Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn - Trang 2
Chương 12
Edit: Điềm Điềm
***********************
Buổi chiều tiết thứ hai là lịch sử, với Trác Duyên mà nói cái này không khó, nghe có vẻ rất thú vị. Giáo viên lịch sử là một người đàn ông trẻ tuổi, rất cao nhưng có khuôn mặt búp bê tròn tròn, so với chiều cao thì thực sự không phù hợp, tuy nhiên, bài giảng của anh ta cũng không tệ.
Trác Duyên thừa dịp anh ta viết bảng, liếc mắt nhìn bạn cùng bàn mới đang phấn đấu làm bài, phát hiện đối phương thế nhưng đang làm đề toán!
Nếu cậu nhớ không lầm, danh sách bài kiểm tra hàng tháng lần trước vừa mới dán lên phía sau lớp, đứng đầu toàn bộ môn khoa học xã hội không phải là Đỗ Dần sao? Môn nào cũng điểm cao, nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, vị học bá này lại học bá như vậy.
Đỗ Dần phát hiện Trác Duyên đang quan sát cậu ta, đầu bút thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục viết tiếp, chỉ là lỗ tai ẩn dưới tóc hình như có chút nóng lên. Sau khi cậu ta tính xong một đề, nhịn lại nhịn, lúc này mới viết một dòng trên giấy nháp đưa cho Trác Duyên.
Chữ Đỗ Dần giống như Trác Duyên tưởng tượng, rất là tinh tế thanh tú, vừa nhìn đã làm cho người ta sinh hảo cảm. Không giống chữ Trác Duyên, đẹp thì đẹp, nhưng ngòi bút lại luôn có chút cuồng ngạo. Người ngoài nghề cảm thấy đẹp trai bức người, nhưng người trong nghề lại có thể nhìn ra tính cách của Trác Duyên từ trong chữ, đích thật là có chút ngạo nghễ.
Nhưng kiếp trước sau khi trải qua rất nhiều sóng gió, chữ của cậu cũng trở nên nội liễm trầm ổn, hình chữ vẫn không thay đổi, nhưng chỗ chuyển bút càng thêm ôn hòa khéo léo thành thạo, giống như là ngọc bích được mài giũa, cực kỳ đẹp mắt.
“Cô Lý đã nói với tôi, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau trong học tập, cũng cảm ơn cậu về chuyện ngày hôm qua.”
Trác Duyên nhìn một dòng trên giấy, cảm động vì tâm tư của học sinh đơn thuần này, người mộc mạc như vậy rất đáng yêu. Trác Duyên đột nhiên có dự cảm, vị bạn cùng bàn mới này sẽ mang đến cho mình rất nhiều bất ngờ.
“Sau này giúp đỡ nhiều hơn. Ngoài ra, không cần cảm ơn.”
Trác Duyên nghiêm túc viết những lời này trả lại cho cậu ta, chỉ thấy bạn cùng bàn sau khi xem xong liếc mắt nhìn mình một cái cực nhanh, sau đó đặt tờ giấy nháp còn trống này ở bên dưới giấy nháp khác, một lần nữa cầm tờ giấy nháp bắt đầu làm đề bài.
Trác Duyên cũng không quan tâm cậu ta nữa, vẫn nghe lịch sử.
Sau khi tan học, Đỗ Dần dĩ nhiên đã làm xong một bộ đề thi toán. Có cậu ta làm tấm gương, Trác Duyên cũng rút ra một quyển đề luyện tập toán học từ trong ngăn kéo, bắt đầu làm.
Bọn họ đã học kỳ thứ hai, toàn bộ toán học trung học trên cơ bản đã học xong, đề bài hôm nay bao trùm toàn bộ điểm kiến thức toán học trung học, có thể tưởng tượng được, Trác Duyên thật sự mơ hồ làm đề, ngay cả xem đáp án cũng không biết.
Những sách giáo khoa toán học kia đều để ở nhà, trong chốc lát cậu cũng không có biện pháp tìm ra công thức cùng nguyên lý.
Suy nghĩ một chút, cậu vẫn chọt Đỗ Dần bên cạnh lại bắt đầu làm bài thi.
Đỗ Dần dừng đầu bút, hơi quay đầu lại, ánh mắt không nhìn về phía Trác Duyên, mà là dừng lại ở đề bài của Trác Duyên.
Đây là một câu hỏi cơ bản liên quan đến toán học lớp 11.
“Đề này làm thế nào? Tôi không thể nhớ câu trả lời, cậu có thể dạy cho tôi không?” Trác Duyên cảm thấy mình là một người trưởng thành đi hỏi trẻ vị thành niên có chút xấu hổ, nhưng dù có xấu hổ đến đâu vẫn phải hỏi rõ ràng.
Đỗ Dần chỉ nhìn thoáng qua liền lẩm bẩm viết ra các bước hoàn chỉnh trên giấy nháp, sau đó không nói một lời đưa cho Trác Duyên.
Trác Duyên nhìn các bước ngắn gọn hơn đáp án, vẫn không hiểu.
“Tôi chỉ muốn biết nguyên tắc này là gì? Tại sao chúng ta có thể đi thẳng từ bước này?”
Đỗ Dần kỳ quái nhìn cậu một cái, nhưng vẫn mở miệng giải thích. Theo lời giải thích của cậu ta, Trác Duyên từ sâu trong trí nhớ dần dần nhớ tới kiến thức này, vấn đề cũng dễ dàng giải quyết.
“Cám ơn.” Cậu suy nghĩ rất nhanh ra đáp án.
Trác Duyên ngoại trừ một ưu điểm về tướng mạo, còn một ưu điểm khác là đầu óc thông minh. Hiểu rõ điểm kiến thức này rồi, lần sau gặp phải đề bài giống vậy cậu sẽ không lo lắng nữa.
Tuy nhiên, điểm kiến thức toán học trung học vẫn còn rất nhiều, chỉ còn khoảng một tuần là thi cuối kỳ, cậu không thể rớt trong kỳ thi cuối kỳ được.
“Đỗ Dần, cuối tuần cậu có thời gian không?” Cậu trực tiếp mặt dày hỏi: “Cậu có thể giúp tôi bổ túc môn toán được không?”
Đỗ Dần dừng bút trong tay, gọng kính màu đen che khuất ánh mắt của cậu ta, cậu ta cúi đầu, tựa như đang cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: “Buổi tối có được không? Tôi… có việc vào ban ngày.”
Trác Duyên bỗng nhiên nhớ tới con hẻm cũ kỹ kia, thanh niên lêu lổng đánh mắng cùng với vẻ ngoài của Đỗ Dần.
Cậu hình như nhớ là Đỗ Dần từ năm lớp 12 không còn ở lớp bọn họ nữa. Lúc ấy cô Lý còn tiếc hận rất lâu, chỉ là khi đó mình đắm chìm trong bi thương ba mẹ qua đời, không quá mức để ý, hiện giờ nghĩ lại, Đỗ Dần chắc là bỏ học nhỉ.
***********************
- -----oOo------
***********************
Buổi chiều tiết thứ hai là lịch sử, với Trác Duyên mà nói cái này không khó, nghe có vẻ rất thú vị. Giáo viên lịch sử là một người đàn ông trẻ tuổi, rất cao nhưng có khuôn mặt búp bê tròn tròn, so với chiều cao thì thực sự không phù hợp, tuy nhiên, bài giảng của anh ta cũng không tệ.
Trác Duyên thừa dịp anh ta viết bảng, liếc mắt nhìn bạn cùng bàn mới đang phấn đấu làm bài, phát hiện đối phương thế nhưng đang làm đề toán!
Nếu cậu nhớ không lầm, danh sách bài kiểm tra hàng tháng lần trước vừa mới dán lên phía sau lớp, đứng đầu toàn bộ môn khoa học xã hội không phải là Đỗ Dần sao? Môn nào cũng điểm cao, nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, vị học bá này lại học bá như vậy.
Đỗ Dần phát hiện Trác Duyên đang quan sát cậu ta, đầu bút thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục viết tiếp, chỉ là lỗ tai ẩn dưới tóc hình như có chút nóng lên. Sau khi cậu ta tính xong một đề, nhịn lại nhịn, lúc này mới viết một dòng trên giấy nháp đưa cho Trác Duyên.
Chữ Đỗ Dần giống như Trác Duyên tưởng tượng, rất là tinh tế thanh tú, vừa nhìn đã làm cho người ta sinh hảo cảm. Không giống chữ Trác Duyên, đẹp thì đẹp, nhưng ngòi bút lại luôn có chút cuồng ngạo. Người ngoài nghề cảm thấy đẹp trai bức người, nhưng người trong nghề lại có thể nhìn ra tính cách của Trác Duyên từ trong chữ, đích thật là có chút ngạo nghễ.
Nhưng kiếp trước sau khi trải qua rất nhiều sóng gió, chữ của cậu cũng trở nên nội liễm trầm ổn, hình chữ vẫn không thay đổi, nhưng chỗ chuyển bút càng thêm ôn hòa khéo léo thành thạo, giống như là ngọc bích được mài giũa, cực kỳ đẹp mắt.
“Cô Lý đã nói với tôi, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau trong học tập, cũng cảm ơn cậu về chuyện ngày hôm qua.”
Trác Duyên nhìn một dòng trên giấy, cảm động vì tâm tư của học sinh đơn thuần này, người mộc mạc như vậy rất đáng yêu. Trác Duyên đột nhiên có dự cảm, vị bạn cùng bàn mới này sẽ mang đến cho mình rất nhiều bất ngờ.
“Sau này giúp đỡ nhiều hơn. Ngoài ra, không cần cảm ơn.”
Trác Duyên nghiêm túc viết những lời này trả lại cho cậu ta, chỉ thấy bạn cùng bàn sau khi xem xong liếc mắt nhìn mình một cái cực nhanh, sau đó đặt tờ giấy nháp còn trống này ở bên dưới giấy nháp khác, một lần nữa cầm tờ giấy nháp bắt đầu làm đề bài.
Trác Duyên cũng không quan tâm cậu ta nữa, vẫn nghe lịch sử.
Sau khi tan học, Đỗ Dần dĩ nhiên đã làm xong một bộ đề thi toán. Có cậu ta làm tấm gương, Trác Duyên cũng rút ra một quyển đề luyện tập toán học từ trong ngăn kéo, bắt đầu làm.
Bọn họ đã học kỳ thứ hai, toàn bộ toán học trung học trên cơ bản đã học xong, đề bài hôm nay bao trùm toàn bộ điểm kiến thức toán học trung học, có thể tưởng tượng được, Trác Duyên thật sự mơ hồ làm đề, ngay cả xem đáp án cũng không biết.
Những sách giáo khoa toán học kia đều để ở nhà, trong chốc lát cậu cũng không có biện pháp tìm ra công thức cùng nguyên lý.
Suy nghĩ một chút, cậu vẫn chọt Đỗ Dần bên cạnh lại bắt đầu làm bài thi.
Đỗ Dần dừng đầu bút, hơi quay đầu lại, ánh mắt không nhìn về phía Trác Duyên, mà là dừng lại ở đề bài của Trác Duyên.
Đây là một câu hỏi cơ bản liên quan đến toán học lớp 11.
“Đề này làm thế nào? Tôi không thể nhớ câu trả lời, cậu có thể dạy cho tôi không?” Trác Duyên cảm thấy mình là một người trưởng thành đi hỏi trẻ vị thành niên có chút xấu hổ, nhưng dù có xấu hổ đến đâu vẫn phải hỏi rõ ràng.
Đỗ Dần chỉ nhìn thoáng qua liền lẩm bẩm viết ra các bước hoàn chỉnh trên giấy nháp, sau đó không nói một lời đưa cho Trác Duyên.
Trác Duyên nhìn các bước ngắn gọn hơn đáp án, vẫn không hiểu.
“Tôi chỉ muốn biết nguyên tắc này là gì? Tại sao chúng ta có thể đi thẳng từ bước này?”
Đỗ Dần kỳ quái nhìn cậu một cái, nhưng vẫn mở miệng giải thích. Theo lời giải thích của cậu ta, Trác Duyên từ sâu trong trí nhớ dần dần nhớ tới kiến thức này, vấn đề cũng dễ dàng giải quyết.
“Cám ơn.” Cậu suy nghĩ rất nhanh ra đáp án.
Trác Duyên ngoại trừ một ưu điểm về tướng mạo, còn một ưu điểm khác là đầu óc thông minh. Hiểu rõ điểm kiến thức này rồi, lần sau gặp phải đề bài giống vậy cậu sẽ không lo lắng nữa.
Tuy nhiên, điểm kiến thức toán học trung học vẫn còn rất nhiều, chỉ còn khoảng một tuần là thi cuối kỳ, cậu không thể rớt trong kỳ thi cuối kỳ được.
“Đỗ Dần, cuối tuần cậu có thời gian không?” Cậu trực tiếp mặt dày hỏi: “Cậu có thể giúp tôi bổ túc môn toán được không?”
Đỗ Dần dừng bút trong tay, gọng kính màu đen che khuất ánh mắt của cậu ta, cậu ta cúi đầu, tựa như đang cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: “Buổi tối có được không? Tôi… có việc vào ban ngày.”
Trác Duyên bỗng nhiên nhớ tới con hẻm cũ kỹ kia, thanh niên lêu lổng đánh mắng cùng với vẻ ngoài của Đỗ Dần.
Cậu hình như nhớ là Đỗ Dần từ năm lớp 12 không còn ở lớp bọn họ nữa. Lúc ấy cô Lý còn tiếc hận rất lâu, chỉ là khi đó mình đắm chìm trong bi thương ba mẹ qua đời, không quá mức để ý, hiện giờ nghĩ lại, Đỗ Dần chắc là bỏ học nhỉ.
***********************
- -----oOo------