Nhớ Em - Đông Ca
Chương 59: Ôm
Thật sự Hàng Đề Vân không sao, vết thương của ông đã được khâu lại hoàn chỉnh, đã qua cơn nguy kịch. Các nhân viên y tế đẩy người vào phòng theo dõi đặc biệt quan sát trong hai giờ. Thấy không có phản ứng phụ nào sau phẫu thuật, lúc này mới đưa đến phòng bệnh thường, Hàng Cẩm đã nâng cấp lên phòng cao cấp một giường bệnh.
Trên tay dính chút máu từ trên người Hàng Đề Vân, cô đi vào toilet rửa tay, đang rửa bỗng đánh mạnh xuống bồn rửa, xoay người dựa vào tường há to miệng thở gấp.
Một dao này hẳn là nên đâm trên người cô.
Nhưng lại đâm vào người Hàng Đề Vân.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc, cô gọi điện cho mẹ, bảo bà mang theo vài bộ quần áo để ba tắm rửa, trong điện thoại Phùng Thục Quân hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Hàng Cẩm không còn sức trả lời, chỉ nói: “Con ở đây chờ mẹ.”
Sau khi cúp điện thoại, cô cũng không đi vào phòng bệnh ngay, mà đứng yên lặng ngây ngốc ở cửa.
Đoạn Huy Dương hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn gì không, cô lắc lắc đầu, ngay sau đó như nhớ đến gì đó nói: “Xin lỗi về chuyện tối nay, tôi cho người đưa anh về.”
“Không cần, lát nữa còn đến đồn cảnh sát lấy lời khai.”
Đoạn Huy Dương phất phất tay với cô, nói là đi đã, lát sau lại mang theo một túi đồ ăn lên, nói lo tối nay cô chưa ăn được gì, ăn tạm cái này một chút.
“Cảm ơn.” Hàng Cẩm nói cảm ơn, mang đồ ăn vào phòng bệnh, sau đó đưa anh xuống đại sảnh tầng một.
Khi trở về phòng bệnh, Hàng Đề Vân đã sớm tỉnh, lời đầu tiên ông nói với cô là:
“Không sao, đừng có nói với mẹ con.”
Giây tiếp theo, cửa phòng bệnh cũng được đẩy ra, Phùng Thục Quân đỏ mắt đi vào, ngoài miệng nói hù chết tôi rồi, vội vàng kiểm tra toàn thân Hàng Đề Vân một lượt, lúc này mới hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hàng Đề Vân nói có một tên điên, uống say, cố ý gây chuyện.
Phùng Thục Quân nói đã báo cảnh sát chưa, cho hắn ta vào tù, làm sao có chuyện uống say cầm dao chọc người.
Hàng Cẩm cúi đầu nói: “Là Vương Tề.”
Phùng Thục Quân bỗng im bặt.
Hàng Đề Vân không muốn nói về vấn đề này nữa. Mỗi lần nhắc đến nhà họ Vương, Phùng Thục Quân liền khóc một hồi, ngoài mặt Hàng Cẩm bình tĩnh, nhưng ông biết nhà đó như bóng ma tâm lý của cô, như một khối u ác tính, rễ đã cắm sâu trong lòng cô.
Đôi khi Hàng Đề Vân cũng hận chính bản thân mình.
Hận lúc trước ông đã tìm một bảo mẫu như vậy, dẫn sói vào nhà, làm hại con gái nhỏ Hàng Cẩm 6 tuổi kia, còn hình thành một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa.
Ông cũng hận mình vô dụng, muốn cho con gái có đủ cảm giác an toàn, muốn bù đắp nhiều hơn, nhưng lại không được như mong muốn, bất luận ông làm gì, đều đẩy con gái mình ra xa hơn.
Quan hệ của hai người càng như đóng băng.
“Ba cố tình cướp con dao đó.” Hàng Đề Vân bỗng mở miệng nói: “Ba biết, trong lòng con vẫn luôn nhớ về việc đó, ba nghĩ, có phải một ngày, ba chết trên tay Vương Tề, con sẽ quên đi chuyện đó, sẽ rộng lượng hơn.”
Hàng Cẩm kinh ngạc nhìn ông, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Phùng Thục Quân che mặt khóc lớn: “Ông nói cái gì vậy ha.”
“Cùng lắm thì một mạng đổi một mạng.”
Đôi mắt Hàng Đề Vân cũng đỏ lên: “A Cẩm, từ trước đến nay ba không muốn làm tổn thương con, chỉ là cách thức bảo vệ con không được đúng, những lời nói ra cũng không đúng, con oán hận cũng là điều hiển nhiên.”
“Con không hận ba.” Hàng Cẩm quay mặt đi, lau nước mắt đi.
Cô chỉ không thích cách mà ông xử lý mọi chuyện, ghét ông tự kiêu tự phụ, chán ghét ông luôn lấy danh nghĩa làm ba để áp chế cô, cho nên cô cố gắng trưởng thành, cố gắng thay thế ông.
Nhưng sự thật, cô không thể thay đổi, trước sau ông vẫn là ba cô.
Một người ba yêu thương và bảo vệ con gái nhưng lại vụng về và cố chấp.
“Ba hổ thẹn với con, luôn muốn bồi thường cho con, nhưng mỗi lần, hai ba con chạm mặt đều có chuyện….”
Hàng Đề Vân dừng lại thở gấp, mới tiếp tục nói, “Ba cũng muốn ngồi cùng con ăn một bữa cơm ngon, nhìn con kết bạn, yêu đương, kết hôn sinh con, mà không phải như một người máy, mỗi ngày chỉ biết làm việc, đi công tác.”
“Tên nhóc Huy Dương này khá tốt, ông bà con thích, ba cũng cảm thấy không tồi, nếu hai đứa ở bên nhau, ba cũng yên tâm rồi.” “Hôm nay nó còn bị thương vì ba, bao giờ con mời nó ăn bữa cơm, không thể thiếu ân tình này.”
“Ông nghỉ ngơi cho tốt, đừng có nói nhiều như vậy.”
Phùng Thục Quân lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt: “Chuyện này cứ để con gái lựa chọn, không phải đã nói không can thiệp vào sao?”
“Tôi sợ tôi không đợi được đến ngày đó, đã chết rồi.” Hàng Đề Vân cười nói: “Tôi vừa nghĩ cái mạng già này sẽ chấm dứt vào đêm nay.”
“Phi phi miệng quạ đen, không cần nói những lời không may như thế, con cái nghe được sẽ khó chịu.”
Phùng Thục Quân đắp chăn cho ông: “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi rót nước cho ông.”
Phùng Thục Quân đi lên đẩy đẩy Hàng Cẩm, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, cách xa phòng bệnh, Phùng Thục Quân mới nói: “Đã khuya, con về nghỉ trước đi, có mẹ ở đây cùng ba con, yên tâm, không có việc gì.”
Hàng Cẩm gật gật đầu.
Phùng Thục Quân sợ cô để tâm chuyện vụn vặt, ôm cô nói: “A Cẩm, đây là chuyện ngoài ý muốn, không ai trách con, không liên quan gì đến con hết.”
Trái tim Hàng Cẩm như bị cái gì đó hái xuống, cô nghẹn lại như không thở được. Cô mệt mỏi đối mặt với mọi thứ đến mức không giữ được biểu cảm nên chỉ im lặng gật đầu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hàng Cẩm đi đến đồn cảnh sát, Đoạn Huy Dương cũng ở đây, chắc biết cô sẽ đến, sau khi lấy lời khai xong vẫn luôn ngồi chờ cô.
Hàng Cẩm thay Hàng Đề Vân ghi lại lời khai, nộp camera giám sát, sau đó giao lại mọi việc cho luật sư xử lý, đi ra khỏi phòng thẩm vấn, lại cố gắng ép mình xuống, cô sợ mình không nhịn được lại động thủ với Vương Tề.
Đoạn Huy Dương đứng dậy đi đến hỏi cô: “Xử lý tốt chưa?”
Hàng Cẩm không có biểu cảm nào: “Ừm” một tiếng.
“Tôi đưa cô nhé?” Đoạn Huy Dương hỏi.
Hàng Cẩm nhìn cánh tay anh bị thương, uyển chuyển từ chối: “Không cần.”
Đoạn Huy Dương cười giơ tay chỉ chỉ ngoài cửa: “Có tài xế.”
Hàng Cẩm không từ chối nữa, lên xe, thần sắc hờ hững nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Nghe tôi nói.” Trên đường Đoạn Huy Dương an ủi cô: “Ngàn vạn lần cô đừng cho rằng mình sai, đây là tai bay vạ gió, không phải hôm nay thì tương lai cũng có ngày bùng nổ, may mà chú Hàng có thúc cát nhân thiên tướng, không có chuyện gì to tát, coi như chuyện này đã qua đi, cô đừng tự trách mình.”
Hàng Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới hỏi anh: “Miệng vết thương đau không?”
Đoạn Huy Dương cúi đầu nhì tay mình: “Vết thương nhỏ thôi, hai ngày nữa là ổn.”
“Sẽ hồi phục như trước phải không?” Hàng Cẩm rời tầm mắt từ ngoài cửa sổ, di chuyển đến mặt anh.
Đoạn Huy Dương bỗng nhiên nghe hiểu được ngữ điệu của cô, anh nghiêm túc nhìn cô nói:
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Hàng Cẩm không nói nữa.
Gần 12 giờ đêm, Đoạn Huy Dương xuống xe, mở cửa cho cô, khoác áo khoác của mình lên người cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ ngon, ngày mai là một ngày mới. “
Hàng Cẩm nói cảm ơn, xoay người đi vào khu chung cư.
Tâm tình của cô cũng giống như bóng đêm, lạnh lẽo, đen tối.
Cũng như những ngày thường, lúc cô đi ra khỏi thang máy, đã thấy Trần Lâm ngồi trước cửa, cầm đèn pin đọc sách, cậu sắp có một cuộc thi vào tháng ba.
Cô đã nói rõ với cậu, tối nay công ty tổ chức họp thường niên, có thể về rất muộn. Cô bảo cậu không cần đến đây, nhưng cậu vẫn đến, nói muộn cũng có thể chờ cô, chỉ cần cô trở về.
Nghe tiếng tiếng động, Trần Lâm buông đèn pin cùng sách xuống, ngay lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ lễ phục của cô, kinh ngạc một cái chớp mắt, sau đó mới đi nhanh đến ôm cô vào lòng.
“Hôm nay chị thật xinh đẹp.”
Cậu vùi đầu cọ cọ vào cần cổ cô, hôn tóc cô, sờ đến bàn tay lạnh băng, lập tức nhét tay cô vào vạt áo: “Mau ôm một cái.”
Những ngón tay lạnh cóng chạm vào làn da cứng rắn, nóng bỏng.
Trong phút chốc, cơn lạnh lẽo xung quanh cô đều tan biến, hơi ấm dần dần làm tan rã trái tim đã đóng băng của cô.
Cô ngẩng đầu, thấy gương mặt đen tối của Trần Lâm mang theo ý cười, cậu cúi thấp, cười hỏi cô:
“Như vậy có phải tốt hơn không?”
Cô không tỏ ý kiến, cụp mi mắt xuống, đưa bàn tay đang đặt ở ngực cậu, vòng qua sau lưng, thân thể dán sát lại gần.
Ôm lấy cậu.
Trên tay dính chút máu từ trên người Hàng Đề Vân, cô đi vào toilet rửa tay, đang rửa bỗng đánh mạnh xuống bồn rửa, xoay người dựa vào tường há to miệng thở gấp.
Một dao này hẳn là nên đâm trên người cô.
Nhưng lại đâm vào người Hàng Đề Vân.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc, cô gọi điện cho mẹ, bảo bà mang theo vài bộ quần áo để ba tắm rửa, trong điện thoại Phùng Thục Quân hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Hàng Cẩm không còn sức trả lời, chỉ nói: “Con ở đây chờ mẹ.”
Sau khi cúp điện thoại, cô cũng không đi vào phòng bệnh ngay, mà đứng yên lặng ngây ngốc ở cửa.
Đoạn Huy Dương hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn gì không, cô lắc lắc đầu, ngay sau đó như nhớ đến gì đó nói: “Xin lỗi về chuyện tối nay, tôi cho người đưa anh về.”
“Không cần, lát nữa còn đến đồn cảnh sát lấy lời khai.”
Đoạn Huy Dương phất phất tay với cô, nói là đi đã, lát sau lại mang theo một túi đồ ăn lên, nói lo tối nay cô chưa ăn được gì, ăn tạm cái này một chút.
“Cảm ơn.” Hàng Cẩm nói cảm ơn, mang đồ ăn vào phòng bệnh, sau đó đưa anh xuống đại sảnh tầng một.
Khi trở về phòng bệnh, Hàng Đề Vân đã sớm tỉnh, lời đầu tiên ông nói với cô là:
“Không sao, đừng có nói với mẹ con.”
Giây tiếp theo, cửa phòng bệnh cũng được đẩy ra, Phùng Thục Quân đỏ mắt đi vào, ngoài miệng nói hù chết tôi rồi, vội vàng kiểm tra toàn thân Hàng Đề Vân một lượt, lúc này mới hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hàng Đề Vân nói có một tên điên, uống say, cố ý gây chuyện.
Phùng Thục Quân nói đã báo cảnh sát chưa, cho hắn ta vào tù, làm sao có chuyện uống say cầm dao chọc người.
Hàng Cẩm cúi đầu nói: “Là Vương Tề.”
Phùng Thục Quân bỗng im bặt.
Hàng Đề Vân không muốn nói về vấn đề này nữa. Mỗi lần nhắc đến nhà họ Vương, Phùng Thục Quân liền khóc một hồi, ngoài mặt Hàng Cẩm bình tĩnh, nhưng ông biết nhà đó như bóng ma tâm lý của cô, như một khối u ác tính, rễ đã cắm sâu trong lòng cô.
Đôi khi Hàng Đề Vân cũng hận chính bản thân mình.
Hận lúc trước ông đã tìm một bảo mẫu như vậy, dẫn sói vào nhà, làm hại con gái nhỏ Hàng Cẩm 6 tuổi kia, còn hình thành một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa.
Ông cũng hận mình vô dụng, muốn cho con gái có đủ cảm giác an toàn, muốn bù đắp nhiều hơn, nhưng lại không được như mong muốn, bất luận ông làm gì, đều đẩy con gái mình ra xa hơn.
Quan hệ của hai người càng như đóng băng.
“Ba cố tình cướp con dao đó.” Hàng Đề Vân bỗng mở miệng nói: “Ba biết, trong lòng con vẫn luôn nhớ về việc đó, ba nghĩ, có phải một ngày, ba chết trên tay Vương Tề, con sẽ quên đi chuyện đó, sẽ rộng lượng hơn.”
Hàng Cẩm kinh ngạc nhìn ông, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Phùng Thục Quân che mặt khóc lớn: “Ông nói cái gì vậy ha.”
“Cùng lắm thì một mạng đổi một mạng.”
Đôi mắt Hàng Đề Vân cũng đỏ lên: “A Cẩm, từ trước đến nay ba không muốn làm tổn thương con, chỉ là cách thức bảo vệ con không được đúng, những lời nói ra cũng không đúng, con oán hận cũng là điều hiển nhiên.”
“Con không hận ba.” Hàng Cẩm quay mặt đi, lau nước mắt đi.
Cô chỉ không thích cách mà ông xử lý mọi chuyện, ghét ông tự kiêu tự phụ, chán ghét ông luôn lấy danh nghĩa làm ba để áp chế cô, cho nên cô cố gắng trưởng thành, cố gắng thay thế ông.
Nhưng sự thật, cô không thể thay đổi, trước sau ông vẫn là ba cô.
Một người ba yêu thương và bảo vệ con gái nhưng lại vụng về và cố chấp.
“Ba hổ thẹn với con, luôn muốn bồi thường cho con, nhưng mỗi lần, hai ba con chạm mặt đều có chuyện….”
Hàng Đề Vân dừng lại thở gấp, mới tiếp tục nói, “Ba cũng muốn ngồi cùng con ăn một bữa cơm ngon, nhìn con kết bạn, yêu đương, kết hôn sinh con, mà không phải như một người máy, mỗi ngày chỉ biết làm việc, đi công tác.”
“Tên nhóc Huy Dương này khá tốt, ông bà con thích, ba cũng cảm thấy không tồi, nếu hai đứa ở bên nhau, ba cũng yên tâm rồi.” “Hôm nay nó còn bị thương vì ba, bao giờ con mời nó ăn bữa cơm, không thể thiếu ân tình này.”
“Ông nghỉ ngơi cho tốt, đừng có nói nhiều như vậy.”
Phùng Thục Quân lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt: “Chuyện này cứ để con gái lựa chọn, không phải đã nói không can thiệp vào sao?”
“Tôi sợ tôi không đợi được đến ngày đó, đã chết rồi.” Hàng Đề Vân cười nói: “Tôi vừa nghĩ cái mạng già này sẽ chấm dứt vào đêm nay.”
“Phi phi miệng quạ đen, không cần nói những lời không may như thế, con cái nghe được sẽ khó chịu.”
Phùng Thục Quân đắp chăn cho ông: “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi rót nước cho ông.”
Phùng Thục Quân đi lên đẩy đẩy Hàng Cẩm, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, cách xa phòng bệnh, Phùng Thục Quân mới nói: “Đã khuya, con về nghỉ trước đi, có mẹ ở đây cùng ba con, yên tâm, không có việc gì.”
Hàng Cẩm gật gật đầu.
Phùng Thục Quân sợ cô để tâm chuyện vụn vặt, ôm cô nói: “A Cẩm, đây là chuyện ngoài ý muốn, không ai trách con, không liên quan gì đến con hết.”
Trái tim Hàng Cẩm như bị cái gì đó hái xuống, cô nghẹn lại như không thở được. Cô mệt mỏi đối mặt với mọi thứ đến mức không giữ được biểu cảm nên chỉ im lặng gật đầu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hàng Cẩm đi đến đồn cảnh sát, Đoạn Huy Dương cũng ở đây, chắc biết cô sẽ đến, sau khi lấy lời khai xong vẫn luôn ngồi chờ cô.
Hàng Cẩm thay Hàng Đề Vân ghi lại lời khai, nộp camera giám sát, sau đó giao lại mọi việc cho luật sư xử lý, đi ra khỏi phòng thẩm vấn, lại cố gắng ép mình xuống, cô sợ mình không nhịn được lại động thủ với Vương Tề.
Đoạn Huy Dương đứng dậy đi đến hỏi cô: “Xử lý tốt chưa?”
Hàng Cẩm không có biểu cảm nào: “Ừm” một tiếng.
“Tôi đưa cô nhé?” Đoạn Huy Dương hỏi.
Hàng Cẩm nhìn cánh tay anh bị thương, uyển chuyển từ chối: “Không cần.”
Đoạn Huy Dương cười giơ tay chỉ chỉ ngoài cửa: “Có tài xế.”
Hàng Cẩm không từ chối nữa, lên xe, thần sắc hờ hững nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Nghe tôi nói.” Trên đường Đoạn Huy Dương an ủi cô: “Ngàn vạn lần cô đừng cho rằng mình sai, đây là tai bay vạ gió, không phải hôm nay thì tương lai cũng có ngày bùng nổ, may mà chú Hàng có thúc cát nhân thiên tướng, không có chuyện gì to tát, coi như chuyện này đã qua đi, cô đừng tự trách mình.”
Hàng Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới hỏi anh: “Miệng vết thương đau không?”
Đoạn Huy Dương cúi đầu nhì tay mình: “Vết thương nhỏ thôi, hai ngày nữa là ổn.”
“Sẽ hồi phục như trước phải không?” Hàng Cẩm rời tầm mắt từ ngoài cửa sổ, di chuyển đến mặt anh.
Đoạn Huy Dương bỗng nhiên nghe hiểu được ngữ điệu của cô, anh nghiêm túc nhìn cô nói:
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Hàng Cẩm không nói nữa.
Gần 12 giờ đêm, Đoạn Huy Dương xuống xe, mở cửa cho cô, khoác áo khoác của mình lên người cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ ngon, ngày mai là một ngày mới. “
Hàng Cẩm nói cảm ơn, xoay người đi vào khu chung cư.
Tâm tình của cô cũng giống như bóng đêm, lạnh lẽo, đen tối.
Cũng như những ngày thường, lúc cô đi ra khỏi thang máy, đã thấy Trần Lâm ngồi trước cửa, cầm đèn pin đọc sách, cậu sắp có một cuộc thi vào tháng ba.
Cô đã nói rõ với cậu, tối nay công ty tổ chức họp thường niên, có thể về rất muộn. Cô bảo cậu không cần đến đây, nhưng cậu vẫn đến, nói muộn cũng có thể chờ cô, chỉ cần cô trở về.
Nghe tiếng tiếng động, Trần Lâm buông đèn pin cùng sách xuống, ngay lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ lễ phục của cô, kinh ngạc một cái chớp mắt, sau đó mới đi nhanh đến ôm cô vào lòng.
“Hôm nay chị thật xinh đẹp.”
Cậu vùi đầu cọ cọ vào cần cổ cô, hôn tóc cô, sờ đến bàn tay lạnh băng, lập tức nhét tay cô vào vạt áo: “Mau ôm một cái.”
Những ngón tay lạnh cóng chạm vào làn da cứng rắn, nóng bỏng.
Trong phút chốc, cơn lạnh lẽo xung quanh cô đều tan biến, hơi ấm dần dần làm tan rã trái tim đã đóng băng của cô.
Cô ngẩng đầu, thấy gương mặt đen tối của Trần Lâm mang theo ý cười, cậu cúi thấp, cười hỏi cô:
“Như vậy có phải tốt hơn không?”
Cô không tỏ ý kiến, cụp mi mắt xuống, đưa bàn tay đang đặt ở ngực cậu, vòng qua sau lưng, thân thể dán sát lại gần.
Ôm lấy cậu.