Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1463: Rời đi (2)
- Ngươi đi theo ta là được!
Phục Khiếu Sơn đại hỉ, vội vàng tạ ơn. Trong lòng Chung Nhạc có chút gấp gáp, nói:
- Tình hình chiến đấu tiền tuyến không biết như thế nào, ta lòng nóng như lửa đốt, còn không đi chuẩn bị thuyền? Không cần lâu thuyền hoa lệ, chỉ cần một chiếc thuyền nhanh!
Phục Khiếu Sơn vội vàng chạy đi chuẩn bị thuyền. Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ cũng tăng nhanh cước bộ đi tới bến tàu. Sau khi bọn họ tới bến tàu, còn chưa kịp lên thuyền, đã nghe một đạo thanh âm cười ha hả truyền tới, nói:
- Vô Kỵ tiểu hữu cần gì vội vàng rời khỏi như vậy?
Chung Nhạc xoay người lại. Kẻ vừa nói chuyện là một lão giả Phục Hy phụng mệnh canh gác bến tàu, tên là Phục Bảo Thụy, cũng là một Tộc lão, chỉ là quyền vị không bằng được đám tồn tại Phục Bảo Điền kia. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta lòng lo chiến sự tiền tuyến, không dám ở lại quá lâu!
Sắc mặt Phục Bảo Thụy khẽ động, tán thưởng:
- Vô Kỵ tiểu hữu một lòng suy nghĩ vì thương sinh thiên hạ, thật sự đáng kính! Chỉ là ta xem khí huyết ngươi khô bại, nếu vội vàng chạy đi, sợ rằng sẽ thương tổn thân thể và Nguyên thần! Sao không lại nghỉ ngơi mấy ngày, đợi sau khi khí huyết khôi phục mới đi?
Chung Nhạc nghiêm nghị nói:
- Đa tạ tiền bối quan tâm! Nhưng ta thân mang thượng mệnh, trộm được mấy ngày thanh nhàn cũng đã trong lòng khó an rồi. Vãn bối không dám trì hoãn lâu, ngày khác trở lại, tất nhiên sẽ uống rượu mua vui với tiền bối, uống say một trận!
Phục Bảo Thụy cười ha hả, nói:
- Nếu đã như thế, vậy lão phu cũng không lưu ngươi nữa! Vô Kỵ tiểu hữu, mời!
Chung Nhạc leo lên thuyền dài, khom người với Phục Bảo Thụy. Phục Bảo Thụy khom người hoàn lễ, nhìn theo ba người rời đi. Chỉ thấy chiếc thuyền dài kia lái vào trong tầng tầng phong ấn, biến mất không thấy đâu nữa.
Đột nhiên, một cỗ Đế uy chợt hàng lâm, rơi xuống bên cạnh bến tàu. Phong Chấn Lão tổ đáp xuống đất, lạnh lùng hỏi:
- Hiếu Vô Kỵ đâu rồi?
- Vừa mới đi rồi! Hắn nói là tiền tuyến báo nguy, không dám ở lâu!
Phục Bảo Thụy vội vàng bẩm báo. Phong Chấn Lão tổ thoáng ngẩn người:
- Đi rồi? Hắn nhanh như vậy đã giải khai được phong ấn huyết mạch sao? Chỉ mới mười ngày, hắn có thể giải khai được mấy thành? Bảo Thụy, trên người hắn có dị trạng gì hay không?
Phục Bảo Thụy suy tư trong chốc lát, lắc đầu, nói:
- Không có dị trạng gì, vẫn là giống hệt như trước đây. Chỉ là khí huyết có chút khô bại. Ta muốn lưu hắn lại điều dưỡng mấy ngày, hắn cũng không có đáp ứng!
- Khí huyết khô bại?
Phong Chấn Lão tổ suy tư trong chốc lát, sắc mặt đại biến:
- Giải khai đạo phong ấn huyết mạch thứ nhất và thứ hai căn bản không khiến cho khí huyết khô bại, sẽ chỉ khiến cho khí huyết càng dồi dào hơn. Đạo phong ấn thứ ba, khí huyết cũng sẽ không khô bại tới trình độ này, ít nhiều vẫn sẽ có thể duy trì cân bằng. Chỉ có thời điểm phá giải đạo phong ấn thứ tư, mới cần tiêu hao đại lượng khí huyết. Phá vỡ đạo phong ấn thứ tư có thể giải khai tám thành Thần huyết Phục Hy. Trên người Hiếu Vô Kỵ chỉ có tối đa năm thành Thần huyết Phục Hy mà thôi, hắn không phải là Hiếu Vô Kỵ!
Thân thể hắn phóng lên, rơi xuống trên một chiếc bảo thuyền. Chiếc bảo thuyền khởi động, xông vào tầng tầng phong ấn.
- Tiểu tử kia chỉ là Thiên Thần, tốc độ không nhanh, trước mắt hẳn vẫn còn ở trong phong ấn, còn chưa ra tới ngoại giới!
o0o
Trong tầng tầng phong ấn vờn quanh Thế Ngoại Chi Địa, một chiếc thuyền dài nhanh chóng lái ra ngoại giới. Những phong ấn này là kết quả do rất nhiều phe phái thỏa hiệp.
Tại thời đại của Phong Thường Dương, các phe phái chia làm rất nhiều loại. Khi đó, Thời đại Địa Kỷ đã kết thúc, Thời đại Thần Kỷ quật khởi, Thiên Nguyên trở thành Thiên Đế, đã làm Thiên tử, bởi vậy có phe phái của Thiên. Ngoại trừ phe phái của Thiên ra, còn có một phe phái khác do tồn tại tà ác dẫn đầu. Ngoại trừ hai phe phái này ra, còn có rất nhiều phe phái trong lòng còn hoài niệm Phục Hy.
Những phe phái này thỏa hiệp, cùng nhau chế tạo ra Thế Ngoại Chi Địa. Năm xưa đã từng có tồn tại Đế cấp phụng mệnh canh gác nơi này, tránh cho Phục Hy bên trong chạy ra ngoài.
Về sau Phong Thường Dương phát điên, huyết tẩy nơi này, giết tới máu chảy thành sông, thậm chí còn giết chết hai tôn Đế, lại chọc ra một phen tranh chấp.
Phong Thường Dương phát điên, bị Phong Thường Thái giết chết, táng thân trong Thiên Hà. Đệ đệ Phong Thường Thái của hắn thì hối hận vì đã chính tay giết chết ca ca mình, cũng đã thất tâm phong. Những phe phái này lo lắng hắn sẽ nguy hại tới sinh linh của Thế Ngoại Chi Địa, cho nên mới trấn áp hắn vào trong vực sâu.
Nhất mạch Phục Hy của Phong Thường Dương chỉ còn lại có người cầm đầu Phong Kỷ Khai này, mà hết lần này tới lần khác hắn lại yêu thích uống rượu, mãi cũng không gượng dậy nổi, vì vậy nơi này cũng không còn tồn tại Đế cấp canh gác, chỉ để cho đám cường giả Phong Chấn trông coi bảo vệ nơi này.
Sinh linh ngoại giới muốn đi vào cũng không có khả năng, trừ phi có được Sắc lệnh do những Đại Đế xây dựng nơi này lưu lại, hoặc là có Phục Hy trong Thế Ngoại Chi Địa tiếp dẫn. Bất quá, cưỡi trên một số ít không nhiều những chiếc thuyền trong bến tàu, lại có thể từ trong Thế Ngoại Chi Địa đi ra ngoài. Thuyền ở trong bến tàu đều có thể xuyên qua phong ấn.
Chung Nhạc, Hồn Đôn Vũ và Phục Khiếu Sơn cưỡi thuyền dài trên bến tàu, nhanh chóng xuyên qua từng tầng từng tầng phong ấn, chạy nhanh ra ngoài. Đám phong ấn này thật sự vô cùng trầm trọng, là do không biết bao nhiêu vị tồn tại Đế cấp bày bố, dùng để cắt đứt Thế Ngoại Chi Địa ra khỏi vũ trụ. Muốn xuyên qua đám phong ấn này trở lại ngoại giới, cũng cần có chút thời gian.
- Chỉ cần rời khỏi nơi này, sẽ có thể tiêu dao mà đi rồi!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, cảm giác được cách Thiên Hà đã không xa. Hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Chỉ nghe phía sau truyền tới một đạo thanh âm già nua, không nhanh không chậm, nói:
- Vô Kỵ tiểu hữu, sao lại vội vội vàng vàng muốn rời khỏi như vậy? Lão hủ không phải đã nói rồi sao, bảo tiểu hữu hãy chờ lão hủ chừng mười ngày nửa tháng?
- Phong Chấn Lão tổ!
Phục Khiếu Sơn vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn lại, mỉm cười nói:
- Lão tổ, ngươi như thế nào lại đi ra?
Xuy!
Một đạo ánh đao lóe lên, Phục Khiếu Sơn nhất thời ngẩn ngơ, ôm lấy cổ mình, cái đầu trên cổ đang chậm rãi rơi xuống.
- Vô Kỵ tiên sinh, sao ngươi…
Chung Nhạc mặt không biểu tình, thu lại Tiên Thiên Thần Đao, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Chấn Lão tổ trên chiếc bảo thuyền đang chạy tới kia.
Phục Khiếu Sơn đại hỉ, vội vàng tạ ơn. Trong lòng Chung Nhạc có chút gấp gáp, nói:
- Tình hình chiến đấu tiền tuyến không biết như thế nào, ta lòng nóng như lửa đốt, còn không đi chuẩn bị thuyền? Không cần lâu thuyền hoa lệ, chỉ cần một chiếc thuyền nhanh!
Phục Khiếu Sơn vội vàng chạy đi chuẩn bị thuyền. Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ cũng tăng nhanh cước bộ đi tới bến tàu. Sau khi bọn họ tới bến tàu, còn chưa kịp lên thuyền, đã nghe một đạo thanh âm cười ha hả truyền tới, nói:
- Vô Kỵ tiểu hữu cần gì vội vàng rời khỏi như vậy?
Chung Nhạc xoay người lại. Kẻ vừa nói chuyện là một lão giả Phục Hy phụng mệnh canh gác bến tàu, tên là Phục Bảo Thụy, cũng là một Tộc lão, chỉ là quyền vị không bằng được đám tồn tại Phục Bảo Điền kia. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta lòng lo chiến sự tiền tuyến, không dám ở lại quá lâu!
Sắc mặt Phục Bảo Thụy khẽ động, tán thưởng:
- Vô Kỵ tiểu hữu một lòng suy nghĩ vì thương sinh thiên hạ, thật sự đáng kính! Chỉ là ta xem khí huyết ngươi khô bại, nếu vội vàng chạy đi, sợ rằng sẽ thương tổn thân thể và Nguyên thần! Sao không lại nghỉ ngơi mấy ngày, đợi sau khi khí huyết khôi phục mới đi?
Chung Nhạc nghiêm nghị nói:
- Đa tạ tiền bối quan tâm! Nhưng ta thân mang thượng mệnh, trộm được mấy ngày thanh nhàn cũng đã trong lòng khó an rồi. Vãn bối không dám trì hoãn lâu, ngày khác trở lại, tất nhiên sẽ uống rượu mua vui với tiền bối, uống say một trận!
Phục Bảo Thụy cười ha hả, nói:
- Nếu đã như thế, vậy lão phu cũng không lưu ngươi nữa! Vô Kỵ tiểu hữu, mời!
Chung Nhạc leo lên thuyền dài, khom người với Phục Bảo Thụy. Phục Bảo Thụy khom người hoàn lễ, nhìn theo ba người rời đi. Chỉ thấy chiếc thuyền dài kia lái vào trong tầng tầng phong ấn, biến mất không thấy đâu nữa.
Đột nhiên, một cỗ Đế uy chợt hàng lâm, rơi xuống bên cạnh bến tàu. Phong Chấn Lão tổ đáp xuống đất, lạnh lùng hỏi:
- Hiếu Vô Kỵ đâu rồi?
- Vừa mới đi rồi! Hắn nói là tiền tuyến báo nguy, không dám ở lâu!
Phục Bảo Thụy vội vàng bẩm báo. Phong Chấn Lão tổ thoáng ngẩn người:
- Đi rồi? Hắn nhanh như vậy đã giải khai được phong ấn huyết mạch sao? Chỉ mới mười ngày, hắn có thể giải khai được mấy thành? Bảo Thụy, trên người hắn có dị trạng gì hay không?
Phục Bảo Thụy suy tư trong chốc lát, lắc đầu, nói:
- Không có dị trạng gì, vẫn là giống hệt như trước đây. Chỉ là khí huyết có chút khô bại. Ta muốn lưu hắn lại điều dưỡng mấy ngày, hắn cũng không có đáp ứng!
- Khí huyết khô bại?
Phong Chấn Lão tổ suy tư trong chốc lát, sắc mặt đại biến:
- Giải khai đạo phong ấn huyết mạch thứ nhất và thứ hai căn bản không khiến cho khí huyết khô bại, sẽ chỉ khiến cho khí huyết càng dồi dào hơn. Đạo phong ấn thứ ba, khí huyết cũng sẽ không khô bại tới trình độ này, ít nhiều vẫn sẽ có thể duy trì cân bằng. Chỉ có thời điểm phá giải đạo phong ấn thứ tư, mới cần tiêu hao đại lượng khí huyết. Phá vỡ đạo phong ấn thứ tư có thể giải khai tám thành Thần huyết Phục Hy. Trên người Hiếu Vô Kỵ chỉ có tối đa năm thành Thần huyết Phục Hy mà thôi, hắn không phải là Hiếu Vô Kỵ!
Thân thể hắn phóng lên, rơi xuống trên một chiếc bảo thuyền. Chiếc bảo thuyền khởi động, xông vào tầng tầng phong ấn.
- Tiểu tử kia chỉ là Thiên Thần, tốc độ không nhanh, trước mắt hẳn vẫn còn ở trong phong ấn, còn chưa ra tới ngoại giới!
o0o
Trong tầng tầng phong ấn vờn quanh Thế Ngoại Chi Địa, một chiếc thuyền dài nhanh chóng lái ra ngoại giới. Những phong ấn này là kết quả do rất nhiều phe phái thỏa hiệp.
Tại thời đại của Phong Thường Dương, các phe phái chia làm rất nhiều loại. Khi đó, Thời đại Địa Kỷ đã kết thúc, Thời đại Thần Kỷ quật khởi, Thiên Nguyên trở thành Thiên Đế, đã làm Thiên tử, bởi vậy có phe phái của Thiên. Ngoại trừ phe phái của Thiên ra, còn có một phe phái khác do tồn tại tà ác dẫn đầu. Ngoại trừ hai phe phái này ra, còn có rất nhiều phe phái trong lòng còn hoài niệm Phục Hy.
Những phe phái này thỏa hiệp, cùng nhau chế tạo ra Thế Ngoại Chi Địa. Năm xưa đã từng có tồn tại Đế cấp phụng mệnh canh gác nơi này, tránh cho Phục Hy bên trong chạy ra ngoài.
Về sau Phong Thường Dương phát điên, huyết tẩy nơi này, giết tới máu chảy thành sông, thậm chí còn giết chết hai tôn Đế, lại chọc ra một phen tranh chấp.
Phong Thường Dương phát điên, bị Phong Thường Thái giết chết, táng thân trong Thiên Hà. Đệ đệ Phong Thường Thái của hắn thì hối hận vì đã chính tay giết chết ca ca mình, cũng đã thất tâm phong. Những phe phái này lo lắng hắn sẽ nguy hại tới sinh linh của Thế Ngoại Chi Địa, cho nên mới trấn áp hắn vào trong vực sâu.
Nhất mạch Phục Hy của Phong Thường Dương chỉ còn lại có người cầm đầu Phong Kỷ Khai này, mà hết lần này tới lần khác hắn lại yêu thích uống rượu, mãi cũng không gượng dậy nổi, vì vậy nơi này cũng không còn tồn tại Đế cấp canh gác, chỉ để cho đám cường giả Phong Chấn trông coi bảo vệ nơi này.
Sinh linh ngoại giới muốn đi vào cũng không có khả năng, trừ phi có được Sắc lệnh do những Đại Đế xây dựng nơi này lưu lại, hoặc là có Phục Hy trong Thế Ngoại Chi Địa tiếp dẫn. Bất quá, cưỡi trên một số ít không nhiều những chiếc thuyền trong bến tàu, lại có thể từ trong Thế Ngoại Chi Địa đi ra ngoài. Thuyền ở trong bến tàu đều có thể xuyên qua phong ấn.
Chung Nhạc, Hồn Đôn Vũ và Phục Khiếu Sơn cưỡi thuyền dài trên bến tàu, nhanh chóng xuyên qua từng tầng từng tầng phong ấn, chạy nhanh ra ngoài. Đám phong ấn này thật sự vô cùng trầm trọng, là do không biết bao nhiêu vị tồn tại Đế cấp bày bố, dùng để cắt đứt Thế Ngoại Chi Địa ra khỏi vũ trụ. Muốn xuyên qua đám phong ấn này trở lại ngoại giới, cũng cần có chút thời gian.
- Chỉ cần rời khỏi nơi này, sẽ có thể tiêu dao mà đi rồi!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, cảm giác được cách Thiên Hà đã không xa. Hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Chỉ nghe phía sau truyền tới một đạo thanh âm già nua, không nhanh không chậm, nói:
- Vô Kỵ tiểu hữu, sao lại vội vội vàng vàng muốn rời khỏi như vậy? Lão hủ không phải đã nói rồi sao, bảo tiểu hữu hãy chờ lão hủ chừng mười ngày nửa tháng?
- Phong Chấn Lão tổ!
Phục Khiếu Sơn vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn lại, mỉm cười nói:
- Lão tổ, ngươi như thế nào lại đi ra?
Xuy!
Một đạo ánh đao lóe lên, Phục Khiếu Sơn nhất thời ngẩn ngơ, ôm lấy cổ mình, cái đầu trên cổ đang chậm rãi rơi xuống.
- Vô Kỵ tiên sinh, sao ngươi…
Chung Nhạc mặt không biểu tình, thu lại Tiên Thiên Thần Đao, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Chấn Lão tổ trên chiếc bảo thuyền đang chạy tới kia.