Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1233: Khuyết nhi không nên kích động
Thậm chí hắn không muốn hiểu rõ quan hệ giữa ba người, hết lần này tới lần khác... Suy nghĩ của hắn không bị khống chế nghĩ sang những chuyện khác, hắn không làm rõ quan hệ phức tạp của ba người Bạch Tiểu Thuần.
Có thể làm cho Chu Nhất Tinh gọi chủ nhân cũng chỉ có Bạch Hạo, mà Bạch Hạo lại xưng hô Bạch Tiểu Thuần là sư tôn, từ đó càng đơn giản... Bạch Tiểu Thuần là sư phụ Bạch Hạo, cũng là chủ nhân của Chu Nhất Tinh.
Tống Khuyết cảm thấy đầu óc như có lôi trì nổ vang, Tống Khuyết ngây ngốc không nói thành lời, Bạch Tiểu Thuần không đành lòng cho nên hắn tiến lên và giải thích.
- Khuyết nhi ngươi đừng kích động, hãy nghe ta nói...
- Ngươi... Ngươi...
Tống Khuyết như kẻ bệnh tâm thần vươn tay chỉ vào Bạch Tiểu Thuần, tròng mắt của hắn đỏ rực, không đợi Bạch Tiểu Thuần giải thích thì hắn đã rống to.
- Bạch Tiểu Thuần!!
- Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi hóa thân thành Bạch Hạo lúc trước hay không?
Tống Khuyết đã sắp điên, trên thực tế hắn quan tâm nhất chính là thân phận Bạch Hạo, hắn sợ những lời mình nghe đồn là sự thật, nếu như Bạch Hạo chính là Bạch Tiểu Thuần, vừa nghĩ tới chính mình trở thành sủng vật của Bạch Tiểu Thuần, còn chủ động duỗi đầu cho đối phương sờ tỏoải mái, hắn càng nghĩ tâm thần gần như sụp đổ.
- Tuyệt đối không phải!
Bạch Tiểu Thuần không có nửa điểm do dự, hắn lắc đầu liên tiếp, dường như sợ Tống Khuyết không tin, hắn chỉ chỉ sang Bạch Hạo cùng Chu Nhất Tinh.
- Thjat, ngươi hỏi bọn họ xem, ta không có hóa thân thành Bạch Hạo, ta mới gặp ngươi vào hôm nay thôi, thật, ta không lừa ngươi.
Bạch Tiểu Thuần nói dối mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Tống Khuyết hít thở dồn dập, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần sau đó quay người nhìn sang Bạch Hạo.
Bạch Hạo nháy mắt mấy cái, biết rõ Bạch Tiểu Thuần là dượng của Tống Khuyết cho nên không dám nói rõ chân tướng, vì vậy lập tức gật đầu, hắn gật đầu làm Tống Khuyết khôi phục tinh tâần và hòa hoãn không ít, hắn vẫn còn có chút không xác định nhìn sang Chu Nhất Tinh.
Chu Nhất Tinh hiện tại cũng cảm thấy chấn động, mặc dù không sánh bằng Tống Khuyết nhung cũng rung động không nhỏ, hắn chấn động là bởi vì vừa rồi Bạch Hạo nói năm chữ tuân pháp mệnh sư tôn.
Những lời này Bạch Hạo không cảm thấy thế nào, Bạch Tiểu Thuần cũng không cho rằng có vấn đề gì, hắn và Bạch Hạo đều nói chuyện như vậy, sau khi Chu Nhất Tinh nghe xong lại sinh ra sóng gió ngập trời, sóng gió như thế bao phủ tâm thần hắn.
Thậm chí hắn hoài nghi là mình nghe lầm... Phải biết rằng, Bạch Hạo là Minh Hoàng nha, theo Chu Nhất Tinh lý giải, cho dù Bạch Hạo đồng ý thì cũng chỉ nói "Có thể" hoặc gật đầu mà thôi, Chu Nhất Tinh dù như thế nào cũng không ngờ Bạch Hạo lại nói tuân pháp mệnh sư tôn.
Nếu như câu nói này truyền ra ngoài, sợ là cả Man Hoang cũng phải rung chuyển, Chu Nhất Tinh lập tức tựu hiểu rõ kẻ âm thầm khống chế cả Man Hoang chính là Bạch Tiểu Thuần.
Lúc tâm thần Chu Nhất Tinh chấn động, hắn không thể bình tĩnh nổi, ánh mắt Tống Khuyết nhìn chằm căằm vào Chu Nhất Tinh, hắn vẫn không nói gì, tâm linh yếu ớt của Tống Khuyết lại run rẩy, thân thể càng run rẩy và khói trắng bốc lên đầu.
Hiện tại Bạch Tiểu Thuần càng khẩn trương, hắn rất lo lắng Khuyết nhi không thừa nhận nổi bị tức chết, như vậy lỗi của hắn lớn lắm, nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần lại trừng mắt nhìn Chu Nhất Tinh.
- Chu Nhất Tinh, ngươi làm gì đó, ta nói ta không có hóa thân Bạch Hạo, hôm nay là lần đầu tiên gặp Khuyết nhi, ngươi tới làm chứng!
Bạch Tiểu Thuần vừa hô một câu làm Chu Nhất Tinh chấn động, sau đó hắn tỉnh táo lại và gật đầu, sợ Tống Khuyết không tin, hắn lập tức vỗ ngực ba cái và nói:
- Chu Nhất Tinh ta thề, chủ nhân chưa bao giờ hóa thân Bạch Hạo!
Lời nói lớn truyền khắp bốn phía, Tống Khuyết nghe xong thở ra một hơi, đầu óc của hắn hiện tại quá loạn, suy nghĩ không ổn định, hắn chẳng khác gì người rơi xuống nước khát vọng có cọng rơm tồn tại, thậm chí hắn không nghĩ nhiều để tránh phức tạp.
Lúc này khí tức của Tống Khuyết không gấp gáp như trước, cảm xúc bắt đầu bình thường trở lại, Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi và tiến lên an ủi.
- Khuyết nhi ah, ngươi đừng kích động, chúng ta gặp nhau trong Man Hoang chính là duyên phận, tuổi của ngươi không nhỏ, nếu như khí huyết công tâm chính là tối kỵ, ngươi xem, đầu cũng bốc hơi nước cả rồi...
Bạch Tiểu Thuần nói xong, nhìn thấy đỉnh đầu Tống Khuyết còn có khói trắng chưa biến mất vì vậy vô ý thức giơ tay lên sờ đầu Tống Khuyết.
Bởi vì ngày thường Bạch Tiểu Thuần sờ đầu Tống khuyết vẫn động tác giống như đúc, thậm chí cường độ mạnh yếu cũng như nhau, thế cho nên Tống Khuyết vô ý thức duỗi đầu muốn Bạch Tiểu Thuần sờ thoải mái hơn.
Vào lúc Bạch Tiểu Thuần đang sờ, Tống Khuyết duỗi đầu thì cả hai sững sờ.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động không nhỏ, không đợi hắn co tay trở lại, Tống Khuyết đã ngửa mặt lên trời gào to, tiếng gào bi phẫn và sụp đổ.
- Cảm giác này... Bạch Tiểu Thuần!
- Ngươi gạt ta!!
- Chính là ngươi!!!
Tiếng gào truyền khắp tứ phương, Tống Khuyết triệt để hiểu rõ những lời trước đó là giả, đều là an ủi mình, cảm giác đó, độ mạnh yếu đó đã bạo lộ tất cả chân tướng, vừa nghĩ tới chính mình lại biến thành sủng vật của Bạch Tiểu Thuần, thậm chí còn chủ động duỗi đầu, Tống Khuyết tức giận công tâm, trên đầu hắn có nhiều khói trắng bốc lên, hắn gào thét xong liền bất tỉnh.
Vào lúc Tống Khuyết bất tỉnh, Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, hắn tiến lên xem xét lại bóp miệng Tống Khuyết cho ăn một ít đan ược, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn sang Bạch Hạo cùng Chu Nhất Tinh.
- Không nên oán ta... Ta nên xử lý việc này như thế nào?
Bạch Tiểu Thuần xấu hổ bất đắc dĩ lên tiếng, hắn rất là đau đầu.
- Sư... Sư tôn, lúc này ta ở đây quá lâu, thủ lăng tiền bối vẫn đang chờ ta... Ta đi trước ah.
Bạch Hạo thật sự nhịn không được, hắn xem như phục sư tôn của mình... Giờ phút sắc mặt hắn đầy cổ quái, liền vội mở miệng sau đó nhanh chóng bước về Minh Hà.
Chu Nhất Tinh cũng cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần sau đó quay đầu đi theo Bạch Hạo tiến vào trong Minh Hà, hắn và Bạch Hạo biến mất cùng một lúc, Bạch Tiểu Thuần buồn rầu hô một câu.
- Hạo nhi, nhớ tới thăm ta, trong Man Hoang còn có tu sĩ cùng bị truyền tống theo ta năm đó.
Bạch Hạo ứng một tiếng, hắn biến mất vô ảnh.
Nhìn thấy hai người rời, Bạch Tiểu Thuần không thể làm gì, lại cúi đầu nhìn Tống Khuyết đã hôn mê, hắn vỗ vỗ cái trán sau đó thở dài.
- Bỏ đi bỏ đi, đứa nhỏ này bị kích thích quá lớn, bất tỉnh thì bất tỉnh a, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, chờ hắn tỉnh lại chắc sẽ tốt hơn.
Có thể làm cho Chu Nhất Tinh gọi chủ nhân cũng chỉ có Bạch Hạo, mà Bạch Hạo lại xưng hô Bạch Tiểu Thuần là sư tôn, từ đó càng đơn giản... Bạch Tiểu Thuần là sư phụ Bạch Hạo, cũng là chủ nhân của Chu Nhất Tinh.
Tống Khuyết cảm thấy đầu óc như có lôi trì nổ vang, Tống Khuyết ngây ngốc không nói thành lời, Bạch Tiểu Thuần không đành lòng cho nên hắn tiến lên và giải thích.
- Khuyết nhi ngươi đừng kích động, hãy nghe ta nói...
- Ngươi... Ngươi...
Tống Khuyết như kẻ bệnh tâm thần vươn tay chỉ vào Bạch Tiểu Thuần, tròng mắt của hắn đỏ rực, không đợi Bạch Tiểu Thuần giải thích thì hắn đã rống to.
- Bạch Tiểu Thuần!!
- Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi hóa thân thành Bạch Hạo lúc trước hay không?
Tống Khuyết đã sắp điên, trên thực tế hắn quan tâm nhất chính là thân phận Bạch Hạo, hắn sợ những lời mình nghe đồn là sự thật, nếu như Bạch Hạo chính là Bạch Tiểu Thuần, vừa nghĩ tới chính mình trở thành sủng vật của Bạch Tiểu Thuần, còn chủ động duỗi đầu cho đối phương sờ tỏoải mái, hắn càng nghĩ tâm thần gần như sụp đổ.
- Tuyệt đối không phải!
Bạch Tiểu Thuần không có nửa điểm do dự, hắn lắc đầu liên tiếp, dường như sợ Tống Khuyết không tin, hắn chỉ chỉ sang Bạch Hạo cùng Chu Nhất Tinh.
- Thjat, ngươi hỏi bọn họ xem, ta không có hóa thân thành Bạch Hạo, ta mới gặp ngươi vào hôm nay thôi, thật, ta không lừa ngươi.
Bạch Tiểu Thuần nói dối mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Tống Khuyết hít thở dồn dập, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần sau đó quay người nhìn sang Bạch Hạo.
Bạch Hạo nháy mắt mấy cái, biết rõ Bạch Tiểu Thuần là dượng của Tống Khuyết cho nên không dám nói rõ chân tướng, vì vậy lập tức gật đầu, hắn gật đầu làm Tống Khuyết khôi phục tinh tâần và hòa hoãn không ít, hắn vẫn còn có chút không xác định nhìn sang Chu Nhất Tinh.
Chu Nhất Tinh hiện tại cũng cảm thấy chấn động, mặc dù không sánh bằng Tống Khuyết nhung cũng rung động không nhỏ, hắn chấn động là bởi vì vừa rồi Bạch Hạo nói năm chữ tuân pháp mệnh sư tôn.
Những lời này Bạch Hạo không cảm thấy thế nào, Bạch Tiểu Thuần cũng không cho rằng có vấn đề gì, hắn và Bạch Hạo đều nói chuyện như vậy, sau khi Chu Nhất Tinh nghe xong lại sinh ra sóng gió ngập trời, sóng gió như thế bao phủ tâm thần hắn.
Thậm chí hắn hoài nghi là mình nghe lầm... Phải biết rằng, Bạch Hạo là Minh Hoàng nha, theo Chu Nhất Tinh lý giải, cho dù Bạch Hạo đồng ý thì cũng chỉ nói "Có thể" hoặc gật đầu mà thôi, Chu Nhất Tinh dù như thế nào cũng không ngờ Bạch Hạo lại nói tuân pháp mệnh sư tôn.
Nếu như câu nói này truyền ra ngoài, sợ là cả Man Hoang cũng phải rung chuyển, Chu Nhất Tinh lập tức tựu hiểu rõ kẻ âm thầm khống chế cả Man Hoang chính là Bạch Tiểu Thuần.
Lúc tâm thần Chu Nhất Tinh chấn động, hắn không thể bình tĩnh nổi, ánh mắt Tống Khuyết nhìn chằm căằm vào Chu Nhất Tinh, hắn vẫn không nói gì, tâm linh yếu ớt của Tống Khuyết lại run rẩy, thân thể càng run rẩy và khói trắng bốc lên đầu.
Hiện tại Bạch Tiểu Thuần càng khẩn trương, hắn rất lo lắng Khuyết nhi không thừa nhận nổi bị tức chết, như vậy lỗi của hắn lớn lắm, nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần lại trừng mắt nhìn Chu Nhất Tinh.
- Chu Nhất Tinh, ngươi làm gì đó, ta nói ta không có hóa thân Bạch Hạo, hôm nay là lần đầu tiên gặp Khuyết nhi, ngươi tới làm chứng!
Bạch Tiểu Thuần vừa hô một câu làm Chu Nhất Tinh chấn động, sau đó hắn tỉnh táo lại và gật đầu, sợ Tống Khuyết không tin, hắn lập tức vỗ ngực ba cái và nói:
- Chu Nhất Tinh ta thề, chủ nhân chưa bao giờ hóa thân Bạch Hạo!
Lời nói lớn truyền khắp bốn phía, Tống Khuyết nghe xong thở ra một hơi, đầu óc của hắn hiện tại quá loạn, suy nghĩ không ổn định, hắn chẳng khác gì người rơi xuống nước khát vọng có cọng rơm tồn tại, thậm chí hắn không nghĩ nhiều để tránh phức tạp.
Lúc này khí tức của Tống Khuyết không gấp gáp như trước, cảm xúc bắt đầu bình thường trở lại, Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi và tiến lên an ủi.
- Khuyết nhi ah, ngươi đừng kích động, chúng ta gặp nhau trong Man Hoang chính là duyên phận, tuổi của ngươi không nhỏ, nếu như khí huyết công tâm chính là tối kỵ, ngươi xem, đầu cũng bốc hơi nước cả rồi...
Bạch Tiểu Thuần nói xong, nhìn thấy đỉnh đầu Tống Khuyết còn có khói trắng chưa biến mất vì vậy vô ý thức giơ tay lên sờ đầu Tống Khuyết.
Bởi vì ngày thường Bạch Tiểu Thuần sờ đầu Tống khuyết vẫn động tác giống như đúc, thậm chí cường độ mạnh yếu cũng như nhau, thế cho nên Tống Khuyết vô ý thức duỗi đầu muốn Bạch Tiểu Thuần sờ thoải mái hơn.
Vào lúc Bạch Tiểu Thuần đang sờ, Tống Khuyết duỗi đầu thì cả hai sững sờ.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động không nhỏ, không đợi hắn co tay trở lại, Tống Khuyết đã ngửa mặt lên trời gào to, tiếng gào bi phẫn và sụp đổ.
- Cảm giác này... Bạch Tiểu Thuần!
- Ngươi gạt ta!!
- Chính là ngươi!!!
Tiếng gào truyền khắp tứ phương, Tống Khuyết triệt để hiểu rõ những lời trước đó là giả, đều là an ủi mình, cảm giác đó, độ mạnh yếu đó đã bạo lộ tất cả chân tướng, vừa nghĩ tới chính mình lại biến thành sủng vật của Bạch Tiểu Thuần, thậm chí còn chủ động duỗi đầu, Tống Khuyết tức giận công tâm, trên đầu hắn có nhiều khói trắng bốc lên, hắn gào thét xong liền bất tỉnh.
Vào lúc Tống Khuyết bất tỉnh, Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, hắn tiến lên xem xét lại bóp miệng Tống Khuyết cho ăn một ít đan ược, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn sang Bạch Hạo cùng Chu Nhất Tinh.
- Không nên oán ta... Ta nên xử lý việc này như thế nào?
Bạch Tiểu Thuần xấu hổ bất đắc dĩ lên tiếng, hắn rất là đau đầu.
- Sư... Sư tôn, lúc này ta ở đây quá lâu, thủ lăng tiền bối vẫn đang chờ ta... Ta đi trước ah.
Bạch Hạo thật sự nhịn không được, hắn xem như phục sư tôn của mình... Giờ phút sắc mặt hắn đầy cổ quái, liền vội mở miệng sau đó nhanh chóng bước về Minh Hà.
Chu Nhất Tinh cũng cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần sau đó quay đầu đi theo Bạch Hạo tiến vào trong Minh Hà, hắn và Bạch Hạo biến mất cùng một lúc, Bạch Tiểu Thuần buồn rầu hô một câu.
- Hạo nhi, nhớ tới thăm ta, trong Man Hoang còn có tu sĩ cùng bị truyền tống theo ta năm đó.
Bạch Hạo ứng một tiếng, hắn biến mất vô ảnh.
Nhìn thấy hai người rời, Bạch Tiểu Thuần không thể làm gì, lại cúi đầu nhìn Tống Khuyết đã hôn mê, hắn vỗ vỗ cái trán sau đó thở dài.
- Bỏ đi bỏ đi, đứa nhỏ này bị kích thích quá lớn, bất tỉnh thì bất tỉnh a, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, chờ hắn tỉnh lại chắc sẽ tốt hơn.