Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 864: Chặn đường đánh cướp (2)
Bệ và Ngạn liếc nhìn nhau một cái, cười hắc hắc, nói:
- Chung sư đệ an tâm một chút chớ nóng! Có Thần Ma muốn nửa đường chặn giết các ngươi a!
Tốc độ của đạo quang lưu truyền tống này cực nhanh, nhưng vẫn có Thần Ma tế khởi Ma Thần binh với xuất thủ đạo quang lưu truyền tống, nghĩ muốn chặn giết đám người Chung Nhạc, giết người đoạt bảo.
Trên người Lục Đạo lão nhân mang theo rất nhiều bảo vật, sao có thể không khiến cho người khác động tâm?
Chỉ thấy toàn thân tôn Thần Ma kia bao phủ trong hắc quang, đứng trên một tảng nham thạch cô độc trong vũ trụ, giống như một người đánh cá đang xa xa quăng lưới vậy.
Tấm lưới trong tay hắn quăng ra, vừa vặn che lại địa phương mà đạo quang lưu truyền tống nhất định phải trải qua, đợi đạo quang lưu truyền tống mang theo đám người Chung Nhạc đi tới, tự chui đầu vào lưới, hắn liền thu lưới bắt cá.
Chung Nhạc nhìn về phía Sư Bất Dịch và Lục Đạo lão nhân, đang định mời hai người bọn hắn xuất thủ. Nào ngờ Bệ và Ngạn đã cười nói:
- Mấy vị là khách quý của Bệ Ngạn Nhai Vực ta, còn không cần các vị xuất thủ!
Hai huynh đệ khẽ quát một tiếng, trên trán đột nhiên phát quang, tạo thành một đạo quang thúc, mơ hồ là hình dạng một cái sừng, đâm thẳng về phía tấm lưới đánh cá kia.
Xuy!
Tấm lưới đánh cá nhất thời bị xuyên thủng, phá vỡ ra một cái động lớn. Đạo quang lưu truyền tống gào thét bay qua.
Tôn Ma Thần đứng trên tảng đá trong tinh không kia nhất thời kinh hãi, vội vàng thu lưới, nhìn thấy cái lỗ thủng trên tấm lưới, trong lòng một trận nhức nhối:
- Hai huynh đệ Bệ và Ngạn này quả nhiên lợi hại! Có Bệ Ngạn Nhai Vực bảo vệ bọn họ, lần này không tiện trêu chọc rồi…
Tôn Ma Thần kia xoay người rời đi:
- Phía trước hẳn cũng có mấy lão gia hỏa chuẩn bị chặn đường giết bọn họ đoạt bảo, đoán chừng cũng sẽ không thể đắc thủ rồi!
Đạo quang lưu truyền tống cách Bệ Ngạn Nhai Vực đã không tính quá xa xôi. Đột nhiên, trong tinh không hắc ám xuất hiện một tôn Ma Thần thân thể dữ tợn, cánh tay để trần, một thân lực lượng khủng bố. Hắn vậy mà đang thôi động một khỏa Tinh cầu khổng lồ lớn cỡ mặt trăng di chuyển trong vũ trụ, dịch chuyển về phía địa phương đạo quang lưu truyền tống tất phải trải qua.
Hiển nhiên, tôn Ma Thần này di tinh hoán nhật, dự định vận chuyển khỏa Tinh cầu này tới địa phương đạo quang lưu truyền tống phải trải qua, khiến cho đám người Chung Nhạc đụng thẳng lên khỏa Tinh cầu này.
Với tốc độ của đạo quang lưu truyền tống, bọn họ tất nhiên sẽ bị đụng cho tan xương nát thịt, chết tới không thể chết thêm được nữa. Sau đó hắn sẽ có thể nhặt thi thể và bảo vật.
- Thần Ma của Ngục Giới thật sự…
Bạch Thương Hải cũng không khỏi một trận không nói gì.
- Giết người cướp của, đốt nhà phóng hỏa, không ác không làm, đây chính là chuyện bình thường của Thần Ma Ngục Giới. Các ngươi rất nhanh sẽ quen thuộc mà thôi!
Bệ cười nói.
Khỏa Tinh cầu kia đã bị dịch chuyển tới địa phương đạo quang lưu truyền tống tất phải trải qua. Tôn Ma Thần kia cười ha hả, phóng người một cái, nhảy ra khỏi khỏa Tinh cầu. Chỉ thấy đạo quang lưu truyền tống gào thét bay tới, đâm thẳng về phía khỏa Tinh cầu kia.
Ầm ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, khỏa Tinh cầu kia đã bị đụng ra một cái động lớn, đạo quang lưu truyền tống gào thét bay qua, chui ra khỏi mặt lưng Tinh cầu, nghênh ngang bay đi.
Tôn Ma Thần kia nhất thời kinh hãi, tiến lên quan sát. Chỉ thấy Tinh hạch của khỏa Tinh cầu cũng đều bị đụng vỡ, trong lòng không khỏi giật mình:
- Là hai vị Bệ và Ngạn kia! Thật lợi hại! Thật lợi hại! Ngay cả ta cũng không có thủ đoạn bậc này! Không hỗ là tồn tại Bách Kiếp Trọng Sinh! Không thể trêu chọc…
o0o
Trong quang lưu truyền tống, sắc mặt Chung Nhạc có chút ngưng trọng. Thực lực của hai huynh đệ Bệ và Ngạn vô cùng đáng sợ. Tấm lưới đánh cá của tôn Ma Thần kia, với chiến lực của Chung Nhạc cũng miễn cưỡng có thể phá vỡ. Nhưng đánh xuyên thấu một khỏa Tinh cầu, Chung Nhạc tự nghĩ chính mình vô lực làm được.
Mà hai huynh đệ Bệ và Ngạn thậm chí ngay cả khỏa Tinh cầu này cũng một kích xuyên thấu. Thực lực bậc này, đã vượt qua hắn rất xa.
Sắc mặt Sư Bất Dịch cũng cực kỳ ngưng trọng. Chung Nhạc làm không được, hắn đương nhiên cũng làm không được. Thực lực của Bệ và Ngạn quả thật đáng sợ!
Trên đường đi, bọn họ lại tao ngộ mấy lần chặn giết. Có Thần Ma bày bố một tòa Sát trận trong tinh không, có Thần Ma tế khởi một đạo đại hà, có Thần Ma bày bố huyết hải, nghĩ muốn cướp đường đoạt bảo, đều bị Bệ và Ngạn dễ dàng phá vỡ.
o0o
Không bao lâu sau, đạo quang lưu truyền tống đã tới Tinh hệ Bệ Ngạn Nhai Vực.
Chung Nhạc từ xa nhìn lại, chỉ thấy Bệ Ngạn Nhai Vực không phải là một khỏa Tinh cầu, mà là mấy khỏa Tinh cầu bị người ta dùng đại pháp lực cải tạo, đã tạo thành một cái lục địa to lớn giống như vách núi đá vậy. Từ xa nhìn lại, giống như một dãy vách núi san sát, phiêu phù trong tinh không, vận hành quanh một khỏa Thái Dương.
Màn tràng diện này cực kỳ đồ sộ, từ xa xa đã nhìn thấy tường vân đủ loại màu sắc phiêu phù trên tòa vách núi còn khổng lồ hơn một khỏa Tinh cầu. Trên vách núi còn có đại hải sơn xuyên, nghênh đón ánh dương quang chiếu rọi, mỹ lệ muôn phương.
- Không tầm thường a!
Lục Đạo lão nhân thấp giọng nói.
- Nơi này chính là hàn xá! Chúng ta bách thế trọng sinh, cũng đã kiến tạo ra một địa phương nhỏ để dừng chân!
Bệ cười nói:
- Các vị, xin mời!
- Chung sư đệ an tâm một chút chớ nóng! Có Thần Ma muốn nửa đường chặn giết các ngươi a!
Tốc độ của đạo quang lưu truyền tống này cực nhanh, nhưng vẫn có Thần Ma tế khởi Ma Thần binh với xuất thủ đạo quang lưu truyền tống, nghĩ muốn chặn giết đám người Chung Nhạc, giết người đoạt bảo.
Trên người Lục Đạo lão nhân mang theo rất nhiều bảo vật, sao có thể không khiến cho người khác động tâm?
Chỉ thấy toàn thân tôn Thần Ma kia bao phủ trong hắc quang, đứng trên một tảng nham thạch cô độc trong vũ trụ, giống như một người đánh cá đang xa xa quăng lưới vậy.
Tấm lưới trong tay hắn quăng ra, vừa vặn che lại địa phương mà đạo quang lưu truyền tống nhất định phải trải qua, đợi đạo quang lưu truyền tống mang theo đám người Chung Nhạc đi tới, tự chui đầu vào lưới, hắn liền thu lưới bắt cá.
Chung Nhạc nhìn về phía Sư Bất Dịch và Lục Đạo lão nhân, đang định mời hai người bọn hắn xuất thủ. Nào ngờ Bệ và Ngạn đã cười nói:
- Mấy vị là khách quý của Bệ Ngạn Nhai Vực ta, còn không cần các vị xuất thủ!
Hai huynh đệ khẽ quát một tiếng, trên trán đột nhiên phát quang, tạo thành một đạo quang thúc, mơ hồ là hình dạng một cái sừng, đâm thẳng về phía tấm lưới đánh cá kia.
Xuy!
Tấm lưới đánh cá nhất thời bị xuyên thủng, phá vỡ ra một cái động lớn. Đạo quang lưu truyền tống gào thét bay qua.
Tôn Ma Thần đứng trên tảng đá trong tinh không kia nhất thời kinh hãi, vội vàng thu lưới, nhìn thấy cái lỗ thủng trên tấm lưới, trong lòng một trận nhức nhối:
- Hai huynh đệ Bệ và Ngạn này quả nhiên lợi hại! Có Bệ Ngạn Nhai Vực bảo vệ bọn họ, lần này không tiện trêu chọc rồi…
Tôn Ma Thần kia xoay người rời đi:
- Phía trước hẳn cũng có mấy lão gia hỏa chuẩn bị chặn đường giết bọn họ đoạt bảo, đoán chừng cũng sẽ không thể đắc thủ rồi!
Đạo quang lưu truyền tống cách Bệ Ngạn Nhai Vực đã không tính quá xa xôi. Đột nhiên, trong tinh không hắc ám xuất hiện một tôn Ma Thần thân thể dữ tợn, cánh tay để trần, một thân lực lượng khủng bố. Hắn vậy mà đang thôi động một khỏa Tinh cầu khổng lồ lớn cỡ mặt trăng di chuyển trong vũ trụ, dịch chuyển về phía địa phương đạo quang lưu truyền tống tất phải trải qua.
Hiển nhiên, tôn Ma Thần này di tinh hoán nhật, dự định vận chuyển khỏa Tinh cầu này tới địa phương đạo quang lưu truyền tống phải trải qua, khiến cho đám người Chung Nhạc đụng thẳng lên khỏa Tinh cầu này.
Với tốc độ của đạo quang lưu truyền tống, bọn họ tất nhiên sẽ bị đụng cho tan xương nát thịt, chết tới không thể chết thêm được nữa. Sau đó hắn sẽ có thể nhặt thi thể và bảo vật.
- Thần Ma của Ngục Giới thật sự…
Bạch Thương Hải cũng không khỏi một trận không nói gì.
- Giết người cướp của, đốt nhà phóng hỏa, không ác không làm, đây chính là chuyện bình thường của Thần Ma Ngục Giới. Các ngươi rất nhanh sẽ quen thuộc mà thôi!
Bệ cười nói.
Khỏa Tinh cầu kia đã bị dịch chuyển tới địa phương đạo quang lưu truyền tống tất phải trải qua. Tôn Ma Thần kia cười ha hả, phóng người một cái, nhảy ra khỏi khỏa Tinh cầu. Chỉ thấy đạo quang lưu truyền tống gào thét bay tới, đâm thẳng về phía khỏa Tinh cầu kia.
Ầm ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, khỏa Tinh cầu kia đã bị đụng ra một cái động lớn, đạo quang lưu truyền tống gào thét bay qua, chui ra khỏi mặt lưng Tinh cầu, nghênh ngang bay đi.
Tôn Ma Thần kia nhất thời kinh hãi, tiến lên quan sát. Chỉ thấy Tinh hạch của khỏa Tinh cầu cũng đều bị đụng vỡ, trong lòng không khỏi giật mình:
- Là hai vị Bệ và Ngạn kia! Thật lợi hại! Thật lợi hại! Ngay cả ta cũng không có thủ đoạn bậc này! Không hỗ là tồn tại Bách Kiếp Trọng Sinh! Không thể trêu chọc…
o0o
Trong quang lưu truyền tống, sắc mặt Chung Nhạc có chút ngưng trọng. Thực lực của hai huynh đệ Bệ và Ngạn vô cùng đáng sợ. Tấm lưới đánh cá của tôn Ma Thần kia, với chiến lực của Chung Nhạc cũng miễn cưỡng có thể phá vỡ. Nhưng đánh xuyên thấu một khỏa Tinh cầu, Chung Nhạc tự nghĩ chính mình vô lực làm được.
Mà hai huynh đệ Bệ và Ngạn thậm chí ngay cả khỏa Tinh cầu này cũng một kích xuyên thấu. Thực lực bậc này, đã vượt qua hắn rất xa.
Sắc mặt Sư Bất Dịch cũng cực kỳ ngưng trọng. Chung Nhạc làm không được, hắn đương nhiên cũng làm không được. Thực lực của Bệ và Ngạn quả thật đáng sợ!
Trên đường đi, bọn họ lại tao ngộ mấy lần chặn giết. Có Thần Ma bày bố một tòa Sát trận trong tinh không, có Thần Ma tế khởi một đạo đại hà, có Thần Ma bày bố huyết hải, nghĩ muốn cướp đường đoạt bảo, đều bị Bệ và Ngạn dễ dàng phá vỡ.
o0o
Không bao lâu sau, đạo quang lưu truyền tống đã tới Tinh hệ Bệ Ngạn Nhai Vực.
Chung Nhạc từ xa nhìn lại, chỉ thấy Bệ Ngạn Nhai Vực không phải là một khỏa Tinh cầu, mà là mấy khỏa Tinh cầu bị người ta dùng đại pháp lực cải tạo, đã tạo thành một cái lục địa to lớn giống như vách núi đá vậy. Từ xa nhìn lại, giống như một dãy vách núi san sát, phiêu phù trong tinh không, vận hành quanh một khỏa Thái Dương.
Màn tràng diện này cực kỳ đồ sộ, từ xa xa đã nhìn thấy tường vân đủ loại màu sắc phiêu phù trên tòa vách núi còn khổng lồ hơn một khỏa Tinh cầu. Trên vách núi còn có đại hải sơn xuyên, nghênh đón ánh dương quang chiếu rọi, mỹ lệ muôn phương.
- Không tầm thường a!
Lục Đạo lão nhân thấp giọng nói.
- Nơi này chính là hàn xá! Chúng ta bách thế trọng sinh, cũng đã kiến tạo ra một địa phương nhỏ để dừng chân!
Bệ cười nói:
- Các vị, xin mời!