Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1451: Chiến tranh thăng cấp (2)
Chỉ là giờ phút này, so với trước hắn suy yếu hơn rất nhiều. Trong mắt hắn mang theo sợ hãi, còn có phát điên. Lửa giận trong lòng hắn đã ngập trời. Nhưng lại hết lần này tới lần khác hắn lại không có cách nào phát tiết.
Hắn đích xác là giả chết. Trước đó, hắn đoán được Bạch Tiểu Thuần là không chết không dừng. Điều duy nhất hắn có thể nghĩ tới, chính là biện pháp này. Thậm chí để giống thật hơn một chút, hắn thật sự khiến mình tử vong. Dù sao hắn cũng là hồn thể, tu hành lại là quỷ pháp. Cho nên nhìn là ngất, nhưng lại không khác gì so với thật sự chết đi cả.
Nếu như không có gì bất ngờ, như vậy mặc cho Bạch Tiểu Thuần bóp nát những mảnh nhỏ này như thế nào, hoặc là sử dụng biện pháp khác đi biến mảnh nhỏ thành tro bụi, nửa giáp trôi qua, mặt quỷ vẫn sẽ ở trong tro bụi này, một một lần nữa thức tỉnh.
Nhưng hết lần này tới lần khác... Hắn gặp phải chính là một Bạch Tiểu Thuần không tin tà, lại có thể trực tiếp ném hắn tới bên trong khu vực màn mưa, ở dưới lực lượng thiên địa tích lũy bên trong thế giới pháp bảo ăn mòn, trạng thái chết giả của hắn trong nháy mắt tan biến. Loại thống khổ khi sức sống bản nguyên tiêu tan, khiến cho hắn lập tức đã bị kích thích tỉnh lại.
Thậm chí hắn không dám tiếp tục giả chết nữa. Nói cách khác, hắn có loại dự cảm mãnh liệt. Sợ là sau khi mình thật sự bị hút đi tất cả sức sống, sẽ chết ở chỗ này.
Cho nên hắn chỉ có thể lại thi triển bí pháp, chạy ra khỏi khu vực màn mưa. Chỉ là mỗi lần thi triển ra bí pháp này, đối với hắn cũng có tổn thương không nhỏ. Hôm nay hắn đã sớm mệt mỏi đến cực hạn. Nhưng có dù mệt mỏi, cũng không sánh bằng sự tuyệt vọng trong lòng hắn.
- Trời ạ. Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì, lại có thể khiến cho ta gặp phải Bạch Tiểu Thuần đáng chém ngàn đao này!
Mặt quỷ đầy bi thương thảm thiết. Hắn cảm nhận được ở phía xa trong thiên địa, khí tức của Bạch Tiểu Thuần đang khí thế hung hăng tới gần. Toàn thân hắn run lên. Ở trong sự tuyệt vọng cùng buồn rầu, lại triển khai bí pháp, một lần nữa chạy trốn.
Gần như ở trong nháy mắt khi hắn biến mất, bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần từ hư vô đi ra. Nhìn bốn phía xung quanh một chút, Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, quát to lên.
- Tiểu quỷ, ẩn nấp thật kỹ. Ta tới bắt ngươi đây!
Nói xong, hắn lại lần nữa biến mất, men theo cảm giác trong u minh, truy kích tới.
Thời gian trôi qua. Rất nhanh đã qua mấy tháng. Trong mấy tháng này, sự vui sướng của Bạch Tiểu Thuần đã hoàn toàn bao trùm ở trên nỗi thống khổ của mặt quỷ.
Hắn gần như mỗi ngày đều tu luyện mệt mỏi, sau đó ra ngoài quét ngang một vòng. Sau khi tìm được mặt quỷ, hắn sẽ hung bạo đánh một trận. Sau đó buộc mặt quỷ không thể không thi triển bí pháp chạy trốn. Nếu như tâm tình tốt, hắn lại truy kích thêm vài lần, khiến cho mặt quỷ kia cũng chỉ có thể thi triển bí pháp thêm nhiều lần.
Mà nếu như tâm tình của Bạch Tiểu Thuần không tốt, hắn sẽ ngoan độc không ngừng ra tay truy kích, cho đến khi bắt được hồn, sau đó ném tới bên trong khu vực màn mưa, khiến cho tiếng mặt quỷ kêu la thảm thiết mỗi ngày đều truyền ra bên trong thế giới pháp bảo này.
Loại cuộc sống này lại giằng co mấy tháng. Đối với mặt quỷ mà nói, cả đời này, hắn chưa từng trải qua. Loại đau khổ này, bất luận là thân thể hay tâm thần, đều làm cho hắn cảm thấy muốn chết cũng không thể.
Trong sự thê thảm, tu vi của hắn cũng nhanh chóng rơi xuống, đã bị áp chế đến Thiên Nhân sơ kỳ.
Mà tu vi của Bạch Tiểu Thuần ở dưới sự tu hành không ngừng, vẫn tăng lên. Bất Tử Huyết của hắn gần đạt được bảy phần. Tu vi của hắn cũng không giới hạn, gần tới hậu kỳ đỉnh phong, giống như chỉ còn cách đại viên mãn không xa.
Cũng may mấy tháng sau, ở thời điểm khu vực màn mưa gần biến mất, có lẽ là Bạch Tiểu Thuần chơi chán, hoặc là hắn tu luyện đến thời khắc mấu chốt. Thời gian ra ngoài chậm rãi giảm bớt, khiến cho mặt quỷ kích động, cũng phải rơi lệ.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài thế giới pháp bảo, trên đại lục Thông Thiên, cuộc chiến tranh giữa bốn đại Nguyên Đầu Tông Môn cùng Man Hoang cũng đã đến trình độ gay cấn. Tông môn của bốn mạch, bất luận là Nguyên Đầu, vùng trung du hay hạ du, đều xuất động gần năm phần tu sĩ, ở chung vào một chỗ. Số lượng nhiều, trùng trùng điệp điệp, kinh thiên động địa.
Năm phần tu sĩ của toàn bộ đại lục Thông Thiên đều bước vào Man Hoang, tiến vào chiến trường, cùng Man Hoang tiến hành huyết chiến. Nội tình của Man Hoang không bằng Thông Thiên. Khi nghênh chiến, xuất động càng nhiều hơn. Các bộ lạc, các gia tộc, tất cả Thiên Hầu, thậm chí bốn Đại Thiên Vương, mỗi người đều giết tới đỏ cả mắt.
Vô cùng thảm khốc!
Hai bên mỗi bên đều có Thiên Nhân ngã xuống. Mỗi lần Thiên Nhân ngã xuống, đều sẽ làm cho mặt đất và trời cao, xuất hiện những tiếng phát nổ mãnh liệt. Điều này còn chưa phải là chủ yếu nhất. Bởi vì... sau khi Thiên Nhân chiến đấu, cường giả Bán Thần của hai bên đã bắt đầu ra tay!
Man Hoang bị làm chiến trường. Theo bốn Đại Thiên Vương cùng Bán Thần lão tổ của bốn Đại Nguyên Đầu Tông Môn ra tay, những tiếng sấm vang vọng toàn thế giới.
Bên ngoài, thời điểm khí thế chiến tranh hừng hực, khu vực màn mưa ở thế giới pháp bảo tiêu tan. Trong nháy mắt khi khu vực màn mưa biến mất, tu vi của Bạch Tiểu Thuần mặc dù không đột phá, nhưng Bất Tử Huyết của hắn, đã hoàn toàn đạt tới bảy phần!
Bảy phần Bất Tử Huyết cường hãn, khiến cho Bạch Tiểu Thuần vừa mở hai mắt ra, toàn thế giới ở trong mắt của hắn, dường như đều có sự khác biệt. Dường như ánh sáng trong mắt hắn, có thể khiến cho thế giới ảm đạm.
Loại cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới dường như tràn ngập sức sống này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần có ảo giác... Hình như hiện tại, cho dù mình còn chưa có trường sinh, nhưng cũng chênh lệch không bao nhiêu.
Duy nhất chỉ có một điều đáng tiếc, là hắn không có đối thủ ở trong này, không có cách nào đi so sánh xem, mình rốt cuộc cường hãn đến mức độ nào,. Sau khi mặt quỷ kia bị áp chế suy yếu, hiện tại nhìn thấy được hắn cũng run rẩy. Bạch Tiểu Thuần cố tình đi thử, nhưng hiệu quả không lớn.
Chỉ có điều hắn so sánh với mình trước kia, dần dần trong lòng cũng có đáp án.
- Hôm nay, cho dù ta chỉ dùng ba phần tu vi cùng lực lượng thân thể, cũng có thể so sánh được với trước kia... Như thế có thể thấy, Bán Thần... ta nói không chừng cũng có thể đánh một trận?
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên cảm giác chờ mong mãnh liệt. Hắn rất chờ mong tới thời điểm rời khỏi thế giới pháp bảo. Sau khi đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy được mình sẽ chấn động như thế nào.
Hắn đích xác là giả chết. Trước đó, hắn đoán được Bạch Tiểu Thuần là không chết không dừng. Điều duy nhất hắn có thể nghĩ tới, chính là biện pháp này. Thậm chí để giống thật hơn một chút, hắn thật sự khiến mình tử vong. Dù sao hắn cũng là hồn thể, tu hành lại là quỷ pháp. Cho nên nhìn là ngất, nhưng lại không khác gì so với thật sự chết đi cả.
Nếu như không có gì bất ngờ, như vậy mặc cho Bạch Tiểu Thuần bóp nát những mảnh nhỏ này như thế nào, hoặc là sử dụng biện pháp khác đi biến mảnh nhỏ thành tro bụi, nửa giáp trôi qua, mặt quỷ vẫn sẽ ở trong tro bụi này, một một lần nữa thức tỉnh.
Nhưng hết lần này tới lần khác... Hắn gặp phải chính là một Bạch Tiểu Thuần không tin tà, lại có thể trực tiếp ném hắn tới bên trong khu vực màn mưa, ở dưới lực lượng thiên địa tích lũy bên trong thế giới pháp bảo ăn mòn, trạng thái chết giả của hắn trong nháy mắt tan biến. Loại thống khổ khi sức sống bản nguyên tiêu tan, khiến cho hắn lập tức đã bị kích thích tỉnh lại.
Thậm chí hắn không dám tiếp tục giả chết nữa. Nói cách khác, hắn có loại dự cảm mãnh liệt. Sợ là sau khi mình thật sự bị hút đi tất cả sức sống, sẽ chết ở chỗ này.
Cho nên hắn chỉ có thể lại thi triển bí pháp, chạy ra khỏi khu vực màn mưa. Chỉ là mỗi lần thi triển ra bí pháp này, đối với hắn cũng có tổn thương không nhỏ. Hôm nay hắn đã sớm mệt mỏi đến cực hạn. Nhưng có dù mệt mỏi, cũng không sánh bằng sự tuyệt vọng trong lòng hắn.
- Trời ạ. Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì, lại có thể khiến cho ta gặp phải Bạch Tiểu Thuần đáng chém ngàn đao này!
Mặt quỷ đầy bi thương thảm thiết. Hắn cảm nhận được ở phía xa trong thiên địa, khí tức của Bạch Tiểu Thuần đang khí thế hung hăng tới gần. Toàn thân hắn run lên. Ở trong sự tuyệt vọng cùng buồn rầu, lại triển khai bí pháp, một lần nữa chạy trốn.
Gần như ở trong nháy mắt khi hắn biến mất, bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần từ hư vô đi ra. Nhìn bốn phía xung quanh một chút, Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, quát to lên.
- Tiểu quỷ, ẩn nấp thật kỹ. Ta tới bắt ngươi đây!
Nói xong, hắn lại lần nữa biến mất, men theo cảm giác trong u minh, truy kích tới.
Thời gian trôi qua. Rất nhanh đã qua mấy tháng. Trong mấy tháng này, sự vui sướng của Bạch Tiểu Thuần đã hoàn toàn bao trùm ở trên nỗi thống khổ của mặt quỷ.
Hắn gần như mỗi ngày đều tu luyện mệt mỏi, sau đó ra ngoài quét ngang một vòng. Sau khi tìm được mặt quỷ, hắn sẽ hung bạo đánh một trận. Sau đó buộc mặt quỷ không thể không thi triển bí pháp chạy trốn. Nếu như tâm tình tốt, hắn lại truy kích thêm vài lần, khiến cho mặt quỷ kia cũng chỉ có thể thi triển bí pháp thêm nhiều lần.
Mà nếu như tâm tình của Bạch Tiểu Thuần không tốt, hắn sẽ ngoan độc không ngừng ra tay truy kích, cho đến khi bắt được hồn, sau đó ném tới bên trong khu vực màn mưa, khiến cho tiếng mặt quỷ kêu la thảm thiết mỗi ngày đều truyền ra bên trong thế giới pháp bảo này.
Loại cuộc sống này lại giằng co mấy tháng. Đối với mặt quỷ mà nói, cả đời này, hắn chưa từng trải qua. Loại đau khổ này, bất luận là thân thể hay tâm thần, đều làm cho hắn cảm thấy muốn chết cũng không thể.
Trong sự thê thảm, tu vi của hắn cũng nhanh chóng rơi xuống, đã bị áp chế đến Thiên Nhân sơ kỳ.
Mà tu vi của Bạch Tiểu Thuần ở dưới sự tu hành không ngừng, vẫn tăng lên. Bất Tử Huyết của hắn gần đạt được bảy phần. Tu vi của hắn cũng không giới hạn, gần tới hậu kỳ đỉnh phong, giống như chỉ còn cách đại viên mãn không xa.
Cũng may mấy tháng sau, ở thời điểm khu vực màn mưa gần biến mất, có lẽ là Bạch Tiểu Thuần chơi chán, hoặc là hắn tu luyện đến thời khắc mấu chốt. Thời gian ra ngoài chậm rãi giảm bớt, khiến cho mặt quỷ kích động, cũng phải rơi lệ.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài thế giới pháp bảo, trên đại lục Thông Thiên, cuộc chiến tranh giữa bốn đại Nguyên Đầu Tông Môn cùng Man Hoang cũng đã đến trình độ gay cấn. Tông môn của bốn mạch, bất luận là Nguyên Đầu, vùng trung du hay hạ du, đều xuất động gần năm phần tu sĩ, ở chung vào một chỗ. Số lượng nhiều, trùng trùng điệp điệp, kinh thiên động địa.
Năm phần tu sĩ của toàn bộ đại lục Thông Thiên đều bước vào Man Hoang, tiến vào chiến trường, cùng Man Hoang tiến hành huyết chiến. Nội tình của Man Hoang không bằng Thông Thiên. Khi nghênh chiến, xuất động càng nhiều hơn. Các bộ lạc, các gia tộc, tất cả Thiên Hầu, thậm chí bốn Đại Thiên Vương, mỗi người đều giết tới đỏ cả mắt.
Vô cùng thảm khốc!
Hai bên mỗi bên đều có Thiên Nhân ngã xuống. Mỗi lần Thiên Nhân ngã xuống, đều sẽ làm cho mặt đất và trời cao, xuất hiện những tiếng phát nổ mãnh liệt. Điều này còn chưa phải là chủ yếu nhất. Bởi vì... sau khi Thiên Nhân chiến đấu, cường giả Bán Thần của hai bên đã bắt đầu ra tay!
Man Hoang bị làm chiến trường. Theo bốn Đại Thiên Vương cùng Bán Thần lão tổ của bốn Đại Nguyên Đầu Tông Môn ra tay, những tiếng sấm vang vọng toàn thế giới.
Bên ngoài, thời điểm khí thế chiến tranh hừng hực, khu vực màn mưa ở thế giới pháp bảo tiêu tan. Trong nháy mắt khi khu vực màn mưa biến mất, tu vi của Bạch Tiểu Thuần mặc dù không đột phá, nhưng Bất Tử Huyết của hắn, đã hoàn toàn đạt tới bảy phần!
Bảy phần Bất Tử Huyết cường hãn, khiến cho Bạch Tiểu Thuần vừa mở hai mắt ra, toàn thế giới ở trong mắt của hắn, dường như đều có sự khác biệt. Dường như ánh sáng trong mắt hắn, có thể khiến cho thế giới ảm đạm.
Loại cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới dường như tràn ngập sức sống này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần có ảo giác... Hình như hiện tại, cho dù mình còn chưa có trường sinh, nhưng cũng chênh lệch không bao nhiêu.
Duy nhất chỉ có một điều đáng tiếc, là hắn không có đối thủ ở trong này, không có cách nào đi so sánh xem, mình rốt cuộc cường hãn đến mức độ nào,. Sau khi mặt quỷ kia bị áp chế suy yếu, hiện tại nhìn thấy được hắn cũng run rẩy. Bạch Tiểu Thuần cố tình đi thử, nhưng hiệu quả không lớn.
Chỉ có điều hắn so sánh với mình trước kia, dần dần trong lòng cũng có đáp án.
- Hôm nay, cho dù ta chỉ dùng ba phần tu vi cùng lực lượng thân thể, cũng có thể so sánh được với trước kia... Như thế có thể thấy, Bán Thần... ta nói không chừng cũng có thể đánh một trận?
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên cảm giác chờ mong mãnh liệt. Hắn rất chờ mong tới thời điểm rời khỏi thế giới pháp bảo. Sau khi đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy được mình sẽ chấn động như thế nào.