Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ - Trang 3
Chương 105: Cua anh chàng hàng xóm (28)
Nụ hôn trong đêm hè, đó là bí mật của hai người.
Trên đường về, Phong Quang khoác tay An Đồng tựa vào người anh, cô bỗng cảm thấy quay về thời trung học cũng đâu có tệ, ít ra cô có lại cảm giác tuổi trẻ tự do vô tư.
Hai người tình tứ như vậy, chủ nhiệm lớp không quản sao? Thầy cũng muốn quản, nhưng không có gan đó, mấy đứa trẻ con nhà giàu bây giờ, ai mà không có vị hôn phu, vị hôn thê chứ? Từ đó, mọi người đều biết tin nữ sinh xinh đẹp mới chuyển trường đến đã có bạn trai, hơn nữa bạn trai cô ấy còn là An Đồng tiếng tăm lừng lẫy.
Phong Quang đưa An Đồng về đến trước cửa nhà rồi tự nhảy chân sáo quay về.
Đừng hỏi sao là cô lại đưa hắn về, vì dù cho An Đồng nói có thể tự về, nhưng cô vẫn cảm thấy hắn yếu đuối, nhìn hắn đứng lâu cô liền yêu cầu hắn ngồi xuống, hơn nữa, hai nhà cũng chỉ cách nhau có một trăm mét.
“Con về rồi đây!”
Phong Quang về đến nhà chào nhiệt tình.
“Khụ!”
Hạ Triều ho một tiếng rất mạnh.
Nhìn thấy trong phòng khách ngoài cha cô còn có một vị khách nữa, Phong Quang ngơ người, “Cảnh sát Lý, sao ông tới đây?”
“À… việc công, việc công.”
Lý Tất cười nói.
Hạ Triều nói: “Phong Quang à, đây là bạn của cha, hôm nay có việc nên đến đây.”
“À, vậy mọi người cứ nói chuyện, con về phòng trước.”
“Đợi đã.”
Hạ Triều gọi cô lại: “Chuyện này con cũng có thể nghe.”
Mọi người nói việc công, con nghe gì chứ, con nghe lại không hiểu.”
Lý Tất nói: “Cô Hạ, tôi cũng cảm thấy cô có thể nghe, là chuyện có liên quan đến An Đồng.”
Có liên quan đến An Đồng… Phong Quang do dự một hồi, ngồi xuống sofa: “Là chuyện gì?" Lý Tất và Hạ Triều nhìn nhau, rồi mới nói: “Tôi nghĩ cô Hạ cũng biết gần đây có rất nhiều tin đồn có liên quan đến An Đồng.”
“Ông muốn nói chuyện mẹ của anh ấy? Ông cũng biết đó là tin đồn, vậy có gì mà đáng tin chứ?”
Nhắc đến việc này, mặt cô đầy phiền muộn.
Hạ Triều trầm giọng nói: “Không có lửa làm sao có khói, có tin đồn thì ắt phải có nguyên do.”
“Lý do cũng vì lần trước cảnh sát Lý dắt người đến nhà An Đồng, còn cho người đào đất nhà anh ấy đúng không?”
Phong Quang liếc mắt sang Lý Tất: “Và lúc đi cũng không lấp cái hố lại.”
Lý Tất sờ mũi, có vẻ rất ngại: “Chúng tôi chỉ làm việc theo trình tự, nếu An Đồng thật không có gì đáng nghi ngờ, chúng tôi cũng sẽ không theo dõi cậu ta.”
“Ông nói anh ấy đáng ngờ, vậy anh ấy đáng ngờ chỗ nào?”
“Theo lời của đồng nghiệp bà An, lúc đó bà ta nhận một cuộc điện thoại rồi mới vội vã chạy đi.
Chúng tôi đã điều tra cuộc điện thoại đó là sim rác, tra không được gì.
Từ biểu hiện của bà An, chúng tôi có lý do tin là người gọi điện cho bà ta là người quen.”
Phong Quang khoanh tay, thờ ơ nói: “Tôi nghe nói bà An phụ trách một công ty, vậy người quen của bà ta chắc không ít.
Hơn nữa, bà ta còn là người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường, chắc bà ấy cũng cướp rất nhiều mối làm ăn của người khác, vậy kẻ thù chắc cũng nhiều lắm, sao các ông chỉ nhắm vào An Đồng chứ?”
“Không phải chúng tôi chỉ nhắm vào An Đồng, mà là chúng tôi đã loại trừ tất cả người khác.”
Đôi mắt Lý Tất sắc bén như ưng: “Chúng tôi còn điều tra được một chuyện.”
Trong lòng Phong Quang cảm thấy bất ổn: “Các ông tra được gì?”
“Tuy bác sỹ gia đình An Đồng lúc trước đã ra nước ngoài, nhưng khi ông ta quay về thăm thân, chúng tôi đã tìm gặp ông ta, chúng tôi biết được nguyên do sức khỏe An Đồng không tốt là vì mẹ cậu ta luôn cho cậu ta dùng sai thuốc.”
Lý Tất bày ra khí thế của cảnh sát hình sự, khiến người ta tin tưởng một cách vô điều kiện: “Lý do này đã quá đủ rồi.”
Trên đường về, Phong Quang khoác tay An Đồng tựa vào người anh, cô bỗng cảm thấy quay về thời trung học cũng đâu có tệ, ít ra cô có lại cảm giác tuổi trẻ tự do vô tư.
Hai người tình tứ như vậy, chủ nhiệm lớp không quản sao? Thầy cũng muốn quản, nhưng không có gan đó, mấy đứa trẻ con nhà giàu bây giờ, ai mà không có vị hôn phu, vị hôn thê chứ? Từ đó, mọi người đều biết tin nữ sinh xinh đẹp mới chuyển trường đến đã có bạn trai, hơn nữa bạn trai cô ấy còn là An Đồng tiếng tăm lừng lẫy.
Phong Quang đưa An Đồng về đến trước cửa nhà rồi tự nhảy chân sáo quay về.
Đừng hỏi sao là cô lại đưa hắn về, vì dù cho An Đồng nói có thể tự về, nhưng cô vẫn cảm thấy hắn yếu đuối, nhìn hắn đứng lâu cô liền yêu cầu hắn ngồi xuống, hơn nữa, hai nhà cũng chỉ cách nhau có một trăm mét.
“Con về rồi đây!”
Phong Quang về đến nhà chào nhiệt tình.
“Khụ!”
Hạ Triều ho một tiếng rất mạnh.
Nhìn thấy trong phòng khách ngoài cha cô còn có một vị khách nữa, Phong Quang ngơ người, “Cảnh sát Lý, sao ông tới đây?”
“À… việc công, việc công.”
Lý Tất cười nói.
Hạ Triều nói: “Phong Quang à, đây là bạn của cha, hôm nay có việc nên đến đây.”
“À, vậy mọi người cứ nói chuyện, con về phòng trước.”
“Đợi đã.”
Hạ Triều gọi cô lại: “Chuyện này con cũng có thể nghe.”
Mọi người nói việc công, con nghe gì chứ, con nghe lại không hiểu.”
Lý Tất nói: “Cô Hạ, tôi cũng cảm thấy cô có thể nghe, là chuyện có liên quan đến An Đồng.”
Có liên quan đến An Đồng… Phong Quang do dự một hồi, ngồi xuống sofa: “Là chuyện gì?" Lý Tất và Hạ Triều nhìn nhau, rồi mới nói: “Tôi nghĩ cô Hạ cũng biết gần đây có rất nhiều tin đồn có liên quan đến An Đồng.”
“Ông muốn nói chuyện mẹ của anh ấy? Ông cũng biết đó là tin đồn, vậy có gì mà đáng tin chứ?”
Nhắc đến việc này, mặt cô đầy phiền muộn.
Hạ Triều trầm giọng nói: “Không có lửa làm sao có khói, có tin đồn thì ắt phải có nguyên do.”
“Lý do cũng vì lần trước cảnh sát Lý dắt người đến nhà An Đồng, còn cho người đào đất nhà anh ấy đúng không?”
Phong Quang liếc mắt sang Lý Tất: “Và lúc đi cũng không lấp cái hố lại.”
Lý Tất sờ mũi, có vẻ rất ngại: “Chúng tôi chỉ làm việc theo trình tự, nếu An Đồng thật không có gì đáng nghi ngờ, chúng tôi cũng sẽ không theo dõi cậu ta.”
“Ông nói anh ấy đáng ngờ, vậy anh ấy đáng ngờ chỗ nào?”
“Theo lời của đồng nghiệp bà An, lúc đó bà ta nhận một cuộc điện thoại rồi mới vội vã chạy đi.
Chúng tôi đã điều tra cuộc điện thoại đó là sim rác, tra không được gì.
Từ biểu hiện của bà An, chúng tôi có lý do tin là người gọi điện cho bà ta là người quen.”
Phong Quang khoanh tay, thờ ơ nói: “Tôi nghe nói bà An phụ trách một công ty, vậy người quen của bà ta chắc không ít.
Hơn nữa, bà ta còn là người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường, chắc bà ấy cũng cướp rất nhiều mối làm ăn của người khác, vậy kẻ thù chắc cũng nhiều lắm, sao các ông chỉ nhắm vào An Đồng chứ?”
“Không phải chúng tôi chỉ nhắm vào An Đồng, mà là chúng tôi đã loại trừ tất cả người khác.”
Đôi mắt Lý Tất sắc bén như ưng: “Chúng tôi còn điều tra được một chuyện.”
Trong lòng Phong Quang cảm thấy bất ổn: “Các ông tra được gì?”
“Tuy bác sỹ gia đình An Đồng lúc trước đã ra nước ngoài, nhưng khi ông ta quay về thăm thân, chúng tôi đã tìm gặp ông ta, chúng tôi biết được nguyên do sức khỏe An Đồng không tốt là vì mẹ cậu ta luôn cho cậu ta dùng sai thuốc.”
Lý Tất bày ra khí thế của cảnh sát hình sự, khiến người ta tin tưởng một cách vô điều kiện: “Lý do này đã quá đủ rồi.”