Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1450: Chiến tranh thăng cấp (1)
Mặt quỷ cười đầy thê lương, thề sống chết bạo phát. Ngay cả trên khí thế cũng khiến cho người ta cảm giác được, dường như hắn muốn đồng quy vu tận. Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Trong chớp mắt khi mặt quỷ này xông tới, hắn chợt xiết chặt nắm tay phải, thi triển ra Bất Diệt Đế Quyền.
Trong tiếng nổ vang, thiên địa chấn động, tám phương run rẩy. Phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần, đế ảnh biến ảo, ngưng tụ bên trong nắm đấm. Theo một quyền đánh ra, mặt quỷ kia hình thành bức tượng màu đen, lại trực tiếp tan vỡ nổ tung!
Một khí tức tử vong, nhất thời khuếch tán ra khắp nơi. Mà lần này mặt quỷ tan vỡ, không có sương mù màu đen tản ra. Mà dưới một quyền này của Bạch Tiểu Thuần, bức tượng kia trực tiếp lại chia năm xẻ bảy, trong tiếng nổ lớn, chiếu xuống trên đại địa.
Vẫn không nhúc nhích. Còn hoàn toàn không có một chút sức sống nào, giống như tử vong!
Mà thời điểm hắn tử vong, lực lượng phản phệ cũng cực lớn. Rốt cuộc khiến cho thời khắc này, toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều chấn động, rút lui trăm trượng. Lúc hắn ngẩng đầu, nhìn bức tượng màu đen ở trên mặt đất phía xa chia năm xẻ bảy, trong mắt lộ ra sự hoài nghi.
- Chết rồi sao?
- Sẽ không đơn giản như vậy, cứ như vậy mà chết đi à?
Bạch Tiểu Thuần đi lên vài bước, đến trước mặt bức tượng bị nghiền nát. Sau khi cẩn thận quan sát một chút. Ở trong mảnh vụn của bức tượng kia, hắn nhìn thấy được chỉ là tử khí nồng đậm.
Thậm chí thần thức của hắn tản ra, cũng không có tìm ra được sức sống nào ở phía trên đó. Cho dù hắn cầm lấy mấy khối đi quan sát, cũng vậy. Hình như tất cả đều cho thấy, mặt quỷ kia đã thật sự diệt vong.
Dù sao mặt quỷ này bị áp chế suy yếu, đã là Thiên Nhân trung kỳ. Hôm nay Bạch Tiểu Thuần thân là Thiên Nhân hậu kỳ, giết chết một Thiên Nhân trung kỳ, cũng thật sự có chút đơn giản.
Điều duy nhất khiến cho Bạch Tiểu Thuần có chút do dự, là trước khi mặt quỷ này không bị áp chế suy yếu, lại là tồn tại có thể đấu cùng Thiên Tôn.
- Cũng không chịu được đánh, còn là chuẩn Thái Cổ gì chứ!
Bạch Tiểu Thuần bĩu môi, cố tình rời đi, nhưng nghi ngờ trong lòng vẫn đang còn. Cuối cùng hắn đứng ở nơi đó suy nghĩ một chút, thần thức lại tản ra, quét ngang toàn thế giới. Hắn vẫn không thu hoạch được gì.
Sau đó Bạch Tiểu Thuần mới rời đi.
Cho dù hắn tận mắt nhìn thấy mặt quỷ ở nơi này tử vong, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không tin. Chỉ có điều đối với chuyện này, Bạch Tiểu Thuần cũng không quá lưu ý. Dù sao thế giới pháp bảo này là đóng kín. Đối phương chỉ có ba loại khả năng. Hoặc chính là chết thật sự, hoặc chính là âm thầm chạy trốn. Khả năng cuối cùng, chính là giả chết.
Về phần mảnh nhỏ này, Bạch Tiểu Thuần cũng không có ý định mang đi. Nếu như đối phương chết thật sự thì cũng thôi. Một khi không chết, bản thân mảnh nhỏ bức tượng có thể tồn tại chỗ quỷ dị. Nhất là Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, cho dù ném ở chỗ này, cũng không có người nào khác tới nhặt đi. Đã như vậy, đương nhiên là ở lại chỗ này quan sát. Xác định không thành vấn đề lại lấy đi, mới ổn thỏa.
Rất nhanh, lại qua một tháng. Bạch Tiểu Thuần ở khu vực màn mưa tu luyện. Cách ba tới năm ngày hắn lại ra ngoài một lần, đi tới chỗ mảnh nhỏ của bức tượng này kiểm tra.
Những mảnh nhỏ này vẫn không nhúc nhích. Khí tức tử vong trên đó mặc dù tiêu tan một ít, nhưng rõ ràng những mảnh nhỏ này đều chậm rãi quay về bình thường. Thần thức của Bạch Tiểu Thuần nhiều lần quét ngang toàn thế giới, cũng đều không có nhận thấy được khí tức của mặt quỷ.
- Không thể nào. Thật sự chết rồi sao? Ta còn chơi chưa có đủ đâu!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút dao động. Sau khi lại đợi thêm hơn một tháng, trước sau hắn không cảm nhận được khí tức của mặt quỷ. Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên.
- Khả năng thứ hai đã có thể loại bỏ. Như vậy hiện tại, hắn hoặc chính là thật sự chết, hoặc chính là giả chết... Vậy thử xem.
Bạch Tiểu Thuần xoa cằm, giơ tay phải vung lên, nhất thời lại cuốn những mảnh nhỏ này lại với nhau.
- Lão quỷ, ta lại nói cho ngươi biết. Ở trước mặt ta giả chết là vô dụng. Nếu như ngươi thật sự giả chết, ngươi nhất định sẽ hối hận.
Bạch Tiểu Thuần uy hiếp vài câu, nhưng những mảnh nhỏ này vẫn như bình thường. Hắn hừ một tiếng, cuốn các mảnh nhỏ, lao thẳng đến khu vực màn mưa.
Trong khoảng thời gian này Bạch Tiểu Thuần trải qua hấp thu, mưa trong khu vực màn mưa cũng nhỏ đi rất nhiều, không còn là mưa xối xả, mà là thưa thớt trở thành mưa nhỏ. Bạch Tiểu Thuần một đường hoàn toàn không có chút dừng lại nào, cầm mảnh nhỏ bức tượng lại tiến vào sâu bên trong khu vực màn mưa.
Hắn để mặc cho nước mưa rơi xuống những mảnh vụn này. Thậm chí còn cảm thấy không ổn thỏa, Bạch Tiểu Thuần đơn giản trực tiếp ném những mảnh nhỏ này vào trong một chỗ đất trũng, bấm quyết dẫn dắt nước mưa ở bốn phía xung quanh, rơi xuống phía trên, từ từ chìm ngập.
Bạch Tiểu Thuần nhìn không chớp mắt vào những mảnh nhỏ này. Đây là biện pháp thử dò xét mà hắn nghĩ tới được. Dù sao ban đầu ở khu vực lôi vân, Bạch Tiểu Thuần tận mắt nhìn thấy được những tia chớp gây ra tổn thương cực lớn đối với lão quỷ.
Còn có cuồng phong bên trong hang gió cũng có loại hiệu quả này. Như vậy, nước mưa trong khu vực màn mưa, ở trong sự phán đoán của Bạch Tiểu Thuần, cũng sẽ như vậy.
Sau khi bị nước mưa chìm ngập, vừa mới bắt đầu những mảnh nhỏ này vẫn như bình thường vậy, vẫn không nhúc nhích. Nhưng dần dần, lại có một tia lực sinh cơ từ trong những mảnh vụn này tản ra. Cùng lúc đó, trong nháy mắt những mảnh nhỏ này lại run rẩy. Chớp mắt một cái, lại có tiếng nổ vang rung trời phát ra. Còn có có tiếng kêu thảm thiết, hỗn loạn ở bên trong.
- Bạch Tiểu Thuần, lão phu sẽ không để ngươi được yên!
- Lão quỷ, ngươi quả nhiên giả chết!
Ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần nhất thời sáng lên. Thời điểm âm thanh truyền ra, trong nháy mắt những mảnh nhỏ bị ngâm ở trong nước mưa lại trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất không thấy bóng dáng.
- Ở trước mặt Bạch gia gia nhà ngươi lại dám giả chết. Chỉ là vô dụng!
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, thần thức đã tản ra. Ngay lập tức hắn lại cảm nhận được khí tức của mặt quỷ. Trong tiếng cười hắn bỗng nhiên đuổi theo.
Lúc này, ở bên ngoài khu vực màn mưa, một chỗ hư vô đột nhiên mơ hồ. Trong chớp mắt mỗi một mảnh nhỏ của bức tượng đột nhiên xuất hiện. Những mảnh nhỏ lập tức lại hóa thành sương mù màu đen, ngưng tụ ra bóng dáng của mặt quỷ.
Trong tiếng nổ vang, thiên địa chấn động, tám phương run rẩy. Phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần, đế ảnh biến ảo, ngưng tụ bên trong nắm đấm. Theo một quyền đánh ra, mặt quỷ kia hình thành bức tượng màu đen, lại trực tiếp tan vỡ nổ tung!
Một khí tức tử vong, nhất thời khuếch tán ra khắp nơi. Mà lần này mặt quỷ tan vỡ, không có sương mù màu đen tản ra. Mà dưới một quyền này của Bạch Tiểu Thuần, bức tượng kia trực tiếp lại chia năm xẻ bảy, trong tiếng nổ lớn, chiếu xuống trên đại địa.
Vẫn không nhúc nhích. Còn hoàn toàn không có một chút sức sống nào, giống như tử vong!
Mà thời điểm hắn tử vong, lực lượng phản phệ cũng cực lớn. Rốt cuộc khiến cho thời khắc này, toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều chấn động, rút lui trăm trượng. Lúc hắn ngẩng đầu, nhìn bức tượng màu đen ở trên mặt đất phía xa chia năm xẻ bảy, trong mắt lộ ra sự hoài nghi.
- Chết rồi sao?
- Sẽ không đơn giản như vậy, cứ như vậy mà chết đi à?
Bạch Tiểu Thuần đi lên vài bước, đến trước mặt bức tượng bị nghiền nát. Sau khi cẩn thận quan sát một chút. Ở trong mảnh vụn của bức tượng kia, hắn nhìn thấy được chỉ là tử khí nồng đậm.
Thậm chí thần thức của hắn tản ra, cũng không có tìm ra được sức sống nào ở phía trên đó. Cho dù hắn cầm lấy mấy khối đi quan sát, cũng vậy. Hình như tất cả đều cho thấy, mặt quỷ kia đã thật sự diệt vong.
Dù sao mặt quỷ này bị áp chế suy yếu, đã là Thiên Nhân trung kỳ. Hôm nay Bạch Tiểu Thuần thân là Thiên Nhân hậu kỳ, giết chết một Thiên Nhân trung kỳ, cũng thật sự có chút đơn giản.
Điều duy nhất khiến cho Bạch Tiểu Thuần có chút do dự, là trước khi mặt quỷ này không bị áp chế suy yếu, lại là tồn tại có thể đấu cùng Thiên Tôn.
- Cũng không chịu được đánh, còn là chuẩn Thái Cổ gì chứ!
Bạch Tiểu Thuần bĩu môi, cố tình rời đi, nhưng nghi ngờ trong lòng vẫn đang còn. Cuối cùng hắn đứng ở nơi đó suy nghĩ một chút, thần thức lại tản ra, quét ngang toàn thế giới. Hắn vẫn không thu hoạch được gì.
Sau đó Bạch Tiểu Thuần mới rời đi.
Cho dù hắn tận mắt nhìn thấy mặt quỷ ở nơi này tử vong, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không tin. Chỉ có điều đối với chuyện này, Bạch Tiểu Thuần cũng không quá lưu ý. Dù sao thế giới pháp bảo này là đóng kín. Đối phương chỉ có ba loại khả năng. Hoặc chính là chết thật sự, hoặc chính là âm thầm chạy trốn. Khả năng cuối cùng, chính là giả chết.
Về phần mảnh nhỏ này, Bạch Tiểu Thuần cũng không có ý định mang đi. Nếu như đối phương chết thật sự thì cũng thôi. Một khi không chết, bản thân mảnh nhỏ bức tượng có thể tồn tại chỗ quỷ dị. Nhất là Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, cho dù ném ở chỗ này, cũng không có người nào khác tới nhặt đi. Đã như vậy, đương nhiên là ở lại chỗ này quan sát. Xác định không thành vấn đề lại lấy đi, mới ổn thỏa.
Rất nhanh, lại qua một tháng. Bạch Tiểu Thuần ở khu vực màn mưa tu luyện. Cách ba tới năm ngày hắn lại ra ngoài một lần, đi tới chỗ mảnh nhỏ của bức tượng này kiểm tra.
Những mảnh nhỏ này vẫn không nhúc nhích. Khí tức tử vong trên đó mặc dù tiêu tan một ít, nhưng rõ ràng những mảnh nhỏ này đều chậm rãi quay về bình thường. Thần thức của Bạch Tiểu Thuần nhiều lần quét ngang toàn thế giới, cũng đều không có nhận thấy được khí tức của mặt quỷ.
- Không thể nào. Thật sự chết rồi sao? Ta còn chơi chưa có đủ đâu!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút dao động. Sau khi lại đợi thêm hơn một tháng, trước sau hắn không cảm nhận được khí tức của mặt quỷ. Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên.
- Khả năng thứ hai đã có thể loại bỏ. Như vậy hiện tại, hắn hoặc chính là thật sự chết, hoặc chính là giả chết... Vậy thử xem.
Bạch Tiểu Thuần xoa cằm, giơ tay phải vung lên, nhất thời lại cuốn những mảnh nhỏ này lại với nhau.
- Lão quỷ, ta lại nói cho ngươi biết. Ở trước mặt ta giả chết là vô dụng. Nếu như ngươi thật sự giả chết, ngươi nhất định sẽ hối hận.
Bạch Tiểu Thuần uy hiếp vài câu, nhưng những mảnh nhỏ này vẫn như bình thường. Hắn hừ một tiếng, cuốn các mảnh nhỏ, lao thẳng đến khu vực màn mưa.
Trong khoảng thời gian này Bạch Tiểu Thuần trải qua hấp thu, mưa trong khu vực màn mưa cũng nhỏ đi rất nhiều, không còn là mưa xối xả, mà là thưa thớt trở thành mưa nhỏ. Bạch Tiểu Thuần một đường hoàn toàn không có chút dừng lại nào, cầm mảnh nhỏ bức tượng lại tiến vào sâu bên trong khu vực màn mưa.
Hắn để mặc cho nước mưa rơi xuống những mảnh vụn này. Thậm chí còn cảm thấy không ổn thỏa, Bạch Tiểu Thuần đơn giản trực tiếp ném những mảnh nhỏ này vào trong một chỗ đất trũng, bấm quyết dẫn dắt nước mưa ở bốn phía xung quanh, rơi xuống phía trên, từ từ chìm ngập.
Bạch Tiểu Thuần nhìn không chớp mắt vào những mảnh nhỏ này. Đây là biện pháp thử dò xét mà hắn nghĩ tới được. Dù sao ban đầu ở khu vực lôi vân, Bạch Tiểu Thuần tận mắt nhìn thấy được những tia chớp gây ra tổn thương cực lớn đối với lão quỷ.
Còn có cuồng phong bên trong hang gió cũng có loại hiệu quả này. Như vậy, nước mưa trong khu vực màn mưa, ở trong sự phán đoán của Bạch Tiểu Thuần, cũng sẽ như vậy.
Sau khi bị nước mưa chìm ngập, vừa mới bắt đầu những mảnh nhỏ này vẫn như bình thường vậy, vẫn không nhúc nhích. Nhưng dần dần, lại có một tia lực sinh cơ từ trong những mảnh vụn này tản ra. Cùng lúc đó, trong nháy mắt những mảnh nhỏ này lại run rẩy. Chớp mắt một cái, lại có tiếng nổ vang rung trời phát ra. Còn có có tiếng kêu thảm thiết, hỗn loạn ở bên trong.
- Bạch Tiểu Thuần, lão phu sẽ không để ngươi được yên!
- Lão quỷ, ngươi quả nhiên giả chết!
Ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần nhất thời sáng lên. Thời điểm âm thanh truyền ra, trong nháy mắt những mảnh nhỏ bị ngâm ở trong nước mưa lại trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất không thấy bóng dáng.
- Ở trước mặt Bạch gia gia nhà ngươi lại dám giả chết. Chỉ là vô dụng!
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, thần thức đã tản ra. Ngay lập tức hắn lại cảm nhận được khí tức của mặt quỷ. Trong tiếng cười hắn bỗng nhiên đuổi theo.
Lúc này, ở bên ngoài khu vực màn mưa, một chỗ hư vô đột nhiên mơ hồ. Trong chớp mắt mỗi một mảnh nhỏ của bức tượng đột nhiên xuất hiện. Những mảnh nhỏ lập tức lại hóa thành sương mù màu đen, ngưng tụ ra bóng dáng của mặt quỷ.