Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 845: Mai danh ẩn tích (Hạ) + Hữu duyên nhất đối nhân... + Luyện hồn sư!
Thông Thiên pháp nhãn của Bạch Tiểu Thuần chảy máu tươi, thân thể hắn mơ hồ, lực lượng truyền tống bộc phát, cuối cùng hắn... Biến mất.
Trong nháy mắt hắn biến mất, tay phải Hồng Trần Nữ hình thành pháp thuật đánh vào vị trí Bạch Tiểu Thuần vừa nằm.
- Bạch Tiểu Thuần!
Thân thể Hồng Trần Nữ run rẩy, giọng nói sắc lạnh the thé, ánh mắt nàng đầy thù hận nhìn chằm chằm vào vị trí Bạch Tiểu Thuần biến mất, thân thể của nàng cũng bị truyền tống ra ngoài ngay sau đó.
Khi hai người bị truyền tống ra ngoài, trong mê cung dưới lòng đất, hào quang truyền tống bộc phát liên tục, từng thân ảnh biến mất, Thần Toán Tử, Triệu Long, Tống Khuyết...
Cho dù tu sĩ Trường thành hai thổ dân và hồn tu Man Hoang đều như thế, sau khi mọi người đã ra ngoài, mê cung sụp đổ triệt để, vào lúc này mặt đất tại vị trí mê cung lõm xuống.
Trong nháy mắt lực lượng truyền tống bùng nổ, mặt đất phạm vi mấy vạn dặm xuất hiện cột sáng màu trắng kinh thiên thay thế chín cột sáng màu đen lúc trước, cột sáng duy nhất phóng thẳng lên trời, bầu trời hình thành từng gợn sóng rung động lan ra chung quanh.
Bạch Lân cũng tốt, thổ dân và hồn tu Man Hoang cũng được, đại quân song phương đứng từ xa vô cùng rung động khi nhìn thấy cảnh này, đến bây giờ bọn họ không rõ dưới lòng đất xảy ra chuyện gì.
Chừng một tháng sau Trường thành và Man Hoang mới lục tục nhận được tin tức, đám người Bạch Lân hiểu rõ, Truyền Tống Trận trong táng cung mở ra, mọi người bị truyền tống vào các khu vực trong Man Hoang.
Có khoảng cách rất gần, có khoảng cách cực xa, có bị truyền tống sâu trong Man Hoang, có nơi xa tới mức ngọc giản truyền âm không liên hệ được...
Từ số ít tu sĩ Trường thành quay về, tu sĩ tham gia chuyến đi mê cung đều trải qua cửu tử nhất sinh, tin tức có liên quan đến Bạch Tiểu Thuần cũng truyền ra, tên của hắn lại oanh động Man Hoang và Trường thành.
Thí luyện chi địa đệ nhất nhân!
Người đầu tiên bước vào nội cung tầng ba.
Sau khi Hồng Trần Nữ bước vào táng cung, hai người trải qua kịch chiến với nhau, cuối cùng bị chôn vùi dưới táng cung, Bạch Tiểu Thuần có thể kiên trì dưới Hồng Trần Nữ đánh giết cực lâu.
Cho đến khi... Truyền tống triển khai, về phần Bạch Tiểu Thuần cuối cùng nhất sống hay chết trở thành bí mật, trừ Hồng Trần Nữ, không người biết được.
Vào hai tháng sau, bên phía Man Hoang có tin tức truyền ra, Hồng Trần Nữ tăng mức giải thưởng săn giết Bạch Tiểu Thuần, đề cao tới trình độ trước nay chưa từng có, dùng năm phần Thiên Thú Hồn, một phần Thiên Nhân Hồn chém giết Bạch Tiểu Thuần!
Vừa công bố tin này, Man Hoang, Trường thành vô cùng rung động, phải biết rằng cho dù Trần Hạ Thiên cũng không bị truy nã với mức cao như thế, tư đó cái tên Bạch Tiểu Thuần cũng trở thành... Đệ nhất Man Hoang tất sát bảng.
Cũng chính vì thế Trường thành mới biết Bạch Tiểu Thuần... Không chết!
- Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi... Tiểu Thuần, lần này là ta xin lỗi ngươi...
Trong Trường thành, Bạch Lân ngồi tại chỗ cầm bầu rượu trong tay, hắn thở dài một hơi, hắn cảm khái và phiền muộn nhìn phương xa.
- Hiện tại ngươi ở nơi nào...
***
Man Hoang rất lớn, cụ thể lớn bao nhiêu không có bao nhiêu người biết rõ, tu sĩ trên thế giới cũng hiểu đại khái Man Hoang lớn nhỏ thế nào. Bởi vì thế giới này là một vòng tròn, như vậy Thông Thiên Hải nằm ở vị trí trung tâm, bốn phía là bốn nhánh sông lớn. Nói là nhánh sông cũng đúng, là dòng suối cũng không sai, hoặc có thể nói nó giống như rễ cây lan ra xung quanh, từ bốn thượng du con sông ăn sâu vào trong khu vực Man Hoang.
Nơi có Thông Thiên Hà chính là thế giới Thông Thiên, mà Thông Thiên Hà không thể lan ra các nơi khác, nó chỉ chiếm cứ vị trí một nửa vòng tròn, khu vực còn lại chính là Man Hoang.
Đây chỉ là một cách nào, còn có một cách nói khác, bên ngoài Trường thành chính là Man Hoang!
Trong thế giới Thông Thiên, chính giữa bốn nhánh sông lớn đều có trường thành, bốn Trường thành chính là bốn cánh cửa khóa chết Man Hoang, đồng thời cũng phong bế thế giới Thông Thiên. Nếu như ngươi bay lên đủ cao và cúi đầu nhìn xuống, có thể nhìn thấy bốn đoạn trường thành nối lại với nhau tạo thành một vòng tròn. Giống như hai vòng tròn lớn nhỏ đều là vòng tròn đồng tâm, trong vòng tròn chính là thế giới Thông Thiên, bên ngoài vòng tròn chính là Man Hoang. Cho nên, theo trên lý luận mà nói, chỉ cần chạy vòng quanh Man Hoang một vòng, cũng không cần đi thuyền trong Thông Thiên Hải đều có thể đi tới bốn nhánh sông đông tây nam bắc.
Vào lúc này sâu trong Man Hoang, tại một khu vực không ai biết có một khu rừng nhiệt đới, rừng nhiệt đới vô cùng rậm rạp. Bên trong có vô số đại thụ rậm rạp, tán cây của chúng kết nối với nhau, có thể phân tán ánh sáng thành từng tia nhỏ chiếu xuống tán cây, phía dưới tán cây là khu vực lá cây hư thối lầy lội.
Cả Man Hoang có vô số rừng nhiệt đới như thế, mặc dù nơi đây không có linh lực Thông Thiên Hà nhưng vạn vật sinh trưởng không bị ảnh hưởng, thậm chí có một ít trói buộc nào đó cho nên cây cỏ trong Man Hoang cugnx tốt, thổ dân cũng được, thân hình cực kỳ tráng kiện.
Dưới một gốc cây đại thụ có vô số xương cốt trắng xóa, còn có lông của các loài chim cùng với toái cốt bị cắn nát. Chính giữa đống xương chồng chất có một người đang dựa vào gốc đại thụ, thân thể của hắn dơ bẩn hôi thối, hắn không ngừng xé thịt chim trong tay đút vào trong miệng nhấm nuốt. Âm thanh này vô cùng đáng sợ, giống như người đói khát đến mức tận cùng, cho dù ăn thịt tươi cũng không sao.
Nhìn xương thú xung quanh, hiển nhiên tên này đã ăn quá nhiều, cảnh tượng rất khủng khiếp. Cách đó không xa, dưới gốc đại thụ lại có một cỗ thi hài! Thi hài năm đó giống như tử vong được mấy tháng. Thi hài đã hư thối rất nhiều, cũng không nhìn rõ bộ dáng, nhìn quần áo hẳn là tu sĩ, bên cạnh còn có một túi trữ vật.
Người còn sống đang ăn thịt tươi chính là Bạch Tiểu Thuần. Còn người chết kia... Bạch Tiểu Thuần cũng muốn biết hắn là ai.
Hai tháng trước vào một đêm mưa dông, Bạch Tiểu Thuần bị truyền tống đến nơi đây, hắn lâm vào trạng thái trọng thương sau đó giãy giụa bò tới dưới gốc đại thụ này. Hắn dùng linh lực miễn cưỡng lấy Vĩnh Dạ Tán bị hao tổn cắm ở bên cạnh, dựa vào uy áp của nó bảo vệ bản thân, hắn đã mất hết khí lực, chỉ có nằm tại chỗ bất động.
Chính vào lúc này hắn thấy cách mình không xa, nơi đó có một thanh niên đang nằm dưới đại thụ, thanh niền khi đó còn chưa chết, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Tiểu Thuần. Dường như cảm thấy không tưởng tượng nổi, lại cảm thấy không thể ngờ hai người không thể nói chuyện, chỉ có thể mắt to nhìn mắt nhỏ, sau khi nhìn một lúc thanh niên kia nghiêng đầu chết đi.
Hắn vừa chết đi, Bạch Tiểu Thuần cũng giật mình, hắn vô cùng khẩn trương, đáng tiếc thân thể không thể di chuyển. Cảm giác suy yếu bao phủ khắp toàn thân, nội tâm rất rung động cho nên mệt mỏi tăng lên, hắn hôn mê. Lúc tỉnh lại đã qua bảy tám ngày sau, đáng tiếc thân thể không thể di chuyển, thương thế của hắn lúc này nói trọng thương gần chết cũng không đủ. Bản thân không còn linh lực, không nói Bạch Tiểu Thuần cần thời gian khôi phục, hắn còn không có linh lực mở túi trữ vật để lấy đan dược chữa thương.
xung quanh hắn tồn tại một ít thi thể dã thú, Bạch Tiểu Thuần nhớ rõ trước khi hôn mê không có những thi thể này, hiển nhiên trong mấy ngày hắn hôn mê, những con dã thú xung quanh bị uy áp của Vĩnh Dạ Tán đánh chết. Đồng thời thi thể thanh niên nằm dưới gốc đại thụ gần đó cũng được bảo tồn.
- Cũng may ta mang Vĩnh Dạ Tán ra bảo hộ, bằng không lúc ta tỉnh lại, nói không chừng đã nhìn thấy bản thân mình bị ăn tươi.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần đau khổ, nội tâm thở dài, hắn ngẩng người nhìn lên trời, sắc mặt bi phẫn.
- Nghĩ tới ta đường đường là Vạn phu trưởng lại luân lạc tới mức này. Hồng Trần lão nữ, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết Bạch gia gia lợi hại, còn có Trần Hạ Thiên, ta thề bất lưỡng lập với ngươi.
- Haiz... Thương thế hiện tại quá nặng...
Bạch Tiểu Thuần muốn khóc, càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, hắn không thể xoay cổ, chỉ có thể dùng tròng mắt nhìn loạn. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, nội tâm hắn than thở. Phải qua thật lâu hắn mới tiếp nhận sự thật, từ đặc điểm không có linh khí Thông Thiên Hà để phán đoán, hắn biết rõ mình bị truyền tống vào trong Man Hoang.
Qua thật lâu, nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thán, hắn cứ ngẩn người như vậy thật nhàm chán, vì vậy hắn nhìn sang thi thể dưới gốc đại thụ. Bạch Tiểu Thuần lúc ấy không nhìn ra nguyên nhân người này chết đi, lúc này hắn dần dần nhìn ra mánh khóe, thi thể thanh niên xuất hiện màu đen. Hiển nhiên hắn đã chết vì hạ độc, loại độc này ăn mòn trái tim, làm cho thanh niên bị tâm hỏa thiêu đốt mà chết, chẳng những tâm mạch héo rũ, toàn thân cũng trúng độc mà chết.
Sau khi phát hiện mọi việc, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mệt mỏi tăng nhiều, hắn lại lâm vào hôn mê, lần mở mắt tiếp theo cũng qua bảy tám ngày. Lần này hắn cảm giác đầu của mình có thể động đậy, thân thể không còn cảm giác chết lặng, đã xuất hiện cảm giác đau đớn giống như có vô số cây kim đâm vào người, Bạch Tiểu Thuần rất gian nan khi thừa nhận đau đớn như vậy nhưng nội tâm lại thở ra một hơi.
- Khá tốt, còn đau nhức nói rõ đang khôi phục dần dần.
Bạch Tiểu Thuần thì thào, hắn phát hiện thi thể xung quanh càng lúc càng ít, hắn cảm giác mình đói chóng mặt, đáng tiếc chỉ có thể xoay đầu nhìn xung quanh, những bộ vị thân thể khác không có khí lực. Vì vậy hắn chỉ có thể nuốt nước bọt, sau đó tiếp tục ngẩn người sau đó nhìn sang thi thể kia, hắn lại tiếp tục nghiên cứu thi thể kia.
- Là tu sĩ, tu vi đại khái Trúc Cơ sơ kỳ... Không phải là người bị truyền tống ra khỏi cung điện dưới mặt đất như ta, người này là hồn tu, nhìn bộ dạng chắc hẳn bị đuổi giết nên chạy trốn chết.
Bạch Tiểu Thuần nhàm chán không có việc gì làm cho nên hắn không ngừng suy đoán nguyên nhân cái chết của người kia, cũng không gặp được người nào khác, nghĩ tới nơi này không có ai, cho dù có người, hắn cũng không có biện pháp cầu cứu.
Thời gian cứ trôi qua như thế, Bạch Tiểu Thuần không ngừng quan sát thi thể, cũng rất nhiều lần hắn trơ mắt nhìn thi thể kia hư thối, từ đó đạt được nhiều kết luận.
- Không giống tán tu, hẳn là tộc nhân gia tộc nào đó. Nhớ rõ bộ dáng trước khi hắn chết rất tiều tụy, càng có không cam lòng, chắc có lẽ còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Tuổi không lớn lắm, còn rất trẻ, bộ dáng cũng tuấn lãng nhưng kém ta một ít.
Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng nói thầm, hắn chẳng còn chuyện gì khác để làm, chỉ có thể chậm rãi tĩnh dưỡng nơi đây, chuyện duy nhất hắn làm chính là quan sát thi thể kia hư thối.
Càng không thể không nhìn, Bạch Tiểu Thuần lại mê man, rốt cuộc vào một ngày trong hai tháng sau, vào lúc Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra lần nữa, hắn kích động khi phát hiện thân thể của mình đã có thể nhúc nhích. Chuyện đầu tiên hắn làm chính là bò đánh chết một con dã thú không bị uy áp của Vĩnh Dạ Tán giết chết.
Hắn không ngừng cắn xé, hắn đói xanh cả mắt trong hai tháng qua, nhất là thân thể cần khôi phục, hắn cảm giác mình sắp không chịu nổi. Bởi vì quá đói cho nên hắn ăn tất cả thứ có thể ăn được xung quanh, cho dù con chim nhỏ như lòng bàn tay cũng không buông tha, nhổ lông sau đó cắn xé.
Càng ăn thân thể hắn càng ấm áp, thậm chí dần dần có khí lực, đến cuối cùng Bạch Tiểu Thuần ăn sạch đồ ăn xung quanh, hắn vuốt bụng của mình, cảm giác mình đã sống sót.
- Ta đã trở lại!
Bạch Tiểu Thuần kích động hét lớn một tiếng, hắn hưng phấn vì mình sống sót sau tai nạn, nhớ lại tình huống xảy ra trong táng cung, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình đã bước một bước vào quỷ môn quan. Vào lúc cảm khái, Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía thi thể kia.
- Vị huynh đệ kia, đa tạ ngươi làm bạn suốt hai tháng qua, chúng ta có thể gặp nhau ở nơi này cũng xem như có duyên phận với nhau, nếu có cơ hội ta sẽ báo thù cho ngươi.
Bạch Tiểu Thuần nói nhỏ, hắn đi qua nhặt túi trữ vật của thi thể.
Cùng lúc đó bên ngoài khu rừng nhiệt đới Bạch Tiểu Thuần đang ở lại, trên ngọn đòi trọc có một hang động, trong sơn động có người đang khoanh chân đả tọa. Trước mặt hắn có bảy tám thi thể, những thi thể có tu vi Trúc Cơ, bộ dạng da bọc xương giống như bị hút sạch huyết nhục.
Qua một lát người đang đả tọa mở mắt ra, trong mắt không còn tinh quang, ánh mắt ảm đạm rất nhiều, dường như có thương tích trên người. Hắn không nhìn thi thể trên mặt đất, giơ tay lên sờ mi tâm trống rỗng, hắn hận nghiến răng nghiến lợi.
- Bạch Tiểu Thuần, cho dù ngươi chết, nhục nhã ngươi mang lại cho Chu Nhất Tinh ta, một ngày nào đó ta sẽ trả lại cho người thân bằng hữu của ngươi cả ngàn cả vạn lần.
Người này chính là... Chu Nhất Tinh.
Trong rừng, Bạch Tiểu Thuần cầm túi trữ vật và nhìn hài cốt trước mặt, cảm giác mình bị truyền tống tới nơi này và làm bạn với đối phương suốt hai tháng cũng xem như có duyên với nhau, vì vậy thở dài.
- Vị huynh đệ này, ta sẽ đào hố vùi ngươi xuống.
Bạch Tiểu Thuần nói xong hắn cảm nhận tình hình trong thân thể của mình, thương thế đang khôi phục, chỉ có linh lực bổ sung rất chậm, cho tới bây giờ vẫn chưa đủ chèo chống hắn mở túi trữ vật một lần.
Hắn thở sâu, dùng Vĩnh Dạ Tán đào cái hố sâu chôn hài cốt thanh niên xuống đất.
- Ngươi đừng có gấp, ta đoán vài ngày nữa linh lực trong cơ thể đủ giúp ta chèo chống mở túi trữ vật một lần. Đến lúc đó có thể nhìn đồ vật bên trong, nói không chừng ta sẽ tìm được tên của ngươi, lúc đó sẽ lập bia mộ.
Bạch Tiểu Thuần vỗ bụi đất, sau đó hắn quay về đại thụ tiếp tục thổ nạp. Đáng tiếc Man Hoang không có chút linh lực nào, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân khôi phục, chậm rãi hấp thu linh lực ẩn chứa trong huyết nhục của mình.
Thời gian vài ngày qua đi, bầu trời âm trầm, tuy đã hoàng hôn nhưng mặt trời vô cùng tối tăm. Cả cánh rừng nhiệt đới nhìn không rõ ràng, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi đả tọa mở mắt ra, hai mắt của hắn lúc này xuất hiện hào quang sáng ngời.
- Linh lực đã khôi phục một ít!
Bạch Tiểu Thuần vô cùng hưng phấn, trái tim đập nhanh hơn, linh lực trong người khô cạn tại nơi lạ lẫm thế này đã làm hắn thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng. Hắn hít sâu một hơi, vỗ túi trữ vật, lập tức mang một cái lọ nhỏ lóng lánh ra khỏi túi trữ vật.
Đây là một lọ linh dịch!
Sau khi cầm lọ linh dịch trong tay, Bạch Tiểu Thuần hưng phấn uống ừng ực, sau khi uống cạn, linh lực tiến vào cơ thể liền hóa thành những tia nước nhỏ dung nhập vào kinh mạch toàn thân. Dòng nước nhỏ này mát lạnh, lúc bao phủ kinh mạch không khác gì cam lộ uẩn dưỡng toàn thân, Bạch Tiểu Thuần hưởng thụ cảm giác thoải mái thư sướng toàn thân.
- Chính là cảm giác này.
Trên khóe mắt Bạch Tiểu Thuần còn mang theo một ít nước mắt, hắn vận chuyển tu vi, hắn hòa tan linh dịch vào trong thân thể, hình thành linh lực. Qua mấy canh giờ, Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt hắn sinh ra hào quang, tuy linh lực trong người chỉ khôi phục nửa thành nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói nửa thành tu vi cũng giúp hắn mở túi trữ vật vô số lần.
Hắn lại mở túi trữ vật mang ra mười lọ linh dịch óng ánh, sau đó hắn uống cạn và ngồi xuống đả tọa, linh lực chạy khắp toàn thân, thoải mái kinh mạch, thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh.
Buổi trưa ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thuần lại mở mắt ra, hắn vui mừng suýt khóc thét lên.
- Rốt cuộc... Rốt cuộc khôi phục hoàn toàn! Ta không dễ dàng mà! Thân thể cũng tốt, tu vi cũng ổn, đều khôi phục! Hồng Trần lão nữ, ngươi chờ Bạch gia gia tính sổ!
Bạch Tiểu Thuần đứng lên cười to, cảm nhận linh lực chảy xuôi trong thân thể, tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, hắn cũng phát hiện dường như mình mạnh hơn trước kia một ít. Dường như sau khi trải qua cuộc chiến sinh tử, mặc dù hắn vẫn là Kim Đan Đại viên mãn nhưng lực lượng thân thể và tu vi gia tăng không ít. Nhất là thân thể, cảm giác chạm vào tầng gông xiềng thứ ba, Bạch Tiểu Thuần ẩn ẩn cảm thấy mình tùy thời có thể phá tan gông xiềng cấm cố thân thể.
Vừa có cảm giác như vậy, Bạch Tiểu Thuần than thở rất nhiều, sau khi nhớ lại cuộc chiến với Hồng Trần Nữ, hắn có cảm giác mình vừa mới chết qua một lần. Bạch Tiểu Thuần thở sâu, lại nhìn xung quanh một lúc, cảm giác hưng phấn lúc trước biến mất không ít, nội tâm lại phát sầu.
- Ta cần phải biết mình đang ở nơi nào, nơi này là Man Hoang, quá nguy hiểm. Nên nhanh chóng tìm đường quay về Trường thành.
Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới nếu có người biết thân phận của mình, sợ rằng có quá nhiều hồn tu và thổ dân Man Hoang xông tới chém giết mình. Nghĩ tới bộ dạng mình bị phanh thây xé xác, Bạch Tiểu Thuần run rẩy thật lâu, lúc hắn đang suy nghĩ biện pháp lại nhìn thấy nấm mồ bên cạnh, hắn tiện tay cầm một túi trữ vật. Trong túi trữ vật này có rất nhiều thứ lẫn lộn, đa số đồ vật bên trong không có tác dụng gì với Bạch Tiểu Thuần, dù sao chỉ là túi trữ vật của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi.
Trọng điểm của Bạch Tiểu Thuần chính là một ít cốt giản, những cốt giản này có tác dụng giống ngọc giản, cũng có thể ghi chép tin tức. Sau khi dò xét một lúc, Bạch Tiểu Thuần tìm được ba miếng cốt giản, sau khi cầm trong tay liền dùng linh lực xem xét, hắn xem từng cái, hi vọng tìm được tin tức hữu dụng với mình. Cốt giản đầu tiên là một tấm bản đồ, bản đồ này không nhỏ, bên trong miêu tả bốn khu vực. Bạch Tiểu Thuần nhìn cả buổi cũng không biết bên trong miêu tả nơi nào, hắn không thấy đánh dấu trọng điểm trong đó, hiển nhiên nơi này cách Trường thành rất xa.
- Như vậy không được.
Bạch Tiểu Thuần hơi sốt ruột, hắn nhìn cốt giản thứ hai, sau khi xem xong, ánh mắt hắn nhìn sang nấm mồ bên cạnh.
- Ngươi tên là Bạch Hạo sao?
Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, trong cốt giản ghi rõ thân phận của thanh niên kia, dường như là di ngôn hắn lưu lại trước khi chết. Người này tên là Bạch Hạo, là con thiếp thất một gia tộc luyện hồn gần đây, dường như không được chào đón, người trong gia tộc trêu chọc trào phúng, lúc này hắn bị tộc nhân âm thầm đuổi giết nên vẫn lạc nơi đây. Hắn sinh ra trong luyện hồn thế gia, dường như là gia tộc không nhỏ, có danh tiếng rất lớn.
- Luyện hồn thế gia.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ, hắn nhìn sang cốt giản thứ ba, sau khi xem xong, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, mặc dù cốt giản không ghi tin tức Bạch Tiểu Thuần mong muốn nhưng từ nội dung bên trong lại có tin tức quan hệ với Luyện Hồn Sư, bên trong có rất nhiều tin tức Bạch Tiểu Thuần không biết.
Thậm chí có thể nói trong cốt giản này có ghi phương pháp giúp nhập môn trở thành Luyện Hồn Sư! Có mấy câu khúc dạo đầu đánh mạnh vào tam thần Bạch Tiểu Thuần, thậm chí hắn than thở không dứt.
- Luyện hồn... Hồn không phải trọng điểm, chữ luyện mới là mấu chốt.
- Cái gọi là Luyện Hồn Sư, tập hợp luyện linh, luyện dược, luyện bảo làm một thể, bởi vì tất cả đều dùng hồn làm căn bản, cho nên mới gọi là Luyện Hồn Sư!
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Man Hoang có rất nhiều pháp bảo luyện linh, lúc trước còn cảm thấy rất kỳ quái, thậm chí trong nội tâm càng có một ít suy đoán, sau khi xem cốt giản xong, hắn lập tức rộng mở trong sáng, tiếp tục xem xét, thời gian dần qua hắn đã xem xong cốt giản, Bạch Tiểu Thuần đứng ngây ngốc tại chỗ thật lâu.
Man Hoang trong mắt hắn không phải vô cùng thần bí, dường như tất cả đều có đường cong, sau khi phác hoạ cùng một chỗ sẽ tạo thành hình ảnh nguyên vẹn.
Cả Man Hoang, tầng chót nhất chính là bộ lạc thổ dân, những thổ dân cự nhân trong bộ lạc giống như chưa được khai hóa, thuộc về tầng lớp bị nô dịch, bọn họ cung phụng hồn tu thành thủ hộ giả.
Địa vị hồn tu trong Man Hoang cao hơn thổ dân rất nhiều, bọn họ không khác gì tu sĩ, chỉ có điều một dựa vào linh lực Thông Thiên Hà tu hành, bọn họ lại dựa vào hồn nguyên Luyện Hồn Sư luyện chế để tu hành.
***
Cả Man Hoang, mặc dù số lượng hồn tu không nhiều bằng thổ dân nhưng cũng không ít, có đến từ gia tộc, có đến từ thế lực lớn, còn có rất nhiều là tồn tại giống tán tu.
Về phần Luyện Hồn Sư, bọn họ chính là quý tộc trong Man Hoang, bất cứ Luyện Hồn Sư nào cũng có địa vị vô cùng tôn quý. Chẳng những bọn họ có thể luyện chế hồn nguyên cung cấp cho hồn tu tu hành, còn có thể luyện chế pháp bảo, thậm chí còn gia trì luyện linh lên pháp bảo. Bởi vì tất cả những nguyên nhân này, Luyện Hồn Sư có thể bảo trì địa vị hạch tâm trong Man Hoang.
Mà Luyện Hồn Sư cũng phân chia cấp độ, phương thức phán đoán cấp độ của bọn họ chính là hỏa diễm, Man Hoang Luyện Hồn Sư cũng giống Luyện Linh Sư trên đại lục Thông Thiên, cũng có điểm không giống nhau. Luyện Linh Sư trên đại lục Thông Thiên cần tìm tài liệu luyện linh và nhiên liệu đa sắc hỏa mới được, Man Hoang Luyện Hồn Sư không cần tài liệu gì cả, bọn họ tiến hành luyện linh có tỉ lệ thất bại rất cao, có thể nói chỉ cần hỏa diễm làm tài liệu mà thôi.
Hỏa diễm này không tồn tại trên thế gian, bọn họ cần dùng oan hồn, dựa theo cách điều chế nhất định luyện chế ra. Có thể luyện chế tam sắc hỏa sẽ trở thành Luyện Hồn Sư nhất phẩm, nếu có thể luyện chế tứ sắc hỏa sẽ trở thành nhị phẩm, khi luyện chế thành thất sắc hỏa sẽ trở thành Luyện Hồn Sư tam phẩm. Luyện Hồn Sư ba đẳng cấp này chiếm cứ đại đa số Luyện Hồn Sư trong Man Hoang.
Về phần thập sắc hỏa chính là tam phẩm đỉnh phong! Luyện Hồn Sư đạt tới cấp độ này không nhiều, bởi vì sau tam phẩm đỉnh phong, Luyện Hồn Sư sẽ tiến vào giai đoạn lột xác mới, cấp độ này phân thành thiên địa huyền hoàng. Lúc luyện thành thập nhất sắc hỏa chính là Luyện Hồn Sư Hoàng phẩm, cả Man Hoang, bất cứ Luyện Hồn Sư Hoàng phẩm nào đi ra ngoài cũng có thể uy hiếp tám phương.
Lúc bước vào Luyện Hồn Sư Huyền phẩm, số lượng cấp độ này rất ít, bất cứ luyện hồn thế gia nào có Luyện Hồn Sư Huyền phẩm đều đã là tồn tại đỉnh phong, lúc đó sẽ trở thành đại trưởng lão thậm chí là tồn tại nội tình của gia tộc, bởi vì muốn trở thành Huyền phẩm cần luyện chế thập ngũ sắc hỏa!
Lên tới cấp độ Địa phẩm - đây đã là tồn tại trong truyền thuyết, cả Man Hoang chỉ có ba Luyện Hồn Sư Địa phẩm mà thôi, mấu chốt trở thàn Địa phẩm phải luyện thành thập bát sắc hỏa.
Trên Địa phẩm còn có một cấp độ, đó là Luyện Hồn Sư Thiên phẩm, trong Man Hoang xưa nay chưa từng xuất hiện tồn tại cấp độ này, chỉ là cấp bậc trên lý luận. Cho nên theo truyền thuyết lưu truyền đến nay, muốn trở thành Thiên phẩm cần luyện chế nhị thập nhất sắc hỏa.
- Luyện hồn chính là luyện linh.
Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm thật nhỏ, hắn nhìn cốt giản trong tay, nội tâm hắn không thể bình tĩnh, nhất là cốt giản miêu tả tất cả đa sắc hỏa trong Man Hoang đều là Luyện Hồn Sư tự luyện chế mà thành, khi đọc tới đó trái tim Bạch Tiểu Thuần nhảy loạn.
Từ nhất sắc hỏa cho đến thập tứ sắc hỏa, người Man Hoang nghiên cứu trong nhiều thế hệ, đã sớm nghiên cứu ra biện pháp luyện chế. Thậm chí không phải một biện pháp, mà có rất nhiều biện pháp. Trong Man Hoang, cách điều chế nhất sắc hỏa cho đến thập tứ sắc hỏa cũng không phải tin tức tuyệt mật, cho dù như vậy cũng không phải bất cứ Luyện Hồn Sư nào cũng có thể nắm giữ, bất cứ luyện hồn thế gia nào cũng có ghi chép. Biện pháp điều chế thập ngũ sắc hỏa chỉ nằm trong tay các gia tộc trung đẳng, chỉ đại thế gia hoặc thế lực lớn mới có tư cách nắm giữ những biện pháp này. Biện pháp điều chế thập lục sắc hỏa biến thành tuyệt mật.
Cho dù như thế nào, trình độ luyện linh của Man Hoang đã vượt qua đại lục Thông Thiên một đoạn rất dài, căn bản không cùng cấp bậc. Trên cốt giản cũng nói, có đa sắc hỏa cũng không có nghĩa luyện linh thành công, luyện linh cấp độ càng cao, tỷ lệ thất bại càng lớn, điểm này giống quá trình luyện linh trên đại lục Thông Thiên. Sau khi thất bại, vật phẩm sẽ sụp đổ hủy diệt, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác, dường như nơi này chính là khởi nguyên của luyện linh.
Nghĩ tới có thể tự mình luyện chế đa sắc hỏa, càng dùng hỏa diễm phân chia cấp độ Luyện Hồn Sư, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập.
- Nếu ta có biện pháp điều chế đa sắc hỏa...
Bạch Tiểu Thuần biết rõ ưu thế của mình nằm ở điểm nào, hắn có Quy Văn Oa, đối với người khác mà nói luyện chế thập tứ sắc hỏa cũng không có nghĩa sẽ thành công luyện linh mười bốn lần nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói chỉ cần có hỏa diễm thì hắn sẽ luyện thành. Vừa nghĩ tới việc này, nội tâm hắn vô cùng kích động. Đồng thời trong cốt giản trừ ghi chép cấp độ Luyện Hồn Sư ra, trong đó còn miêu tả về hồn nguyên, cũng chính là hồn dược cung cấp cho hồn sư Man Hoang tu hành, cũng giống linh thạch, hồn dược chính là tiền tệ trong Man Hoang.
Luyện chế hồn dược không khó, lúc luyện chế đa sắc hỏa, trong nháy mắt thành hỏa thì dừng lại, không cho nó biến thành hỏa diễm, như vậy sẽ hình thành hồn dược! Hồn dược dưới thập sắc hỏa đều là hạ phẩm, căn cứ hỏa diễm khác nhau sẽ có phân chia khác nhau, ví dụ như một nhất sắc hỏa luyện thành hồn dược chính là một phần hồn dược hạ phẩm, thập sắc hỏa luyện thành hồn dược chính là mười phần hồn dược hạ phẩm.
Chỉ có dùng thập nhất sắc hỏa luyện chế mới có thể xưng là hồn dược trung phẩm, giá trị xa xỉ, nói cách khác, chỉ có Luyện Hồn Sư Hoàng phẩm mới có thể luyện chế hồn dược trung phẩm. Hồn dược thượng phẩm cực kỳ hiếm thấy, chỉ có thập ngũ sắc hỏa mới có thể hình thành hồn nguyên. Trong truyền thuyết còn có một loại hồn dược được gọi là cực phẩm, đây chỉ là thứ tồn tại trong truyền thuyết, bởi vì hồn dược cực phẩm cần nhị thập nhất sắc hỏa mới có thể hình thành!
Từ đó có thể nói rõ một điểm, Luyện Hồn Sư chính là căn nguyên giúp Man Hoang quật khởi. Đối ngoại bọn họ có thể cung cấp hồn dược cho mọi người tu hành, có thể luyện hồn hình thành hỏa diễm sau đó tiến hành luyện linh cho pháp bảo. Đối nội, Luyện Hồn Sư còn gặp đủ may mắn, không phải Luyện Hồn Sư không cách nào nắm giữ, đó chính là hồn nô. Bọn họ có thể nô dịch rất nhiều oan hồn theo bên mình, lúc ra tay thường xuyên dẫn động một đống hồn nô, chẳng những có thể dùng để giết địch, càng có thể tùy thời dùng hồn nô luyện chế hồn dược và đa sắc hỏa.
Có thể nói, Luyện Hồn Sư là tồn tại toàn năng, đây là cảm nhận duy nhất của Bạch Tiểu Thuần khi xem tin tức trong cốt giản.
- Luyện Hồn Sư... Dường như không gì không làm được!
Bạch Tiểu Thuần lại nhớ tới cảnh tượng mình luyện linh trong nơi thí luyện, hắn nhớ tới Luyện Hồn Sư toàn năng, hắn cảm giác Luyện Hồn Sư không những là quý tộc trong Man Hoang, hắn càng cảm thấy bọn họ chính là con ruột của thế giới này.
***
- Ta muốn trở thành Luyện Hồn Sư!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo cuồng nhiệt, hắn nắm chặt cốt giản, sau nửa ngày mớ cúi đầu tìm kiếm trong túi trữ vật Bạch Hạo lần nữa. Sau khi tìm nửa ngày, Bạch Tiểu Thuần buồn rầu phát hiện túi trữ vật của Bạch Hạo trừ cốt giả ra, hắn không có biện pháp điều chế đa sắc hỏa.
- Tu vi Bạch Hạo quá yếu hoặc địa vị trong gia tộc quá thấp ư? Cho nên không có biện pháp điều chế đa sắc hỏa.
Bạch Tiểu Thuần buồn bực, hắn nhìn nấm mồ sau đó vung tay lên, trên thân cây đại thụ bên cạnh nấm mồ có khắc hàng chữ: Bạch Hạo chi mộ.
Sau khi làm xong mọi việc, Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu với phần mộ, hắn quay người rời khỏi nơi đây. Mặc dù Bạch Tiểu Thuần động tâm với tin tức Luyện Hồn Sư, hắn lại hiểu mình phải tìm hiểu một tin tức quan trọng, đó là hắn phải biết mình đang ở nơi nào, cách Trường thành xa lắm không.
- Ta nên cải biến bộ dáng thì tốt hơn.
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một lúc, hắn cầm mặt nạ dán lên mặt mình, lúc dung nhan cải biến liền hóa thành gương mặt Bạch Hạo khi còn sống, thời gian dần qua, mặt nạ đã biến thành dung mạo Bạch Hạo.
- Tạm thời cứ dùng thân phận Bạch Hạo đi!
Bạch Tiểu Thuần dùng tốc độ nhanh nhất bay nhanh về một hướng.
- Mặt nạ này cũng có tai hại.
Lúc tiến lên, Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, hắn biết rõ mặt nạ này chính là vật tới từ Man Hoang, là vật phẩm thuộc về thế lực kinh khủng trong Man Hoang, bọn họ có thể thông qua mặt nạ truyền tin tức cho mình.
- Có thể thông qua mặt nạ tìm được ta, nói rõ trên mặt nạ có lạc ấn mà ta không biết, lạc ấn này thuộc về bọn chúng, cho nên mới có thể làm được điểm này.
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, mặc dù thế lực kia không có quá nhiều địch ý với hắn, Bạch Tiểu Thuần không dám đánh cược, sau một lúc lâu hắn nhớ lại tình hình trong nơi thí luyện. Sau khi mình luyện linh, lá cây sau khi luyện linh mười một lần sẽ cải biến trạng thái, tất cả lạc ấn đều bị xóa đi, sau đó phải nhận chủ lần nữa, Bạch Tiểu Thuần hơi suy nghĩ.
- Đây là biện pháp tốt!
Bạch Tiểu Thuần hạ quyết tâm, hắn tăng tốc độ tiến lên theo đánh dấu trên địa đồ, hắn bay tới khu vực biên giới rừng rậm.
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần rời đi không lâu, tại khu vực hắn đứng lúc trước, bên ngoài nấm mồ có một đám sương mù màu xám xuất hiện một cách vô thanh vôt ức, trong nháy mắt sương mù bao phủ xung quanh. Trong lúc sương mù bao phủ khu vực này liền nồng đậm hơn trước, cùng lúc đó tiếng bước chân giẫm lên lá rụng vang lên, tiếng bước chân sinh ra trong sương mù. Ẩn ẩn nhìn thấy trong sương mù có một thân ảnh, người này đi đến bên cạnh phần mộ Bạch Hạo liền dừng lại.
Đây là một lão giả, hắn mặc trường bào màu xánh, mặt không biểu hiện, nếu như Bạch Tiểu Thuần vẫn còn ở chỗ này, hắn có thể nhận ra người này chính là người thủ lăng! Lão giả yên lặng nhìn phần mộ trước mặt, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn về hướng Bạch Tiểu Thuần rời đi, sau đó hắn thu hồi ánh mắt, sương mù biến mất không còn tung tích.
Bạch Tiểu Thuần bay nhanh trong rừng cây, lúc cách biên giới càng ngày càng gần, trong ngọn núi gần rừng rậm, Chu Nhất Tinh bước ra ngoài. Sắc mặt hắn khôi phục không ít, ánh mắt cũng có thần thái hơn trước rất nhiều, cho dù chưa nói khôi phục như thường nhưng ít nhất cũng khôi phục thất thất bát bát, vừa nhớ lại tổn thất của mình trong mê cung, nội tâm Chu Nhất Tinh phiền muộn nghiến răng nghiến lợi.
- Đều do Bạch Tiểu Thuần! Người này chết không có gì đáng tiếc!
Chu Nhất Tinh hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn xung quanh sau đó suy nghĩ. Hơn hai tháng trước hắn bị truyền tống tới nơi này, bởi vì trong người có thương thế không nhẹ, lúc ở trong khu vực thí luyện chưa kịp khôi phục đã bị truyền tống đến nơi đây, vận khí của hắn rất tốt, hắn gặp được một đám hồn tu Trúc Cơ. Hắn ra tay còn lưu lực, sau khi diệt sát mấy hồn tu Trúc Cơ, hắn dùng bí pháp thôn phệ huyết nhục và tu vi khôi phục một ít thương thế. Hắn biết rõ, cho dù mình là Luyện Hồn Sư nhưng nơi này không thuộc phạm vi gia tộc mình, thậm chí cách nơi này rất xa xôi, tại khu vực lạ lẫm, cho dù là hắn cũng có khả năng nguy hiểm tính mạng.
Vì vậy hắn không lập tức rời đi, hắn bố trí cấm chế xung quanh để chữa thương, hai tháng sau, trong cấm chế lục tục có hồn tu vô tình xông vào, cuối cùng đều trở thành chất dinh dưỡng của hắn.
- Khu rừng nhiệt đới này, nếu ta đoán không lầm có lẽ chính là U Hồn Lâm... Từ phán đoán, nơi đây cách gia tộc quá xa.
Chu Nhất Tinh cau mày, hắn than thở một tiếng.
- Nơi này thuộc phạm vi thế lực của Cự Quỷ Vương. Cự Quỷ Vương chính là một trong bốn đại thiên vương của Man Hoang, tu vi bản thân là Bán Thần, dưới trướng có năm đại Thiên Nhân. Ta muốn rời đi chỉ còn cách đi tới vương thành, dùng Truyền Tống Trận nơi đó mới có thể.
Chu Nhất Tinh suy nghĩ một lúc, hắn lại bố trí cấm chế xung quanh ngọn đồi trọc.
- Trong U Hồn Lâm có không ít hồn tu lui lại, lại thôn phệ một ít, sau khi khôi phục tu vi lại đi tới thành Cự Quỷ.
Chu Nhất Tinh hạ quyết tâm, vào lúc hắn muốn đi vào trong hang núi, đột nhiên sắc mặt hắn hơi động, hắn ngẩng đầu nhìn sang hướng khu rừng, hắn thấy một đạo thân ảnh đang bay ra ngoài.
- Tu vi không tầm thường, đây là hồn tu Kết Đan!
Hai mắt Chu Nhất Tinh co rụt lại, tim đập rộn ràng, hắn nhìn thấy thân ảnh đang bay ra khỏi rừng nhiệt đới, hắn liếm liếm bờ môi sau đó suy nghĩ một lúc mới hạ quyết tâm.
- Người này đi hướng khác cũng bỏ đi, nếu như đi vào cấm chế của ta, cho dù liều mạng ta cũng phải thôn phệ người này. Chỉ cần thôn phệ người này đủ chèo chống vượt qua hơn trăm tên hồn tu Trúc Cơ, thậm chí chỉ cần thôn phệ hắn, không những thương thế của ta khỏi hẳn, tu vi cũng phục hồi tới đỉnh phong!
Chu Nhất Tinh nhanh chóng lui ra sau, hắn rất nghiêm túc quan sát con mồi trước mặt. Người này chính là... Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần dựa theo địa đồ bay ra khỏi rừng nhiệt đới, hắn nhìn bầu trời xung quanh, lại nhìn thấy không khí nơi này trầm lặng, tuy trên mặt đất có núi có rừng và động vật nhưng lại là khu vực khỉ ho cò gáy, nhìn xung quanh không có gì đáng chú ý nhưng lại sinh ra áp lực khó nói nên lời.
Nhất là xung quanh còn có sương mù oan hồn bao phủ xung quanh, cả thiên địa nơi đây lờ mờ hôn ám.
- So với khu vực ta nhìn thấy ngoài Trường thành, nơi này còn hoang vu hơn.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn tiếp tục tiến lên.
Trong nháy mắt hắn biến mất, tay phải Hồng Trần Nữ hình thành pháp thuật đánh vào vị trí Bạch Tiểu Thuần vừa nằm.
- Bạch Tiểu Thuần!
Thân thể Hồng Trần Nữ run rẩy, giọng nói sắc lạnh the thé, ánh mắt nàng đầy thù hận nhìn chằm chằm vào vị trí Bạch Tiểu Thuần biến mất, thân thể của nàng cũng bị truyền tống ra ngoài ngay sau đó.
Khi hai người bị truyền tống ra ngoài, trong mê cung dưới lòng đất, hào quang truyền tống bộc phát liên tục, từng thân ảnh biến mất, Thần Toán Tử, Triệu Long, Tống Khuyết...
Cho dù tu sĩ Trường thành hai thổ dân và hồn tu Man Hoang đều như thế, sau khi mọi người đã ra ngoài, mê cung sụp đổ triệt để, vào lúc này mặt đất tại vị trí mê cung lõm xuống.
Trong nháy mắt lực lượng truyền tống bùng nổ, mặt đất phạm vi mấy vạn dặm xuất hiện cột sáng màu trắng kinh thiên thay thế chín cột sáng màu đen lúc trước, cột sáng duy nhất phóng thẳng lên trời, bầu trời hình thành từng gợn sóng rung động lan ra chung quanh.
Bạch Lân cũng tốt, thổ dân và hồn tu Man Hoang cũng được, đại quân song phương đứng từ xa vô cùng rung động khi nhìn thấy cảnh này, đến bây giờ bọn họ không rõ dưới lòng đất xảy ra chuyện gì.
Chừng một tháng sau Trường thành và Man Hoang mới lục tục nhận được tin tức, đám người Bạch Lân hiểu rõ, Truyền Tống Trận trong táng cung mở ra, mọi người bị truyền tống vào các khu vực trong Man Hoang.
Có khoảng cách rất gần, có khoảng cách cực xa, có bị truyền tống sâu trong Man Hoang, có nơi xa tới mức ngọc giản truyền âm không liên hệ được...
Từ số ít tu sĩ Trường thành quay về, tu sĩ tham gia chuyến đi mê cung đều trải qua cửu tử nhất sinh, tin tức có liên quan đến Bạch Tiểu Thuần cũng truyền ra, tên của hắn lại oanh động Man Hoang và Trường thành.
Thí luyện chi địa đệ nhất nhân!
Người đầu tiên bước vào nội cung tầng ba.
Sau khi Hồng Trần Nữ bước vào táng cung, hai người trải qua kịch chiến với nhau, cuối cùng bị chôn vùi dưới táng cung, Bạch Tiểu Thuần có thể kiên trì dưới Hồng Trần Nữ đánh giết cực lâu.
Cho đến khi... Truyền tống triển khai, về phần Bạch Tiểu Thuần cuối cùng nhất sống hay chết trở thành bí mật, trừ Hồng Trần Nữ, không người biết được.
Vào hai tháng sau, bên phía Man Hoang có tin tức truyền ra, Hồng Trần Nữ tăng mức giải thưởng săn giết Bạch Tiểu Thuần, đề cao tới trình độ trước nay chưa từng có, dùng năm phần Thiên Thú Hồn, một phần Thiên Nhân Hồn chém giết Bạch Tiểu Thuần!
Vừa công bố tin này, Man Hoang, Trường thành vô cùng rung động, phải biết rằng cho dù Trần Hạ Thiên cũng không bị truy nã với mức cao như thế, tư đó cái tên Bạch Tiểu Thuần cũng trở thành... Đệ nhất Man Hoang tất sát bảng.
Cũng chính vì thế Trường thành mới biết Bạch Tiểu Thuần... Không chết!
- Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi... Tiểu Thuần, lần này là ta xin lỗi ngươi...
Trong Trường thành, Bạch Lân ngồi tại chỗ cầm bầu rượu trong tay, hắn thở dài một hơi, hắn cảm khái và phiền muộn nhìn phương xa.
- Hiện tại ngươi ở nơi nào...
***
Man Hoang rất lớn, cụ thể lớn bao nhiêu không có bao nhiêu người biết rõ, tu sĩ trên thế giới cũng hiểu đại khái Man Hoang lớn nhỏ thế nào. Bởi vì thế giới này là một vòng tròn, như vậy Thông Thiên Hải nằm ở vị trí trung tâm, bốn phía là bốn nhánh sông lớn. Nói là nhánh sông cũng đúng, là dòng suối cũng không sai, hoặc có thể nói nó giống như rễ cây lan ra xung quanh, từ bốn thượng du con sông ăn sâu vào trong khu vực Man Hoang.
Nơi có Thông Thiên Hà chính là thế giới Thông Thiên, mà Thông Thiên Hà không thể lan ra các nơi khác, nó chỉ chiếm cứ vị trí một nửa vòng tròn, khu vực còn lại chính là Man Hoang.
Đây chỉ là một cách nào, còn có một cách nói khác, bên ngoài Trường thành chính là Man Hoang!
Trong thế giới Thông Thiên, chính giữa bốn nhánh sông lớn đều có trường thành, bốn Trường thành chính là bốn cánh cửa khóa chết Man Hoang, đồng thời cũng phong bế thế giới Thông Thiên. Nếu như ngươi bay lên đủ cao và cúi đầu nhìn xuống, có thể nhìn thấy bốn đoạn trường thành nối lại với nhau tạo thành một vòng tròn. Giống như hai vòng tròn lớn nhỏ đều là vòng tròn đồng tâm, trong vòng tròn chính là thế giới Thông Thiên, bên ngoài vòng tròn chính là Man Hoang. Cho nên, theo trên lý luận mà nói, chỉ cần chạy vòng quanh Man Hoang một vòng, cũng không cần đi thuyền trong Thông Thiên Hải đều có thể đi tới bốn nhánh sông đông tây nam bắc.
Vào lúc này sâu trong Man Hoang, tại một khu vực không ai biết có một khu rừng nhiệt đới, rừng nhiệt đới vô cùng rậm rạp. Bên trong có vô số đại thụ rậm rạp, tán cây của chúng kết nối với nhau, có thể phân tán ánh sáng thành từng tia nhỏ chiếu xuống tán cây, phía dưới tán cây là khu vực lá cây hư thối lầy lội.
Cả Man Hoang có vô số rừng nhiệt đới như thế, mặc dù nơi đây không có linh lực Thông Thiên Hà nhưng vạn vật sinh trưởng không bị ảnh hưởng, thậm chí có một ít trói buộc nào đó cho nên cây cỏ trong Man Hoang cugnx tốt, thổ dân cũng được, thân hình cực kỳ tráng kiện.
Dưới một gốc cây đại thụ có vô số xương cốt trắng xóa, còn có lông của các loài chim cùng với toái cốt bị cắn nát. Chính giữa đống xương chồng chất có một người đang dựa vào gốc đại thụ, thân thể của hắn dơ bẩn hôi thối, hắn không ngừng xé thịt chim trong tay đút vào trong miệng nhấm nuốt. Âm thanh này vô cùng đáng sợ, giống như người đói khát đến mức tận cùng, cho dù ăn thịt tươi cũng không sao.
Nhìn xương thú xung quanh, hiển nhiên tên này đã ăn quá nhiều, cảnh tượng rất khủng khiếp. Cách đó không xa, dưới gốc đại thụ lại có một cỗ thi hài! Thi hài năm đó giống như tử vong được mấy tháng. Thi hài đã hư thối rất nhiều, cũng không nhìn rõ bộ dáng, nhìn quần áo hẳn là tu sĩ, bên cạnh còn có một túi trữ vật.
Người còn sống đang ăn thịt tươi chính là Bạch Tiểu Thuần. Còn người chết kia... Bạch Tiểu Thuần cũng muốn biết hắn là ai.
Hai tháng trước vào một đêm mưa dông, Bạch Tiểu Thuần bị truyền tống đến nơi đây, hắn lâm vào trạng thái trọng thương sau đó giãy giụa bò tới dưới gốc đại thụ này. Hắn dùng linh lực miễn cưỡng lấy Vĩnh Dạ Tán bị hao tổn cắm ở bên cạnh, dựa vào uy áp của nó bảo vệ bản thân, hắn đã mất hết khí lực, chỉ có nằm tại chỗ bất động.
Chính vào lúc này hắn thấy cách mình không xa, nơi đó có một thanh niên đang nằm dưới đại thụ, thanh niền khi đó còn chưa chết, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Tiểu Thuần. Dường như cảm thấy không tưởng tượng nổi, lại cảm thấy không thể ngờ hai người không thể nói chuyện, chỉ có thể mắt to nhìn mắt nhỏ, sau khi nhìn một lúc thanh niên kia nghiêng đầu chết đi.
Hắn vừa chết đi, Bạch Tiểu Thuần cũng giật mình, hắn vô cùng khẩn trương, đáng tiếc thân thể không thể di chuyển. Cảm giác suy yếu bao phủ khắp toàn thân, nội tâm rất rung động cho nên mệt mỏi tăng lên, hắn hôn mê. Lúc tỉnh lại đã qua bảy tám ngày sau, đáng tiếc thân thể không thể di chuyển, thương thế của hắn lúc này nói trọng thương gần chết cũng không đủ. Bản thân không còn linh lực, không nói Bạch Tiểu Thuần cần thời gian khôi phục, hắn còn không có linh lực mở túi trữ vật để lấy đan dược chữa thương.
xung quanh hắn tồn tại một ít thi thể dã thú, Bạch Tiểu Thuần nhớ rõ trước khi hôn mê không có những thi thể này, hiển nhiên trong mấy ngày hắn hôn mê, những con dã thú xung quanh bị uy áp của Vĩnh Dạ Tán đánh chết. Đồng thời thi thể thanh niên nằm dưới gốc đại thụ gần đó cũng được bảo tồn.
- Cũng may ta mang Vĩnh Dạ Tán ra bảo hộ, bằng không lúc ta tỉnh lại, nói không chừng đã nhìn thấy bản thân mình bị ăn tươi.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần đau khổ, nội tâm thở dài, hắn ngẩng người nhìn lên trời, sắc mặt bi phẫn.
- Nghĩ tới ta đường đường là Vạn phu trưởng lại luân lạc tới mức này. Hồng Trần lão nữ, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết Bạch gia gia lợi hại, còn có Trần Hạ Thiên, ta thề bất lưỡng lập với ngươi.
- Haiz... Thương thế hiện tại quá nặng...
Bạch Tiểu Thuần muốn khóc, càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, hắn không thể xoay cổ, chỉ có thể dùng tròng mắt nhìn loạn. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, nội tâm hắn than thở. Phải qua thật lâu hắn mới tiếp nhận sự thật, từ đặc điểm không có linh khí Thông Thiên Hà để phán đoán, hắn biết rõ mình bị truyền tống vào trong Man Hoang.
Qua thật lâu, nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thán, hắn cứ ngẩn người như vậy thật nhàm chán, vì vậy hắn nhìn sang thi thể dưới gốc đại thụ. Bạch Tiểu Thuần lúc ấy không nhìn ra nguyên nhân người này chết đi, lúc này hắn dần dần nhìn ra mánh khóe, thi thể thanh niên xuất hiện màu đen. Hiển nhiên hắn đã chết vì hạ độc, loại độc này ăn mòn trái tim, làm cho thanh niên bị tâm hỏa thiêu đốt mà chết, chẳng những tâm mạch héo rũ, toàn thân cũng trúng độc mà chết.
Sau khi phát hiện mọi việc, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mệt mỏi tăng nhiều, hắn lại lâm vào hôn mê, lần mở mắt tiếp theo cũng qua bảy tám ngày. Lần này hắn cảm giác đầu của mình có thể động đậy, thân thể không còn cảm giác chết lặng, đã xuất hiện cảm giác đau đớn giống như có vô số cây kim đâm vào người, Bạch Tiểu Thuần rất gian nan khi thừa nhận đau đớn như vậy nhưng nội tâm lại thở ra một hơi.
- Khá tốt, còn đau nhức nói rõ đang khôi phục dần dần.
Bạch Tiểu Thuần thì thào, hắn phát hiện thi thể xung quanh càng lúc càng ít, hắn cảm giác mình đói chóng mặt, đáng tiếc chỉ có thể xoay đầu nhìn xung quanh, những bộ vị thân thể khác không có khí lực. Vì vậy hắn chỉ có thể nuốt nước bọt, sau đó tiếp tục ngẩn người sau đó nhìn sang thi thể kia, hắn lại tiếp tục nghiên cứu thi thể kia.
- Là tu sĩ, tu vi đại khái Trúc Cơ sơ kỳ... Không phải là người bị truyền tống ra khỏi cung điện dưới mặt đất như ta, người này là hồn tu, nhìn bộ dạng chắc hẳn bị đuổi giết nên chạy trốn chết.
Bạch Tiểu Thuần nhàm chán không có việc gì làm cho nên hắn không ngừng suy đoán nguyên nhân cái chết của người kia, cũng không gặp được người nào khác, nghĩ tới nơi này không có ai, cho dù có người, hắn cũng không có biện pháp cầu cứu.
Thời gian cứ trôi qua như thế, Bạch Tiểu Thuần không ngừng quan sát thi thể, cũng rất nhiều lần hắn trơ mắt nhìn thi thể kia hư thối, từ đó đạt được nhiều kết luận.
- Không giống tán tu, hẳn là tộc nhân gia tộc nào đó. Nhớ rõ bộ dáng trước khi hắn chết rất tiều tụy, càng có không cam lòng, chắc có lẽ còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Tuổi không lớn lắm, còn rất trẻ, bộ dáng cũng tuấn lãng nhưng kém ta một ít.
Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng nói thầm, hắn chẳng còn chuyện gì khác để làm, chỉ có thể chậm rãi tĩnh dưỡng nơi đây, chuyện duy nhất hắn làm chính là quan sát thi thể kia hư thối.
Càng không thể không nhìn, Bạch Tiểu Thuần lại mê man, rốt cuộc vào một ngày trong hai tháng sau, vào lúc Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra lần nữa, hắn kích động khi phát hiện thân thể của mình đã có thể nhúc nhích. Chuyện đầu tiên hắn làm chính là bò đánh chết một con dã thú không bị uy áp của Vĩnh Dạ Tán giết chết.
Hắn không ngừng cắn xé, hắn đói xanh cả mắt trong hai tháng qua, nhất là thân thể cần khôi phục, hắn cảm giác mình sắp không chịu nổi. Bởi vì quá đói cho nên hắn ăn tất cả thứ có thể ăn được xung quanh, cho dù con chim nhỏ như lòng bàn tay cũng không buông tha, nhổ lông sau đó cắn xé.
Càng ăn thân thể hắn càng ấm áp, thậm chí dần dần có khí lực, đến cuối cùng Bạch Tiểu Thuần ăn sạch đồ ăn xung quanh, hắn vuốt bụng của mình, cảm giác mình đã sống sót.
- Ta đã trở lại!
Bạch Tiểu Thuần kích động hét lớn một tiếng, hắn hưng phấn vì mình sống sót sau tai nạn, nhớ lại tình huống xảy ra trong táng cung, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình đã bước một bước vào quỷ môn quan. Vào lúc cảm khái, Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía thi thể kia.
- Vị huynh đệ kia, đa tạ ngươi làm bạn suốt hai tháng qua, chúng ta có thể gặp nhau ở nơi này cũng xem như có duyên phận với nhau, nếu có cơ hội ta sẽ báo thù cho ngươi.
Bạch Tiểu Thuần nói nhỏ, hắn đi qua nhặt túi trữ vật của thi thể.
Cùng lúc đó bên ngoài khu rừng nhiệt đới Bạch Tiểu Thuần đang ở lại, trên ngọn đòi trọc có một hang động, trong sơn động có người đang khoanh chân đả tọa. Trước mặt hắn có bảy tám thi thể, những thi thể có tu vi Trúc Cơ, bộ dạng da bọc xương giống như bị hút sạch huyết nhục.
Qua một lát người đang đả tọa mở mắt ra, trong mắt không còn tinh quang, ánh mắt ảm đạm rất nhiều, dường như có thương tích trên người. Hắn không nhìn thi thể trên mặt đất, giơ tay lên sờ mi tâm trống rỗng, hắn hận nghiến răng nghiến lợi.
- Bạch Tiểu Thuần, cho dù ngươi chết, nhục nhã ngươi mang lại cho Chu Nhất Tinh ta, một ngày nào đó ta sẽ trả lại cho người thân bằng hữu của ngươi cả ngàn cả vạn lần.
Người này chính là... Chu Nhất Tinh.
Trong rừng, Bạch Tiểu Thuần cầm túi trữ vật và nhìn hài cốt trước mặt, cảm giác mình bị truyền tống tới nơi này và làm bạn với đối phương suốt hai tháng cũng xem như có duyên với nhau, vì vậy thở dài.
- Vị huynh đệ này, ta sẽ đào hố vùi ngươi xuống.
Bạch Tiểu Thuần nói xong hắn cảm nhận tình hình trong thân thể của mình, thương thế đang khôi phục, chỉ có linh lực bổ sung rất chậm, cho tới bây giờ vẫn chưa đủ chèo chống hắn mở túi trữ vật một lần.
Hắn thở sâu, dùng Vĩnh Dạ Tán đào cái hố sâu chôn hài cốt thanh niên xuống đất.
- Ngươi đừng có gấp, ta đoán vài ngày nữa linh lực trong cơ thể đủ giúp ta chèo chống mở túi trữ vật một lần. Đến lúc đó có thể nhìn đồ vật bên trong, nói không chừng ta sẽ tìm được tên của ngươi, lúc đó sẽ lập bia mộ.
Bạch Tiểu Thuần vỗ bụi đất, sau đó hắn quay về đại thụ tiếp tục thổ nạp. Đáng tiếc Man Hoang không có chút linh lực nào, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân khôi phục, chậm rãi hấp thu linh lực ẩn chứa trong huyết nhục của mình.
Thời gian vài ngày qua đi, bầu trời âm trầm, tuy đã hoàng hôn nhưng mặt trời vô cùng tối tăm. Cả cánh rừng nhiệt đới nhìn không rõ ràng, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi đả tọa mở mắt ra, hai mắt của hắn lúc này xuất hiện hào quang sáng ngời.
- Linh lực đã khôi phục một ít!
Bạch Tiểu Thuần vô cùng hưng phấn, trái tim đập nhanh hơn, linh lực trong người khô cạn tại nơi lạ lẫm thế này đã làm hắn thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng. Hắn hít sâu một hơi, vỗ túi trữ vật, lập tức mang một cái lọ nhỏ lóng lánh ra khỏi túi trữ vật.
Đây là một lọ linh dịch!
Sau khi cầm lọ linh dịch trong tay, Bạch Tiểu Thuần hưng phấn uống ừng ực, sau khi uống cạn, linh lực tiến vào cơ thể liền hóa thành những tia nước nhỏ dung nhập vào kinh mạch toàn thân. Dòng nước nhỏ này mát lạnh, lúc bao phủ kinh mạch không khác gì cam lộ uẩn dưỡng toàn thân, Bạch Tiểu Thuần hưởng thụ cảm giác thoải mái thư sướng toàn thân.
- Chính là cảm giác này.
Trên khóe mắt Bạch Tiểu Thuần còn mang theo một ít nước mắt, hắn vận chuyển tu vi, hắn hòa tan linh dịch vào trong thân thể, hình thành linh lực. Qua mấy canh giờ, Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt hắn sinh ra hào quang, tuy linh lực trong người chỉ khôi phục nửa thành nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói nửa thành tu vi cũng giúp hắn mở túi trữ vật vô số lần.
Hắn lại mở túi trữ vật mang ra mười lọ linh dịch óng ánh, sau đó hắn uống cạn và ngồi xuống đả tọa, linh lực chạy khắp toàn thân, thoải mái kinh mạch, thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh.
Buổi trưa ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thuần lại mở mắt ra, hắn vui mừng suýt khóc thét lên.
- Rốt cuộc... Rốt cuộc khôi phục hoàn toàn! Ta không dễ dàng mà! Thân thể cũng tốt, tu vi cũng ổn, đều khôi phục! Hồng Trần lão nữ, ngươi chờ Bạch gia gia tính sổ!
Bạch Tiểu Thuần đứng lên cười to, cảm nhận linh lực chảy xuôi trong thân thể, tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, hắn cũng phát hiện dường như mình mạnh hơn trước kia một ít. Dường như sau khi trải qua cuộc chiến sinh tử, mặc dù hắn vẫn là Kim Đan Đại viên mãn nhưng lực lượng thân thể và tu vi gia tăng không ít. Nhất là thân thể, cảm giác chạm vào tầng gông xiềng thứ ba, Bạch Tiểu Thuần ẩn ẩn cảm thấy mình tùy thời có thể phá tan gông xiềng cấm cố thân thể.
Vừa có cảm giác như vậy, Bạch Tiểu Thuần than thở rất nhiều, sau khi nhớ lại cuộc chiến với Hồng Trần Nữ, hắn có cảm giác mình vừa mới chết qua một lần. Bạch Tiểu Thuần thở sâu, lại nhìn xung quanh một lúc, cảm giác hưng phấn lúc trước biến mất không ít, nội tâm lại phát sầu.
- Ta cần phải biết mình đang ở nơi nào, nơi này là Man Hoang, quá nguy hiểm. Nên nhanh chóng tìm đường quay về Trường thành.
Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới nếu có người biết thân phận của mình, sợ rằng có quá nhiều hồn tu và thổ dân Man Hoang xông tới chém giết mình. Nghĩ tới bộ dạng mình bị phanh thây xé xác, Bạch Tiểu Thuần run rẩy thật lâu, lúc hắn đang suy nghĩ biện pháp lại nhìn thấy nấm mồ bên cạnh, hắn tiện tay cầm một túi trữ vật. Trong túi trữ vật này có rất nhiều thứ lẫn lộn, đa số đồ vật bên trong không có tác dụng gì với Bạch Tiểu Thuần, dù sao chỉ là túi trữ vật của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi.
Trọng điểm của Bạch Tiểu Thuần chính là một ít cốt giản, những cốt giản này có tác dụng giống ngọc giản, cũng có thể ghi chép tin tức. Sau khi dò xét một lúc, Bạch Tiểu Thuần tìm được ba miếng cốt giản, sau khi cầm trong tay liền dùng linh lực xem xét, hắn xem từng cái, hi vọng tìm được tin tức hữu dụng với mình. Cốt giản đầu tiên là một tấm bản đồ, bản đồ này không nhỏ, bên trong miêu tả bốn khu vực. Bạch Tiểu Thuần nhìn cả buổi cũng không biết bên trong miêu tả nơi nào, hắn không thấy đánh dấu trọng điểm trong đó, hiển nhiên nơi này cách Trường thành rất xa.
- Như vậy không được.
Bạch Tiểu Thuần hơi sốt ruột, hắn nhìn cốt giản thứ hai, sau khi xem xong, ánh mắt hắn nhìn sang nấm mồ bên cạnh.
- Ngươi tên là Bạch Hạo sao?
Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, trong cốt giản ghi rõ thân phận của thanh niên kia, dường như là di ngôn hắn lưu lại trước khi chết. Người này tên là Bạch Hạo, là con thiếp thất một gia tộc luyện hồn gần đây, dường như không được chào đón, người trong gia tộc trêu chọc trào phúng, lúc này hắn bị tộc nhân âm thầm đuổi giết nên vẫn lạc nơi đây. Hắn sinh ra trong luyện hồn thế gia, dường như là gia tộc không nhỏ, có danh tiếng rất lớn.
- Luyện hồn thế gia.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ, hắn nhìn sang cốt giản thứ ba, sau khi xem xong, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, mặc dù cốt giản không ghi tin tức Bạch Tiểu Thuần mong muốn nhưng từ nội dung bên trong lại có tin tức quan hệ với Luyện Hồn Sư, bên trong có rất nhiều tin tức Bạch Tiểu Thuần không biết.
Thậm chí có thể nói trong cốt giản này có ghi phương pháp giúp nhập môn trở thành Luyện Hồn Sư! Có mấy câu khúc dạo đầu đánh mạnh vào tam thần Bạch Tiểu Thuần, thậm chí hắn than thở không dứt.
- Luyện hồn... Hồn không phải trọng điểm, chữ luyện mới là mấu chốt.
- Cái gọi là Luyện Hồn Sư, tập hợp luyện linh, luyện dược, luyện bảo làm một thể, bởi vì tất cả đều dùng hồn làm căn bản, cho nên mới gọi là Luyện Hồn Sư!
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Man Hoang có rất nhiều pháp bảo luyện linh, lúc trước còn cảm thấy rất kỳ quái, thậm chí trong nội tâm càng có một ít suy đoán, sau khi xem cốt giản xong, hắn lập tức rộng mở trong sáng, tiếp tục xem xét, thời gian dần qua hắn đã xem xong cốt giản, Bạch Tiểu Thuần đứng ngây ngốc tại chỗ thật lâu.
Man Hoang trong mắt hắn không phải vô cùng thần bí, dường như tất cả đều có đường cong, sau khi phác hoạ cùng một chỗ sẽ tạo thành hình ảnh nguyên vẹn.
Cả Man Hoang, tầng chót nhất chính là bộ lạc thổ dân, những thổ dân cự nhân trong bộ lạc giống như chưa được khai hóa, thuộc về tầng lớp bị nô dịch, bọn họ cung phụng hồn tu thành thủ hộ giả.
Địa vị hồn tu trong Man Hoang cao hơn thổ dân rất nhiều, bọn họ không khác gì tu sĩ, chỉ có điều một dựa vào linh lực Thông Thiên Hà tu hành, bọn họ lại dựa vào hồn nguyên Luyện Hồn Sư luyện chế để tu hành.
***
Cả Man Hoang, mặc dù số lượng hồn tu không nhiều bằng thổ dân nhưng cũng không ít, có đến từ gia tộc, có đến từ thế lực lớn, còn có rất nhiều là tồn tại giống tán tu.
Về phần Luyện Hồn Sư, bọn họ chính là quý tộc trong Man Hoang, bất cứ Luyện Hồn Sư nào cũng có địa vị vô cùng tôn quý. Chẳng những bọn họ có thể luyện chế hồn nguyên cung cấp cho hồn tu tu hành, còn có thể luyện chế pháp bảo, thậm chí còn gia trì luyện linh lên pháp bảo. Bởi vì tất cả những nguyên nhân này, Luyện Hồn Sư có thể bảo trì địa vị hạch tâm trong Man Hoang.
Mà Luyện Hồn Sư cũng phân chia cấp độ, phương thức phán đoán cấp độ của bọn họ chính là hỏa diễm, Man Hoang Luyện Hồn Sư cũng giống Luyện Linh Sư trên đại lục Thông Thiên, cũng có điểm không giống nhau. Luyện Linh Sư trên đại lục Thông Thiên cần tìm tài liệu luyện linh và nhiên liệu đa sắc hỏa mới được, Man Hoang Luyện Hồn Sư không cần tài liệu gì cả, bọn họ tiến hành luyện linh có tỉ lệ thất bại rất cao, có thể nói chỉ cần hỏa diễm làm tài liệu mà thôi.
Hỏa diễm này không tồn tại trên thế gian, bọn họ cần dùng oan hồn, dựa theo cách điều chế nhất định luyện chế ra. Có thể luyện chế tam sắc hỏa sẽ trở thành Luyện Hồn Sư nhất phẩm, nếu có thể luyện chế tứ sắc hỏa sẽ trở thành nhị phẩm, khi luyện chế thành thất sắc hỏa sẽ trở thành Luyện Hồn Sư tam phẩm. Luyện Hồn Sư ba đẳng cấp này chiếm cứ đại đa số Luyện Hồn Sư trong Man Hoang.
Về phần thập sắc hỏa chính là tam phẩm đỉnh phong! Luyện Hồn Sư đạt tới cấp độ này không nhiều, bởi vì sau tam phẩm đỉnh phong, Luyện Hồn Sư sẽ tiến vào giai đoạn lột xác mới, cấp độ này phân thành thiên địa huyền hoàng. Lúc luyện thành thập nhất sắc hỏa chính là Luyện Hồn Sư Hoàng phẩm, cả Man Hoang, bất cứ Luyện Hồn Sư Hoàng phẩm nào đi ra ngoài cũng có thể uy hiếp tám phương.
Lúc bước vào Luyện Hồn Sư Huyền phẩm, số lượng cấp độ này rất ít, bất cứ luyện hồn thế gia nào có Luyện Hồn Sư Huyền phẩm đều đã là tồn tại đỉnh phong, lúc đó sẽ trở thành đại trưởng lão thậm chí là tồn tại nội tình của gia tộc, bởi vì muốn trở thành Huyền phẩm cần luyện chế thập ngũ sắc hỏa!
Lên tới cấp độ Địa phẩm - đây đã là tồn tại trong truyền thuyết, cả Man Hoang chỉ có ba Luyện Hồn Sư Địa phẩm mà thôi, mấu chốt trở thàn Địa phẩm phải luyện thành thập bát sắc hỏa.
Trên Địa phẩm còn có một cấp độ, đó là Luyện Hồn Sư Thiên phẩm, trong Man Hoang xưa nay chưa từng xuất hiện tồn tại cấp độ này, chỉ là cấp bậc trên lý luận. Cho nên theo truyền thuyết lưu truyền đến nay, muốn trở thành Thiên phẩm cần luyện chế nhị thập nhất sắc hỏa.
- Luyện hồn chính là luyện linh.
Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm thật nhỏ, hắn nhìn cốt giản trong tay, nội tâm hắn không thể bình tĩnh, nhất là cốt giản miêu tả tất cả đa sắc hỏa trong Man Hoang đều là Luyện Hồn Sư tự luyện chế mà thành, khi đọc tới đó trái tim Bạch Tiểu Thuần nhảy loạn.
Từ nhất sắc hỏa cho đến thập tứ sắc hỏa, người Man Hoang nghiên cứu trong nhiều thế hệ, đã sớm nghiên cứu ra biện pháp luyện chế. Thậm chí không phải một biện pháp, mà có rất nhiều biện pháp. Trong Man Hoang, cách điều chế nhất sắc hỏa cho đến thập tứ sắc hỏa cũng không phải tin tức tuyệt mật, cho dù như vậy cũng không phải bất cứ Luyện Hồn Sư nào cũng có thể nắm giữ, bất cứ luyện hồn thế gia nào cũng có ghi chép. Biện pháp điều chế thập ngũ sắc hỏa chỉ nằm trong tay các gia tộc trung đẳng, chỉ đại thế gia hoặc thế lực lớn mới có tư cách nắm giữ những biện pháp này. Biện pháp điều chế thập lục sắc hỏa biến thành tuyệt mật.
Cho dù như thế nào, trình độ luyện linh của Man Hoang đã vượt qua đại lục Thông Thiên một đoạn rất dài, căn bản không cùng cấp bậc. Trên cốt giản cũng nói, có đa sắc hỏa cũng không có nghĩa luyện linh thành công, luyện linh cấp độ càng cao, tỷ lệ thất bại càng lớn, điểm này giống quá trình luyện linh trên đại lục Thông Thiên. Sau khi thất bại, vật phẩm sẽ sụp đổ hủy diệt, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác, dường như nơi này chính là khởi nguyên của luyện linh.
Nghĩ tới có thể tự mình luyện chế đa sắc hỏa, càng dùng hỏa diễm phân chia cấp độ Luyện Hồn Sư, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập.
- Nếu ta có biện pháp điều chế đa sắc hỏa...
Bạch Tiểu Thuần biết rõ ưu thế của mình nằm ở điểm nào, hắn có Quy Văn Oa, đối với người khác mà nói luyện chế thập tứ sắc hỏa cũng không có nghĩa sẽ thành công luyện linh mười bốn lần nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói chỉ cần có hỏa diễm thì hắn sẽ luyện thành. Vừa nghĩ tới việc này, nội tâm hắn vô cùng kích động. Đồng thời trong cốt giản trừ ghi chép cấp độ Luyện Hồn Sư ra, trong đó còn miêu tả về hồn nguyên, cũng chính là hồn dược cung cấp cho hồn sư Man Hoang tu hành, cũng giống linh thạch, hồn dược chính là tiền tệ trong Man Hoang.
Luyện chế hồn dược không khó, lúc luyện chế đa sắc hỏa, trong nháy mắt thành hỏa thì dừng lại, không cho nó biến thành hỏa diễm, như vậy sẽ hình thành hồn dược! Hồn dược dưới thập sắc hỏa đều là hạ phẩm, căn cứ hỏa diễm khác nhau sẽ có phân chia khác nhau, ví dụ như một nhất sắc hỏa luyện thành hồn dược chính là một phần hồn dược hạ phẩm, thập sắc hỏa luyện thành hồn dược chính là mười phần hồn dược hạ phẩm.
Chỉ có dùng thập nhất sắc hỏa luyện chế mới có thể xưng là hồn dược trung phẩm, giá trị xa xỉ, nói cách khác, chỉ có Luyện Hồn Sư Hoàng phẩm mới có thể luyện chế hồn dược trung phẩm. Hồn dược thượng phẩm cực kỳ hiếm thấy, chỉ có thập ngũ sắc hỏa mới có thể hình thành hồn nguyên. Trong truyền thuyết còn có một loại hồn dược được gọi là cực phẩm, đây chỉ là thứ tồn tại trong truyền thuyết, bởi vì hồn dược cực phẩm cần nhị thập nhất sắc hỏa mới có thể hình thành!
Từ đó có thể nói rõ một điểm, Luyện Hồn Sư chính là căn nguyên giúp Man Hoang quật khởi. Đối ngoại bọn họ có thể cung cấp hồn dược cho mọi người tu hành, có thể luyện hồn hình thành hỏa diễm sau đó tiến hành luyện linh cho pháp bảo. Đối nội, Luyện Hồn Sư còn gặp đủ may mắn, không phải Luyện Hồn Sư không cách nào nắm giữ, đó chính là hồn nô. Bọn họ có thể nô dịch rất nhiều oan hồn theo bên mình, lúc ra tay thường xuyên dẫn động một đống hồn nô, chẳng những có thể dùng để giết địch, càng có thể tùy thời dùng hồn nô luyện chế hồn dược và đa sắc hỏa.
Có thể nói, Luyện Hồn Sư là tồn tại toàn năng, đây là cảm nhận duy nhất của Bạch Tiểu Thuần khi xem tin tức trong cốt giản.
- Luyện Hồn Sư... Dường như không gì không làm được!
Bạch Tiểu Thuần lại nhớ tới cảnh tượng mình luyện linh trong nơi thí luyện, hắn nhớ tới Luyện Hồn Sư toàn năng, hắn cảm giác Luyện Hồn Sư không những là quý tộc trong Man Hoang, hắn càng cảm thấy bọn họ chính là con ruột của thế giới này.
***
- Ta muốn trở thành Luyện Hồn Sư!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo cuồng nhiệt, hắn nắm chặt cốt giản, sau nửa ngày mớ cúi đầu tìm kiếm trong túi trữ vật Bạch Hạo lần nữa. Sau khi tìm nửa ngày, Bạch Tiểu Thuần buồn rầu phát hiện túi trữ vật của Bạch Hạo trừ cốt giả ra, hắn không có biện pháp điều chế đa sắc hỏa.
- Tu vi Bạch Hạo quá yếu hoặc địa vị trong gia tộc quá thấp ư? Cho nên không có biện pháp điều chế đa sắc hỏa.
Bạch Tiểu Thuần buồn bực, hắn nhìn nấm mồ sau đó vung tay lên, trên thân cây đại thụ bên cạnh nấm mồ có khắc hàng chữ: Bạch Hạo chi mộ.
Sau khi làm xong mọi việc, Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu với phần mộ, hắn quay người rời khỏi nơi đây. Mặc dù Bạch Tiểu Thuần động tâm với tin tức Luyện Hồn Sư, hắn lại hiểu mình phải tìm hiểu một tin tức quan trọng, đó là hắn phải biết mình đang ở nơi nào, cách Trường thành xa lắm không.
- Ta nên cải biến bộ dáng thì tốt hơn.
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một lúc, hắn cầm mặt nạ dán lên mặt mình, lúc dung nhan cải biến liền hóa thành gương mặt Bạch Hạo khi còn sống, thời gian dần qua, mặt nạ đã biến thành dung mạo Bạch Hạo.
- Tạm thời cứ dùng thân phận Bạch Hạo đi!
Bạch Tiểu Thuần dùng tốc độ nhanh nhất bay nhanh về một hướng.
- Mặt nạ này cũng có tai hại.
Lúc tiến lên, Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, hắn biết rõ mặt nạ này chính là vật tới từ Man Hoang, là vật phẩm thuộc về thế lực kinh khủng trong Man Hoang, bọn họ có thể thông qua mặt nạ truyền tin tức cho mình.
- Có thể thông qua mặt nạ tìm được ta, nói rõ trên mặt nạ có lạc ấn mà ta không biết, lạc ấn này thuộc về bọn chúng, cho nên mới có thể làm được điểm này.
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, mặc dù thế lực kia không có quá nhiều địch ý với hắn, Bạch Tiểu Thuần không dám đánh cược, sau một lúc lâu hắn nhớ lại tình hình trong nơi thí luyện. Sau khi mình luyện linh, lá cây sau khi luyện linh mười một lần sẽ cải biến trạng thái, tất cả lạc ấn đều bị xóa đi, sau đó phải nhận chủ lần nữa, Bạch Tiểu Thuần hơi suy nghĩ.
- Đây là biện pháp tốt!
Bạch Tiểu Thuần hạ quyết tâm, hắn tăng tốc độ tiến lên theo đánh dấu trên địa đồ, hắn bay tới khu vực biên giới rừng rậm.
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần rời đi không lâu, tại khu vực hắn đứng lúc trước, bên ngoài nấm mồ có một đám sương mù màu xám xuất hiện một cách vô thanh vôt ức, trong nháy mắt sương mù bao phủ xung quanh. Trong lúc sương mù bao phủ khu vực này liền nồng đậm hơn trước, cùng lúc đó tiếng bước chân giẫm lên lá rụng vang lên, tiếng bước chân sinh ra trong sương mù. Ẩn ẩn nhìn thấy trong sương mù có một thân ảnh, người này đi đến bên cạnh phần mộ Bạch Hạo liền dừng lại.
Đây là một lão giả, hắn mặc trường bào màu xánh, mặt không biểu hiện, nếu như Bạch Tiểu Thuần vẫn còn ở chỗ này, hắn có thể nhận ra người này chính là người thủ lăng! Lão giả yên lặng nhìn phần mộ trước mặt, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn về hướng Bạch Tiểu Thuần rời đi, sau đó hắn thu hồi ánh mắt, sương mù biến mất không còn tung tích.
Bạch Tiểu Thuần bay nhanh trong rừng cây, lúc cách biên giới càng ngày càng gần, trong ngọn núi gần rừng rậm, Chu Nhất Tinh bước ra ngoài. Sắc mặt hắn khôi phục không ít, ánh mắt cũng có thần thái hơn trước rất nhiều, cho dù chưa nói khôi phục như thường nhưng ít nhất cũng khôi phục thất thất bát bát, vừa nhớ lại tổn thất của mình trong mê cung, nội tâm Chu Nhất Tinh phiền muộn nghiến răng nghiến lợi.
- Đều do Bạch Tiểu Thuần! Người này chết không có gì đáng tiếc!
Chu Nhất Tinh hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn xung quanh sau đó suy nghĩ. Hơn hai tháng trước hắn bị truyền tống tới nơi này, bởi vì trong người có thương thế không nhẹ, lúc ở trong khu vực thí luyện chưa kịp khôi phục đã bị truyền tống đến nơi đây, vận khí của hắn rất tốt, hắn gặp được một đám hồn tu Trúc Cơ. Hắn ra tay còn lưu lực, sau khi diệt sát mấy hồn tu Trúc Cơ, hắn dùng bí pháp thôn phệ huyết nhục và tu vi khôi phục một ít thương thế. Hắn biết rõ, cho dù mình là Luyện Hồn Sư nhưng nơi này không thuộc phạm vi gia tộc mình, thậm chí cách nơi này rất xa xôi, tại khu vực lạ lẫm, cho dù là hắn cũng có khả năng nguy hiểm tính mạng.
Vì vậy hắn không lập tức rời đi, hắn bố trí cấm chế xung quanh để chữa thương, hai tháng sau, trong cấm chế lục tục có hồn tu vô tình xông vào, cuối cùng đều trở thành chất dinh dưỡng của hắn.
- Khu rừng nhiệt đới này, nếu ta đoán không lầm có lẽ chính là U Hồn Lâm... Từ phán đoán, nơi đây cách gia tộc quá xa.
Chu Nhất Tinh cau mày, hắn than thở một tiếng.
- Nơi này thuộc phạm vi thế lực của Cự Quỷ Vương. Cự Quỷ Vương chính là một trong bốn đại thiên vương của Man Hoang, tu vi bản thân là Bán Thần, dưới trướng có năm đại Thiên Nhân. Ta muốn rời đi chỉ còn cách đi tới vương thành, dùng Truyền Tống Trận nơi đó mới có thể.
Chu Nhất Tinh suy nghĩ một lúc, hắn lại bố trí cấm chế xung quanh ngọn đồi trọc.
- Trong U Hồn Lâm có không ít hồn tu lui lại, lại thôn phệ một ít, sau khi khôi phục tu vi lại đi tới thành Cự Quỷ.
Chu Nhất Tinh hạ quyết tâm, vào lúc hắn muốn đi vào trong hang núi, đột nhiên sắc mặt hắn hơi động, hắn ngẩng đầu nhìn sang hướng khu rừng, hắn thấy một đạo thân ảnh đang bay ra ngoài.
- Tu vi không tầm thường, đây là hồn tu Kết Đan!
Hai mắt Chu Nhất Tinh co rụt lại, tim đập rộn ràng, hắn nhìn thấy thân ảnh đang bay ra khỏi rừng nhiệt đới, hắn liếm liếm bờ môi sau đó suy nghĩ một lúc mới hạ quyết tâm.
- Người này đi hướng khác cũng bỏ đi, nếu như đi vào cấm chế của ta, cho dù liều mạng ta cũng phải thôn phệ người này. Chỉ cần thôn phệ người này đủ chèo chống vượt qua hơn trăm tên hồn tu Trúc Cơ, thậm chí chỉ cần thôn phệ hắn, không những thương thế của ta khỏi hẳn, tu vi cũng phục hồi tới đỉnh phong!
Chu Nhất Tinh nhanh chóng lui ra sau, hắn rất nghiêm túc quan sát con mồi trước mặt. Người này chính là... Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần dựa theo địa đồ bay ra khỏi rừng nhiệt đới, hắn nhìn bầu trời xung quanh, lại nhìn thấy không khí nơi này trầm lặng, tuy trên mặt đất có núi có rừng và động vật nhưng lại là khu vực khỉ ho cò gáy, nhìn xung quanh không có gì đáng chú ý nhưng lại sinh ra áp lực khó nói nên lời.
Nhất là xung quanh còn có sương mù oan hồn bao phủ xung quanh, cả thiên địa nơi đây lờ mờ hôn ám.
- So với khu vực ta nhìn thấy ngoài Trường thành, nơi này còn hoang vu hơn.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn tiếp tục tiến lên.