Nhớ Em - Đông Ca
Chương 55: Rung động
Hàng Cẩm ném chiếc notebook sang một bên, đọc lại bản kế hoạch trên tay, sau đó ngẩng đầu nói với Đằng Bình: “Lát nữa cậu sẽ lập bản kế hoạch chi tiết.”
Đằng Bình không phản ứng lại: “Bản kế hoạch gì ạ?”
Ngón trỏ Hàng Cẩm chỉ chỉ vào bản kế hoạch của Trần Lâm:”Sau khi hoàn thành, tổ chức một cuộc họp với phòng đầu tư, biểu quyết xem kế hoạch này có tính khả thi hay không, sau đó điều vài người ở phòng dự án đến Núi Sùng khảo sát địa điểm, cậu quyết định thành viên của đội này.”
Đằng Bình chần chờ hỏi: “Cần phải nói với từng phòng, đây là ý của sếp không?”
“Không cần, chỉ cần làm theo quy trình của công ty, cho bên dự án phân tích lấy số liệu, nếu đầu tư lãi suất cao, không ai bỏ qua dự án có thể kiếm tiền hết.”
Hàng Cẩm cầm một tài liệu đã được đóng dấu ra xem: “Ngành du lịch cũng có triển vọng, nhưng mà Núi Sùng còn chưa được khai phá bao giờ, khả năng khó khăn lớn, các cậu nên để ý theo sát xem sao.”
“Vâng.”
Lúc đến công ty, thư ký bên ngoài văn phòng CEO đem một xấp phong bì cùng thiệp mời đưa cho Hàng Cẩm: “Hàng tổng, có cần mở luôn ra không ạ?”
Hàng Cẩm cởi áo khoác ném cho Đằng Bình, rút một chiếc thiệp mời từ trong tay thư ký ra nhìn:
“Ừm, mở đi.”
Một người phụ nữ trong giới đầu tư sẽ kết hôn vào ngày mùng 5, địa chỉ là ở Khách Sạn Nhất Hào, danh sách dự tiệc có rất nhiều người quen, Hàng Cẩm xem xong đặt thiệp mời xuống bàn:
“Bảo Kitty chọn váy áo, tối mùng 5 cần dùng.”
“Vâng ạ.” Đằng Bình nhìn hành trình của cô trên notebook, nhớ đến gì đó, hơi do dự nói:
“Hàng tổng, ngày mùng 5…Chủ tịch đã sắp xếp cho chị cùng thiếu gia họ Đoạn, Đoạn Huy Dương gặp mặt dùng bữa, đối phương nói trưa có bữa tiệc, nên chuyển thành 7 giờ tối.”
“Chuyện này từ bao giờ?” Hàng Cẩm nhớ đến bữa cơm trưa hôm qua, hai mày nhíu chặt.
“Tối hôm qua đưa ra, chủ tịch đã gọi điện cho em.” Đằng Bình hạ giọng nói:
“Vốn sắp xếp vào hôm nay, nhưng em bảo hôm nay chị rất bận, công ty kiến trúc bên Nam Thành vẫn còn chưa giải quyết xong, dự án thu mua bên này vẫn còn đang tiến hành, định lùi thời gian cho chị tranh thủ thêm vài ngày, nhưng cuối cùng…vẫn quyết định vào mùng 5.”
Đằng Bình biết Hàng Cẩm không thích việc này, nên dốc sức giúp cô có thể kéo dài thời gian.
Nhưng, không còn cách nào, trốn cũng chằng xong.
“Được, tôi biết rồi.”
Hàng Cẩm mở mấy chiếc thiệp khác ra xem, không phải kết hôn thì là thôi nôi, còn mấy phong bì khác là tiệc từ thiện, mở ra đều là bưu thiếp, mấy người bạn đã đi du lịch vòng quanh thế giới, gửi bưu thiếp chúc mừng cô, nói lúc cô nhận được khả năng đã là tết Nguyên Đán, vậy nên chúc cô Năm mới vui vẻ.
Hàng Cẩm xem từng cái thiệp xong, lại xử lý tài liệu trên bàn, sắp đến 8 giờ 40 phút. Đằng Bình đi vào nói với cô đã mở họp, họp xong là các dự án nối tiếp, chiều cô phải xuất phát đi Orange Technology và West Malaysia Digital.
Bộ phận HR đã sắp xếp phỏng vấn cho các nhân viên mới vào lúc 3 giờ 30 chiều, Hang Cẩm đã cùng Đằng Bình xem xét một số ứng viên và cuối cùng đã quyết định một người từ Đại học Columbia và một người từ Đại học Pennsylvania.
Lúc 4h30, Đằng Bình gửi kế hoạch họp thường niên dự kiến vào ngày 12 tháng này. Địa chỉ là khách sạn Hot Spring, danh sách có các cổ đông của nhiều ngân hàng khác nhau, thậm chí cả Chính quyền thành phố Bắc Kinh. Một số nhân vật quan trọng trong đơn vị, với tổng kinh phí 600 vạn cho cuộc họp thường niên này, không mời những người nổi tiếng đến trợ hứng, chỉ mời một diễn viên hài của một talk show nổi tiếng trên mạng đến, còn lại đều là các tiết mục của các nhân viên, người ta nói có thể lên lịch đến tận sáng sớm.
Hàng Cẩm lật vài trang, phê duyệt kế hoạch.
Bữa chiều lại là xã giao, ăn xong đã gần 9 giờ tối, Đằng Bình gọi người lái thay, đưa đến cổng khu nhà của cô đã hơn 9 giờ 40 phút, Hàng Cẩm cầm túi xuống xe.
Đêm mùa đông gió lạnh buốt giá, cô cau mày hít một hơi khí lạnh, chân bước vào trong, thấy trước cửa khu chung cư có người đang ngồi xổm, người nọ mặc bộ quần áo màu đen, trong tay cầm tuyết ném vào thân người tuyết.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu đưa mắt nhìn, lúc thấy là Hàng Cẩm, nói:
“Cuối cùng cũng về rồi.”
Hàng Cẩm nhìn phía sau lưng cậu có hai người tuyết, trong tay vẫn còn đang nặn một người tuyết.
Cậu đã bị lạnh đến mức năm ngón tay đều đỏ, nụ cười lại tươi như vậy, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô, hỏi: “Đẹp không?”
Trên đường trở về, Hàng Cẩm lại mở notebook ra xem topic của Trần Lâm trên diễn đàn trường.
Xem đoạn video cậu lên xà đơn ở sân thể dục, vì quần áo tuột xuống để lộ ngực cùng từng múi cơ bụng, khi nhìn thấy đều khiến các cô gái phải gào thét. Cậu mua màn hình điện thoại trên mạng hơn có chục tệ rồi tự mình sửa, vì không đủ tiền thay màn hình điện thoại, thậm chí còn bị các bạn cùng phòng cưỡng ép thay màn hình cho họ. Nhìn video lúc cậu về ký túc xá thay quần áo, vì có dấu răng trên cổ cùng vết cào trên lưng, bị các bạn cùng phòng cầm đèn pin soi bắt cậu phải thú nhận ai đã lấy đi đêm đầu tiên của mình, trong video có bị đánh đến chết cậu cũng không mở miệng.
Hàng Cẩm không hiểu vì sao trên đường về cô lại có ý nghĩ sẽ xem mấy chuyện linh tinh này.
Có lẽ là vì, ban ngày phải làm việc quá mệt mỏi.
Cô chỉ muốn thư giãn một chút.
Mà Trần Lâm, làm cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Gió đêm vẫn lạnh như vậy, nhưng cũng không còn lạnh như lúc vừa xuống khỏi xe.
Cô chỉnh lại cà rốt trên mũi người tuyết, nhận xét thỏa đáng: “Cũng được.”
Trần Lâm dùng đôi tay đỏ bừng xoa mặt, thấp giọng nói:
“Tôi đắp đôi này chỉ cho chị xem thôi.”
Hàng Cẩm không nói gì, nhìn hai người tuyết đang dắt tay nhau, gật gật đầu, xoay người đi vào trong. Trần Lâm đi sau cách cô một khoảng, cho dù lúc này trong khu nhà không còn nhiều người, cậu vẫn không dám đi quá gần, cho đến khi vào thang máy mới đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Trần Lâm đắp người tuyết đã lâu rồi, bây giờ ngón tay cũng ấm áp dễ chịu hơn, chẳng qua nhìn vẫn còn đỏ, như sắp bị đông cứng đến nơi.
Đằng Bình nói từ Đại Học Bắc Dương ngồi xe bus đến đây phải mất một tiếng hai mươi phút, có một lộ trình còn phải đi hơn hai mươi phút để chuyển tuyến, chuyến xe cuối cùng là 5 giờ 30, nói cách khác, Trần Lâm đã đợi cô ở đây rất lâu rồi.
Chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ.
Thang máy đã lên đến nơi, Hàng Cẩm bước ra ngoài, vừa mới mở khóa cửa đã bị Trần Lâm ôm lấy từ phía sau, đè lên cửa hôn xuống.
Nụ hôn gấp gáp, hơi thở dốc nặng nề, một bàn tay ôm eo cô, bàn tay kia nắm cằm, với đầu lưỡi vào, dây dưa càn quấy cùng cô.
Tiếng thở dốc gợi cảm vang vọng trong căn phòng tối.
Không hiểu vì sao làm người rung động.
Hàng Cẩm vứt túi xuống đất, hơi ngửa cằm lên, đón hùa theo nụ hôn kịch liệt cùng nóng bỏng này.
Đằng Bình không phản ứng lại: “Bản kế hoạch gì ạ?”
Ngón trỏ Hàng Cẩm chỉ chỉ vào bản kế hoạch của Trần Lâm:”Sau khi hoàn thành, tổ chức một cuộc họp với phòng đầu tư, biểu quyết xem kế hoạch này có tính khả thi hay không, sau đó điều vài người ở phòng dự án đến Núi Sùng khảo sát địa điểm, cậu quyết định thành viên của đội này.”
Đằng Bình chần chờ hỏi: “Cần phải nói với từng phòng, đây là ý của sếp không?”
“Không cần, chỉ cần làm theo quy trình của công ty, cho bên dự án phân tích lấy số liệu, nếu đầu tư lãi suất cao, không ai bỏ qua dự án có thể kiếm tiền hết.”
Hàng Cẩm cầm một tài liệu đã được đóng dấu ra xem: “Ngành du lịch cũng có triển vọng, nhưng mà Núi Sùng còn chưa được khai phá bao giờ, khả năng khó khăn lớn, các cậu nên để ý theo sát xem sao.”
“Vâng.”
Lúc đến công ty, thư ký bên ngoài văn phòng CEO đem một xấp phong bì cùng thiệp mời đưa cho Hàng Cẩm: “Hàng tổng, có cần mở luôn ra không ạ?”
Hàng Cẩm cởi áo khoác ném cho Đằng Bình, rút một chiếc thiệp mời từ trong tay thư ký ra nhìn:
“Ừm, mở đi.”
Một người phụ nữ trong giới đầu tư sẽ kết hôn vào ngày mùng 5, địa chỉ là ở Khách Sạn Nhất Hào, danh sách dự tiệc có rất nhiều người quen, Hàng Cẩm xem xong đặt thiệp mời xuống bàn:
“Bảo Kitty chọn váy áo, tối mùng 5 cần dùng.”
“Vâng ạ.” Đằng Bình nhìn hành trình của cô trên notebook, nhớ đến gì đó, hơi do dự nói:
“Hàng tổng, ngày mùng 5…Chủ tịch đã sắp xếp cho chị cùng thiếu gia họ Đoạn, Đoạn Huy Dương gặp mặt dùng bữa, đối phương nói trưa có bữa tiệc, nên chuyển thành 7 giờ tối.”
“Chuyện này từ bao giờ?” Hàng Cẩm nhớ đến bữa cơm trưa hôm qua, hai mày nhíu chặt.
“Tối hôm qua đưa ra, chủ tịch đã gọi điện cho em.” Đằng Bình hạ giọng nói:
“Vốn sắp xếp vào hôm nay, nhưng em bảo hôm nay chị rất bận, công ty kiến trúc bên Nam Thành vẫn còn chưa giải quyết xong, dự án thu mua bên này vẫn còn đang tiến hành, định lùi thời gian cho chị tranh thủ thêm vài ngày, nhưng cuối cùng…vẫn quyết định vào mùng 5.”
Đằng Bình biết Hàng Cẩm không thích việc này, nên dốc sức giúp cô có thể kéo dài thời gian.
Nhưng, không còn cách nào, trốn cũng chằng xong.
“Được, tôi biết rồi.”
Hàng Cẩm mở mấy chiếc thiệp khác ra xem, không phải kết hôn thì là thôi nôi, còn mấy phong bì khác là tiệc từ thiện, mở ra đều là bưu thiếp, mấy người bạn đã đi du lịch vòng quanh thế giới, gửi bưu thiếp chúc mừng cô, nói lúc cô nhận được khả năng đã là tết Nguyên Đán, vậy nên chúc cô Năm mới vui vẻ.
Hàng Cẩm xem từng cái thiệp xong, lại xử lý tài liệu trên bàn, sắp đến 8 giờ 40 phút. Đằng Bình đi vào nói với cô đã mở họp, họp xong là các dự án nối tiếp, chiều cô phải xuất phát đi Orange Technology và West Malaysia Digital.
Bộ phận HR đã sắp xếp phỏng vấn cho các nhân viên mới vào lúc 3 giờ 30 chiều, Hang Cẩm đã cùng Đằng Bình xem xét một số ứng viên và cuối cùng đã quyết định một người từ Đại học Columbia và một người từ Đại học Pennsylvania.
Lúc 4h30, Đằng Bình gửi kế hoạch họp thường niên dự kiến vào ngày 12 tháng này. Địa chỉ là khách sạn Hot Spring, danh sách có các cổ đông của nhiều ngân hàng khác nhau, thậm chí cả Chính quyền thành phố Bắc Kinh. Một số nhân vật quan trọng trong đơn vị, với tổng kinh phí 600 vạn cho cuộc họp thường niên này, không mời những người nổi tiếng đến trợ hứng, chỉ mời một diễn viên hài của một talk show nổi tiếng trên mạng đến, còn lại đều là các tiết mục của các nhân viên, người ta nói có thể lên lịch đến tận sáng sớm.
Hàng Cẩm lật vài trang, phê duyệt kế hoạch.
Bữa chiều lại là xã giao, ăn xong đã gần 9 giờ tối, Đằng Bình gọi người lái thay, đưa đến cổng khu nhà của cô đã hơn 9 giờ 40 phút, Hàng Cẩm cầm túi xuống xe.
Đêm mùa đông gió lạnh buốt giá, cô cau mày hít một hơi khí lạnh, chân bước vào trong, thấy trước cửa khu chung cư có người đang ngồi xổm, người nọ mặc bộ quần áo màu đen, trong tay cầm tuyết ném vào thân người tuyết.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu đưa mắt nhìn, lúc thấy là Hàng Cẩm, nói:
“Cuối cùng cũng về rồi.”
Hàng Cẩm nhìn phía sau lưng cậu có hai người tuyết, trong tay vẫn còn đang nặn một người tuyết.
Cậu đã bị lạnh đến mức năm ngón tay đều đỏ, nụ cười lại tươi như vậy, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô, hỏi: “Đẹp không?”
Trên đường trở về, Hàng Cẩm lại mở notebook ra xem topic của Trần Lâm trên diễn đàn trường.
Xem đoạn video cậu lên xà đơn ở sân thể dục, vì quần áo tuột xuống để lộ ngực cùng từng múi cơ bụng, khi nhìn thấy đều khiến các cô gái phải gào thét. Cậu mua màn hình điện thoại trên mạng hơn có chục tệ rồi tự mình sửa, vì không đủ tiền thay màn hình điện thoại, thậm chí còn bị các bạn cùng phòng cưỡng ép thay màn hình cho họ. Nhìn video lúc cậu về ký túc xá thay quần áo, vì có dấu răng trên cổ cùng vết cào trên lưng, bị các bạn cùng phòng cầm đèn pin soi bắt cậu phải thú nhận ai đã lấy đi đêm đầu tiên của mình, trong video có bị đánh đến chết cậu cũng không mở miệng.
Hàng Cẩm không hiểu vì sao trên đường về cô lại có ý nghĩ sẽ xem mấy chuyện linh tinh này.
Có lẽ là vì, ban ngày phải làm việc quá mệt mỏi.
Cô chỉ muốn thư giãn một chút.
Mà Trần Lâm, làm cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Gió đêm vẫn lạnh như vậy, nhưng cũng không còn lạnh như lúc vừa xuống khỏi xe.
Cô chỉnh lại cà rốt trên mũi người tuyết, nhận xét thỏa đáng: “Cũng được.”
Trần Lâm dùng đôi tay đỏ bừng xoa mặt, thấp giọng nói:
“Tôi đắp đôi này chỉ cho chị xem thôi.”
Hàng Cẩm không nói gì, nhìn hai người tuyết đang dắt tay nhau, gật gật đầu, xoay người đi vào trong. Trần Lâm đi sau cách cô một khoảng, cho dù lúc này trong khu nhà không còn nhiều người, cậu vẫn không dám đi quá gần, cho đến khi vào thang máy mới đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Trần Lâm đắp người tuyết đã lâu rồi, bây giờ ngón tay cũng ấm áp dễ chịu hơn, chẳng qua nhìn vẫn còn đỏ, như sắp bị đông cứng đến nơi.
Đằng Bình nói từ Đại Học Bắc Dương ngồi xe bus đến đây phải mất một tiếng hai mươi phút, có một lộ trình còn phải đi hơn hai mươi phút để chuyển tuyến, chuyến xe cuối cùng là 5 giờ 30, nói cách khác, Trần Lâm đã đợi cô ở đây rất lâu rồi.
Chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ.
Thang máy đã lên đến nơi, Hàng Cẩm bước ra ngoài, vừa mới mở khóa cửa đã bị Trần Lâm ôm lấy từ phía sau, đè lên cửa hôn xuống.
Nụ hôn gấp gáp, hơi thở dốc nặng nề, một bàn tay ôm eo cô, bàn tay kia nắm cằm, với đầu lưỡi vào, dây dưa càn quấy cùng cô.
Tiếng thở dốc gợi cảm vang vọng trong căn phòng tối.
Không hiểu vì sao làm người rung động.
Hàng Cẩm vứt túi xuống đất, hơi ngửa cằm lên, đón hùa theo nụ hôn kịch liệt cùng nóng bỏng này.