Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Đẹp Trong Tay

Chương 62: Cái gì anh cũng nghe em, em phải đối xử tốt với anh



Trần Điệp lập tức dừng tay, nhẹ nhàng sờ sờ lưng anh, oán giận nói: “Em biết anh đau, vừa rồi hỏi anh nhiều lần như vậy còn nói không đau.”
Văn Lương hừ một tiếng.
“……”
Người này làm nũng thật đúng là càng ngày càng tự nhiên.
“Để em đi bôi thuốc cho anh nhé?” Trần Điệp lấy một chiếc túi đã dùng lúc trước từ trong tủ ra.
Trước đó, khi cô bị thương ở chân, Phương Nguyễn đã cho cô rất nhiều loại thuốc mỡ khác nhau.
Trần Điệp nhìn hướng dẫn sử dụng giải thích bên trên, chọn một lọ thuốc mỡ giảm đau, trở lại giường vỗ vỗ lưng Văn Lương: “Nằm sấp.”
Văn Lương ngoan ngoãn nằm sấp, Trần Điệp kéo cổ áo tắm của anh xuống, vết bầm tím kia liền lộ ra, cô cau mày rồi tỉ mỉ bôi thuốc mỡ.
Bôi được một nửa, Diệp Sơ Khanh gọi điện thoại tới hỏi tình huống.
“Tôi không sao đâu, yên tâm đi.” Trần Điệp nói.
“Cô nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, tôi kể chuyện của cô với mẹ tôi rồi, những người khác trong đoàn làm phim chỉ cho rằng cô đột nhiên bị bệnh, không cần lo lắng.”
Trần Điệp nói lời cảm ơn với cô ấy, cúp điện thoại rồi bôi thuốc mỡ xong mới đi tắt đèn.
“Hôm nay anh nằm sấp ngủ đi, nếu không thuốc mỡ cọ vào ga giường thì bôi cũng vô ích.” Trần Điệp nói.
Hai cánh tay Văn Lương chồng lên nhau, vùi đầu xuống, nghẹn lời “Ừm”, một lát sau lại nói: “Cũng may lưng bị thương.”
“Hử?”
“Không ảnh hưởng đến làm việc đó, nếu thắt lưng bị thương thì phải phiền Linh Linh ở trên rồi.” Văn Lương rút một cánh tay ra, ôm cô lại, “Với da mặt của em có khi không chịu đâu.”
“………………”
Sự thật chứng minh, bộ dáng vừa rồi của Văn Lương cô không quen, khôi phục bộ dáng bình thường không da không mặt, cô cũng không có cách nào tiếp nhận lời nói không biết xấu hổ này của anh.
Trần Điệp đấm anh một cái: “Suy nghĩ của anh có thể sạch sẽ được không, đã thành ra như này rồi còn nghĩ đến chuyện đẩu đâu.”
Văn Lương khàn giọng cười, không nói nữa.
Phòng ngủ yên tĩnh một lúc.
Trần Điệp tiến lại gần, kéo khuỷu tay anh ra, ép đầu vào, ngón tay cũng cố sức chen vào, chọc chọc mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy anh khóc đúng không?”
Văn Lương nắm ngón trỏ của cô, kéo vào trong chăn, không nói gì.
“Vậy hôm nay anh nhận được cuộc điện thoại kia, có phải bị dọa chết hay không?”
Văn Lương dán sát mặt vào mặt cô, râu của anh mới nhú lên, da mặt Trần Điệp mỏng, đâm hơi đau, nhưng hết lần này tới lần khác người này còn rất bá đạo, cô vừa định lui ra đã bị bắt trở về.
Văn Lương lạnh nhạt: “Ừm, là anh không suy nghĩ chu toàn, hại em vì chuyện của anh mà bị thương.”
“Em không bị thương, người bị thương là anh.” Trần Điệp nhắc nhở anh, “Hơn nữa cũng không thể nói là vì chuyện của anh mà, còn có Trần Thư Viện.”
“Để em một mình bị bắt đi nhốt ở đó.” Anh sờ sờ mặt cô, thở dài: “Cô bé trước đó ngay cả khâu một mũi cũng phải khóc, khiến em sợ hãi rồi.”
Trần Điệp nghĩ thầm, nếu so sánh việc bị khâu và bắt cóc thì đối với cô mà nói, thật sự là khâu càng kinh khủng hơn một chút.
Cô hôn lên mặt Văn Lương, nhỏ giọng: “Em không thấy sợ.”
Kỳ thật, cô vẫn sợ.
Nhưng chỉ hơi hơi thôi, tựa như trong lòng biết nhất định Văn Lương sẽ tới.
“Về sau sẽ không để em gặp phải loại chuyện này nữa.” Anh đảm bảo, “Nếu em cho anh thêm một cơ hội khác.”
Trần Điệp ngẩn người.
“Em vẫn cảm thấy, gặp được anh là chuyện may mắn nhất đời này của em.” Trần Điệp dừng một chút, tiếp tục nói, “Nếu lúc trước không gặp được anh, em sẽ không phải là Trần Điệp bây giờ, em… rất thích em của hiện tại.”
Anh cười: “Anh cũng thích.”
Trần Điệp sửa lại lời anh: “Anh thì là tình yêu, vừa nãy thừa nhận rồi, anh yêu em đến chết đi được.”
Trong giọng nói của cô gái nhỏ không giấu được vui vẻ, Văn Lương cười nhạt, cũng không hiểu tại sao cô lại cao hứng như vậy.
***
Ngày hôm sau, cục cảnh sát lại liên lạc với Trần Điệp để lấy lời khai.
Văn Lương gác lại toàn bộ chuyện của công ty, buổi sáng trước tiên cùng Trần Điệp đến bệnh viện một chuyến, xác định những thuốc mê kia không sinh ra bất kỳ nguy hại nào đối với cơ thể, mới dẫn Trần Điệp đến cục cảnh sát.
Vừa đi vào đã thấy Lâm Thuyên và Trần Khoa.
Cũng không biết là buổi sáng vừa tới hay cả đêm đều không trở về, Trần Khoa ngược lại còn bình thường, Lâm Thuyên một mặt chịu đựng đến đỏ bừng sưng lên.
Trần Điệp nhìn, còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, Văn Lương đã chắn trước mặt cô.
Cô ngước mắt lên.
“Nói theo thực tế là được, chỗ nào không nhớ rõ thì không nói, nếu em mệt mỏi, cảm thấy không thoải mái thì tạm dừng, không có việc gì.” Văn Lương nhìn cô dặn dò.
Trần Điệp gật gật đầu, đi theo nữ cảnh sát bên cạnh vào phòng.
Đại khái là bị thái độ nghiêm túc của Văn Lương ảnh hưởng, hơn nữa cô là phụ nữ, còn là minh tinh, gặp phải chuyện như vậy sẽ tạo thành tổn thương tâm lý rất lớn, quá trình cảnh sát ghi chép hỏi vấn đề đều rất chậm, cũng rất chú ý trấn an tâm tình của cô.
Trần Điệp tường thuật chi tiết chuyện trải qua ngày hôm qua từ đầu đến cuối.
Sau một ngày nghỉ ngơi, cô suy nghĩ rất rõ ràng.
***
Trần Điệp vào phòng lấy lời khai một thời gian ngắn thì Trần Thiệu mới tới.
Bởi vì chuyện ngày hôm qua, anh và Văn Lương tạm thời đình chiến, sau khi đi vào cục cảnh sát thì trực tiếp đi về phía anh: “Xử lý thế nào rồi?”
Văn Lương hất cằm về phía phòng lấy lời khai, cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy Trần Điệp ngồi ở bên trong.
Trần Thiệu không để ý Trần Khoa Lâm Thuyên vẫn còn ở đó, hỏi: “Chứng cứ tìm đủ chưa, có thể bắt người không?”
“Cha mẹ ruột Trần Thư Viện đã quy án, cấu kết bắt cóc chứng cứ xác thực, hơn nữa còn xác nhận Trần Thư Viện sai khiến, còn có tin nhắn chuyển khoản, những thông tin trong điện thoại cô ta không có cách nào khôi phục, nhưng thông tin bên cha mẹ ruột của cô ta đã khôi phục rồi, có thể định án, chỉ là Phó Vãn Mai phủ nhận mình tham gia.”
Trần Thiệu nhíu mày: “Cái này cũng được sao, không phải Trần Điệp gặp bà ta rồi à?”
“Trần Điệp bị dùng thuốc mê, lời khai chỉ có giá trị ở mức độ nhất định cần phải trải qua xem xét kỹ, những bằng chứng khác liên quan đến bà ta đã bị bà ta loại bỏ sạch sẽ rồi.”
Nhưng ảnh hưởng cũng không lớn.
Bắt cóc là một vụ án lớn, lời khai của nạn nhân được xem trọng.
Trần Thiệu cười lạnh một tiếng: “Vậy cũng chỉ đủ để bà ta im lặng một đoạn thời gian mà thôi, việc này không dễ dàng như vậy, dám bắt cóc mà còn muốn bình an ra ngoài?”
Văn Lương nghiêng đầu nhìn anh: “Chuyện này phải đè xuống, tuy không có ảnh chụp, nhưng nếu bị truyền ra ngoài thì các loại tin đồn nhảm nhí đều sẽ sinh ra.” 
So với Văn Lương thì Trần Thiệu càng biết rõ uy lực của những tin đồn hơn.
Trong giới giải trí có bao nhiêu người vì tin đồn mà bị mắng đến không dám ra khỏi nhà, rồi có bao nhiêu người từ nạn nhân bị mắng thành người đi hại người khác.
Văn Lương: “Về phương diện truyền thông tôi đã thu xếp một chút rồi, bây giờ trong giới thương nhân, chuyện không hay này Trần gia các người đừng có làm cho mọi người đều biết.”
“?”
Trần Thiệu thật sự bị anh làm cho bật cười, quả thực là tốn công vô ích.
Trần Điệp lấy lời khai xong, đẩy cửa đi ra.
Văn Lương đi lên trước, vuốt tóc cô, chính mình cũng không chú ý tới giọng nói đã lập tức dịu xuống: “Có mệt không?”
Trần Điệp lắc đầu.
Văn Lương và cục trưởng cục cảnh sát có quen biết, việc này không chỉ liên quan bắt cóc, mà ngay cả vụ án Trần Thư Viện bị tống tiền hơn trăm vạn lúc trước cũng bị lôi ra.
“Cục trưởng Tống, để tôi gặp riêng Phó Vãn Mai một lần.” Văn Lương nói.
Cục trưởng Tống đã gần 50 tuổi, mấy năm trước đi quân doanh huấn luyện cho một đám tân binh thì quen biết Văn Lương, khi đó không biết huấn luyện anh bao nhiêu lần.
Ông ấy bắt tay với Văn Lương: “Gặp một lần thì có thể, chỉ là cậu chú ý một chút, đều dưới sự giám sát đó.”
Bởi vì chuyện ngày hôm qua, Văn Lương không dám đặt Trần Điệp ở ngoài phạm vi tầm mắt của mình, vừa định dẫn theo Trần Điệp cùng vào thì bị Trần Thiệu gọi lại.
Trần Thiệu dùng biểu cảm khó hiểu: “Cậu nghĩ cái quái gì thế, lại để cô ấy đi xem Phó Vãn Mai bây giờ thế nào?”
Văn Lương dừng một chút, hiếm khi không cãi nhau với Trần Thiệu, ngăn Trần Điệp lại: “Anh ra ngoài nhanh thôi.”
Lại nói với Trần Thiệu: “Cậu giúp chăm sóc cô ấy một lát.”
Trần Thiệu vô cùng không nể mặt cười lạnh một tiếng: “Cậu lấy tư cách ở đâu, bảo tôi giúp đỡ chăm sóc em ấy.”
Trọng âm được đặt trên hai từ “giúp đỡ”.
Trần Điệp: “………..”
Cô quá mệt mỏi rồi.
Hai người này rốt cuộc làm thế nào vừa gặp mặt đã cãi nhau.
Nhưng Trần Điệp không một giây do dự, quay khuỷu tay ra, giơ tay lên, đưa tới trước mặt Trần Thiệu, cho anh ta xem quả trứng chim bồ câu của mình.
Văn Lương cười khẽ một tiếng, vẻ mặt đắc thắng thong dong, xoay người đi vào phòng giam.
Trần Thiệu tức giận đau gan, nhìn chiếc nhẫn kia, vẻ mặt lại khiếp sợ: “Mẹ nó, đầu óc em bị hỏng rồi à, chuyện này còn chưa giải quyết xong mà em đã muốn kết hôn với cậu ta?”
“……” Trần Điệp không nói gì liếc mắt nhìn anh, “Ai muốn kết hôn, đây là một chiếc nhẫn bình thường, trang sức đấy anh hiểu không?”
Trần Thiệu tức giận: “Vậy mà em đeo ngón áp út?”
“Em đeo ở đâu kệ em.”
“Em đưa nó đây! Con gái tí tuổi có hiểu cái gì gọi là rụt rè không, anh thấy trong não em chỉ có yêu đương, không có đầu óc!” Trần Thiệu vừa mắng vừa cướp nhẫn của cô.
Trần Điệp sợ anh làm hỏng, cũng không dám tránh, trơ mắt nhìn Trần Thiệu lấy nhẫn ra từ ngón áp út, đeo vào ngón trỏ của cô.
“???”
Ai sẽ đeo nhẫn vào ngón trỏ chứ!
“Đây mới gọi là trang sức.” Trần Thiệu nói, “Em ngẫm lại nội dung hợp đồng em ký đi, không có sự đồng ý của công ty mà dám kết hôn thì anh sẽ kiện em vi phạm hợp đồng.”
“……”
***
Văn Lương đi vào phòng, tay Phó Vãn Mai bị còng lại, lạnh lùng nhìn anh.
Văn Lương không có biểu tình gì, kéo ghế ngồi đối diện bà ta, sau đó rút điện thoại di động ra, mở một đoạn video đặt trước mặt Phó Vãn Mai.
Là một đoạn video giám sát, khuôn mặt Văn Kiền xuất hiện trên màn hình, ở giữa màn hình, trên mặt trên tay dính đầy máu, hét to không nghe rõ thanh âm, xung quanh còn có một vòng người vây quanh.
Video dừng lại, Văn Lương thản nhiên bỏ điện thoại vào túi.
Phó Vãn Mai rõ ràng không còn bình tĩnh như trước: “Cậu đã làm cái gì với Văn Kiền!?”
“Giống như những gì bà thấy trong video.” Văn Lương cười cười, nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta lạnh sống lưng, “Hiện tại còn sống, nhưng nếu bà không nhận tội, tôi sẽ không thể đảm bảo cái gì cả.”
Phó Vãn Mai nheo mắt lại: “Văn Lương, bây giờ cậu đang ở cục cảnh sát uy hiếp tôi sao?”
Văn Lương thẳng lưng, khuỷu tay chống lên mặt bàn tới gần, khẽ cười: “Vậy bà xem tôi có quyền lực này hay không.”
Cục trưởng Tống xem xong toàn bộ quá trình trước màn hình, hiện tại rất hối hận khi cho Văn Lương vào.
Chờ Văn Lương vừa đi ra, ông tức giận xông lên: “Video kia rốt cuộc là chuyện gì!”
“Không có chuyện gì xảy ra, Văn Kiền ở nước ngoài tham gia một hoạt động, chơi mà thôi, không phải máu, tôi chỉ lợi dụng một chút.”
Văn Lương vừa dứt lời, lại một cảnh sát khác tới hô: “Nghi phạm thú nhận rồi!”
Cục trưởng Tống chỉ chỉ anh: “Cậu đây là lừa gạt!”
Video hôm qua Văn Lương lấy được, những người anh hợp tác làm ăn đều không phải người thực sự trong sạch, sau khi tra được Văn Kiền ở nước nào thì nhờ người bên kia đi tìm hiểu tình huống.
Trên thực tế, video của Văn Kiền đích thực là trò đùa giữa bạn bè, nhưng nguy hiểm đều ở ngoài màn hình.
Lúc ấy Văn Lương đã chuẩn bị tốt hết thảy bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay với Văn Kiền.
Văn Lương không nói gì nữa, xoay người ra ngoài tìm Trần Điệp.
“Thế nào rồi?” Trần Điệp thấy anh đi ra thì tiến tới.
Văn Lương nắm tay cô: “Không sao đâu, chúng ta về nhà.”
Lâm Thuyên không biết đi đâu, Trần Khoa đi tới, bỗng nhiên gọi cô: “Trần Điệp.”
Cô dừng bước, quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cha ruột cùng huyết thống của cô.
Trần Khoa: “Ta không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, chúng ta sẽ không vì nuôi nấng Trần Thư Viện nhiều năm mà bao che cho nó trong chuyện nghiêm trọng, chúng ta cũng không thể tưởng tượng nó là người như vậy, không thể cầu xin con tha thứ, nhưng ông nội con vì chuyện này mà bị bệnh nằm viện, nếu con rảnh rỗi, hy vọng con có thể đi thăm ông ấy.”
Trần Điệp không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ nói: “Biết rồi.”
Chờ đi ra khỏi cục cảnh sát, cô mới hỏi Trần Thiệu ở một bên: “Ông ấy làm sao vậy?”
“Ai?”
“Ông nội anh.”
“Bệnh cũ thôi, cao huyết áp, lúc trước em bị người này mang về Văn gia cũng bị một lần.” Trần Thiệu liếc mắt nhìn Văn Lương, ý bảo, “Càng không cần nói đến cháu gái giả lúc này thiếu chút nữa hại chết cháu gái thật.”
“……”
“Đi hay không cũng tùy em, đừng quá thánh mẫu.” Trần Thiệu đút tay vào túi nói, “Vốn là Trần gia nợ em.”
***
Trở về biệt thự Tây Giao, ăn cơm xong.
Văn Lương nhận điện thoại, chính là người bạn hiện tại ở nước ngoài còn đang theo dõi kỹ Văn Kiền.
Hôm qua Trần Điệp bị trói vào nhà xưởng cũ nát kia, bị trói bằng dây thừng, trên tay còn có chút vết xước nhẹ, tay không còn đẹp như trước nữa.
Cô lấy một miếng mặt nạ tay ra khỏi tủ lạnh, đeo “găng tay màu hồng” ngồi bên cạnh Văn Lương, nghe anh nói chuyện.
“Ừm, không cần, tin tức cũng không cần chặn nữa.” Văn Lương tựa lưng vào ghế, bỗng nhiên nở nụ cười, “Cậu ta muốn làm cái gì tôi đều chờ, cùng Phó Vãn Mai ngồi xuống đáy đi.”
Trần Điệp sửng sốt, mắt chớp mấy cái, chờ anh cúp điện thoại rồi hỏi, “Anh nói ai vậy?”
“Văn Kiền.”
“… Bây giờ cậu ta ở trong tay anh à?”
“Cũng có thể nói như vậy.” Văn Lương rất thản nhiên thừa nhận.
“Không phải anh muốn trả thù Phó Vãn Mai chứ?” Trần Điệp mở to hai mắt.
Văn Lương cầm tay cô lên, còn chưa trả lời, trước tiên phát hiện chiếc nhẫn trên ngón trỏ của cô, nhíu mày: “Sao lại đeo ở đây?”
“…. Trần Thiệu làm.”
Văn Lương khẽ xùy một tiếng, một lần nữa đeo nhẫn trên ngón áp út.
Trần Điệp đạp vào chân anh: “Hỏi anh đấy.”
“Hôm qua muốn.” Văn Lương nắm ngón áp út của cô vuốt ve, “Hiện tại không muốn nữa.”
Trần Điệp vẫn không thể yên tâm nổi: “Anh phải tuân thủ pháp luật biết không, đừng học Phó Vãn Mai, nếu không em sẽ…..”
Cô nhất thời không nghĩ ra được, Văn Lương giương mắt lên, hỏi: “Thế nào?”
“Em sẽ không bao giờ đối xử tốt với anh nữa.” Trần Điệp nói.
Văn Lương cười rộ lên, ôm lấy cô rồi hôn, mơ hồ nói: “Cái gì anh cũng nghe em, em phải đối xử tốt với anh.”
***
Chuyện sau đó không cần Trần Điệp quan tâm nữa, Văn Lương thật sự lo lắng cô sẽ bởi vì chuyện này mà có bóng ma tâm lý, những chuyện tiếp theo, mặc dù Trần Điệp muốn biết nhưng tất cả cũng bị Văn Lương chặn đến gắt gao.
Ngay cả khi cô đi hỏi Chu Kỳ Thông, anh ta cũng chỉ nói mơ hồ, không dám nói cho cô biết.
Văn Lương dùng chút thủ đoạn, hoàn thành việc chuyển nhượng cổ phần công ty ban đầu trước khi Phó Vãn Mai nhận tội.
Đương nhiên, loại tài sản thu được bất hợp pháp này cuối cùng cũng không thể tính, cổ phần cũng giao lại cho Văn Lương, nhưng bởi vì cấu thành tội tống tiền với số lượng lớn, mức hình phạt sẽ được cân nhắc tăng lên rất nhiều.
Về phía Trần Thư Viện, cô ta bị Trần Thiệu lôi vào cục cảnh sát vào ngày sinh nhật của mình, ngày đó rất nhiều tiểu bối nhà họ Trần đều ở đấy, không có khả năng phong tỏa tin tức hoàn toàn, hiện tại trong giới danh viện ồn ào đàm luận chuyện này, cũng may Trần Thiệu phong tỏa hết tất cả những tin tức về chuyện này có liên quan tới Trần Điệp, mặc dù có người đoán theo hướng này cũng không có chứng cớ gì.
Trần gia không có khả năng nhận cô ta nữa, cho dù Lâm Thuyên có ý nghĩ khác, thì Trần lão gia tử lớn tuổi như vậy rồi, chút quyết đoán này vẫn có.
Nếu như cân nhắc mức hình phạt nặng thì nửa đời sau của Phó Vãn Mai có lẽ thật sự chết trong lao tù, mà Trần Thư Viện cho dù mười mấy năm sau đi ra, chỉ sợ càng sống không bằng chết.
Huống chi, những nơi giống như nhà tù này, thì hai người phụ nữ chỉ biết dùng tiền để có cuộc sống thoải mái, có thể sống sót qua thời hạn tù hay không cũng không nhất định.
Trần Điệp ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, không chịu ngồi yên, muốn trở về đoàn làm phim.
Gần đây Văn Lương đối với cô vâng lời răm rắp đến đáng sợ, cho dù trong lòng khó chịu thì vẫn thuận theo cô dẫn cô đến đoàn làm phim.
“Anh ở trong xe đợi em một lát.” Trần Điệp nói, “Em chào hỏi đạo diễn một tiếng rồi trở lại.”
Trần Điệp nói xong thì xuống xe.
Lúc đi vào đoàn làm phim, Hoàng Thịnh vừa mới hô cắt, chỉ vào hai diễn viên mắng một trận, không khí đoàn phim nặng nề, sau đó cũng không biết ai gọi một câu “Trần Điệp!”
Ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn qua.
Hoàng Thịnh cũng đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh cô: “Thế nào rồi, không sao chứ?”
“Không có việc gì, đều đã giải quyết xong.”
Những người khác trong đoàn làm phim cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng Trần Điệp đột nhiên bị ốm, hai người cũng không nói rõ, Hoàng Thịnh vỗ vỗ bả vai cô: “Sao quay lại nhanh như vậy, lúc bác nghe Sơ Khanh nói còn rất nghiêm trọng, nếu cháu không thoải mái thì không cần vội vàng.”
“Không có việc gì cả, cũng không bị thương, không ảnh hưởng.”
“Lịch quay phim hôm nay bác đã sắp xếp xong hết rồi, vậy thì như này, lịch quay phim cụ thể chúng ta sẽ điều chỉnh, hôm nay cháu về nghỉ ngơi chuẩn bị kịch bản một chút, cũng đừng ở trong trường quay mà hít bụi nữa.”
“Vâng.”
Trần Điệp nói lời tạm biệt với Hoàng Thịnh và một số diễn viên khác rồi rời đi, cùng Văn Lương về khách sạn.
Kịch bản của cô vẫn còn ở trong khách sạn.
Vừa bước vào khách sạn, anh chàng lễ tân đã chạy tới, đưa một chiếc hộp và một tấm thiệp: “Đây là mấy ngày trước có người gửi lại đây nhờ chúng tôi giao cho cô.”
Trần Điệp dừng lại, nhận lấy: “Cảm ơn nha.”
“Ai cho?” Văn Lương hỏi.
“Em cũng không biết.” Vừa nói vừa đi vào thang máy, Trần Điệp mở hộp ra, bên trong là một chiếc chìa khóa xe.
Văn Lương nhíu mày.
Trần Điệp lại mở thiệp, là chữ của Trần lão gia tử, viết chúc cô sinh nhật vui vẻ, còn viết một ít lời chúc phúc khác.
Trần Điệp xem xong, nhất thời vô cùng phức tạp.
Theo Văn Lương lên lầu, đi vào phòng, không gọi phục vụ nên trong phòng vẫn như lần trước, Trần Điệp vào phòng ngủ lấy quyển kịch bản kia, ngồi ở phòng khách một lát lại cảm thấy đọc không vào.
Cầm lấy tấm thiệp của Trần lão gia tử một lần nữa, lại nhìn kỹ một lần nữa.
Cô hơi do dự.
“Văn Lương.”
“Ừ?”
“Em đang suy nghĩ, em có nên đến bệnh viện thăm ông ấy không?” Trần Điệp nằm trên sofa, “ Ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, bởi vì loại chuyện này mà cao huyết áp, hơn nữa, chiếc xe này em cũng nên trả lại cho ông ấy, lấy cũng không tốt.”
Văn Lương rót cho cô một ly nước, đến bên cô nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Tùy em, em quyết định.”
Trần Điệp do dự vài giây, cuối cùng quyết định: “Vậy vẫn nên đi một chuyến.”
“Muộn một tí, ăn cơm trưa ở khách sạn xong, anh sẽ đi cùng em.”
Trần Điệp nhướng mày: “Anh lại đi cùng em à?”
Mấy ngày nay bất luận cô đi đâu Văn Lương đều đi cùng, cho dù ở biệt thự Tây Giao cô lên lầu lấy một thứ gì đó, thì Văn Lương đều đi cùng cô.
Vụ bắt cóc không tạo thành bóng ma cho Trần Điệp, ngược lại tạo thành bóng ma cho Văn Lương.
“Anh thật sự không cần tới công ty sao, nhưng cũng đừng vì Phó Vãn Mai không cướp đi cổ phần của anh mà anh lại tự mình bỏ hoang triều chính khiến nó sụp đổ đấy.” Trần Điệp dừng một chút, lại nhớ tới cái gì, hỏi, “Có điều ngày đó, anh thật sự định chuyển cổ phần cho bà ta ư, hay là kế trong kế?”
Văn Lương lạnh nhạt: “Hợp đồng chuyển nhượng đã ký xong rồi.”
Anh nào dám mạo hiểm cái gì mà kế trong kế trong chuyện của Trần Điệp chứ.
“Vậy ngày đó nếu anh đến muộn hơn một chút, không phải Ôn Viễn cũng đã ở trong tay Phó Vãn Mai à?” Trần Điệp chớp chớp mắt, “Chẳng phải bây giờ chúng ta rất thảm sao?”
Văn Lương nhướng mày liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên kiêu ngạo cười nhạo: “Đi theo anh, có thể khiến em đói sao?”
Trần Điệp nhìn anh một lát.
Không thể không nói, Văn Lương như vậy thật sự khiến người ta động tâm.
***
Ở khách sạn ăn cơm xong thì đến bệnh viện thăm Trần lão gia tử.
Trần Điệp đội mũ đeo khẩu trang đi vào bệnh viện, để tránh ánh mắt của mọi người nên không sóng vai đi cùng Văn Lương, thủy chung duy trì khoảng cách vài bước.
Đi thang máy lên lầu.
Đến lối đi phòng bệnh VIP thì yên tĩnh lại, rất ít người.
Trần Điệp căn cứ vào số phòng bệnh Trần Thiệu gửi cho cô tìm tới, lúc đẩy cửa ra thì sửng sốt.
Trong phòng bệnh có rất nhiều người, những người cô đã gặp rồi hay chưa từng thấy qua đều có, đang vây quanh bên giường bệnh của Trần lão gia tử.
Rất nhanh, Văn Lương cũng tới, đứng ở phía sau cô.
Trần Điệp: “…”
Điều này có hơi xấu hổ.
Không khí đóng băng.
Cũng may Trần lão gia tử phản ứng lại trước, vẫy tay với Trần Điệp bảo cô đi vào, lại bảo những người khác đi trước.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ.
Trần lão gia tử đứng thẳng lưng, bảo Trần Điệp mau ngồi xuống: “Sao đột nhiên lại tới?”
“Sắp vào tổ rồi, lúc trước nghe nói ông nằm viện, hôm nay muốn tới đây thăm một chút.” Trần Điệp nói, “Sức khỏe của ông bây giờ thế nào?”
“Khá ổn định, hai ngày nữa là có thể xuất viện, còn cháu thì sao, không sao chứ?” Trần lão gia tử cau mày, liếc mắt nhìn Văn Lương bên cạnh, “Mấy ngày nay ông muốn nhờ người đi hỏi tình huống của cháu cũng bị ngăn lại.”
Ý tứ quá rõ ràng.
Trần Điệp cũng quay đầu lại nhìn Văn Lương, vẻ mặt anh thản nhiên, đứng ở đó giống như thần giữ cửa.
Văn Lương thay cô ngăn cản người Trần gia cũng có thể lý giải, sau khi lấy lời khai xong thì Văn Lương tìm mọi cách để cô không tiếp xúc với tin tức liên quan nữa.
“Cháu không sao.”
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Trần lão gia tử cầm lấy tay cô, cau mày, nhịn không được thở dài.
Mặc dù lúc trước Trần lão gia tử đã biết rõ tính tình Trần Thư Viện, nói cho cùng trong lòng cũng bởi vì huyết thống cùng với áy náy càng thêm thiên vị Trần Điệp một chút.
Nhưng điều này không có nghĩa là ông có thể thản nhiên tiếp nhận Trần Thư Viện làm ra chuyện như vậy, dẫn tới tội danh bắt cóc vào tù, nói như thế nào cô ta cũng sống ở Trần gia nhiều năm.
“Là ông có lỗi với cháu.” Trần lão gia tử nói, “Nếu như lúc trước ông có thể xử lý tốt chuyện của các cháu, cũng sẽ không rơi vào cục diện hiện tại, còn để cháu chịu ủy khuất nhiều năm.”
“Cháu không cảm thấy ủy khuất.” Trần Điệp nói, dừng lại một lát, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, “Món quà này hôm nay cháu mới nhận được, cảm ơn ông còn nhớ sinh nhật cháu, nhưng cháu không thể nhận.”
Cô nói rồi đặt chìa khóa xe trên bàn cạnh giường, lấy hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy qua.
Trần lão gia tử nghiêng đầu, nhìn chiếc chìa khóa xe kia ngẩn người.
Ông không khuyên Trần Điệp nhận nữa.
Nếu như nói Trần Thư Viện dựa vào danh tiếng của Trần gia để duy trì ngạo khí của mình, thì ngạo cốt của Trần Điệp là từ trong ra ngoài, mặc dù cô cái gì cũng không có, hào quang trên người cô cũng đủ để khiến người ta chói mắt.
“Ông biết, món quà này có lẽ có thể dỗ dành một ít tiểu bối vui vẻ, nhưng không thể dỗ cháu vui vẻ.”
“Có một số thứ, có thể là những gì cháu muốn trước đây, nhưng không có được, đến bây giờ cháu có thể dùng năng lực của riêng mình để đạt được tất cả những gì cháu muốn, hối tiếc và vết thương trước đây cũng không thể bù đắp.”
Ông còn nhớ rõ, có một năm, Trần Khoa và Lâm Thuyên đều không rảnh tới trường học tham gia cuộc họp phụ huynh của Trần Thư Viện, chính là do người làm ông nội như ông đi.
Lớp học bố trí thành buổi họp phụ huynh, Trần Điệp làm một ủy viên giải trí nhỏ, đang sắp xếp bảng tin, trên bảng đen dùng phấn màu viết chữ “Hoan nghênh các vị phụ huynh”.
Mà lớp học lại sát cửa sổ hành lang, đang nằm úp mặt viết thì một số nữ sinh lớp khác hét lên với Điệp: “Điệp Điệp, cậu nhanh lên, chúng ta đi đến phòng khiêu vũ!”
Trần Điệp đáp một tiếng, viết xong chữ cuối cùng, lại lùi ra phía sau cẩn thận xem xét trong chốc lát, xác định không có sai sót mới phủi tay đi ra ngoài.
Đến cửa vừa vặn đụng phải giáo viên chủ nhiệm.
“Trần Điệp, học kỳ này cha mẹ em tới đây họp phụ huynh không?” Giáo viên chủ nhiệm hỏi.
“Vẫn không tới.” Trần Điệp bình tĩnh cười cười, thật xin lỗi nói, “Bọn họ không có cách nào tới đây, chuyện học tập cô cứ nói trực tiếp với em đi.”
“Lớp 12 rồi cha mẹ cũng phải quan tâm đến thành tích mới được.”
Cũng may giáo viên chủ nhiệm rất thích Trần Điệp, không quá khó xử, chỉ dặn dò cô phải tiếp tục nâng thành tích lớp văn hóa lên, tương lai mới có thể thi vào trường lý tưởng của mình.
“Em biết rồi ạ, cảm ơn cô.”
Trần Điệp nói xong thì chạy ra tìm mấy nữ sinh vừa nãy.
“Cuối cùng cậu cũng ra rồi, sao một cái bảng tin lớn như vậy đều ném cho một mình cậu xử lý.” Một trong những cô gái phàn nàn thay cô ấy.
Tính tình Trần Điệp rất tốt lắc đầu: “Chỉ có mấy chữ, nhanh mà, có điều tớ phải đi rửa tay trước.”
Cô nói xong thì đi về phía trước, tầm mắt bỗng nhiên chú ý tới Trần lão gia tử đang đứng ở cửa sau phòng học.
Bước chân cô chỉ dừng lại một chút, nhẹ nhàng gật đầu về phía ông ấy xem như chào hỏi, rồi cười cùng bạn bè rời đi.
Tóc đuôi ngựa buộc cao vui vẻ lắc lư, xuyên qua từng tia nắng mặt trời.
Ngày hôm đó, cuộc họp phụ huynh, lớp học ngồi đầy đủ, thậm chí có học sinh cả bố mẹ đều đến.
Chỉ có vị trí của Trần Điệp là trống không, bảng thành tích phát xuống cũng không ai nhìn.
***
Trần lão gia tử chậm rãi chống người ngồi dậy, nhấc chân ra khỏi giường bệnh.
Ông cứ như vậy ngồi ở mép giường, sau đó sống lưng chậm rãi khom xuống, cúi thành một đường rất cong, hướng Trần Điệp khom xuống.
Phòng bệnh chạng vạng, hoàng hôn hạ xuống từ cửa sổ quanh co khúc khuỷu, từng mảnh chiếu vào, rải trên tấm ga trải giường tuyết trắng, cùng với Trần lão gia tử đang khom lưng.
Trần Điệp biết lúc này mình nên lập tức đỡ lấy Trần lão gia tử, nhưng chân của cô giống như bị đặt tại chỗ, thế mà miễn cưỡng nhận được một món quà lớn như vậy của ông ấy.
Ông ấy cúi người vài phút.
Trong vài phút này, bọn họ không có bất kỳ trao đổi nào, nhưng dường như có ngàn lời nói.
Trần Điệp giật mình, thật ra rất nhiều chuyện không cần phải truy vấn ra một đáp án, cô cũng đã sớm không còn bị giới hạn bởi đáp án kia nữa.
Cô không biết liệu cô có thể nói rằng cô đã tha thứ hay không, nhưng cô đã buông nó xuống.
Chương trước Chương tiếp
Loading...