Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1574: Cửa ải cuối cùng (2)
Mà Phong Hiếu Trung đạt được chính là một cây Thánh Trà Thụ. Hắn uống hết toàn bộ lá trà trên cây, ăn không còn một mảnh, lúc này mới mở ra Bí cảnh thứ bảy. Nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ Thánh Trà Thụ mặc dù cũng là Thánh dược, nhưng kém hơn Tam Đại Linh Căn rất nhiều.
Mà điểm thứ hai, chính là còn cần một vị tồn tại Đế cấp hộ pháp. Chung Nhạc và Âm Phần Huyên đều là nhờ Đế tử Phục Thương hộ pháp, lúc này mới có thể bình an mở ra Bí cảnh thứ bảy. Mà Kim Hà Hề chính là nhờ Kim Ô Thần Đế hộ pháp, cũng đã làm được một bước này. Nếu không có tồn tại Đế cấp hộ pháp, rất dễ dàng sẽ thân tử đạo tiêu. Đương nhiên, biến thái giống như Phong Hiếu Trung loại đó không nằm trong nhóm này.
- Có Thánh dược, có tồn tại Đế cấp hộ pháp, kẻ này rốt cuộc có lai lịch gì?
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Chỉ thấy thần bí nhân trong đạo huyền quang kia cũng đi vào trong đạo thân ảnh kia, sau đầu bay ra bảy đạo quang luân, dung hợp với bảy đạo quang luân trong không gian.
- Hắn rốt cuộc có lai lịch gì? Sao lại mang tới cho ta một loại cảm giác quen thuộc?
Chung Nhạc định thần trở lại, đi về phía cửa thứ bảy.
Phía trước, vực sâu đã xuất hiện trong tầm mắt. Dưới vực sâu chính là bảo khố do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại, chỉ cần thông qua cửa thứ bảy, sẽ có thể tiến vào vực sâu, đạt được bảo khố, chưởng khống Tổ Đình.
Mà ở sau lưng hắn, đám người Tà Đế, Nguyên Nha đi tới, nhìn thấy hình chiếu của tấm bia đá cửa thứ sáu, năm vị tồn tại cổ lão đều cười ha hả một tiếng, mỗi người tiến vào trong đạo thân ảnh kia, triển lộ ra bảy Bí cảnh, tự mình quá quan.
- Phục Mân Đạo Tôn cũng đã hết bài rồi, lại dùng Bí cảnh thứ bảy ngăn cản chúng ta!
Tiên Thiên Thần Đế cười ha hả, nói.
Tấm bia đá của cửa thứ bảy đột nhiên ầm một tiếng rơi xuống, đập lên trên mặt đất. Năm vị tồn tại cổ lão đều kinh nghi bất định, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy địa phương tấm bia đá kia rơi xuống, một vị Đế Hoàng chậm rãi đứng lên. Sắc mặt năm vị tồn tại cổ lão kịch biến, nhao nhao chửi rủa.
Tà Đế đầu to giậm chân mắng chửi:
- Không ngờ Đạo Tôn lại âm hiểm như thế, lưu xương ngón tay của chính mình lại làm bia, dùng làm cửa thứ bảy! Đây chính là gài bẫy người khác a!
Tiên Thiên Ma Đế cười lạnh một tiếng, nói:
- Lão tiểu tử này sáu quan trước đều là lừa gạt, đơn giản chỉ là muốn giết nhiều mấy tên tiểu bối, duy nhất có cửa ải này mới là thật! Nếu hắn ngay cửa thứ nhất đã xuất ra xương ngón tay của chính mình, kẻ nào còn dám đi vào tìm chết nữa?
Nguyên Nha Thần Vương cũng than thở:
- Đạo Tôn thật quá không phúc hậu rồi! Bất quá, nếu chúng ta đã đi tới bước này, bất luận thế nào cũng muốn đi tới cuối cùng a!
Tấm bia đá đang huyền phù giữa không trung kia thật ra không phải là bia đá, mà là một khúc xương ngón tay hình dáng như bia đá. Lúc này, khúc xương ngón tay này rơi xuống đất, biến thành Phục Mân Đạo Tôn. Tôn Phục Mân Đạo Tôn này chỉ tương đương với một đạo phân thân mà thôi. Nhưng vì Phục Mân Đạo Tôn đã qua đời, cho nên hắn không có bất kỳ linh tính gì, chỉ là Phục Mân Đạo Tôn đã luyện một đoạn ký ức của chính mình vào trong xương ngón tay này mà thôi. Xương ngón tay của Đạo Tôn đã trở thành cửa ải cuối cùng này.
Tâm thần Chung Nhạc kích động, tiến lên phía trước. Phân thân của Phục Mân Đạo Tôn để mặc cho hắn đi qua. Chung Nhạc lập tức bước nhanh về phía vực sâu, sau khi tới bên cạnh vực sâu, liền phóng người nhảy xuống, biến mất dưới vực sâu.
Mà thần bí nhân trong đạo huyền quang kia cũng không đi theo hắn, mà dừng bước lại, cẩn thận quan sát phân thân xương ngón tay của Phục Mân Đạo Tôn.
Năm vị tồn tại cổ lão bọn Nguyên Nha Thần Vương, Phượng Thiên Nguyên Quân… bước nhanh tới, liếc mắt nhìn thần bí nhân trong đạo huyền quang kia, sắc mặt khẽ động. Tà Đế mỉm cười, nói:
- Đã sớm biết hắn sẽ không an phận, lần này đã nhịn không được xuất hiện rồi!
Trong đạo huyền quang vang lên một thanh âm nam tử, nói:
- Năm vị tiền bối, tiểu tử Phục Hy đã tiến vào vực sâu, nếu năm vị tiền bối cũng muốn lấy được bảo tàng của Phục Mân Đạo Tôn, vậy cần phải liên thủ với vãn bối, cùng nhau đánh bại phân thân xương ngón tay của hắn!
Năm vị tồn tại cổ lão liếc nhìn nhau một cái. Phượng Thiên Nguyên Quân mỉm cười, nói:
- Xem ra, sư phụ của ngươi đã sớm đoán được một màn này. Chúng ta mặc dù cũng là phân thân, nhưng so với Phục Mân Đạo Tôn năm xưa vẫn còn thua kém một bậc, quả thật cần có nhất mạch của ngươi hỗ trợ, mới có thể đánh bại được phân thân xương ngón tay của Đạo Tôn. Tiểu đạo hữu, hãy tế bảo bối của nhất mạch nhà ngươi ra đi!
Thần bí nhân trong đạo huyền quang kia khom người, nhất mực cung kính nói:
- Mời bảo bối!
Đột nhiên, một cỗ Thiên uy hạo hạo đãng đãng xuất hiện, một chiếc bảo liễn từ trong hư không lái ra, phiêu phù trước mặt mọi người. Chiếc xe hình dáng như cái muôi, càng xe như phần chuôi dài của cái muôi.
Chòm sao Thiên Toàn còn được gọi là Bắc Đẩu. Bắc Đẩu hình dáng như cái muôi, chỉ về phía Bắc, còn được gọi là la bàn, hay chòm sao xe chỉ nam.
Nếu Chung Nhạc cũng có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh hô một tiếng. Đây là một kiện Thần binh bảo vật Thiên đạo, hình thái như bức Thiên Đạo Đồ thứ mười bốn, Thiên Toàn Đồ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có cảm giác quen thuộc với gã thần bí nhân này. Bởi vì trên người gã thần bí nhân này cũng tương tự với hắn có Thiên Đạo Đồ, thậm chí còn luyện ra bảo vật Thiên đạo hoàn chỉnh.
Tà Đế khẽ nhíu mày, nói:
- Ngươi chỉ mang tới một kiện bảo vật này thôi sao? Chỉ dựa vào kiện bảo vật này, sợ rằng còn không đánh bại được phân thân xương ngón tay của Đạo Tôn!
Thần bí nhân trong đạo huyền quang kia mỉm cười, nói:
- Các vị tiền bối, không thử một chút làm sao biết?
Năm vị tồn tại cổ lão nhao nhao gật đầu. Phượng Thiên Nguyên Quân nói:
- Cũng được! Vậy thì thử một lần đi!
Năm người leo lên Thiên Toàn Xa. Thần bí nhân trong đạo huyền quang kia tế khởi Thiên Toàn Xa, lái về phía phân thân xương ngón tay của Phục Mân Đạo Tôn. Uy năng Thiên đạo càng lúc càng mạnh, khiến cho năm vị tồn tại cổ lão như có trời giúp, uy phong lẫm lẫm. Đột nhiên năm người nhất tề phát động pháp lực, khởi xướng công kích về phía phân thân xương ngón tay của Phục Mân Đạo Tôn.
Mà điểm thứ hai, chính là còn cần một vị tồn tại Đế cấp hộ pháp. Chung Nhạc và Âm Phần Huyên đều là nhờ Đế tử Phục Thương hộ pháp, lúc này mới có thể bình an mở ra Bí cảnh thứ bảy. Mà Kim Hà Hề chính là nhờ Kim Ô Thần Đế hộ pháp, cũng đã làm được một bước này. Nếu không có tồn tại Đế cấp hộ pháp, rất dễ dàng sẽ thân tử đạo tiêu. Đương nhiên, biến thái giống như Phong Hiếu Trung loại đó không nằm trong nhóm này.
- Có Thánh dược, có tồn tại Đế cấp hộ pháp, kẻ này rốt cuộc có lai lịch gì?
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Chỉ thấy thần bí nhân trong đạo huyền quang kia cũng đi vào trong đạo thân ảnh kia, sau đầu bay ra bảy đạo quang luân, dung hợp với bảy đạo quang luân trong không gian.
- Hắn rốt cuộc có lai lịch gì? Sao lại mang tới cho ta một loại cảm giác quen thuộc?
Chung Nhạc định thần trở lại, đi về phía cửa thứ bảy.
Phía trước, vực sâu đã xuất hiện trong tầm mắt. Dưới vực sâu chính là bảo khố do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại, chỉ cần thông qua cửa thứ bảy, sẽ có thể tiến vào vực sâu, đạt được bảo khố, chưởng khống Tổ Đình.
Mà ở sau lưng hắn, đám người Tà Đế, Nguyên Nha đi tới, nhìn thấy hình chiếu của tấm bia đá cửa thứ sáu, năm vị tồn tại cổ lão đều cười ha hả một tiếng, mỗi người tiến vào trong đạo thân ảnh kia, triển lộ ra bảy Bí cảnh, tự mình quá quan.
- Phục Mân Đạo Tôn cũng đã hết bài rồi, lại dùng Bí cảnh thứ bảy ngăn cản chúng ta!
Tiên Thiên Thần Đế cười ha hả, nói.
Tấm bia đá của cửa thứ bảy đột nhiên ầm một tiếng rơi xuống, đập lên trên mặt đất. Năm vị tồn tại cổ lão đều kinh nghi bất định, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy địa phương tấm bia đá kia rơi xuống, một vị Đế Hoàng chậm rãi đứng lên. Sắc mặt năm vị tồn tại cổ lão kịch biến, nhao nhao chửi rủa.
Tà Đế đầu to giậm chân mắng chửi:
- Không ngờ Đạo Tôn lại âm hiểm như thế, lưu xương ngón tay của chính mình lại làm bia, dùng làm cửa thứ bảy! Đây chính là gài bẫy người khác a!
Tiên Thiên Ma Đế cười lạnh một tiếng, nói:
- Lão tiểu tử này sáu quan trước đều là lừa gạt, đơn giản chỉ là muốn giết nhiều mấy tên tiểu bối, duy nhất có cửa ải này mới là thật! Nếu hắn ngay cửa thứ nhất đã xuất ra xương ngón tay của chính mình, kẻ nào còn dám đi vào tìm chết nữa?
Nguyên Nha Thần Vương cũng than thở:
- Đạo Tôn thật quá không phúc hậu rồi! Bất quá, nếu chúng ta đã đi tới bước này, bất luận thế nào cũng muốn đi tới cuối cùng a!
Tấm bia đá đang huyền phù giữa không trung kia thật ra không phải là bia đá, mà là một khúc xương ngón tay hình dáng như bia đá. Lúc này, khúc xương ngón tay này rơi xuống đất, biến thành Phục Mân Đạo Tôn. Tôn Phục Mân Đạo Tôn này chỉ tương đương với một đạo phân thân mà thôi. Nhưng vì Phục Mân Đạo Tôn đã qua đời, cho nên hắn không có bất kỳ linh tính gì, chỉ là Phục Mân Đạo Tôn đã luyện một đoạn ký ức của chính mình vào trong xương ngón tay này mà thôi. Xương ngón tay của Đạo Tôn đã trở thành cửa ải cuối cùng này.
Tâm thần Chung Nhạc kích động, tiến lên phía trước. Phân thân của Phục Mân Đạo Tôn để mặc cho hắn đi qua. Chung Nhạc lập tức bước nhanh về phía vực sâu, sau khi tới bên cạnh vực sâu, liền phóng người nhảy xuống, biến mất dưới vực sâu.
Mà thần bí nhân trong đạo huyền quang kia cũng không đi theo hắn, mà dừng bước lại, cẩn thận quan sát phân thân xương ngón tay của Phục Mân Đạo Tôn.
Năm vị tồn tại cổ lão bọn Nguyên Nha Thần Vương, Phượng Thiên Nguyên Quân… bước nhanh tới, liếc mắt nhìn thần bí nhân trong đạo huyền quang kia, sắc mặt khẽ động. Tà Đế mỉm cười, nói:
- Đã sớm biết hắn sẽ không an phận, lần này đã nhịn không được xuất hiện rồi!
Trong đạo huyền quang vang lên một thanh âm nam tử, nói:
- Năm vị tiền bối, tiểu tử Phục Hy đã tiến vào vực sâu, nếu năm vị tiền bối cũng muốn lấy được bảo tàng của Phục Mân Đạo Tôn, vậy cần phải liên thủ với vãn bối, cùng nhau đánh bại phân thân xương ngón tay của hắn!
Năm vị tồn tại cổ lão liếc nhìn nhau một cái. Phượng Thiên Nguyên Quân mỉm cười, nói:
- Xem ra, sư phụ của ngươi đã sớm đoán được một màn này. Chúng ta mặc dù cũng là phân thân, nhưng so với Phục Mân Đạo Tôn năm xưa vẫn còn thua kém một bậc, quả thật cần có nhất mạch của ngươi hỗ trợ, mới có thể đánh bại được phân thân xương ngón tay của Đạo Tôn. Tiểu đạo hữu, hãy tế bảo bối của nhất mạch nhà ngươi ra đi!
Thần bí nhân trong đạo huyền quang kia khom người, nhất mực cung kính nói:
- Mời bảo bối!
Đột nhiên, một cỗ Thiên uy hạo hạo đãng đãng xuất hiện, một chiếc bảo liễn từ trong hư không lái ra, phiêu phù trước mặt mọi người. Chiếc xe hình dáng như cái muôi, càng xe như phần chuôi dài của cái muôi.
Chòm sao Thiên Toàn còn được gọi là Bắc Đẩu. Bắc Đẩu hình dáng như cái muôi, chỉ về phía Bắc, còn được gọi là la bàn, hay chòm sao xe chỉ nam.
Nếu Chung Nhạc cũng có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh hô một tiếng. Đây là một kiện Thần binh bảo vật Thiên đạo, hình thái như bức Thiên Đạo Đồ thứ mười bốn, Thiên Toàn Đồ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có cảm giác quen thuộc với gã thần bí nhân này. Bởi vì trên người gã thần bí nhân này cũng tương tự với hắn có Thiên Đạo Đồ, thậm chí còn luyện ra bảo vật Thiên đạo hoàn chỉnh.
Tà Đế khẽ nhíu mày, nói:
- Ngươi chỉ mang tới một kiện bảo vật này thôi sao? Chỉ dựa vào kiện bảo vật này, sợ rằng còn không đánh bại được phân thân xương ngón tay của Đạo Tôn!
Thần bí nhân trong đạo huyền quang kia mỉm cười, nói:
- Các vị tiền bối, không thử một chút làm sao biết?
Năm vị tồn tại cổ lão nhao nhao gật đầu. Phượng Thiên Nguyên Quân nói:
- Cũng được! Vậy thì thử một lần đi!
Năm người leo lên Thiên Toàn Xa. Thần bí nhân trong đạo huyền quang kia tế khởi Thiên Toàn Xa, lái về phía phân thân xương ngón tay của Phục Mân Đạo Tôn. Uy năng Thiên đạo càng lúc càng mạnh, khiến cho năm vị tồn tại cổ lão như có trời giúp, uy phong lẫm lẫm. Đột nhiên năm người nhất tề phát động pháp lực, khởi xướng công kích về phía phân thân xương ngón tay của Phục Mân Đạo Tôn.