Nhắm Mắt Theo Liều - Kết Hôn Không Mời Họ Hàng
Chương 20: 20 Đừng lừa tình tôi là được
Trong những năm đầu mạt thế, thế giới còn hỗn loạn hơn bây giờ. Phương Kỳ Kỳ dựa vào nền tảng nhà họ Phương nên có một số lớn hộ vệ liều chết để bảo vệ cậu và số nguyên vật liệu y dược khổng lồ, không lo đến an toàn tính mạng, chỉ cần giải quyết nguồn thức ăn và đối tượng thí nghiệm là có thể đảm bảo tiến hành dự án mà Phương Viên để lại như thường.
Trước khi Phương Viên chết, dự án đã tiến vào giai đoạn thí nghiệm lâm sàng, cần số lượng Beta lớn làm thí nghiệm trên người. Bởi vì mạt thế nên dự án thí nghiệm thu hút rất nhiều nam Beta bị bỏ đói tự nguyện trở thành vật thí nghiệm, họ chỉ muốn sống sót trong ngày mạt thế, thậm chí sau khi nhóm đầu tiên thí nghiệm xong cho ra kết quả thuốc có tác dụng và không có tác dụng phụ, có càng nhiều Beta muốn gia nhập hơn.
Nhưng một khi nhiều người tất nhiên sẽ gặp phải vấn đề thiếu nguồn lực, cho dù là thực vật, nhu yếu phẩm hằng ngày hay là nguyên liệu. Phương Kỳ Kỳ và Phương Bạch Mặc chỉ có thể dẫn nhóm săn bắn mở rộng ra ngoài, cạnh tranh tài nguyên đồng thời cũng để tìm kiếm lãnh địa thích hợp di chuyển xây dựng căn cứ.
Khi đó Phương Kỳ Kỳ mới 16 tuổi, dị năng tinh thần vừa mới đột phá đến cấp hai, vẫn chưa làm chủ được tinh thần lực cấp hai, gây ra gánh nặng rất lớn cho não bộ. Thiếu niên thanh tú cả ngày trông ỉu xìu, ngay cả đôi mắt linh động cũng mất đi chút ánh sáng lấp lánh. Để làm cậu vui vẻ, mỗi ngày Phương Bạch Mặc dùng dị năng hệ kim biến hóa ra các loại đồ chơi thú vị để cậu cười, cái gì mà cầu trượt kim loại, vương miện kim loại, ngai vàng kim loại... Dị năng có thể giết người vô hình trong tay những người khác đối với Phương Bạch Mặc chỉ là đồ chơi để làm cậu vui vẻ.
Cũng là vào lúc đó họ đụng độ càng nhiều đoàn săn bắn mạnh hơn, trong đó chính là đoàn săn bắn của Từ Sầm Quân và Dương Trí Cường.
Nếu như nói họ và Từ Sầm Quân là sức mạnh ngang nhau quang minh tranh đoạt, vậy Dương Trí Cường thì hoàn toàn dùng thủ đoạn bỉ ổi âm thầm tranh đoạt. Thực lực của Dương Trí Cường không tính là nổi bật trong nhóm người dị năng, khi nhóm người dị năng đã đột phá đến cấp ba thì Dương Trí Cường vừa mới bắt đầu cấp hai, trâu buộc ghét trâu ăn, gã chờ nhặt đồ rơi của đoàn săn bắn khác, cũng là nguyên mẫu của hình thức đám mót xác, trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết rất nhiều người, các đoàn săn bắn khác hận gã thấu xương.Năm đó khi các đoàn săn bắn tranh giành núi Hắc Kỳ, Dương Trí Cường cũng gây khó dễ, không thì Phương Bạch Mặc đã không bị trọng thương. Cho đến khi ổn định thành lập căn cứ Trường Thanh ở thành phố Thứ Hòe, Phương Kỳ Kỳ vẫn không tìm được Dương Trí Cường, không ngờ là gã trốn trong núi hoang rừng già, quả thật là không tốn thời gian tìm.
"Đúng là đã lâu không gặp nhỉ, lão Dương." Phương Kỳ Kỳ nhìn Dương Trí Cường mỉm cười, nhưng ý cười này không lan đến đáy mắt.
Dương Trí Cường căng thẳng nuốt nước miếng. Cô Tâm không biết hai người này, nhưng gã biết Từ Sầm Quân và Phương Bạch Mặc đã đến cấp năm, chưa biết chừng đã đột phá đến cấp sáu. Gã đã từng chứng kiến dị năng tinh thần của Phương Kỳ Kỳ lúc cậu mới đến cấp hai, hiện tại chỉ sợ cậu đã lên cấp bốn. Tư chất dị năng của gã kém, dù đã nhiều năm như vậy cũng vừa mới đột phá đến giai đoạn giữa của cấp bốn, sao đối phó được hai người này chứ.
Khi nhìn thấy sát ý trong mắt Phương Kỳ Kỳ, Dương Trí Cường không chút nghĩ ngợi muốn trốn, nhưng thậm chí ngay cả âm thanh gã cũng không kịp phát ra, chỉ trong một giây, thị giác, thính giác, xúc giác đều bị tước đoạt.
Khi mắt khôi phục lại, đầu tiên là gã nhìn thấy Omega cười rạng rỡ, sau đó gã chậm rãi cúi đầu, môt con dao đâm thật sâu vào ngực gã, ngón tay nắm chuôi dao mảnh khảnh, chuôi dao vặn một cái ——
"A——" phổi Dương Trí Cường bị chọc một lỗ lớn, gã không thốt lên được một câu nào, mở to mắt, ngã sấp xuống đất.
Cô Tâm và người biến hình kia sợ ngây người. Bọn chúng và Dương Trí Cường hợp tác nhiều năm mọi việc đều thuận lợi, nhờ vào vẻ ngoài trẻ con lừa gạt người của cô ta và kỹ thuật diễn cao của người biến hình, ít có người dị năng nào làm được. Cô ta nhìn Phương Kỳ Kỳ rút dao ra, lòng run sợ không thôi. Cô ta từng trải lâu như vậy, không ngờ Omega này mới là kẻ giả heo ăn hổ thật.
Người biến hình hốt hoảng nhìn cô Tâm: "Cô Tâm..."
Cô Tâm quyết định thật nhanh: "Lui!"
Triệu Lê bị dây trói lại đều vẫn đang hoảng sợ vì bị phản bội, vừa thấy họ muốn chạy trốn, cô lập tức phóng ra lưỡi kiếm gió chém đứt dây trên người mình và Hứa Bách, lại tạo ra một ngọn gió cuốn ngăn lại đường đi, tức giận nói: "Rốt cuộc cô có phải trẻ con không!"
Cô Tâm cũng không ngờ cô gái Triệu Lê này lại thành thạo dị năng như vậy, đột nhiên thay đổi vẻ thâm độc trên mặt, rơi nước mắt, tội nghiệp dùng giọng trẻ con cầu xin: "Chị tha cho em được không? Em biết sai rồi."
Triệu Lê nhìn cô gái chừng bảy tám tuổi mà nghi ngờ không thôi, ngay khi cô đang do dự, một cành cây đột ngột mọc lên từ mặt đất đâm vào ngực cô, may là một lưỡi kiếm gió lớn hơn đúng lúc chặt rơi cành, lại thêm một lưỡi kiếm gió nữa kết liễu cô Tâm và người biến hình.
Triệu Lê nhìn hai người ngã xuống đất và cành cây sau lưng mình mà run sợ không thôi, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn chú Từ."
Từ Sầm Quân mặt không đổi sắc nhìn đám người mót xác còn lại muốn chạy trốn, mấy lưỡi kiếm gió trong suốt mang theo tiếng xé gió từ trên trời giáng xuống. Sau khi mất đi mấy người cầm đầu thực lực mạnh nhất, đám người còn lại năng lực chiến đấu không chịu nổi một đòn, không tốn thời gian gì đã giải quyết xong.
Nguy hiểm qua đi, Hứa Bách đi ra sau xe tải. Lúc ông và Triệu Lê bị trói thật sự là không hề sợ hãi, chủ yếu là trên đường đi đã thấy năng lực của Từ Sầm Quân và Phương Kỳ Kỳ, tin chắc rằng cặp AO này nhất định có thể bảo vệ ông và Triệu Lê. Triệu Lê còn đang tức giận vì mình bị cô gái kia lừa gạt, Hứa Bách an ủi cô, giải thích có thể là cô gái kia bị loạn sản sụn xương(*), thực tế chưa biết chừng còn lớn tuổi hơn ông. (Tên tiếng Anh là Achondroplasia, là bệnh di truyền xương hiếm gặp, còn gọi là chứng người lùn, tay và chân ngắn so với chiều dài cơ thể, đầu to và thân có kích thước bình thường)
Bốn người tìm được một túi đầy tinh thể hạt nhân cấp ba trên người cô Tâm và Dương Trí Cường, trong đó thậm chí xen lẫn mấy viên cấp bốn, nghĩ đến xe và xác chết thối rữa ở trên đường, không biết chúng ở đây đã hại bao nhiêu người.
Mà Phương Kỳ Kỳ sau khi gặp lại Dương Trí Cường, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Bây giờ đã đi được nửa đường đến đích, càng ngày càng gần căn cứ Trường Thanh và căn cứ Hắc Kỳ của Từ Sầm Quân, sẽ càng nhiều người biết đến họ, sớm muộn gì cũng có một ngày Từ Sầm Quân sẽ phát hiện mình đang lừa hắn, lợi dụng hắn.
Mang theo tâm trạng bất an này, Phương Kỳ Kỳ vẫn luôn không yên lòng. Từ Sầm Quân vẫn chú ý cậu, rõ ràng có thể cảm giác được sự khác thường của cậu, tuy không rõ vì sao, nhưng tinh tế không vạch trần.
Xe tải thuận lợi lái qua núi, ban đêm họ nghỉ ngơi ở một trang trại bỏ hoang. Đêm nay Phương Kỳ Kỳ và Từ Sầm Quân canh nửa đầu đêm, Hứa Bách cùng Triệu Lê canh nửa đêm về sáng, một lớn một nhỏ nghỉ ngơi trong thùng xe.
Từ Sầm Quân thì kéo Phương Kỳ Kỳ đến một chỗ tránh gió tiện cho việc canh gác, sau đó mở áo khoác, kéo Phương Kỳ Kỳ vào trong lòng mình quấn lại.
Phương Kỳ Kỳ thì tự nhiên ôm hông Alpha, vùi mặt vào trong ngực hắn, ngửi mùi linh sam dễ ngửi, dùng mặt cọ cọ. Bên ngoài lạnh lẽo, chỉ có chỗ này là ấm áp.
Từ Sầm Quân dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, cúi đầu khẽ ngửi tuyến thể, thấy pheromone của cậu thay đổi, "Em sắp phát tình."
"Ừm, cũng sắp..." giọng Phương Kỳ Kỳ buồn buồn, đêm nay cậu không ăn nổi, uống một chút canh thịt và nước đường để lấp bụng.
Bình thường hai ba ngày trước khi phát tình Omega sẽ chán ăn và chỉ ăn chút thức ăn lỏng, cơ thể hoàn toàn trống rỗng để chuẩn bị phát tình.
Trong mấy lần phát tình trước đó của Phương Kỳ Kỳ họ đều tìm được chỗ nghỉ chân an toàn, làm hết kỳ phát tình mới đi tiếp. Lần này sắp đến căn cứ nhân loại, Từ Sầm Quân hỏi: "Ở căn cứ Vương Trinh mấy ngày chứ?"
Ai ngờ Phương Kỳ Kỳ lắc đầu: "Không được! Đến lúc đó tất cả Alpha ở căn cứ Vương Trinh lại đánh nhau, anh quên cảnh ở hội chợ rồi à?"
Từ Sầm Quân nghĩ vậy rồi ngay lập tức bỏ suy nghĩ này đi, pheromone của Omega rất cuốn hút, nếu phát tình trong căn cứ, đó lại là một cảnh ác đấu, trừ khi... đánh dấu vĩnh viễn.
Hắn cụp mắt nhìn gáy Omega, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve tảng da trên tuyến sinh dục của Omega. Tuy rằng hắn không nói, nhưng Phương Kỳ Kỳ vẫn hiểu hắn muốn làm gì, ngửa đầu nói: "Không cho đánh dấu vĩnh viễn!"
Từ Sầm Quân vô tội, phủ nhận: "Tôi không nghĩ vậy."
Phương Kỳ Kỳ bĩu môi hừ một tiếng, "Tốt nhất là thế."
Từ Sầm Quân cười nhẹ, cúi đầu hôn lên môi cậu, "Đến căn cứ Vương Trinh chúng ta mua xong đồ tiếp tế rồi đi."
"Ừm!" Phương Kỳ Kỳ hài lòng gật đầu, ỷ lại vùi vào trong lòng Alpha, suy nghĩ lại trôi dạt đến Dương Trí Cường, nghĩ đến vấn đề khiến lòng cậu bồn chồn bất an. Cậu ngửa đầu, vừa hay có thể nhìn thấy yết hầu nhô ra của Alpha, nhẹ nhàng gọi: "Từ Sầm Quân."
Yết hầu của Alpha chuyển động, hắn đáp: "Ừ."
"Nếu như... ừm... Nếu như sau này anh khôi phục trí nhớ, phát hiện tôi có chuyện lừa anh..."
"Em đã lừa tôi rồi, không phải sao?"
Từ Sầm Quân cúi đầu nhìn thẳng cậu, hai người cách nhau chưa đến 10 cm, ngay cả hơi thở của nhau cũng có thể cảm nhận được.
Đôi mắt đen của Từ Sầm Quân bình thản như thể đã biết hết tất cả, làm Phương Kỳ Kỳ kinh hãi, nhưng rất nhanh cậu bình tĩnh trở lại.
Tuy rằng hai người đối nghịch nhiều năm, nhưng cậu chưa từng coi thường hoặc đánh giá thấp IQ và thực lực của Từ Sầm Quân, lời nói dối của cậu đường đột vụng về, căn bản không qua mặt hắn được.
Từ Sầm Quân nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu, dịu dàng nói: "Đừng lừa tình tôi là được."
Nghe vậy, mặt Phương Kỳ Kỳ lộ vẻ khó xử.
"A? Lừa tình tôi thật à?"
"Không phải! Tôi không ghét anh nữa thật."
Nghe cậu nói như vậy, Từ Sầm Quân mặt mày hớn hở, "Vậy tôi cố gắng thêm chút, làm cho không ghét nữa thành thích."
Đôi mắt Phương Kỳ hơi lóe lên, cậu có chút chột dạ. Qua đoạn đường này quả thật cậu không ghét Từ Sầm Quân nữa, nhưng cậu đang lừa hắn lợi dụng hắn, lợi dụng võ lực cao cường của hắn để hộ giá hộ tống mình; lợi dụng pheromone của hắn để vượt qua kỳ phát tình; lợi dụng hắn mất trí nhớ không biết gì về thế giới để đạt được mục đích của mình.
Nhưng cảm giác áy náy cùng chột dạ này chỉ tồn tại hai giây, Phương Kỳ Kỳ rất nhanh tỉnh táo lại —— mặc kệ! Chờ quay lại địa bàn của cậu thì phải nghe cậu, các phương diện của Từ Sầm Quân đều "dùng" rất tốt, hơn nữa hắn mất trí nhớ, dù đem hắn làm Alpha áp trại của Trường Thanh thì hắn cũng không biết nên chạy trốn tới đâu.
Từ Sầm Quân không biết suy nghĩ kinh thiên động địa của Omega trong lòng, còn ngọt ngào ôm cậu, ngực hai người chạm vào nhau, môi chậm rãi tới gần.
Từ Sầm Quân ngậm đôi môi mềm mại của Omega, làm chuyện tối hôm qua muốn làm. Đầu lưỡi hắn cạy ra răng nanh của Omega, luồn vào miệng đuổi theo lưỡi cậu, giữa hơi thở tràn đầy mùi quả vải trong veo làm hắn mê say.
Hai người hiếm khi hôn môi lúc không làm tình, nụ hôn không chứa ái dục này quá thân mật, cũng khiến hai người đắm chìm.
Phương Kỳ Kỳ nhắm mắt lại, ngửa cằm lên nhận nụ hôn của Alpha, quấn lấy lưỡi hắn. Cảm nhận được cậu đáp lại, Alpha càng ra sức hôn, mặc sức làm càn trong miệng Omega, khiến Phương Kỳ Kỳ rên rỉ ngã vào lòng hắn.
Trước khi Phương Viên chết, dự án đã tiến vào giai đoạn thí nghiệm lâm sàng, cần số lượng Beta lớn làm thí nghiệm trên người. Bởi vì mạt thế nên dự án thí nghiệm thu hút rất nhiều nam Beta bị bỏ đói tự nguyện trở thành vật thí nghiệm, họ chỉ muốn sống sót trong ngày mạt thế, thậm chí sau khi nhóm đầu tiên thí nghiệm xong cho ra kết quả thuốc có tác dụng và không có tác dụng phụ, có càng nhiều Beta muốn gia nhập hơn.
Nhưng một khi nhiều người tất nhiên sẽ gặp phải vấn đề thiếu nguồn lực, cho dù là thực vật, nhu yếu phẩm hằng ngày hay là nguyên liệu. Phương Kỳ Kỳ và Phương Bạch Mặc chỉ có thể dẫn nhóm săn bắn mở rộng ra ngoài, cạnh tranh tài nguyên đồng thời cũng để tìm kiếm lãnh địa thích hợp di chuyển xây dựng căn cứ.
Khi đó Phương Kỳ Kỳ mới 16 tuổi, dị năng tinh thần vừa mới đột phá đến cấp hai, vẫn chưa làm chủ được tinh thần lực cấp hai, gây ra gánh nặng rất lớn cho não bộ. Thiếu niên thanh tú cả ngày trông ỉu xìu, ngay cả đôi mắt linh động cũng mất đi chút ánh sáng lấp lánh. Để làm cậu vui vẻ, mỗi ngày Phương Bạch Mặc dùng dị năng hệ kim biến hóa ra các loại đồ chơi thú vị để cậu cười, cái gì mà cầu trượt kim loại, vương miện kim loại, ngai vàng kim loại... Dị năng có thể giết người vô hình trong tay những người khác đối với Phương Bạch Mặc chỉ là đồ chơi để làm cậu vui vẻ.
Cũng là vào lúc đó họ đụng độ càng nhiều đoàn săn bắn mạnh hơn, trong đó chính là đoàn săn bắn của Từ Sầm Quân và Dương Trí Cường.
Nếu như nói họ và Từ Sầm Quân là sức mạnh ngang nhau quang minh tranh đoạt, vậy Dương Trí Cường thì hoàn toàn dùng thủ đoạn bỉ ổi âm thầm tranh đoạt. Thực lực của Dương Trí Cường không tính là nổi bật trong nhóm người dị năng, khi nhóm người dị năng đã đột phá đến cấp ba thì Dương Trí Cường vừa mới bắt đầu cấp hai, trâu buộc ghét trâu ăn, gã chờ nhặt đồ rơi của đoàn săn bắn khác, cũng là nguyên mẫu của hình thức đám mót xác, trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết rất nhiều người, các đoàn săn bắn khác hận gã thấu xương.Năm đó khi các đoàn săn bắn tranh giành núi Hắc Kỳ, Dương Trí Cường cũng gây khó dễ, không thì Phương Bạch Mặc đã không bị trọng thương. Cho đến khi ổn định thành lập căn cứ Trường Thanh ở thành phố Thứ Hòe, Phương Kỳ Kỳ vẫn không tìm được Dương Trí Cường, không ngờ là gã trốn trong núi hoang rừng già, quả thật là không tốn thời gian tìm.
"Đúng là đã lâu không gặp nhỉ, lão Dương." Phương Kỳ Kỳ nhìn Dương Trí Cường mỉm cười, nhưng ý cười này không lan đến đáy mắt.
Dương Trí Cường căng thẳng nuốt nước miếng. Cô Tâm không biết hai người này, nhưng gã biết Từ Sầm Quân và Phương Bạch Mặc đã đến cấp năm, chưa biết chừng đã đột phá đến cấp sáu. Gã đã từng chứng kiến dị năng tinh thần của Phương Kỳ Kỳ lúc cậu mới đến cấp hai, hiện tại chỉ sợ cậu đã lên cấp bốn. Tư chất dị năng của gã kém, dù đã nhiều năm như vậy cũng vừa mới đột phá đến giai đoạn giữa của cấp bốn, sao đối phó được hai người này chứ.
Khi nhìn thấy sát ý trong mắt Phương Kỳ Kỳ, Dương Trí Cường không chút nghĩ ngợi muốn trốn, nhưng thậm chí ngay cả âm thanh gã cũng không kịp phát ra, chỉ trong một giây, thị giác, thính giác, xúc giác đều bị tước đoạt.
Khi mắt khôi phục lại, đầu tiên là gã nhìn thấy Omega cười rạng rỡ, sau đó gã chậm rãi cúi đầu, môt con dao đâm thật sâu vào ngực gã, ngón tay nắm chuôi dao mảnh khảnh, chuôi dao vặn một cái ——
"A——" phổi Dương Trí Cường bị chọc một lỗ lớn, gã không thốt lên được một câu nào, mở to mắt, ngã sấp xuống đất.
Cô Tâm và người biến hình kia sợ ngây người. Bọn chúng và Dương Trí Cường hợp tác nhiều năm mọi việc đều thuận lợi, nhờ vào vẻ ngoài trẻ con lừa gạt người của cô ta và kỹ thuật diễn cao của người biến hình, ít có người dị năng nào làm được. Cô ta nhìn Phương Kỳ Kỳ rút dao ra, lòng run sợ không thôi. Cô ta từng trải lâu như vậy, không ngờ Omega này mới là kẻ giả heo ăn hổ thật.
Người biến hình hốt hoảng nhìn cô Tâm: "Cô Tâm..."
Cô Tâm quyết định thật nhanh: "Lui!"
Triệu Lê bị dây trói lại đều vẫn đang hoảng sợ vì bị phản bội, vừa thấy họ muốn chạy trốn, cô lập tức phóng ra lưỡi kiếm gió chém đứt dây trên người mình và Hứa Bách, lại tạo ra một ngọn gió cuốn ngăn lại đường đi, tức giận nói: "Rốt cuộc cô có phải trẻ con không!"
Cô Tâm cũng không ngờ cô gái Triệu Lê này lại thành thạo dị năng như vậy, đột nhiên thay đổi vẻ thâm độc trên mặt, rơi nước mắt, tội nghiệp dùng giọng trẻ con cầu xin: "Chị tha cho em được không? Em biết sai rồi."
Triệu Lê nhìn cô gái chừng bảy tám tuổi mà nghi ngờ không thôi, ngay khi cô đang do dự, một cành cây đột ngột mọc lên từ mặt đất đâm vào ngực cô, may là một lưỡi kiếm gió lớn hơn đúng lúc chặt rơi cành, lại thêm một lưỡi kiếm gió nữa kết liễu cô Tâm và người biến hình.
Triệu Lê nhìn hai người ngã xuống đất và cành cây sau lưng mình mà run sợ không thôi, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn chú Từ."
Từ Sầm Quân mặt không đổi sắc nhìn đám người mót xác còn lại muốn chạy trốn, mấy lưỡi kiếm gió trong suốt mang theo tiếng xé gió từ trên trời giáng xuống. Sau khi mất đi mấy người cầm đầu thực lực mạnh nhất, đám người còn lại năng lực chiến đấu không chịu nổi một đòn, không tốn thời gian gì đã giải quyết xong.
Nguy hiểm qua đi, Hứa Bách đi ra sau xe tải. Lúc ông và Triệu Lê bị trói thật sự là không hề sợ hãi, chủ yếu là trên đường đi đã thấy năng lực của Từ Sầm Quân và Phương Kỳ Kỳ, tin chắc rằng cặp AO này nhất định có thể bảo vệ ông và Triệu Lê. Triệu Lê còn đang tức giận vì mình bị cô gái kia lừa gạt, Hứa Bách an ủi cô, giải thích có thể là cô gái kia bị loạn sản sụn xương(*), thực tế chưa biết chừng còn lớn tuổi hơn ông. (Tên tiếng Anh là Achondroplasia, là bệnh di truyền xương hiếm gặp, còn gọi là chứng người lùn, tay và chân ngắn so với chiều dài cơ thể, đầu to và thân có kích thước bình thường)
Bốn người tìm được một túi đầy tinh thể hạt nhân cấp ba trên người cô Tâm và Dương Trí Cường, trong đó thậm chí xen lẫn mấy viên cấp bốn, nghĩ đến xe và xác chết thối rữa ở trên đường, không biết chúng ở đây đã hại bao nhiêu người.
Mà Phương Kỳ Kỳ sau khi gặp lại Dương Trí Cường, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Bây giờ đã đi được nửa đường đến đích, càng ngày càng gần căn cứ Trường Thanh và căn cứ Hắc Kỳ của Từ Sầm Quân, sẽ càng nhiều người biết đến họ, sớm muộn gì cũng có một ngày Từ Sầm Quân sẽ phát hiện mình đang lừa hắn, lợi dụng hắn.
Mang theo tâm trạng bất an này, Phương Kỳ Kỳ vẫn luôn không yên lòng. Từ Sầm Quân vẫn chú ý cậu, rõ ràng có thể cảm giác được sự khác thường của cậu, tuy không rõ vì sao, nhưng tinh tế không vạch trần.
Xe tải thuận lợi lái qua núi, ban đêm họ nghỉ ngơi ở một trang trại bỏ hoang. Đêm nay Phương Kỳ Kỳ và Từ Sầm Quân canh nửa đầu đêm, Hứa Bách cùng Triệu Lê canh nửa đêm về sáng, một lớn một nhỏ nghỉ ngơi trong thùng xe.
Từ Sầm Quân thì kéo Phương Kỳ Kỳ đến một chỗ tránh gió tiện cho việc canh gác, sau đó mở áo khoác, kéo Phương Kỳ Kỳ vào trong lòng mình quấn lại.
Phương Kỳ Kỳ thì tự nhiên ôm hông Alpha, vùi mặt vào trong ngực hắn, ngửi mùi linh sam dễ ngửi, dùng mặt cọ cọ. Bên ngoài lạnh lẽo, chỉ có chỗ này là ấm áp.
Từ Sầm Quân dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, cúi đầu khẽ ngửi tuyến thể, thấy pheromone của cậu thay đổi, "Em sắp phát tình."
"Ừm, cũng sắp..." giọng Phương Kỳ Kỳ buồn buồn, đêm nay cậu không ăn nổi, uống một chút canh thịt và nước đường để lấp bụng.
Bình thường hai ba ngày trước khi phát tình Omega sẽ chán ăn và chỉ ăn chút thức ăn lỏng, cơ thể hoàn toàn trống rỗng để chuẩn bị phát tình.
Trong mấy lần phát tình trước đó của Phương Kỳ Kỳ họ đều tìm được chỗ nghỉ chân an toàn, làm hết kỳ phát tình mới đi tiếp. Lần này sắp đến căn cứ nhân loại, Từ Sầm Quân hỏi: "Ở căn cứ Vương Trinh mấy ngày chứ?"
Ai ngờ Phương Kỳ Kỳ lắc đầu: "Không được! Đến lúc đó tất cả Alpha ở căn cứ Vương Trinh lại đánh nhau, anh quên cảnh ở hội chợ rồi à?"
Từ Sầm Quân nghĩ vậy rồi ngay lập tức bỏ suy nghĩ này đi, pheromone của Omega rất cuốn hút, nếu phát tình trong căn cứ, đó lại là một cảnh ác đấu, trừ khi... đánh dấu vĩnh viễn.
Hắn cụp mắt nhìn gáy Omega, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve tảng da trên tuyến sinh dục của Omega. Tuy rằng hắn không nói, nhưng Phương Kỳ Kỳ vẫn hiểu hắn muốn làm gì, ngửa đầu nói: "Không cho đánh dấu vĩnh viễn!"
Từ Sầm Quân vô tội, phủ nhận: "Tôi không nghĩ vậy."
Phương Kỳ Kỳ bĩu môi hừ một tiếng, "Tốt nhất là thế."
Từ Sầm Quân cười nhẹ, cúi đầu hôn lên môi cậu, "Đến căn cứ Vương Trinh chúng ta mua xong đồ tiếp tế rồi đi."
"Ừm!" Phương Kỳ Kỳ hài lòng gật đầu, ỷ lại vùi vào trong lòng Alpha, suy nghĩ lại trôi dạt đến Dương Trí Cường, nghĩ đến vấn đề khiến lòng cậu bồn chồn bất an. Cậu ngửa đầu, vừa hay có thể nhìn thấy yết hầu nhô ra của Alpha, nhẹ nhàng gọi: "Từ Sầm Quân."
Yết hầu của Alpha chuyển động, hắn đáp: "Ừ."
"Nếu như... ừm... Nếu như sau này anh khôi phục trí nhớ, phát hiện tôi có chuyện lừa anh..."
"Em đã lừa tôi rồi, không phải sao?"
Từ Sầm Quân cúi đầu nhìn thẳng cậu, hai người cách nhau chưa đến 10 cm, ngay cả hơi thở của nhau cũng có thể cảm nhận được.
Đôi mắt đen của Từ Sầm Quân bình thản như thể đã biết hết tất cả, làm Phương Kỳ Kỳ kinh hãi, nhưng rất nhanh cậu bình tĩnh trở lại.
Tuy rằng hai người đối nghịch nhiều năm, nhưng cậu chưa từng coi thường hoặc đánh giá thấp IQ và thực lực của Từ Sầm Quân, lời nói dối của cậu đường đột vụng về, căn bản không qua mặt hắn được.
Từ Sầm Quân nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu, dịu dàng nói: "Đừng lừa tình tôi là được."
Nghe vậy, mặt Phương Kỳ Kỳ lộ vẻ khó xử.
"A? Lừa tình tôi thật à?"
"Không phải! Tôi không ghét anh nữa thật."
Nghe cậu nói như vậy, Từ Sầm Quân mặt mày hớn hở, "Vậy tôi cố gắng thêm chút, làm cho không ghét nữa thành thích."
Đôi mắt Phương Kỳ hơi lóe lên, cậu có chút chột dạ. Qua đoạn đường này quả thật cậu không ghét Từ Sầm Quân nữa, nhưng cậu đang lừa hắn lợi dụng hắn, lợi dụng võ lực cao cường của hắn để hộ giá hộ tống mình; lợi dụng pheromone của hắn để vượt qua kỳ phát tình; lợi dụng hắn mất trí nhớ không biết gì về thế giới để đạt được mục đích của mình.
Nhưng cảm giác áy náy cùng chột dạ này chỉ tồn tại hai giây, Phương Kỳ Kỳ rất nhanh tỉnh táo lại —— mặc kệ! Chờ quay lại địa bàn của cậu thì phải nghe cậu, các phương diện của Từ Sầm Quân đều "dùng" rất tốt, hơn nữa hắn mất trí nhớ, dù đem hắn làm Alpha áp trại của Trường Thanh thì hắn cũng không biết nên chạy trốn tới đâu.
Từ Sầm Quân không biết suy nghĩ kinh thiên động địa của Omega trong lòng, còn ngọt ngào ôm cậu, ngực hai người chạm vào nhau, môi chậm rãi tới gần.
Từ Sầm Quân ngậm đôi môi mềm mại của Omega, làm chuyện tối hôm qua muốn làm. Đầu lưỡi hắn cạy ra răng nanh của Omega, luồn vào miệng đuổi theo lưỡi cậu, giữa hơi thở tràn đầy mùi quả vải trong veo làm hắn mê say.
Hai người hiếm khi hôn môi lúc không làm tình, nụ hôn không chứa ái dục này quá thân mật, cũng khiến hai người đắm chìm.
Phương Kỳ Kỳ nhắm mắt lại, ngửa cằm lên nhận nụ hôn của Alpha, quấn lấy lưỡi hắn. Cảm nhận được cậu đáp lại, Alpha càng ra sức hôn, mặc sức làm càn trong miệng Omega, khiến Phương Kỳ Kỳ rên rỉ ngã vào lòng hắn.