Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1464: Phong Chấn (1)
Trên bảo thuyền, cặp mắt Phong Chấn Lão tổ khẽ nheo lại, râu tóc trắng tinh phiêu phiêu đãng đãng, cười hắc hắc, nói:
- Đáng chết! Thật đáng chết! Vô Kỵ tiểu hữu giết hắn, tự nhiên là có lý do chính đáng của chính mình, có đúng không?
Chung Nhạc cười ha hả, nhấc chân đá thi thể Phục Khiếu Sơn xuống khỏi thuyền dài, nhàn nhạt nói:
- Đại thù đời đời, mối hận diệt tộc, sao có thể tha cho hắn?
Chân hắn dẫm nhẹ một cái, chiếc thuyền dài dừng lại, truyền âm nói:
- Vũ sư huynh, tế khởi Phù Tang Thần Thụ! Đây là một tôn Đế!
- Một tôn Đế?
Hồn Đôn Vũ khẩn trương vạn phần, tế khởi nhánh cây Phù Tang trong tay lên, ở phía trên chiếc thuyền dài biến thành một cây Phù Tang Thần Thụ. Cây Phù Tang Thần Thụ này vừa xuất hiện liền biểu hiện ra dị tượng vô biên, lập tức bị phong ấn của Chư Đế trấn áp xuống, chỉ có thể miễn cưỡng bao phủ chiếc thuyền dài.
Phù Tang Thần Thụ chính là Dị bảo do Đế của Hỗn Độn thị luyện thành. Hỗn Độn thị sâu không thể lường, cây Phù Tang Thần Thụ này ở trong hàng ngũ Đế binh cũng cực kỳ lừng lẫy nổi danh.
Chỉ là nơi này dù sao cũng là địa phương phong ấn do Chư Đế bày ra, cho dù Phù Tang Thần Thụ có uy năng vô biên cũng bị áp chế xuống.
Phong Chấn Lão tổ liếc mắt nhìn Phù Tang Thần Thụ một cái, không chút để ý, ánh mắt lại rơi xuống trên người Chung Nhạc, mỉm cười nói:
- Ngươi hẳn chính là tên Phục Hy hoang dã kia a? Hiếu Vô Kỵ chân chính đã từng ghé qua Thế Ngoại Chi Địa ta, cầu Phong Thanh Vũ và Phục Bảo Sơ xuất sơn, chính là muốn đối phó ngươi. Ngươi biến thành bộ dáng của hắn tới đây, hơn nữa còn giống như vậy. Nếu không phải ta đã tu luyện Tam Mục Thiên Đồng, cơ hồ đã bị ngươi giấu diếm qua rồi. Hiện ra chân thân đi thôi!
Trong nhãn đồng thụ nhãn trên mi tâm hắn chợt bắn ra một đạo quang mang. Phù Tang Thần Thụ phiêu diêu chấn động, vô số sợi rễ bay lượn, ngăn cản đạo Thần quang kia. Nhưng vẫn là bị Thần quang bắn xuyên qua tầng tầng phòng ngự.
Mặc dù đạo Thần quang kia đã bị Phù Tang Thần Thụ suy yếu đi không biết bao nhiêu, nhưng khi nó chiếu rọi lên trên người Chung Nhạc, Chung Nhạc vẫn hừ lạnh một tiếng, trong cơ thể vang lên thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng. Nguyên thần hắn chấn động, hồn phách chấn động, không tự chủ được hiện ra chân thân.
Chân thân này không phải là bộ dạng của Dịch tiên sinh, mà là diện mạo chân chính của Chung Nhạc.
Thần Nhãn thứ ba của Phục Hy Thần Tộc có được uy năng khám phá hết thảy, Tam Mục Thiên Đồng chính là môn công pháp phát huy loại uy năng này tới tận cùng.
Thần Nhãn thứ ba của Phong Chấn Lão tổ vừa chiếu rọi, cũng đã nhìn thấy rõ ràng hết thảy mọi thứ ẩn giấu trong nhục thân và Nguyên thần của hắn, mảy may tất hiện.
Ánh mắt hắn càng lúc càng sáng ngời, cười ha hả, nói:
- Đây là hỏa diễm gì? Tân Hỏa! Ha ha ha… Tân Hỏa do Đại Toại lưu truyền xuống! Tân Hỏa mà tên tiểu bối Phong Thường Dương tìm rất lâu cũng không tìm được, rốt cuộc đã hiện thân! Trên người ngươi còn có những bí mật khác… Đây là cái gì? Một tấm gương?
Hắn mừng rỡ như điên, cười ha hả, nói:
- Tựa hồ là bảo vật của Thiên Nguyên lão nhi! Lão quỷ Thiên Nguyên này đã làm Thiên Đế, tấm gương do hắn lưu lại cũng không tệ!
Hắn giống như một lão tài chủ keo kiệt ham tiền vậy, cầm theo từng cái từng cái chìa khóa, tham lam mở ra một gian lại một gian bảo khố, không ngừng thưởng thức từng kiện từng kiện bảo bối của chính mình.
- Hửm? Thanh đao này có chút không đúng lắm, chuôi đao rất kỳ quái… Đúng rồi! Là chuôi Đế kiếm của lão già Phục Mân Đạo Tôn kia! Ha ha ha… chuôi Đế kiếm một kiếm phục thiên hạ, quyền hành của Thiên Đế! Kiện bảo vật này không phải là đã bị hôi phi yên diệt rồi sao? Không ngờ lại một lần nữa xuất hiện! Ta đã nói bảo vật đẳng cấp Đạo Thần này sao có thể dễ dàng bị hủy diệt như vậy…
- Còn có kiện bảo vật này nữa, cũng là không tầm thường! Mặc dù thoạt nhìn chỉ là một mảnh sắt mỏng, nhưng đồ vật trên đó ngay cả ta cũng xem không hiểu, hẳn là một kiện bảo vật!
- Hửm? Đây là cái gì? Một hạt châu?
Hắn cười hắc hắc, nói:
- Trong này quý trọng nhất hẳn chính là Tân Hỏa rồi! Truyền thừa từ Thời đại Hỏa Kỷ tới Thời đại Địa Kỷ, toàn bộ đều ở trong não hải của Tân Hỏa. Bảo vật mà các đời Địa Hoàng đều tìm không được, không ngờ lại rơi vào trong tay ta! Thượng thiên đối với ta không tệ a! Đối với ta không tệ a!
Chung Nhạc lạnh lùng nhìn hắn, đợi tới lúc tiếng cười của hắn dừng hẳn, lúc này mới bình tĩnh vạn phần nói:
- Phong Chấn, năm xưa vì sao ngươi lại phản bội chủng tộc của chính mình?
- Phản bội chủng tộc của chính mình?
Phong Chấn Lão tổ chắp hai tay sau lưng, chiếc bảo thuyền chậm rãi lái tới phía sau chiếc thuyền dài, từ trên nhìn xuống, lắc đầu nói:
- Ngươi hiểu lầm ta rồi! Ta chưa bao giờ phản bội qua chủng tộc của chính mình. Ta chỉ là thức thiên mệnh, thức thời vụ! Ngươi xem, Phục Hy Thần Tộc tại ngoại giới đã diệt tuyệt, chỉ còn lại có một con cá nhỏ ngươi. Mà dưới sự che chở của ta, Thế Ngoại Chi Địa vẫn còn có Phục Hy Thần Tộc tiếp tục sống sót. Những cái này đều là công lao của ta!
Hắn lạnh lùng nói:
- Đám phái ngoan cố kia có bản lĩnh gì? Lại muốn nghịch thiên cải mệnh? Chỉ là trò cười mà thôi! Bọn họ căn bản không biết đối thủ cường đại tới thế nào, chỉ lo liều mạng đối kháng! Bọn họ mới là tội nhân diệt tuyệt chủng tộc, ta mới là đại công thần!
Tân Hỏa từ trong mi tâm Chung Nhạc nhảy ra, cả giận nói:
- Phản bội chủng tộc của chính mình, tàn sát tộc nhân của chính mình, công thần? Không bằng heo chó!
Phong Chấn Lão tổ nhìn chằm chằm Chung Nhạc, ánh mắt lại dời tới trên người Tân Hỏa, cười lạnh nói:
- Một đốm lửa nhỏ không có trí khôn! Ngươi bất quá chỉ là công cụ truyền thừa, cũng xứng luận bàn ưu khuyết điểm của ta? Không sai! Chính ta đã giết chết bọn họ! Chiến dịch Phế Giới, cũng là ta âm thầm thông báo tin tức!
Hắn khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Ta được chọn làm thống lĩnh của trận chiến ấy, suất lĩnh đại quân các tộc, mai phục trên con đường truyền tống đi thông Phế Tinh tại Phế Giới. Trận chiến ấy là trận chiến xuất sắc nhất của ta, tổng cộng trải qua bảy lần chiến dịch. Tại chiến trường thứ nhất phục kích Phong Thị Thập Bộ. Trong đó cũng có không ít là bộ hạ cũ của ta, cũng đều bị ta chém chết!
- Đáng chết! Thật đáng chết! Vô Kỵ tiểu hữu giết hắn, tự nhiên là có lý do chính đáng của chính mình, có đúng không?
Chung Nhạc cười ha hả, nhấc chân đá thi thể Phục Khiếu Sơn xuống khỏi thuyền dài, nhàn nhạt nói:
- Đại thù đời đời, mối hận diệt tộc, sao có thể tha cho hắn?
Chân hắn dẫm nhẹ một cái, chiếc thuyền dài dừng lại, truyền âm nói:
- Vũ sư huynh, tế khởi Phù Tang Thần Thụ! Đây là một tôn Đế!
- Một tôn Đế?
Hồn Đôn Vũ khẩn trương vạn phần, tế khởi nhánh cây Phù Tang trong tay lên, ở phía trên chiếc thuyền dài biến thành một cây Phù Tang Thần Thụ. Cây Phù Tang Thần Thụ này vừa xuất hiện liền biểu hiện ra dị tượng vô biên, lập tức bị phong ấn của Chư Đế trấn áp xuống, chỉ có thể miễn cưỡng bao phủ chiếc thuyền dài.
Phù Tang Thần Thụ chính là Dị bảo do Đế của Hỗn Độn thị luyện thành. Hỗn Độn thị sâu không thể lường, cây Phù Tang Thần Thụ này ở trong hàng ngũ Đế binh cũng cực kỳ lừng lẫy nổi danh.
Chỉ là nơi này dù sao cũng là địa phương phong ấn do Chư Đế bày ra, cho dù Phù Tang Thần Thụ có uy năng vô biên cũng bị áp chế xuống.
Phong Chấn Lão tổ liếc mắt nhìn Phù Tang Thần Thụ một cái, không chút để ý, ánh mắt lại rơi xuống trên người Chung Nhạc, mỉm cười nói:
- Ngươi hẳn chính là tên Phục Hy hoang dã kia a? Hiếu Vô Kỵ chân chính đã từng ghé qua Thế Ngoại Chi Địa ta, cầu Phong Thanh Vũ và Phục Bảo Sơ xuất sơn, chính là muốn đối phó ngươi. Ngươi biến thành bộ dáng của hắn tới đây, hơn nữa còn giống như vậy. Nếu không phải ta đã tu luyện Tam Mục Thiên Đồng, cơ hồ đã bị ngươi giấu diếm qua rồi. Hiện ra chân thân đi thôi!
Trong nhãn đồng thụ nhãn trên mi tâm hắn chợt bắn ra một đạo quang mang. Phù Tang Thần Thụ phiêu diêu chấn động, vô số sợi rễ bay lượn, ngăn cản đạo Thần quang kia. Nhưng vẫn là bị Thần quang bắn xuyên qua tầng tầng phòng ngự.
Mặc dù đạo Thần quang kia đã bị Phù Tang Thần Thụ suy yếu đi không biết bao nhiêu, nhưng khi nó chiếu rọi lên trên người Chung Nhạc, Chung Nhạc vẫn hừ lạnh một tiếng, trong cơ thể vang lên thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng. Nguyên thần hắn chấn động, hồn phách chấn động, không tự chủ được hiện ra chân thân.
Chân thân này không phải là bộ dạng của Dịch tiên sinh, mà là diện mạo chân chính của Chung Nhạc.
Thần Nhãn thứ ba của Phục Hy Thần Tộc có được uy năng khám phá hết thảy, Tam Mục Thiên Đồng chính là môn công pháp phát huy loại uy năng này tới tận cùng.
Thần Nhãn thứ ba của Phong Chấn Lão tổ vừa chiếu rọi, cũng đã nhìn thấy rõ ràng hết thảy mọi thứ ẩn giấu trong nhục thân và Nguyên thần của hắn, mảy may tất hiện.
Ánh mắt hắn càng lúc càng sáng ngời, cười ha hả, nói:
- Đây là hỏa diễm gì? Tân Hỏa! Ha ha ha… Tân Hỏa do Đại Toại lưu truyền xuống! Tân Hỏa mà tên tiểu bối Phong Thường Dương tìm rất lâu cũng không tìm được, rốt cuộc đã hiện thân! Trên người ngươi còn có những bí mật khác… Đây là cái gì? Một tấm gương?
Hắn mừng rỡ như điên, cười ha hả, nói:
- Tựa hồ là bảo vật của Thiên Nguyên lão nhi! Lão quỷ Thiên Nguyên này đã làm Thiên Đế, tấm gương do hắn lưu lại cũng không tệ!
Hắn giống như một lão tài chủ keo kiệt ham tiền vậy, cầm theo từng cái từng cái chìa khóa, tham lam mở ra một gian lại một gian bảo khố, không ngừng thưởng thức từng kiện từng kiện bảo bối của chính mình.
- Hửm? Thanh đao này có chút không đúng lắm, chuôi đao rất kỳ quái… Đúng rồi! Là chuôi Đế kiếm của lão già Phục Mân Đạo Tôn kia! Ha ha ha… chuôi Đế kiếm một kiếm phục thiên hạ, quyền hành của Thiên Đế! Kiện bảo vật này không phải là đã bị hôi phi yên diệt rồi sao? Không ngờ lại một lần nữa xuất hiện! Ta đã nói bảo vật đẳng cấp Đạo Thần này sao có thể dễ dàng bị hủy diệt như vậy…
- Còn có kiện bảo vật này nữa, cũng là không tầm thường! Mặc dù thoạt nhìn chỉ là một mảnh sắt mỏng, nhưng đồ vật trên đó ngay cả ta cũng xem không hiểu, hẳn là một kiện bảo vật!
- Hửm? Đây là cái gì? Một hạt châu?
Hắn cười hắc hắc, nói:
- Trong này quý trọng nhất hẳn chính là Tân Hỏa rồi! Truyền thừa từ Thời đại Hỏa Kỷ tới Thời đại Địa Kỷ, toàn bộ đều ở trong não hải của Tân Hỏa. Bảo vật mà các đời Địa Hoàng đều tìm không được, không ngờ lại rơi vào trong tay ta! Thượng thiên đối với ta không tệ a! Đối với ta không tệ a!
Chung Nhạc lạnh lùng nhìn hắn, đợi tới lúc tiếng cười của hắn dừng hẳn, lúc này mới bình tĩnh vạn phần nói:
- Phong Chấn, năm xưa vì sao ngươi lại phản bội chủng tộc của chính mình?
- Phản bội chủng tộc của chính mình?
Phong Chấn Lão tổ chắp hai tay sau lưng, chiếc bảo thuyền chậm rãi lái tới phía sau chiếc thuyền dài, từ trên nhìn xuống, lắc đầu nói:
- Ngươi hiểu lầm ta rồi! Ta chưa bao giờ phản bội qua chủng tộc của chính mình. Ta chỉ là thức thiên mệnh, thức thời vụ! Ngươi xem, Phục Hy Thần Tộc tại ngoại giới đã diệt tuyệt, chỉ còn lại có một con cá nhỏ ngươi. Mà dưới sự che chở của ta, Thế Ngoại Chi Địa vẫn còn có Phục Hy Thần Tộc tiếp tục sống sót. Những cái này đều là công lao của ta!
Hắn lạnh lùng nói:
- Đám phái ngoan cố kia có bản lĩnh gì? Lại muốn nghịch thiên cải mệnh? Chỉ là trò cười mà thôi! Bọn họ căn bản không biết đối thủ cường đại tới thế nào, chỉ lo liều mạng đối kháng! Bọn họ mới là tội nhân diệt tuyệt chủng tộc, ta mới là đại công thần!
Tân Hỏa từ trong mi tâm Chung Nhạc nhảy ra, cả giận nói:
- Phản bội chủng tộc của chính mình, tàn sát tộc nhân của chính mình, công thần? Không bằng heo chó!
Phong Chấn Lão tổ nhìn chằm chằm Chung Nhạc, ánh mắt lại dời tới trên người Tân Hỏa, cười lạnh nói:
- Một đốm lửa nhỏ không có trí khôn! Ngươi bất quá chỉ là công cụ truyền thừa, cũng xứng luận bàn ưu khuyết điểm của ta? Không sai! Chính ta đã giết chết bọn họ! Chiến dịch Phế Giới, cũng là ta âm thầm thông báo tin tức!
Hắn khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Ta được chọn làm thống lĩnh của trận chiến ấy, suất lĩnh đại quân các tộc, mai phục trên con đường truyền tống đi thông Phế Tinh tại Phế Giới. Trận chiến ấy là trận chiến xuất sắc nhất của ta, tổng cộng trải qua bảy lần chiến dịch. Tại chiến trường thứ nhất phục kích Phong Thị Thập Bộ. Trong đó cũng có không ít là bộ hạ cũ của ta, cũng đều bị ta chém chết!