Nhắm Mắt Theo Liều - Kết Hôn Không Mời Họ Hàng
Chương 21: 21 Ký ức lung tung ồn ào hiện lên trong đầu
Trước khi vào căn cứ Vương Trinh, Phương Kỳ Kỳ nói đại khái tình huống của căn cứ này cho mọi người.
Tên căn cứ Vương Trinh như ý nghĩa, là một căn cứ của người tên là Vương Trinh thành lập. Phương Kỳ Kỳ có ấn tượng với người này là bởi vì trong căn cứ Trường Thanh có vài người thí nghiệm Beta lớn tuổi, họ chính là những người bị căn cứ Vương Trinh đuổi ra ngoài.
Sau khi Vương Trinh xây dựng căn cứ vẫn tiến hành nghiêm khắc "chế độ ưu tú", tất cả những người hơn 40 tuổi hoặc mất sức lao động đều bị đuổi ra căn cứ Vương Trinh, trừ khi có cống hiến đặc biệt mới được phép ở lại. Bởi vì chế độ đào thải tàn khốc này nên dù dân cư ở căn cứ Vương Trinh không quá nhiều nhưng chất lượng rất cao.
Xe tải dần lái tới gần căn cứ bị băng tuyết bao phủ. Tháng 12 trời đông giá rét, trong căn cứ trừ số ít đoàn săn bắn ra ngoài săn bắn bổ sung thức ăn, rất ít người qua lại. Người lạ khiến họ chú ý, thủ vệ hai bên cửa thành bày trận sẵn sàng đón địch.
Lúc xuống xe, Từ Sầm Quân nắm chặt tay Phương Kỳ Kỳ bảo vệ cậu ở sau người, lại cảm thấy lo lắng, cắn gáy Phương Kỳ Kỳ rót pheromone của mình vào, đánh dấu tạm thời cậu.
"Ưm..." Omega đang sắp phát tình lập tức yếu đuối tựa vào lòng hắn, pheromone vị quả vải nhanh chóng bị mùi linh sam bao trùm, cuối cùng quện vào nhau, pheromone Alpha bá đạo truyền tải thông điệp người này đã có chủ.
Phương Kỳ Kỳ dùng đôi mắt ướt át liếc nhìn hắn, "Anh muốn tôi phát tình ở đây à?"
Từ Sầm Quân bóp mặt cậu, "Đánh dấu cho an toàn, mua xong đồ chúng ta đi."
Thủ vệ của căn cứ Vương Trinh nghiêm túc kiểm tra xong mấy người, hỏi thăm lai lịch, hướng đi, cấp bậc dị năng, tra xét có đủ tinh thể hạt nhân để giao dịch không, tạm giữ xe tải của họ làm tài sản thế chấp, cung cấp bốn tờ chứng minh thân phận tạm thời rồi cho họ đi.Thuận lợi vào căn cứ, mấy người đi thẳng đến thị trường giao dịch để mua đồ ăn. Ở phía sau họ, hai người đang nhìn theo hướng họ đi.
"Là anh Quân!"
"Tôi không nhìn nhầm chứ? Bên cạnh anh ấy là Phương Kỳ Kỳ của căn cứ Trường Thanh à? Tên Omega ma đầu đó!"
"Nhất định là dị năng bị tổn thương nên bị cậu ta bắt cóc!"
"Đi theo đã, tìm cơ hội tiếp cận."
Trung tâm giao dịch vào mùa đông vẫn rất náo nhiệt, Từ Sầm Quân nắm chặt tay Phương Kỳ Kỳ. Hứa Bách vui vẻ, tay cầm theo túi lớn túi nhỏ vật tư, Triệu Lê thì tò mò với thế giới bên ngoài, mắt to sáng nhìn quanh.
"Này." Từ Sầm Quân mua hai cái kẹo mạch nha đưa cho Triệu Lê và Phương Kỳ Kỳ mỗi người một cái, đang muốn mua nữa, Hứa Bách gọi hắn lại, cười nói: "Ngài Từ tôi không cần đâu, trẻ con mới ăn."
Phương Kỳ Kỳ nghe vậy dừng một chút, kẹo mạch nha đột nhiên không ngon nữa. Hứa Bách thấy thế vội nói: "Đương nhiên người lớn cũng ăn được, ha ha ha."
Từ Sầm Quân nín cười: "Trẻ con ăn." Nói xong hắn xoa đầu Phương Kỳ Kỳ, bị Omega thẹn quá hóa giận đánh.
Từ Sầm Quân không giận, ngọt ngào nắm tay cậu tiếp tục đi, liếc qua chỗ rẽ, hắn nghiêng đầu trong nháy mắt có hai cái đầu rụt về. Dời mắt đi, biểu tình của Từ Sầm Quân không còn thoải mái nữa mà hơi trầm trọng, hắn cúi đầu nói bên tai Phương Kỳ Kỳ: "Có người theo đuôi."
Phương Kỳ Kỳ chớp mắt, không quay đầu lại mà nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên kính của cửa hàng gần đó, quả nhiên thấy hai bóng dáng lén lút.
Phương Kỳ Kỳ tiếp tục đi, họ đã mua gần xong vật tư, cậu nói: "Đi thôi."
Xe tải thu hoạch chất đống đồ tiếp tế lái rời khỏi căn cứ Vương Trinh, ở sau xe, một chiếc việt dã lái trên địa hình tuyết theo sát.
Tới nơi hoang dã, đối phương vẫn bám không rời. Hứa Bách nhìn xe việt dã theo sát qua gương chiếu hậu, nhấn ga lái về trước, có điều xe tải có máy phát quá nặng, chậm rãi liền bị càng đuổi càng gần.
Có lẽ trên xe họ có người dị năng hệ băng, khoảng cách không ngừng kéo gần, trước mỗi mười thước đầu xe tải có một bức tường băng thật mỏng. Độ dày tường băng này dù va chạm vỡ cũng không gây nên uy hiếp, dường như đối phương cũng không muốn làm người trên xe bị thương, chỉ là muốn cản đường xe làm cho họ chủ động dừng lại.
Khuôn mặt nhỏ của Phương Kỳ Kỳ căng thẳng, đuôi mắt bởi vì sắp đến kỳ phát tình mà có chút ửng đỏ lúc này lộ ra vẻ sắc bén, cậu mở cửa sổ ở thùng xe nhìn ra ngoài, chỉ huy: "Đánh vào bánh xe trước."
Từ Sầm Quân không nói gì, nhấc tay lên lưỡi kiếm gió vút ra, lốp xe việt dã nổ tung tức khắc, cả chiếc xe vòng mấy lần mới dừng lại.
Hai người nhảy xuống xe chạy theo xe tải một đoạn đường mới phát hiện thật sự không đuổi kịp, nhảy dựng lên gào to: "Anh Quân ——!!!"
Giọng nói ồm ồm quanh quẩn ở cả vùng đất tuyết trắng.
Từ Sầm Quân còn tưởng mình nghe lầm, nhìn bóng người càng ngày càng nhỏ, hắn nghi ngờ: "Cậu ta gọi tôi là "anh Quân"? Tôi quen sao?"
Tim Phương Kỳ Kỳ trầm xuống, cậu thầm nghĩ quả nhiên là người Hắc Kỳ.
Với thế lực của Hắc Kỳ, để tìm kiếm Từ Sầm Quân họ cài nằm vùng ở các nơi cũng không phải không thể. Cậu nhìn Từ Sầm Quân rất tin tưởng mình, trong lòng nhất thời có chút phiền muộn, cậu quay mặt đi, nói: "Không biết, dù sao tôi không biết."
Đôi mắt đen của Từ Sầm Quân trầm tĩnh như đang ngẫm nghĩ, hắn cũng không tiếp tục truy vấn mà kéo bàn tay lạnh lẽo của Phương Kỳ Kỳ đặt vào trong túi mình, sau đó kéo cậu vào lòng vuốt ve gáy cậu, như là vuốt lông mèo con.
Xe đột nhiên lắc lư, Hứa Bách thò đầu ra khỏi cửa sổ buồng lái: "Vừa nãy lái quá nhanh, một dây xích chống trượt bị rơi ra, lái tiếp rất nguy hiểm, chúng ta phải dừng lại để sửa chữa."
Vào đông trời tối sớm, mới năm giờ chiều đã không còn ánh nắng. Trước khi trời tối hẳn, họ tìm được một chỗ phế tích có biển Dược Tuyền sơn trang, đi vào trong có thể nhìn thấy hàng loạt biệt thự nghỉ dưỡng suối nước nóng đổ nát bị bỏ hoang. Mỗi ngôi biệt thự đều có một suối nước nóng ở sân sau, hầu hết nước ở dưới hồ ở chân núi đã cạn khô, nước trong suối cũng đã bị đóng băng. Bọn họ tiếp tục đi về sườn núi, muốn xem thử có thể tìm được suối chưa bị đóng băng hoặc nguồn nước hay không.
Sắc trời tối hẳn, xung quanh cũng dần có sương mù, đèn xe đã được mở tối đa nhưng tầm nhìn vẫn bị hạn chế.
Lần thứ ba đi qua biển 【 Dược Tuyền sơn trang 】, nhóm người phát hiện là lạ, xe cứ chạy vòng tròn như là quỷ nhảy tường.
Phương Kỳ Kỳ biến sắc, suy đoán: "Chắc là động vật hoặc thực vật dị năng hệ tinh thần, có lẽ cấp bậc không cao, nếu không đã ra tay rồi chứ không quan sát lâu như vậy."
Động vật và thực vật dị năng hệ tinh thần bình thường rất khó thăng cấp, cho nên độ phổ biến và cấp bậc không cao, tuy nhiên khả năng gây ảo giác hoặc độc tính cũng đủ để cho chúng bắt giết được con mồi. Nếu như đã thăng lên cấp bảy giống đóa hoa Rafflesia ở thành phố C, vậy đã là sự tồn tại vô cùng đáng sợ, thậm chí không cần dùng dị năng đã bắt giết được con mồi. Ví dụ thực tế ở ngay trước mắt, tất cả sinh vật ở thành phố C trở thành dinh dưỡng cho nó.
Từ Sầm Quân nói: "Tôi xuống xem thử."
Hắn nhảy xuống xe, bốn phía lạnh thấu xương, ban đêm đưa tay không thấy được năm ngón yên tĩnh đến mức đáng sợ. Sương mù bao phủ xung quanh, hắn đi về phía trước hai bước, lúc quay lại chỗ ban đầu chỉ còn lại một mảnh tối đen, không có xe tải nữa, hắn cảm thấy căng thẳng, gọi: "Kỳ Kỳ!"
Trong đêm đen không ai đáp lại hắn.
Hắn bước nhanh quay về, cảm giác chân giống như bị dây thừng rất nhỏ ngăn cản, dây thừng này giẫm cái là đứt, nhưng càng chạy chân càng nặng, như là có sức kéo vô hình túm hắn về hướng ngược lại. Hắn biết đây là ảo giác nhưng lại không dễ tùy ý ném lưỡi kiếm gió ra, lỡ đâu ném trúng người của mình thì không gánh vác nổi hậu quả.
"Từ Sầm Quân!"
Hắn nghe thấy Phương Kỳ Kỳ lại gọi mình, lập tức nhìn chỗ phát ra tiếng. Trong bóng tối, Phương Kỳ Kỳ mặc áo khoác run run, cái mũi nhỏ hồng hồng, đôi mắt hồ ly linh động nhìn hắn, oán trách: "Anh mau đến đây, em lạnh quá."
"Được." Từ Sầm Quân cảm giác sức của mình đang giảm sút cực nhanh, tầm mắt cũng dần không rõ. Hắn đi rất khó khăn như slow motion, lúc đi đến đích, hắn lại thấy được cha mình Từ Lập Quốc.
Cha già đi nhiều, nếp nhăn giữa trán thành chữ xuyên (川), nhưng cơ thể vẫn cường tráng, đôi mắt vẫn hữu thần, lúc này Từ Lập Quốc áy náy nói: "Con chắc chắn không theo ba quay về căn cứ trung ương?"
Từ Sầm Quân không rõ đây là tình huống gì, hắn như là xuyên vào trong thân thể của người nào, nhưng người trước mặt đúng là cha hắn, hắn nghe được mình đang trả lời: "Lúc cần không đến, lúc không cần càng không cần."
Cha hắn thở dài nói tiếp: "Lúc ấy nhiệm vụ của ba là hộ tống quần chúng đi chuyển, không để ý đến con là ba có lỗi, ba không biện minh cho mình, nhưng mà... Nhưng mà mấy năm nay mẹ con rất nhớ con."
Đầu Từ Sầm Quân hơi đau, trong tiềm thức hắn cảm nhận được cảm giác bi thương, hắn nghe được giọng mình nói: "Tôi rảnh sẽ đi gặp mẹ."
Hình ảnh xoay chuyển, bóng người Từ Lập Quốc biến mất, hắn nhìn thấy một thiếu niên uể oải nằm trên vương vị hoàng kim, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào tựa vào tay vịn, đuôi mắt xếch lên giống hồ ly nhỏ.
Là Phương Kỳ Kỳ thời kỳ thiếu niên.
Từ Sầm Quân muốn gọi nhưng không gọi được, hắn có thể cảm giác được trái tim của mình đập rất nhanh, thình thịch, ánh mắt không thể dời khỏi mặt của người thiếu niên kia, khi nhìn thấy một người mặc áo giáp kỵ sĩ thời Trung cổ bế thiếu niên Phương Kỳ Kỳ từ trên xe xuống, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị mãnh liệt.
Thiếu niên như là phát hiện ra hắn, mắt hồ ly mở to căm tức nhìn hắn, còn làm mặt quỷ với hắn.
Rất đáng yêu.
Trong đầu Từ Sầm Quân trước đây và Từ Sầm Quân bây giờ chỉ có suy nghĩ này.
Ký ức lung tung ồn ào hiện lên trong đầu, Từ Sầm Quân mệt mỏi nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, đến khi hắn nghe thấy giọng nói rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở: "Từ Sầm Quân! Anh há miệng ra! Anh dám chết em sẽ... Em sẽ... Hu hu... Anh đừng chết... Em không tìm được Alpha nào thơm hơn anh..."
Từ Sầm Quân nghe được một câu cuối cùng, cố gắng mở mắt ra. Có thứ gì đó được nhét vào miệng, hắn nuốt vào, một lát sau người cứng ngắc cuối cùng thả lỏng, hắn cựa quậy, thấy Phương Kỳ Kỳ đang dùng đôi mắt sưng húp nhìn mình.
Phương Kỳ Kỳ khóc đến độ nước mũi thành bong bóng, không kịp thấy xấu hổ, cậu bổ nhào vào ngực Alpha, cái miệng nhỏ một khắc không ngừng, quở trách: "Anh làm em sợ muốn chết, anh có biết anh suýt chút nữa bị dịch tiêu hóa của nhện phân giải hay không! Đồ ngốc! Anh cấp năm rồi, sao còn trúng chiêu của nhện cấp ba chứ!"
Đồng tử của Từ Sầm Quân đen thùi như thể không có ánh sáng, hắn cúi đầu nhìn Omega trong ngực, tay phải vòng qua lưng cậu, sau một hồi mới nhẹ nhàng vỗ về, như là trấn an, hoặc như là không quá quen hai người thân mật như vậy.
Tên căn cứ Vương Trinh như ý nghĩa, là một căn cứ của người tên là Vương Trinh thành lập. Phương Kỳ Kỳ có ấn tượng với người này là bởi vì trong căn cứ Trường Thanh có vài người thí nghiệm Beta lớn tuổi, họ chính là những người bị căn cứ Vương Trinh đuổi ra ngoài.
Sau khi Vương Trinh xây dựng căn cứ vẫn tiến hành nghiêm khắc "chế độ ưu tú", tất cả những người hơn 40 tuổi hoặc mất sức lao động đều bị đuổi ra căn cứ Vương Trinh, trừ khi có cống hiến đặc biệt mới được phép ở lại. Bởi vì chế độ đào thải tàn khốc này nên dù dân cư ở căn cứ Vương Trinh không quá nhiều nhưng chất lượng rất cao.
Xe tải dần lái tới gần căn cứ bị băng tuyết bao phủ. Tháng 12 trời đông giá rét, trong căn cứ trừ số ít đoàn săn bắn ra ngoài săn bắn bổ sung thức ăn, rất ít người qua lại. Người lạ khiến họ chú ý, thủ vệ hai bên cửa thành bày trận sẵn sàng đón địch.
Lúc xuống xe, Từ Sầm Quân nắm chặt tay Phương Kỳ Kỳ bảo vệ cậu ở sau người, lại cảm thấy lo lắng, cắn gáy Phương Kỳ Kỳ rót pheromone của mình vào, đánh dấu tạm thời cậu.
"Ưm..." Omega đang sắp phát tình lập tức yếu đuối tựa vào lòng hắn, pheromone vị quả vải nhanh chóng bị mùi linh sam bao trùm, cuối cùng quện vào nhau, pheromone Alpha bá đạo truyền tải thông điệp người này đã có chủ.
Phương Kỳ Kỳ dùng đôi mắt ướt át liếc nhìn hắn, "Anh muốn tôi phát tình ở đây à?"
Từ Sầm Quân bóp mặt cậu, "Đánh dấu cho an toàn, mua xong đồ chúng ta đi."
Thủ vệ của căn cứ Vương Trinh nghiêm túc kiểm tra xong mấy người, hỏi thăm lai lịch, hướng đi, cấp bậc dị năng, tra xét có đủ tinh thể hạt nhân để giao dịch không, tạm giữ xe tải của họ làm tài sản thế chấp, cung cấp bốn tờ chứng minh thân phận tạm thời rồi cho họ đi.Thuận lợi vào căn cứ, mấy người đi thẳng đến thị trường giao dịch để mua đồ ăn. Ở phía sau họ, hai người đang nhìn theo hướng họ đi.
"Là anh Quân!"
"Tôi không nhìn nhầm chứ? Bên cạnh anh ấy là Phương Kỳ Kỳ của căn cứ Trường Thanh à? Tên Omega ma đầu đó!"
"Nhất định là dị năng bị tổn thương nên bị cậu ta bắt cóc!"
"Đi theo đã, tìm cơ hội tiếp cận."
Trung tâm giao dịch vào mùa đông vẫn rất náo nhiệt, Từ Sầm Quân nắm chặt tay Phương Kỳ Kỳ. Hứa Bách vui vẻ, tay cầm theo túi lớn túi nhỏ vật tư, Triệu Lê thì tò mò với thế giới bên ngoài, mắt to sáng nhìn quanh.
"Này." Từ Sầm Quân mua hai cái kẹo mạch nha đưa cho Triệu Lê và Phương Kỳ Kỳ mỗi người một cái, đang muốn mua nữa, Hứa Bách gọi hắn lại, cười nói: "Ngài Từ tôi không cần đâu, trẻ con mới ăn."
Phương Kỳ Kỳ nghe vậy dừng một chút, kẹo mạch nha đột nhiên không ngon nữa. Hứa Bách thấy thế vội nói: "Đương nhiên người lớn cũng ăn được, ha ha ha."
Từ Sầm Quân nín cười: "Trẻ con ăn." Nói xong hắn xoa đầu Phương Kỳ Kỳ, bị Omega thẹn quá hóa giận đánh.
Từ Sầm Quân không giận, ngọt ngào nắm tay cậu tiếp tục đi, liếc qua chỗ rẽ, hắn nghiêng đầu trong nháy mắt có hai cái đầu rụt về. Dời mắt đi, biểu tình của Từ Sầm Quân không còn thoải mái nữa mà hơi trầm trọng, hắn cúi đầu nói bên tai Phương Kỳ Kỳ: "Có người theo đuôi."
Phương Kỳ Kỳ chớp mắt, không quay đầu lại mà nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên kính của cửa hàng gần đó, quả nhiên thấy hai bóng dáng lén lút.
Phương Kỳ Kỳ tiếp tục đi, họ đã mua gần xong vật tư, cậu nói: "Đi thôi."
Xe tải thu hoạch chất đống đồ tiếp tế lái rời khỏi căn cứ Vương Trinh, ở sau xe, một chiếc việt dã lái trên địa hình tuyết theo sát.
Tới nơi hoang dã, đối phương vẫn bám không rời. Hứa Bách nhìn xe việt dã theo sát qua gương chiếu hậu, nhấn ga lái về trước, có điều xe tải có máy phát quá nặng, chậm rãi liền bị càng đuổi càng gần.
Có lẽ trên xe họ có người dị năng hệ băng, khoảng cách không ngừng kéo gần, trước mỗi mười thước đầu xe tải có một bức tường băng thật mỏng. Độ dày tường băng này dù va chạm vỡ cũng không gây nên uy hiếp, dường như đối phương cũng không muốn làm người trên xe bị thương, chỉ là muốn cản đường xe làm cho họ chủ động dừng lại.
Khuôn mặt nhỏ của Phương Kỳ Kỳ căng thẳng, đuôi mắt bởi vì sắp đến kỳ phát tình mà có chút ửng đỏ lúc này lộ ra vẻ sắc bén, cậu mở cửa sổ ở thùng xe nhìn ra ngoài, chỉ huy: "Đánh vào bánh xe trước."
Từ Sầm Quân không nói gì, nhấc tay lên lưỡi kiếm gió vút ra, lốp xe việt dã nổ tung tức khắc, cả chiếc xe vòng mấy lần mới dừng lại.
Hai người nhảy xuống xe chạy theo xe tải một đoạn đường mới phát hiện thật sự không đuổi kịp, nhảy dựng lên gào to: "Anh Quân ——!!!"
Giọng nói ồm ồm quanh quẩn ở cả vùng đất tuyết trắng.
Từ Sầm Quân còn tưởng mình nghe lầm, nhìn bóng người càng ngày càng nhỏ, hắn nghi ngờ: "Cậu ta gọi tôi là "anh Quân"? Tôi quen sao?"
Tim Phương Kỳ Kỳ trầm xuống, cậu thầm nghĩ quả nhiên là người Hắc Kỳ.
Với thế lực của Hắc Kỳ, để tìm kiếm Từ Sầm Quân họ cài nằm vùng ở các nơi cũng không phải không thể. Cậu nhìn Từ Sầm Quân rất tin tưởng mình, trong lòng nhất thời có chút phiền muộn, cậu quay mặt đi, nói: "Không biết, dù sao tôi không biết."
Đôi mắt đen của Từ Sầm Quân trầm tĩnh như đang ngẫm nghĩ, hắn cũng không tiếp tục truy vấn mà kéo bàn tay lạnh lẽo của Phương Kỳ Kỳ đặt vào trong túi mình, sau đó kéo cậu vào lòng vuốt ve gáy cậu, như là vuốt lông mèo con.
Xe đột nhiên lắc lư, Hứa Bách thò đầu ra khỏi cửa sổ buồng lái: "Vừa nãy lái quá nhanh, một dây xích chống trượt bị rơi ra, lái tiếp rất nguy hiểm, chúng ta phải dừng lại để sửa chữa."
Vào đông trời tối sớm, mới năm giờ chiều đã không còn ánh nắng. Trước khi trời tối hẳn, họ tìm được một chỗ phế tích có biển Dược Tuyền sơn trang, đi vào trong có thể nhìn thấy hàng loạt biệt thự nghỉ dưỡng suối nước nóng đổ nát bị bỏ hoang. Mỗi ngôi biệt thự đều có một suối nước nóng ở sân sau, hầu hết nước ở dưới hồ ở chân núi đã cạn khô, nước trong suối cũng đã bị đóng băng. Bọn họ tiếp tục đi về sườn núi, muốn xem thử có thể tìm được suối chưa bị đóng băng hoặc nguồn nước hay không.
Sắc trời tối hẳn, xung quanh cũng dần có sương mù, đèn xe đã được mở tối đa nhưng tầm nhìn vẫn bị hạn chế.
Lần thứ ba đi qua biển 【 Dược Tuyền sơn trang 】, nhóm người phát hiện là lạ, xe cứ chạy vòng tròn như là quỷ nhảy tường.
Phương Kỳ Kỳ biến sắc, suy đoán: "Chắc là động vật hoặc thực vật dị năng hệ tinh thần, có lẽ cấp bậc không cao, nếu không đã ra tay rồi chứ không quan sát lâu như vậy."
Động vật và thực vật dị năng hệ tinh thần bình thường rất khó thăng cấp, cho nên độ phổ biến và cấp bậc không cao, tuy nhiên khả năng gây ảo giác hoặc độc tính cũng đủ để cho chúng bắt giết được con mồi. Nếu như đã thăng lên cấp bảy giống đóa hoa Rafflesia ở thành phố C, vậy đã là sự tồn tại vô cùng đáng sợ, thậm chí không cần dùng dị năng đã bắt giết được con mồi. Ví dụ thực tế ở ngay trước mắt, tất cả sinh vật ở thành phố C trở thành dinh dưỡng cho nó.
Từ Sầm Quân nói: "Tôi xuống xem thử."
Hắn nhảy xuống xe, bốn phía lạnh thấu xương, ban đêm đưa tay không thấy được năm ngón yên tĩnh đến mức đáng sợ. Sương mù bao phủ xung quanh, hắn đi về phía trước hai bước, lúc quay lại chỗ ban đầu chỉ còn lại một mảnh tối đen, không có xe tải nữa, hắn cảm thấy căng thẳng, gọi: "Kỳ Kỳ!"
Trong đêm đen không ai đáp lại hắn.
Hắn bước nhanh quay về, cảm giác chân giống như bị dây thừng rất nhỏ ngăn cản, dây thừng này giẫm cái là đứt, nhưng càng chạy chân càng nặng, như là có sức kéo vô hình túm hắn về hướng ngược lại. Hắn biết đây là ảo giác nhưng lại không dễ tùy ý ném lưỡi kiếm gió ra, lỡ đâu ném trúng người của mình thì không gánh vác nổi hậu quả.
"Từ Sầm Quân!"
Hắn nghe thấy Phương Kỳ Kỳ lại gọi mình, lập tức nhìn chỗ phát ra tiếng. Trong bóng tối, Phương Kỳ Kỳ mặc áo khoác run run, cái mũi nhỏ hồng hồng, đôi mắt hồ ly linh động nhìn hắn, oán trách: "Anh mau đến đây, em lạnh quá."
"Được." Từ Sầm Quân cảm giác sức của mình đang giảm sút cực nhanh, tầm mắt cũng dần không rõ. Hắn đi rất khó khăn như slow motion, lúc đi đến đích, hắn lại thấy được cha mình Từ Lập Quốc.
Cha già đi nhiều, nếp nhăn giữa trán thành chữ xuyên (川), nhưng cơ thể vẫn cường tráng, đôi mắt vẫn hữu thần, lúc này Từ Lập Quốc áy náy nói: "Con chắc chắn không theo ba quay về căn cứ trung ương?"
Từ Sầm Quân không rõ đây là tình huống gì, hắn như là xuyên vào trong thân thể của người nào, nhưng người trước mặt đúng là cha hắn, hắn nghe được mình đang trả lời: "Lúc cần không đến, lúc không cần càng không cần."
Cha hắn thở dài nói tiếp: "Lúc ấy nhiệm vụ của ba là hộ tống quần chúng đi chuyển, không để ý đến con là ba có lỗi, ba không biện minh cho mình, nhưng mà... Nhưng mà mấy năm nay mẹ con rất nhớ con."
Đầu Từ Sầm Quân hơi đau, trong tiềm thức hắn cảm nhận được cảm giác bi thương, hắn nghe được giọng mình nói: "Tôi rảnh sẽ đi gặp mẹ."
Hình ảnh xoay chuyển, bóng người Từ Lập Quốc biến mất, hắn nhìn thấy một thiếu niên uể oải nằm trên vương vị hoàng kim, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào tựa vào tay vịn, đuôi mắt xếch lên giống hồ ly nhỏ.
Là Phương Kỳ Kỳ thời kỳ thiếu niên.
Từ Sầm Quân muốn gọi nhưng không gọi được, hắn có thể cảm giác được trái tim của mình đập rất nhanh, thình thịch, ánh mắt không thể dời khỏi mặt của người thiếu niên kia, khi nhìn thấy một người mặc áo giáp kỵ sĩ thời Trung cổ bế thiếu niên Phương Kỳ Kỳ từ trên xe xuống, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị mãnh liệt.
Thiếu niên như là phát hiện ra hắn, mắt hồ ly mở to căm tức nhìn hắn, còn làm mặt quỷ với hắn.
Rất đáng yêu.
Trong đầu Từ Sầm Quân trước đây và Từ Sầm Quân bây giờ chỉ có suy nghĩ này.
Ký ức lung tung ồn ào hiện lên trong đầu, Từ Sầm Quân mệt mỏi nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, đến khi hắn nghe thấy giọng nói rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở: "Từ Sầm Quân! Anh há miệng ra! Anh dám chết em sẽ... Em sẽ... Hu hu... Anh đừng chết... Em không tìm được Alpha nào thơm hơn anh..."
Từ Sầm Quân nghe được một câu cuối cùng, cố gắng mở mắt ra. Có thứ gì đó được nhét vào miệng, hắn nuốt vào, một lát sau người cứng ngắc cuối cùng thả lỏng, hắn cựa quậy, thấy Phương Kỳ Kỳ đang dùng đôi mắt sưng húp nhìn mình.
Phương Kỳ Kỳ khóc đến độ nước mũi thành bong bóng, không kịp thấy xấu hổ, cậu bổ nhào vào ngực Alpha, cái miệng nhỏ một khắc không ngừng, quở trách: "Anh làm em sợ muốn chết, anh có biết anh suýt chút nữa bị dịch tiêu hóa của nhện phân giải hay không! Đồ ngốc! Anh cấp năm rồi, sao còn trúng chiêu của nhện cấp ba chứ!"
Đồng tử của Từ Sầm Quân đen thùi như thể không có ánh sáng, hắn cúi đầu nhìn Omega trong ngực, tay phải vòng qua lưng cậu, sau một hồi mới nhẹ nhàng vỗ về, như là trấn an, hoặc như là không quá quen hai người thân mật như vậy.