Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn
Chương 26
Vị trí của Kinh Châu cực kỳ quan trọng, nhất định phải giành lại. Trầm Thời Vi nhờ ám vệ mà tiến vào thành, lấy thân phận giả đã chuẩn bị sẵn để hành sự, bí mật liên kết với các gia tộc lớn trong thành, phối hợp từ trong ra ngoài truyền tin tức, đợi thời cơ hành động.
Triều đình rất coi trọng Kinh Châu, phái đại tướng Tần Minh đến để thu hồi vùng đất này. Còn An Vương cũng không xem nhẹ nơi đây, không chỉ tăng thêm binh lực mà còn tăng cường phòng thủ, khiến việc ra vào thành nghiêm ngặt đến mức ngay cả con ruồi cũng khó mà lọt qua. Người bên ngoài đã lâu không nhận được tin tức từ Trầm Thời Vi.
Lần cuối cùng hắn gửi tin ra ngoài chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: "An Vương đã sinh nghi."
An Vương tàn bạo, nếu Trầm Thời Vi rơi vào tay hắn, không chết thì cũng bị lột da.
Ta nhìn bức mật thư mà ngồi không yên, Tần Minh cũng lo lắng vô cùng: "Kinh Châu dễ thủ khó công, Thánh thượng lại hạ chỉ phải thu lại trong nửa tháng. Nếu dùng sức mạnh e rằng khó thành công, chỉ có thể kết hợp với Thế tử, từ trong ra ngoài mà chiếm lại mới mong thắng được. An Vương lại vừa chiếm được Kinh Châu, sắp bày tiệc ăn mừng, đây là cơ hội tốt. Nhưng giờ có bao nhiêu kế hoạch đi nữa cũng không ai truyền tin được, thế này phải làm sao?"
Mọi người đều bất lực, Lâu Tình Vũ, người vẫn luôn theo ta, bỗng có ý tưởng.
Hắn nhàn nhạt nói: "An Vương thích xem hát."
Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
An Vương thích xem hát, không phải là chuyện bí mật.
Dù đang trên đường tạo phản, hắn vẫn mang theo không ít đào hát và vũ nữ, cứ như mang theo đoàn hát di động bên mình.
Người khác không vào được thành Kinh Châu, nhưng Lâu Tình Vũ, người từng lừng danh khắp thiên hạ thì sao?
Nghe nói An Vương từ lâu đã bỏ nhiều vàng bạc mời Lâu Tình Vũ, chỉ vì một số lý do mà chưa thành. Nay hắn vừa chiếm được Kinh Châu, đang lúc muốn mở tiệc mừng, sự xuất hiện của Lâu Tình Vũ đúng là đúng thời điểm.
Ta và Tần Minh gặp mặt, nhưng không giới thiệu thân phận của Lâu Tình Vũ. Khi biết hắn là ai, Tần Minh mừng rỡ như mở cờ trong bụng: "Hay lắm! Vậy thì ta sẽ phái người đi cùng công tử vào thành, truyền tin tức, bắt hết đám nghịch thần tặc tử ấy!"
Tần Minh vội vàng rời đi, ta vẫn ngồi trong ghế, nhìn Lâu Tình Vũ đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Hắn vẫn dùng một chiếc quạt gấp che mặt, dáng vẻ thư sinh phong độ, cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn quay lại, đôi mắt đào hoa liếc nhìn ta, khẽ híp lại: "Sao thế?"
Ta thở dài, rồi nhận ra gần đây mình hay thở dài quá nhiều.
Lâu Tình Vũ cười nhẹ, thu lại chiếc quạt, ánh mắt dạt dào tình cảm, cất giọng hát: "Nàng ơi, cớ chi mà——thở dài?"
Chỉ một động tác khẽ, khí chất hắn đã thay đổi hoàn toàn, trong đôi mắt như gói trọn cả bụi trần. Khó trách lại khiến bao người say mê điên đảo.
Ta cảm thấy mình có chút đa cảm: "Chỉ là ta không yên lòng về chàng ấy…"
Ta biết rõ An Vương thích hát, cũng biết để Lâu Tình Vũ vào thành là cách hay, nhưng ta trăn trở mãi cũng không đưa ra phương án này.
Ta biết, chỉ cần ta mở lời, Lâu Tình Vũ sẽ đồng ý.
Nhưng chiến tranh tàn khốc, vốn đã khiến dân chúng chịu khổ, ta sao có thể đẩy một người vô tội vào miệng cọp?
Cuộc đời của hắn vốn đã đủ gian nan.
Nếu vào thành, một khi bị phát hiện, chắc chắn là cửu tử nhất sinh.
"Cô nương sợ ta chết sao?"
Ta vội vàng đáp: "Phì phì phì, đừng nói linh tinh!"
Lâu Tình Vũ chớp mắt: "Phì phì phì là gì?"
Ta ngạc nhiên: "Ngươi không biết phì phì phì là gì sao? À, đó là khi ngươi nói điều gì không may mắn, thì ta sẽ phì phì cho lời đó ra, coi như chưa từng nói."
"Được." Hắn cười, ngoan ngoãn học theo ta, "Phì phì phì, ta phì rồi, nàng có thể yên tâm."
Rõ ràng là không hát, nhưng trong mắt hắn vẫn tràn đầy tình ý, lòng ta khẽ run lên, bèn vội lảng sang chuyện khác: "Nói mới nhớ, ta luôn muốn hỏi, vì sao trên người ngươi lúc nào cũng có mùi hương hoa lê?"
"Vì nơi ta ở khắp nơi đều có hoa lê."
"À? Nhưng không phải ngươi có nhiều nhà sao?"
"Mỗi nơi, ta đều tự tay trồng đầy một vườn lê. Nàng có muốn đến xem không?"
Ta cười xòa: "Để lần sau vậy." Rồi lại hỏi, "Nhưng hoa lê chỉ nở vào mùa xuân, làm sao ngươi…"
Lâu Tình Vũ lấy ra từ ống tay áo một chiếc túi thơm: "Ta giỏi làm hương, nàng quên rồi sao?"
Ta im bặt.
Ta vốn định hỏi vì sao hắn lại yêu thích hoa lê đến vậy, nhưng khi định mở lời, bỗng nhớ lại ngày đó, ta đã cùng hắn cưỡi ngựa hàng trăm dặm, chỉ để tìm được sắc trắng cuối xuân của một đóa hoa lê.
Tần Minh hành động rất nhanh, hắn tập hợp binh mã, cải trang thành gia đinh của Lâu Tình Vũ, ngoài các hí tử ra, không mang theo bất cứ thứ gì khác. Hắn nói trong thành đã có sẵn cơ sở, chỉ cần đưa được tin tức vào là được.
Triều đình rất coi trọng Kinh Châu, phái đại tướng Tần Minh đến để thu hồi vùng đất này. Còn An Vương cũng không xem nhẹ nơi đây, không chỉ tăng thêm binh lực mà còn tăng cường phòng thủ, khiến việc ra vào thành nghiêm ngặt đến mức ngay cả con ruồi cũng khó mà lọt qua. Người bên ngoài đã lâu không nhận được tin tức từ Trầm Thời Vi.
Lần cuối cùng hắn gửi tin ra ngoài chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: "An Vương đã sinh nghi."
An Vương tàn bạo, nếu Trầm Thời Vi rơi vào tay hắn, không chết thì cũng bị lột da.
Ta nhìn bức mật thư mà ngồi không yên, Tần Minh cũng lo lắng vô cùng: "Kinh Châu dễ thủ khó công, Thánh thượng lại hạ chỉ phải thu lại trong nửa tháng. Nếu dùng sức mạnh e rằng khó thành công, chỉ có thể kết hợp với Thế tử, từ trong ra ngoài mà chiếm lại mới mong thắng được. An Vương lại vừa chiếm được Kinh Châu, sắp bày tiệc ăn mừng, đây là cơ hội tốt. Nhưng giờ có bao nhiêu kế hoạch đi nữa cũng không ai truyền tin được, thế này phải làm sao?"
Mọi người đều bất lực, Lâu Tình Vũ, người vẫn luôn theo ta, bỗng có ý tưởng.
Hắn nhàn nhạt nói: "An Vương thích xem hát."
Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
An Vương thích xem hát, không phải là chuyện bí mật.
Dù đang trên đường tạo phản, hắn vẫn mang theo không ít đào hát và vũ nữ, cứ như mang theo đoàn hát di động bên mình.
Người khác không vào được thành Kinh Châu, nhưng Lâu Tình Vũ, người từng lừng danh khắp thiên hạ thì sao?
Nghe nói An Vương từ lâu đã bỏ nhiều vàng bạc mời Lâu Tình Vũ, chỉ vì một số lý do mà chưa thành. Nay hắn vừa chiếm được Kinh Châu, đang lúc muốn mở tiệc mừng, sự xuất hiện của Lâu Tình Vũ đúng là đúng thời điểm.
Ta và Tần Minh gặp mặt, nhưng không giới thiệu thân phận của Lâu Tình Vũ. Khi biết hắn là ai, Tần Minh mừng rỡ như mở cờ trong bụng: "Hay lắm! Vậy thì ta sẽ phái người đi cùng công tử vào thành, truyền tin tức, bắt hết đám nghịch thần tặc tử ấy!"
Tần Minh vội vàng rời đi, ta vẫn ngồi trong ghế, nhìn Lâu Tình Vũ đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Hắn vẫn dùng một chiếc quạt gấp che mặt, dáng vẻ thư sinh phong độ, cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn quay lại, đôi mắt đào hoa liếc nhìn ta, khẽ híp lại: "Sao thế?"
Ta thở dài, rồi nhận ra gần đây mình hay thở dài quá nhiều.
Lâu Tình Vũ cười nhẹ, thu lại chiếc quạt, ánh mắt dạt dào tình cảm, cất giọng hát: "Nàng ơi, cớ chi mà——thở dài?"
Chỉ một động tác khẽ, khí chất hắn đã thay đổi hoàn toàn, trong đôi mắt như gói trọn cả bụi trần. Khó trách lại khiến bao người say mê điên đảo.
Ta cảm thấy mình có chút đa cảm: "Chỉ là ta không yên lòng về chàng ấy…"
Ta biết rõ An Vương thích hát, cũng biết để Lâu Tình Vũ vào thành là cách hay, nhưng ta trăn trở mãi cũng không đưa ra phương án này.
Ta biết, chỉ cần ta mở lời, Lâu Tình Vũ sẽ đồng ý.
Nhưng chiến tranh tàn khốc, vốn đã khiến dân chúng chịu khổ, ta sao có thể đẩy một người vô tội vào miệng cọp?
Cuộc đời của hắn vốn đã đủ gian nan.
Nếu vào thành, một khi bị phát hiện, chắc chắn là cửu tử nhất sinh.
"Cô nương sợ ta chết sao?"
Ta vội vàng đáp: "Phì phì phì, đừng nói linh tinh!"
Lâu Tình Vũ chớp mắt: "Phì phì phì là gì?"
Ta ngạc nhiên: "Ngươi không biết phì phì phì là gì sao? À, đó là khi ngươi nói điều gì không may mắn, thì ta sẽ phì phì cho lời đó ra, coi như chưa từng nói."
"Được." Hắn cười, ngoan ngoãn học theo ta, "Phì phì phì, ta phì rồi, nàng có thể yên tâm."
Rõ ràng là không hát, nhưng trong mắt hắn vẫn tràn đầy tình ý, lòng ta khẽ run lên, bèn vội lảng sang chuyện khác: "Nói mới nhớ, ta luôn muốn hỏi, vì sao trên người ngươi lúc nào cũng có mùi hương hoa lê?"
"Vì nơi ta ở khắp nơi đều có hoa lê."
"À? Nhưng không phải ngươi có nhiều nhà sao?"
"Mỗi nơi, ta đều tự tay trồng đầy một vườn lê. Nàng có muốn đến xem không?"
Ta cười xòa: "Để lần sau vậy." Rồi lại hỏi, "Nhưng hoa lê chỉ nở vào mùa xuân, làm sao ngươi…"
Lâu Tình Vũ lấy ra từ ống tay áo một chiếc túi thơm: "Ta giỏi làm hương, nàng quên rồi sao?"
Ta im bặt.
Ta vốn định hỏi vì sao hắn lại yêu thích hoa lê đến vậy, nhưng khi định mở lời, bỗng nhớ lại ngày đó, ta đã cùng hắn cưỡi ngựa hàng trăm dặm, chỉ để tìm được sắc trắng cuối xuân của một đóa hoa lê.
Tần Minh hành động rất nhanh, hắn tập hợp binh mã, cải trang thành gia đinh của Lâu Tình Vũ, ngoài các hí tử ra, không mang theo bất cứ thứ gì khác. Hắn nói trong thành đã có sẵn cơ sở, chỉ cần đưa được tin tức vào là được.