Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 844: Mai danh ẩn tích (Thượng)
Nếu cảnh tượng này định dạng trong một bức họa, nhất định sẽ làm cho người xem kinh hãi. Trong nháy mắt năm móng vuốt va chạm với chưởng ấn và pháp tướng, chưởng ấn run rẩy đầu tiên sau đó trực tiếp sụp đổ, bị xé nứt ra, pháp tướng giống mặt trời bộc phát hào quang chói mắt sau đó nổ mạnh, hóa thành lực trùng kích vô cùng cuồng bạo càn quét chung quanh.
Lúc này bốn phía tán cung tàn phá cũng triệt để nổ tung, hóa thành vô số khối vụn bắn ra xa xa, đá vụn bao phủ bên ngoài hư vô đen kịt bên ngoài khu vực táng cung.
Thậm chí đám người Trần Hạ Thiên đứng ở nơi xa hơn, hiển nhiên bọn họ cũng chú ý tới bên này, sắc mặt tái nhợt và nội tâm rung động.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần bị trùng kích nên lui ra sau, người đá tan rã sụp đổ, cuối cùng để lộ thân hình của hắn.
Bạch Tiểu Thuần miệng phun máu tươi, ba phân thân của hắn hóa thành hào quang dung nhập vào cơ thể bản tôn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần cảm giác dược ba phân thân đều bị trọng thương, thủy phân thân mất nửa thân thể, ngực hỏa phân thân thủng một lồ lớn, thảm nhất là mộc phân thân, nó chỉ còn cái đầu...
Mặc dù tứ chi bản tôn Bạch Tiểu Thuần vẫn còn nguyên vẹn nhưng thương thế cực nặng, xương cốt toàn thân vỡ vụn, huyết nhục không đến một nửa, ngay cả đầu cũng xuất hiện vết nứt giống như tùy thời sẽ nổ tung.
May mắn trước khi Bạch Tiểu Thuần thi triển Thủy Trạch Quốc Độ dã sử dụng Nhân Sơn Quyết, có Nhân Sơn Quyết phòng hộ cho nên dù hắn trọng thương nhưng không tử vong.
Nếu không có Nhân Sơn Quyết phòng hộ, sợ rằng lực trùng kích đã làm hắn và phân thân tan thành mây khói
Bạch Tiểu Thuần không còn khí lực tươi cười, ánh mắt hắn mơ hồ, lúc này thân thể hắn không thể di động, hắn cảm nhận được tánh mạng chi hỏa bản thân chập chờn, nếu không bảo dưỡng thật tốt, dùng lực lượng thân thể của hắn khôi phục cũng mất thời gian khá lâu, hiện tại hắn đã sử dụng tất cả thủ đoạn, rốt cuộc vẫn còn sống tới bây giờ.
Xa xa, đám người Trần Hạ Thiên đều ngạc nhiên nhìn mọi việc, Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San lo lắng, đồng tử Trần Hạ Thiên co rút, Chu Nhất Tinh kích động đứng trong đám người.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi cũng có hôm nay!
Chu Nhất Tinh không thấy rõ phân thân của Bạch Tiểu Thuần, không chỉ có hắn, người bên ngoài không thấy rõ việc gì, vào lúc Chu Nhất Tinh đang muốn cười to.
Đúng lúc này có tiếng nổ vang lên, tiếng nổ phát ra từ dưới nội cung táng cung, mọi người sắp bị truyền tống ra ngoài, toàn thân tỏa sáng, Chu Nhất Tinh chưa cười thành tiếng thì thân thể bị truyền ra ngoài, đám người chung quanh cũng giống như thế.
Bạch Tiểu Thuần đang chờ đợi thời khắc truyền tống, thân thể hắn bắt đầu mơ hồ.
- Bạch Tiểu Thuần!
Lúc này có tiếng rống thảm thiết vang lên, Hồng Trần Nữ bò ra khỏi đống vỡ nát của táng cung, tóc tai nàng bù xù bước ra ngoài.
Dung nhan Hồng Trần Nữ ngày thường tuyệt diễm vô song, làn da mịn màn, dáng người lồi lõm mê người, lúc này nàng chật vật không chịu nổi, toàn thân run rẩy, đây không phải là bị thương tạo thành, mà là phẫn nộ, trước kia, cho dù như thế nào nàng cũng không tưởng tượng nổi, Bạch Tiểu Thuần... Khó giết như vậy!
Khắp người nàng đều là điểm đỏ, đó là nguyền rủa nàng phải chịu, đây là cái giá khi nàng muốn đánh giết Bạch Tiểu Thuần, đối với nữ tử mà nói đây là cái giá quá lớn.
Cho dù nàng có nắm chắc chậm rãi tiêu trừ nguyền rủa, nhưng hôm nay toàn thân cao thấp đau đớn, bộ dạng của nàng không khác gì bà điên.
- Bạch Tiểu Thuần!
Hồng Trần Nữ hét lên một tiếng, nàng hận Bạch Tiểu Thuần đến mức khắc cốt minh tâm, không đội trời chung, cho dù toàn thân bị hào quang truyền tống bao phủ, thân ảnh mơ hồ, lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần còn không chết, ánh mắt Hồng Trần Nữ điên cuồng, nàng muốn bước tới đánh chết Bạch Tiểu Thuần.
Nàng muốn trươc khi truyền tống đi tiêu diệt Bạch Tiểu Thuần ngay lập tức.
Bạch Tiểu Thuần không chết, nàng không an lòng, có thể nói trước khi xảy ra chuyện trong táng cung lần này, mặc dù nàng chán ghét Bạch Tiểu Thuần nhưng phần lớn tới từ Tụ Hồn Đan và tạc lô gây tổn thất và nhục nhã cho Man Hoang.
Mặt khác trong trận chiến lần trước, Chân Linh trên tháp cao đã thả hằng hà oan hồn tấn công Man Hoang, chiến sự nàng chỉ huy bao nhiêu năm qua đều thất lợi, cho nên mới có sát cơ và chán ghét Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng trên thực tế trong nội tâm, dùng thân phận và tu vi của nàng, Bạch Tiểu Thuần chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, sớm muộn gì cũng diệt trừ, mặc dù có thể ảnh hưởng một ít chiến cuộc nhưng không có uy hiếp tới bản thân nàng.
Hôm nay đã khác.
Trong nội cung táng cung, nếu đổi lại những người khác, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng ít có khả năng sống sót dưới tay nàng tới bây giờ, càng đừng nói một Kết Đan Đại viên mãn.
Bạch Tiểu Thuần lại làm được!
Chẳng những làm được, thậm chí còn làm Hồng Trần Nữ đầy bụi đất, nhất là vừa nghĩ tới ba Thiên Nhân Hồn trong tay Bạch Tiểu Thuần, Hồng Trần Nữ không thể bình tĩnh nổi.
- Trên người hắn có đại bí mật, hôm nay hắn phát triển quá nhanh, nếu như cho hắn phát triển thêm một thời gian, sợ sau kẻ này ngày sau càng đáng sợ, nếu hắn còn kinh người hơn hôm nay, chỉ sợ sẽ hóa thành họa lớn của Man Hoang.
- Mà ta và hắn đã lâm vào cục diện không chết không thôi, nếu như buông tha hắn, ta làm sao cam tâm!
Hồng Trần Nữ cắn răng, thân thể sắp truyền tống, thậm chí cũng bắt đầu mơ hồ cũng muốn tới gần Bạch Tiểu Thuần.
Nàng nâng tay phải muốn tiến hành diệt sát Bạch Tiểu Thuần ngay tại đây, nếu hắn chết ở chỗ này, chết trước mắt, nàng mới có thể an tâm, Bạch Tiểu Thuần cực kỳ khó giết và tương lai có khả năng đạt độ cao kinh người, nội tâm nàng cực kỳ kiêng kị..
Trong lúc nguy cơ, tuy Bạch Tiểu Thuần bị truyền tống, mặc dù thân thể mơ hồ, dựa theo tốc độ này, sợ rằng hắn chưa bị truyền ra ngoài đã bị Hồng Trần Nữ diệt sát, tám chín phần mười sẽ hồn phi phách tán, cho dù bị truyền ra cũng chỉ là thi thể của hắn mà thôi.
Trong tích tắc đó hai mắt Bạch Tiểu Thuần vô thần lại sinh ra hào quang, giống như trong cơ thể còn một đám sinh cơ cuối cùng bị bức bách bắn ra ngoài.
Thân thể hắn không nhúc nhích, tu vi héo rũ, thân thể bị thương cực kỳ nghiêm trọng, hắn không muốn chết, hắn muốn sống, hắn còn quá nhiều chuyện chưa làm, hắn chưa trường sinh.
- Ta muốn trường sinh, ta không thể chết được!
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần không ngừng gào thét thật lớn, hắn mở mắt ra, Thông Thiên pháp nhãn trên mi tâm mở ra.
Không chỉ bản tôn hắn, ba đại phân thân trong cơ thể đồng loạt mở Thông Thiên pháp nhãn trên mi tâm ra, bốn Thông Thiên pháp nhãn trọng điệp với nhau sau đó nhìn thẳng vào người Hồng Trần Nữ!!
Rầm rầm rầm!
Trong Thông Thiên pháp nhãn, Bạch Tiểu Thuần ngự lực sau đó bạo phát ra ngoài, cho dù Thông Thiên pháp nhãn đau đớn muốn vỡ nát hắn cũng không quan tâm, hắn nhìn chằm chằm vào Hồng Trần Nữ!
Trong tiếng vỡ vụn vang lên, thân ảnh Hồng Trần Nữ đang lao tới khựng lại, cho dù khựng lại trong nháy mắt nhưng đúng là nàng đã dừng lại.
---------------
Lúc này bốn phía tán cung tàn phá cũng triệt để nổ tung, hóa thành vô số khối vụn bắn ra xa xa, đá vụn bao phủ bên ngoài hư vô đen kịt bên ngoài khu vực táng cung.
Thậm chí đám người Trần Hạ Thiên đứng ở nơi xa hơn, hiển nhiên bọn họ cũng chú ý tới bên này, sắc mặt tái nhợt và nội tâm rung động.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần bị trùng kích nên lui ra sau, người đá tan rã sụp đổ, cuối cùng để lộ thân hình của hắn.
Bạch Tiểu Thuần miệng phun máu tươi, ba phân thân của hắn hóa thành hào quang dung nhập vào cơ thể bản tôn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần cảm giác dược ba phân thân đều bị trọng thương, thủy phân thân mất nửa thân thể, ngực hỏa phân thân thủng một lồ lớn, thảm nhất là mộc phân thân, nó chỉ còn cái đầu...
Mặc dù tứ chi bản tôn Bạch Tiểu Thuần vẫn còn nguyên vẹn nhưng thương thế cực nặng, xương cốt toàn thân vỡ vụn, huyết nhục không đến một nửa, ngay cả đầu cũng xuất hiện vết nứt giống như tùy thời sẽ nổ tung.
May mắn trước khi Bạch Tiểu Thuần thi triển Thủy Trạch Quốc Độ dã sử dụng Nhân Sơn Quyết, có Nhân Sơn Quyết phòng hộ cho nên dù hắn trọng thương nhưng không tử vong.
Nếu không có Nhân Sơn Quyết phòng hộ, sợ rằng lực trùng kích đã làm hắn và phân thân tan thành mây khói
Bạch Tiểu Thuần không còn khí lực tươi cười, ánh mắt hắn mơ hồ, lúc này thân thể hắn không thể di động, hắn cảm nhận được tánh mạng chi hỏa bản thân chập chờn, nếu không bảo dưỡng thật tốt, dùng lực lượng thân thể của hắn khôi phục cũng mất thời gian khá lâu, hiện tại hắn đã sử dụng tất cả thủ đoạn, rốt cuộc vẫn còn sống tới bây giờ.
Xa xa, đám người Trần Hạ Thiên đều ngạc nhiên nhìn mọi việc, Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San lo lắng, đồng tử Trần Hạ Thiên co rút, Chu Nhất Tinh kích động đứng trong đám người.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi cũng có hôm nay!
Chu Nhất Tinh không thấy rõ phân thân của Bạch Tiểu Thuần, không chỉ có hắn, người bên ngoài không thấy rõ việc gì, vào lúc Chu Nhất Tinh đang muốn cười to.
Đúng lúc này có tiếng nổ vang lên, tiếng nổ phát ra từ dưới nội cung táng cung, mọi người sắp bị truyền tống ra ngoài, toàn thân tỏa sáng, Chu Nhất Tinh chưa cười thành tiếng thì thân thể bị truyền ra ngoài, đám người chung quanh cũng giống như thế.
Bạch Tiểu Thuần đang chờ đợi thời khắc truyền tống, thân thể hắn bắt đầu mơ hồ.
- Bạch Tiểu Thuần!
Lúc này có tiếng rống thảm thiết vang lên, Hồng Trần Nữ bò ra khỏi đống vỡ nát của táng cung, tóc tai nàng bù xù bước ra ngoài.
Dung nhan Hồng Trần Nữ ngày thường tuyệt diễm vô song, làn da mịn màn, dáng người lồi lõm mê người, lúc này nàng chật vật không chịu nổi, toàn thân run rẩy, đây không phải là bị thương tạo thành, mà là phẫn nộ, trước kia, cho dù như thế nào nàng cũng không tưởng tượng nổi, Bạch Tiểu Thuần... Khó giết như vậy!
Khắp người nàng đều là điểm đỏ, đó là nguyền rủa nàng phải chịu, đây là cái giá khi nàng muốn đánh giết Bạch Tiểu Thuần, đối với nữ tử mà nói đây là cái giá quá lớn.
Cho dù nàng có nắm chắc chậm rãi tiêu trừ nguyền rủa, nhưng hôm nay toàn thân cao thấp đau đớn, bộ dạng của nàng không khác gì bà điên.
- Bạch Tiểu Thuần!
Hồng Trần Nữ hét lên một tiếng, nàng hận Bạch Tiểu Thuần đến mức khắc cốt minh tâm, không đội trời chung, cho dù toàn thân bị hào quang truyền tống bao phủ, thân ảnh mơ hồ, lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần còn không chết, ánh mắt Hồng Trần Nữ điên cuồng, nàng muốn bước tới đánh chết Bạch Tiểu Thuần.
Nàng muốn trươc khi truyền tống đi tiêu diệt Bạch Tiểu Thuần ngay lập tức.
Bạch Tiểu Thuần không chết, nàng không an lòng, có thể nói trước khi xảy ra chuyện trong táng cung lần này, mặc dù nàng chán ghét Bạch Tiểu Thuần nhưng phần lớn tới từ Tụ Hồn Đan và tạc lô gây tổn thất và nhục nhã cho Man Hoang.
Mặt khác trong trận chiến lần trước, Chân Linh trên tháp cao đã thả hằng hà oan hồn tấn công Man Hoang, chiến sự nàng chỉ huy bao nhiêu năm qua đều thất lợi, cho nên mới có sát cơ và chán ghét Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng trên thực tế trong nội tâm, dùng thân phận và tu vi của nàng, Bạch Tiểu Thuần chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, sớm muộn gì cũng diệt trừ, mặc dù có thể ảnh hưởng một ít chiến cuộc nhưng không có uy hiếp tới bản thân nàng.
Hôm nay đã khác.
Trong nội cung táng cung, nếu đổi lại những người khác, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng ít có khả năng sống sót dưới tay nàng tới bây giờ, càng đừng nói một Kết Đan Đại viên mãn.
Bạch Tiểu Thuần lại làm được!
Chẳng những làm được, thậm chí còn làm Hồng Trần Nữ đầy bụi đất, nhất là vừa nghĩ tới ba Thiên Nhân Hồn trong tay Bạch Tiểu Thuần, Hồng Trần Nữ không thể bình tĩnh nổi.
- Trên người hắn có đại bí mật, hôm nay hắn phát triển quá nhanh, nếu như cho hắn phát triển thêm một thời gian, sợ sau kẻ này ngày sau càng đáng sợ, nếu hắn còn kinh người hơn hôm nay, chỉ sợ sẽ hóa thành họa lớn của Man Hoang.
- Mà ta và hắn đã lâm vào cục diện không chết không thôi, nếu như buông tha hắn, ta làm sao cam tâm!
Hồng Trần Nữ cắn răng, thân thể sắp truyền tống, thậm chí cũng bắt đầu mơ hồ cũng muốn tới gần Bạch Tiểu Thuần.
Nàng nâng tay phải muốn tiến hành diệt sát Bạch Tiểu Thuần ngay tại đây, nếu hắn chết ở chỗ này, chết trước mắt, nàng mới có thể an tâm, Bạch Tiểu Thuần cực kỳ khó giết và tương lai có khả năng đạt độ cao kinh người, nội tâm nàng cực kỳ kiêng kị..
Trong lúc nguy cơ, tuy Bạch Tiểu Thuần bị truyền tống, mặc dù thân thể mơ hồ, dựa theo tốc độ này, sợ rằng hắn chưa bị truyền ra ngoài đã bị Hồng Trần Nữ diệt sát, tám chín phần mười sẽ hồn phi phách tán, cho dù bị truyền ra cũng chỉ là thi thể của hắn mà thôi.
Trong tích tắc đó hai mắt Bạch Tiểu Thuần vô thần lại sinh ra hào quang, giống như trong cơ thể còn một đám sinh cơ cuối cùng bị bức bách bắn ra ngoài.
Thân thể hắn không nhúc nhích, tu vi héo rũ, thân thể bị thương cực kỳ nghiêm trọng, hắn không muốn chết, hắn muốn sống, hắn còn quá nhiều chuyện chưa làm, hắn chưa trường sinh.
- Ta muốn trường sinh, ta không thể chết được!
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần không ngừng gào thét thật lớn, hắn mở mắt ra, Thông Thiên pháp nhãn trên mi tâm mở ra.
Không chỉ bản tôn hắn, ba đại phân thân trong cơ thể đồng loạt mở Thông Thiên pháp nhãn trên mi tâm ra, bốn Thông Thiên pháp nhãn trọng điệp với nhau sau đó nhìn thẳng vào người Hồng Trần Nữ!!
Rầm rầm rầm!
Trong Thông Thiên pháp nhãn, Bạch Tiểu Thuần ngự lực sau đó bạo phát ra ngoài, cho dù Thông Thiên pháp nhãn đau đớn muốn vỡ nát hắn cũng không quan tâm, hắn nhìn chằm chằm vào Hồng Trần Nữ!
Trong tiếng vỡ vụn vang lên, thân ảnh Hồng Trần Nữ đang lao tới khựng lại, cho dù khựng lại trong nháy mắt nhưng đúng là nàng đã dừng lại.
---------------