Ngự Tiền Nữ Quan - Bạc Mộ Nhan
Chương 32: Lệnh cấm
"Thứ, thích khách......" Phần Quốc trưởng công chúa nhìn hai tử sĩ bỏ mạng, tức giận đến cả người run loạn, tức giận chất vấn hoàng đế: "Cái gì thích khách? Ban ngày ban mặt ở đâu có thích khách?"
Tuy rằng tử sĩ vốn dĩ chính là dùng để ch•ết, nhưng cần phải ch•ết có giá trị. Sau khi nàng cho tử sĩ gi•ết Trưởng Tôn Hi, lại dùng lý do "Tử sĩ ngộ thương Trưởng Tôn Hi" che lấp chân tướng, so với việc hoàng đế thẳng tay gi•ết tử sĩ của nàng vì Trưởng Tôn Hi, hơn nữa còn nói thành thích khách, ---- hai việc này bản chất hoàn toàn khác nhau.
Hoàng đế nhàn nhạt hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải thích khách? Vậy......, đại hoàng tỷ ngươi nói bọn họ là người nào?"
Giờ phút này đang đúng thời điểm giữa trưa, mặt trời treo giữa không trung, kim quang vạn trượng, như ngàn vạn lá vàng rơi rụng xuống dưới. Vóc người hoàng đế cao lớn thẳng tắp, lại được ánh mặt trời phác họa ra một vòng viền vàng nhàn nhạt, làm cho khí thế của hắn nguy nga như núi, tôn quý phi phàm. Hắn chỉ tùy ý nhìn về phía trước, cứ như đang quan sát vạn dặm giang sơn cẩm tú, khiến nhân tâm sinh ra sợ hãi.
Phần Quốc trưởng công chúa vốn muốn phát tác, nhưng bị khí thế của hoàng đế áp chế, những lời nói vô cùng phẫn nộ đã vọt tới bên miệng, nhưng đều nói không nên lời. Chỉ còn lại đôi mắt bị lửa giận thiêu đốt đến đỏ bừng bừng, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, như sắp bùng nổ, bộ dáng cực độ nguy hiểm!
Hoàng đế không chút nào thoái nhượng lẳng lặng nhìn thẳng nàng.
---- hiện trường bỗng nhiên trở nên kỳ dị.
Phạn Âm không nói một lời, cụp mi rũ mắt trở lại bên người Trưởng Tôn Hi.
Trưởng Tôn Hi lặng lẽ trốn tới sau lưng hoàng đế, ánh mắt hoàng đế và Phần Quốc trưởng công chúa như phóng dao thật sự quá sắc bén, vẫn nên tránh mũi nhọn của họ, để tránh không cẩn thận lại bị ngộ thương.
"Ha ha, ha ha ha......" Phần Quốc trưởng công chúa bỗng nhiên cười ha hả, như là vừa nãy lùi bước trong khoảnh khắc sợ hãi, làm nàng hổ thẹn vô cùng, mặt nàng đỏ lên, hung hăng đá tử sĩ nằm trong vũng máu một cái, "Vô dụng ngu xuẩn!" Sau đó mang theo biểu tình biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn vào núi, từng bước một, đi đến trước mặt hoàng đế, "Thích khách? Hoàng Thượng giết ảnh vệ của ta xong, lại nói thích khách là xong việc."
"Ảnh vệ?" Hoàng đế tỏ vẽ ngạc nhiên, hỏi ngược lại: "Ảnh vệ của đại hoàng tỷ ở trong hoàng cung, muốn gi•ết người liền gi•ết người, ngay cả người trước ngự tiền cũng không để trong mắt, có phải lá gan quá lớn rồi không?"
Phần Quốc trưởng công chúa cười lạnh giảo biện, "Bất quá chỉ là đám nô tài đánh nhau chơi thôi, nơi nào có gi•ết người? Hoàng Thượng cũng không nên chụp cho ta cái mũ lớn như vậy chứ." Liếc mắt nhìn về phía tử sĩ nằm ở vũng máu, "Hai tên này......, mới chân chính là bị người ch•ết." Ý tứ là, hai ảnh vệ đã ch•ết mới là chứng cứ.
Mặc dù ở ngự tiền, thái độ của nàng vẫn kiêu ngạo vô cùng, không có một chút ít khiêm tốn thoái nhượng.
Chu Tiến Đức ở trong cung đã nhiều năm, biết rõ vị trưởng công chúa tính tình bừa bãi này có bao nhiêu lợi hại, chờ lát nữa không chừng sẽ mắng ra cái gì khó nghe. Nàng cùng hoàng đế cãi nhau, nàng không có việc gì, nhưng khó xử trên mặt hoàng đế, làm nô tài nghe xong còn muốn giữ đầu hay không? Lập tức lặng lẽ phất tay, cùng các cung nhân xung quanh đều lẳng lặng lui hết.
Trưởng Tôn Hi không cảm thấy cổ của mình cứng hơn người khác, mắt thấy mọi người đều đi hết, cũng lặng yên không một tiếng động thối lui về sau.
Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Đại hoàng tỷ, trẫm không phải người mù, vừa rồi đã chuyện gì ta đều thấy."
"Ha hả, hoàng thượng đương nhiên không phải người mù!" Phần Quốc trưởng công chúa âm dương quái khí, giơ tay chỉ hướng Trưởng Tôn Hi, "Hoàng Thượng che chở Linh Tê như vậy, còn không phải bởi vì coi trọng sắc đẹp nàng sao?!"
Trưởng Tôn Hi bước chân nhanh hơn, liên tục lui về phía sau.
Phần Quốc trưởng công chúa lại nói: "Năm đó Hoàng Thượng coi trọng nương nàng, không cưới được tới tay, hiện tại lại coi trọng nữ nhi đúng không? Có phải càng tươi mới thanh thuần hay không......"
Trưởng Tôn Hi mới vừa đi đến bên cạnh núi giả, liền nghe một câu như thế, hoàng đế......, không khỏi khiếp sợ vô cùng dừng bước. Hoàng đế đã từng ái mộ mẫu thân nguyên chủ?! Hơn nữa còn là cầu mà không được? Hoàng đế cũng không phải là con vợ cả tiên đế, trước lúc chưa đăng cơ chỉ sợ chưa chắc được coi trọng, không chừng còn bị vắng vẻ. Mà mẫu thân nguyên chủ Hứa thị xuất thân từ Tĩnh Quốc công phủ, ---- năm đó hoàng tử không được sủng ái không cưới được nữ tử hào môn vọng tộc, cũng là có khả năng.
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Đại hoàng tỷ, ngươi đây là có ý muốn cho mọi người đều khó xử."
"Ha hả." Phần Quốc trưởng công chúa một tiếng cười lạnh, "Ta đâu có nói dối."
Hoàng đế cũng liên tục cười lạnh, "Những chuyện không hay của ngươi trẫm đều không muốn nói đến, chỉ ngại ô uế miệng mình! Trẫm khuyên đại hoàng tỷ một câu, đừng quên, trong cung còn đang thay ngươi nuôi một nữ nhi." Thanh âm lộ ra lạnh lẽo, "Nếu ngươi lại nói hươu nói vượn, tùy hứng làm bậy, vậy......, trẫm đành phải kêu cha Tường Nhi tới đón nàng trở về."
Cha Tường Nhi? Trưởng Tôn Hi nghe lời này hình như có chút kỳ quặc.
Không khỏi lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Từ bên này chỉ nhìn được bóng dáng hoàng đế cao lớn nguy nga, nhưng lại có thể nhìn đến chính diện Phần Quốc trưởng công chúa. Giờ phút này nàng giận dữ chỉ vào hoàng đế, "Ngươi, ngươi......" Sau một lúc lâu nói không nên một câu hoàn chỉnh. Nàng giương miệng, từng ngụm từng ngụm kịch liệt thở dốc, dường như ngay sau đó sẽ phải tắt thở.
Hoàng đế nói, vậy mà có thể khiến Phần Quốc trưởng công chúa tính tình bừa bãi hết cách ứng phó? Bên trong rốt cuộc ẩn giấu cái gì?
Cha Tường Nhi là sao vậy? Không phải Phần Quốc phò mã sao? Không......, không phải, chẳng lẽ thật sự không phải?! Trong đầu Trưởng Tôn Hi có một tia hiểu ra. Đang ở khoảnh khắc vô cùng khiếp sợ, hoàng đế bỗng nhiên xoay người sải bước đi tới, lập tức thu hồi tâm tư, liên tục lui lại về sau mấy bước.
Hoàng đế đi qua bên người nàng, nhìn thoáng qua, "Đi thôi."
Trưởng Tôn Hi không dám dừng lại, không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đi theo.
Ở trên đường, còn nhìn thoáng qua tiểu thái giám thanh tuấn trốn sau bóng cây.
Trước mắt không rảnh lo hỏi thăm hắn, hoàng đế đã tới, nào còn lá gan đi lung tung chung quanh tại đây? Vội vã đi theo hoàng đế, một đường đi nhanh, sau đó vào Thái Cực Điện.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
"Sao lại như thế?" Hoàng đế trầm giọng hỏi.
Trưởng Tôn Hi quỳ gối giữa đại điện, lắc đầu trả lời: "Nô tỳ cũng không biết." Tự nhiên không thể nói đến chuyện nhân sâm, chỉ lặp lại đúng sự thật tình cảnh ngay lúc đó, "Lúc ấy nô tỳ thấy Phần Quốc trưởng công chúa lại đây, liền qua thỉnh an. Sau đó nàng bỗng nhiên rất tức giận, đầu tiên là mắng nô tỳ, sau đó lại muốn giết nô tỳ, thật sự không biết duyên cớ gì."
Hoàng đế nghe xong, lạnh mặt trầm tư.
---- mọi việc dù sao cũng phải có nguyên do.
Phần Quốc trưởng công chúa tuy rằng xưa nay kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lại không phải kẻ điên, đột nhiên nổi điên......, nhất định là Trưởng Tôn Hi làm chuyện gì chọc giận nàng. Chỉ là gần đây Trưởng Tôn Hi vẫn luôn ở Ngự Thư Phòng, ngày thường có Phạn Âm đi theo, nàng cũng không gặp qua bất luận kẻ nào, càng đừng nói làm gì Phần Quốc trưởng công chúa.
Gần đây......, ngày hôm qua, Hứa Tường bị bệnh.
Chính là Hàm Nhi nói, là bởi vì Hứa Tường vô lễ đắc tội hắn, mới để nàng quỳ trên nền tuyết nửa ngày, cho nên bị bệnh. Đây đâu có liên quan đến Trưởng Tôn Hi? Xem ra không phải bởi vì chuyện này.
Trong lòng Hoàng đế thực nhanh có quyết đoán.
Tuy rằng tạm thời không biết nguyên nhân Phần Quốc trưởng công chúa nổi điên, nhưng cũng không vội, đã phân phó người đi hỏi thăm. Gần đây phủ Phần Quốc trưởng công chúa phát sinh chuyện gì? Mấy chuyện này có liên quan gì đến Trưởng Tôn Hi? Chờ điều tra xong, sẽ luôn phát hiện dấu vết để lại.
Hắn thu hồi tâm tư, sau đó nhìn về phía Trưởng Tôn Hi quỳ gối phía dưới.
Không khỏi có chút đau đầu.
Dạng thân phận này của nàng, thật sự là quá dễ dàng bị người nhắc tới. Trong hoàng cung này, bất kỳ chủ tử nào cũng cao quý hơn nàng, gặp người phân rõ phải trái còn đỡ, gặp người không nói lý khẳng định là nàng có hại.
Chính là loại ý niệm này......, chợt lóe qua, cuối cùng vẫn lắc đầu bỏ qua một bên.
"Đứng lên đi." Hoàng đế nói trước một câu.
Trưởng Tôn Hi quỳ trên gạch hồi lâu, đã quỳ đến đầu gối sinh đau, cắn răng đứng lên.
Quang hoa trong mắt Hoàng đế lưu chuyển, nhìn nàng, lẳng lặng trầm mặc một trận, mới nói: "Gần đây trên triều đình việc nhiều, trẫm thường xuyên phê sổ con đến giờ Tuất, thậm chí ngẫu nhiên đến giờ Hợi còn chưa xong. Có đôi khi muốn tìm sách, Ngự Thư Phòng lại chỉ còn mấy cung nhân, người nào cũng hỏi ba quyển thì không biết một quyển."
Đây là cái gì? Phê phán công tác Ngự Thư Phòng không tốt sao? Trưởng Tôn Hi lại quỳ xuống.
"Đứng lên nói." Hoàng đế thấy vẻ mặt nàng nơm nớp lo sợ, thanh âm hòa hoãn chút, "Trẫm vừa cân nhắc, ngươi trẻ tuổi, tinh thần tốt hơn Nghê tư tịch, sau này lưu lại Ngự Thư Phòng trực đêm đi."
Trực đêm?! Trong lòng Trưởng Tôn Hi đột nhiên nhảy dựng.
Nhưng lại không kịp cân nhắc tỉ mỉ, trước nói: "Nô tỳ lãnh chỉ."
Hoàng đế không hề nhiều lời, "Lui ra đi."
Trưởng Tôn Hi lui về sau được một đoạn, mới xoay người, lặng lẽ đi ra ngoài.
"Chu Tiến Đức." Phía sau nàng, lại truyền đến thanh âm hoàng đế, "Triều đình phía trước là chỗ thương nghị chuyện quốc gia đại sự, quả thật là nơi cơ mật yếu địa, há có thể cho người tùy ý ra ra vào vào? Từ nay về sau, các nữ tử hậu cung không có chiếu lệnh không được tiến vào!"
Thân thể Trưởng Tôn Hi tức khắc cứng đờ.
Nữ tử hậu cung? Vậy chẳng phải ngay cả Thái Hậu, phi tần, các công chúa, hết thảy đều tính trong đó? Hoàng đế giống vua sư tử thống lĩnh một phương, không chỉ giấu đi con cừu non là mình, lại còn dứt khoát rào một cái vòng lớn, phía trên còn viết, ---- người không liên quan, chớ tới gần!
Trong lòng ngờ vực không chừng, hoàng đế đây là bởi vì đã từng ái mộ mẫu thân nguyên chủ, tính bảo hộ mình? Cho nên, nuôi nhốt mình ở Ngự Thư Phòng? Hay là......, giống những lời đồn đãi rối loạn lung tung bên ngoài, tính thu mình vào hậu cung làm phi tần? Ý niệm này tuy rằng có chút hoang đường, nhưng cũng cảm thấy, có một khả năng như vậy.
Bởi vì vừa vặn vượt qua ngạch cửa, dưới chân bị vướng, thiếu chút nữa chụp ếch trước Thái Cực Điện.
Tiểu thái giám ở cửa đỡ nàng một phen, "Trưởng Tôn tư tịch."
Trưởng Tôn Hi vội nói: "Đa tạ, đa tạ."
Nàng vừa lúc nghiêng người, lộ ra một sườn mặt được ánh mặt trời phác hoạ tuyệt đẹp, làn tóc như mây, môi hồng như lửa, làn da trắng nõn, khuôn mặt phảng phất như bạch sứ thượng đẳng. Thiếu nữ thanh xuân, tươi đẹp, cùng với thủy linh tươi sáng, khiến nàng như viên minh châu lộng lẫy bắt mắt, làm người không dời được tầm mắt.
Hoàng đế vẫn luôn nhìn thân ảnh thướt tha uyển chuyển kia, cho đến khi biến mất, cuối cùng buông một tiếng thở dài.
Lúc này đây, Chu Tiến Đức xác định không phải ảo giác.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Trưởng Tôn Hi rảo nhanh bước chân trở về Ngự Thư Phòng, đóng cửa lại, trốn vào phòng trong, ngực vẫn cứ "Bùm Bùm" loạn nhảy.
Vô số tin tức chấn động, như sao băng xẹt qua trong đầu nàng.
Hoàng đế thích mẫu thân nguyên chủ, cầu mà không được. Hoàng đế để mình trực đêm ở Ngự Thư Phòng, hơn nữa không cho phép bất luận nữ tử hậu cung nào không có chiếu chỉ đi vào, hoàng đế hắn......, thật sự có khả năng coi trọng khuôn mặt này của mình! Chẳng lẽ chờ lúc Sở vương từ Giang Nam trở về, mình liền thành thứ mẫu của hắn? Quả thực không biết nên khóc hay cười.
Bất quá bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, nếu suy đoán trở thành sự thật, hoàng đế nổi lên ý tứ đó với mình, vậy thật đúng là không có bất luận biện pháp nào cự tuyệt. Đối mặt với Sở vương dây dưa, mình còn có thể ôm gốc cây to Chiêu Hoài Thái Tử. Nhưng nếu hoàng đế muốn nạp mình làm phi, Thái Tử lại dám nói cái gì? Sao có thể sẽ vì mình nói cái gì?
Ngoại trừ thuận theo ý hoàng đế, thì chỉ có chữ ch•ết.
Nhưng mình không hề muốn ch•ết một chút nào.
Tục ngữ nói, chết tử tế không bằng cứ sống, không đến vạn phần bất đắc dĩ vì sao phải ch•ết? Lúc trước khi Sở vương đau khổ dây dưa, mình năm lần bảy lượt cự tuyệt, cũng không phải bởi vì hắn phong lưu háo sắc, thê thiếp thành đàn, cho nên không muốn. Mình còn chưa đủ tự tin cùng tư cách, đi yêu cầu hoàng tử một lòng một dạ với mình đến già.
Cự tuyệt hắn, chỉ là không muốn rơi vào trong tay hắn chịu tra tấn thôi.
Còn lảng tránh Thái Tử, đó là bởi vì tình ý chân thành của Thái Tử Phi, không thể thương tổn nàng.
Nếu thật sự tới thời điểm mình phải lựa chọn, ---- hoặc làm hậu phi của hoàng đế, hoặc là chết, như vậy cuối cùng khẳng định mình sẽ lựa chọn vế trước. Cũng không vì tham mộ vinh hoa phú quý, hoặc là muốn làm chủ tử nương nương, chỉ vì mạng sống, sống sót......, rốt cuộc cho dù con kiến bé nhỏ vẫn ham sống.
Bất quá, con đường này đi thật không dễ.
Không nói đến tuổi hoàng đế có chút lớn, chỉ nói làm phi tần nương nương, nhà mẹ đẻ cần phải có bối cảnh cường đại chống lưng, ---- lấy sắc kéo người khác, có thể kéo được bao lâu? Lại nói các hoàng tử đều đã thành gia lập nghiệp, đã bắt đầu đoạt đích. Nếu mình thật sự làm phi tần, cho dù may mắn sinh được một nhi tử, cũng khó thành.
Không chừng phải chết trong âm mưu lốc xoáy kia.
Huống hồ tuổi tác hoàng đế tuy rằng không tính già, nhưng cũng đã 40, bất luận kiếp trước kiếp này, tuổi này ước chừng đều có thể làm cha mình. Muốn cùng nam nhân tuổi này nằm trên một cái giường, suy nghĩ một chút, cho dù là vì mạng sống, cũng vẫn là cảm thấy nổi da gà khắp người.
Trưởng Tôn Hi duỗi tay chà chà cánh tay, buồn nôn một trận.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***