Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 7
Ruộng đồng chẳng còn việc gì, nhị ca liền ít ra ngoài hơn, ngày ngày ở trong phòng đọc sách.
Huynh ấy đọc rất chăm chú, nhưng dường như chỉ có hai cuốn sách mà thôi.
Ta len lén hỏi tam ca: "Đọc sách tốn bao nhiêu tiền?"
Tam ca đang ngồi trong sân mài cây xiên bắt cá, đáp: "À, tiền học cho phu tử một năm là một lượng bạc, thêm lễ ba kỳ nữa."
Ta nắm chặt túi tiền chỉ có mười văn của mình. Một lượng bạc, quả thật quá lớn.
Mà chẳng phải chỉ học một năm, muốn thành tài phải học rất nhiều năm.
Trước đây, trong làng từng có một người đọc sách năm năm, nhưng nhà không đủ sức nuôi tiếp, cuối cùng đành bỏ học. Sau này, người ấy mở trường tư dạy học, trở thành phu tử, thu được nhiều lễ vật từ học trò, lại được mọi người rất kính trọng.
Ta theo tam ca ra suối xiên cá, nhưng tìm cả buổi chẳng thấy cá lớn, ngay cả cá nhỏ cũng không.
Chúng ta đành tay không trở về.
Khi qua đầu làng, mấy vị đại thẩm lớn tuổi đang tụm lại cười nói. Một người trêu tam ca: "Cố Kiều này, mẫu thân cháu cho nha đầu kia làm thê tử của cháu à? Vậy còn đại ca và nhị ca cháu thì tính sao đây?"
"Đại ca, nhị ca thì làm sao, toàn nói năng linh tinh." Tam ca gắt.
Mấy vị đại thẩm cười lớn hơn nữa, nói đùa: "Ôi trời, tiểu tử này giành trước rồi ha ha ha!"
Tam ca bực mình, kéo ta đi: "Đừng nghe mấy bà ấy nói bậy. Chẳng lo kiếm ăn, chỉ biết ngồi buôn dưa lê!"
"Muội… muội không sao đâu, họ thường nói vậy mà." Ta an ủi.
"Muội không sao?" Tam ca nhìn ta, vẻ mặt như càng giận hơn.
Ta gật đầu: "Muội vốn là con dâu được mua về mà."
"Vậy muội là thê tử của ai?"
"Muội… ai cũng được."
"Muội ai cũng được? Lòng dạ muội cũng rộng lớn ghê." Tam ca hừ một tiếng, vác cây xiên bước đi thật nhanh, ta gọi mấy lần huynh ấy cũng không quay đầu.
Ta đành về nhà trước. Vừa bước vào sân, bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn trời. Một giọt nước mát lành rơi lên mặt ta. Ta vui mừng hét lên: "Nhị ca!"
Nhị ca từ trong phòng bước ra, hỏi: "Sao thế?"
Ta chỉ tay lên trời, mãi sau mới nói được: "Mưa… mưa… mưa rồi!"
Ta vừa dứt lời, nhị ca chạy ra sân.
Những giọt mưa lớn hơn rơi xuống, đọng lại trong lòng bàn tay chúng ta. Huynh ấy xúc động nhìn ta: "Mưa thật rồi!"
Ta vui mừng đến bật khóc: "Mưa rồi, thật sự mưa rồi!"
Nhị ca ôm chặt lấy ta, bật cười ha hả: "Ruộng lúa sống được rồi, mọi người sẽ không phải chịu đói nữa!"
"Nhị ca."
Huynh ấy lau nước mưa trên mặt mình bằng tay áo, nói: "Muội đúng là phúc tinh của nhà ta. Muội vừa tới, nhà ta cái gì cũng tốt lên!"
Ta ngây ngốc cười, đáp: "Vậy sau này nhị ca nhất định sẽ đỗ Tú tài."
Nhị ca vừa cười vừa lau nước mưa trên mặt ta, khẳng định: "Được! Nhị ca sẽ chăm chỉ đọc sách để muội được hưởng phúc!"
Cơn mưa ấy, lác đác rơi suốt ba ngày.
Lúa ngoài đồng đã sống lại, mọi người cũng coi như sống lại.
Cuối tháng Bảy, phụ thân của Cố đại nương qua đời. Ta theo nhị ca và tam ca về chịu tang, đại ca cũng lập tức từ doanh trại quay về, đến thẳng thôn Lục Gia Trang.
Tang sự tổ chức rất long trọng. Ta không giúp được gì, cũng không dám quấy rầy, chỉ cầm chổi quét dọn trong và ngoài sân.
Bất ngờ, có một thiếu niên dẫm lên cái sọt rác ta đang đặt bên cạnh, cười khẩy hỏi: "Ngươi là thê tử của ba huynh đệ nhà họ Cố à?"
Ta lắc đầu, đáp khẽ: "Ta… ta vẫn chưa là thê tử của ai cả."
"Vẫn chưa ngủ chung sao? Một người cũng chưa à?"
Thiếu niên ấy gầy gò, hàm răng vàng khè, hơi thở hôi hám. Ta lùi về sau vài bước, tránh xa hắn.
"Cố Hoài đã hai mươi tuổi, vậy mà còn nhịn được sao." Hắn nhìn ta từ đầu đến chân, nhếch mép cười nhạo: "Tuy rằng gầy guộc, dáng vẻ như que củi, nhưng rốt cuộc vẫn là đàn bà mà."
Lời vừa dứt, hắn liền bị một cú đấm giáng thẳng xuống đất.
"Miệng c.h.ó không mọc được ngà voi!" (Kẻ vô lại thì không nói ra được lời gì tốt đẹp.) Đại ca giận dữ quát.
"Đại ca!" Ta sợ hãi bật khóc. Đại ca bước đến, kéo ta lại, bảo vệ trong vòng tay mình. Nhị ca và tam ca lập tức lao đến, ép thiếu niên kia xuống đất mà đánh.
Hắn vẫn không ngừng ăn nói nhơ bẩn: "Ba người các ngươi nóng giận như thế, sao nào? Chẳng lẽ ba người các ngươi định cưới một người à? Ha ha ha!"
"Cái mồm hôi thối như hố xí!" Tam ca vừa nói, vừa đấm thẳng vào mặt hắn, khiến mũi hắn tóe m.á.u.
Rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Đại ca ôm lấy ta, đưa ta vào phòng, an ủi: "Đừng sợ, có ta đây."
Huynh ấy đặt ta ở lại trong phòng, đóng cửa lại.
Hôm ấy, ba huynh đệ nhà họ Cố và đám người của thiếu niên kia đánh nhau một trận lớn, khiến ai nấy đều thương tích đầy mình.
Huynh ấy đọc rất chăm chú, nhưng dường như chỉ có hai cuốn sách mà thôi.
Ta len lén hỏi tam ca: "Đọc sách tốn bao nhiêu tiền?"
Tam ca đang ngồi trong sân mài cây xiên bắt cá, đáp: "À, tiền học cho phu tử một năm là một lượng bạc, thêm lễ ba kỳ nữa."
Ta nắm chặt túi tiền chỉ có mười văn của mình. Một lượng bạc, quả thật quá lớn.
Mà chẳng phải chỉ học một năm, muốn thành tài phải học rất nhiều năm.
Trước đây, trong làng từng có một người đọc sách năm năm, nhưng nhà không đủ sức nuôi tiếp, cuối cùng đành bỏ học. Sau này, người ấy mở trường tư dạy học, trở thành phu tử, thu được nhiều lễ vật từ học trò, lại được mọi người rất kính trọng.
Ta theo tam ca ra suối xiên cá, nhưng tìm cả buổi chẳng thấy cá lớn, ngay cả cá nhỏ cũng không.
Chúng ta đành tay không trở về.
Khi qua đầu làng, mấy vị đại thẩm lớn tuổi đang tụm lại cười nói. Một người trêu tam ca: "Cố Kiều này, mẫu thân cháu cho nha đầu kia làm thê tử của cháu à? Vậy còn đại ca và nhị ca cháu thì tính sao đây?"
"Đại ca, nhị ca thì làm sao, toàn nói năng linh tinh." Tam ca gắt.
Mấy vị đại thẩm cười lớn hơn nữa, nói đùa: "Ôi trời, tiểu tử này giành trước rồi ha ha ha!"
Tam ca bực mình, kéo ta đi: "Đừng nghe mấy bà ấy nói bậy. Chẳng lo kiếm ăn, chỉ biết ngồi buôn dưa lê!"
"Muội… muội không sao đâu, họ thường nói vậy mà." Ta an ủi.
"Muội không sao?" Tam ca nhìn ta, vẻ mặt như càng giận hơn.
Ta gật đầu: "Muội vốn là con dâu được mua về mà."
"Vậy muội là thê tử của ai?"
"Muội… ai cũng được."
"Muội ai cũng được? Lòng dạ muội cũng rộng lớn ghê." Tam ca hừ một tiếng, vác cây xiên bước đi thật nhanh, ta gọi mấy lần huynh ấy cũng không quay đầu.
Ta đành về nhà trước. Vừa bước vào sân, bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn trời. Một giọt nước mát lành rơi lên mặt ta. Ta vui mừng hét lên: "Nhị ca!"
Nhị ca từ trong phòng bước ra, hỏi: "Sao thế?"
Ta chỉ tay lên trời, mãi sau mới nói được: "Mưa… mưa… mưa rồi!"
Ta vừa dứt lời, nhị ca chạy ra sân.
Những giọt mưa lớn hơn rơi xuống, đọng lại trong lòng bàn tay chúng ta. Huynh ấy xúc động nhìn ta: "Mưa thật rồi!"
Ta vui mừng đến bật khóc: "Mưa rồi, thật sự mưa rồi!"
Nhị ca ôm chặt lấy ta, bật cười ha hả: "Ruộng lúa sống được rồi, mọi người sẽ không phải chịu đói nữa!"
"Nhị ca."
Huynh ấy lau nước mưa trên mặt mình bằng tay áo, nói: "Muội đúng là phúc tinh của nhà ta. Muội vừa tới, nhà ta cái gì cũng tốt lên!"
Ta ngây ngốc cười, đáp: "Vậy sau này nhị ca nhất định sẽ đỗ Tú tài."
Nhị ca vừa cười vừa lau nước mưa trên mặt ta, khẳng định: "Được! Nhị ca sẽ chăm chỉ đọc sách để muội được hưởng phúc!"
Cơn mưa ấy, lác đác rơi suốt ba ngày.
Lúa ngoài đồng đã sống lại, mọi người cũng coi như sống lại.
Cuối tháng Bảy, phụ thân của Cố đại nương qua đời. Ta theo nhị ca và tam ca về chịu tang, đại ca cũng lập tức từ doanh trại quay về, đến thẳng thôn Lục Gia Trang.
Tang sự tổ chức rất long trọng. Ta không giúp được gì, cũng không dám quấy rầy, chỉ cầm chổi quét dọn trong và ngoài sân.
Bất ngờ, có một thiếu niên dẫm lên cái sọt rác ta đang đặt bên cạnh, cười khẩy hỏi: "Ngươi là thê tử của ba huynh đệ nhà họ Cố à?"
Ta lắc đầu, đáp khẽ: "Ta… ta vẫn chưa là thê tử của ai cả."
"Vẫn chưa ngủ chung sao? Một người cũng chưa à?"
Thiếu niên ấy gầy gò, hàm răng vàng khè, hơi thở hôi hám. Ta lùi về sau vài bước, tránh xa hắn.
"Cố Hoài đã hai mươi tuổi, vậy mà còn nhịn được sao." Hắn nhìn ta từ đầu đến chân, nhếch mép cười nhạo: "Tuy rằng gầy guộc, dáng vẻ như que củi, nhưng rốt cuộc vẫn là đàn bà mà."
Lời vừa dứt, hắn liền bị một cú đấm giáng thẳng xuống đất.
"Miệng c.h.ó không mọc được ngà voi!" (Kẻ vô lại thì không nói ra được lời gì tốt đẹp.) Đại ca giận dữ quát.
"Đại ca!" Ta sợ hãi bật khóc. Đại ca bước đến, kéo ta lại, bảo vệ trong vòng tay mình. Nhị ca và tam ca lập tức lao đến, ép thiếu niên kia xuống đất mà đánh.
Hắn vẫn không ngừng ăn nói nhơ bẩn: "Ba người các ngươi nóng giận như thế, sao nào? Chẳng lẽ ba người các ngươi định cưới một người à? Ha ha ha!"
"Cái mồm hôi thối như hố xí!" Tam ca vừa nói, vừa đấm thẳng vào mặt hắn, khiến mũi hắn tóe m.á.u.
Rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Đại ca ôm lấy ta, đưa ta vào phòng, an ủi: "Đừng sợ, có ta đây."
Huynh ấy đặt ta ở lại trong phòng, đóng cửa lại.
Hôm ấy, ba huynh đệ nhà họ Cố và đám người của thiếu niên kia đánh nhau một trận lớn, khiến ai nấy đều thương tích đầy mình.