Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1710: Phát binh (1)
Chung Nhạc nhìn về phía Tử Quang Quân Vương, hỏi:
- Sư huynh, ngươi rốt cuộc giúp ta lôi kéo được bao nhiêu minh hữu? Có đáng tin cậy không?
Tử Quang Quân Vương khẽ mỉm cười, nói:
- Ta chẳng qua là đi nói một hai câu lợi hại với bọn họ, nói cho bọn họ biết, cứ đánh tiếp nữa, thế lực các tộc Đế tinh đều sẽ suy yếu, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể chờ đợi bị Thiên Đình thôn tính. Thay vì như vậy, không bằng san bằng Thiên Đình trước, rồi mới tranh đoạt Đế vị sau. Nói thật ra, ta một cái minh hữu cũng chưa tranh thủ tới cho ngươi!
Chung Nhạc nghe hắn nói vậy, cười lạnh nói:
- Không có minh hữu, ngươi lại bảo ta đánh lên Thiên Đình sao? Vô số tướng sĩ dưới trướng ta sợ rằng đều sẽ chết không có chỗ chôn!
Tử Quang Quân Vương nói:
- Minh hữu chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi đi tranh thủ. Ta hai tay không tấc sắt, không binh không tướng, chỉ bằng vào cái miệng mỏng, sao có thể chỉ nói mấy câu liền khiến cho đường đường Đế tộc Vương tộc không giữ lại chút nào ủng hộ chúng ta? Bất luận mưu sĩ cường đại cỡ nào, cũng đều cần một cỗ quân lực cường đại làm hậu thuẫn. Ta có thể làm, chính là nói cho bọn họ biết, Dịch Quân Vương sẽ thống lĩnh đại quân Tiên Thiên Cung một đường giết tới Thiên Đình, binh lâm Nam Thiên Môn! Mà bọn họ phải làm, chính là tại thời điểm ngươi binh lâm Nam Thiên Môn kéo quân tới tương trợ! Những minh hữu này có thể trở thành minh hữu hay không, cần phải xem bản thân Dịch Quân ngươi có thể đánh tới Nam Thiên Môn hay không!
Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời hòa hoãn xuống, nói:
- Cũng may đánh tới Nam Thiên Môn cũng không quá khó khăn! Không tới mấy ngày, ta sẽ suất lĩnh đại quân binh lâm Nam Thiên Môn!
Ánh mắt Tử Quang Quân Vương chớp động, nói:
- Ta sắp tới sẽ không trở về, dự định lưu lại trong quân của ngươi! Đã lâu rồi không gặp Y Kỳ, sắp tới sẽ có thời gian cùng hắn ôn chuyện rồi!
Ánh mắt Chung Nhạc cũng khẽ chớp động, nhàn nhạt nói:
- Ngươi là sợ ta sẽ để cho Khương Y Kỳ ra trận chịu chết sao?
Trong mắt Tử Quang Quân Vương lóe lên tử khí, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Ta biết rõ tâm tư của Bệ hạ, cũng biết thủ đoạn của ngươi! Dịch Quân, nếu ngươi làm hại tính mạng của Y Kỳ, ta cũng có thủ đoạn khiến cho ngươi chôn cùng hắn!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Thượng mệnh khó cãi! Tử Quang sư huynh đừng khiến cho ta khó xử. Ngươi cũng là tuyệt đỉnh thông minh, hẳn là biết rõ Bệ hạ tuyệt sẽ không cho phép một Nhân Tộc trở thành tồn tại Đế cấp. Viêm Hoàng đã tu thành Đế Quân, đây là sự tình trước giờ chưa từng có. Nếu hắn lại tiến thêm một bước nữa, Nhân Tộc sẽ trở thành Đế tộc. Lúc đó, không chỉ Bệ hạ không nhịn được, những tồn tại cổ lão khác cũng sẽ không nhịn được. Tử Quang sư huynh, ngươi quản lý toàn bộ hậu phương, vẫn là nên trở về Tiên Thiên Cung thôi!
Tử Quang Quân Vương tức sùi bọt mép, hung hăng nhìn chằm chằm hắn. Sắc mặt Chung Nhạc không chút thay đổi, nói:
- Trước đây ngươi có thể một cước đá chết ta, hiện tại ta đã có thể một cước đá chết ngươi! Tử Quang sư huynh vẫn là không nên động thủ thì tốt hơn!
Tử Quang Quân Vương dằn xuống cơn giận, phun ra một ngụm trọc khí, trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Dịch Quân, ta và ngươi làm cái giao dịch a? Ngươi buông tha cho Y Kỳ, ta cũng sẽ buông tha cho ngươi!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ giật mình, biết rõ hắn đang thăm dò lai lịch của chính mình, hơn nữa đã có được thu hoạch không nhỏ.
- Chỉ có trung tâm với Bệ hạ, ta mới có thể giữ được tính mạng! Là Bệ hạ muốn tính mạng của Khương Y Kỳ, ngươi nổi nóng với ta cũng vô dụng thôi!
Chung Nhạc lạnh nhạt nói:
- Ngươi hẳn là nên đi tìm Bệ hạ lý luận a!
Tử Quang Quân Vương mỉm cười, nói:
- Hiện tại bản thân các tộc Đế tinh khó bảo toàn, không rảnh tấn công Tiên Thiên Cung ta, ta lưu lại trong quân cũng không có vấn đề gì!
Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
- Ta còn tưởng rằng Tử Quang sư huynh không có bất kỳ sơ hở nào. Hiện tại xem ra, sơ hở lớn nhất của Tử Quang sư huynh sợ rằng vẫn là Viêm Hoàng a!
Tử Quang Quân Vương hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Ta và Y Kỳ là giao tình từ thuở nhỏ, hắn ở trong lòng ta như cha như huynh. Chỉ cần có ta ở đây, ngươi và Bệ hạ tuyệt đối không thể động vào Viêm Hoàng!
Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Làm sao có thể chứ? Nếu không có Viêm Hoàng đề bạt, sao ta có được thành tựu như hôm nay? Ngươi có thể yên tâm! Ta sẽ không động tới một sợi lông của Viêm Hoàng!
Hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau một hồi. Tử Quang Quân Vương mỉm cười, nói:
- Ta sẽ đích thân dâng thư Bệ hạ, lưu lại trong quân! Dịch Quân cũng sẽ không trái phải đều khó xử rồi. Hiện tại, Dịch Quân đã có thể dốc hết đại quân, sớm ngày binh lâm Nam Thiên Môn rồi!
Chung Nhạc đứng dậy, triệu tập các đại Quân Bộ, chỉnh quân chuẩn bị phát binh.
Mười mấy ngày sau, các lộ đại quân Phá Thiên Quan rốt cuộc xuất phát, cũng không đi dọc theo Thiên Hà, mà là xuyên qua Thiên Hà hạ xuống Đế tinh, tiến quân về phía lãnh địa của Đế Minh thị.
o0o
Thiên Hà Chi Châu, Mặc Ẩn nhận được tin tức này, sắc mặt kịch biến, vội vàng phân phó dưới trướng, nói:
- Sư huynh, ngươi rốt cuộc giúp ta lôi kéo được bao nhiêu minh hữu? Có đáng tin cậy không?
Tử Quang Quân Vương khẽ mỉm cười, nói:
- Ta chẳng qua là đi nói một hai câu lợi hại với bọn họ, nói cho bọn họ biết, cứ đánh tiếp nữa, thế lực các tộc Đế tinh đều sẽ suy yếu, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể chờ đợi bị Thiên Đình thôn tính. Thay vì như vậy, không bằng san bằng Thiên Đình trước, rồi mới tranh đoạt Đế vị sau. Nói thật ra, ta một cái minh hữu cũng chưa tranh thủ tới cho ngươi!
Chung Nhạc nghe hắn nói vậy, cười lạnh nói:
- Không có minh hữu, ngươi lại bảo ta đánh lên Thiên Đình sao? Vô số tướng sĩ dưới trướng ta sợ rằng đều sẽ chết không có chỗ chôn!
Tử Quang Quân Vương nói:
- Minh hữu chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi đi tranh thủ. Ta hai tay không tấc sắt, không binh không tướng, chỉ bằng vào cái miệng mỏng, sao có thể chỉ nói mấy câu liền khiến cho đường đường Đế tộc Vương tộc không giữ lại chút nào ủng hộ chúng ta? Bất luận mưu sĩ cường đại cỡ nào, cũng đều cần một cỗ quân lực cường đại làm hậu thuẫn. Ta có thể làm, chính là nói cho bọn họ biết, Dịch Quân Vương sẽ thống lĩnh đại quân Tiên Thiên Cung một đường giết tới Thiên Đình, binh lâm Nam Thiên Môn! Mà bọn họ phải làm, chính là tại thời điểm ngươi binh lâm Nam Thiên Môn kéo quân tới tương trợ! Những minh hữu này có thể trở thành minh hữu hay không, cần phải xem bản thân Dịch Quân ngươi có thể đánh tới Nam Thiên Môn hay không!
Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời hòa hoãn xuống, nói:
- Cũng may đánh tới Nam Thiên Môn cũng không quá khó khăn! Không tới mấy ngày, ta sẽ suất lĩnh đại quân binh lâm Nam Thiên Môn!
Ánh mắt Tử Quang Quân Vương chớp động, nói:
- Ta sắp tới sẽ không trở về, dự định lưu lại trong quân của ngươi! Đã lâu rồi không gặp Y Kỳ, sắp tới sẽ có thời gian cùng hắn ôn chuyện rồi!
Ánh mắt Chung Nhạc cũng khẽ chớp động, nhàn nhạt nói:
- Ngươi là sợ ta sẽ để cho Khương Y Kỳ ra trận chịu chết sao?
Trong mắt Tử Quang Quân Vương lóe lên tử khí, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Ta biết rõ tâm tư của Bệ hạ, cũng biết thủ đoạn của ngươi! Dịch Quân, nếu ngươi làm hại tính mạng của Y Kỳ, ta cũng có thủ đoạn khiến cho ngươi chôn cùng hắn!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Thượng mệnh khó cãi! Tử Quang sư huynh đừng khiến cho ta khó xử. Ngươi cũng là tuyệt đỉnh thông minh, hẳn là biết rõ Bệ hạ tuyệt sẽ không cho phép một Nhân Tộc trở thành tồn tại Đế cấp. Viêm Hoàng đã tu thành Đế Quân, đây là sự tình trước giờ chưa từng có. Nếu hắn lại tiến thêm một bước nữa, Nhân Tộc sẽ trở thành Đế tộc. Lúc đó, không chỉ Bệ hạ không nhịn được, những tồn tại cổ lão khác cũng sẽ không nhịn được. Tử Quang sư huynh, ngươi quản lý toàn bộ hậu phương, vẫn là nên trở về Tiên Thiên Cung thôi!
Tử Quang Quân Vương tức sùi bọt mép, hung hăng nhìn chằm chằm hắn. Sắc mặt Chung Nhạc không chút thay đổi, nói:
- Trước đây ngươi có thể một cước đá chết ta, hiện tại ta đã có thể một cước đá chết ngươi! Tử Quang sư huynh vẫn là không nên động thủ thì tốt hơn!
Tử Quang Quân Vương dằn xuống cơn giận, phun ra một ngụm trọc khí, trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Dịch Quân, ta và ngươi làm cái giao dịch a? Ngươi buông tha cho Y Kỳ, ta cũng sẽ buông tha cho ngươi!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ giật mình, biết rõ hắn đang thăm dò lai lịch của chính mình, hơn nữa đã có được thu hoạch không nhỏ.
- Chỉ có trung tâm với Bệ hạ, ta mới có thể giữ được tính mạng! Là Bệ hạ muốn tính mạng của Khương Y Kỳ, ngươi nổi nóng với ta cũng vô dụng thôi!
Chung Nhạc lạnh nhạt nói:
- Ngươi hẳn là nên đi tìm Bệ hạ lý luận a!
Tử Quang Quân Vương mỉm cười, nói:
- Hiện tại bản thân các tộc Đế tinh khó bảo toàn, không rảnh tấn công Tiên Thiên Cung ta, ta lưu lại trong quân cũng không có vấn đề gì!
Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
- Ta còn tưởng rằng Tử Quang sư huynh không có bất kỳ sơ hở nào. Hiện tại xem ra, sơ hở lớn nhất của Tử Quang sư huynh sợ rằng vẫn là Viêm Hoàng a!
Tử Quang Quân Vương hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Ta và Y Kỳ là giao tình từ thuở nhỏ, hắn ở trong lòng ta như cha như huynh. Chỉ cần có ta ở đây, ngươi và Bệ hạ tuyệt đối không thể động vào Viêm Hoàng!
Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Làm sao có thể chứ? Nếu không có Viêm Hoàng đề bạt, sao ta có được thành tựu như hôm nay? Ngươi có thể yên tâm! Ta sẽ không động tới một sợi lông của Viêm Hoàng!
Hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau một hồi. Tử Quang Quân Vương mỉm cười, nói:
- Ta sẽ đích thân dâng thư Bệ hạ, lưu lại trong quân! Dịch Quân cũng sẽ không trái phải đều khó xử rồi. Hiện tại, Dịch Quân đã có thể dốc hết đại quân, sớm ngày binh lâm Nam Thiên Môn rồi!
Chung Nhạc đứng dậy, triệu tập các đại Quân Bộ, chỉnh quân chuẩn bị phát binh.
Mười mấy ngày sau, các lộ đại quân Phá Thiên Quan rốt cuộc xuất phát, cũng không đi dọc theo Thiên Hà, mà là xuyên qua Thiên Hà hạ xuống Đế tinh, tiến quân về phía lãnh địa của Đế Minh thị.
o0o
Thiên Hà Chi Châu, Mặc Ẩn nhận được tin tức này, sắc mặt kịch biến, vội vàng phân phó dưới trướng, nói: