Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1329: Thân mật (2)
Phù Kỳ Chi hơi chấn động, cười:
- Tiên Thiên Đế Quân nếu không phải kẻ địch thì hắn là một vị minh chủ.
- Đúng là vậy. Nhưng đáng tiếc hắn lại là địch.
Chung Nhạc đi ra khỏi cổng thành, đột nhiên có một giọng nói vọng tới:
- Dịch quân dừng bước!
Chung Nhạc dừng lại, ngẩng lên nhìn, cười:
- Tạo Vật Nanh Hàm, ngươi có việc gì?
Người vừa lên tiếng là Nanh tộc Tạo Vật Chủ bên cổng thành, có tên Nanh Hàm, bị Chung Nhạc đánh trở về nguyên hình, trông coi môn hộ. Nanh Hàm bị xích xuyên qua nhục thân nguyên thần, phong tỏa mọi sự biến hóa. Đầu kia của sợi xích chìm dưới tinh hà.
Nanh Hàm khách khí nói:
- Dịch Quân nắm giữ đạo ngữ tiền sử, thần uy khó lường, lại trí tuệ thông thiên. Ta vui vẻ thần phục. Dịch quân là người làm đại sự, tiền thế lại là Tiên Thiên Thần, mà ta chẳng qua muốn bảo vệ Nanh tộc trong trận chiến chính thống này, không có dã tâm gì. Cái gọi là tướng tài theo minh chủ, không biết ta có thể theo ngài không?
Chung Nhạc quan sát kỹ lưỡng hắn một lượt, cười khảy:
- Muốn phá hoại tình cảm quân thần giữa ta và Đế Quân sao? Ngươi thật to gan!
Rào rào!
Những sợi xích đó kéo thân hình to lớn của Nanh Hàm, kéo hắn xuống tinh hà. Nanh Hàm kêu lên thảm thiết, không lâu sau liền bị tinh hà tràn qua thương thế đầy mình.
Chung Nhạc tâm niệm khẽ động, xích lại kéo hắn ra khỏi tinh hà. Nanh Hàm thở hồng hộc, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Bào Hao thần tộc Tạo Vật Chủ, nói:
- Còn không thả cầu treo xuống?
Vị Bào Hao Tạo Vật Chủ đó vội thả cầu treo, cầu treo lạch cạch hạ xuống, nằm qua tinh hà.
Một trung niên nam tử mặc bạch y bước vào, Chung Nhạc ra đón. Phong Hiếu Trung ngẩng lên nhìn phía trên cầu treo, lộ sự thích thú.
Trong không trung còn chứa rất nhiều đồ đằng văn, muốn liều xông vào có lẽ đồ đằng văn sẽ khiến uy năng tinh hà phát nổ, đây đúng là nơi dễ thủ khó công.
Phong Hiếu Trung thở dài, cùng Chung Nhạc vào trong cổng thành, cười:
- Vừa rồi Tạo Vật Chủ đó nói muốn đi theo ngươi, tại sao ngươi lại trừng phạt ném hắn xuống tinh hà?
Bào Hao Tạo Vật Chủ và Tạo Vật Nanh Hàm vội kéo cầu treo lên.
Chung Nhạc và hắn lên thành lầu, vào trong tinh môn, tinh thần truyền âm:
- Hắn coi thường ta, dùng cách nói đó thăm dò ta, đương nhiên ta phải trừng phạt hắn.
Phong Hiếu Trung không hiểu, Chung Nhạc thản nhiên cười nói:
- Hắn là người của Tiên Thiên Đế Quân, tưởng rằng ta không biết. Tuy ta bắt được Tạo Vật Chủ quanh Trấn Thiên Quan nhưng ta cũng biết những Tạo Vật Chủ này thuộc các thế lực khác nhau, đã bị luyện Nhân Quả Đồ Đằng Tuyến lâu rồi. Tạo Vật Nanh Hàm là kẻ trung thành dưới trướng Tiên Thiên Đế Quân, chắc chắn Tiên Thiên Đế Quân cho hắn tới thăm dò ta. Vừa rồi ta ném hắn xuống tinh hà vừa biểu thị lòng trung thành vừa là cảnh cáo hắn.
Hai người bước ra từ tinh môn trước Đế Quân Điện, Phong Hiếu Trung lắc đầu:
- Sư đệ, tâm ngươi quá loạn, suy nghĩ quá nhiều, làm nhỡ mất sự theo đuổi với đạo. Ngươi nên từ bỏ mọi thứ, cùng ta nghiên cứu sự ảo diệu của đại đạo. Đó mới là một luyện khí sĩ, là việc của người cầu đạo cần làm.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Thiên hạ không yên bình, cầu đạo làm gì?
Phong Hiếu Trung nói:
- Từ bỏ nó, mặc cho nó có bình yên không. Liên quan gì tới ta đâu?
Hai người nói chuyện không hợp, khó có thể thay đổi được suy nghĩ của đối phương. Chung Nhạc dẫn hắn tới trước con thuyền cổ. Thuyền lúc này đã khác nhiều so với lúc mới ra khỏi nước. Lúc đó gỉ sét tan nát, giờ mọi thứ đã mới hơn, thậm chí mũi thuyền còn thêm một cái đầu rồng khổng lồ, là long cốt của Thủy Long.
Những lỗ thủng trên thân thuyền cũng biến mất, giống như được đóng lại vậy.
Đây là tác dụng của “hồi sinh” đạo ngữ.
Phong Hiếu Trung quan sát tỉ mỉ, ánh mắt càng thêm điên cuồng, đó là sự điên lên vì vui khi bắt được điều gì đó, là sự điên cuồng quên cả bản thân!
- Phu quân, vị đây chính là vị sư huynh mà chàng nói?
Âm Phiền Huyên vội bay ra, thi lễ với Phong Hiếu Trung.
Phong Hiếu Trung nhìn nàng, khựng lại lộ vẻ nghi hoặc.
Âm Phiền Huyên cảm thấy ánh mắt hắn gần như không có bất cứ tình cảm gì, chỉ có sự cầu đạo vững như thạch bàn. Ánh mắt đó khiến nàng rất không thoải mái, giống như bản thân bị cắt thành nhiều mảnh vậy.
- Sư huynh, đây là đệ muội của huynh.
Chung Nhạc hắng giọng, nói.
Phong Hiếu Trung quay đầu đi tiếp tục quan sát con thuyền. Nếu là trước kia chắc chắn hắn sẽ ngẫm nghĩ cách nghiên cứu Thánh Linh Thể, nhưng giờ sức hấp dẫn của Thánh Linh Thể như Âm Phiền Huyên lại thua xa con thuyền cổ kia.
- Phu quân, sư huynh của chàng thật cổ quái…
Âm Phiền Huyên nói nhỏ:
Chung Nhạc cười:
- Ta đã quen rồi, lát nữa ta cũng sẽ trở nên cổ quái. Sư huynh, có thể bắt đầu chưa?
Phong Hiếu Trung gật đầu:
- Được rồi.
Hai người lắc mình, từ trong thân thể họ chạy ra vô số phân thân. Chỉ một lúc sau trên thuyền đâu đâu cũng là từng nhóm từng nhóm Phong Hiếu Trung và Chung Nhạc cùng trao đổi, không ngừng nghiên cứu con thuyền.
Âm Phiền Huyên nhìn một hồi lâu, thậm chí có phần ghen tị:
- Hắn với sư huynh thậm chí còn thân mật hơn với ta!
- Tiên Thiên Đế Quân nếu không phải kẻ địch thì hắn là một vị minh chủ.
- Đúng là vậy. Nhưng đáng tiếc hắn lại là địch.
Chung Nhạc đi ra khỏi cổng thành, đột nhiên có một giọng nói vọng tới:
- Dịch quân dừng bước!
Chung Nhạc dừng lại, ngẩng lên nhìn, cười:
- Tạo Vật Nanh Hàm, ngươi có việc gì?
Người vừa lên tiếng là Nanh tộc Tạo Vật Chủ bên cổng thành, có tên Nanh Hàm, bị Chung Nhạc đánh trở về nguyên hình, trông coi môn hộ. Nanh Hàm bị xích xuyên qua nhục thân nguyên thần, phong tỏa mọi sự biến hóa. Đầu kia của sợi xích chìm dưới tinh hà.
Nanh Hàm khách khí nói:
- Dịch Quân nắm giữ đạo ngữ tiền sử, thần uy khó lường, lại trí tuệ thông thiên. Ta vui vẻ thần phục. Dịch quân là người làm đại sự, tiền thế lại là Tiên Thiên Thần, mà ta chẳng qua muốn bảo vệ Nanh tộc trong trận chiến chính thống này, không có dã tâm gì. Cái gọi là tướng tài theo minh chủ, không biết ta có thể theo ngài không?
Chung Nhạc quan sát kỹ lưỡng hắn một lượt, cười khảy:
- Muốn phá hoại tình cảm quân thần giữa ta và Đế Quân sao? Ngươi thật to gan!
Rào rào!
Những sợi xích đó kéo thân hình to lớn của Nanh Hàm, kéo hắn xuống tinh hà. Nanh Hàm kêu lên thảm thiết, không lâu sau liền bị tinh hà tràn qua thương thế đầy mình.
Chung Nhạc tâm niệm khẽ động, xích lại kéo hắn ra khỏi tinh hà. Nanh Hàm thở hồng hộc, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Bào Hao thần tộc Tạo Vật Chủ, nói:
- Còn không thả cầu treo xuống?
Vị Bào Hao Tạo Vật Chủ đó vội thả cầu treo, cầu treo lạch cạch hạ xuống, nằm qua tinh hà.
Một trung niên nam tử mặc bạch y bước vào, Chung Nhạc ra đón. Phong Hiếu Trung ngẩng lên nhìn phía trên cầu treo, lộ sự thích thú.
Trong không trung còn chứa rất nhiều đồ đằng văn, muốn liều xông vào có lẽ đồ đằng văn sẽ khiến uy năng tinh hà phát nổ, đây đúng là nơi dễ thủ khó công.
Phong Hiếu Trung thở dài, cùng Chung Nhạc vào trong cổng thành, cười:
- Vừa rồi Tạo Vật Chủ đó nói muốn đi theo ngươi, tại sao ngươi lại trừng phạt ném hắn xuống tinh hà?
Bào Hao Tạo Vật Chủ và Tạo Vật Nanh Hàm vội kéo cầu treo lên.
Chung Nhạc và hắn lên thành lầu, vào trong tinh môn, tinh thần truyền âm:
- Hắn coi thường ta, dùng cách nói đó thăm dò ta, đương nhiên ta phải trừng phạt hắn.
Phong Hiếu Trung không hiểu, Chung Nhạc thản nhiên cười nói:
- Hắn là người của Tiên Thiên Đế Quân, tưởng rằng ta không biết. Tuy ta bắt được Tạo Vật Chủ quanh Trấn Thiên Quan nhưng ta cũng biết những Tạo Vật Chủ này thuộc các thế lực khác nhau, đã bị luyện Nhân Quả Đồ Đằng Tuyến lâu rồi. Tạo Vật Nanh Hàm là kẻ trung thành dưới trướng Tiên Thiên Đế Quân, chắc chắn Tiên Thiên Đế Quân cho hắn tới thăm dò ta. Vừa rồi ta ném hắn xuống tinh hà vừa biểu thị lòng trung thành vừa là cảnh cáo hắn.
Hai người bước ra từ tinh môn trước Đế Quân Điện, Phong Hiếu Trung lắc đầu:
- Sư đệ, tâm ngươi quá loạn, suy nghĩ quá nhiều, làm nhỡ mất sự theo đuổi với đạo. Ngươi nên từ bỏ mọi thứ, cùng ta nghiên cứu sự ảo diệu của đại đạo. Đó mới là một luyện khí sĩ, là việc của người cầu đạo cần làm.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Thiên hạ không yên bình, cầu đạo làm gì?
Phong Hiếu Trung nói:
- Từ bỏ nó, mặc cho nó có bình yên không. Liên quan gì tới ta đâu?
Hai người nói chuyện không hợp, khó có thể thay đổi được suy nghĩ của đối phương. Chung Nhạc dẫn hắn tới trước con thuyền cổ. Thuyền lúc này đã khác nhiều so với lúc mới ra khỏi nước. Lúc đó gỉ sét tan nát, giờ mọi thứ đã mới hơn, thậm chí mũi thuyền còn thêm một cái đầu rồng khổng lồ, là long cốt của Thủy Long.
Những lỗ thủng trên thân thuyền cũng biến mất, giống như được đóng lại vậy.
Đây là tác dụng của “hồi sinh” đạo ngữ.
Phong Hiếu Trung quan sát tỉ mỉ, ánh mắt càng thêm điên cuồng, đó là sự điên lên vì vui khi bắt được điều gì đó, là sự điên cuồng quên cả bản thân!
- Phu quân, vị đây chính là vị sư huynh mà chàng nói?
Âm Phiền Huyên vội bay ra, thi lễ với Phong Hiếu Trung.
Phong Hiếu Trung nhìn nàng, khựng lại lộ vẻ nghi hoặc.
Âm Phiền Huyên cảm thấy ánh mắt hắn gần như không có bất cứ tình cảm gì, chỉ có sự cầu đạo vững như thạch bàn. Ánh mắt đó khiến nàng rất không thoải mái, giống như bản thân bị cắt thành nhiều mảnh vậy.
- Sư huynh, đây là đệ muội của huynh.
Chung Nhạc hắng giọng, nói.
Phong Hiếu Trung quay đầu đi tiếp tục quan sát con thuyền. Nếu là trước kia chắc chắn hắn sẽ ngẫm nghĩ cách nghiên cứu Thánh Linh Thể, nhưng giờ sức hấp dẫn của Thánh Linh Thể như Âm Phiền Huyên lại thua xa con thuyền cổ kia.
- Phu quân, sư huynh của chàng thật cổ quái…
Âm Phiền Huyên nói nhỏ:
Chung Nhạc cười:
- Ta đã quen rồi, lát nữa ta cũng sẽ trở nên cổ quái. Sư huynh, có thể bắt đầu chưa?
Phong Hiếu Trung gật đầu:
- Được rồi.
Hai người lắc mình, từ trong thân thể họ chạy ra vô số phân thân. Chỉ một lúc sau trên thuyền đâu đâu cũng là từng nhóm từng nhóm Phong Hiếu Trung và Chung Nhạc cùng trao đổi, không ngừng nghiên cứu con thuyền.
Âm Phiền Huyên nhìn một hồi lâu, thậm chí có phần ghen tị:
- Hắn với sư huynh thậm chí còn thân mật hơn với ta!