Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ - Trang 3
Chương 104: Cua anh chàng hàng xóm (27)
Phong Quang không ngờ, buổi tối lại có nhiều muỗi như vậy, cô quay qua quay lại không ngủ được, nhưng ngược lại, Phương Nhã Nhã bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.
Cô cắn răng nhìn gương mặt ngủ thiếp đi của Phương Nhã Nhã với ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tỵ, oán hận… sao mấy con muỗi không cắn cô ta? Bên ngoài lại vang lên tiếng côn trùng kêu, sau vài lần xoay người qua lại, Phong Quang ngồi bật dậy, suy sụp ôm đầu, cô quyết định ra ngoài hóng gió.
Cẩn thận tránh Phương Nhã Nhã, Phong Quang đi ra khỏi túp lều.
Ánh trăng tối nay thật đẹp, nếu không phải do tâm trạng cô đang bực bội, cô nghĩ mình sẽ dùng tâm trạng tốt hơn để thưởng thức cảnh đẹp tối nay.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ có nên gọi An Đồng dậy đi cùng hay không, thì có một người khôi ngô tuấn tú, khí chất lịch sự tao nhã, gương mặt không thể hoàn hảo hơn bước ra từ túp lều bên cạnh, đó chẳng phải An Đồng sao? Hắn thấy Phong Quang, lộ ra nụ cười như đã đoán trước được: “Em không ngủ được à?”
“Em sắp bị muỗi đốt chết rồi.”
Phong Quang uất ức đi đến gần hắn tìm sự an ủi, cô giơ tay: “Anh xem, ở đây bị đốt hai nốt, đây một phát, còn ở đây nữa…”
Trên đùi cô, tay cô, chỉ cần là chỗ da hở ra ngoài thì sẽ có vài vết đỏ hiện ra, cô chỉ từng đốm đỏ này vì muốn hắn đồng cảm.
An Đồng cũng không phụ kỳ vọng, hắn đau lòng ôm lấy cô: “Tội quá!”
“Không tội, không tội.”
Cô trộm cười, nhân tiện đặt tay lên ngực sàm sỡ hắn: “Sao anh lại ra đây? Có phải tên nhóc Mục Thiên Trạch ngủ ngáy, làm ồn anh không?”
“Không phải.”
Hắn buồn cười lắc đầu: “Thiên Trạch rất im lặng, không làm ồn anh, anh ra ngoài này, vì anh đoán em sẽ ngủ không được.”
Phong Quang chớp mắt hiếu kỳ: “Sao anh đoán được chứ?”
“Cảm giác.”
Cô đính chính: “Là thần giao cách cảm.”
“Phải, là thần giao cách cảm.”
Hắn thuận theo ý cô, giọng điệu ngọt ngào đầy tình ý không sao che giấu được.
Phong Quang mãn nguyện, uể oải tựa vào lòng hắn, thở than đau buồn: “Nếu như được ngủ cùng anh thì tốt rồi.”
Nụ cười trong mắt An Đồng không giấu được: “Tuy anh rất thích nghe câu nói này của em, nhưng không thể để người khác nghe được, nếu không em sẽ bị người khác cười đó.”
“Nhưng em đúng là muốn ngủ cùng anh mà.”
Cô không mắc cỡ nói.
Thật ra không phải cô không biết dè dặt, chẳng qua thấy hắn là cô muốn nhõng nhẽo, muốn được hắn cưng chiều.
Ngón tay An Đồng lướt qua gò má cô, ánh mắt đen huyền như vòng xoáy, khiến người ta mê mẩn: “Đợi em thành niên, anh sẽ ngủ cùng em.”
Giọng của anh rất trầm ấm điềm tĩnh.
Đây không phải đang ghẹo cô, mà là thông báo cho cô.
Trái tim Phong Quang đập loạn nhịp, cô biết đây là ý gì, nên trong đầu cô như nở ra từng đóa pháo hoa, cô không thể bình tĩnh, mặt nóng bừng.
An Đồng nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đúng lúc đang suy nghĩ cô có phải mắc cỡ mà không biết nói gì hay không thì cô bỗng dưng vùi đầu vào lòng hắn, giọng buồn buồn nói: “Còn ba tháng nữa là sinh nhật của em rồi.”
An Đồng bỗng tràn đầy khí huyết, nhịp tim đập loạn.
Cô rụt rè ngẩng đầu: “Anh đứng lâu như vậy… chân có thấy khó chịu hay không?”
Dù cho mắc cỡ không dám nhìn ai, nhưng cô vẫn quan tâm thân thể hắn.
“Không sao, anh thấy khỏe nhiều rồi.”
An Đồng đưa tay, nâng cằm cô lên, nụ cười trong mắt thâm sâu: “Phong Quang, em đã từng hôn chưa?”
Cô mất hồn trong giọng nói của anh, ngơ ngác lắc đầu.
An Đồng cười, hắn cúi đầu bất chợt hôn lên môi cô.
Phong Quang bất giác mở miệng, nụ hôn này không cho phép cô từ chối.
Lúc bắt đầu, cô còn kinh ngạc, nhưng sau đó đã cùng hắn quấn quýt.
Dù cô có thở dốc, bắt đầu cảm thấy khó thở, An Đồng cũng lướt hết mọi ngóc ngách còn lại trong miệng cô.
Một nụ hôn, tình ý mê mẩn.
Cô cắn răng nhìn gương mặt ngủ thiếp đi của Phương Nhã Nhã với ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tỵ, oán hận… sao mấy con muỗi không cắn cô ta? Bên ngoài lại vang lên tiếng côn trùng kêu, sau vài lần xoay người qua lại, Phong Quang ngồi bật dậy, suy sụp ôm đầu, cô quyết định ra ngoài hóng gió.
Cẩn thận tránh Phương Nhã Nhã, Phong Quang đi ra khỏi túp lều.
Ánh trăng tối nay thật đẹp, nếu không phải do tâm trạng cô đang bực bội, cô nghĩ mình sẽ dùng tâm trạng tốt hơn để thưởng thức cảnh đẹp tối nay.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ có nên gọi An Đồng dậy đi cùng hay không, thì có một người khôi ngô tuấn tú, khí chất lịch sự tao nhã, gương mặt không thể hoàn hảo hơn bước ra từ túp lều bên cạnh, đó chẳng phải An Đồng sao? Hắn thấy Phong Quang, lộ ra nụ cười như đã đoán trước được: “Em không ngủ được à?”
“Em sắp bị muỗi đốt chết rồi.”
Phong Quang uất ức đi đến gần hắn tìm sự an ủi, cô giơ tay: “Anh xem, ở đây bị đốt hai nốt, đây một phát, còn ở đây nữa…”
Trên đùi cô, tay cô, chỉ cần là chỗ da hở ra ngoài thì sẽ có vài vết đỏ hiện ra, cô chỉ từng đốm đỏ này vì muốn hắn đồng cảm.
An Đồng cũng không phụ kỳ vọng, hắn đau lòng ôm lấy cô: “Tội quá!”
“Không tội, không tội.”
Cô trộm cười, nhân tiện đặt tay lên ngực sàm sỡ hắn: “Sao anh lại ra đây? Có phải tên nhóc Mục Thiên Trạch ngủ ngáy, làm ồn anh không?”
“Không phải.”
Hắn buồn cười lắc đầu: “Thiên Trạch rất im lặng, không làm ồn anh, anh ra ngoài này, vì anh đoán em sẽ ngủ không được.”
Phong Quang chớp mắt hiếu kỳ: “Sao anh đoán được chứ?”
“Cảm giác.”
Cô đính chính: “Là thần giao cách cảm.”
“Phải, là thần giao cách cảm.”
Hắn thuận theo ý cô, giọng điệu ngọt ngào đầy tình ý không sao che giấu được.
Phong Quang mãn nguyện, uể oải tựa vào lòng hắn, thở than đau buồn: “Nếu như được ngủ cùng anh thì tốt rồi.”
Nụ cười trong mắt An Đồng không giấu được: “Tuy anh rất thích nghe câu nói này của em, nhưng không thể để người khác nghe được, nếu không em sẽ bị người khác cười đó.”
“Nhưng em đúng là muốn ngủ cùng anh mà.”
Cô không mắc cỡ nói.
Thật ra không phải cô không biết dè dặt, chẳng qua thấy hắn là cô muốn nhõng nhẽo, muốn được hắn cưng chiều.
Ngón tay An Đồng lướt qua gò má cô, ánh mắt đen huyền như vòng xoáy, khiến người ta mê mẩn: “Đợi em thành niên, anh sẽ ngủ cùng em.”
Giọng của anh rất trầm ấm điềm tĩnh.
Đây không phải đang ghẹo cô, mà là thông báo cho cô.
Trái tim Phong Quang đập loạn nhịp, cô biết đây là ý gì, nên trong đầu cô như nở ra từng đóa pháo hoa, cô không thể bình tĩnh, mặt nóng bừng.
An Đồng nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đúng lúc đang suy nghĩ cô có phải mắc cỡ mà không biết nói gì hay không thì cô bỗng dưng vùi đầu vào lòng hắn, giọng buồn buồn nói: “Còn ba tháng nữa là sinh nhật của em rồi.”
An Đồng bỗng tràn đầy khí huyết, nhịp tim đập loạn.
Cô rụt rè ngẩng đầu: “Anh đứng lâu như vậy… chân có thấy khó chịu hay không?”
Dù cho mắc cỡ không dám nhìn ai, nhưng cô vẫn quan tâm thân thể hắn.
“Không sao, anh thấy khỏe nhiều rồi.”
An Đồng đưa tay, nâng cằm cô lên, nụ cười trong mắt thâm sâu: “Phong Quang, em đã từng hôn chưa?”
Cô mất hồn trong giọng nói của anh, ngơ ngác lắc đầu.
An Đồng cười, hắn cúi đầu bất chợt hôn lên môi cô.
Phong Quang bất giác mở miệng, nụ hôn này không cho phép cô từ chối.
Lúc bắt đầu, cô còn kinh ngạc, nhưng sau đó đã cùng hắn quấn quýt.
Dù cô có thở dốc, bắt đầu cảm thấy khó thở, An Đồng cũng lướt hết mọi ngóc ngách còn lại trong miệng cô.
Một nụ hôn, tình ý mê mẩn.