Nhớ Em - Đông Ca
Chương 25: Cái đó
Cửa nhà đóng lại, một luồng khí lạnh ùa vào, bước chân Hàng Cẩm như bị gió lạnh làm đông cứng, cô dừng lại vài giây trước khi bước về phía cửa.
Một giây khi ngón tay đặt trên khóa cửa, bỗng cô nghiêng đầu liếc về phía phòng bếp, sau đó chân đang bước lại vòng trở về.
Trên bàn ăn có nấu cháo bách hợp và một đĩa dưa chua nhỏ, thuốc hạ sốt cùng viên ngậm trị viêm họng được đặt bên cạnh ly nước, bếp có dấu hiệu đã từng được sử dụng, nhưng Trần Lâm vẫn lau dọn sạch sẽ.
Cô quét mắt một vòng, sau đó đến trước bàn ăn, đưa tay, lấy chiếc thìa trong chén cháo, múc rồi đưa vào miệng.
Xe Đằng Bình vừa đến, Hàng Cẩm đã đứng đó, cậu mở cửa xe, nói về phía cô:
“Hamburger hình như đã nguội.”
“Tôi ăn sáng rồi.” Hàng Cẩm ngồi vào trong xe.
“Dạ?”
Hôm nay lần thứ hai Đằng Bình phát ra tiếng kinh ngạc, sau đó lại khống chế tốt biểu cảm:
“Vậy…chúng ta lên xe thôi.”
“Ừ.” Hàng Cẩm ngồi trên xe, ấy cốc cà phê trên lót ly ở ghế sau, tắt chế độ sưởi rồi nhấp một ngụm cà phê.
Đằng Bình báo cáo lịch trình sau khi xem trận đấu hôm nay. giữa trưa hẹn khách hàng ăn cơm ở cổng trường, sau khi trận đấu buổi chiều kết thúc, sẽ ăn cơm với đại diện đội bóng rổ của Đại Học Quang Hoa Bắc Kinh.
Trong lúc nghe, Hàng Cẩm mở hộp thư để kiểm tra mail. Cô chọn những mail quan trọng và gửi cho Hàng Dục để cậu theo dõi kịp thời.Sau đó, cô mở WeChat để trả lời những tin nhắn quan trọng, không biết nghĩ gì, cô lại mở phần tìm kiếm để tìm hiểu về chén cháo bách hợp kia.
Xuất hiện tiêu đề về cách làm cùng công dụng của cháo, cô ấn vào xem.
Cháo có tác dụng dưỡng ẩm cho da, giảm ho, an thần. Khi bị sốt, ăn cháo này với lượng vừa phải có thể thanh nhiệt phổi, cải thiện tình trạng khó chịu, tích tụ độc tố, giảm sốt..v..v
Cô thoát khỏi giao diện,nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã đến trường đại học Bắc Dương. Những tia nắng đầu tiên sáng sớm chiếu xuống một nửa khuôn viên trường, nhưng thời tiết hôm nay vẫn còn se lạnh, hiếm khi trời có nắng.
Hôm nay là ngày diễn ra những trận đấu cuối cùng, người đến xem còn nhiều hơn so với trận đầu tiên.
Tình trạng của Hàng Cẩm vẫn như vây. Thấy sắc mặt cô không được tốt lắm,hiệu trưởng hỏi có bị ốm không? Cô lắc đầu nói: “Đã tốt rồi.”
Hẹn khách hàng ăn trưa trong một nhà hàng Tây gần trường. Hàng Cẩm ăn uống bình thường. Cô cắn vài miếng đồ ăn nguội rồi đặt dĩa xuống. Sau khi bước ra khỏi nhà hàng, Đằng Bình đã mua một chiếc hamburger và cà phê nóng, Hàng Cẩm không muốn ăn lắm, xua xua tay rồi lên xe, dựa vào ghế sau nhắm mắt lại: “Tôi ngủ một lát.”
Đằng Bình đáp lời theo một tiếng, cậu nhẹ đóng cửa xe lại, nhớ đến Hàng Cẩm bị bệnh sẽ không muốn ăn đồ ăn vặt, nên lại đi đến nhà hàng khác mua một phần cháo kê.
Lúc Hàng Cẩm tỉnh dậy, thấy có cháo kê, lại nhớ đến chén cháo bách hợp lúc sáng.
Mùi vị của cháo kê kém xa so với bát cháo kia, sau khi ăn được vài miếng, cô đặt thìa xuống đưa cho Đằng Bình: “Tôi không ăn nữa, về sân vận động đi.”
“Vâng.” Đằng Bình gói chén cháo còn chưa ăn hết ném vào thùng rác, sau đó lái xe trở về sân vận động.
Trận đấu buổi chiều là trận chung kết. Đội bóng rổ của Đại học Bắc Dương cũng đã thành công vào được chung kết, nhưng vẫn thua đại học Quang Hoa Bắc Kinh, đội mà Hàng Cẩm đã nhắm ngay từ đầu.
Chờ các đội bóng lên lãnh giải thưởng và phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải xong, Hàng Cẩm mới dẫn theo Đằng Bình chen lấn rời khỏi đám đông.
Sắc mặt Hàng Cẩm trông không được tốt,hơi mệt mỏi, thân thể như đã quá buồn ngủ, nhưng vẫn chống đỡ để ăn tối với người đại diện của Đại học Quang Hoa, nói chuyện cũng không nhiều lắm, chỉ bảo đối phương ra điều kiện, nghĩ kỹ rồi nói cho cô, sau đó trao đổi số điện thoại, đứng dậy rời đi.
Trên đường Đằng Bình lái xe đưa cô về chung cư, Hàng Cẩm cũng đã ngủ, nhưng giấc ngủ rất ngắn, lúc xe dừng lại, cô mở mắt ra lấy túi rồi xuống xe.
Bụng hơi trống rỗng, nhưng cô không muốn ăn gì cả, tắm rửa xong liền trở về giường ngủ.
Có lẽ vì bệnh nên lần này cô ngủ rất nhanh và có những giấc mơ lung tung, cô mơ thấy đội bóng mình thích bị người khác ký hợp đồng mất, cô thấy người đại diện của đội đó ăn cơm với đối thủ của mình, cô đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn họ, sau đó đeo kính râm lên quay người rời đi.
Ba cô, Hàng Đề Vân, lại đứng trước cửa nhà và thuyết phục cô đi xem mắt. Cô cũng không chê phiền, lạnh lùng đồng ý cũng như mấy lần trước.
Trở về chung cư, cô mở cửa đi vào, nhìn thấy Trần Lâm bước ra từ toilet, cơ thể cao lớn thẳng tắp, bụng có từng múi cơ rõ ràng, lớp lông đen nhánh bao lấy vật ở trung tâm kia, cái đó rũ xuống vừa đen vừa xấu xí.
Có tiếng còi xe ngoài cửa sổ.
Hàng Cẩm thở hổn hển bừng tỉnh, cô lấy lại bình tĩnh, cầm đồng hồ trên bàn lên nhìn giờ.
Rạng sáng 6 giờ 30 phút.
Cô nhắm mắt lại, nhớ tới giấc mơ vừa rồi, cau mày vùi mặt vào gối đầu.
Một giây khi ngón tay đặt trên khóa cửa, bỗng cô nghiêng đầu liếc về phía phòng bếp, sau đó chân đang bước lại vòng trở về.
Trên bàn ăn có nấu cháo bách hợp và một đĩa dưa chua nhỏ, thuốc hạ sốt cùng viên ngậm trị viêm họng được đặt bên cạnh ly nước, bếp có dấu hiệu đã từng được sử dụng, nhưng Trần Lâm vẫn lau dọn sạch sẽ.
Cô quét mắt một vòng, sau đó đến trước bàn ăn, đưa tay, lấy chiếc thìa trong chén cháo, múc rồi đưa vào miệng.
Xe Đằng Bình vừa đến, Hàng Cẩm đã đứng đó, cậu mở cửa xe, nói về phía cô:
“Hamburger hình như đã nguội.”
“Tôi ăn sáng rồi.” Hàng Cẩm ngồi vào trong xe.
“Dạ?”
Hôm nay lần thứ hai Đằng Bình phát ra tiếng kinh ngạc, sau đó lại khống chế tốt biểu cảm:
“Vậy…chúng ta lên xe thôi.”
“Ừ.” Hàng Cẩm ngồi trên xe, ấy cốc cà phê trên lót ly ở ghế sau, tắt chế độ sưởi rồi nhấp một ngụm cà phê.
Đằng Bình báo cáo lịch trình sau khi xem trận đấu hôm nay. giữa trưa hẹn khách hàng ăn cơm ở cổng trường, sau khi trận đấu buổi chiều kết thúc, sẽ ăn cơm với đại diện đội bóng rổ của Đại Học Quang Hoa Bắc Kinh.
Trong lúc nghe, Hàng Cẩm mở hộp thư để kiểm tra mail. Cô chọn những mail quan trọng và gửi cho Hàng Dục để cậu theo dõi kịp thời.Sau đó, cô mở WeChat để trả lời những tin nhắn quan trọng, không biết nghĩ gì, cô lại mở phần tìm kiếm để tìm hiểu về chén cháo bách hợp kia.
Xuất hiện tiêu đề về cách làm cùng công dụng của cháo, cô ấn vào xem.
Cháo có tác dụng dưỡng ẩm cho da, giảm ho, an thần. Khi bị sốt, ăn cháo này với lượng vừa phải có thể thanh nhiệt phổi, cải thiện tình trạng khó chịu, tích tụ độc tố, giảm sốt..v..v
Cô thoát khỏi giao diện,nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã đến trường đại học Bắc Dương. Những tia nắng đầu tiên sáng sớm chiếu xuống một nửa khuôn viên trường, nhưng thời tiết hôm nay vẫn còn se lạnh, hiếm khi trời có nắng.
Hôm nay là ngày diễn ra những trận đấu cuối cùng, người đến xem còn nhiều hơn so với trận đầu tiên.
Tình trạng của Hàng Cẩm vẫn như vây. Thấy sắc mặt cô không được tốt lắm,hiệu trưởng hỏi có bị ốm không? Cô lắc đầu nói: “Đã tốt rồi.”
Hẹn khách hàng ăn trưa trong một nhà hàng Tây gần trường. Hàng Cẩm ăn uống bình thường. Cô cắn vài miếng đồ ăn nguội rồi đặt dĩa xuống. Sau khi bước ra khỏi nhà hàng, Đằng Bình đã mua một chiếc hamburger và cà phê nóng, Hàng Cẩm không muốn ăn lắm, xua xua tay rồi lên xe, dựa vào ghế sau nhắm mắt lại: “Tôi ngủ một lát.”
Đằng Bình đáp lời theo một tiếng, cậu nhẹ đóng cửa xe lại, nhớ đến Hàng Cẩm bị bệnh sẽ không muốn ăn đồ ăn vặt, nên lại đi đến nhà hàng khác mua một phần cháo kê.
Lúc Hàng Cẩm tỉnh dậy, thấy có cháo kê, lại nhớ đến chén cháo bách hợp lúc sáng.
Mùi vị của cháo kê kém xa so với bát cháo kia, sau khi ăn được vài miếng, cô đặt thìa xuống đưa cho Đằng Bình: “Tôi không ăn nữa, về sân vận động đi.”
“Vâng.” Đằng Bình gói chén cháo còn chưa ăn hết ném vào thùng rác, sau đó lái xe trở về sân vận động.
Trận đấu buổi chiều là trận chung kết. Đội bóng rổ của Đại học Bắc Dương cũng đã thành công vào được chung kết, nhưng vẫn thua đại học Quang Hoa Bắc Kinh, đội mà Hàng Cẩm đã nhắm ngay từ đầu.
Chờ các đội bóng lên lãnh giải thưởng và phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải xong, Hàng Cẩm mới dẫn theo Đằng Bình chen lấn rời khỏi đám đông.
Sắc mặt Hàng Cẩm trông không được tốt,hơi mệt mỏi, thân thể như đã quá buồn ngủ, nhưng vẫn chống đỡ để ăn tối với người đại diện của Đại học Quang Hoa, nói chuyện cũng không nhiều lắm, chỉ bảo đối phương ra điều kiện, nghĩ kỹ rồi nói cho cô, sau đó trao đổi số điện thoại, đứng dậy rời đi.
Trên đường Đằng Bình lái xe đưa cô về chung cư, Hàng Cẩm cũng đã ngủ, nhưng giấc ngủ rất ngắn, lúc xe dừng lại, cô mở mắt ra lấy túi rồi xuống xe.
Bụng hơi trống rỗng, nhưng cô không muốn ăn gì cả, tắm rửa xong liền trở về giường ngủ.
Có lẽ vì bệnh nên lần này cô ngủ rất nhanh và có những giấc mơ lung tung, cô mơ thấy đội bóng mình thích bị người khác ký hợp đồng mất, cô thấy người đại diện của đội đó ăn cơm với đối thủ của mình, cô đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn họ, sau đó đeo kính râm lên quay người rời đi.
Ba cô, Hàng Đề Vân, lại đứng trước cửa nhà và thuyết phục cô đi xem mắt. Cô cũng không chê phiền, lạnh lùng đồng ý cũng như mấy lần trước.
Trở về chung cư, cô mở cửa đi vào, nhìn thấy Trần Lâm bước ra từ toilet, cơ thể cao lớn thẳng tắp, bụng có từng múi cơ rõ ràng, lớp lông đen nhánh bao lấy vật ở trung tâm kia, cái đó rũ xuống vừa đen vừa xấu xí.
Có tiếng còi xe ngoài cửa sổ.
Hàng Cẩm thở hổn hển bừng tỉnh, cô lấy lại bình tĩnh, cầm đồng hồ trên bàn lên nhìn giờ.
Rạng sáng 6 giờ 30 phút.
Cô nhắm mắt lại, nhớ tới giấc mơ vừa rồi, cau mày vùi mặt vào gối đầu.