Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn - Trang 2

Chương 11



Edit: Điềm Điềm
***********************
Lúc từ nghĩa trang trở về, Trác Duyên rất im lặng, biểu hiện có chút bén nhọn vì bị giết rồi sống lại trong lòng cũng dần dần tiêu tan. Hiện tại, cậu đầu đinh, mặc áo sơ mi trắng bằng cotton ngắn tay cùng với quần dài rộng màu đen, trên ngực trái áo sơ mi còn có huy hiệu trường học, nghiễm nhiên là một bộ dáng học sinh ngoan hiền.
“Ngày mai thứ bảy, tôi sẽ cho người tới đón cậu, cậu chuyển đến chỗ tôi.” Lục Kinh là một người có tinh thần trách nhiệm rất cao, từ thời điểm quan hệ giám hộ của bọn họ được xác định, Trác Duyên đã trở thành người anh muốn bảo vệ, chính xác mà nói, là người muốn giám hộ.
“Cám ơn anh, nhưng mà, tôi tin tưởng anh sẽ cảm thấy thoải mái khi một mình, tại sao chúng ta không để cho nhau sống thoải mái hơn?” Trác Duyên sớm đã quen với cuộc sống một mình, đột nhiên can thiệp vào thế giới của một người khác, cậu sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Huống chi, Lục Kinh nhìn qua không phải là người dễ ở chung, người này quá mức cường thế, chuyên quyền, cứng nhắc, Trác Duyên tỏ vẻ thưởng thức khi làm đối tác, nhưng sống cùng một chỗ, vẫn là thôi đi.
“Mẹ tôi…”
“Chuyển qua là được rồi.” Trác Duyên nhanh chóng ngăn cản lời Lục Kinh muốn nói ra: “Nhưng anh không thể can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tôi, ví dụ như chuyện về kiểu tóc. Hơn nữa, loại chuyện uy hiếp này vẫn nên làm ít mới tốt, tổn hại uy danh của ngài.”
Anh lớn à, sao mỗi lần đều dùng chiêu này vậy?
Lục Kinh kỳ quái liếc cậu một cái: “Mẹ tôi nói, cậu không chuyển tới đây cũng được, nhưng chờ bà về nước sẽ đi qua ở cùng cậu.”
Trác Duyên:… Vì sao mình luôn mất chừng mực khi ở trước mặt Lục Kinh?
Hơn nữa, dì Hoắc kia thật sự hoàn toàn không có ấn tượng, vì sao ba mẹ chưa từng nhắc tới với cậu?
Lục Kinh dẫn cậu đi dùng bữa trưa, tiếp theo đưa cậu trở về trường học, vừa lúc sắp đến giờ học buổi chiều.
Trác Duyên đeo cặp sách đi về phía tòa nhà giảng dạy, dọc theo đường đi nhận hết ánh mắt kinh ngạc hoặc tán thưởng của các bạn cùng lớp, cậu hoàn toàn không phát hiện, mang đầu đinh trực tiếp bước vào lớp học.
Lớp học vốn ồn ào nhất thời yên tĩnh lại.
Dù Trác Duyên đã trải qua nhiều chuyện cũng hơi mất bình tĩnh khi bị cả lớp nhìn chăm chú, nhưng sóng biển trong nội tâm có mãnh liệt như thế nào, trên mặt cậu vẫn bình tĩnh như cũ.
Đợi đến khi đi tới chỗ ngồi của mình, chỉ thấy chỗ ngồi của cậu đã bị bạn học Chương Mân chiếm, lúc này mới nhớ tới chỗ ngồi của mình đã thay đổi.
Chương Mân lớn lên bình thường, thành tích cũng bình thường, nhưng gia cảnh không tệ, vẫn luôn khinh thường Đỗ Dần. Vốn quan hệ với Trác Duyên cũng không tệ lắm, nhưng sau khi ba mẹ Trác Duyên qua đời, hắn liền dần dần xa cách Trác Duyên.
“Trác Duyên, chủ nhiệm lớp đã thay đổi chỗ ngồi của hai chúng ta, bây giờ cậu đang ngồi cùng bàn với Đỗ Dần rồi.” Chương Mân ngồi ở chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn Trác Duyên nói. Trong mắt hắn, Trác Duyên mất đi ba mẹ ngoại trừ gương mặt còn được, những thứ khác không có gì, đã không còn tư cách cùng mình chơi đùa. Ai mà không biết người đương nhiệm của Trác thị bây giờ là Trác Tường? Trác Duyên bây giờ sợ là so ra kém Trác Viễn Hàng, huống chi, thành tích của Trác Viễn Hàng so với Trác Duyên còn tốt hơn.
Trác Duyên không thèm để ý chút nào đến tâm tư của người bạn học trước mắt này, chỉ hỏi: “Sách trong ngăn kéo của tôi đâu?”
Hàn Xương ngồi sau nhìn Chương Mân rất khó chịu, không phải trong nhà có hơn hai đồng tiền sao, kiêu ngạo cái gì? Hơn nữa, nếu không phải hắn ta nói với chủ nhiệm lớp muốn điều chỉnh chỗ, Trác Duyên nhà mình sẽ không rời khỏi mình mà đi.
“Sách của cậu tớ đã giúp cậu chuyển đến chỗ ngồi mới, Yến Tử, tớ không nỡ xa cậu nha!” Hàn Xương kìm lòng không đậu gọi ra tiểu danh Trác Duyên, sau đó hoảng sợ che miệng mình lại.
“Yến Tử” là tên của Trác Duyên khi còn bé, bởi vì lớn lên quá xinh đẹp nên người lớn đã đặt cho cậu. Sau khi học trung học, Hàn Xương đã bị Trác Duyên ra lệnh không cho phép gọi mình bằng tiểu danh nữa, Hàn Xương cũng chú ý không gọi nữa, nhưng lần này hắn thấy Trác Duyên muốn rời khỏi mình, trong lòng thê lương vạn phần, không chú ý liền gọi ra.
Trác Duyên đã sớm qua tuổi dậy thì sẽ không vì tên lúc nhỏ mà canh cánh trong lòng nữa, cậu đưa tay vỗ bả vai Hàn Xương: “Tràng Tử (Ruột), đừng quá nhớ tớ.”
Hàn Xương thấy Trác Duyên không trách mình, cũng không để ý đến biệt danh Trác Duyên gọi mình vô cùng khó nghe, chỉ là nhìn kiểu tóc của Trác Duyên, mặt lộ vẻ mê hoặc: “Yến Tử, cậu cắt tóc từ lúc nào vậy? Bây giờ nhìn mát mẻ hơn trước rất nhiều!”
Tiểu mập mạp vốn ngồi cùng bàn với Trác Duyên cũng khóc lóc: “Trác Duyên, tớ cũng không nỡ xa cậu nha, sau này bánh kẹo sô cô la các loại đều tiện nghi cho thằng nhóc Đỗ Dần kia!”
Trác Duyên thân là giáo thảo, không ít nữ sinh tỏ tình với cậu, trong ngăn kéo của cậu thường xuyên xuất hiện đồ ăn vặt yêu thương do người không biết tên tặng. Cậu không thích ăn, ném đi lại lãng phí, cho nên đều cho tiểu mập mạp ăn, vì thế cân nặng của tiểu mập mạp trong một học kỳ thẳng tắp tăng lên.
Trác Duyên cười với cậu ta, dung nhan hoàn toàn lộ ra cực đẹp, nhất thời làm cho người xung quanh hít sâu một hơi, tiểu mập mạp đối mặt với loại tập kích này, ngay tức thì mặt liền đỏ lên.
Đúng lúc này, chuông lớp vang lên, Trác Duyên xách cặp sách đi tới bên cạnh Đỗ Dần đang thẳng lưng cúi đầu làm bài. Khi cậu ngồi xuống,  Đỗ Dần rõ ràng hơi cứng đờ một chút.
Trác Duyên không khỏi buồn bực, chẳng lẽ mình thật sự khi dễ bạn học học bá này sao?
***********************
- -----oOo------
Chương trước Chương tiếp
Loading...