Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1328: Thân mật (1)
Trấn Thiên Quan.
Hàng nghìn vạn thần ma sững sờ đứng đó, mơ màng nhìn xung quanh, cảnh tượng vừa xảy ra đúng như giấc mộng, họ như vừa mơ một giấc mơ cực kỳ thiếu chân thực.
Nhưng những vết cào dài thật dài trên tường, những đống cát cao trên đất, những cái lỗ mà thi cốt dưới lòng đất bò lên để lại, đều cho thấy đó không phải giấc mơ, mà là sự việc đã thực sự xảy ra.
- Có những việc, đã bị chôn vùi trong thời gian thì vẫn nên để nó tiếp tục bị chôn vùi, đừng có đào lên thì hơn.
Trác Long thở dài, vào bên trong thân thuyền tiếp tục nghiên cứu Thủy Long Đạo Cốt. Từ cổ chí kim, có rất nhiều sự việc lịch sử bị chôn vùi, có những thứ không thể đào lên, không cẩn thận chút thôi là có thể gây nên đại họa.
Chung Nhạc đứng bên ngoài thuyền, có phần vẫn sợ hãi. Việc này quá lớn rồi, suýt chút nữa không thể thu dọn. Nếu không phải Thần Hậu nương nương tới, đánh thức dấu ấn Phục Mân Đạo Tôn trấn áp trận động loạn này thì chắc chắn sẽ có đại họa!
Tiên Thiên Thần Ngữ thần bí khó lường, trong đó có những đạo ngữ chứa uy lực cực lớn, thậm chí thao túng cả thiên địa đại đạo, quy tắc. Có thể tưởng tượng thời đại hắc ám năm xưa, những Tiên Thiên Thần Ma tinh thông Tiên Thiên Thần Ngữ có thể gây nên động loạn lớn như thế nào cho vũ trụ này.
Đó là năng lượng bị lịch sử vùi lấp, năng lượng không nên được loại bỏ bụi trần để lộ diện trên thế gian!
Nhưng thứ năng lượng này không mất đi, trên thế gian vẫn còn có người nắm giữ thứ năng lượng này, là điều còn lại từ thời đại hắc ám. Hơn nữa hắn thấy Thần Hậu nương nương dung hợp loại đạo ngữ cổ xưa này với Lục Đại Luân Hồi, khiến uy năng càng thêm mạnh. Điều này giúp hắn thấy được một khả năng.
Đó chính là dung hợp đạo ngữ cổ xưa vào hệ thống đồ đằng đại đạo để tu luyện!
Đồ đằng đại đạo là sự giải thích về đạo, đạo ngữ cũng vậy, chỉ là cách biểu đạt khác nhau, giống như Phong Hiếu Trung nói, bỏ qua sự biểu đạt để xem bản chất, bản chất của chúng là như nhau.
Hai loại hệ thống này đã đạt tới cực hạn của mỗi thứ, rất khó đột phá nữa, có lẽ chúng có thể bổ sung ưu khuyết điểm cho nhau.
- Chỉ có Phong Hiếu Trung là tinh thông mặt này nhất. Cũng may ta đã mời hắn tới từ trước rồi!
Chung Nhạc nhìn Âm Phiền Huyên, nói nhỏ:
- Lát nữa có một vị sư huynh của ta tới, ngươi khó tránh sẽ phải gặp hắn, những điều khác đừng nói gì hết, chỉ cần cứ kiên quyết là thê tử của ta là được. Hãy nhớ, nhất định phải nói là thê tử của ta!
Âm Phiền Huyên thấy hắn nói rất nghiêm trọng thì giật mình, xong tỉnh ngộ, kêu lên:
- Vị sư huynh đó chính là người ngươi đi gặp khi chúng ta đi du ngoạn sau tân hôn?
Chung Nhạc gật đầu, đang định đi đón Phong Hiếu Trung thì bỗng như nghe được một tiếng thở dài, hắn không khỏi lạnh lưng, tiếng thở dài này rất chân thực, dường như từ sâu thẳm trong thời không, vượt qua thời gian xa xôi vọng tới.
Hắn nhìn quanh, không tìm được nơi phát ra âm thanh đó, hắn ngẩng lên nhìn Trấn Thiên Phủ bên ngoài Tử Vi Tinh Vực.
Tòa Trấn Thiên Phủ đó dường như vĩnh hằng không di chuyển, dừng lại ở đó trấn áp Tử Vi Tinh Vực.
Chung Nhạc dường như cảm nhận được một ánh mắt đáng sợ xuất hiện trong tòa đế phủ thần bí đó đang quan sát mình!
Nhưng cảm giác quái lạ đó rất nhanh đã tiêu biến. Khóe mắt hắn động đậy, cảm giác của hắn rất rõ ràng, nếu chỉ là bị nhìn thì hắn vẫn chưa dám khẳng định. Nhưng ánh mắt đó rời đi, hắn có thể khẳng định sự khác biệt đó. Trong Trấn Thiên Phủ đúng là có một đôi mắt!
Con mắt đó vừa rồi nhìn hắn, tiếng thở dài kia cũng không phải ảo giác!
- Xem ra có những thứ không “trần quy trần, thổ quy thổ” rồi…
Hắn kìm nén sự sợ hãi, đi về tinh môn, tiếp đó hắn xuất hiện bên ngoài cổng thành, chuẩn bị mở cổng thành tiếp dẫn Phong Hiếu Trung.
- Tiên sinh xin dừng bước!
Đột nhiên Mục Tô Ca tiến lại, kinh hồn bất định, tiến tới nói:
- Tiên sinh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Mọi người đều bị dọa sợ rồi.
Chung Nhạc nhìn quanh, thấy các Tạo Vật Chủ bị bắt cũng tái mặt, run rẩy, các thần ma khác đều thất hồn lạc phách, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Biến cố đó đừng nói là với họ, ngay với Chung Nhạc cũng bị dọa không nhẹ!
- Việc này có cần nói với phụ thần không?
Mục Tô Ca hỏi.
- Có gì bẩm báo hết.
Chung Nhạc trầm ngâm, nói:
- Lần này là sự hỗn loạn của thời đại hắc ám tiền sử, Trấn Thiên Quan vốn từng xuất hiện rất nhiều hiện tượng dị thường, chỉ là không ác liệt như lần này. Ngươi nói với bệ hạ, sự việc bắt nguồn do ta, là ta không cẩn thận đọc Tiên Thiên Thần Ngữ tiền sử dẫn tới biến cố này.
Mục Tô Ca do dự một chút, nói:
- Nếu nói thật hết thì liệu phụ thần có trút giận lên tiên sinh không?
Chung Nhạc nửa cười nửa không:
- Cho dù ngươi không nói thật thì bệ hạ cũng sẽ biết, thần ma dưới trướng ta có không ít tai mắt của bệ hạ.
Mục Tô Ca sắc mặt hơi thay đổi, có chút lo hắn đệ bụng. Chung Nhạc xua tay cười:
- Đây là đạo làm vua, tin tưởng thần hạ nhưng không thể hoàn toàn tin hết. Bên cạnh ta có người của bệ hạ, bên cạnh Tử Quang cũng có, điện hạ không cần phải bận lòng.
Mục Tô Ca thở phào, cười:
- Vậy ra sẽ báo việc này lên phụ thần.
Chung Nhạc gật đầu, mở cổng thành, đột nhiên Phù Kỳ Chi tiến lại, cúi người:
- Chúa công xin dừng bước!
Chung Nhạc đứng lại, Phù Kỳ Chi truyền âm:
- Chúa công, vừa rồi ta khó kìm lòng quỳ trước tiên đế. Nếu việc này lộ ra e là sẽ bất lợi cho đại nghiệp của chúa công…
Chung Nhạc cười:
- Không sao.
Phù Kỳ Chi khựng người, Chung Nhạc nói tiếp:
- Ngươi không phải lo lắng, Tiên Thiên Đế Quân vốn đã không tin người, cũng chưa từng tin tưởng nhân tộc trong vũ trụ cổ xưa.
Phù Kỳ Chi có cảm giác lạnh gáy, Chung Nhạc cười:
- Hắn chỉ tin ta, tin vào năng lực của ta, cho rằng ta có thể điều khiển các ngươi, vì thế cho dù các ngươi thỉnh thoảng có tỏ ra có chút hoài niệm tiền triều thì hắn cũng sẽ không vì thế mà loại bỏ các ngươi. Đó là đạo làm vua.
Hàng nghìn vạn thần ma sững sờ đứng đó, mơ màng nhìn xung quanh, cảnh tượng vừa xảy ra đúng như giấc mộng, họ như vừa mơ một giấc mơ cực kỳ thiếu chân thực.
Nhưng những vết cào dài thật dài trên tường, những đống cát cao trên đất, những cái lỗ mà thi cốt dưới lòng đất bò lên để lại, đều cho thấy đó không phải giấc mơ, mà là sự việc đã thực sự xảy ra.
- Có những việc, đã bị chôn vùi trong thời gian thì vẫn nên để nó tiếp tục bị chôn vùi, đừng có đào lên thì hơn.
Trác Long thở dài, vào bên trong thân thuyền tiếp tục nghiên cứu Thủy Long Đạo Cốt. Từ cổ chí kim, có rất nhiều sự việc lịch sử bị chôn vùi, có những thứ không thể đào lên, không cẩn thận chút thôi là có thể gây nên đại họa.
Chung Nhạc đứng bên ngoài thuyền, có phần vẫn sợ hãi. Việc này quá lớn rồi, suýt chút nữa không thể thu dọn. Nếu không phải Thần Hậu nương nương tới, đánh thức dấu ấn Phục Mân Đạo Tôn trấn áp trận động loạn này thì chắc chắn sẽ có đại họa!
Tiên Thiên Thần Ngữ thần bí khó lường, trong đó có những đạo ngữ chứa uy lực cực lớn, thậm chí thao túng cả thiên địa đại đạo, quy tắc. Có thể tưởng tượng thời đại hắc ám năm xưa, những Tiên Thiên Thần Ma tinh thông Tiên Thiên Thần Ngữ có thể gây nên động loạn lớn như thế nào cho vũ trụ này.
Đó là năng lượng bị lịch sử vùi lấp, năng lượng không nên được loại bỏ bụi trần để lộ diện trên thế gian!
Nhưng thứ năng lượng này không mất đi, trên thế gian vẫn còn có người nắm giữ thứ năng lượng này, là điều còn lại từ thời đại hắc ám. Hơn nữa hắn thấy Thần Hậu nương nương dung hợp loại đạo ngữ cổ xưa này với Lục Đại Luân Hồi, khiến uy năng càng thêm mạnh. Điều này giúp hắn thấy được một khả năng.
Đó chính là dung hợp đạo ngữ cổ xưa vào hệ thống đồ đằng đại đạo để tu luyện!
Đồ đằng đại đạo là sự giải thích về đạo, đạo ngữ cũng vậy, chỉ là cách biểu đạt khác nhau, giống như Phong Hiếu Trung nói, bỏ qua sự biểu đạt để xem bản chất, bản chất của chúng là như nhau.
Hai loại hệ thống này đã đạt tới cực hạn của mỗi thứ, rất khó đột phá nữa, có lẽ chúng có thể bổ sung ưu khuyết điểm cho nhau.
- Chỉ có Phong Hiếu Trung là tinh thông mặt này nhất. Cũng may ta đã mời hắn tới từ trước rồi!
Chung Nhạc nhìn Âm Phiền Huyên, nói nhỏ:
- Lát nữa có một vị sư huynh của ta tới, ngươi khó tránh sẽ phải gặp hắn, những điều khác đừng nói gì hết, chỉ cần cứ kiên quyết là thê tử của ta là được. Hãy nhớ, nhất định phải nói là thê tử của ta!
Âm Phiền Huyên thấy hắn nói rất nghiêm trọng thì giật mình, xong tỉnh ngộ, kêu lên:
- Vị sư huynh đó chính là người ngươi đi gặp khi chúng ta đi du ngoạn sau tân hôn?
Chung Nhạc gật đầu, đang định đi đón Phong Hiếu Trung thì bỗng như nghe được một tiếng thở dài, hắn không khỏi lạnh lưng, tiếng thở dài này rất chân thực, dường như từ sâu thẳm trong thời không, vượt qua thời gian xa xôi vọng tới.
Hắn nhìn quanh, không tìm được nơi phát ra âm thanh đó, hắn ngẩng lên nhìn Trấn Thiên Phủ bên ngoài Tử Vi Tinh Vực.
Tòa Trấn Thiên Phủ đó dường như vĩnh hằng không di chuyển, dừng lại ở đó trấn áp Tử Vi Tinh Vực.
Chung Nhạc dường như cảm nhận được một ánh mắt đáng sợ xuất hiện trong tòa đế phủ thần bí đó đang quan sát mình!
Nhưng cảm giác quái lạ đó rất nhanh đã tiêu biến. Khóe mắt hắn động đậy, cảm giác của hắn rất rõ ràng, nếu chỉ là bị nhìn thì hắn vẫn chưa dám khẳng định. Nhưng ánh mắt đó rời đi, hắn có thể khẳng định sự khác biệt đó. Trong Trấn Thiên Phủ đúng là có một đôi mắt!
Con mắt đó vừa rồi nhìn hắn, tiếng thở dài kia cũng không phải ảo giác!
- Xem ra có những thứ không “trần quy trần, thổ quy thổ” rồi…
Hắn kìm nén sự sợ hãi, đi về tinh môn, tiếp đó hắn xuất hiện bên ngoài cổng thành, chuẩn bị mở cổng thành tiếp dẫn Phong Hiếu Trung.
- Tiên sinh xin dừng bước!
Đột nhiên Mục Tô Ca tiến lại, kinh hồn bất định, tiến tới nói:
- Tiên sinh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Mọi người đều bị dọa sợ rồi.
Chung Nhạc nhìn quanh, thấy các Tạo Vật Chủ bị bắt cũng tái mặt, run rẩy, các thần ma khác đều thất hồn lạc phách, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Biến cố đó đừng nói là với họ, ngay với Chung Nhạc cũng bị dọa không nhẹ!
- Việc này có cần nói với phụ thần không?
Mục Tô Ca hỏi.
- Có gì bẩm báo hết.
Chung Nhạc trầm ngâm, nói:
- Lần này là sự hỗn loạn của thời đại hắc ám tiền sử, Trấn Thiên Quan vốn từng xuất hiện rất nhiều hiện tượng dị thường, chỉ là không ác liệt như lần này. Ngươi nói với bệ hạ, sự việc bắt nguồn do ta, là ta không cẩn thận đọc Tiên Thiên Thần Ngữ tiền sử dẫn tới biến cố này.
Mục Tô Ca do dự một chút, nói:
- Nếu nói thật hết thì liệu phụ thần có trút giận lên tiên sinh không?
Chung Nhạc nửa cười nửa không:
- Cho dù ngươi không nói thật thì bệ hạ cũng sẽ biết, thần ma dưới trướng ta có không ít tai mắt của bệ hạ.
Mục Tô Ca sắc mặt hơi thay đổi, có chút lo hắn đệ bụng. Chung Nhạc xua tay cười:
- Đây là đạo làm vua, tin tưởng thần hạ nhưng không thể hoàn toàn tin hết. Bên cạnh ta có người của bệ hạ, bên cạnh Tử Quang cũng có, điện hạ không cần phải bận lòng.
Mục Tô Ca thở phào, cười:
- Vậy ra sẽ báo việc này lên phụ thần.
Chung Nhạc gật đầu, mở cổng thành, đột nhiên Phù Kỳ Chi tiến lại, cúi người:
- Chúa công xin dừng bước!
Chung Nhạc đứng lại, Phù Kỳ Chi truyền âm:
- Chúa công, vừa rồi ta khó kìm lòng quỳ trước tiên đế. Nếu việc này lộ ra e là sẽ bất lợi cho đại nghiệp của chúa công…
Chung Nhạc cười:
- Không sao.
Phù Kỳ Chi khựng người, Chung Nhạc nói tiếp:
- Ngươi không phải lo lắng, Tiên Thiên Đế Quân vốn đã không tin người, cũng chưa từng tin tưởng nhân tộc trong vũ trụ cổ xưa.
Phù Kỳ Chi có cảm giác lạnh gáy, Chung Nhạc cười:
- Hắn chỉ tin ta, tin vào năng lực của ta, cho rằng ta có thể điều khiển các ngươi, vì thế cho dù các ngươi thỉnh thoảng có tỏ ra có chút hoài niệm tiền triều thì hắn cũng sẽ không vì thế mà loại bỏ các ngươi. Đó là đạo làm vua.