Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn
Chương 25
Trong thời gian ấy, ông nhiều lần phái người đi tìm sư phụ, nhưng sư phụ xưa nay hành tung bất định, duyên phận lại trắc trở, thế nên chưa từng gặp được nhau.
Trầm Thời Vi đã nói rõ địa chỉ, sư phụ không kìm được mà tức tốc lên đường đi tìm Trầm Trọng Lâm.
Dưới ánh nắng, tà áo đỏ của bà bay phấp phới, tựa như một cánh bướm vừa tìm thấy hoa.
Tình yêu và hận thù dây dưa nhiều năm, cuối cùng lại có kết cục như thế này. Lỡ dở nhưng chưa hẳn là hoàn toàn lỡ dở, ta không biết nên bình luận thế nào.
Chỉ mong lần này họ có thể yên ổn, không phải chịu thêm cảnh chia ly nữa.
Mà trên đời này, người phải chịu cảnh chia lìa, nào chỉ có họ.
An Vương bước từng bước áp sát, sau khi chiếm được thành Kinh Châu, áp lực nơi tiền tuyến ngày càng lớn. Dù ta đã giết được Tống Minh, nhưng tay chân của An Vương không chỉ có một, tựa như cỏ dại, nhổ mãi không hết.
Gần đây lại xuất hiện một tên thủ lĩnh phản quân mới đang tiến về kinh thành từ hướng đông nam. Tam Hoàng tử đã phái nhiều người đi nhằm ám sát hắn, nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp. Ta đã tự mình đứng ra nhận nhiệm vụ này.
Trầm Thời Vi phải đi về phía tây nam đến thành Kinh Châu, không cùng đường với ta, chúng ta liền chia tay nhau bên bờ sông.
"Nương tử, ta đợi nàng trở về."
Từ ánh mắt của Trầm Thời Vi, ta có thể thấy rằng hắn hoàn toàn không muốn ta đi làm việc nguy hiểm này. Nhưng sau khi ta quyết định, hắn cũng không ngăn cản. Hắn vẫn luôn là người như thế, ủng hộ ta làm những điều ta muốn, dù điều đó trái với mong muốn của hắn.
Hắn biết, dù đã thành thân, ta vẫn là chính ta.
"Chàng cũng phải bảo trọng."
Trong lòng ta thầm cầu chúc hắn bình an, rồi kéo chặt dây cương, không ngoảnh lại mà phóng ngựa về phía chân trời.
Kế hoạch ám sát tên thủ lĩnh diễn ra thuận lợi hơn ta tưởng. Tam Hoàng tử từ đầu đã kiên nhẫn chờ đợi, không nắm chắc phần thắng tuyệt đối thì quyết không hành động, tránh đánh rắn động cỏ. Khi ta vừa đến, đã có người tiếp ứng, cung cấp toàn bộ thông tin thu thập được trong những ngày qua. Mọi người đều làm việc cho ta, cùng nhau lên kế hoạch cho một vụ ám sát thành công.
Tên thủ lĩnh tuy đang chinh chiến, nhưng vẫn mê đắm hưởng lạc, mỗi khi đến nơi nào đều phải tìm thú vui. Ta liền cải trang thành vũ nữ, và trong lúc dâng vũ, ta đã ra tay.
Có lẽ vì mới làm thủ lĩnh chưa lâu, hắn chưa ý thức được việc ở ngôi cao cần phải cẩn trọng về an toàn tính mạng. Trong cơn say mờ mịt, hắn bị ta một kiếm đ.â.m xuyên yết hầu, kiếp sau chỉ e mới có thể học được bài học quý giá này.
Ta hạ thủ rất nhanh, nhưng lại gặp chút trở ngại trên đường tẩu thoát. Thuộc hạ của hắn rất trung thành, đã phái toàn bộ nhân lực đi lục soát từng nhà để tìm ta. Ta vốn định mở ra một con đường m.á.u, nhưng ngay trước khi ra tay lại bị người khác cản lại.
Kẻ cản đường ta chính là Lâu Tình Vũ. Hắn đến đây để làm ăn, nhưng bị chiến loạn cản bước, và tình cờ gặp ta, thuận tay giúp đỡ một phen. Vấn đề là, sao ta cứ luôn gặp phải hắn thế này?
Trong lòng ta chợt nảy ra một ý nghĩ lạ lùng. Lẽ nào hắn theo dõi ta đến đây?
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị ta phủ nhận. Hắn là một đại phú hào, làm gì có thời gian rảnh để đuổi theo ta chơi trò trốn tìm chứ.
Ta vẫn không khỏi thắc mắc: "Nhưng sao ngươi lại làm ăn ở chốn loạn lạc thế này? Có kiếm được tiền không?"
Ta trốn trên xà nhà, hỏi vọng xuống Lâu Tình Vũ.
Lâu Tình Vũ cẩn thận bám vào cột: "Tâm tư của kẻ giàu có, đừng đoán làm gì."
"Được rồi, người giàu có, đã gặp nhau ở đây, vậy ngài có thể quyên góp ít bạc cho quốc gia không?"
Đánh giặc thật tốn kém quá!
Lâu Tình Vũ chầm chậm quay đầu nhìn ta, rõ ràng xung quanh tối tăm, nhưng ta lại có cảm giác hắn đang cười: "Cô nương thật là… khó khăn lắm mới gặp mặt, đã nói với ta những chuyện này."
Ta nghĩ hắn không thích việc ta vừa gặp đã đòi tiền, liền hạ giọng: "Sẽ không để ngài thiệt đâu. Đến lúc đó, ta sẽ để người đứng đầu ban cho ngài danh hiệu Hoàng thương*, làm gương cho thiên hạ, còn trao cho ngài một tấm bảng ghi "Dũng sĩ của dân, hình mẫu điển hình của thương gia", thế nào? Làm ăn với Hoàng gia chắc chắn sẽ có lãi!"
(*)"Hoàng thương" (皇商) là từ dùng để chỉ thương nhân có đặc quyền buôn bán với triều đình hoặc cung cấp hàng hóa, dịch vụ cho hoàng gia.
Dưới bầu trời đêm đen đặc, giọng nói của Lâu Tình Vũ lại nhẹ nhàng thoáng qua: "Cho dù đem toàn bộ gia sản giao cho nàng thì có gì là không được?"
Ta ngẩn người: "Hả?"
Hắn liền chuyển đề tài: "Chuyện Hoàng thương để sau hẵng nói. Cô nương có biết, Trầm Thời Vi đã bị vây khốn rồi không?"
Thành Kinh Châu mà Trầm Thời Vi đến là một nơi trọng yếu về quân sự. Quân giữ thành Kinh Châu lơ là cảnh giác, để cho địch vòng qua phía sau rồi chặn đứng đường lương thảo, sau khi cố thủ hơn một tháng, thành vẫn bị phá.
Trầm Thời Vi đã nói rõ địa chỉ, sư phụ không kìm được mà tức tốc lên đường đi tìm Trầm Trọng Lâm.
Dưới ánh nắng, tà áo đỏ của bà bay phấp phới, tựa như một cánh bướm vừa tìm thấy hoa.
Tình yêu và hận thù dây dưa nhiều năm, cuối cùng lại có kết cục như thế này. Lỡ dở nhưng chưa hẳn là hoàn toàn lỡ dở, ta không biết nên bình luận thế nào.
Chỉ mong lần này họ có thể yên ổn, không phải chịu thêm cảnh chia ly nữa.
Mà trên đời này, người phải chịu cảnh chia lìa, nào chỉ có họ.
An Vương bước từng bước áp sát, sau khi chiếm được thành Kinh Châu, áp lực nơi tiền tuyến ngày càng lớn. Dù ta đã giết được Tống Minh, nhưng tay chân của An Vương không chỉ có một, tựa như cỏ dại, nhổ mãi không hết.
Gần đây lại xuất hiện một tên thủ lĩnh phản quân mới đang tiến về kinh thành từ hướng đông nam. Tam Hoàng tử đã phái nhiều người đi nhằm ám sát hắn, nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp. Ta đã tự mình đứng ra nhận nhiệm vụ này.
Trầm Thời Vi phải đi về phía tây nam đến thành Kinh Châu, không cùng đường với ta, chúng ta liền chia tay nhau bên bờ sông.
"Nương tử, ta đợi nàng trở về."
Từ ánh mắt của Trầm Thời Vi, ta có thể thấy rằng hắn hoàn toàn không muốn ta đi làm việc nguy hiểm này. Nhưng sau khi ta quyết định, hắn cũng không ngăn cản. Hắn vẫn luôn là người như thế, ủng hộ ta làm những điều ta muốn, dù điều đó trái với mong muốn của hắn.
Hắn biết, dù đã thành thân, ta vẫn là chính ta.
"Chàng cũng phải bảo trọng."
Trong lòng ta thầm cầu chúc hắn bình an, rồi kéo chặt dây cương, không ngoảnh lại mà phóng ngựa về phía chân trời.
Kế hoạch ám sát tên thủ lĩnh diễn ra thuận lợi hơn ta tưởng. Tam Hoàng tử từ đầu đã kiên nhẫn chờ đợi, không nắm chắc phần thắng tuyệt đối thì quyết không hành động, tránh đánh rắn động cỏ. Khi ta vừa đến, đã có người tiếp ứng, cung cấp toàn bộ thông tin thu thập được trong những ngày qua. Mọi người đều làm việc cho ta, cùng nhau lên kế hoạch cho một vụ ám sát thành công.
Tên thủ lĩnh tuy đang chinh chiến, nhưng vẫn mê đắm hưởng lạc, mỗi khi đến nơi nào đều phải tìm thú vui. Ta liền cải trang thành vũ nữ, và trong lúc dâng vũ, ta đã ra tay.
Có lẽ vì mới làm thủ lĩnh chưa lâu, hắn chưa ý thức được việc ở ngôi cao cần phải cẩn trọng về an toàn tính mạng. Trong cơn say mờ mịt, hắn bị ta một kiếm đ.â.m xuyên yết hầu, kiếp sau chỉ e mới có thể học được bài học quý giá này.
Ta hạ thủ rất nhanh, nhưng lại gặp chút trở ngại trên đường tẩu thoát. Thuộc hạ của hắn rất trung thành, đã phái toàn bộ nhân lực đi lục soát từng nhà để tìm ta. Ta vốn định mở ra một con đường m.á.u, nhưng ngay trước khi ra tay lại bị người khác cản lại.
Kẻ cản đường ta chính là Lâu Tình Vũ. Hắn đến đây để làm ăn, nhưng bị chiến loạn cản bước, và tình cờ gặp ta, thuận tay giúp đỡ một phen. Vấn đề là, sao ta cứ luôn gặp phải hắn thế này?
Trong lòng ta chợt nảy ra một ý nghĩ lạ lùng. Lẽ nào hắn theo dõi ta đến đây?
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị ta phủ nhận. Hắn là một đại phú hào, làm gì có thời gian rảnh để đuổi theo ta chơi trò trốn tìm chứ.
Ta vẫn không khỏi thắc mắc: "Nhưng sao ngươi lại làm ăn ở chốn loạn lạc thế này? Có kiếm được tiền không?"
Ta trốn trên xà nhà, hỏi vọng xuống Lâu Tình Vũ.
Lâu Tình Vũ cẩn thận bám vào cột: "Tâm tư của kẻ giàu có, đừng đoán làm gì."
"Được rồi, người giàu có, đã gặp nhau ở đây, vậy ngài có thể quyên góp ít bạc cho quốc gia không?"
Đánh giặc thật tốn kém quá!
Lâu Tình Vũ chầm chậm quay đầu nhìn ta, rõ ràng xung quanh tối tăm, nhưng ta lại có cảm giác hắn đang cười: "Cô nương thật là… khó khăn lắm mới gặp mặt, đã nói với ta những chuyện này."
Ta nghĩ hắn không thích việc ta vừa gặp đã đòi tiền, liền hạ giọng: "Sẽ không để ngài thiệt đâu. Đến lúc đó, ta sẽ để người đứng đầu ban cho ngài danh hiệu Hoàng thương*, làm gương cho thiên hạ, còn trao cho ngài một tấm bảng ghi "Dũng sĩ của dân, hình mẫu điển hình của thương gia", thế nào? Làm ăn với Hoàng gia chắc chắn sẽ có lãi!"
(*)"Hoàng thương" (皇商) là từ dùng để chỉ thương nhân có đặc quyền buôn bán với triều đình hoặc cung cấp hàng hóa, dịch vụ cho hoàng gia.
Dưới bầu trời đêm đen đặc, giọng nói của Lâu Tình Vũ lại nhẹ nhàng thoáng qua: "Cho dù đem toàn bộ gia sản giao cho nàng thì có gì là không được?"
Ta ngẩn người: "Hả?"
Hắn liền chuyển đề tài: "Chuyện Hoàng thương để sau hẵng nói. Cô nương có biết, Trầm Thời Vi đã bị vây khốn rồi không?"
Thành Kinh Châu mà Trầm Thời Vi đến là một nơi trọng yếu về quân sự. Quân giữ thành Kinh Châu lơ là cảnh giác, để cho địch vòng qua phía sau rồi chặn đứng đường lương thảo, sau khi cố thủ hơn một tháng, thành vẫn bị phá.