Nhớ Em - Đông Ca
Chương 56: Quá chặt
Giày Hàng Cẩm cũng chưa đổi, đã bị Trần Lâm cởi sạch quần áo ôm vào lòng đỉnh lên, hai chân cô vòng lên eo cậu, bị cậu thúc đến ngón chân co rút, cơ thể trừu run, khoái cảm làm cô vô thức đưa tay vò lung tung mái tóc cậu, nắm sau cổ, xuống sống lưng.
Cậu thở dốc cắn môi cô, giọng nói khàn khàn mê hoặc: “Chị….chị kẹp đến mức….quá chặt.”
Cậu thúc vào mạnh mẽ, lúc cô kêu lên cắn vào cổ cậu, lại ôm eo cô đè lên tường không ngừng cắm đưa mấy chục lần, cho đến lúc giọng Hàng Cẩm đã thay đổi âm lượng, cô ngẩng cao cô, gáy để trên tường, cào sống lưng cậu, bị đỉnh đến không chịu nổi, lại cắn cổ cậu, giọng nói theo tiếng khóc nức nở: “Đủ…rồi….Trần Lâm…”
Bọn họ làm từ trên tường đến sô pha, từ sô pha xuống dưới thảm, từ thảm làm đến ban công.
Hơn 11 giờ đêm, ngoài cửa sổ không còn tiếng gì, chỉ có vài tiếng chim kêu, Hàng Cẩm khoác chăn mỏng đứng ở lan can, bị Trần Lâm đỉnh từ phía sau, cắn môi kiềm chế lại tiếng rên rỉ, cậu đâm vào vừa nhanh vừa mạnh, thấy cô run rẩy cao trào, lúc này mới quay cằm cô qua, vừa hôn vừa cắn cánh môi, cứ chín nông một sâu mà đỉnh cô.
Sắp đến 12 giờ, hai giờ giằng co kịch liệt này, khó khăn lắm mới có thể dừng lại được.
Trần Lâm mới đưa Hàng Cẩm đi tắm xong trở về giường, lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
Hàng Cẩm mệt đến mức không thể mở mắt, chỉ cảm thấy những ngón tay của chàng trai luồn qua tóc cô, vừa cúi đầu hôn lên mặt cô, như thể chưa bao giờ thấy đủ, nụ hôn nhẹ dày đặc dọc theo trán, chóp mũi rồi từ từ đi xuống môi cô. Sáng hôm sau Hàng Cẩm lại tỉnh dậy từ vòng tay của Trần Lâm, cậu luôn ôm cô thật chặt, cơ thể dán sát vào cô, cằm tựa vào đỉnh đầu, luôn có thể nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc khi vửa mở mắt.
Hô hấp cũng đều là hơi thở của cậu.
Trước đây, có lẽ cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ lên giường với một chàng trai kém mình sáu tuổi.
Còn làm một lần, lại một lần.
Thậm chí, dần dần quen với sự tồn tại của người này.
Lúc cô rửa mặt mới phát hiện hôm qua mình cắn quá tàn nhẫn, cổ Trần Lâm đổ máu với dấu răng rất sâu, cậu tự tìm băng cá nhân, đứng trước gương dán vào, cuối cùng còn dán cả lên miệng vết thương, lúc xé xuống còn đau kêu lên A một tiếng.
Hàng Cầm lau khô mặt, cầm băng cá nhân đi đến trước mặt cậu.
Trần Lâm nhìn ra ý của cô, hưng phấn chủ động cúi người, hơi ngồi xổm xuống, khóe môi cong lên hiện rõ chiếc má lúm bên phải.
Hàng Cẩm dán băng cá nhân lên cho cậu, dùng lòng bàn tay vuốt phẳng, lúc thu tay về, bị cậu chặn ngang bế lên đặt trên bồn rửa tay, con ngươi đen nhánh trong sáng, đáy mắt tràn đầy ý cười, cúi đầu xuống hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng.
Eo Hàng Cẩm quá đau, đẩy cậu hai lần vẫn không được, cắn môi dưới, cậu mới buông cô ra.
Sau khi hai người thay quần áo xong, cùng ngồi trước bàn ăn bữa sáng, Trần Lâm phát hiện túi hoành thánh nhỏ trong tủ lạnh, nấu lên hai người ăn, mỗi người uống một cốc sữa bò, sau đó đổi giày đi ra cửa.
Thang máy không có người khác, Trần Lâm vẫn đan mười ngón tay mình vào tay cô như trước.
Ra khỏi thang máy, câu kéo dãn khoảng cách, nhìn Hàng Cẩm cách mình càng ngày càng sau, bước nhanh đuổi theo sau, thấy cô ngồi lên xe, cậu mới thả chậm tốc độ, cách lớp cửa kính nhìn sườn mặt cô.
Nhìn theo hướng xe cô đã rời đi.
Liên tiếp mấy ngày, bọn họ đều sống chung như vậy, ngẫu nhiên Trần Lâm sẽ cảm thấy bọn họ như đang yêu đương vụng trộm, càng lâu càng cảm thấy, cậu đang yêu đương với Hàng Cẩm, chẳng qua cô quá bận, chỉ có thời gian trở về vào buổi tối, mới có thể thả lỏng, giao thân thể của mình cho cậu.
Thời điểm mệt mỏi, cô cũng sẽ cắn cậu, không cho chạm vào người, giới hạn việc ôm ấp hôn hít.
Cậu bắt đầu hiểu tính tình của cô, biết cảm xúc qua một ánh mắt, cũng biết lúc nhíu mày là thoải mái hay đang khó chịu, rõ ràng hơn, chỉ cần cô không kháng cự, có thể lý giải là đang chủ động.
Trên giường bọn họ trở nên hợp nhau hơn, ngoài ngủ ra, mỗi phút mỗi giây ở bên nhau không phải ôm ấp hôn hít, thì là điên cuồng làm tình.
Dấu hôn trên người Hàng Cẩm vẫn không tan, bởi vì thân thể tiêu hao quá mức, mỗi ngày đều có nhân viên mát xa đến công ty làm một tiếng đồng hồ, Đằng Bình còn mua không ít đồ bổ cho cô uống.
Trần Lâm muốn cùng Hàng Cẩm ra ngoài chơi một lần, công viên hay chỗ nào cũng được, chỉ cần có hai người họ, nhưng công việc của Hàng Cẩm bận rộn, cậu lo quấy rầy công việc của cô, rạp chiếu phim cũng chưa vào xem, chỉ cùng cô xem TV ở nhà, mới xem được vài phút lại thấy có nhận điện thoại công việc, nên cũng đành kết thúc.
Bọn họ dạo qua cửa hàng tiện lợi, tối đó họ làm tình đến kiệt sức, lúc mở tủ lạnh mới phát hiện không có đồ ăn, muốn gọi cơm hộp nhưng không thể chờ thêm, đành phải xuống lầu kiếm đồ ăn, vào cửa hàng tiện lợi, Trần Lâm quen cửa quen nẻo tìm được sandwich cùng cơm nắm mà Hàng Cẩm thích, cậu cũng mua cho mình một phần.
Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ ngoài khu nhà, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, ăn cơm nắm trong tay.
Đêm hôm đó, trời thật đẹp.
Cậu thở dốc cắn môi cô, giọng nói khàn khàn mê hoặc: “Chị….chị kẹp đến mức….quá chặt.”
Cậu thúc vào mạnh mẽ, lúc cô kêu lên cắn vào cổ cậu, lại ôm eo cô đè lên tường không ngừng cắm đưa mấy chục lần, cho đến lúc giọng Hàng Cẩm đã thay đổi âm lượng, cô ngẩng cao cô, gáy để trên tường, cào sống lưng cậu, bị đỉnh đến không chịu nổi, lại cắn cổ cậu, giọng nói theo tiếng khóc nức nở: “Đủ…rồi….Trần Lâm…”
Bọn họ làm từ trên tường đến sô pha, từ sô pha xuống dưới thảm, từ thảm làm đến ban công.
Hơn 11 giờ đêm, ngoài cửa sổ không còn tiếng gì, chỉ có vài tiếng chim kêu, Hàng Cẩm khoác chăn mỏng đứng ở lan can, bị Trần Lâm đỉnh từ phía sau, cắn môi kiềm chế lại tiếng rên rỉ, cậu đâm vào vừa nhanh vừa mạnh, thấy cô run rẩy cao trào, lúc này mới quay cằm cô qua, vừa hôn vừa cắn cánh môi, cứ chín nông một sâu mà đỉnh cô.
Sắp đến 12 giờ, hai giờ giằng co kịch liệt này, khó khăn lắm mới có thể dừng lại được.
Trần Lâm mới đưa Hàng Cẩm đi tắm xong trở về giường, lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
Hàng Cẩm mệt đến mức không thể mở mắt, chỉ cảm thấy những ngón tay của chàng trai luồn qua tóc cô, vừa cúi đầu hôn lên mặt cô, như thể chưa bao giờ thấy đủ, nụ hôn nhẹ dày đặc dọc theo trán, chóp mũi rồi từ từ đi xuống môi cô. Sáng hôm sau Hàng Cẩm lại tỉnh dậy từ vòng tay của Trần Lâm, cậu luôn ôm cô thật chặt, cơ thể dán sát vào cô, cằm tựa vào đỉnh đầu, luôn có thể nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc khi vửa mở mắt.
Hô hấp cũng đều là hơi thở của cậu.
Trước đây, có lẽ cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ lên giường với một chàng trai kém mình sáu tuổi.
Còn làm một lần, lại một lần.
Thậm chí, dần dần quen với sự tồn tại của người này.
Lúc cô rửa mặt mới phát hiện hôm qua mình cắn quá tàn nhẫn, cổ Trần Lâm đổ máu với dấu răng rất sâu, cậu tự tìm băng cá nhân, đứng trước gương dán vào, cuối cùng còn dán cả lên miệng vết thương, lúc xé xuống còn đau kêu lên A một tiếng.
Hàng Cầm lau khô mặt, cầm băng cá nhân đi đến trước mặt cậu.
Trần Lâm nhìn ra ý của cô, hưng phấn chủ động cúi người, hơi ngồi xổm xuống, khóe môi cong lên hiện rõ chiếc má lúm bên phải.
Hàng Cẩm dán băng cá nhân lên cho cậu, dùng lòng bàn tay vuốt phẳng, lúc thu tay về, bị cậu chặn ngang bế lên đặt trên bồn rửa tay, con ngươi đen nhánh trong sáng, đáy mắt tràn đầy ý cười, cúi đầu xuống hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng.
Eo Hàng Cẩm quá đau, đẩy cậu hai lần vẫn không được, cắn môi dưới, cậu mới buông cô ra.
Sau khi hai người thay quần áo xong, cùng ngồi trước bàn ăn bữa sáng, Trần Lâm phát hiện túi hoành thánh nhỏ trong tủ lạnh, nấu lên hai người ăn, mỗi người uống một cốc sữa bò, sau đó đổi giày đi ra cửa.
Thang máy không có người khác, Trần Lâm vẫn đan mười ngón tay mình vào tay cô như trước.
Ra khỏi thang máy, câu kéo dãn khoảng cách, nhìn Hàng Cẩm cách mình càng ngày càng sau, bước nhanh đuổi theo sau, thấy cô ngồi lên xe, cậu mới thả chậm tốc độ, cách lớp cửa kính nhìn sườn mặt cô.
Nhìn theo hướng xe cô đã rời đi.
Liên tiếp mấy ngày, bọn họ đều sống chung như vậy, ngẫu nhiên Trần Lâm sẽ cảm thấy bọn họ như đang yêu đương vụng trộm, càng lâu càng cảm thấy, cậu đang yêu đương với Hàng Cẩm, chẳng qua cô quá bận, chỉ có thời gian trở về vào buổi tối, mới có thể thả lỏng, giao thân thể của mình cho cậu.
Thời điểm mệt mỏi, cô cũng sẽ cắn cậu, không cho chạm vào người, giới hạn việc ôm ấp hôn hít.
Cậu bắt đầu hiểu tính tình của cô, biết cảm xúc qua một ánh mắt, cũng biết lúc nhíu mày là thoải mái hay đang khó chịu, rõ ràng hơn, chỉ cần cô không kháng cự, có thể lý giải là đang chủ động.
Trên giường bọn họ trở nên hợp nhau hơn, ngoài ngủ ra, mỗi phút mỗi giây ở bên nhau không phải ôm ấp hôn hít, thì là điên cuồng làm tình.
Dấu hôn trên người Hàng Cẩm vẫn không tan, bởi vì thân thể tiêu hao quá mức, mỗi ngày đều có nhân viên mát xa đến công ty làm một tiếng đồng hồ, Đằng Bình còn mua không ít đồ bổ cho cô uống.
Trần Lâm muốn cùng Hàng Cẩm ra ngoài chơi một lần, công viên hay chỗ nào cũng được, chỉ cần có hai người họ, nhưng công việc của Hàng Cẩm bận rộn, cậu lo quấy rầy công việc của cô, rạp chiếu phim cũng chưa vào xem, chỉ cùng cô xem TV ở nhà, mới xem được vài phút lại thấy có nhận điện thoại công việc, nên cũng đành kết thúc.
Bọn họ dạo qua cửa hàng tiện lợi, tối đó họ làm tình đến kiệt sức, lúc mở tủ lạnh mới phát hiện không có đồ ăn, muốn gọi cơm hộp nhưng không thể chờ thêm, đành phải xuống lầu kiếm đồ ăn, vào cửa hàng tiện lợi, Trần Lâm quen cửa quen nẻo tìm được sandwich cùng cơm nắm mà Hàng Cẩm thích, cậu cũng mua cho mình một phần.
Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ ngoài khu nhà, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, ăn cơm nắm trong tay.
Đêm hôm đó, trời thật đẹp.