Nhớ Em - Đông Ca
Chương 26: Định hướng
Vào đêm Giáng sinh, Lục Vận Phục đã lên kế hoạch, mời tất cả bạn bè trong vòng tròn của mình đến ăn tối, uống rượu trò chuyện. Anh ta nói chúc mừng đêm Giáng sinh, nhưng thực ra chỉ thích được vui vẻ, lâu lâu kiếm cớ tìm người đến Happy.
Người khác kể trước đây anh ta đã đưa con trai của anh cả Chu Đạc đi xem buổi trình diễn nội y, Bị Chu Đạc đánh anh rất nặng đến nỗi bố mẹ anh ta còn không nhận ra.
* Lại xuất hiện Chu Đạc trong mượn giống của Tô Mã Lệ thì phải:))
Lúc Hàng Cẩm nghe thấy tin đồn này, cũng bình luận một câu: “Đáng đánh.”
Cuối cùng cô cũng đến dự tiệc, Lục Vận Phục có quan hệ rộng, khách mời đến từ mọi tầng lớp xã hội, cũng có nhiều người trong ngành cùng với Hàng Cẩm, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, rất ít khi tụ tập buôn chuyện, Hàng Cẩm cũng không do dự, nhắn cho Lục vận Phục là cô sẽ đến đúng giờ, bảo Đằng Bình chuẩn bị quà tặng, đi từ công ty đến thẳng đây luôn.
Lục Vận Phục mặc mộtbộ vest màu đỏ rượu cùng với một chiếc áo khoác lông bên ngoài, những người không biết còn tưởng anh ta là phu nhân nhà ai, đến gần mới biết được hóa ra là anh ta.
Hàng Cẩm thấy anh ta ăn mặc hoa hòe loè loẹt, lấy quà từ tay Đằng Bình nhét vào trong tay anh ta, nói: “Chúc mừng Tân Hôn.”
Lục Vận Phục lộ ra nụ cười còn vui vẻ hơn cả chú rể: “Em đang nói cái gì vậy? Tôi độc thân, chỉ chờ em gật đầu thôi.”
“Vậy cứ từ từ mà chờ.”
Hàng Cẩm đi vào, đưa áo khoác cho Đằng Bình.
Trợ lý của Lục Vận Phục, Đan Hiểu Sương đi giày thể thao chạy đến gần, nhận món quà từ tay cô rồi chào Hàng Cẩm: “Xin chào Hằng tổng, đêm Giáng sinh vui vẻ ạ.”
Hàng Cẩm gật gật đầu thay cho lời chào.
“Váy của cô đâu?” Lục Vận Phục cướp lại món quà, nhìn chiếc áo khoác lông vũ trên người cô trợ lý nhỏ, nói lời ghét bỏ:
“Sao không thay, mặc như thế này là sao? đây là khu vực thiên tai à? đến để cứu trợ chắc?”
Đan Hiểu Sương cởi áo khoác ngoài, lộ ra chiếc váy dự tiệc bên trong, nói với Lục Vận Phục:
“Báo cáo Lục tổng, bây giờ chưa khai tiệc, tôi phải ấm trước, bắt đầu sẽ cởi.”
Lục Vận Phục lại chỉ vào đôi giày thể thao của cô, Đan Hiểu Sương nhanh chóng mở túi sau lưng, lộ ra đôi giày cao gót bên trong: “Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa.”
Lúc này Lục Vận Phục mới vừa lòng gật gật đầu: “Được, đón khách cho tốt, tôi dẫn bạn vào trước.”
“Được rồi, sếp đi đi.”
Đan Hiểu Sương cười đến không nhìn thấy mắt đâu. Chờ Lục Vận Phục vừa đi, cô nàng trợn mắt xem thường, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình thì mặc như con gà trống, sao không biết xấu hổ còn gét bỏ tôi…”
Ca sĩ nổi tiếng được mời đến đang thử micro trên sân khấu, Lục Vận Phục đưa Hàng Cẩm tìm một chỗ thoải mái nhất rồi ngồi xuống. Sau đó, anh ta trút giận với cô, nói rằng thời gian qua anh ta không được tự do, bị ba mẹ mắng vì không nên thân, còn dì bảy dì tám thay nhau ép anh ta tìm một cô gái rồi mau chóng kết hôn, nếu quá muộn, anh ta sẽ không thể có con nữa.
Hàng Cẩm nhấp một ngụm rượu vang đỏ và nâng cốc của mình với một người bạn đang chào mình từ phía xa.
“Này, em có nghe tôi nói không đấy.”
Lục Vận Phục cầm ly rượu lên chạm vào ly của cô, mở hộp quà cô tặng ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay, liếc qua cũng biết là do Đằng Bình chọn, anh ta tiện tay đặt sang một bên:
“Lấy giao tình của chúng ta, em có nên cứu tôi lần này không?”
“Ngại quá, định hướng giới tính của anh là?”
“Hàng Cẩm! Quá đáng!” Lục Vận Phục đỏ mặt tía tai gào lên: “Phụ nữ, ông đây thích phụ nữ.”
“À.” Hàng Cẩm lắc lắc ly rượu trong tay.
“Hừ, em đúng là đồ vô tình.”
Lục Vận Phục kéo tay áo mình lên: “Lần trước vì dạy dỗ tên nhóc kia, còn làm tay bị thương, em xem, bây giờ vẫn chưa khỏi đây này.”
Da anh ta trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, nhìn qua cũng biết là bàn tay được sống trong nhung lụa. Tất nhiên cũng nhìn ra được chẳng bị thương chút nào.
“Em xem, chỗ này này.” Anh ta chỉ vào một chỗ rất nhỏ: “Trầy da.”
Hàng Cẩm hoàn toàn không muốn để ý tới anh ta.
Lục Vận Phục chỉ muốn trêu chọc cô, thấy cô không bố thí nửa nụ cười, bĩu môi nói:
“Em ngồi đây một lát, tôi đi đón khách.”
Hàng Cẩm “Ừ” một tiếng, cầm ly rượu đứng dậy đi dạo, nhìn thấy người quen chào hỏi rồi nói chuyện vài câu, cô tranh thủ đi toilet, lúc về lại gặp vợ chồng Chu Đạc, cô cụng ly với Chu Đạc, chưa nói được vài câu, vì Lục Vận Phục nói quá to, ở đây không ai có thể mở miệng được.
Trợ lý nhỏ của anh ta đang bận rộn làm theo lời anh ta chỉ huy, cô nàng mặc bộ váy dự tiệc, nhưng dưới chân vẫn đeo đôi giày thể thao, vừa đưa danh thiếp và thêm bạn tốt, vừa phục vụ rượu vang đỏ, cũng giải thích về triển vọng và kế hoạch và ngành sản xuất của công ty.
Hàng Cẩm đứng một bên quan sát, phát hiện nghiệp vụ của cô nàng trợ lý này không tồi, trong thời gian ngắn đã có thêm một số khách hàng mới, còn chiêu đãi mọi người rất chu đáo, không có một sai lầm nào.
Đằng Bình thấy Hàng Cẩm nhìn chằm chằm cô trợ lý nhỏ, cậu lại nhắc lại lần Lục Vận Phục gọi đến để phàn nàn về trợ lý của anh ta.
Ngày đầu tiên cô trợ lý này đi làm, lén trốn đi xuống mua cà phê, vừa lúc cà phê của Lục Vận Phục được làm xong, cô nàng tỏ vẻ thảm thương, nói mình đến mua cà phê cho sếp, cầu xin Lục Vận Phục nhường ly cà phê đó cho mình, nếu cô nàng đưa đến chậm, sếp sẽ trừ nửa tháng lương của mình, còn trừ cả tiền thưởng.
Lục Vận Phục vừa nghe thấy đã thương xót, nên đem ly cà phê nhường cho cô nàng, dù sao anh ta cũng có rất nhiều thời gian.
Cuối cùng trở lại công ty, anh ta đã thấy cô gái thảm thương lúc nãy đang ngồi ở bàn làm việc, cầm ly cà phê nhấm nháp rất ngon, lúc cô nàng thấy anh ta đến,hai mắt trợn tròn, cho đến lúc anh ta đi đến trước mặt, mới “Phụt” một cái, phun ra đầy mặt anh ta.
Đúng vậy, đầy mặt.
Đan Hiểu Sương đã thêm bạn xong, cúi đầu ghi chép, lúc Lục Vận Phục đi qua, hỏi cô nàng đang làm gì, bảo đi lấy đồ sao đi lâu như vậy.
Đan Hiểu Sương vâng dạ hai tiếng, lấy bao cao su từ trong túi đưa qua.
Lục Vận Phục cầm ở trong tay, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên: “Mẹ kiếp, ông bảo cô lấy cái này hả?!”
Đan Hiểu Sương khó hiểu nhìn anh ta, học theo anh ta nháy nháy mắt như lúc đó:
“Không phải sếp như vậy như vậy với tôi, nói chuẩn bị cái kia, cái kia? không phải là cái này sao?”
“Mẹ nó…..” Lục Vận Phục đỡ trán, “Tôi nháy mắt khi nào? tôi nói cô chuẩn bị cái kia một chút, cái kia là chai rượu vang đỏ, rượu vang đỏ trong hầm rượu của tôi, anh trai tôi muốn uống chai đó đó.”
Đan Hiểu Sương đưa toàn bộ số bao cao su trong tay nhét vào tay anh ta:
“Được được, vậy anh bảo anh trai anh đeo cái này vào trước, tôi đi lấy rượu ngay đây.”
Lục Vận Phục: “……”
Hàng Cẩm: “……”
Người khác kể trước đây anh ta đã đưa con trai của anh cả Chu Đạc đi xem buổi trình diễn nội y, Bị Chu Đạc đánh anh rất nặng đến nỗi bố mẹ anh ta còn không nhận ra.
* Lại xuất hiện Chu Đạc trong mượn giống của Tô Mã Lệ thì phải:))
Lúc Hàng Cẩm nghe thấy tin đồn này, cũng bình luận một câu: “Đáng đánh.”
Cuối cùng cô cũng đến dự tiệc, Lục Vận Phục có quan hệ rộng, khách mời đến từ mọi tầng lớp xã hội, cũng có nhiều người trong ngành cùng với Hàng Cẩm, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, rất ít khi tụ tập buôn chuyện, Hàng Cẩm cũng không do dự, nhắn cho Lục vận Phục là cô sẽ đến đúng giờ, bảo Đằng Bình chuẩn bị quà tặng, đi từ công ty đến thẳng đây luôn.
Lục Vận Phục mặc mộtbộ vest màu đỏ rượu cùng với một chiếc áo khoác lông bên ngoài, những người không biết còn tưởng anh ta là phu nhân nhà ai, đến gần mới biết được hóa ra là anh ta.
Hàng Cẩm thấy anh ta ăn mặc hoa hòe loè loẹt, lấy quà từ tay Đằng Bình nhét vào trong tay anh ta, nói: “Chúc mừng Tân Hôn.”
Lục Vận Phục lộ ra nụ cười còn vui vẻ hơn cả chú rể: “Em đang nói cái gì vậy? Tôi độc thân, chỉ chờ em gật đầu thôi.”
“Vậy cứ từ từ mà chờ.”
Hàng Cẩm đi vào, đưa áo khoác cho Đằng Bình.
Trợ lý của Lục Vận Phục, Đan Hiểu Sương đi giày thể thao chạy đến gần, nhận món quà từ tay cô rồi chào Hàng Cẩm: “Xin chào Hằng tổng, đêm Giáng sinh vui vẻ ạ.”
Hàng Cẩm gật gật đầu thay cho lời chào.
“Váy của cô đâu?” Lục Vận Phục cướp lại món quà, nhìn chiếc áo khoác lông vũ trên người cô trợ lý nhỏ, nói lời ghét bỏ:
“Sao không thay, mặc như thế này là sao? đây là khu vực thiên tai à? đến để cứu trợ chắc?”
Đan Hiểu Sương cởi áo khoác ngoài, lộ ra chiếc váy dự tiệc bên trong, nói với Lục Vận Phục:
“Báo cáo Lục tổng, bây giờ chưa khai tiệc, tôi phải ấm trước, bắt đầu sẽ cởi.”
Lục Vận Phục lại chỉ vào đôi giày thể thao của cô, Đan Hiểu Sương nhanh chóng mở túi sau lưng, lộ ra đôi giày cao gót bên trong: “Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa.”
Lúc này Lục Vận Phục mới vừa lòng gật gật đầu: “Được, đón khách cho tốt, tôi dẫn bạn vào trước.”
“Được rồi, sếp đi đi.”
Đan Hiểu Sương cười đến không nhìn thấy mắt đâu. Chờ Lục Vận Phục vừa đi, cô nàng trợn mắt xem thường, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình thì mặc như con gà trống, sao không biết xấu hổ còn gét bỏ tôi…”
Ca sĩ nổi tiếng được mời đến đang thử micro trên sân khấu, Lục Vận Phục đưa Hàng Cẩm tìm một chỗ thoải mái nhất rồi ngồi xuống. Sau đó, anh ta trút giận với cô, nói rằng thời gian qua anh ta không được tự do, bị ba mẹ mắng vì không nên thân, còn dì bảy dì tám thay nhau ép anh ta tìm một cô gái rồi mau chóng kết hôn, nếu quá muộn, anh ta sẽ không thể có con nữa.
Hàng Cẩm nhấp một ngụm rượu vang đỏ và nâng cốc của mình với một người bạn đang chào mình từ phía xa.
“Này, em có nghe tôi nói không đấy.”
Lục Vận Phục cầm ly rượu lên chạm vào ly của cô, mở hộp quà cô tặng ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay, liếc qua cũng biết là do Đằng Bình chọn, anh ta tiện tay đặt sang một bên:
“Lấy giao tình của chúng ta, em có nên cứu tôi lần này không?”
“Ngại quá, định hướng giới tính của anh là?”
“Hàng Cẩm! Quá đáng!” Lục Vận Phục đỏ mặt tía tai gào lên: “Phụ nữ, ông đây thích phụ nữ.”
“À.” Hàng Cẩm lắc lắc ly rượu trong tay.
“Hừ, em đúng là đồ vô tình.”
Lục Vận Phục kéo tay áo mình lên: “Lần trước vì dạy dỗ tên nhóc kia, còn làm tay bị thương, em xem, bây giờ vẫn chưa khỏi đây này.”
Da anh ta trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, nhìn qua cũng biết là bàn tay được sống trong nhung lụa. Tất nhiên cũng nhìn ra được chẳng bị thương chút nào.
“Em xem, chỗ này này.” Anh ta chỉ vào một chỗ rất nhỏ: “Trầy da.”
Hàng Cẩm hoàn toàn không muốn để ý tới anh ta.
Lục Vận Phục chỉ muốn trêu chọc cô, thấy cô không bố thí nửa nụ cười, bĩu môi nói:
“Em ngồi đây một lát, tôi đi đón khách.”
Hàng Cẩm “Ừ” một tiếng, cầm ly rượu đứng dậy đi dạo, nhìn thấy người quen chào hỏi rồi nói chuyện vài câu, cô tranh thủ đi toilet, lúc về lại gặp vợ chồng Chu Đạc, cô cụng ly với Chu Đạc, chưa nói được vài câu, vì Lục Vận Phục nói quá to, ở đây không ai có thể mở miệng được.
Trợ lý nhỏ của anh ta đang bận rộn làm theo lời anh ta chỉ huy, cô nàng mặc bộ váy dự tiệc, nhưng dưới chân vẫn đeo đôi giày thể thao, vừa đưa danh thiếp và thêm bạn tốt, vừa phục vụ rượu vang đỏ, cũng giải thích về triển vọng và kế hoạch và ngành sản xuất của công ty.
Hàng Cẩm đứng một bên quan sát, phát hiện nghiệp vụ của cô nàng trợ lý này không tồi, trong thời gian ngắn đã có thêm một số khách hàng mới, còn chiêu đãi mọi người rất chu đáo, không có một sai lầm nào.
Đằng Bình thấy Hàng Cẩm nhìn chằm chằm cô trợ lý nhỏ, cậu lại nhắc lại lần Lục Vận Phục gọi đến để phàn nàn về trợ lý của anh ta.
Ngày đầu tiên cô trợ lý này đi làm, lén trốn đi xuống mua cà phê, vừa lúc cà phê của Lục Vận Phục được làm xong, cô nàng tỏ vẻ thảm thương, nói mình đến mua cà phê cho sếp, cầu xin Lục Vận Phục nhường ly cà phê đó cho mình, nếu cô nàng đưa đến chậm, sếp sẽ trừ nửa tháng lương của mình, còn trừ cả tiền thưởng.
Lục Vận Phục vừa nghe thấy đã thương xót, nên đem ly cà phê nhường cho cô nàng, dù sao anh ta cũng có rất nhiều thời gian.
Cuối cùng trở lại công ty, anh ta đã thấy cô gái thảm thương lúc nãy đang ngồi ở bàn làm việc, cầm ly cà phê nhấm nháp rất ngon, lúc cô nàng thấy anh ta đến,hai mắt trợn tròn, cho đến lúc anh ta đi đến trước mặt, mới “Phụt” một cái, phun ra đầy mặt anh ta.
Đúng vậy, đầy mặt.
Đan Hiểu Sương đã thêm bạn xong, cúi đầu ghi chép, lúc Lục Vận Phục đi qua, hỏi cô nàng đang làm gì, bảo đi lấy đồ sao đi lâu như vậy.
Đan Hiểu Sương vâng dạ hai tiếng, lấy bao cao su từ trong túi đưa qua.
Lục Vận Phục cầm ở trong tay, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên: “Mẹ kiếp, ông bảo cô lấy cái này hả?!”
Đan Hiểu Sương khó hiểu nhìn anh ta, học theo anh ta nháy nháy mắt như lúc đó:
“Không phải sếp như vậy như vậy với tôi, nói chuẩn bị cái kia, cái kia? không phải là cái này sao?”
“Mẹ nó…..” Lục Vận Phục đỡ trán, “Tôi nháy mắt khi nào? tôi nói cô chuẩn bị cái kia một chút, cái kia là chai rượu vang đỏ, rượu vang đỏ trong hầm rượu của tôi, anh trai tôi muốn uống chai đó đó.”
Đan Hiểu Sương đưa toàn bộ số bao cao su trong tay nhét vào tay anh ta:
“Được được, vậy anh bảo anh trai anh đeo cái này vào trước, tôi đi lấy rượu ngay đây.”
Lục Vận Phục: “……”
Hàng Cẩm: “……”