra khỏi cửa, Trần Lâm lại đuổi theo, ngăn cản trước mặt cô, lông mày rậm nhíu chặt, đôi mắt đỏ bừng: “Chị chờ tôi ba năm, tôi sẽ làm ba mẹ chị chấp nhận tôi, nếu bọn họ chấp nhận, có phải chị…có thể….kết hôn với tôi?”
Nếu Hàng Đề Vân phát hiện sự tồn tại của Trần Lâm, đó sẽ là một trận chiến sinh tử khác giữa hai cha con.
Cô không nghĩ, cũng không muốn, lại khắc khẩu với Hàng Đề Vân, huống chi tối hôm qua còn xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng hổ thẹn với Hàng Đề Vân, cô không có cách nào phản kháng lại sự độc đoán ngang ngược của ông như trước nữa.
Hàng Cẩm quá hiểu ba mình, ông sẽ lấy một xấp tiền ném vào mặt Trần Lâm, bảo cậu cút càng xa càng tốt, ông cũng không quan tâm trong lòng cô nghĩ gì làm gì, muốn cái gì. Ông chỉ biết, ông làm như vậy sẽ tốt cho Hàng Cẩm.
Tất cả mọi thứ, đều là tốt cho Hàng Cẩm.
“Họ sẽ không chấp nhận cậu.” Hàng Cẩm chắc chắn nói với cậu, sau đó đi lướt qua người, vào thang máy.
Trước khi cửa thang máy khép lại, Trần Lâm vẫn đứng im đưa lưng về phía cô, bất động, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài rơi xuống đất.
Hàng Cẩm ngồi lên xe đi đến bệnh viện, Đằng Bình cầm ipad báo cáo hành trình, thấy cô thất thần nhiều lần, hỏi cô có muốn nghỉ ngơi một lát hay không.
Hàng Cẩm ném notebook sang một bên, tài liệu lấy ra cũng không lật xem, chỉ nhìn chằm chằm những bông tuyết bay lất phất ngoài sửa sổ, rơi xuống đất nhẹ nhàng và duyên dáng như những cành tơ liễu, rồi tan biến không dấu vết.
Tuyết lại rơi.
Khó trách hôm nay lạnh như vậy.
Lạnh đến mức làm trái tim cô thật khó chịu.
“Đằng Bình.” Bỗng nhiên cô mở miệng.
“Dạ, Hàng tổng, có chuyện gì?” Đằng Bình nhìn cô qua gương chiếu hậu.
“Đẩy lùi lịch trình sáng nay đi.”
Hàng Cẩm nhìn ngoài cửa sổ, rũ mí mắt, giọng nói khản đặc vẻ mỏi mệt:
“Hôm nay khả năng tôi không có cách nào chuyên tâm làm việc.”
“Vâng.”