Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1234: Tống Khuyết, ngươi dựa vào cái gì không phục? (Thượng)
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, sau đó hắn bố trí trận pháp quanh Tống Khuyết, hắn quay người đi vào động phủ lúc trước và khoanh chân ngồi xuống, liên tục hít sâu mấy hơi và giữ vững tinh thần.
- Đợi hắn thức tỉnh cũng cần một ít thời gian, nếu đã luyện thành hỏa diễm hai mươi màu, như vậy ta cũng nên tấn chức Nguyên Anh Đại viên mãn!
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây nên không do dự, hắn lấy Quy Văn Oa ra, Nguyên Anh bay ra ngoài và ngồi vào trong Quy Văn Oa, lại lấy một đám hỏa diễm hai mươi màu ra, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo chờ mong.
Không chần chờ, hắn dung nhập hỏa diễm hai mươi màu vào trong Quy Văn Oa, hỏa diễm bị hấp thu và tỏa ra kim quang sáng ngời, kim quang bao phủ Nguyên Anh của Bạch Tiểu Thâần, một đạo lực lượng thiên địa làm người ta kinh khủng bạo phát, vào lúc này trong Quy Văn Oa có hào quang màu vàng kim lóe sáng.
Qua một lúc tiếng nổ biến mất, hào quang màu vàng dần không còn, sau đó Quy Văn Oa triệt để khôi phục lúc ban đầu, ngay sau đó có một tia sáng bắn ra khắp bốn phía, đó là Nguyên Anh tỏa sáng long lanh.
Nhìn Nguyên Anh không khác gì chân thân, khí tức hùng hậu, bên trong Nguyên Anh còn sinh ra một tia Thiên Đạo chấn động rất mạnh, chính là Thiên Đạo Nguyên Anh đại viên mãn!
Sau khi đã luyện linh đại viên mãn, như vậy thực lực của Thiên Đạo Nguyên Anh cực mạnh, có thể nói tuyệt luân thiên địa.
Hư vô cùng quanh vặn vẹo, thân ảnh Nguyên Anh lại có kim vân thứ mười.
Mỗi một kim vân đều sinh ra khí tức chấn động, có thể tưởng tượng nếu như luyện linh Nguyên Anh hai mươi mốt lần, như vậy những kim vân này sẽ tạo thành tử vân.
Vào thời khắc tử vân xuất hiện, theo như miêu tả trong truyền thuyết sẽ đột phá Nguyên Anh, khai sáng truyền thuyết chưa từng có, chỉ là lý luận nhưng trong truyền thuyết nó lại giúp tấn chức Thiên Nhân hoàn mỹ.
- Truyền thuyết luyện linh Nguyên Anh hai mươi mốt lần sẽ có thể đột phá trở thành Thiên Nhân... Mặc kệ lời này có đúng hay không cũng nên thử một chút!
Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, ánh mắt vô cùng táo bạo.
- Chờ sau khi Khuyết nhi tỉnh lại chính là thời điểm rời khỏi Man Hoang, không thể đi trường thành, vậy thì đi Sinh Mệnh Cấm Khu.
- Kế tiếp trên con đường này không ngừng suy diễn cách điều chế hỏa diễm hai mươi mốt màu, tranh thủ sớm ngày đột phá tu vi, tranh thủ tấn chức Thiên Nhân!
Nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn.
- Có thể động thủ với Thiên Nhân hay không?
Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới chính mình nhanh chóng trở thành Thiên Nhân, đột nhiên hắn cảm giác được thế giới này vô hạn mỹ hảo, nhất là nhớ tới Tinh Không Đạo Cực Tông, nghĩ đến đường đường tông môn thượng du cũng chỉ có năm Thiên Nhân mà thôi, mà địa vị của năm Thiên Nhân có thể nói không kém gì tồn tại vô thượng.
- Đây chính là đại nhân vật trên cầu vồng nha.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kích động, thậm chí còn nghĩ đến Thiên Nhân Trần Hạ Thiên ở trường thành, hiển nhiên nhớ tới từng việc hắn gài bẫy mình.
- Chờ sau khi ta quay về, sợ rằng dùng không bao lâu có thể đạt tới Thiên Nhân, đến lúc đó... Hừ hừ, Trần Hạ Thiên, Bạch Tiểu Thuần ta báo thù vài chục năm cũng không muộn!
Bạch Tiểu Thuần hăng hái, chỉ cảm giác mình tại Man Hoang, có thể nói là đi về hướng nhân sinh đỉnh phong, giờ phút này ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy trời đất bao la, như chính mình dạng tuyệt thế thiên kiêu, thật sự là quá ít.
- Tịch mịch ah.
Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hắn lắc đầu cảm khái một phen, lúc này mới nghênh ngang bước ra khỏi động phủ tới trước mặt Tống Khuyết.
Nhìn Tống Khuyết, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đau đầu, hắn nâng tay phải lên, lập tức một đạo linh khí dung nhập vào trong người Tống Khuyết, thân thể Tống Khuyết chấn động, hắn mở mắt ra và ngơ ngác nhìn chung quanh, hắn cảm thấy mờ mịt và sau đó nhìn Bạch Tiểu Thuần, hắn cảm thấy rung động toàn thân, hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ thẫm, đầu óc kêu vù vù, hắn nhớ lại những việc trước khi hôn mê.
- Khuyết nhi, ngươi nghe ta giải thích.
Bạch Tiểu Thuần nhìn bộ dạng Tống Khuyết như vậy thì càng nhức đầu, hắn lập tức lên tiếng giải thích nhưng Tống Khuyết lại hét to lên.
- Ngươi... Ngươi...
Tống Khuyết bi phẫn gần chết, vừa nghĩ tới chính mình lại biến thành sủng vật của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã cảm thấy đây là sỉ nhục cả đời khó quên, vào lúc này nội tâm hắn biệt khuất đến mức tận cùng, hơn nữa cũng bộc phát ra ngoài.
Bạch Tiểu Thuần cũng rất đau đầu, Tống Khuyết sắp bạo phát, đầu óc của hắn lưu chuyển, hắn biết hiện tại không nên giải thích, hắn nghiêm túc và ngưng trọng chưa từng có, thậm chí trong mắt mang theo đáng tiếc, hắn đoạt trước Tống Khuyết, hơn nữa càng dùng lời nói điên cuồng áp chế Tống Khuyết.
- Tống Khuyết, ta biết rõ ngươi không phục, ngươi dựa vào cái gì không phục?
Bạch Tiểu Thuần gầm lên.
- Bạch Tiểu Thuần ta một đường đi tới hôm nay, bất kể là Huyết Khê Tông, Nghịch Hà Tông, Tinh Không Đạo Cực Tông hay ở trường thành, cuối cùng là ở Man Hoang, ngươi chỉ nhìn thấy thời điểm ta phong quang nhất, ngươi có nghĩ ta làm sao đạt được tất cả hay không? Ta cho ngươi biết, ngươi là đồ khốn khiếp, sở dĩ lão tử có thể phong quang như vậy là vì ta phấn đấu quên mình đổi lấy!
Bạch Tiểu Thuần càng nói càng lớn, tiếng rống của hắn lớn tới mức áp chế Tống Khuyết, cũng làm hắn sững sờ, bởi vì hắn chưa bao giờ thấy Bạch Tiểu Thuần như vậy.
- Tinh Không Đạo Cực Tông, các ngươi bỏ ta rời đi, là ta dựa vào tài năng của mình từng bước khai sáng khách sạn, ta lại đưa ngươi lên cầu vồng, ta không nợ ngươi cái gì.
- Trong trường thành, ta dùng tạo nghệ đan dược trở thành Vạn phu trưởng, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thiên Nhân là mù lòa, tông môn là người ngu để ta trở thành Vạn phu trưởng? Tất cả đều là dựa vào chiến công đổi lấy!
Bạch Tiểu Thuần vung tay áo lên, hắn nói chuyện chém đinh chặt sắt, truyền vào tai Tống Khuyết càng làm hắn rung động không nói thành lời
- Trong Man Hoang, ngươi từng gặp bao nhiêu người muốn giết ta hay không? Ta trải qua bao nhiêu lần sinh tử? Cả triều văn võ đều hận ta tận xương, ta càng không sợ bại lộ muốn cứu ngươi.
- Mà ngươi thì sao, chỉ là sờ đầu thôi thì thế nào, sờ đầu ngươi không được sao? Ta không có tư cách sờ hay sao? Ta chính là dượng của ngươi, càng có nhạc phụ Bán Thần, lại là sư tôn Minh Hoàng, chúa tể trong tối của Man Hoang, nếu như luận thân phận chân thật, ta nói ta tương đương với Thiên Tôn, ai dám đứng ra nói không phải?
- Đợi hắn thức tỉnh cũng cần một ít thời gian, nếu đã luyện thành hỏa diễm hai mươi màu, như vậy ta cũng nên tấn chức Nguyên Anh Đại viên mãn!
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây nên không do dự, hắn lấy Quy Văn Oa ra, Nguyên Anh bay ra ngoài và ngồi vào trong Quy Văn Oa, lại lấy một đám hỏa diễm hai mươi màu ra, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo chờ mong.
Không chần chờ, hắn dung nhập hỏa diễm hai mươi màu vào trong Quy Văn Oa, hỏa diễm bị hấp thu và tỏa ra kim quang sáng ngời, kim quang bao phủ Nguyên Anh của Bạch Tiểu Thâần, một đạo lực lượng thiên địa làm người ta kinh khủng bạo phát, vào lúc này trong Quy Văn Oa có hào quang màu vàng kim lóe sáng.
Qua một lúc tiếng nổ biến mất, hào quang màu vàng dần không còn, sau đó Quy Văn Oa triệt để khôi phục lúc ban đầu, ngay sau đó có một tia sáng bắn ra khắp bốn phía, đó là Nguyên Anh tỏa sáng long lanh.
Nhìn Nguyên Anh không khác gì chân thân, khí tức hùng hậu, bên trong Nguyên Anh còn sinh ra một tia Thiên Đạo chấn động rất mạnh, chính là Thiên Đạo Nguyên Anh đại viên mãn!
Sau khi đã luyện linh đại viên mãn, như vậy thực lực của Thiên Đạo Nguyên Anh cực mạnh, có thể nói tuyệt luân thiên địa.
Hư vô cùng quanh vặn vẹo, thân ảnh Nguyên Anh lại có kim vân thứ mười.
Mỗi một kim vân đều sinh ra khí tức chấn động, có thể tưởng tượng nếu như luyện linh Nguyên Anh hai mươi mốt lần, như vậy những kim vân này sẽ tạo thành tử vân.
Vào thời khắc tử vân xuất hiện, theo như miêu tả trong truyền thuyết sẽ đột phá Nguyên Anh, khai sáng truyền thuyết chưa từng có, chỉ là lý luận nhưng trong truyền thuyết nó lại giúp tấn chức Thiên Nhân hoàn mỹ.
- Truyền thuyết luyện linh Nguyên Anh hai mươi mốt lần sẽ có thể đột phá trở thành Thiên Nhân... Mặc kệ lời này có đúng hay không cũng nên thử một chút!
Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, ánh mắt vô cùng táo bạo.
- Chờ sau khi Khuyết nhi tỉnh lại chính là thời điểm rời khỏi Man Hoang, không thể đi trường thành, vậy thì đi Sinh Mệnh Cấm Khu.
- Kế tiếp trên con đường này không ngừng suy diễn cách điều chế hỏa diễm hai mươi mốt màu, tranh thủ sớm ngày đột phá tu vi, tranh thủ tấn chức Thiên Nhân!
Nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn.
- Có thể động thủ với Thiên Nhân hay không?
Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới chính mình nhanh chóng trở thành Thiên Nhân, đột nhiên hắn cảm giác được thế giới này vô hạn mỹ hảo, nhất là nhớ tới Tinh Không Đạo Cực Tông, nghĩ đến đường đường tông môn thượng du cũng chỉ có năm Thiên Nhân mà thôi, mà địa vị của năm Thiên Nhân có thể nói không kém gì tồn tại vô thượng.
- Đây chính là đại nhân vật trên cầu vồng nha.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kích động, thậm chí còn nghĩ đến Thiên Nhân Trần Hạ Thiên ở trường thành, hiển nhiên nhớ tới từng việc hắn gài bẫy mình.
- Chờ sau khi ta quay về, sợ rằng dùng không bao lâu có thể đạt tới Thiên Nhân, đến lúc đó... Hừ hừ, Trần Hạ Thiên, Bạch Tiểu Thuần ta báo thù vài chục năm cũng không muộn!
Bạch Tiểu Thuần hăng hái, chỉ cảm giác mình tại Man Hoang, có thể nói là đi về hướng nhân sinh đỉnh phong, giờ phút này ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy trời đất bao la, như chính mình dạng tuyệt thế thiên kiêu, thật sự là quá ít.
- Tịch mịch ah.
Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hắn lắc đầu cảm khái một phen, lúc này mới nghênh ngang bước ra khỏi động phủ tới trước mặt Tống Khuyết.
Nhìn Tống Khuyết, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đau đầu, hắn nâng tay phải lên, lập tức một đạo linh khí dung nhập vào trong người Tống Khuyết, thân thể Tống Khuyết chấn động, hắn mở mắt ra và ngơ ngác nhìn chung quanh, hắn cảm thấy mờ mịt và sau đó nhìn Bạch Tiểu Thuần, hắn cảm thấy rung động toàn thân, hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ thẫm, đầu óc kêu vù vù, hắn nhớ lại những việc trước khi hôn mê.
- Khuyết nhi, ngươi nghe ta giải thích.
Bạch Tiểu Thuần nhìn bộ dạng Tống Khuyết như vậy thì càng nhức đầu, hắn lập tức lên tiếng giải thích nhưng Tống Khuyết lại hét to lên.
- Ngươi... Ngươi...
Tống Khuyết bi phẫn gần chết, vừa nghĩ tới chính mình lại biến thành sủng vật của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã cảm thấy đây là sỉ nhục cả đời khó quên, vào lúc này nội tâm hắn biệt khuất đến mức tận cùng, hơn nữa cũng bộc phát ra ngoài.
Bạch Tiểu Thuần cũng rất đau đầu, Tống Khuyết sắp bạo phát, đầu óc của hắn lưu chuyển, hắn biết hiện tại không nên giải thích, hắn nghiêm túc và ngưng trọng chưa từng có, thậm chí trong mắt mang theo đáng tiếc, hắn đoạt trước Tống Khuyết, hơn nữa càng dùng lời nói điên cuồng áp chế Tống Khuyết.
- Tống Khuyết, ta biết rõ ngươi không phục, ngươi dựa vào cái gì không phục?
Bạch Tiểu Thuần gầm lên.
- Bạch Tiểu Thuần ta một đường đi tới hôm nay, bất kể là Huyết Khê Tông, Nghịch Hà Tông, Tinh Không Đạo Cực Tông hay ở trường thành, cuối cùng là ở Man Hoang, ngươi chỉ nhìn thấy thời điểm ta phong quang nhất, ngươi có nghĩ ta làm sao đạt được tất cả hay không? Ta cho ngươi biết, ngươi là đồ khốn khiếp, sở dĩ lão tử có thể phong quang như vậy là vì ta phấn đấu quên mình đổi lấy!
Bạch Tiểu Thuần càng nói càng lớn, tiếng rống của hắn lớn tới mức áp chế Tống Khuyết, cũng làm hắn sững sờ, bởi vì hắn chưa bao giờ thấy Bạch Tiểu Thuần như vậy.
- Tinh Không Đạo Cực Tông, các ngươi bỏ ta rời đi, là ta dựa vào tài năng của mình từng bước khai sáng khách sạn, ta lại đưa ngươi lên cầu vồng, ta không nợ ngươi cái gì.
- Trong trường thành, ta dùng tạo nghệ đan dược trở thành Vạn phu trưởng, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thiên Nhân là mù lòa, tông môn là người ngu để ta trở thành Vạn phu trưởng? Tất cả đều là dựa vào chiến công đổi lấy!
Bạch Tiểu Thuần vung tay áo lên, hắn nói chuyện chém đinh chặt sắt, truyền vào tai Tống Khuyết càng làm hắn rung động không nói thành lời
- Trong Man Hoang, ngươi từng gặp bao nhiêu người muốn giết ta hay không? Ta trải qua bao nhiêu lần sinh tử? Cả triều văn võ đều hận ta tận xương, ta càng không sợ bại lộ muốn cứu ngươi.
- Mà ngươi thì sao, chỉ là sờ đầu thôi thì thế nào, sờ đầu ngươi không được sao? Ta không có tư cách sờ hay sao? Ta chính là dượng của ngươi, càng có nhạc phụ Bán Thần, lại là sư tôn Minh Hoàng, chúa tể trong tối của Man Hoang, nếu như luận thân phận chân thật, ta nói ta tương đương với Thiên Tôn, ai dám đứng ra nói không phải?