Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 347: Hấp thụ thánh dược (1)
Thiếu niên này chính là Chung Nhạc, hắn cả chẳng đường đi ngược hai tầng bí cảnh, đi qua một tòa truyền tống trận pháp nên mới tới bí cảnh Kiếm Môn, sau đó được Tân Hỏa chỉ điểm phá giải sáu mươi tư tầng phong ấn, tới sơn thể của Kiếm Môn Sơn, vừa hay gặp mấy người Quân Tư Tà.
Mười vị trưởng lão thấy là hắn thì đều thở phào, bỏ kiếm khí, thu hồn binh lại.
- Trấn Phong đường chủ sao lại xuất hiện trong bí cảnh này?
Lôi Sơn trưởng lão tiếng nói như sấm, hỏi:
- Ngươi vào cách nào? Làm sao ra được?
Chung Nhạc chần chừ một chút, cũng không che giấu, nói:
- Đệ tử vào Ma Hồn Cấm Khu trước, mời thi cốt của các đời môn chủ và Phong trưởng lão ra rồi tiến lên, vào tới bí cảnh này, sau khi ra thì gặp các vị. Các vị đông đảo thế này là vì?
Các vị trưởng lão đỏ mặt không nói, ngại nói mấy người họ định mở bí cảnh nhưng lại không được, càng ngại nếu nói khi thấy Chung Nhạc trong bí cảnh lại tưởng thần hoặc thần thi, căng thẳng như gặp đại địch.
Họ đều là trưởng lão của Trưởng Lão Hội, cộng với Quân môn chủ, trang bị võ trang từ đầu xuống chân, hơn nữa còn dùng cả bảo bối trấn môn là Đại Tự Tại Kiếm Khí, kết quả vẫn không vào được bí cảnh. Ngược lại một đường chủ Linh Thể Cảnh như Chung Nhạc lại thuận lợi đi qua các bị s cảnh, còn dọa cho sợ vãi cả ra quần.
Việc này mà nói ra thì quá mất mặt, vì thế dứt khoát không nói gì.
Quân Tư Tà và Thủy Tử An nhìn nhau, cùng nhận ra sự mừng rỡ lần kinh ngạc trong mắt đối phương, nghe ý của Chung Nhạc thì hắn vào ma hồn bí cảnh rồi tìm đường tới đây?
Sao có thể như vậy?
Thủy Tử An vội hỏi:
- Giờ Ma Hồn Cấm Khu đã có thể tùy ý ra vào sao?
Chung Nhạc lắc đầu:
- Giờ vẫn chưa được, nhưng sức mạnh tích tụ của cấm khu đã bị Phong trưởng lão tiêu hao sạch, có thể đảm bảo cho Kiếm Môn năm trăm năm bình an vô sự. Bên trong cấm khu giờ đúng là không nguy hiểm lắm, nhưng vào rồi, với thực lực của Thủy trưởng lão chưa chắc đã ra ngoài được.
Thủy Tử An thổi râu trợn mắt, chỉ hận không thể nhấc tên tiểu tử này lên đánh cho một trận nhừ tử.
Thế nào là “với thực lực của Thủy trưởng lão chưa chắc đã ra được”?
Tiểu tử này chạy tới Ma Hồn Cấm Khu cũng ra được, đổi lại Thủy trưởng lão lại không được? Thực lực của Thủy trưởng lão lại kém vậy sao?
Chung Nhạc tỏ ý xin lỗi:
- Thủy trưởng lão, đệ tử không biết cách nói, ngài đừng để bụng. Ngài vào đúng là không thể ra được. Một mình đệ tử thì có thể, nhưng đưa ngài đi cùng thì chưa chắc đã ra được... Ta không có ý nói ngài vướng chân, ngài đừng trợn mắt... Đừng đánh, đừng đánh, ta chỉ có gì nói nấy... Lão đầu, đánh nữa là ta trở mặt đấy nhé... Ta liều mạng với ngài!
Thủy Tử An kéo hắn lại đánh một trận, một già một trẻ đánh đấm túi bụi, bẻ mũi chọc mắt, các vị trưởng lão bên ngoài vội xông vào Chung Nhạc ngăn nhưng lại lén hạ thủ với Chung Nhạc. Ngay cả vị môn chủ Quân Tư Tà cũng lén đá vào mông Chung Nhạc.
Quân Tư Tà lén đá hắn hai phát, mặt hơi đỏ lên, định thần lại, hỏi:
- Được rồi được rồi, đừng gây rối nữa. Trấn Phong đường chủ, sao ngươi ra được?
Mọi người tách ra, Chung Nhạc quần áo xộc xệch, bị đám lão đầu với lão thái thái này đánh cho sưng vù mặt mày.
Chung Nhạc chỉnh lại y phục, cười:
- Đương nhiên là hiên ngang đi ra rồi. Sáu mươi đạo phong cấm của bí cảnh này so với đồ đằng phong ấn của chư thần trong Ma Hồn Cấm Khu thì thật quá đơn giản.
Các vị trưởng lão tức tới suýt nữa hộc máu, tí nữa thì lại xông lên đánh hắn. Quá đơn giản? Nếu quá đơn giản thì các đời môn chủ có bị chặn bên ngoài không thể vào bí cảnh không?
Nếu quá đơn giản thì bọn họ cả trưởng lão lẫn môn chủ có ở bên ngoài mà giương mắt nhìn không?
Tên tiểu tử này nói vậy thật quá gợi đòn!
- Mọi người không vào được sao?
Chung Nhạc ngạc nhiên:
- Ta có thể dạy mọi người cách phá phong cấm. Đừng có nhìn ta như nhìn quái vật như thế. Ta nổi hết da gà lên rồi...
Các vị trưởng lão và Quân Tư Tà cũng không biết nói gì, Lôi Sơn trưởng lão vội lên tiếng:
- Bên trong bí cảnh có phải có bảo bối không?
Chung Nhạc gật đầu:
- Có. Ta thấy thi thân của thần ngồi khoanh chân, có hai món thần binh bay quanh.
Chư vị trưởng lão và Quân Tư Tà mắt đều sáng trưng, Ngũ Quân Mai vội hỏi:
- Trong đó có công pháp truyền thừa không?
Chung Nhạc nghĩ một chút, nói:
- Ta không chú ý, nhưng trong bí cảnh rộng lắm, có lẽ vị thần đó có để lại truyền thừa. Nhưng ta đoán phải thông qua khảo nghiệm của thần thì mới có được truyền thừa.
Trong bí cảnh Hắc Sơn hắn có được truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương Quyết, theo lý thì trong bí cảnh Kiếm Môn chắc cũng có truyền thừa của vị thần nhân canh mộ kia, sẽ không thua kém Yêu Thần Minh Vương Quyết
Chư vị trưởng lão đều mừng rỡ, Chung Nhạc nghiêm túc nói:
Mười vị trưởng lão thấy là hắn thì đều thở phào, bỏ kiếm khí, thu hồn binh lại.
- Trấn Phong đường chủ sao lại xuất hiện trong bí cảnh này?
Lôi Sơn trưởng lão tiếng nói như sấm, hỏi:
- Ngươi vào cách nào? Làm sao ra được?
Chung Nhạc chần chừ một chút, cũng không che giấu, nói:
- Đệ tử vào Ma Hồn Cấm Khu trước, mời thi cốt của các đời môn chủ và Phong trưởng lão ra rồi tiến lên, vào tới bí cảnh này, sau khi ra thì gặp các vị. Các vị đông đảo thế này là vì?
Các vị trưởng lão đỏ mặt không nói, ngại nói mấy người họ định mở bí cảnh nhưng lại không được, càng ngại nếu nói khi thấy Chung Nhạc trong bí cảnh lại tưởng thần hoặc thần thi, căng thẳng như gặp đại địch.
Họ đều là trưởng lão của Trưởng Lão Hội, cộng với Quân môn chủ, trang bị võ trang từ đầu xuống chân, hơn nữa còn dùng cả bảo bối trấn môn là Đại Tự Tại Kiếm Khí, kết quả vẫn không vào được bí cảnh. Ngược lại một đường chủ Linh Thể Cảnh như Chung Nhạc lại thuận lợi đi qua các bị s cảnh, còn dọa cho sợ vãi cả ra quần.
Việc này mà nói ra thì quá mất mặt, vì thế dứt khoát không nói gì.
Quân Tư Tà và Thủy Tử An nhìn nhau, cùng nhận ra sự mừng rỡ lần kinh ngạc trong mắt đối phương, nghe ý của Chung Nhạc thì hắn vào ma hồn bí cảnh rồi tìm đường tới đây?
Sao có thể như vậy?
Thủy Tử An vội hỏi:
- Giờ Ma Hồn Cấm Khu đã có thể tùy ý ra vào sao?
Chung Nhạc lắc đầu:
- Giờ vẫn chưa được, nhưng sức mạnh tích tụ của cấm khu đã bị Phong trưởng lão tiêu hao sạch, có thể đảm bảo cho Kiếm Môn năm trăm năm bình an vô sự. Bên trong cấm khu giờ đúng là không nguy hiểm lắm, nhưng vào rồi, với thực lực của Thủy trưởng lão chưa chắc đã ra ngoài được.
Thủy Tử An thổi râu trợn mắt, chỉ hận không thể nhấc tên tiểu tử này lên đánh cho một trận nhừ tử.
Thế nào là “với thực lực của Thủy trưởng lão chưa chắc đã ra được”?
Tiểu tử này chạy tới Ma Hồn Cấm Khu cũng ra được, đổi lại Thủy trưởng lão lại không được? Thực lực của Thủy trưởng lão lại kém vậy sao?
Chung Nhạc tỏ ý xin lỗi:
- Thủy trưởng lão, đệ tử không biết cách nói, ngài đừng để bụng. Ngài vào đúng là không thể ra được. Một mình đệ tử thì có thể, nhưng đưa ngài đi cùng thì chưa chắc đã ra được... Ta không có ý nói ngài vướng chân, ngài đừng trợn mắt... Đừng đánh, đừng đánh, ta chỉ có gì nói nấy... Lão đầu, đánh nữa là ta trở mặt đấy nhé... Ta liều mạng với ngài!
Thủy Tử An kéo hắn lại đánh một trận, một già một trẻ đánh đấm túi bụi, bẻ mũi chọc mắt, các vị trưởng lão bên ngoài vội xông vào Chung Nhạc ngăn nhưng lại lén hạ thủ với Chung Nhạc. Ngay cả vị môn chủ Quân Tư Tà cũng lén đá vào mông Chung Nhạc.
Quân Tư Tà lén đá hắn hai phát, mặt hơi đỏ lên, định thần lại, hỏi:
- Được rồi được rồi, đừng gây rối nữa. Trấn Phong đường chủ, sao ngươi ra được?
Mọi người tách ra, Chung Nhạc quần áo xộc xệch, bị đám lão đầu với lão thái thái này đánh cho sưng vù mặt mày.
Chung Nhạc chỉnh lại y phục, cười:
- Đương nhiên là hiên ngang đi ra rồi. Sáu mươi đạo phong cấm của bí cảnh này so với đồ đằng phong ấn của chư thần trong Ma Hồn Cấm Khu thì thật quá đơn giản.
Các vị trưởng lão tức tới suýt nữa hộc máu, tí nữa thì lại xông lên đánh hắn. Quá đơn giản? Nếu quá đơn giản thì các đời môn chủ có bị chặn bên ngoài không thể vào bí cảnh không?
Nếu quá đơn giản thì bọn họ cả trưởng lão lẫn môn chủ có ở bên ngoài mà giương mắt nhìn không?
Tên tiểu tử này nói vậy thật quá gợi đòn!
- Mọi người không vào được sao?
Chung Nhạc ngạc nhiên:
- Ta có thể dạy mọi người cách phá phong cấm. Đừng có nhìn ta như nhìn quái vật như thế. Ta nổi hết da gà lên rồi...
Các vị trưởng lão và Quân Tư Tà cũng không biết nói gì, Lôi Sơn trưởng lão vội lên tiếng:
- Bên trong bí cảnh có phải có bảo bối không?
Chung Nhạc gật đầu:
- Có. Ta thấy thi thân của thần ngồi khoanh chân, có hai món thần binh bay quanh.
Chư vị trưởng lão và Quân Tư Tà mắt đều sáng trưng, Ngũ Quân Mai vội hỏi:
- Trong đó có công pháp truyền thừa không?
Chung Nhạc nghĩ một chút, nói:
- Ta không chú ý, nhưng trong bí cảnh rộng lắm, có lẽ vị thần đó có để lại truyền thừa. Nhưng ta đoán phải thông qua khảo nghiệm của thần thì mới có được truyền thừa.
Trong bí cảnh Hắc Sơn hắn có được truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương Quyết, theo lý thì trong bí cảnh Kiếm Môn chắc cũng có truyền thừa của vị thần nhân canh mộ kia, sẽ không thua kém Yêu Thần Minh Vương Quyết
Chư vị trưởng lão đều mừng rỡ, Chung Nhạc nghiêm túc nói: