Người Đẹp Trong Tay
Chương 63: Tôn nghiêm của đàn ông không thể bị nghi ngờ
Trần Điệp đỡ Trần lão gia tử nằm lại giường bệnh, bỗng nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
“Ông không cần như vậy.” Trần Điệp cân nhắc chậm rãi nói, “Trần gia nhiều người, trước kia quả thật cũng chỉ có ông thật sự nghĩ cho cháu, cháu không trách ông.”
Trước kia, Trần lão gia tử từng tới trường tìm cô, muốn đưa cô về Trần gia.
Lúc đó, Trần Điệp đã cự tuyệt, nói mình không phải cháu gái Trần gia.
Cô đương nhiên cũng biết, lúc đó Trần lão gia tử hoàn toàn có thể không nghe ý kiến của cô mà mang cô trở về, lúc ấy Ôn Viễn còn ở trong tay Văn Hoài Viễn, cho dù Văn Lương không chịu cũng không cách nào thay đổi cục diện này.
Nhưng Trần lão gia tử ngầm đồng ý cho cô không trở về, Trần Điệp không biết lúc ấy câu nào của mình khiến ông thay đổi suy nghĩ, ít nhất sau đấy ông cũng nghe suy nghĩ của cô, chỉ cho cô số liên lạc, nói với cô nếu khó khăn bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm ông ấy.
“Ngoài ra, còn có một số việc cháu phải giải thích trước với ông một chút.”
“Chuyện Trần Thư Viện, cháu sẽ không tha thứ, cũng không có khả năng viết cho cô ta bất kỳ thư tha thứ nào có lợi để cô ta giảm án, nên phán như thế nào thì phán như thế ấy.” Trần Điệp trầm mặc một lát, lại nói: “Chuyện này cháu mới là nạn nhân.”
Trần lão gia tử không ngừng gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Điều đó là chắc chắn rồi, chúng ta cũng sẽ không để cháu chịu tủi, vốn là con bé làm sai, nếu…”
Trần lão gia tử dừng một chút, vẫn không nói ra từ “mẹ cháu”: “Nếu Lâm Thuyên đến tìm cháu vì chuyện này, cháu cứ nói với ông nội.”
Trần Điệp gật đầu.
“Vậy chúng cháu đi trước đây.” Cô nói xong liền đứng dậy.
Trần lão gia tử lại gọi cô lại, bộ dáng muốn nói lại thôi, thấp giọng nói: “Ông nội không cầu xin cháu tha thứ, nhưng nếu cháu có thể buông xuống, rảnh rỗi cũng có thể trở về một chút, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Trần Điệp cười cười: “Nếu rảnh thì cháu sẽ trở về thăm ông, ông chú ý sức khỏe.”
Văn Lương vẫn luôn không nói một câu, lúc Trần Điệp nói chuyện anh tựa vào tường bên cửa đứng, nói xong thì anh đi theo Trần Điệp ra cửa.
Trần Điệp đội mũ và khẩu trang một lần nữa, nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Anh rất không thích Trần lão gia tử à?”
“Đám người kia anh đều không thích.” Anh chế giễu.
***
Lúc ra khỏi bệnh viện trời đã tối, Trần Điệp tới cửa hàng tiện lợi mua một chai nước, ngồi lên xe với Văn Lương, vừa mới đóng cửa xe, điện thoại di động đã vang lên.
Vừa nãy Văn Lương để túi xách của Trần Điệp ở ghế sau, vì thế lại phải tháo dây an toàn ra nghiêng người về phía sau, mở khóa túi, rút điện thoại di động ra, anh rũ mắt nhìn, cười nhạo.
Cơ hồ trong nháy mắt Trần Điệp phản ứng được là ai gọi tới.
Văn Lương đã khó chịu ném điện thoại di động lên đùi cô, Trần Điệp cầm lên nhìn, quả nhiên là Trần Thiệu.
Hai người này ấy mà……
“Ở đâu?” Vừa bắt máy Trần Thiệu đã hỏi.
“Bệnh viện.”
Anh dừng lại một chút, mỉm cười: “Trái tim thật yếu đuối nha, em gái.”
Trần Điệp trợn trắng mắt: “Anh tìm em làm gì?”
“Ăn cơm, anh gửi địa chỉ cho em, Diệp Sơ Khanh cũng ở đây.”
Trần Điệp nhíu mày, cười nhạo nói: “Hai người ăn cơm với nhau thì em đến góp vui cái gì?”
“Em làm gì mà nói nhảm nhiều thế, bảo em đến thì đến đi.” Trần Thiệu nói.
“Vậy em có thể mang theo người nhà tới không?” Trần Điệp uyển chuyển hỏi.
Trần Thiệu không nói gì: “… Tùy thích.”
***
“Cô ấy có đến không?” Diệp Sơ Khanh hỏi.
“Có tới.” Trần Thiệu rũ mắt nhìn cô, “Sao cô lại tới đây?”
“Dì tôi nói với tôi mấy trăm lần giới thiệu một người đàn ông cho tôi, tôi phiền không chịu nổi bèn cùng bà ấy tới đây để bà ấy hết hy vọng, ai biết đấy là anh.” Diệp Sơ Khanh liếc anh một cái, “Anh đó, nhìn không ra, anh thế mà còn đi xem mắt?”
Trần Thiệu cười lạnh một tiếng: “Dì cô lừa tôi tới đây, ai muốn xem mắt.”
“……” Diệp Sơ Khanh nhấc mắt lên, xuyên qua bình phong nhìn dì tựa như môn thần ngồi ở đó, “Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Để tôi đi nói với bà ấy, cô không phải mẫu người tôi thích, để bà ấy hết hy vọng đi.”
“?”
Diệp Sơ Khanh nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt “Anh không sao đấy chứ?”, quả thực bị chọc giận đến bật cười: “Muốn nói cũng là tôi nói, anh cho rằng anh là mẫu người tôi thích sao?!”
Trần Thiệu không thèm để ý khoát tay áo: “Đúng là bụng dạ hẹp hòi, ai nói cũng giống nhau thôi.”
Hai người trở lại bên cạnh bàn ăn, Diệp Sơ Khanh vừa muốn đến bên cạnh dì ngồi xuống, lại bị dì đẩy trở về: “Người trẻ tuổi các cháu ngồi cùng nhau, ngồi gần dì làm gì chứ. ”
“…………”
Diệp Sơ Khanh thầm mắng một câu, ngồi xuống bên cạnh Trần Thiệu: “Dì, cháu và anh ấy đã sớm quen biết, chúng cháu ấy mà, thật sự không có hứng thú đối với đối phương, ngay cả làm bạn với nhau cũng miễn cưỡng, dì đừng bận tâm nữa.”
Dì xua tay: “Nào có ai kết luận nhanh như cháu, phải ở chung một chút mới có thể biết được.”
Bà ấy đổi mục tiêu, hỏi Trần Thiệu: “Cháu cảm thấy cháu gái dì thế nào?”
Trần Thiệu: “……………….”
Bà ấy hỏi cụ thể: “Có xinh đẹp không?”
Trần Thiệu nghiêng đầu nhìn Diệp Sơ Khanh, không thể không thừa nhận, cho dù Diệp Sơ Khanh so với ai cũng có thể xưng là mỹ nữ, nếu như không tiếp xúc tính cách, cô vẫn là kiểu mỹ nhân phương Đông có diện mạo vô cùng ôn nhu dịu dàng, tóc xoăn dài tới thắt lưng, mắt ngọc mày ngài.
Trần Thiệu gật gật đầu: “Xinh đẹp.”
Dì lại bày ra biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu, rất cao hứng: “Thành tích cũng tốt! Công việc cũng rất xuất sắc!”
Trần Thiệu gật gật đầu, khó có được bộ dạng con người, lễ phép nói: “Cháu biết, lúc trước đã từng hợp tác.”
Diệp Sơ Khanh: “……”
“Đã từng hợp tác sao!? Thế chẳng phải là rất có duyên à! Vậy hai đứa cứ thoải mái nói chuyện, lúc này không cần nói gì về công việc, nói chuyện xong còn có thể đi xem phim ở trên, dì đi trước nha.”
Diệp Sơ Khanh: “……”
Trần Thiệu: “……”
Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Cũng may không lâu sau Trần Điệp và Văn Lương đã đến, đi vào phòng riêng, cũng coi như không xấu hổ lắm.
Trần Điệp treo áo khoác và mũ lên móc áo, ngồi cạnh Văn Lương.
“Sao đột nhiên gọi chúng tôi lại đây?” Trần Điệp hỏi.
“Hiện tại chỗ cô đang ngồi là chỗ vừa rồi dì tôi ngồi.” Diệp Sơ Khanh mệt mỏi kể chuyện ban nãy một lần nữa.
Trần Điệp nhịn không được phì cười, đánh giá hai người đối diện một phen: “Vậy chúng tôi không phải đang quấy rầy hai người sao?”
Diệp Sơ Khanh trợn trắng mắt: “Cô mau im miệng đi.”
Trần Thiệu và Văn Lương cũng không biết từ lúc nào đã trở thành kẻ thù không độ trời chung, rõ ràng lần trước trong cục cảnh sát còn có thể nói vài câu, bây giờ đến một câu cũng không nói được, hai người đều lười phản ứng lại đối phương.
Trên bàn cơm cơ bản đều là Trần Điệp và Diệp Sơ Khanh nói chuyện, Trần Thiệu hỏi cô chuyện hôm nay khi tới bệnh viện xong cũng không nói gì.
Văn Lương nói ít, cũng không thích tình cảnh như vậy, ngay cả đũa cũng không động, ăn được một nửa còn đi ra ngoài nghe điện thoại.
Anh vừa đi, Diệp Sơ Khanh đã hỏi: “Anh ta làm sao thế?”
“Hả?” Trần Điệp không hiểu.
“Tâm tình không tốt?” Diệp Sơ Khanh cau mày, “Như thế nào, chê tôi xấu, không có khẩu vị?”
Trần Điệp cười ra tiếng: “Không phải, tính cách anh ấy là vậy, loại người già này và hai chúng ta không có đề tài chung, vì thế sẽ không thích nói chuyện.”
Diệp Sơ Khanh chậc một tiếng: “Cô có biết bây giờ anh ta giống như thế nào không?”
“Như nào?”
“Rõ ràng không có hứng ăn cơm, hết lần này tới lần khác như người quái gở mà dính vào bên cạnh cô.”
“…………”
“…………”
Diệp Sơ Khanh lẩm bẩm: “Lúc tôi gặp anh ta lần đầu thì bày ra cái bộ dáng kia, kiểu gì cũng không ngờ thế mà lại thành ra như vậy.”
Bị Diệp Sơ Khanh nhắc, sau khi Văn Lương gọi điện thoại xong trở về, Trần Điệp còn quan tâm hỏi: “Điện thoại của ai thế, không sao chứ?”
“Của Chu Kỳ Thông, không có việc gì, mấy việc linh tinh của công ty mà thôi.” Văn Lương nói xong, cầm lấy tay trái của Trần Điệp đặt lên đùi mình.
Trần Điệp gật gật đầu, gắp một con tôm, tiếp tục quan tâm hỏi: “Anh có ăn cái này không?”
Văn Lương rũ mắt, mí mắt rủ xuống, nhìn qua không có hứng thú gì: “Không muốn bóc vỏ.”
“……”
Được rồi.
Trần Điệp xắn tay áo, bóc tôm cho anh.
Trần Thiệu đối diện nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, mẹ nó đây là thao tác gì, em gái ruột của tôi 16 tuổi đã bị tên hỗn đản này bắt cóc về nhà, vẫn cho rằng mấy năm nay đều ăn no uống đủ được hầu hạ, kết quả còn muốn lột tôm cho tổ tông này???
Anh nhanh tay nhanh mắt, Trần Điệp vừa định bỏ tôm vào bát của Văn Lương, Trần Thiệu đã trực tiếp gắp nó đi, bỏ vào trong bát Diệp Sơ Khanh bên cạnh.
Mà Diệp Sơ Khanh hiển nhiên cũng bị một màn Trần Điệp bóc tôm cho Văn Lương kinh hãi, phối hợp ăn ý, lập tức ăn.
Trần Thiệu tức giận: “Không phải, giới tính hai người phải đổi một chút đi.”
Anh lại chỉ chỉ Trần Điệp, bộ dáng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, “Em thế này là thế nào? Có tôn nghiêm hay không, người ta cũng không bảo em bóc thì em bóc tôm cái gì, cậu ta không có tay, không tự mình bóc được? Có phải em ở với cậu ta cũng phải bóc tôm cho cậu ta mỗi ngày không?”
Trần Điệp: “………”
Cũng không hẳn.
Văn Lương thẳng người, tựa lưng vào ghế, cằm khẽ nâng lên, cổ áo sơ mi mở rộng lộ ra một đoạn xương quai xanh, không có biểu tình, nhìn về phía Trần Thiệu.
Rõ ràng là mang theo lửa.
Văn Lương thật sự cảm thấy Trần Thiệu rất phiền phức, ngày ngày đều mang cái mác anh trai của Trần Điệp để quản Trần Điệp, lúc thì tháo nhẫn của Trần Điệp ra, lúc thì lại cướp tôm của anh.
Trần Điệp nhìn Văn Lương, lại nhìn Trần Thiệu.
Cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Hai đứa trẻ to xác này…
“Được rồi được rồi.” Trần Điệp hô ngừng, một bên cầm tay Văn Lương trấn an, lại gắp một đũa thịt bỏ vào bát Trần Thiệu: “Anh cũng mau ăn đi!”
Trần Thiệu ném miếng thịt kia về đĩa xương: “Mẹ nó anh chưa bao giờ ăn thịt dê.”
Văn Lương ôm vai Trần Điệp kéo về, khẽ cười nhạo: “Cô ấy cần nhớ rõ cậu thích ăn gì à?”
Trần Điệp: “…….”
Diệp Sơ Khanh: “…….”
Bữa cơm này quả thực là kinh hồn bạt vía, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý hai đứa trẻ to xác không để cãi nhau, một khi có ngọn lửa xuất hiện còn phải kịp thời dập lửa.
Đợi đến khi ăn xong, Trần Điệp đều đã kiệt sức.
Diệp Sơ Khanh đi vào phòng vệ sinh, lúc trở về vô cùng khẩn trương, nghiêng mình đi vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Trần Điệp ngước mắt lên: “Sao thế?”
“Bên ngoài có một đám học sinh, hình như cả một lớp đều tới, đang ở cửa.” Diệp Sơ Khanh nói, “Cô đi ra ngoài như vậy, có khả năng sẽ bị nhận ra đó.”
Trần Điệp nhìn Văn Lương.
Không thể tưởng tượng nếu cô và Văn Lương bị chụp cùng nhau ăn cơm thì sẽ gây ra sóng to gió lớn thế nào.
Cô đang do dự, Diệp Sơ Khanh đã đưa ra phương án: “Thế này, hai người đi ra ngoài trước.” Cô chỉ chỉ Văn Lương và Trần Thiệu, “Nếu không bị ai phát hiện, hai chúng tôi sẽ đi sau.”
Trần Điệp nhìn hai người.
Văn Lương và Trần Thiệu cũng không dị nghị đối với chuyện này, cầm áo khoác lên liền đứng dậy.
Trần Điệp kéo Văn Lương lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh đừng có cãi nhau đấy.”
Văn Lương liếc cô một cái: “Yên tâm.”
“……”
Anh xem xem biểu hiện vừa rồi của anh có thể khiến người ta yên tâm được sao?
***
Văn Lương và Trần Thiệu một trước một sau đi ra ngoài, vì ngoại hình mà bị người ta nhìn nhiều hơn vài lần, cũng may không ai nhận ra bọn họ.
Đi tới gara, nhắn tin bảo hai người bên trong ra ngoài.
Văn Lương cất điện thoại di động, tựa vào cửa xe, xe Trần Thiệu dừng ở bên cạnh.
Hai người không có lời nào để nói, đứng im lặng.
Trần Thiệu hút một điếu thuốc, muốn châm lửa mới phát hiện bật lửa rơi ở trong phòng, thấp giọng mắng một câu, vừa định nhét thuốc lá trở lại, Văn Lương ném bật lửa của anh qua.
Trần Thiệu bắt lấy.
Hai người mỗi người châm một điếu thuốc, làn khói xanh trắng đan xen.
Một lát sau, Trần Thiệu búng tàn thuốc, bỗng nhiên hỏi: “Cậu thật sự thích Trần Điệp sao?”
Văn Lương sẽ không cùng người đàn ông khác nói về loại đề tài này, thờ ơ ngước mắt lên: “Công ty các cậu bây giờ ngay cả chuyện này cũng phải quản?”
“Con người cậu sao mà lại như vậy chứ.” Trần Thiệu bị làm cho tức giận đến mất bình tĩnh, “Hiện tại Trần Thư Viện cũng không có khả năng trở về, đám người bên ngoài kia có ai không rõ trên thực tế Trần Điệp mới là thiên kim Trần gia, không chừng sẽ có một đống người không hiểu chuyện còn có thể đến Trần gia cầu hôn, cậu vẫn thật sự cho rằng Trần Điệp cũng chỉ có thể chọn cậu ư?”
Văn Lương híp mắt, vẻ mặt tự cao: “Ngoại trừ tôi, cậu xem xem cô ấy có nguyện ý chọn người khác hay không.”
“Bình thường những người quá tự tin giống như cậu chính là người sau này bị chịu nhiều đả kích nhất.” Trần Thiệu nói.
Văn Lương lười nói với anh.
Lúc Trần Điệp và Diệp Sơ Khanh cùng nhau đi ra, cuối cùng vẫn bị đám học sinh ở cửa nhận ra, ồn ào chụp vài tấm ảnh chung, lại ký tên xong cuối cùng mới trốn thoát.
May là không ra ngoài cùng Văn Lương.
Trần Thiệu xa xa nhìn thấy hai người từ góc đường đi tới, ném điếu thuốc còn lại đi, hai tay nhét vào túi, lạnh nhạt: “Đối xử tốt với em ấy.”
Văn Lương nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Điệp: “Tôi biết rồi.”
Trần Điệp vì để tránh người, sau khi nói tạm biệt với Diệp Sơ Khanh liền trực tiếp ngồi lên xe, nặng nề thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết người mất thôi, em còn tưởng rằng sẽ bại lộ.”
“Làm sao vậy?” Văn Lương hỏi.
Trần Điệp nói chuyện vừa rồi bị nhận ra ở cửa với anh, lại hỏi: “Vừa nãy anh nói gì với Trần Thiệu?”
Văn Lương: “Không có gì đâu.”
Trần Điệp nghi ngờ nhìn anh chằm chằm: “Không phải hai người lại cãi nhau chứ?”
“Ai thèm cãi nhau với cậu ta.”
“…… Bộ dạng này của anh giống như chưa vượt quá năm tuổi.”
Văn Lương nhìn lướt qua cô: “Cậu ta bảo tôi đối xử tốt với em.”
Trần Điệp dừng lại một chút, hiển nhiên không ngờ Trần Thiệu lại nói như vậy, sững sờ một lát sau đó nhịn không được nở nụ cười: “Đúng, anh phải đối xử tốt với em.”
***
Sáng hôm sau.
Một lần nữa Trần Điệp chính thức vào đoàn bắt đầu quay phim.
Ban đầu Văn Lương còn muốn ở cùng cô, chuyện lần trước ảnh hưởng rất lớn đến Văn Lương, thật sự không yên tâm để Trần Điệp ở một mình trong đoàn làm phim.
Trần Điệp khuyên can mãi mất cả nửa ngày, anh mới không kiên trì muốn ở lại đoàn làm phim cùng cô, chẳng qua vệ sĩ gì đó vẫn không thể thiếu.
Sau khi Trần Điệp hot lên, chỉ có những nơi đông đúc như ra vào sân bay thì công ty mới sắp xếp vệ sĩ, đây là lần đầu tiên thấy trong đoàn làm phim còn có vệ sĩ.
Cũng may chỉ canh giữ ở gần trường quay.
Chẳng qua, áo đen quần đen kính đen, thật sự là không có chỗ nào liên quan đến “khiêm tốn”.
Buổi sáng Tiết Mục vừa đi vào trường quay đã hét lên: “Con mẹ nó, đám người áo đen bên ngoài kia là chuyện gì xảy ra đấy!? Làm tôi sợ chết khiếp! Vệ sĩ của ai à?”
Trần Điệp đang trang điểm, vô cùng xấu hổ chậm rãi giơ tay lên, gian nan nói: “Của tôi.”
“……” Tiết Mục rất hiểu lòng người, còn chưa hỏi vì sao, trước tiên đã đưa ra một lý do, “Chị Trần Điệp, có phải chị có loại sasaeng fan siêu cuồng nhiệt không, mỗi ngày đều đi theo lịch trình.”
Trần Điệp cũng không nghĩ ra lý do gì khác, vì thế theo đó gật đầu: “Phải.”
Tiết Mục gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, vô cùng thông cảm: “Bạn của tôi cũng có loại fan này, quá dọa người, truy đuổi xe theo dõi cái gì đấy, quả thật rất cần vệ sĩ.”
“……”
Bởi vì trước đó xin nghỉ phép, Hoàng Thịnh quay mấy cảnh không có Trần Điệp trước, mấy ngày sau quay nội dung chính là những cảnh của Trần Điệp trước đó, toàn bộ đều chen chúc cùng một chỗ, số lượng quay rất lớn, mỗi ngày quay đến khuya.
Văn Lương cũng ở công ty tăng ca đến tối, đoán chừng cô sắp kết thúc rồi mới lại đến bên cạnh đoàn làm phim chờ cô.
Mặc dù từ đoàn làm phim đến khách sạn cũng không có vài bước chân.
Trần Điệp cảm thấy chuyện nhỏ vẽ ra to, sợ anh cảm thấy mệt mỏi, còn phải tránh một số người trong đoàn làm phim mà vụng trộm gặp mặt, nhưng nói với anh vài lần cũng vô dụng, đành tùy anh.
Kết thúc buổi quay lúc 11 giờ đêm, những ngày đầu mùa hè nhiệt độ rất thích hợp, ánh sao ảm đạm.
Trần Điệp mặc sườn xám, đội tóc dài quay cả một ngày, trên người đổ mồ hôi dính nhớp nháp, thầm nghĩ phải lập tức trở về khách sạn tắm rửa.
Mọi người ở chung trong đoàn làm phim đã lâu, Trần Điệp cũng không câu nệ nữa, thay một chiếc áo chữ T rộng thùng thình, bao phủ hơn phân nửa thân thể, trong nháy mắt từ bộ dạng thùy mị thướt tha vừa rồi biến thành trang phục học sinh.
Cô lại tháo hai sợi lông mi giả, ném vào trong hộp, nói với mọi người rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa muốn đi ra ngoài, Tiết Mục gọi cô lại: “Chị Trần Điệp!”
Trần Điệp dừng bước: “Sao thế?”
“Chị đợi tôi một chút! Tôi về khách sạn với chị!”
Trần Điệp chớp chớp mắt: “Hả?”
“Không phải chị nói gần đây có sasaeng fan theo dõi chị sao, trở về một mình quá không an toàn, tôi về cùng chị!”
“Không sao, không cần phiền toái, bên ngoài có vệ sĩ mà.”
Tiết Mục rất nhiệt tình, tràn đầy năng lượng: “Không phiền, tôi thay quần áo xong sẽ ra ngay!” Dứt lời liền chạy vào phòng thay đồ.
Sinh viên đại học bây giờ……
Trần Điệp nhìn cửa phòng thay đồ vừa mở, ngẩn người một lát, lại lấy điện thoại di động ra muốn gửi tin nhắn cho Văn Lương hỏi xem anh đang ở đâu.
Vừa rút điện thoại, bỗng nhiên trong mũi thoảng qua một mùi thuốc lá rất quen thuộc.
Hay còn gọi là hương vị nguy hiểm.
Cô vừa định quay đầu, một cánh tay từ phía sau vòng qua, vòng quanh cổ cô kéo vào trong ngực.
Trần Điệp loạng choạng lùi về phía sau, gáy dán lên ngực người này, cô ngửi thấy mùi hương trên người Văn Lương.
“Định nhìn chằm chằm cậu ta bao lâu?” Giọng nói của anh rất khó chịu.
“Ai lại nhìn chằm chằm vào người khác chứ?” Trần Điệp kéo cánh tay anh ra, xoay người nhìn anh.
Giữa hai hàng lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, tay áo sơ mi trắng xắn lên cánh tay, rũ mí mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Trần Điệp nhìn xung quanh, lúc này mọi người còn đang sửa sang lại chuẩn bị trở về khách sạn, tùy thời đều có thể có người đi ra, Trần Điệp vội vàng kéo Văn Lương đi tới phía sau cầu thang.
Chung quanh tối đen như mực, còn có chút mùi bụi bặm bốc lên.
Trần Điệp hít mũi, nói: “Bây giờ đi ra ngoài thì lát nữa cậu ấy đuổi theo là có thể nhìn thấy anh, ở lại đây một lúc đi.”
Văn Lương nâng cằm cô, đè nén giọng nói, giống như uy hiếp, hỏi: “Sợ người khác nhìn thấy nên tháo nhẫn ra?”
“……..” Trần Điệp ngẩng đầu, chân thành nói, “Ai quay phim mà còn đeo nhẫn chứ.”
Vừa dứt lời, Tiết Mục đã thay xong trang phục quay phim chạy ra, chạy ra ngoài cửa vòng một vòng không thấy Trần Điệp, lại chạy trở lại bên trong, lẩm bẩm: “Kỳ quái, người đâu.”
Trần Điệp thò đầu nhìn, lại đi về phía bóng tối một bước, kéo Văn Lương cùng đi.
Vóc dáng anh cao lớn, hoàn toàn che chắn hết cho Trần Điệp, ánh sáng mờ mịt lại ảm đạm.
“Trần Điệp!” Tiết Mục gọi một tiếng.
Trần Điệp: “……”
Cô tự hỏi có nên gửi tin nhắn cho Tiết Mục hay không, nói mình có việc đã trở về.
Vừa lấy điện thoại di động ra, Văn Lương tiến về phía trước một bước, lồng ngực kề sát vào cô, giữ mặt cô nâng lên, cúi người hôn môi cô.
Trần Điệp “ưm” một tiếng, muốn lùi về phía sau lại bị anh chặn ngang kéo trở về.
Giãy giụa vài cái, lại bị kìm tay.
Tăng Lê Nhã cũng đi ra, nghe thấy tiếng gọi của Tiết Mục: “Cậu làm gì vậy, vừa nãy tôi thấy cô ấy đã sớm đi ra ngoài rồi.”
Tiết Mục gãi gãi tóc: “Tôi bảo chị ấy chờ tôi một chút mà, tôi vừa mới đi ra ngoài xem cũng không có người, đi thế này cũng quá nhanh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ, đã lớn như vậy rồi.” Tăng Lê Nhã gạt tóc, cầm lấy cánh tay Tiết Mục, trêu chọc nói, “Cậu làm gì đấy, thích Điệp Muội à.”
Tiết Mục bướng bỉnh: “Cô đừng nói lung tung nha.”
Văn Lương cắn mạnh môi Trần Điệp, Trần Điệp bị đau, lại tránh không được, nhấc chân lên giẫm anh.
Rõ ràng dùng sức rất mạnh, nhưng Văn Lương nhìn như cũng không đau chút nào, còn chạm vào môi cô cười rộ lên, hô hấp nóng rực xen kẽ.
Trần Điệp sợ âm thanh này của anh làm kinh động mấy người bên ngoài, lại véo thắt lưng anh.
Hai người chen chúc ở dưới cầu thang tối tăm, vừa hôn môi vừa cãi nhau.
Bên ngoài, giọng nói của Tăng Lê Nhã và Tiết Mục truyền tới rõ ràng.
“Không phải Điệp Muội có bạn trai tin đồn sao, chương trình tạp kỹ gọi là《Một ngày ba bữa》mà cô ấy đi ghi hình chính là do vị Văn tổng kia đầu tư mà?” Tăng Lê Nhã nói.
Tiết Mục không thể tin nổi: “Tôi cảm thấy tin tức kia là giả, hai người đó đều chưa từng tỏ thái độ, có thể chính là không giải thích được.”
Dứt lời, Văn Lương lại cắn một cái vào miệng Trần Điệp.
Trần Điệp: “…….”
Tôi, cmn.
Tăng Lê Nhã hỏi: “Vậy cậu đã bao giờ hỏi Điệp Muội về chuyện này chưa?”
“Chưa, tôi hỏi chị ấy làm gì?”
“Cậu thích người ta, không thể không biết mình biết ta chứ?” Tăng Lê Nhã vỗ lên vai cậu ta một cái, “Có biết theo đuổi con gái không đấy hả?”
Mặt Tiết Mục đỏ lên, thật sự không chịu nổi vẻ mặt này của cô ấy: “Sao cô lại bát quái như vậy, tôi chỉ ga lăng muốn đưa chị ấy về khách sạn mà thôi!”
Bị Tăng Lê Nhã làm gián đoạn, cuối cùng Tiết Mục không tìm Trần Điệp nữa, hai người nói chuyện rồi rời đi.
Trần Điệp và Văn Lương đợi đoàn làm phim này đi hết mới từ dưới hành lang đen kịt đi ra, son môi của cô đã sớm biến mất.
Buổi tối đến khách sạn, Tiết Mục còn gửi tin nhắn cho Trần Điệp hỏi cô đã về tới chưa, Trần Điệp tìm cớ giải thích rồi lại nói xin lỗi cậu ấy.
Tiết Mục trả lời tin nhắn của cô, Trần Điệp còn chưa kịp xem đã bị Văn Lương nửa ôm ném lên giường.
Anh đè lên trên người cô, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy từng khối ô vuông nhỏ ra, ngón tay cong lên rồi lại hạ xuống, từ từ hỏi: “Quay phim lâu như vậy, còn nhiều như thế, vẫn xấu hổ hửm?”
Trần Điệp không hiểu sao, nói: “Không phải là anh ngại sao, có quan hệ gì với em chứ?”
Vừa thốt ra khỏi miệng cô đã biết, xong rồi.
Tôn nghiêm của đàn ông không thể bị nghi ngờ.
Loại xúc động này đúng là phản tác dụng.
Quả nhiên, Văn Lương híp mắt, cười lạnh một tiếng: “Được, hôm nay dùng hết.”
“……”
Anh hai, anh bình tĩnh lại đi.
“Ông không cần như vậy.” Trần Điệp cân nhắc chậm rãi nói, “Trần gia nhiều người, trước kia quả thật cũng chỉ có ông thật sự nghĩ cho cháu, cháu không trách ông.”
Trước kia, Trần lão gia tử từng tới trường tìm cô, muốn đưa cô về Trần gia.
Lúc đó, Trần Điệp đã cự tuyệt, nói mình không phải cháu gái Trần gia.
Cô đương nhiên cũng biết, lúc đó Trần lão gia tử hoàn toàn có thể không nghe ý kiến của cô mà mang cô trở về, lúc ấy Ôn Viễn còn ở trong tay Văn Hoài Viễn, cho dù Văn Lương không chịu cũng không cách nào thay đổi cục diện này.
Nhưng Trần lão gia tử ngầm đồng ý cho cô không trở về, Trần Điệp không biết lúc ấy câu nào của mình khiến ông thay đổi suy nghĩ, ít nhất sau đấy ông cũng nghe suy nghĩ của cô, chỉ cho cô số liên lạc, nói với cô nếu khó khăn bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm ông ấy.
“Ngoài ra, còn có một số việc cháu phải giải thích trước với ông một chút.”
“Chuyện Trần Thư Viện, cháu sẽ không tha thứ, cũng không có khả năng viết cho cô ta bất kỳ thư tha thứ nào có lợi để cô ta giảm án, nên phán như thế nào thì phán như thế ấy.” Trần Điệp trầm mặc một lát, lại nói: “Chuyện này cháu mới là nạn nhân.”
Trần lão gia tử không ngừng gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Điều đó là chắc chắn rồi, chúng ta cũng sẽ không để cháu chịu tủi, vốn là con bé làm sai, nếu…”
Trần lão gia tử dừng một chút, vẫn không nói ra từ “mẹ cháu”: “Nếu Lâm Thuyên đến tìm cháu vì chuyện này, cháu cứ nói với ông nội.”
Trần Điệp gật đầu.
“Vậy chúng cháu đi trước đây.” Cô nói xong liền đứng dậy.
Trần lão gia tử lại gọi cô lại, bộ dáng muốn nói lại thôi, thấp giọng nói: “Ông nội không cầu xin cháu tha thứ, nhưng nếu cháu có thể buông xuống, rảnh rỗi cũng có thể trở về một chút, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Trần Điệp cười cười: “Nếu rảnh thì cháu sẽ trở về thăm ông, ông chú ý sức khỏe.”
Văn Lương vẫn luôn không nói một câu, lúc Trần Điệp nói chuyện anh tựa vào tường bên cửa đứng, nói xong thì anh đi theo Trần Điệp ra cửa.
Trần Điệp đội mũ và khẩu trang một lần nữa, nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Anh rất không thích Trần lão gia tử à?”
“Đám người kia anh đều không thích.” Anh chế giễu.
***
Lúc ra khỏi bệnh viện trời đã tối, Trần Điệp tới cửa hàng tiện lợi mua một chai nước, ngồi lên xe với Văn Lương, vừa mới đóng cửa xe, điện thoại di động đã vang lên.
Vừa nãy Văn Lương để túi xách của Trần Điệp ở ghế sau, vì thế lại phải tháo dây an toàn ra nghiêng người về phía sau, mở khóa túi, rút điện thoại di động ra, anh rũ mắt nhìn, cười nhạo.
Cơ hồ trong nháy mắt Trần Điệp phản ứng được là ai gọi tới.
Văn Lương đã khó chịu ném điện thoại di động lên đùi cô, Trần Điệp cầm lên nhìn, quả nhiên là Trần Thiệu.
Hai người này ấy mà……
“Ở đâu?” Vừa bắt máy Trần Thiệu đã hỏi.
“Bệnh viện.”
Anh dừng lại một chút, mỉm cười: “Trái tim thật yếu đuối nha, em gái.”
Trần Điệp trợn trắng mắt: “Anh tìm em làm gì?”
“Ăn cơm, anh gửi địa chỉ cho em, Diệp Sơ Khanh cũng ở đây.”
Trần Điệp nhíu mày, cười nhạo nói: “Hai người ăn cơm với nhau thì em đến góp vui cái gì?”
“Em làm gì mà nói nhảm nhiều thế, bảo em đến thì đến đi.” Trần Thiệu nói.
“Vậy em có thể mang theo người nhà tới không?” Trần Điệp uyển chuyển hỏi.
Trần Thiệu không nói gì: “… Tùy thích.”
***
“Cô ấy có đến không?” Diệp Sơ Khanh hỏi.
“Có tới.” Trần Thiệu rũ mắt nhìn cô, “Sao cô lại tới đây?”
“Dì tôi nói với tôi mấy trăm lần giới thiệu một người đàn ông cho tôi, tôi phiền không chịu nổi bèn cùng bà ấy tới đây để bà ấy hết hy vọng, ai biết đấy là anh.” Diệp Sơ Khanh liếc anh một cái, “Anh đó, nhìn không ra, anh thế mà còn đi xem mắt?”
Trần Thiệu cười lạnh một tiếng: “Dì cô lừa tôi tới đây, ai muốn xem mắt.”
“……” Diệp Sơ Khanh nhấc mắt lên, xuyên qua bình phong nhìn dì tựa như môn thần ngồi ở đó, “Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Để tôi đi nói với bà ấy, cô không phải mẫu người tôi thích, để bà ấy hết hy vọng đi.”
“?”
Diệp Sơ Khanh nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt “Anh không sao đấy chứ?”, quả thực bị chọc giận đến bật cười: “Muốn nói cũng là tôi nói, anh cho rằng anh là mẫu người tôi thích sao?!”
Trần Thiệu không thèm để ý khoát tay áo: “Đúng là bụng dạ hẹp hòi, ai nói cũng giống nhau thôi.”
Hai người trở lại bên cạnh bàn ăn, Diệp Sơ Khanh vừa muốn đến bên cạnh dì ngồi xuống, lại bị dì đẩy trở về: “Người trẻ tuổi các cháu ngồi cùng nhau, ngồi gần dì làm gì chứ. ”
“…………”
Diệp Sơ Khanh thầm mắng một câu, ngồi xuống bên cạnh Trần Thiệu: “Dì, cháu và anh ấy đã sớm quen biết, chúng cháu ấy mà, thật sự không có hứng thú đối với đối phương, ngay cả làm bạn với nhau cũng miễn cưỡng, dì đừng bận tâm nữa.”
Dì xua tay: “Nào có ai kết luận nhanh như cháu, phải ở chung một chút mới có thể biết được.”
Bà ấy đổi mục tiêu, hỏi Trần Thiệu: “Cháu cảm thấy cháu gái dì thế nào?”
Trần Thiệu: “……………….”
Bà ấy hỏi cụ thể: “Có xinh đẹp không?”
Trần Thiệu nghiêng đầu nhìn Diệp Sơ Khanh, không thể không thừa nhận, cho dù Diệp Sơ Khanh so với ai cũng có thể xưng là mỹ nữ, nếu như không tiếp xúc tính cách, cô vẫn là kiểu mỹ nhân phương Đông có diện mạo vô cùng ôn nhu dịu dàng, tóc xoăn dài tới thắt lưng, mắt ngọc mày ngài.
Trần Thiệu gật gật đầu: “Xinh đẹp.”
Dì lại bày ra biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu, rất cao hứng: “Thành tích cũng tốt! Công việc cũng rất xuất sắc!”
Trần Thiệu gật gật đầu, khó có được bộ dạng con người, lễ phép nói: “Cháu biết, lúc trước đã từng hợp tác.”
Diệp Sơ Khanh: “……”
“Đã từng hợp tác sao!? Thế chẳng phải là rất có duyên à! Vậy hai đứa cứ thoải mái nói chuyện, lúc này không cần nói gì về công việc, nói chuyện xong còn có thể đi xem phim ở trên, dì đi trước nha.”
Diệp Sơ Khanh: “……”
Trần Thiệu: “……”
Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Cũng may không lâu sau Trần Điệp và Văn Lương đã đến, đi vào phòng riêng, cũng coi như không xấu hổ lắm.
Trần Điệp treo áo khoác và mũ lên móc áo, ngồi cạnh Văn Lương.
“Sao đột nhiên gọi chúng tôi lại đây?” Trần Điệp hỏi.
“Hiện tại chỗ cô đang ngồi là chỗ vừa rồi dì tôi ngồi.” Diệp Sơ Khanh mệt mỏi kể chuyện ban nãy một lần nữa.
Trần Điệp nhịn không được phì cười, đánh giá hai người đối diện một phen: “Vậy chúng tôi không phải đang quấy rầy hai người sao?”
Diệp Sơ Khanh trợn trắng mắt: “Cô mau im miệng đi.”
Trần Thiệu và Văn Lương cũng không biết từ lúc nào đã trở thành kẻ thù không độ trời chung, rõ ràng lần trước trong cục cảnh sát còn có thể nói vài câu, bây giờ đến một câu cũng không nói được, hai người đều lười phản ứng lại đối phương.
Trên bàn cơm cơ bản đều là Trần Điệp và Diệp Sơ Khanh nói chuyện, Trần Thiệu hỏi cô chuyện hôm nay khi tới bệnh viện xong cũng không nói gì.
Văn Lương nói ít, cũng không thích tình cảnh như vậy, ngay cả đũa cũng không động, ăn được một nửa còn đi ra ngoài nghe điện thoại.
Anh vừa đi, Diệp Sơ Khanh đã hỏi: “Anh ta làm sao thế?”
“Hả?” Trần Điệp không hiểu.
“Tâm tình không tốt?” Diệp Sơ Khanh cau mày, “Như thế nào, chê tôi xấu, không có khẩu vị?”
Trần Điệp cười ra tiếng: “Không phải, tính cách anh ấy là vậy, loại người già này và hai chúng ta không có đề tài chung, vì thế sẽ không thích nói chuyện.”
Diệp Sơ Khanh chậc một tiếng: “Cô có biết bây giờ anh ta giống như thế nào không?”
“Như nào?”
“Rõ ràng không có hứng ăn cơm, hết lần này tới lần khác như người quái gở mà dính vào bên cạnh cô.”
“…………”
“…………”
Diệp Sơ Khanh lẩm bẩm: “Lúc tôi gặp anh ta lần đầu thì bày ra cái bộ dáng kia, kiểu gì cũng không ngờ thế mà lại thành ra như vậy.”
Bị Diệp Sơ Khanh nhắc, sau khi Văn Lương gọi điện thoại xong trở về, Trần Điệp còn quan tâm hỏi: “Điện thoại của ai thế, không sao chứ?”
“Của Chu Kỳ Thông, không có việc gì, mấy việc linh tinh của công ty mà thôi.” Văn Lương nói xong, cầm lấy tay trái của Trần Điệp đặt lên đùi mình.
Trần Điệp gật gật đầu, gắp một con tôm, tiếp tục quan tâm hỏi: “Anh có ăn cái này không?”
Văn Lương rũ mắt, mí mắt rủ xuống, nhìn qua không có hứng thú gì: “Không muốn bóc vỏ.”
“……”
Được rồi.
Trần Điệp xắn tay áo, bóc tôm cho anh.
Trần Thiệu đối diện nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, mẹ nó đây là thao tác gì, em gái ruột của tôi 16 tuổi đã bị tên hỗn đản này bắt cóc về nhà, vẫn cho rằng mấy năm nay đều ăn no uống đủ được hầu hạ, kết quả còn muốn lột tôm cho tổ tông này???
Anh nhanh tay nhanh mắt, Trần Điệp vừa định bỏ tôm vào bát của Văn Lương, Trần Thiệu đã trực tiếp gắp nó đi, bỏ vào trong bát Diệp Sơ Khanh bên cạnh.
Mà Diệp Sơ Khanh hiển nhiên cũng bị một màn Trần Điệp bóc tôm cho Văn Lương kinh hãi, phối hợp ăn ý, lập tức ăn.
Trần Thiệu tức giận: “Không phải, giới tính hai người phải đổi một chút đi.”
Anh lại chỉ chỉ Trần Điệp, bộ dáng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, “Em thế này là thế nào? Có tôn nghiêm hay không, người ta cũng không bảo em bóc thì em bóc tôm cái gì, cậu ta không có tay, không tự mình bóc được? Có phải em ở với cậu ta cũng phải bóc tôm cho cậu ta mỗi ngày không?”
Trần Điệp: “………”
Cũng không hẳn.
Văn Lương thẳng người, tựa lưng vào ghế, cằm khẽ nâng lên, cổ áo sơ mi mở rộng lộ ra một đoạn xương quai xanh, không có biểu tình, nhìn về phía Trần Thiệu.
Rõ ràng là mang theo lửa.
Văn Lương thật sự cảm thấy Trần Thiệu rất phiền phức, ngày ngày đều mang cái mác anh trai của Trần Điệp để quản Trần Điệp, lúc thì tháo nhẫn của Trần Điệp ra, lúc thì lại cướp tôm của anh.
Trần Điệp nhìn Văn Lương, lại nhìn Trần Thiệu.
Cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Hai đứa trẻ to xác này…
“Được rồi được rồi.” Trần Điệp hô ngừng, một bên cầm tay Văn Lương trấn an, lại gắp một đũa thịt bỏ vào bát Trần Thiệu: “Anh cũng mau ăn đi!”
Trần Thiệu ném miếng thịt kia về đĩa xương: “Mẹ nó anh chưa bao giờ ăn thịt dê.”
Văn Lương ôm vai Trần Điệp kéo về, khẽ cười nhạo: “Cô ấy cần nhớ rõ cậu thích ăn gì à?”
Trần Điệp: “…….”
Diệp Sơ Khanh: “…….”
Bữa cơm này quả thực là kinh hồn bạt vía, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý hai đứa trẻ to xác không để cãi nhau, một khi có ngọn lửa xuất hiện còn phải kịp thời dập lửa.
Đợi đến khi ăn xong, Trần Điệp đều đã kiệt sức.
Diệp Sơ Khanh đi vào phòng vệ sinh, lúc trở về vô cùng khẩn trương, nghiêng mình đi vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Trần Điệp ngước mắt lên: “Sao thế?”
“Bên ngoài có một đám học sinh, hình như cả một lớp đều tới, đang ở cửa.” Diệp Sơ Khanh nói, “Cô đi ra ngoài như vậy, có khả năng sẽ bị nhận ra đó.”
Trần Điệp nhìn Văn Lương.
Không thể tưởng tượng nếu cô và Văn Lương bị chụp cùng nhau ăn cơm thì sẽ gây ra sóng to gió lớn thế nào.
Cô đang do dự, Diệp Sơ Khanh đã đưa ra phương án: “Thế này, hai người đi ra ngoài trước.” Cô chỉ chỉ Văn Lương và Trần Thiệu, “Nếu không bị ai phát hiện, hai chúng tôi sẽ đi sau.”
Trần Điệp nhìn hai người.
Văn Lương và Trần Thiệu cũng không dị nghị đối với chuyện này, cầm áo khoác lên liền đứng dậy.
Trần Điệp kéo Văn Lương lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh đừng có cãi nhau đấy.”
Văn Lương liếc cô một cái: “Yên tâm.”
“……”
Anh xem xem biểu hiện vừa rồi của anh có thể khiến người ta yên tâm được sao?
***
Văn Lương và Trần Thiệu một trước một sau đi ra ngoài, vì ngoại hình mà bị người ta nhìn nhiều hơn vài lần, cũng may không ai nhận ra bọn họ.
Đi tới gara, nhắn tin bảo hai người bên trong ra ngoài.
Văn Lương cất điện thoại di động, tựa vào cửa xe, xe Trần Thiệu dừng ở bên cạnh.
Hai người không có lời nào để nói, đứng im lặng.
Trần Thiệu hút một điếu thuốc, muốn châm lửa mới phát hiện bật lửa rơi ở trong phòng, thấp giọng mắng một câu, vừa định nhét thuốc lá trở lại, Văn Lương ném bật lửa của anh qua.
Trần Thiệu bắt lấy.
Hai người mỗi người châm một điếu thuốc, làn khói xanh trắng đan xen.
Một lát sau, Trần Thiệu búng tàn thuốc, bỗng nhiên hỏi: “Cậu thật sự thích Trần Điệp sao?”
Văn Lương sẽ không cùng người đàn ông khác nói về loại đề tài này, thờ ơ ngước mắt lên: “Công ty các cậu bây giờ ngay cả chuyện này cũng phải quản?”
“Con người cậu sao mà lại như vậy chứ.” Trần Thiệu bị làm cho tức giận đến mất bình tĩnh, “Hiện tại Trần Thư Viện cũng không có khả năng trở về, đám người bên ngoài kia có ai không rõ trên thực tế Trần Điệp mới là thiên kim Trần gia, không chừng sẽ có một đống người không hiểu chuyện còn có thể đến Trần gia cầu hôn, cậu vẫn thật sự cho rằng Trần Điệp cũng chỉ có thể chọn cậu ư?”
Văn Lương híp mắt, vẻ mặt tự cao: “Ngoại trừ tôi, cậu xem xem cô ấy có nguyện ý chọn người khác hay không.”
“Bình thường những người quá tự tin giống như cậu chính là người sau này bị chịu nhiều đả kích nhất.” Trần Thiệu nói.
Văn Lương lười nói với anh.
Lúc Trần Điệp và Diệp Sơ Khanh cùng nhau đi ra, cuối cùng vẫn bị đám học sinh ở cửa nhận ra, ồn ào chụp vài tấm ảnh chung, lại ký tên xong cuối cùng mới trốn thoát.
May là không ra ngoài cùng Văn Lương.
Trần Thiệu xa xa nhìn thấy hai người từ góc đường đi tới, ném điếu thuốc còn lại đi, hai tay nhét vào túi, lạnh nhạt: “Đối xử tốt với em ấy.”
Văn Lương nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Điệp: “Tôi biết rồi.”
Trần Điệp vì để tránh người, sau khi nói tạm biệt với Diệp Sơ Khanh liền trực tiếp ngồi lên xe, nặng nề thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết người mất thôi, em còn tưởng rằng sẽ bại lộ.”
“Làm sao vậy?” Văn Lương hỏi.
Trần Điệp nói chuyện vừa rồi bị nhận ra ở cửa với anh, lại hỏi: “Vừa nãy anh nói gì với Trần Thiệu?”
Văn Lương: “Không có gì đâu.”
Trần Điệp nghi ngờ nhìn anh chằm chằm: “Không phải hai người lại cãi nhau chứ?”
“Ai thèm cãi nhau với cậu ta.”
“…… Bộ dạng này của anh giống như chưa vượt quá năm tuổi.”
Văn Lương nhìn lướt qua cô: “Cậu ta bảo tôi đối xử tốt với em.”
Trần Điệp dừng lại một chút, hiển nhiên không ngờ Trần Thiệu lại nói như vậy, sững sờ một lát sau đó nhịn không được nở nụ cười: “Đúng, anh phải đối xử tốt với em.”
***
Sáng hôm sau.
Một lần nữa Trần Điệp chính thức vào đoàn bắt đầu quay phim.
Ban đầu Văn Lương còn muốn ở cùng cô, chuyện lần trước ảnh hưởng rất lớn đến Văn Lương, thật sự không yên tâm để Trần Điệp ở một mình trong đoàn làm phim.
Trần Điệp khuyên can mãi mất cả nửa ngày, anh mới không kiên trì muốn ở lại đoàn làm phim cùng cô, chẳng qua vệ sĩ gì đó vẫn không thể thiếu.
Sau khi Trần Điệp hot lên, chỉ có những nơi đông đúc như ra vào sân bay thì công ty mới sắp xếp vệ sĩ, đây là lần đầu tiên thấy trong đoàn làm phim còn có vệ sĩ.
Cũng may chỉ canh giữ ở gần trường quay.
Chẳng qua, áo đen quần đen kính đen, thật sự là không có chỗ nào liên quan đến “khiêm tốn”.
Buổi sáng Tiết Mục vừa đi vào trường quay đã hét lên: “Con mẹ nó, đám người áo đen bên ngoài kia là chuyện gì xảy ra đấy!? Làm tôi sợ chết khiếp! Vệ sĩ của ai à?”
Trần Điệp đang trang điểm, vô cùng xấu hổ chậm rãi giơ tay lên, gian nan nói: “Của tôi.”
“……” Tiết Mục rất hiểu lòng người, còn chưa hỏi vì sao, trước tiên đã đưa ra một lý do, “Chị Trần Điệp, có phải chị có loại sasaeng fan siêu cuồng nhiệt không, mỗi ngày đều đi theo lịch trình.”
Trần Điệp cũng không nghĩ ra lý do gì khác, vì thế theo đó gật đầu: “Phải.”
Tiết Mục gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, vô cùng thông cảm: “Bạn của tôi cũng có loại fan này, quá dọa người, truy đuổi xe theo dõi cái gì đấy, quả thật rất cần vệ sĩ.”
“……”
Bởi vì trước đó xin nghỉ phép, Hoàng Thịnh quay mấy cảnh không có Trần Điệp trước, mấy ngày sau quay nội dung chính là những cảnh của Trần Điệp trước đó, toàn bộ đều chen chúc cùng một chỗ, số lượng quay rất lớn, mỗi ngày quay đến khuya.
Văn Lương cũng ở công ty tăng ca đến tối, đoán chừng cô sắp kết thúc rồi mới lại đến bên cạnh đoàn làm phim chờ cô.
Mặc dù từ đoàn làm phim đến khách sạn cũng không có vài bước chân.
Trần Điệp cảm thấy chuyện nhỏ vẽ ra to, sợ anh cảm thấy mệt mỏi, còn phải tránh một số người trong đoàn làm phim mà vụng trộm gặp mặt, nhưng nói với anh vài lần cũng vô dụng, đành tùy anh.
Kết thúc buổi quay lúc 11 giờ đêm, những ngày đầu mùa hè nhiệt độ rất thích hợp, ánh sao ảm đạm.
Trần Điệp mặc sườn xám, đội tóc dài quay cả một ngày, trên người đổ mồ hôi dính nhớp nháp, thầm nghĩ phải lập tức trở về khách sạn tắm rửa.
Mọi người ở chung trong đoàn làm phim đã lâu, Trần Điệp cũng không câu nệ nữa, thay một chiếc áo chữ T rộng thùng thình, bao phủ hơn phân nửa thân thể, trong nháy mắt từ bộ dạng thùy mị thướt tha vừa rồi biến thành trang phục học sinh.
Cô lại tháo hai sợi lông mi giả, ném vào trong hộp, nói với mọi người rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa muốn đi ra ngoài, Tiết Mục gọi cô lại: “Chị Trần Điệp!”
Trần Điệp dừng bước: “Sao thế?”
“Chị đợi tôi một chút! Tôi về khách sạn với chị!”
Trần Điệp chớp chớp mắt: “Hả?”
“Không phải chị nói gần đây có sasaeng fan theo dõi chị sao, trở về một mình quá không an toàn, tôi về cùng chị!”
“Không sao, không cần phiền toái, bên ngoài có vệ sĩ mà.”
Tiết Mục rất nhiệt tình, tràn đầy năng lượng: “Không phiền, tôi thay quần áo xong sẽ ra ngay!” Dứt lời liền chạy vào phòng thay đồ.
Sinh viên đại học bây giờ……
Trần Điệp nhìn cửa phòng thay đồ vừa mở, ngẩn người một lát, lại lấy điện thoại di động ra muốn gửi tin nhắn cho Văn Lương hỏi xem anh đang ở đâu.
Vừa rút điện thoại, bỗng nhiên trong mũi thoảng qua một mùi thuốc lá rất quen thuộc.
Hay còn gọi là hương vị nguy hiểm.
Cô vừa định quay đầu, một cánh tay từ phía sau vòng qua, vòng quanh cổ cô kéo vào trong ngực.
Trần Điệp loạng choạng lùi về phía sau, gáy dán lên ngực người này, cô ngửi thấy mùi hương trên người Văn Lương.
“Định nhìn chằm chằm cậu ta bao lâu?” Giọng nói của anh rất khó chịu.
“Ai lại nhìn chằm chằm vào người khác chứ?” Trần Điệp kéo cánh tay anh ra, xoay người nhìn anh.
Giữa hai hàng lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, tay áo sơ mi trắng xắn lên cánh tay, rũ mí mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Trần Điệp nhìn xung quanh, lúc này mọi người còn đang sửa sang lại chuẩn bị trở về khách sạn, tùy thời đều có thể có người đi ra, Trần Điệp vội vàng kéo Văn Lương đi tới phía sau cầu thang.
Chung quanh tối đen như mực, còn có chút mùi bụi bặm bốc lên.
Trần Điệp hít mũi, nói: “Bây giờ đi ra ngoài thì lát nữa cậu ấy đuổi theo là có thể nhìn thấy anh, ở lại đây một lúc đi.”
Văn Lương nâng cằm cô, đè nén giọng nói, giống như uy hiếp, hỏi: “Sợ người khác nhìn thấy nên tháo nhẫn ra?”
“……..” Trần Điệp ngẩng đầu, chân thành nói, “Ai quay phim mà còn đeo nhẫn chứ.”
Vừa dứt lời, Tiết Mục đã thay xong trang phục quay phim chạy ra, chạy ra ngoài cửa vòng một vòng không thấy Trần Điệp, lại chạy trở lại bên trong, lẩm bẩm: “Kỳ quái, người đâu.”
Trần Điệp thò đầu nhìn, lại đi về phía bóng tối một bước, kéo Văn Lương cùng đi.
Vóc dáng anh cao lớn, hoàn toàn che chắn hết cho Trần Điệp, ánh sáng mờ mịt lại ảm đạm.
“Trần Điệp!” Tiết Mục gọi một tiếng.
Trần Điệp: “……”
Cô tự hỏi có nên gửi tin nhắn cho Tiết Mục hay không, nói mình có việc đã trở về.
Vừa lấy điện thoại di động ra, Văn Lương tiến về phía trước một bước, lồng ngực kề sát vào cô, giữ mặt cô nâng lên, cúi người hôn môi cô.
Trần Điệp “ưm” một tiếng, muốn lùi về phía sau lại bị anh chặn ngang kéo trở về.
Giãy giụa vài cái, lại bị kìm tay.
Tăng Lê Nhã cũng đi ra, nghe thấy tiếng gọi của Tiết Mục: “Cậu làm gì vậy, vừa nãy tôi thấy cô ấy đã sớm đi ra ngoài rồi.”
Tiết Mục gãi gãi tóc: “Tôi bảo chị ấy chờ tôi một chút mà, tôi vừa mới đi ra ngoài xem cũng không có người, đi thế này cũng quá nhanh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ, đã lớn như vậy rồi.” Tăng Lê Nhã gạt tóc, cầm lấy cánh tay Tiết Mục, trêu chọc nói, “Cậu làm gì đấy, thích Điệp Muội à.”
Tiết Mục bướng bỉnh: “Cô đừng nói lung tung nha.”
Văn Lương cắn mạnh môi Trần Điệp, Trần Điệp bị đau, lại tránh không được, nhấc chân lên giẫm anh.
Rõ ràng dùng sức rất mạnh, nhưng Văn Lương nhìn như cũng không đau chút nào, còn chạm vào môi cô cười rộ lên, hô hấp nóng rực xen kẽ.
Trần Điệp sợ âm thanh này của anh làm kinh động mấy người bên ngoài, lại véo thắt lưng anh.
Hai người chen chúc ở dưới cầu thang tối tăm, vừa hôn môi vừa cãi nhau.
Bên ngoài, giọng nói của Tăng Lê Nhã và Tiết Mục truyền tới rõ ràng.
“Không phải Điệp Muội có bạn trai tin đồn sao, chương trình tạp kỹ gọi là《Một ngày ba bữa》mà cô ấy đi ghi hình chính là do vị Văn tổng kia đầu tư mà?” Tăng Lê Nhã nói.
Tiết Mục không thể tin nổi: “Tôi cảm thấy tin tức kia là giả, hai người đó đều chưa từng tỏ thái độ, có thể chính là không giải thích được.”
Dứt lời, Văn Lương lại cắn một cái vào miệng Trần Điệp.
Trần Điệp: “…….”
Tôi, cmn.
Tăng Lê Nhã hỏi: “Vậy cậu đã bao giờ hỏi Điệp Muội về chuyện này chưa?”
“Chưa, tôi hỏi chị ấy làm gì?”
“Cậu thích người ta, không thể không biết mình biết ta chứ?” Tăng Lê Nhã vỗ lên vai cậu ta một cái, “Có biết theo đuổi con gái không đấy hả?”
Mặt Tiết Mục đỏ lên, thật sự không chịu nổi vẻ mặt này của cô ấy: “Sao cô lại bát quái như vậy, tôi chỉ ga lăng muốn đưa chị ấy về khách sạn mà thôi!”
Bị Tăng Lê Nhã làm gián đoạn, cuối cùng Tiết Mục không tìm Trần Điệp nữa, hai người nói chuyện rồi rời đi.
Trần Điệp và Văn Lương đợi đoàn làm phim này đi hết mới từ dưới hành lang đen kịt đi ra, son môi của cô đã sớm biến mất.
Buổi tối đến khách sạn, Tiết Mục còn gửi tin nhắn cho Trần Điệp hỏi cô đã về tới chưa, Trần Điệp tìm cớ giải thích rồi lại nói xin lỗi cậu ấy.
Tiết Mục trả lời tin nhắn của cô, Trần Điệp còn chưa kịp xem đã bị Văn Lương nửa ôm ném lên giường.
Anh đè lên trên người cô, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy từng khối ô vuông nhỏ ra, ngón tay cong lên rồi lại hạ xuống, từ từ hỏi: “Quay phim lâu như vậy, còn nhiều như thế, vẫn xấu hổ hửm?”
Trần Điệp không hiểu sao, nói: “Không phải là anh ngại sao, có quan hệ gì với em chứ?”
Vừa thốt ra khỏi miệng cô đã biết, xong rồi.
Tôn nghiêm của đàn ông không thể bị nghi ngờ.
Loại xúc động này đúng là phản tác dụng.
Quả nhiên, Văn Lương híp mắt, cười lạnh một tiếng: “Được, hôm nay dùng hết.”
“……”
Anh hai, anh bình tĩnh lại đi.